Chương 4
Đình viện nháy mắt an tĩnh lại.
Tạ Dịch lạnh nhạt đứng một chỗ, bên chân đặt rương hành lý của hắn.
Lăng Dục cất bước tiến lên, lần đầu tiên trực diện đánh giá vị hôn phu của mình, so với trên ảnh chụp, người trước mắt y dáng người rất cao, nhưng cũng thật gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hoàn toàn không có vẻ thanh dật tuấn lãng như trên ảnh chụp.
Chẳng qua khí chất của hắn lại khá tốt, chỉ cần đứng yên ở nơi đó thôi đã có một loại ý vị nói không nên lời rồi. Lăng Dục coi như khá vừa lòng, sau khi trải qua chuyện thân thể bị phế mà ánh mắt Tạ Dịch vẫn còn thanh chính, không có oán hận, cũng chẳng có than trời trách đất, như vậy mới tốt! Lăng Dục cũng không hi vọng mình đón một cái đinh thối về nhà. Y tự giới thiệu: "Tôi là Lăng Dục!"
Tạ Dịch bình thản ung dung, nhàn nhạt nói: "Cậu khỏe!"
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Lăng Dục cũng không biết nên nói cái gì, việc hôn nhân này tuy rằng là do ông của y bức bách, nhưng lựa chồng vẫn là do y tự lựa, nếu y đã đáp ứng việc kết hôn thì sẽ nghiêm túc gánh vác trách nghiệm của mình.
Lăng Dục nghĩ nghĩ, y cảm thấy mình nên chiếu cố người yếu hơn liền nhấc rương hành lý trên mặt đất lên, nói: "Chúng ta đi gặp ông tôi trước!"
Đi về phía trước vài bước, Lăng Dục bỗng dừng bước lại, quay đầu, bắt lấy tay Tạ Dịch, hơi hơi nhíu nhíu mày, ghét bỏ nói: "Gầy tới như vậy, Tạ gia không cho anh ăn no hả?"
Tạ Dịch vô ngữ khựng lại, nghiêng đầu nhìn một cái liền phát hiện vẻ mặt Lăng Dục tràn đầy ảo não, trong lòng có chút buồn cười, thành thật gật gật đầu, nói: "Xác thật là ăn không no!"
Lăng Dục khẽ giễu cợt: "Người Tạ gia các anh đúng là không chính trực gì cả!"
Nói xong, vẻ mặt Lăng Dục tràn ngập hối hận, Tạ Dịch cũng là người Tạ gia, lại không phải là cấp dưới của y, vừa rồi ngữ khí nói chuyện của y có chút nặng.
Tạ Dịch tiếp tục gật đầu đồng ý: "Người Tạ gia xác thật không chính trực!"
Lăng Dục nở nụ cười, vừa lòng nói: "Coi như anh có mắt nhìn! Về sau anh chính là người của Lăng gia, chỉ cần anh không tâm sinh hướng ngoại thì anh yên tâm, Lăng gia sẽ không bạc đãi anh đâu."
Tạ Dịch chỉ cười không nói, trong lòng có chút phiền muộn, bởi hắn đột nhiên phát hiện, vợ tương lai của mình không chỉ độc miệng, tính cách tựa hồ còn có chút khuynh hướng trẻ trâu, làm sao bây giờ?
Đương nhiên, Tạ Dịch vẫn phải thừa nhận rằng diện mạo của Lăng Dục vô cùng hợp khẩu vị của hắn, trước đây không phải hắn chưa từng gặp qua mỹ nhân bao giờ, nhưng mà đẹp giống Lăng Dục ấy, một người con trai đẹp tới diễm lệ, tới yêu diễm tựa hồ ly tinh, quả thật là lần đầu tiên hắn được thấy.
Tạ Dịch cảm thụ ấm áp trong lòng bàn tay, nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy mình là một đại nam nhân thì cũng nên bao dung chút tính xấu của vợ mình, hắn có một người vợ xinh đẹp như vậy bầu bạn nói kiểu gì cũng là hắn kiếm lời.
Trong lúc nói chuyện, hai người rất nhanh đã tới đại sảnh chính viện.
Lăng lão gia tử ngồi ngay ngắn trên ghế, biểu tình đầy nghiêm túc, khí thế tỏa ra khắp nơi, bày ra bộ dáng của đại gia trưởng.
Lăng Dục hơi hơi sửng sốt, trong lòng có chút buồn cười, vừa rồi không biết là ai gấp đến độ lượn qua lượn lại, thế mà giờ lại có thể giả bộ giống tới vậy. Đương nhiên, thân là một đứa cháu ngoan, y không thể hủy đi vai diễn của ông mình được. Lăng Dục mặt vô biểu tình giới thiệu: "Ông, hắn là Tạ Dịch!"
Lăng lão gia tử ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm hai người dắt tay nhau, ánh mắt cũng sắp phun lửa rồi. Trước khi gặp Tạ Dịch, ông còn lo lắng phẩm tính của hắn ta, lại lo lắng người ta có chịu sống chung với cháu mình không, trong lòng luôn cảm thấy không yên ổn. Sau khi nhìn thấy Tạ Dịch, trong lòng Lăng lão gia tử ngập tràn lửa giận, trong lòng cảm thấy vừa chua vừa chát, nhìn kiểu gì cũng thấy Tạ Dịch không vừa mắt. Thằng cháu tốt của ông thế mà sắp bị con khỉ gầy ốm này ủi rồi!
Tạ Dịch vô cùng thức thời buông tay, vô cùng kính cẩn nghe lời, gọi một tiếng: "Ông!"
Sắc mặt Lăng lão gia tử hòa hoãn lại, nhàn nhạt lên tiếng, hỏi: "Chuyện Lăng gia kén rể trong lòng ngươi chắc cũng hiểu rõ nhỉ? Vậy có cảm thấy bất mãn không?"
Tạ Dịch bình thản nói: "Không!"
Lăng lão gia tử ánh mắt sắc bén, tựa hồ muốn phân rõ lời này của hắn là thật hay giả. Một lát sau mới hỏi tiếp: "Ngươi thân là con trưởng nhà họ Tạ, ở rể rồi sẽ thành người của Lăng gia, có cam lòng không?"
Tạ Dịch xùy cười một cái, nhàn nhạt nói: "Cam lòng!"
Lăng lão gia tử nhíu mày: "Ngươi phải hiểu rằng Lăng gia ta sẽ không miễn cưỡng bất cứ kẻ nào cả, nếu ngươi không muốn thì cứ nói thẳng ra, chúng ta tuyệt đối không gây khó dễ. Nhưng nếu ngày nào đó để ta phát hiện ngươi nuốt lời, ngươi nên hiểu rõ hậu quả của việc đắc tội một vị dược sư thất cấp!"
Tạ Dịch khẽ cười, liếc Lăng Dục một cái, nói: "Tôi chỉ là một phế nhân ở Tạ gia, ở rể Lăng gia là tôi cam tâm tình nguyện, tuyệt không miễn cưỡng!"
Lăng Dục ho khan một tiếng, nói xen vào: "Ông à, có phải chúng ta nên ăn cơm trước không?"
Lăng lão gia tử trừng y một cái, cái đồ không có tiền đồ này, đây không phải là ông mày muốn gây khó dễ, mà là có một số việc cần hỏi cho rõ ra. Ông tuy rằng muốn cháu mình kết hôn, nhưng ông lại càng hy vọng gia đình cháu mình hòa thuận hơn. Rước một thằng rể không tình nguyện về nhà chẳng khác nào tự tìm phiền toái cả.
Lăng Dục vô tội chớp mắt, y chẳng qua là thấy Tạ Dịch vừa gầy vừa yếu, ở Tạ gia còn ăn không đủ no, nói như thế nào đây cũng là người nhà tương lai của y, y cũng nên che chở vài phần chứ.
Tạ Dịch cong môi khẽ cười, hắn đối với biểu hiện của Lăng Dục coi như hài lòng.
Lăng lão gia tử buồn bực một trận, rất nhanh ông lại cao hứng lên, cháu ông ở chung hòa thuận với Tạ Dịch là việc tốt, ông hẳn nên cảm thấy vui mừng mới phải, sang năm ông khẳng định có chắt trai để ôm.
Lăng lão gia tử vừa lòng cười, ánh mắt nhìn Tạ Dịch cũng trở nên ôn hòa hơn. Nhìn thấy bộ dạng gầy trơ cả xương của hắn, trong lòng hiện lên một tia thương hại. Đứa nhỏ này cũng là một đứa nhóc đáng thương, nếu không phải thân thể bị phế, tương lai khẳng định sẽ làm nên thành tựu. Hiện tại lại tiện nghi Lăng gia bọn họ.
Lăng lão gia tử nói: "Ăn cơm trước!"
Lăng Dục nhìn về phía Tạ Dịch, thương hại nói: "Anh đừng khách khí, muốn ăn cái gì liền ăn, ăn cho thật no vào!"
Tạ Dịch âm thầm gật đầu, cuối cùng cũng có thể ăn cơm, hắn khẳng định sẽ không khách khí.
Mấy người cùng tới nhà ăn, đồ ăn đã bày biện chỉnh tề. Vì nghênh đón Tạ Dịch, Lăng lão gia tử phi thường dụng tâm, tràn đầy một bàn rau dưa cấp thấp cùng các loại thịt, đều dựa theo trạng huống thân thể hiện tại của Tạ Dịch mà chuẩn bị.
Tạ Dịch sắc mặt thản nhiên, nhưng móng vuốt cũng sắp vươn ra khỏi cổ họng luôn rồi. Thật không dễ dàng mà, bước vào thời tinh tế lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng được ăn thức ăn bình thường rồi.
Lăng lão gia tử động đũa trước.
Lăng Dục bưng bát cơm lên, quay đầu liếc nhìn Tạ Dịch một cái, lo hắn không được tự nhiên liền không ngừng gắp thức ăn cho hắn, y nhàn nhạt nói: "Ăn nhiều một chút!" Tạ Dịch khí chất xuất chúng, đường nét ngũ quan khá ổn, ăn nhiều cơm hơn chút, mập lên một chút, chờ hắn dần đẹp lên, dẫn ra ngoài cũng thêm mặt mũi, nuôi ở nhà cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tạ Dịch chậm rì rì, bộ dáng ăn cơm thực ưu nhã, nhất cử nhất động như nước chảy mây trôi, nhưng trên thực tế tốc độ của hắn một chút cũng không chậm, Lăng Dục gắp cho hắn cái gì hắn liền ăn cái đó, sau đó
————
Tạ Dịch đã xới thêm 6 chén cơm, bây giờ vẫn tiếp tục ăn!
Lăng Dục trợn mắt há mồm, khó trách người này ở Tạ gia ăn không đủ no, lượng cơm nhiều như vậy
Lăng lão gia tử nói: "Phân phó phòng bếp lại nấu thêm chút đồ ăn!"
Lăng Dục gật đầu, đứng dậy đi tới phòng bếp, cả người đều phiêu phiêu hốt hốt, dường như y vừa rước một thùng cơm về nhà rồi! Chẳng qua trong lòng y lại càng thêm đồng tình với Tạ Dịch, lượng cơm ăn lớn như vậy trừ bỏ các đại gia tộc thì đâu ai nuôi nổi
Biểu tình Lăng lão gia tử cũng là một lời khó nói hết, đứa nhỏ này đã bao lâu không được ăn no rồi, khó trách lại trở nên gầy đến như vậy, chẳng qua trong lòng ông hiện lên một tia nghi hoặc, thằng nhóc này chịu ở rể tại Lăng gia không phải là vì để được ăn no chứ?!
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, Lăng lão gia tử đã mò ra chân tướng rồi đấy.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Lăng Dục lớn lên rất đẹp, Tạ Dịch kế thừa một cách hoàn mỹ phẩm chất tốt đẹp của cả nhà chú nhỏ, đều là một hội nhan khống. Nếu Lăng Dục lớn lên xấu xí thì cho dù Vân Uyển Nhu có khóc tới ngất đi hắn cũng không chấp nhận ở rể.
Tạ Dịch liên tục ăn mười tám chén cơm, cơ thể cuối cùng cũng đạt tới độ bão hòa. Thấy ông cháu hai người đều tỏ ra khiếp sợ, liền khiêm tốn cười cười: "Ngại quá, lượng cơm của tôi hơi nhiều, khiến hai người chê cười rồi."
Lăng Dục ngây ngốc nói: "Không sao đâu, Lăng gia chúng ta có đất trồng rau mà, anh cứ việc ăn no đi!"
Lăng lão gia tử cười gượng nói: "Ngươi cứ ăn thoải mái!"
Tạ Dịch cười cười, trên mặt lộ ra thần sắc mỏi mệt.
Lăng lão gia tử nói: "Tiểu Dục, con đưa hắn về phòng nghỉ ngơi trước đi, có việc gì thì để mai nói tiếp."
Lăng Dục ngẩn người, vừa mới ăn no xong liền ngủ?
Tạ Dịch sắc mặt như thường, lại cười nói: "Làm phiền cậu rồi!" Hắn cần trở về phòng để hấp thu năng lượng, hôm nay hắn ăn rau dưa cấp 1, còn có thịt dị thí cấp 1, hắn cần nhanh chóng chuyển hóa đống năng lượng.
Lăng Dục dẫn hắn tới phòng cho khách ở tầng hai, thấy rương hành lý nhẹ hều của hắn, trong lòng âm thầm nghĩ mai vẫn nên mua thêm cho Tạ Dịch một vài món đồ dùng hằng ngày, hành lý của hắn quá ít, chỉ sợ ngay cả quần áo cũng không đủ mặc. Người nhà họ Tạ cũng quá kỳ cục mà.
Tạ Dịch đóng cửa phòng lại, lập tức khoanh chân ngồi ở trên giường.
Nhìn hạt giống khô quắt bẹp dí trong đan điền, trong lòng hắn sinh ra một trận khó chịu.
Tiểu Đằng là thực sủng cộng sinh của hắn, thuộc về loại dị thực có năng lực đặc thù, một loại dây leo song sinh, lục đằng có năng lực tạo hóa, có thể chuyển hóa linh khí, chữa thương, còn có thể ngưng thần tĩnh khí. Hồng đằng có năng lực thôn phệ, có thể thôn phệ tất cả các loại năng lượng trong thế gian. Có thể nói rằng Tiểu Đằng công kích hay phòng thủ đều hoàn hảo cả.
Đời trước, Tạ Dịch vì bồi dưỡng Tiểu Đằng, cơ hồ tiêu gần như hết sạch tích góp của hắn, có điều thành quả cũng vô cùng rõ ràng, kể từ khi Tiểu Đằng trưởng thành, Tạ Dịch gần như không cần dùng tới đan dược, hơn nữa thời điểm chiến đấu, Tiểu Đằng không những có thể cung cấp linh khí cuồn cuộn không dứt, mà còn bất ngờ thôn phệ huyết nhục địch nhân, ngay cả khi thân thể hắn tràn ngập tổn hại do độ kiếp, cũng là Tiểu Đằng hao hết năng lượng kéo hắn vào không gian loạn lưu, phiêu đãng hơn hai ngàn năm, vẫn là Tiểu Đằng dựa vào mối liên kết huyết mạch để dẫn dắt hắn sống lại.
Có thể nói, không có Tiểu Đằng sẽ không có hắn của hiện tại, nhìn Tiểu Đằng biến thành một viên hạt giống khô quắt queo dẹp lép, Tạ Dịch đau lòng cực kỳ.
Một bên khác
Sau khi Lăng Dục đưa Tạ Dịch về phòng đột nhiên nhớ ra, nếu thân thể Tạ Dịch đã bị phế đi thì sao vẫn có thể ăn nhiều như vậy, phải biết rằng thức ăn hôm nay tuy chỉ là cấp 1, nhưng nếu ăn quá nhiều thì vẫn có nguy cơ nổ tan xác mà chết, một người bình thường nhiều nhất cũng chỉ ăn được 3 chén cơm mà thôi, Tạ Dịch lại ăn khoảng mười tám chén
Lăng Dục suy tư một hồi, tìm Lăng lão gia tử, hỏi: "Ông ơi, tư liệu điều tra Tạ Dịch có báo cáo gì về tình trạng thân thể hắn không?"
Lăng lão gia tử nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy không thích hợp, mở tư liệu trên quang não lên, bên dưới sơ yếu lý lịch cá nhân của Tạ Dịch có viết rõ thể năng của hắn đã bị phế vĩnh viễn, sẽ không có khả năng khôi phục.
Tinh thần lực bị phế vĩnh viễn, không có khả năng khôi phục.
Dị năng bị phế vĩnh viễn, không có khả năng khôi phục.
Lăng Dục nhíu nhíu mày, chỗ tư liệu này quá không rõ ràng, quá không toàn diện, căn bản không thể nhìn ra cái gì. Tương lai y sẽ cùng Tạ Dịch kết hôn, còn sẽ cùng nhau sinh con đẻ cái, y không hy vọng xuất hiện bất kỳ nhân tố bất ổn không xác định nào cả.
Lăng lão gia tử không thèm để ý nói: "Việc nhỏ mà thôi, ngày mai hỏi một chút. Ăn nhiều cũng không phải chuyện lớn gì cả."
Lăng Dục nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có chút đạo lý, cũng chỉ là ăn nhiều mà thôi, cùng lắm thì tiêu nhiều tiền hơn chút, Lăng gia vẫn nuôi được, đương nhiên, nên hỏi vẫn phải hỏi. Tạ Dịch ăn rất nhiều mà thân thể thoạt nhìn lại khá yếu, rõ là không bình thường mà, cứ hỏi cho rõ ràng, sau này nên điều trị như nào bọn họ cũng tính toán tốt hơn.
Tạ Dịch lạnh nhạt đứng một chỗ, bên chân đặt rương hành lý của hắn.
Lăng Dục cất bước tiến lên, lần đầu tiên trực diện đánh giá vị hôn phu của mình, so với trên ảnh chụp, người trước mắt y dáng người rất cao, nhưng cũng thật gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hoàn toàn không có vẻ thanh dật tuấn lãng như trên ảnh chụp.
Chẳng qua khí chất của hắn lại khá tốt, chỉ cần đứng yên ở nơi đó thôi đã có một loại ý vị nói không nên lời rồi. Lăng Dục coi như khá vừa lòng, sau khi trải qua chuyện thân thể bị phế mà ánh mắt Tạ Dịch vẫn còn thanh chính, không có oán hận, cũng chẳng có than trời trách đất, như vậy mới tốt! Lăng Dục cũng không hi vọng mình đón một cái đinh thối về nhà. Y tự giới thiệu: "Tôi là Lăng Dục!"
Tạ Dịch bình thản ung dung, nhàn nhạt nói: "Cậu khỏe!"
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Lăng Dục cũng không biết nên nói cái gì, việc hôn nhân này tuy rằng là do ông của y bức bách, nhưng lựa chồng vẫn là do y tự lựa, nếu y đã đáp ứng việc kết hôn thì sẽ nghiêm túc gánh vác trách nghiệm của mình.
Lăng Dục nghĩ nghĩ, y cảm thấy mình nên chiếu cố người yếu hơn liền nhấc rương hành lý trên mặt đất lên, nói: "Chúng ta đi gặp ông tôi trước!"
Đi về phía trước vài bước, Lăng Dục bỗng dừng bước lại, quay đầu, bắt lấy tay Tạ Dịch, hơi hơi nhíu nhíu mày, ghét bỏ nói: "Gầy tới như vậy, Tạ gia không cho anh ăn no hả?"
Tạ Dịch vô ngữ khựng lại, nghiêng đầu nhìn một cái liền phát hiện vẻ mặt Lăng Dục tràn đầy ảo não, trong lòng có chút buồn cười, thành thật gật gật đầu, nói: "Xác thật là ăn không no!"
Lăng Dục khẽ giễu cợt: "Người Tạ gia các anh đúng là không chính trực gì cả!"
Nói xong, vẻ mặt Lăng Dục tràn ngập hối hận, Tạ Dịch cũng là người Tạ gia, lại không phải là cấp dưới của y, vừa rồi ngữ khí nói chuyện của y có chút nặng.
Tạ Dịch tiếp tục gật đầu đồng ý: "Người Tạ gia xác thật không chính trực!"
Lăng Dục nở nụ cười, vừa lòng nói: "Coi như anh có mắt nhìn! Về sau anh chính là người của Lăng gia, chỉ cần anh không tâm sinh hướng ngoại thì anh yên tâm, Lăng gia sẽ không bạc đãi anh đâu."
Tạ Dịch chỉ cười không nói, trong lòng có chút phiền muộn, bởi hắn đột nhiên phát hiện, vợ tương lai của mình không chỉ độc miệng, tính cách tựa hồ còn có chút khuynh hướng trẻ trâu, làm sao bây giờ?
Đương nhiên, Tạ Dịch vẫn phải thừa nhận rằng diện mạo của Lăng Dục vô cùng hợp khẩu vị của hắn, trước đây không phải hắn chưa từng gặp qua mỹ nhân bao giờ, nhưng mà đẹp giống Lăng Dục ấy, một người con trai đẹp tới diễm lệ, tới yêu diễm tựa hồ ly tinh, quả thật là lần đầu tiên hắn được thấy.
Tạ Dịch cảm thụ ấm áp trong lòng bàn tay, nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy mình là một đại nam nhân thì cũng nên bao dung chút tính xấu của vợ mình, hắn có một người vợ xinh đẹp như vậy bầu bạn nói kiểu gì cũng là hắn kiếm lời.
Trong lúc nói chuyện, hai người rất nhanh đã tới đại sảnh chính viện.
Lăng lão gia tử ngồi ngay ngắn trên ghế, biểu tình đầy nghiêm túc, khí thế tỏa ra khắp nơi, bày ra bộ dáng của đại gia trưởng.
Lăng Dục hơi hơi sửng sốt, trong lòng có chút buồn cười, vừa rồi không biết là ai gấp đến độ lượn qua lượn lại, thế mà giờ lại có thể giả bộ giống tới vậy. Đương nhiên, thân là một đứa cháu ngoan, y không thể hủy đi vai diễn của ông mình được. Lăng Dục mặt vô biểu tình giới thiệu: "Ông, hắn là Tạ Dịch!"
Lăng lão gia tử ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm hai người dắt tay nhau, ánh mắt cũng sắp phun lửa rồi. Trước khi gặp Tạ Dịch, ông còn lo lắng phẩm tính của hắn ta, lại lo lắng người ta có chịu sống chung với cháu mình không, trong lòng luôn cảm thấy không yên ổn. Sau khi nhìn thấy Tạ Dịch, trong lòng Lăng lão gia tử ngập tràn lửa giận, trong lòng cảm thấy vừa chua vừa chát, nhìn kiểu gì cũng thấy Tạ Dịch không vừa mắt. Thằng cháu tốt của ông thế mà sắp bị con khỉ gầy ốm này ủi rồi!
Tạ Dịch vô cùng thức thời buông tay, vô cùng kính cẩn nghe lời, gọi một tiếng: "Ông!"
Sắc mặt Lăng lão gia tử hòa hoãn lại, nhàn nhạt lên tiếng, hỏi: "Chuyện Lăng gia kén rể trong lòng ngươi chắc cũng hiểu rõ nhỉ? Vậy có cảm thấy bất mãn không?"
Tạ Dịch bình thản nói: "Không!"
Lăng lão gia tử ánh mắt sắc bén, tựa hồ muốn phân rõ lời này của hắn là thật hay giả. Một lát sau mới hỏi tiếp: "Ngươi thân là con trưởng nhà họ Tạ, ở rể rồi sẽ thành người của Lăng gia, có cam lòng không?"
Tạ Dịch xùy cười một cái, nhàn nhạt nói: "Cam lòng!"
Lăng lão gia tử nhíu mày: "Ngươi phải hiểu rằng Lăng gia ta sẽ không miễn cưỡng bất cứ kẻ nào cả, nếu ngươi không muốn thì cứ nói thẳng ra, chúng ta tuyệt đối không gây khó dễ. Nhưng nếu ngày nào đó để ta phát hiện ngươi nuốt lời, ngươi nên hiểu rõ hậu quả của việc đắc tội một vị dược sư thất cấp!"
Tạ Dịch khẽ cười, liếc Lăng Dục một cái, nói: "Tôi chỉ là một phế nhân ở Tạ gia, ở rể Lăng gia là tôi cam tâm tình nguyện, tuyệt không miễn cưỡng!"
Lăng Dục ho khan một tiếng, nói xen vào: "Ông à, có phải chúng ta nên ăn cơm trước không?"
Lăng lão gia tử trừng y một cái, cái đồ không có tiền đồ này, đây không phải là ông mày muốn gây khó dễ, mà là có một số việc cần hỏi cho rõ ra. Ông tuy rằng muốn cháu mình kết hôn, nhưng ông lại càng hy vọng gia đình cháu mình hòa thuận hơn. Rước một thằng rể không tình nguyện về nhà chẳng khác nào tự tìm phiền toái cả.
Lăng Dục vô tội chớp mắt, y chẳng qua là thấy Tạ Dịch vừa gầy vừa yếu, ở Tạ gia còn ăn không đủ no, nói như thế nào đây cũng là người nhà tương lai của y, y cũng nên che chở vài phần chứ.
Tạ Dịch cong môi khẽ cười, hắn đối với biểu hiện của Lăng Dục coi như hài lòng.
Lăng lão gia tử buồn bực một trận, rất nhanh ông lại cao hứng lên, cháu ông ở chung hòa thuận với Tạ Dịch là việc tốt, ông hẳn nên cảm thấy vui mừng mới phải, sang năm ông khẳng định có chắt trai để ôm.
Lăng lão gia tử vừa lòng cười, ánh mắt nhìn Tạ Dịch cũng trở nên ôn hòa hơn. Nhìn thấy bộ dạng gầy trơ cả xương của hắn, trong lòng hiện lên một tia thương hại. Đứa nhỏ này cũng là một đứa nhóc đáng thương, nếu không phải thân thể bị phế, tương lai khẳng định sẽ làm nên thành tựu. Hiện tại lại tiện nghi Lăng gia bọn họ.
Lăng lão gia tử nói: "Ăn cơm trước!"
Lăng Dục nhìn về phía Tạ Dịch, thương hại nói: "Anh đừng khách khí, muốn ăn cái gì liền ăn, ăn cho thật no vào!"
Tạ Dịch âm thầm gật đầu, cuối cùng cũng có thể ăn cơm, hắn khẳng định sẽ không khách khí.
Mấy người cùng tới nhà ăn, đồ ăn đã bày biện chỉnh tề. Vì nghênh đón Tạ Dịch, Lăng lão gia tử phi thường dụng tâm, tràn đầy một bàn rau dưa cấp thấp cùng các loại thịt, đều dựa theo trạng huống thân thể hiện tại của Tạ Dịch mà chuẩn bị.
Tạ Dịch sắc mặt thản nhiên, nhưng móng vuốt cũng sắp vươn ra khỏi cổ họng luôn rồi. Thật không dễ dàng mà, bước vào thời tinh tế lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng được ăn thức ăn bình thường rồi.
Lăng lão gia tử động đũa trước.
Lăng Dục bưng bát cơm lên, quay đầu liếc nhìn Tạ Dịch một cái, lo hắn không được tự nhiên liền không ngừng gắp thức ăn cho hắn, y nhàn nhạt nói: "Ăn nhiều một chút!" Tạ Dịch khí chất xuất chúng, đường nét ngũ quan khá ổn, ăn nhiều cơm hơn chút, mập lên một chút, chờ hắn dần đẹp lên, dẫn ra ngoài cũng thêm mặt mũi, nuôi ở nhà cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tạ Dịch chậm rì rì, bộ dáng ăn cơm thực ưu nhã, nhất cử nhất động như nước chảy mây trôi, nhưng trên thực tế tốc độ của hắn một chút cũng không chậm, Lăng Dục gắp cho hắn cái gì hắn liền ăn cái đó, sau đó
————
Tạ Dịch đã xới thêm 6 chén cơm, bây giờ vẫn tiếp tục ăn!
Lăng Dục trợn mắt há mồm, khó trách người này ở Tạ gia ăn không đủ no, lượng cơm nhiều như vậy
Lăng lão gia tử nói: "Phân phó phòng bếp lại nấu thêm chút đồ ăn!"
Lăng Dục gật đầu, đứng dậy đi tới phòng bếp, cả người đều phiêu phiêu hốt hốt, dường như y vừa rước một thùng cơm về nhà rồi! Chẳng qua trong lòng y lại càng thêm đồng tình với Tạ Dịch, lượng cơm ăn lớn như vậy trừ bỏ các đại gia tộc thì đâu ai nuôi nổi
Biểu tình Lăng lão gia tử cũng là một lời khó nói hết, đứa nhỏ này đã bao lâu không được ăn no rồi, khó trách lại trở nên gầy đến như vậy, chẳng qua trong lòng ông hiện lên một tia nghi hoặc, thằng nhóc này chịu ở rể tại Lăng gia không phải là vì để được ăn no chứ?!
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, Lăng lão gia tử đã mò ra chân tướng rồi đấy.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Lăng Dục lớn lên rất đẹp, Tạ Dịch kế thừa một cách hoàn mỹ phẩm chất tốt đẹp của cả nhà chú nhỏ, đều là một hội nhan khống. Nếu Lăng Dục lớn lên xấu xí thì cho dù Vân Uyển Nhu có khóc tới ngất đi hắn cũng không chấp nhận ở rể.
Tạ Dịch liên tục ăn mười tám chén cơm, cơ thể cuối cùng cũng đạt tới độ bão hòa. Thấy ông cháu hai người đều tỏ ra khiếp sợ, liền khiêm tốn cười cười: "Ngại quá, lượng cơm của tôi hơi nhiều, khiến hai người chê cười rồi."
Lăng Dục ngây ngốc nói: "Không sao đâu, Lăng gia chúng ta có đất trồng rau mà, anh cứ việc ăn no đi!"
Lăng lão gia tử cười gượng nói: "Ngươi cứ ăn thoải mái!"
Tạ Dịch cười cười, trên mặt lộ ra thần sắc mỏi mệt.
Lăng lão gia tử nói: "Tiểu Dục, con đưa hắn về phòng nghỉ ngơi trước đi, có việc gì thì để mai nói tiếp."
Lăng Dục ngẩn người, vừa mới ăn no xong liền ngủ?
Tạ Dịch sắc mặt như thường, lại cười nói: "Làm phiền cậu rồi!" Hắn cần trở về phòng để hấp thu năng lượng, hôm nay hắn ăn rau dưa cấp 1, còn có thịt dị thí cấp 1, hắn cần nhanh chóng chuyển hóa đống năng lượng.
Lăng Dục dẫn hắn tới phòng cho khách ở tầng hai, thấy rương hành lý nhẹ hều của hắn, trong lòng âm thầm nghĩ mai vẫn nên mua thêm cho Tạ Dịch một vài món đồ dùng hằng ngày, hành lý của hắn quá ít, chỉ sợ ngay cả quần áo cũng không đủ mặc. Người nhà họ Tạ cũng quá kỳ cục mà.
Tạ Dịch đóng cửa phòng lại, lập tức khoanh chân ngồi ở trên giường.
Nhìn hạt giống khô quắt bẹp dí trong đan điền, trong lòng hắn sinh ra một trận khó chịu.
Tiểu Đằng là thực sủng cộng sinh của hắn, thuộc về loại dị thực có năng lực đặc thù, một loại dây leo song sinh, lục đằng có năng lực tạo hóa, có thể chuyển hóa linh khí, chữa thương, còn có thể ngưng thần tĩnh khí. Hồng đằng có năng lực thôn phệ, có thể thôn phệ tất cả các loại năng lượng trong thế gian. Có thể nói rằng Tiểu Đằng công kích hay phòng thủ đều hoàn hảo cả.
Đời trước, Tạ Dịch vì bồi dưỡng Tiểu Đằng, cơ hồ tiêu gần như hết sạch tích góp của hắn, có điều thành quả cũng vô cùng rõ ràng, kể từ khi Tiểu Đằng trưởng thành, Tạ Dịch gần như không cần dùng tới đan dược, hơn nữa thời điểm chiến đấu, Tiểu Đằng không những có thể cung cấp linh khí cuồn cuộn không dứt, mà còn bất ngờ thôn phệ huyết nhục địch nhân, ngay cả khi thân thể hắn tràn ngập tổn hại do độ kiếp, cũng là Tiểu Đằng hao hết năng lượng kéo hắn vào không gian loạn lưu, phiêu đãng hơn hai ngàn năm, vẫn là Tiểu Đằng dựa vào mối liên kết huyết mạch để dẫn dắt hắn sống lại.
Có thể nói, không có Tiểu Đằng sẽ không có hắn của hiện tại, nhìn Tiểu Đằng biến thành một viên hạt giống khô quắt queo dẹp lép, Tạ Dịch đau lòng cực kỳ.
Một bên khác
Sau khi Lăng Dục đưa Tạ Dịch về phòng đột nhiên nhớ ra, nếu thân thể Tạ Dịch đã bị phế đi thì sao vẫn có thể ăn nhiều như vậy, phải biết rằng thức ăn hôm nay tuy chỉ là cấp 1, nhưng nếu ăn quá nhiều thì vẫn có nguy cơ nổ tan xác mà chết, một người bình thường nhiều nhất cũng chỉ ăn được 3 chén cơm mà thôi, Tạ Dịch lại ăn khoảng mười tám chén
Lăng Dục suy tư một hồi, tìm Lăng lão gia tử, hỏi: "Ông ơi, tư liệu điều tra Tạ Dịch có báo cáo gì về tình trạng thân thể hắn không?"
Lăng lão gia tử nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy không thích hợp, mở tư liệu trên quang não lên, bên dưới sơ yếu lý lịch cá nhân của Tạ Dịch có viết rõ thể năng của hắn đã bị phế vĩnh viễn, sẽ không có khả năng khôi phục.
Tinh thần lực bị phế vĩnh viễn, không có khả năng khôi phục.
Dị năng bị phế vĩnh viễn, không có khả năng khôi phục.
Lăng Dục nhíu nhíu mày, chỗ tư liệu này quá không rõ ràng, quá không toàn diện, căn bản không thể nhìn ra cái gì. Tương lai y sẽ cùng Tạ Dịch kết hôn, còn sẽ cùng nhau sinh con đẻ cái, y không hy vọng xuất hiện bất kỳ nhân tố bất ổn không xác định nào cả.
Lăng lão gia tử không thèm để ý nói: "Việc nhỏ mà thôi, ngày mai hỏi một chút. Ăn nhiều cũng không phải chuyện lớn gì cả."
Lăng Dục nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có chút đạo lý, cũng chỉ là ăn nhiều mà thôi, cùng lắm thì tiêu nhiều tiền hơn chút, Lăng gia vẫn nuôi được, đương nhiên, nên hỏi vẫn phải hỏi. Tạ Dịch ăn rất nhiều mà thân thể thoạt nhìn lại khá yếu, rõ là không bình thường mà, cứ hỏi cho rõ ràng, sau này nên điều trị như nào bọn họ cũng tính toán tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất