[Ma Đạo Tổ Sư] [Vong Tiện] Quan Niệm Giáo Dục Cổ Kim Va Chạm
Chương 33
Lam Vong Cơ bây giờ vui như có con thỏ nhảy nhót trong lòng, vành tay nóng bừng, rụt rè nói: "Thích!"
Ngụy Vô Tiện càng thêm vui vẻ: "Thích là tốt rồi, vậy ngày nào ngươi cũng phải mang theo bên người nha, nó có thể bảo vệ ngươi đó!" Vậy thì hắn cũng yên tâm được một chút!
Lam Vong Cơ dịu dàng đáp: "Được."
Lam Hi Thần/Nhiếp Hoài Tang: phải chăng ta không nên ở trong này?
Lam Hi Thần thấy đệ đệ nhà mình vui vẻ nhận lấy ngọc bội từ tay Ngụy công tử, thận trọng cầm nó trong tay, như thể là một món trân bảo nào đó.
Lam Hi Thần tỏ vẻ, mắt không thấy!!
Tiếng động lớn như thế, đương nhiên Lam Khải Nhân cũng bị kinh động, vừa lao tới đã thấy cảnh này, suýt nữa tắt thở, run rẩy hỏi: "Hi Thần, đây, đây là?"
Lam Hi Thần thấy thúc phụ nhà mình bị dọa không nhẹ, nhanh chân chạy tới thuận khí, giải thích: "Thúc phụ đừng lo lắng, là do lúc Ngụy công tử tạo pháp khí cho Vong Cơ gặp tai nạn nhỏ, nhưng cũng may là mọi người không sao!"
Lam Khải Nhân nhìn cái vẻ bao che của hắn, lại nghĩ tới người ta là tạo pháp khí cho cháu mình, lời lẽ trong miệng nghẹn lưng chừng lên không được xuống không xong, chỉ nặn ra được một câu: "Càn quấy!" Liếc hai huynh đệ một cái rồi hất tay áo bỏ đi!
Ngụy Vô Tiện thấp thỏm hỏi: "Lam Trạm, Lam lão... Tiên sinh có nổi giận không?"
Lam Vong Cơ ôn nhu đáp: "Không đâu."
Lam Hi Thần cũng an ủi: "Ngụy công tử không cần lo lắng, thúc phụ chỉ đang lo lắng cho Ngụy công tử thôi. Để ta cho đệ tử đổi cho Ngụy công tử một..."
"Huynh trưởng!"
Lam Hi Thần còn chưa nói xong đã bị Lam Vong Cơ xen ngang.
Vừa nhìn đã hiểu ngay tâm tư nho nhỏ của đệ đệ nhà mình, đuôi mắt Lam Hi Thần giật giật, bất đắc dĩ nói: "Không bằng Ngụy công tử tới Tĩnh thất ở chung với Vong Cơ đi, vậy cũng tiện cho Vong Cơ chiếu cố Ngụy công tử!"
Hắn gian nan quá mà!
Ngụy Vô Tiện cũng biết Tĩnh thất là chốn nào, khó xử nói: "Trạch Vu Quân, vậy có quấy rầy Lam Trạm không? Ta ở đó rồi thì Lam Trạm ở đâu bây giờ? Ta thực sự không sao mà, không cần Lam Trạm chiếu cố đâu!"
Lam Vong Cơ vội đáp: "Không phiền, có cách gian, vốn nên như thế."
Lam Hi Thần cũng khuyên nhủ theo ý Lam Vong Cơ: "Tuy Ngụy công tử không bị thương gì, nhưng vẫn cần tu dưỡng một chút cũng khá tốt, Vong Cơ chiếu cố ngài một chút cũng hẳn nên. Cứ vậy đi, Vong Cơ dẫn Ngụy công tử đi nghỉ ngơi đi, lát nữa nhớ tìm thúc phụ, ta đưa Hoài Tang đi trước, Hoài Tang, đi thôi!"
Không cho Ngụy Vô Tiện cơ hội chối từ, Lam Hi Thần vừa dứt lời liền dẫn Nhiếp Hoài Tang đi.
Tận đến khi tới được Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện vẫn còn thoáng ngẩn ngơ, thế nào mà Trạch Vu Quân cũng trở nên nhiệt tình như vậy? Quên đi, nghĩ không ra thì khỏi nghĩ.
Ngụy Vô Tiện vốn đang buồn chán, bỗng dưng nghe thấy tiếng Nhiếp Hoài Tang thậm thà thậm thụt bên ngoài: "Ngụy huynh! Ngụy huynh, huynh có ở bên trong không?"
Ngụy Vô Tiện đứng dậy đi ra ngoài, Lam Vong Cơ đã đi gặp thúc phụ y rồi, bấy giờ hắn mới nhớ ra hình như Nhiếp Hoài Tang có việc tìm hắn.
Ngụy Vô Tiện thấy bộ dạng lấm la lấm lét của Nhiếp Hoài Tang, trở mặt xem thường nói: "Nhiếp huynh, huynh thậm thà thậm thụt gì như đi ăn trộm vậy?"
Nhiếp Hoài Tang vừa thấy Ngụy Vô Tiện, tức khắc nước mắt lưng tròng bổ nhào tới, túm lấy Ngụy Vô Tiện mà bắt đầu khóc lóc: "Ngụy huynh ơi, huynh nhất định phải cứu ta đó, lần này chỉ có mình huynh mới cứu được ta thôi!"
Ngụy Vô Tiện đẩy đẩy, nhưng lại đẩy không ra, đành bất đắc dĩ nói: "Nhiếp huynh, trước hết huynh phải kể cho ta nghe chuyện gì đã chứ?"
Nhiếp Hoài Tang dòm ngó bốn phía, rồi tiến tới thì thà thì thầm bên tai Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nghe xong liền nhíu mày, gạt tay Nhiếp Hoài Tang ra quay lưng bỏ đi: "Nhiếp huynh, một câu thôi, không làm được!"
Nhiếp Hoài Tang nhào tới ôm chân Ngụy Vô Tiện, miệng càng khóc dữ dội hơn: "Ngụy huynh ơi, chúng ta đã làm huynh đệ nhiều năm như vậy rồi, huynh không thể bỏ mặc ta, bằng không đại ca sẽ đánh gãy chân ta thiệt đó!"
Ngụ y Vô Tiện vẫn không mủi lòng: "Nhiếp huynh, mấy thứ khác còn thương lượng được, riêng việc này thì không!"
- ------------------------------------
Hàn thất, Cô Tô song chưởng lớn nhỏ quây quần một chỗ, Lam Khải Nhân nói với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, con đưa pháp khí Ngụy Anh làm cho con ra đây cho ta xem!"
Lam Vong Cơ khựng lại một chút, nhưng vẫn đưa ngọc bội sang, lặng im không nói.
Nụ cười trên mặt Lam Hi Thần sắp không giữ nổi nữa, Vong Cơ à, Lam thị cũng đâu thiếu thốn pháp khí với đệ đậ, có cần nhìn chằm chằm đến vậy không?
Lam Vong Cơ:......
Lam Hi Thần: Thúc phụ chỉ là mượn xem thôi, sẽ trả lại cho đệ!
Lam Vong Cơ:...... (Không muốn để ý tới huynh trưởng nữa!)
Lam Hi Thần:...... (Đây là đệ đệ nhà mình, không được động thủ!)
Lam Khải Nhân chả chú ý tới hai người, quan sát ngọc bội mà càng nhìn mặt mày càng nghiêm trọng, sau đó chuyền cho Thanh Hành Quân, nghiêm túc bảo: "Huynh trưởng, huynh xem!"
Thanh Hành Quân nhận lấy, cũng càng nhìn mặt mày càng nghiêm trọng, lát sau cảm thán: "Ngụy công tử đại tài thật, lớp phòng hộ của pháp khí này dù cho ta dùng hết sức tấn công một đòn cũng chưa chắc công phá nổi!"
Lam Khải Nhân: "Thật thế ư?"
Thanh Hành Quân cảm khái: "Thiên phú của Ngụy công tử ở phương diện này đúng là đáng kinh ngạc mà, có thể khẳng định là riêng về trận pháp mà nói thôi, e rằng tứ trưởng lão đã hơi khó bì kịp rồi!"
Mấy người khác kinh hãi không thôi, tứ trưởng lão là người có trình độ trận pháp thâm sâu nhất Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà ngày cả ông ấy cũng không sánh kịp?
Thấy sắc mặt của mấy người, Thanh Hành Quân cũng hiểu họ đang nghĩ gì, giải thích: "Về trình độ, Ngụy công tử thiếu chút kinh nghiệm, nhưng Ngụy công tử lại có cách lý giải trận pháp độc đáo của riêng mình, phong cách cũng biến hóa đa dạng, linh hoạt tự nhiên, đây chính là điểm thiếu sót của tứ trưởng lão, nếu hai người thi đấu, ai thắng ai thua thật không tài nào nói trước được! Giả sử lấy thời gian..."
Nghĩ tới điều gì đó, Thanh Hành Quân lại nói: "Huống hồ, tu vi Ngụy công tử e là không đơn giản như bên ngoài đồn thổi! Lực công kích của pháp khí này rất mạnh, nếu bất ngờ không kịp phòng bị thì dù cho có là ta cũng chưa chắc toàn thây trở ra, khi nãy nghe đệ kể Ngụy công tử không chịu thương tổn gì, ngay cả có pháp khí hộ thân, e là bản thân linh lực đã không thể khinh thường rồi!"
Lam Khải Nhân khiếp sợ: "Huynh trưởng, thật thế ư?"
Thanh Hành Quân liếc nhìn mấy người một cái, nói tiếp: "Không chỉ thế! Ngoài tu vi, hình như nguyên thần của Ngụy công tử cũng mạnh mẽ vô cùng! Một pháp khí hao tổn tâm thần thế này, đứa bé đó chỉ dùng một tháng đã làm ra, thoạt trông có vẻ cũng chẳng hao tổn bao nhiêu, thậm chí trong pháp khí này còn chứa một sợi nguyên thần của nó nữa, đã có khả năng làm được như vậy, ắt phải mạnh vượt xa người thường!"
Chỉ là không biết Ngụy công tử này tu luyện nguyên thần thế nào mà lại có thể mạnh mẽ đến vậy, đến ông cũng hơi khiếp đảm! Theo lý thuyết mà nói thì một nguyên thần mạnh mẽ như vầy thì ở tuổi hắn rất hiếm có.
Thanh Hành Quân nào có biết rằng, đời trước Ngụy Vô Tiện tu Quỷ đạo chính là tu nguyên thần, vốn đã mạnh sẵn, đời này còn hoàn thiện Quỷ đạo nên tất nhiên nguyên thần càng mạnh hơn!
Lam Hi Thần sợ ngây người, Ngụy công tử vĩ đại đến vậy ư? Thế Vong Cơ...
Lam Hi Thần theo bản năng ngó qua Lam Vong Cơ, kết quả lại thấy đệ đệ nhà mình đầy vẻ kiêu hãnh...
Quên đi, đệ đệ vui là được!
Thâm tâm Lam Vong Cơ cũng hãi hùng không thôi, y vẫn luôn biết chàng thiếu niên y yêu cực kỳ xuất chúng, nhưng không ngờ lại xuất chúng đến mức này!
Quả nhiên không hổ là Ngụy Anh của y!
Thanh Hành Quân ân cần dặn: "Vong Cơ, Ngụy công tử đã tặng một pháp khí tuyệt vời như vậy cho con thì con phải cảm ơn người ta cho tử tế, chuyện này là Lam thị ta chiếm tiện nghi đấy!"
Lam Vong Cơ trịnh trọng đáp: "Vâng, phụ thân!"
Thanh Hành Quân gật đầu hài lòng, lại dặn Lam Hi Thần: "Hi Thần, con thay Vong Cơ chuẩn bị một phần quà đáp lễ cho Ngụy công tử đi, ngay cả vật liệu hao phí cũng do Ngụy công tử tự bỏ ra, Lam thị ta không thể không phóng khoáng!"
Lam Hi Thần gật đầu: "Phụ thân yên tâm!" Vong Cơ, dịp may đã tới!
Thanh Hành Quân đưa mắt sang đệ đệ nhà mình, dịu giọng khuyên nhủ: "Khải Nhân, Ngụy công tử là một đứa trẻ tốt, ta thấy ngày thường hình như nó hơi sợ đệ đấy, nghe nói nó vốn đã hiếu động từ nhỏ, nhưng làm việc rất có chừng mực, mà tới Lam thị đoán chừng chắc cũng khó chịu chết đi được,bnếu không phải chuyện lớn gì thì đệ cũng đừng câu thúc nó quá!"
Lam Khải Nhân rầu rĩ đáp: "Đã biết huynh trưởng!" Lão cũng đâu phải người không biết nặng nhẹ, chỉ là thấy cái tên nhóc Ngụy Anh đó hơi ham chơi thôi, phải tập tiếp nhận tính tình của nó thôi!
Mấy người trò chuyện với nhau xong đều tự đi làm việc của mình.
Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ chung đường về Tĩnh thất, đang tính thương lượng đến vụ quà đáp lễ, tiện đà hỏi thử xem Ngụy Vô Tiện có muốn gì không, nhưng hai người vừa bước tới cách Tĩnh thất không xa đã nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa của Nhiếp Hoài Tang rồi!
Tiểu kịch trường:
Lam Khải Nhân: Vong Cơ, đưa ngọc bội cho ta.
Lam Vong Cơ: Đưa qua (Không muốn, của con!)
Lam Hi Thần: (Lật qua lật lại) Huynh trưởng huynh xem!
Lam Vong Cơ:...... (Của con!)
Thanh Hành Quân: Không tồi! (Lật qua lật lại)
Lam Vong Cơ:...... (Của con!)
Lam Hi Thần:...... (Vong Cơ, thúc phụ với phụ thân chỉ mượn xem thôi!)
Lam Vong Cơ:...... (Của ta!)
Lam Hi Thần:...... (Đời sống ta khó khăn quá mà!)
Ngụy Vô Tiện càng thêm vui vẻ: "Thích là tốt rồi, vậy ngày nào ngươi cũng phải mang theo bên người nha, nó có thể bảo vệ ngươi đó!" Vậy thì hắn cũng yên tâm được một chút!
Lam Vong Cơ dịu dàng đáp: "Được."
Lam Hi Thần/Nhiếp Hoài Tang: phải chăng ta không nên ở trong này?
Lam Hi Thần thấy đệ đệ nhà mình vui vẻ nhận lấy ngọc bội từ tay Ngụy công tử, thận trọng cầm nó trong tay, như thể là một món trân bảo nào đó.
Lam Hi Thần tỏ vẻ, mắt không thấy!!
Tiếng động lớn như thế, đương nhiên Lam Khải Nhân cũng bị kinh động, vừa lao tới đã thấy cảnh này, suýt nữa tắt thở, run rẩy hỏi: "Hi Thần, đây, đây là?"
Lam Hi Thần thấy thúc phụ nhà mình bị dọa không nhẹ, nhanh chân chạy tới thuận khí, giải thích: "Thúc phụ đừng lo lắng, là do lúc Ngụy công tử tạo pháp khí cho Vong Cơ gặp tai nạn nhỏ, nhưng cũng may là mọi người không sao!"
Lam Khải Nhân nhìn cái vẻ bao che của hắn, lại nghĩ tới người ta là tạo pháp khí cho cháu mình, lời lẽ trong miệng nghẹn lưng chừng lên không được xuống không xong, chỉ nặn ra được một câu: "Càn quấy!" Liếc hai huynh đệ một cái rồi hất tay áo bỏ đi!
Ngụy Vô Tiện thấp thỏm hỏi: "Lam Trạm, Lam lão... Tiên sinh có nổi giận không?"
Lam Vong Cơ ôn nhu đáp: "Không đâu."
Lam Hi Thần cũng an ủi: "Ngụy công tử không cần lo lắng, thúc phụ chỉ đang lo lắng cho Ngụy công tử thôi. Để ta cho đệ tử đổi cho Ngụy công tử một..."
"Huynh trưởng!"
Lam Hi Thần còn chưa nói xong đã bị Lam Vong Cơ xen ngang.
Vừa nhìn đã hiểu ngay tâm tư nho nhỏ của đệ đệ nhà mình, đuôi mắt Lam Hi Thần giật giật, bất đắc dĩ nói: "Không bằng Ngụy công tử tới Tĩnh thất ở chung với Vong Cơ đi, vậy cũng tiện cho Vong Cơ chiếu cố Ngụy công tử!"
Hắn gian nan quá mà!
Ngụy Vô Tiện cũng biết Tĩnh thất là chốn nào, khó xử nói: "Trạch Vu Quân, vậy có quấy rầy Lam Trạm không? Ta ở đó rồi thì Lam Trạm ở đâu bây giờ? Ta thực sự không sao mà, không cần Lam Trạm chiếu cố đâu!"
Lam Vong Cơ vội đáp: "Không phiền, có cách gian, vốn nên như thế."
Lam Hi Thần cũng khuyên nhủ theo ý Lam Vong Cơ: "Tuy Ngụy công tử không bị thương gì, nhưng vẫn cần tu dưỡng một chút cũng khá tốt, Vong Cơ chiếu cố ngài một chút cũng hẳn nên. Cứ vậy đi, Vong Cơ dẫn Ngụy công tử đi nghỉ ngơi đi, lát nữa nhớ tìm thúc phụ, ta đưa Hoài Tang đi trước, Hoài Tang, đi thôi!"
Không cho Ngụy Vô Tiện cơ hội chối từ, Lam Hi Thần vừa dứt lời liền dẫn Nhiếp Hoài Tang đi.
Tận đến khi tới được Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện vẫn còn thoáng ngẩn ngơ, thế nào mà Trạch Vu Quân cũng trở nên nhiệt tình như vậy? Quên đi, nghĩ không ra thì khỏi nghĩ.
Ngụy Vô Tiện vốn đang buồn chán, bỗng dưng nghe thấy tiếng Nhiếp Hoài Tang thậm thà thậm thụt bên ngoài: "Ngụy huynh! Ngụy huynh, huynh có ở bên trong không?"
Ngụy Vô Tiện đứng dậy đi ra ngoài, Lam Vong Cơ đã đi gặp thúc phụ y rồi, bấy giờ hắn mới nhớ ra hình như Nhiếp Hoài Tang có việc tìm hắn.
Ngụy Vô Tiện thấy bộ dạng lấm la lấm lét của Nhiếp Hoài Tang, trở mặt xem thường nói: "Nhiếp huynh, huynh thậm thà thậm thụt gì như đi ăn trộm vậy?"
Nhiếp Hoài Tang vừa thấy Ngụy Vô Tiện, tức khắc nước mắt lưng tròng bổ nhào tới, túm lấy Ngụy Vô Tiện mà bắt đầu khóc lóc: "Ngụy huynh ơi, huynh nhất định phải cứu ta đó, lần này chỉ có mình huynh mới cứu được ta thôi!"
Ngụy Vô Tiện đẩy đẩy, nhưng lại đẩy không ra, đành bất đắc dĩ nói: "Nhiếp huynh, trước hết huynh phải kể cho ta nghe chuyện gì đã chứ?"
Nhiếp Hoài Tang dòm ngó bốn phía, rồi tiến tới thì thà thì thầm bên tai Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nghe xong liền nhíu mày, gạt tay Nhiếp Hoài Tang ra quay lưng bỏ đi: "Nhiếp huynh, một câu thôi, không làm được!"
Nhiếp Hoài Tang nhào tới ôm chân Ngụy Vô Tiện, miệng càng khóc dữ dội hơn: "Ngụy huynh ơi, chúng ta đã làm huynh đệ nhiều năm như vậy rồi, huynh không thể bỏ mặc ta, bằng không đại ca sẽ đánh gãy chân ta thiệt đó!"
Ngụ y Vô Tiện vẫn không mủi lòng: "Nhiếp huynh, mấy thứ khác còn thương lượng được, riêng việc này thì không!"
- ------------------------------------
Hàn thất, Cô Tô song chưởng lớn nhỏ quây quần một chỗ, Lam Khải Nhân nói với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, con đưa pháp khí Ngụy Anh làm cho con ra đây cho ta xem!"
Lam Vong Cơ khựng lại một chút, nhưng vẫn đưa ngọc bội sang, lặng im không nói.
Nụ cười trên mặt Lam Hi Thần sắp không giữ nổi nữa, Vong Cơ à, Lam thị cũng đâu thiếu thốn pháp khí với đệ đậ, có cần nhìn chằm chằm đến vậy không?
Lam Vong Cơ:......
Lam Hi Thần: Thúc phụ chỉ là mượn xem thôi, sẽ trả lại cho đệ!
Lam Vong Cơ:...... (Không muốn để ý tới huynh trưởng nữa!)
Lam Hi Thần:...... (Đây là đệ đệ nhà mình, không được động thủ!)
Lam Khải Nhân chả chú ý tới hai người, quan sát ngọc bội mà càng nhìn mặt mày càng nghiêm trọng, sau đó chuyền cho Thanh Hành Quân, nghiêm túc bảo: "Huynh trưởng, huynh xem!"
Thanh Hành Quân nhận lấy, cũng càng nhìn mặt mày càng nghiêm trọng, lát sau cảm thán: "Ngụy công tử đại tài thật, lớp phòng hộ của pháp khí này dù cho ta dùng hết sức tấn công một đòn cũng chưa chắc công phá nổi!"
Lam Khải Nhân: "Thật thế ư?"
Thanh Hành Quân cảm khái: "Thiên phú của Ngụy công tử ở phương diện này đúng là đáng kinh ngạc mà, có thể khẳng định là riêng về trận pháp mà nói thôi, e rằng tứ trưởng lão đã hơi khó bì kịp rồi!"
Mấy người khác kinh hãi không thôi, tứ trưởng lão là người có trình độ trận pháp thâm sâu nhất Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà ngày cả ông ấy cũng không sánh kịp?
Thấy sắc mặt của mấy người, Thanh Hành Quân cũng hiểu họ đang nghĩ gì, giải thích: "Về trình độ, Ngụy công tử thiếu chút kinh nghiệm, nhưng Ngụy công tử lại có cách lý giải trận pháp độc đáo của riêng mình, phong cách cũng biến hóa đa dạng, linh hoạt tự nhiên, đây chính là điểm thiếu sót của tứ trưởng lão, nếu hai người thi đấu, ai thắng ai thua thật không tài nào nói trước được! Giả sử lấy thời gian..."
Nghĩ tới điều gì đó, Thanh Hành Quân lại nói: "Huống hồ, tu vi Ngụy công tử e là không đơn giản như bên ngoài đồn thổi! Lực công kích của pháp khí này rất mạnh, nếu bất ngờ không kịp phòng bị thì dù cho có là ta cũng chưa chắc toàn thây trở ra, khi nãy nghe đệ kể Ngụy công tử không chịu thương tổn gì, ngay cả có pháp khí hộ thân, e là bản thân linh lực đã không thể khinh thường rồi!"
Lam Khải Nhân khiếp sợ: "Huynh trưởng, thật thế ư?"
Thanh Hành Quân liếc nhìn mấy người một cái, nói tiếp: "Không chỉ thế! Ngoài tu vi, hình như nguyên thần của Ngụy công tử cũng mạnh mẽ vô cùng! Một pháp khí hao tổn tâm thần thế này, đứa bé đó chỉ dùng một tháng đã làm ra, thoạt trông có vẻ cũng chẳng hao tổn bao nhiêu, thậm chí trong pháp khí này còn chứa một sợi nguyên thần của nó nữa, đã có khả năng làm được như vậy, ắt phải mạnh vượt xa người thường!"
Chỉ là không biết Ngụy công tử này tu luyện nguyên thần thế nào mà lại có thể mạnh mẽ đến vậy, đến ông cũng hơi khiếp đảm! Theo lý thuyết mà nói thì một nguyên thần mạnh mẽ như vầy thì ở tuổi hắn rất hiếm có.
Thanh Hành Quân nào có biết rằng, đời trước Ngụy Vô Tiện tu Quỷ đạo chính là tu nguyên thần, vốn đã mạnh sẵn, đời này còn hoàn thiện Quỷ đạo nên tất nhiên nguyên thần càng mạnh hơn!
Lam Hi Thần sợ ngây người, Ngụy công tử vĩ đại đến vậy ư? Thế Vong Cơ...
Lam Hi Thần theo bản năng ngó qua Lam Vong Cơ, kết quả lại thấy đệ đệ nhà mình đầy vẻ kiêu hãnh...
Quên đi, đệ đệ vui là được!
Thâm tâm Lam Vong Cơ cũng hãi hùng không thôi, y vẫn luôn biết chàng thiếu niên y yêu cực kỳ xuất chúng, nhưng không ngờ lại xuất chúng đến mức này!
Quả nhiên không hổ là Ngụy Anh của y!
Thanh Hành Quân ân cần dặn: "Vong Cơ, Ngụy công tử đã tặng một pháp khí tuyệt vời như vậy cho con thì con phải cảm ơn người ta cho tử tế, chuyện này là Lam thị ta chiếm tiện nghi đấy!"
Lam Vong Cơ trịnh trọng đáp: "Vâng, phụ thân!"
Thanh Hành Quân gật đầu hài lòng, lại dặn Lam Hi Thần: "Hi Thần, con thay Vong Cơ chuẩn bị một phần quà đáp lễ cho Ngụy công tử đi, ngay cả vật liệu hao phí cũng do Ngụy công tử tự bỏ ra, Lam thị ta không thể không phóng khoáng!"
Lam Hi Thần gật đầu: "Phụ thân yên tâm!" Vong Cơ, dịp may đã tới!
Thanh Hành Quân đưa mắt sang đệ đệ nhà mình, dịu giọng khuyên nhủ: "Khải Nhân, Ngụy công tử là một đứa trẻ tốt, ta thấy ngày thường hình như nó hơi sợ đệ đấy, nghe nói nó vốn đã hiếu động từ nhỏ, nhưng làm việc rất có chừng mực, mà tới Lam thị đoán chừng chắc cũng khó chịu chết đi được,bnếu không phải chuyện lớn gì thì đệ cũng đừng câu thúc nó quá!"
Lam Khải Nhân rầu rĩ đáp: "Đã biết huynh trưởng!" Lão cũng đâu phải người không biết nặng nhẹ, chỉ là thấy cái tên nhóc Ngụy Anh đó hơi ham chơi thôi, phải tập tiếp nhận tính tình của nó thôi!
Mấy người trò chuyện với nhau xong đều tự đi làm việc của mình.
Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ chung đường về Tĩnh thất, đang tính thương lượng đến vụ quà đáp lễ, tiện đà hỏi thử xem Ngụy Vô Tiện có muốn gì không, nhưng hai người vừa bước tới cách Tĩnh thất không xa đã nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa của Nhiếp Hoài Tang rồi!
Tiểu kịch trường:
Lam Khải Nhân: Vong Cơ, đưa ngọc bội cho ta.
Lam Vong Cơ: Đưa qua (Không muốn, của con!)
Lam Hi Thần: (Lật qua lật lại) Huynh trưởng huynh xem!
Lam Vong Cơ:...... (Của con!)
Thanh Hành Quân: Không tồi! (Lật qua lật lại)
Lam Vong Cơ:...... (Của con!)
Lam Hi Thần:...... (Vong Cơ, thúc phụ với phụ thân chỉ mượn xem thôi!)
Lam Vong Cơ:...... (Của ta!)
Lam Hi Thần:...... (Đời sống ta khó khăn quá mà!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất