Chương 19: Không phải cậu phát tình chứ?!
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Giang Tầm Dục không dám phân tâm nữa, Quý Dư Chu cũng tiến vào trạng thái làm việc, căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường và tiếng Giang Tầm Dục thỉnh thoảng đang lật sách.
Thời gian nghiêm túc luôn trôi qua một cách nhanh chóng, trong nháy mắt, Quý Dư Chu xoa bóp sống mũi đau nhức, lúc này đã mười một giờ tối.
Hắn ngã lưng dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Giang Tầm Dục vẫn đang nằm nhoài trên bàn làm bài tập.
Giang Tầm Dục hiển nhiên vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc, lông mày nhíu chặt, bất giác cắn chặt môi dưới, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Quý Dư Chu.
Đứa nhỏ vẫn đang tuổi lớn, không thể ngủ quá muộn, Quý Dư Chu gõ nhẹ lên mặt bàn bằng gỗ, Giang Tầm Dục theo tiếng ngẩng đầu.
Quý Dư Chu nói, "Đã muộn rồi, hôm nay đến đây thôi."
Giang Tầm Dục nhìn đồng hồ, mới mười một giờ, ngày thường cậu phải học đến sau mười một giờ mới nghỉ. Chỉ là Quý Dư Chu đã hạ lệnh trục xuất, cậu không thể xấu hổ ở lại, gật đầu: "Vâng."
Cậu thu dọn đồ đạc, đứng dậy, quy củ cúi đầu chào Quý Dư Chu: "Cảm ơn Quý tiên sinh."
"Ừm." Quý Dư Chu cười nhẹ, "Nghỉ ngơi sớm đi."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục xoay người đi được hai bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, thân hình dừng lại một chốc, sau đó lại xoay người đi tới trước mặt Quý Dư Chu: "Quý tiên sinh..."
"Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Giang Tầm Dục có chút do dự, ngập ngừng nhìn mặt bàn: "Tôi có thể lấy tờ giấy nháp ghi các bước giải đề mà ngài đã viết được không? Tôi muốn...xem lại một lần nữa."
Giang Tầm Dục càng nói càng trầm giọng, xấu hổ cúi đầu.
"Đương nhiên." Quý Dư Chu bật cười, đưa tờ giấy nháp vốn định ném vào thùng rác cho Giang Tầm Dục.
Giang Tầm Dục đưa tay ra đón lấy, ngón tay vô tình lướt qua đầu ngón tay của Quý Dư Chu.
Thân hình cậu dừng một chút, cầm lấy tờ giấy nháp ôm vào trong ngực, lại nói cảm ơn rồi rời khỏi thư phòng như chạy trốn.
Ngồi trước bàn làm việc, Quý Dư Chu lặng lẽ mỉm cười nhìn bóng lưng đứa nhỏ đang vội vàng chạy trốn.
Ngón tay của hắn chạm vào nơi vừa rồi hai người chạm nhau, trên đó dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Giang Tầm Dục.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục trở về phòng, đóng cửa lại, nhẹ nhàng dựa lên cửa, tim đập như nổi trống.
Rõ ràng chỉ là chạm vào đầu ngón tay, cậu không biết tại sao tim mình lại đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tự mình hiến dâng bản thân cho người đàn ông thành thục và dịu dàng kia.
Tiểu C từ bên cạnh nhảy ra: "Tiểu Tầm Dục, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?! Thân thể không khỏe sao?"
"Không có." Giang Tầm Dục lắc đầu, đi tới bàn học nhỏ ngồi xuống.
Tiểu C vẫn không tha: "Nhưng theo hệ thống giám sát, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của cậu đều vượt quá tiêu chuẩn. Theo tài liệu, đây có thể là..."
Giang Tầm Dục vươn tay bưng kín miệng Tiểu C.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cơ thể tròn vo của Tiểu C kêu lên ầm ầm, bề mặt vẫn rất nhẵn nhụi, dễ dàng thoát khỏi vòng tay của Giang Tầm Dục, bay tới một nơi mà Giang Tầm Dục không thể với tới.
Trên màn hình điện tử hiện lên một cái mặt quỷ: "Tiểu Tầm Dục, không phải cậu phát tình chứ?!"
Giang Tầm Dục: "..."
Người máy trí tuệ nhân tạo này có vẻ rất ngu ngốc, không bằng đem nó...
Tiểu C phân tích rất bài bản: "Sắc mặt ửng đỏ, tim đập nhanh, hô hấp dồn dập...Cậu lại nói là không bị bệnh, chẳng phải là triệu chứng động dục trong sách nói đến sao!"
"...Câm miệng."
Cậu có đầy đủ bằng chứng để nghi ngờ rằng cuốn sách được tham chiếu bởi người viết hệ thống Tiểu C là "Hộ lý hằng ngày cho lợn mẹ".
Giang Tầm Dục mặc kệ Tiểu C nói nhảm, đứng dậy đi tắm rửa, vẻ ửng hồng trên mặt rốt cục cũng tiêu tán.
Trước khi ngồi vào bàn học một lần nữa, cậu gấp những tờ giấy của Quý Dư Chu lại như bảo bối, để chúng vào ngăn kéo dưới cùng với những tờ giấy lúc trước.
Cậu không dám thừa nhận trong lòng cậu đã bắt đầu có những hy vọng xa vời đối với Quý tiên sinh.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu ngủ ít, cũng quen ngủ muộn, sau khi Giang Tầm Dục rời đi, hắn đọc tài liệu thêm một lúc, đến tận hừng đông cũng không thấy buồn ngủ.
Hắn tắt quang não, đi tắm rửa sạch sẽ, theo thói quen xuống lầu uống một cốc nước lạnh, hắn vô tình phát hiện ánh sáng yếu ớt phát ra từ khe cửa phòng của Giang Tầm Dục.
Quý Dư Chu liếc nhìn thời gian, đã hơn một giờ sáng.
Đứa nhỏ vẫn chưa ngủ? Quý Dư Chu khẽ cau mày, đi đến phòng cậu gõ cửa.
Không có ai đáp lại, Quý Dư Chu đưa tay ra mở cửa ra.
Giang Tầm Dục nằm úp sắp ở trên bàn, Tiểu C cũng đang nhấp nháy đèn đỏ, đang trong trạng thái vừa nạp điện vừa ngủ.
Quý Dư Chu tiến lại gần, Giang Tầm Dục nằm trên bàn ngủ ngon lành, dưới tay vẫn còn bài tập.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu lắc đầu, lấy chăn đắp cho cậu. Khi hắn rời đi thì chân vô tình đá phải bàn, lúc này hắn mới phát hiện ra ngăn tủ dưới cùng của bàn học vẫn còn mở.
Trong tủ trống không, ánh mắt của Quý Dư Chu tự nhiên hướng lên trên, trong nháy mắt liền nhìn thấy một vài mảnh giấy bị cánh tay gầy guộc của Giang Tầm Dục đè lên.
Ở trên cùng là tờ giấy mà Quý Dư Chu viết các bước giải đề.
Lấy làm ví dụ nên giấy nháp của Quý Dư Chu đều là giấy tái chế, chất giấy không tốt lắm, vừa mỏng vừa mềm, thời gian lâu chữ trên giấy còn bị nhòe.
Quý Dư Chu muốn lấy tờ giấy ra xem, nhưng Giang Tầm Dục lại mơ màng hừ hừ hai tiếng, cánh tay càng ấn chặt tờ giấy hơn nữa.
Giống như đang bảo vệ bảo bối.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu không ngốc, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là biết chuyện gì đang xảy ra: đứa nhỏ trân trọng tất cả những gì hắn viết, thậm chí còn cất nó vào ngăn kéo bí mật nhất như một bảo bối.
Trong lòng Quý Dư Chu dâng lên một cảm giác khó tả.
Thực sự mà nói, chỉ cần một chút bố thí cũng đủ khiến cậu một mực trung thành.
Hắn nhìn Giang Tầm Dục đang ngủ trên bàn, do dự một chút, bỏ chiếc chăn vừa đắp sang một bên, vòng tay dưới đầu gối cậu rồi bế cậu lên.
Nghe thấy tiếng động sột soạt, Tiểu C mở mắt ra, đèn báo hiệu trên đầu lập tức đổi màu.
"Suỵt..."
Quý Dư Chu liếc nhìn nó, ra hiệu cho nó đừng phát ra âm thanh.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, bị Quý Dư Chu ôm lấy như thế này, áo trên vai liền trượt xuống, lộ ra một nửa khuôn ngực sạch sẽ, trơn bóng.
Lúc trước, Quý Dư Chu đã mua cho cậu rất nhiều loại thuốc để xóa sẹo, tác dụng của thuốc cũng không tệ, những vết sẹo chuyển sang màu xanh đen đều đã mờ đi, chỉ còn lại một số vết sẹo hơi đỏ, có thể biến mất hoàn toàn theo thời gian.
Chỉ là vào lúc này, những vết sẹo đỏ này rơi xuống trên người Giang Tầm Dục, giống như những cánh hoa điểm xuyết trên da, hầu kết của Quý Dư Chu bất giác lăn lên lăn xuống.
Đứa nhỏ trưởng thành càng ngày càng đẹp.
Hắn quay mặt đi không nhìn nữa, bế Giang Tầm Dục lên giường, vươn tay giúp cậu sửa sang quần áo.
Sau khi giúp Giang Tầm Dục đắp chăn bông, Quý Dư Chu vội vàng rời đi, để lại Tiểu C đang lơ mơ nghiêng đầu không biết chuyện gì vừa xảy ra.
.
Giang Tầm Dục không dám phân tâm nữa, Quý Dư Chu cũng tiến vào trạng thái làm việc, căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường và tiếng Giang Tầm Dục thỉnh thoảng đang lật sách.
Thời gian nghiêm túc luôn trôi qua một cách nhanh chóng, trong nháy mắt, Quý Dư Chu xoa bóp sống mũi đau nhức, lúc này đã mười một giờ tối.
Hắn ngã lưng dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Giang Tầm Dục vẫn đang nằm nhoài trên bàn làm bài tập.
Giang Tầm Dục hiển nhiên vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc, lông mày nhíu chặt, bất giác cắn chặt môi dưới, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Quý Dư Chu.
Đứa nhỏ vẫn đang tuổi lớn, không thể ngủ quá muộn, Quý Dư Chu gõ nhẹ lên mặt bàn bằng gỗ, Giang Tầm Dục theo tiếng ngẩng đầu.
Quý Dư Chu nói, "Đã muộn rồi, hôm nay đến đây thôi."
Giang Tầm Dục nhìn đồng hồ, mới mười một giờ, ngày thường cậu phải học đến sau mười một giờ mới nghỉ. Chỉ là Quý Dư Chu đã hạ lệnh trục xuất, cậu không thể xấu hổ ở lại, gật đầu: "Vâng."
Cậu thu dọn đồ đạc, đứng dậy, quy củ cúi đầu chào Quý Dư Chu: "Cảm ơn Quý tiên sinh."
"Ừm." Quý Dư Chu cười nhẹ, "Nghỉ ngơi sớm đi."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục xoay người đi được hai bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, thân hình dừng lại một chốc, sau đó lại xoay người đi tới trước mặt Quý Dư Chu: "Quý tiên sinh..."
"Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Giang Tầm Dục có chút do dự, ngập ngừng nhìn mặt bàn: "Tôi có thể lấy tờ giấy nháp ghi các bước giải đề mà ngài đã viết được không? Tôi muốn...xem lại một lần nữa."
Giang Tầm Dục càng nói càng trầm giọng, xấu hổ cúi đầu.
"Đương nhiên." Quý Dư Chu bật cười, đưa tờ giấy nháp vốn định ném vào thùng rác cho Giang Tầm Dục.
Giang Tầm Dục đưa tay ra đón lấy, ngón tay vô tình lướt qua đầu ngón tay của Quý Dư Chu.
Thân hình cậu dừng một chút, cầm lấy tờ giấy nháp ôm vào trong ngực, lại nói cảm ơn rồi rời khỏi thư phòng như chạy trốn.
Ngồi trước bàn làm việc, Quý Dư Chu lặng lẽ mỉm cười nhìn bóng lưng đứa nhỏ đang vội vàng chạy trốn.
Ngón tay của hắn chạm vào nơi vừa rồi hai người chạm nhau, trên đó dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Giang Tầm Dục.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục trở về phòng, đóng cửa lại, nhẹ nhàng dựa lên cửa, tim đập như nổi trống.
Rõ ràng chỉ là chạm vào đầu ngón tay, cậu không biết tại sao tim mình lại đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tự mình hiến dâng bản thân cho người đàn ông thành thục và dịu dàng kia.
Tiểu C từ bên cạnh nhảy ra: "Tiểu Tầm Dục, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?! Thân thể không khỏe sao?"
"Không có." Giang Tầm Dục lắc đầu, đi tới bàn học nhỏ ngồi xuống.
Tiểu C vẫn không tha: "Nhưng theo hệ thống giám sát, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của cậu đều vượt quá tiêu chuẩn. Theo tài liệu, đây có thể là..."
Giang Tầm Dục vươn tay bưng kín miệng Tiểu C.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cơ thể tròn vo của Tiểu C kêu lên ầm ầm, bề mặt vẫn rất nhẵn nhụi, dễ dàng thoát khỏi vòng tay của Giang Tầm Dục, bay tới một nơi mà Giang Tầm Dục không thể với tới.
Trên màn hình điện tử hiện lên một cái mặt quỷ: "Tiểu Tầm Dục, không phải cậu phát tình chứ?!"
Giang Tầm Dục: "..."
Người máy trí tuệ nhân tạo này có vẻ rất ngu ngốc, không bằng đem nó...
Tiểu C phân tích rất bài bản: "Sắc mặt ửng đỏ, tim đập nhanh, hô hấp dồn dập...Cậu lại nói là không bị bệnh, chẳng phải là triệu chứng động dục trong sách nói đến sao!"
"...Câm miệng."
Cậu có đầy đủ bằng chứng để nghi ngờ rằng cuốn sách được tham chiếu bởi người viết hệ thống Tiểu C là "Hộ lý hằng ngày cho lợn mẹ".
Giang Tầm Dục mặc kệ Tiểu C nói nhảm, đứng dậy đi tắm rửa, vẻ ửng hồng trên mặt rốt cục cũng tiêu tán.
Trước khi ngồi vào bàn học một lần nữa, cậu gấp những tờ giấy của Quý Dư Chu lại như bảo bối, để chúng vào ngăn kéo dưới cùng với những tờ giấy lúc trước.
Cậu không dám thừa nhận trong lòng cậu đã bắt đầu có những hy vọng xa vời đối với Quý tiên sinh.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu ngủ ít, cũng quen ngủ muộn, sau khi Giang Tầm Dục rời đi, hắn đọc tài liệu thêm một lúc, đến tận hừng đông cũng không thấy buồn ngủ.
Hắn tắt quang não, đi tắm rửa sạch sẽ, theo thói quen xuống lầu uống một cốc nước lạnh, hắn vô tình phát hiện ánh sáng yếu ớt phát ra từ khe cửa phòng của Giang Tầm Dục.
Quý Dư Chu liếc nhìn thời gian, đã hơn một giờ sáng.
Đứa nhỏ vẫn chưa ngủ? Quý Dư Chu khẽ cau mày, đi đến phòng cậu gõ cửa.
Không có ai đáp lại, Quý Dư Chu đưa tay ra mở cửa ra.
Giang Tầm Dục nằm úp sắp ở trên bàn, Tiểu C cũng đang nhấp nháy đèn đỏ, đang trong trạng thái vừa nạp điện vừa ngủ.
Quý Dư Chu tiến lại gần, Giang Tầm Dục nằm trên bàn ngủ ngon lành, dưới tay vẫn còn bài tập.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu lắc đầu, lấy chăn đắp cho cậu. Khi hắn rời đi thì chân vô tình đá phải bàn, lúc này hắn mới phát hiện ra ngăn tủ dưới cùng của bàn học vẫn còn mở.
Trong tủ trống không, ánh mắt của Quý Dư Chu tự nhiên hướng lên trên, trong nháy mắt liền nhìn thấy một vài mảnh giấy bị cánh tay gầy guộc của Giang Tầm Dục đè lên.
Ở trên cùng là tờ giấy mà Quý Dư Chu viết các bước giải đề.
Lấy làm ví dụ nên giấy nháp của Quý Dư Chu đều là giấy tái chế, chất giấy không tốt lắm, vừa mỏng vừa mềm, thời gian lâu chữ trên giấy còn bị nhòe.
Quý Dư Chu muốn lấy tờ giấy ra xem, nhưng Giang Tầm Dục lại mơ màng hừ hừ hai tiếng, cánh tay càng ấn chặt tờ giấy hơn nữa.
Giống như đang bảo vệ bảo bối.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu không ngốc, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là biết chuyện gì đang xảy ra: đứa nhỏ trân trọng tất cả những gì hắn viết, thậm chí còn cất nó vào ngăn kéo bí mật nhất như một bảo bối.
Trong lòng Quý Dư Chu dâng lên một cảm giác khó tả.
Thực sự mà nói, chỉ cần một chút bố thí cũng đủ khiến cậu một mực trung thành.
Hắn nhìn Giang Tầm Dục đang ngủ trên bàn, do dự một chút, bỏ chiếc chăn vừa đắp sang một bên, vòng tay dưới đầu gối cậu rồi bế cậu lên.
Nghe thấy tiếng động sột soạt, Tiểu C mở mắt ra, đèn báo hiệu trên đầu lập tức đổi màu.
"Suỵt..."
Quý Dư Chu liếc nhìn nó, ra hiệu cho nó đừng phát ra âm thanh.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, bị Quý Dư Chu ôm lấy như thế này, áo trên vai liền trượt xuống, lộ ra một nửa khuôn ngực sạch sẽ, trơn bóng.
Lúc trước, Quý Dư Chu đã mua cho cậu rất nhiều loại thuốc để xóa sẹo, tác dụng của thuốc cũng không tệ, những vết sẹo chuyển sang màu xanh đen đều đã mờ đi, chỉ còn lại một số vết sẹo hơi đỏ, có thể biến mất hoàn toàn theo thời gian.
Chỉ là vào lúc này, những vết sẹo đỏ này rơi xuống trên người Giang Tầm Dục, giống như những cánh hoa điểm xuyết trên da, hầu kết của Quý Dư Chu bất giác lăn lên lăn xuống.
Đứa nhỏ trưởng thành càng ngày càng đẹp.
Hắn quay mặt đi không nhìn nữa, bế Giang Tầm Dục lên giường, vươn tay giúp cậu sửa sang quần áo.
Sau khi giúp Giang Tầm Dục đắp chăn bông, Quý Dư Chu vội vàng rời đi, để lại Tiểu C đang lơ mơ nghiêng đầu không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất