Tinh Tế Chi Khí Tử Nghịch Tập

Chương 8

Trước Sau
Khi hai người về tới nhà cũng đã là chạng vạng.

Bọn họ đi ra ngoài du ngoạn một vòng, lấy một loại phương thức cực nhanh trở nên thân thuộc.

Lúc mới ra khỏi cửa, giữa hai người vẫn còn tồn tại một phần khách sáo xa lạ, tới khi trở về đã có thể tay trong tay vô cùng tự nhiên.

Hai người ngồi trên sô pha, câu được câu không nhàn nhã nói chuyện.

Lăng lão gia tử đối với việc này vô cùng vui mừng.

Có điều luôn có người thích đi phá hư bầu không khí.

“Tích tích tích tích!” tiếng chuông thông tấn khí của Tạ Dịch vang lên, tuy rằng hắn đã đổi quang não mới, nhưng số truyền tin vẫn chưa đổi, vẫn là số liên lạc cũ.

Tạ Dịch khẽ nhíu mày, chậm rì rì bấm nhận.

“Dịch Nhi, con ở Lăng gia có khỏe không? Sao lại không chịu báo tin về nhà? Sau khi con đi mẹ đã thấy lo lắng rồi. Con cái đứa nhỏ này, có phải vẫn giận mẹ không?”

Ngữ khí Vân Uyển Nhu trước sau như một tràn đầy quan tâm, giống như bà ta là một người mẹ hiền yêu thương con cái vậy. Nhưng Tạ Dịch biết, không có việc gì không đăng điện tam bảo, Vân Uyển Nhu không có việc gì tuyệt đối sẽ không liên hệ hắn.

“Dịch Nhi, sao con không nói lời nào vậy? Có phải bây giờ không tiện không? Là mẹ quấy rầy con à?”

Lăng lão gia tử bất động thanh sắc, nhàn nhạt liếc Tạ Dịch một cái.

Tạ Dịch lười biếng nói: “Không có gì là không tiện cả!”

Lăng Dục nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười như có như không, lời của Vân Uyển Nhu có vẻ khá có thâm ý, tiện hay không tiện là có chuyện bí mật gì muốn nói ư?

Có điều Tạ Dịch thản nhiên vẫn khiến y thấy thật cao hứng.

“Dịch Nhi, mẹ không nói dối con đúng không, người Lăng gia vô cùng trong sạch, không nghĩ tới các con nhanh như vậy đã lãnh chứng. Xem ra Lăng gia đối với con khá vừa lòng ha.”

Lăng Dục không tiếng động cười, mấp máy môi đọc khẩu hình hai tiếng vừa lòng.

Tạ Dịch bất đắc dĩ liếc y một cái, không lên tiếng.

“Ài! Đều do mẹ vô dụng mới không giúp con được gì, Dịch Nhi, mẹ biết tâm tình con không tốt, nhưng mà nếu con đã kết hôn rồi thì sau này nên biết quy biết củ nghe chưa? Đừng có chọc phiền toái cho Lăng gia, cũng đừng bày đặt tính tình linh tinh nghe chưa!”

Vân Uyển Nhu lải nhải một hồi, một câu cũng không nhắc tới trọng điểm.

Tạ Dịch có chút mất kiên nhẫn, nhàn nhạt hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Dịch Nhi, sao con lại nói như vậy? Con đã rời nhà hai ngày rồi, bộ con không quan tâm chuyện nhà mình dù chỉ một chút sao? Em trai con muốn đăng ký ghi danh đại học.”

Tạ Dịch đạm mạc nói: “Chuyện này đâu liên quan gì đến tôi.”

Khi chuyện đạo phẩm của nguyên chủ bùng ra, cái tên em trai đó lại là người đầu tiên xông ra chỉ trích, trách cứ nguyên chủ làm nó mất hết mặt mũi, hại nó mất mặt ở trường. Cái đồ bạch nhãn lang như vậy nếu không phải nguyên chủ sắp chết đến nơi mà vẫn còn tâm tâm niệm niệm thì hắn mới ứ thèm quan tâm đâu.



“Con…… Hu hu hu…… Con vẫn còn trách em con sao? Nó vẫn còn trẻ người non dạ, con sao lại muốn so đo với nó chứ?! Hai đứa đều là con mẹ, con…… Con đây là muốn mẹ đau lòng tới chết sao?”

“Hu hu hu hu……” Vân Uyển Nhu thấp giọng khóc thút thít.

Tạ Dịch thờ ơ, chậm rì rì nói: “Bây giờ tôi là người Lăng gia, nào quản được chuyện của Tạ gia chứ.”

Vân Uyển Nhu buột miệng thốt ra: “Thư đề cử Lăng gia vẫn chưa đưa tới đâu.”

Tạ Dịch bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Vân Uyển Nhu sẽ liên hệ hắn, sau khi lãnh chứng xong, hộ tịch của hắn chuyển đi, người Tạ gia khẳng định cũng sẽ thu được tin tức, nếu hắn đã ở rể Lăng gia thành công, tất nhiên sính lễ cũng nên chuyển đi rồi, Vân Uyển Nhu đây là không chờ nổi nữa.

Hoặc cũng có thể nói là thằng em tiện nghi của hắn không chờ nổi nữa rồi. Dù sao thì đường đến đế tinh cũng xa xôi trắc trở, nếu chậm trễ vài ngày thôi nhỡ đâu lỡ mất giờ báo danh thì sao.

Lăng lão gia tử nói: “ Mai sẽ đưa cho Tạ gia.”

Tạ Dịch chuyển đạt: “Ngày mai khác đưa.”

“Dịch Nhi, ý mẹ không phải vậy, con đừng hiểu lầm, mẹ chỉ hy vọng hai đứa bọn con đều tốt thôi. Từ nhỏ con đã lớn lên bên người tổ phụ nên đôi lúc mẹ xem nhẹ con, nhưng con phải tin rằng mẹ vẫn thương con mà. Để con tới ở rể tại Lăng gia là vì mẹ muốn tốt cho con, Tạ gia từ trước đến nay thấy lợi là loạn đầu tuyến, ba con lão ta ấy mà…… trong lòng lão nào có chúng ta, mấy năm nay, mẹ ở Tạ gia cũng không dễ dàng……”

Lời này nói cũng thật đẹp, đầu tiên nói tới nguyên do của sự bất công, tiếp theo lại biểu đạt tình cảm của mình, sau đó lại nói rõ với hắn rằng người Tạ gia không đáng tin. Nếu đổi lại là nguyên chủ thì chỉ sợ đã bị lừa tới xoay vòng rồi.

Tạ Dịch nhàn nhạt nói: “Mẹ vất vả rồi!”

“Mẹ không vất vả, con bây giờ đã ổn định rồi, em con cũng chuẩn bị tới đại học ở đế tinh, mẹ dù có vất vả thì vẫn đáng giá!”

Tạ Dịch giật giật khóe miệng, lời của Vân Uyển Nhu hắn nghe không hiểu lắm, đây là đang châm chọc hắn sao?

Trong trí nhớ của hắn, nguyên chủ thiên phú tốt, năm đó thi đậu trường quân đội số một của đế quốc, chỉ tiếc rằng khi mà nguyên chủ chuẩn bị khởi hành tới đế tinh thì mẹ hắn lại bị người khi dễ. Vì xử lý chuyện này, nguyên chủ chậm trễ không ít thời gian, cuối cùng cùng lỡ mất dịp tốt để tới trường quân đội số một đế đô.

Kỳ thật, nếu để Tạ Dịch nói thì có người mẹ như vậy thà không có còn sướng hơn. Tạ Nguyên Lễ tuy rằng cũng bất công, nhưng cùng lắm thì làm lơ hắn, nhìn hắn không thuận mắt thôi chứ ít nhất cũng không bẫy con mình.

Vân Uyển Nhu thì lại khác, trong lúc vô tình toàn bẫy con mình thôi. Cố tình nguyên chủ lại ăn cái điệu này của bà ta, bất công tới vậy mà ngoài miệng vẫn còn kêu yêu với chẳng thương con cái, bà ta cũng là cái giống đầu tiên ấy.

Tắt thông tấn khí, Tạ Dịch thở dài thật dài, nhận được một bà mẹ như vậy, không may hắn vẫn phải chấp nhận, không có biện pháp, ai bảo hắn thiếu nhân quả của nguyên chủ đâu.

Lăng Dục hiếu kỳ nói: “Anh lớn lên bên người Tạ lão gia tử hở?”

Tạ Dịch buồn bã ỉu xìu gật đầu, trả lời nói: “Tôi là trưởng tử Tạ gia, thiên phú cũng tốt, từ nhỏ đã bị tổ phụ ôm đi, coi như người thừa kế mà bồi dưỡng.”

Tạ lão gia tử cùng có hai trai một gái.

Con gái là Tạ Nhu, đã sớm gả chồng từ 30 năm trước, chống là người của Dương gia đế tinh, tuy rằng chỉ là con vợ lẽ, nhưng mà ba hắn vẫn còn sống, cho dù chỉ là con thứ của dòng chính thì vẫn cao quý hơn nhiều so với nhánh phụ.

Nhưng Tạ Dịch lại cảm thấy, Tạ Nhu cũng chẳng sống tốt là bao, thế gia đại tộc lắm đường nhiều ngõ, Tạ Nhu lại chỉ đẻ được ba đứa con gái, hàng năm rất ít liên hệ với gia tộc, sau khi gả chồng xong gần như là chưa về lần nào cả.

Đứa con cả Tạ Nguyên Sơ là người thừa kế Tạ gia, tính cách khôn ngoan khéo đưa khéo đẩy, có thủ đoạn, có năng lực, chỉ duy có một khuyết điểm là không có con trai trưởng, vợ cả chỉ sinh hai đứa con gái, còn hai đứa con một trai một gái còn lại là con vợ lẽ.



Con thứ Tạ Nguyên Lễ, cũng chính là cha nguyên chủ, tính cách thì không cần phải nói, lão ta là thứ phong lưu ăn chơi trác táng điển hình, lỗ tai mềm, không học vấn không nghề nghiệp, nghe nói lão ta đã từng cùng Vân Uyển Nhu trình diễn qua một màn yêu thương nồng cháy, bằng không, Vân Uyển Nhu chỉ là một con nhóc mồ côi sao có thể bước vào cổng lớn Tạ gia được.

Năm đó, Tạ lão gia tử vì đứa con thứ này cũng coi như là rầu thối ruột.

Trưởng tử kế thừa gia nghiệp, con thứ tự nhiên cần tìm đường khác.

Tạ lão gia tử dựa vào quan hệ của con gái, lại dâng đại lễ lên dòng chính Tạ gia, dùng hết biện pháp mới nhét thằng con mình tới đế tinh, ai dè……

Ăn chơi trác táng chính là ăn chơi trác táng, Tạ Nguyên Lễ sau khi tới đế tinh, chính sự thì không làm được gì, lại suốt ngày chạy theo đít đàn bà, Vân Uyển Nhu khiến lão mê tới thần hồn điên đảo, vì Vân Uyển Nhu, lão thậm chí còn tiền trảm hậu tấu, kết hôn sinh con, sau đó mới dẫn người về ra mắt gia đình.

Tạ lão gia tử lửa giận công tâm, có điều thiên phú Tạ Dịch tốt, lại là con vợ cả, nhìn trên mặt mũi Tạ Dịch, lửa có to đến mấy ông ta cũng chỉ có thể nhịn, trực tiếp ôm đứa bé về nuôi dưỡng bên mình.

Vân Uyển Nhu ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhớ con thành bệnh, cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt.

Cho dù có là mỹ nhân thì nhìn lâu cũng chán, Tạ Nguyên Lễ vốn dĩ là một tên ăn chơi trác táng, dỗ Vân Uyển Nhu một đoạn thời gian xong trong lòng liền có chút mất kiên nhẫn, thế là quay đầu tìm niềm vui mới.

Năm thứ hai Dương Lệ Xu sinh hạ thêm một đứa con trai tên Tạ Uy.

Tạ Nguyên Lễ trực tiếp dẫn người vào cửa, Vân Uyển Nhu vừa tức lại vừa giận, lúc ấy liền quậy một trận lớn, bà ta cùng Tạ Nguyên Lễ cũng từ đôi vợ chồng hòa ái hóa thành kẻ thù.

Vân Uyển Nhu thương tâm quá độ, cứ giữ mãi cái giá không muốn nhận thua, nhưng mà vài năm sau Dương Lệ Xu lại lần nữa mang thai, Vân Uyển Nhu bắt đầu sốt ruột, Tạ lão gia tử chán ghét bà ta, con trai lại không ở bên người, ba ta lo địa vị mình bất ổn, cuối cùng cũng học được tư thái buông bỏ, có điều giả vẫn là giả thôi, cho dù có giả bộ hoàn hảo tới mấy thì vẫn có sơ hở, không lâu sau, Vân Uyển Nhu lại lần nữa thất sủng, Tạ Nguyên Lễ chê bà ta không đủ tình thú, phí hoài một tấm da mặt đẹp.

May mắn lúc này bà ta có thai, sinh hạ con thứ Tạ Thần, hoàn toàn đứng vững gót chân ở Tạ gia.

Dương Lệ Xu lại chỉ sinh một đứa con gái, chẳng sợ sau này ả có sinh thêm một đứa con trai nữa thì địa vị vẫn thấp hơn so với Vân Uyển Nhu một bậc.

Bởi vậy, Vân Uyển Nhu phá lệ cưng chiều con thứ, bà ta cảm thấy đứa con thứ này giúp ổn định địa vị của bà ta.

Nguyên chủ giống như được mẹ kế nuôi vậy.

Nguyên chủ là người thừa kế mà gia tộc bồi dưỡng, đã nhận giáo dục phi thường nghiêm khắc, tổ phụ lãnh khốc vô tình, ba thì bất công, bác cả lại nhìn hắn không vừa mắt, bà mẹ nhu nhược chính là ánh sáng leo lắt của cuộc đời hắn. Hắn tưởng hắn là nguyên cớ khiến mẹ hắn khóc thút thít, làm hại cha mẹ cảm tình tan vỡ, trong lòng hắn thấy vô cùng áy náy với mẹ hắn, luôn đau lòng mỗi khi mẹ hắn khóc, đau lòng mẹ hắn chịu ủy khuất, một lòng muốn đòi lại công bằng cho mẹ hắn, ai ngờ……

Tạ Dịch hơi hơi nhíu mày, đến nay hắn vẫn không rõ, đồ nguyên chủ thiết kế đến tột cùng là bị trộm mất như thế nào mà không lưu lại bất cứ chứng cứ gì, không để lại chút dấu vết nào. Nguyên chủ có phòng chế tạo chuyên biệt, người khác căn bản vào không được, người xung quanh đều có hiềm nghi.

Nhưng mà ngược lại, mọi người chẳng ai có hiềm nghi cả.

Đồng nghiệp trong công ty có thể vì ghen ghét mà hãm hại hắn.

Với thân phận con trai trưởng, trừ mỗi tổ phụ, mỗi người Tạ gia đều có lý do để hãm hại hắn.

Làm con trai trưởng chính là cái tội.

Tạ Dịch cảm thấy phi thường bất đắc dĩ, hai đời của hắn đều là con trai trưởng, thân phận nhìn có vẻ cao thượng đấy, cố tình..... Cả hai kiếp hắn đều không có duyên với cha mẹ, cha không thương mẹ không yêu, chẳng qua...... Tạ Dịch hơi mỉm cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lăng Dục một cái, khóe môi bất giác cong lên. Kỳ thật, vận khí hắn vẫn rất tốt, đời trước hắn có chú nhỏ thương, đời này hắn có vợ nhỏ đau, tự hắn thấy cũng không tệ lắm!

Còn về Tạ gia……

Chờ thân thể hắn khôi phục xong, hắn sẽ giúp nguyên chủ báo thù, từ đây nhân quả thanh toán xong, Tạ gia cùng hắn không còn quan hệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau