Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 19: Biên cương

Trước Sau
"Ôn Ngọc." Khắc Nhĩ kéo mành che lên, liếc nhìn khung cảnh bên trong, y khẽ gọi một tiếng.

"Hửm?"

"Thật khó cho ngươi, nhưng hiện tại chỉ có ngươi mới khiến huynh ấy bình tĩnh lại."

Ôn Ngọc gật đầu: "Không sao. Có chuyện gì à?"

Khắc Nhĩ lướt ánh mắt qua, xem vẻ mặt của Đoan Chính, không nhanh không chậm nói: "Chuyện biên cương cần y quyết định."

Ôn Ngọc suýt thì quên mất Lạc Hà là chủ đế, y là người nắm bắt sự vụ và quyết định hết thảy. Nếu nói như vậy,...

Lạc Hà nếu sụp đổ, không phải Tam hoàng sẽ...

"Hiện giờ, ta bắt buộc phải đến biên cương. Nhị ca cũng phải đến, đại ca sẽ ở lại Hoàng cung nghĩ đối sách." Khắc Nhĩ phóng ánh nhìn thẳng tắp vào Ôn Ngọc, khoé môi nở nụ cười: "May mắn, ngoài mặt ngươi chưa thật sự trở thành thê tử của bọn ta."

"Nên là, ngươi cũng có thể đến biên cương cùng ta và nhị ca."

Ôn Ngọc kinh hách, nếu như hắn trong thân phận ca nhi chưa thành thân với Tam hoàng,... Vậy thì hắn đâu nhất thiết phải nghe theo lời: Hoàng đế xuất chinh, gia quyến không được rời kinh? Mặc dù chuyện Hoàng đế tự thân chinh chiến luôn khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.

Mặc dù có hơi kỳ lạ nhưng hắn cũng đâu nhất thiết phải để tâm quá làm gì chứ? Hắn hiện tại vẫn nên làm tròn trách nhiệm của một vị phu quân trước đã...

Sau đó cứ như vậy định rõ, Đoan Chính quay lại Hoàng cung, ba người bọn hắn lên đường đến phía Bắc biên cương Đại Sơn.

Lạc Hà sau giấc ngủ thoải mái dần định hình lại, y chớp mắt vài cái, vội vã ngước mặt nhìn nam nhân bên cạnh...

Tuyệt thật, y không nằm mơ...

"Ôn Ngọc." Lạc Hà nở nụ cười tươi như ánh nắng ban mai, hướng hắn gọi.

Ôn Ngọc một tay đang chống cằm, một tay vuốt ve mái tóc mượt mà của y thoáng dừng lại, hắn cọ chóp mũi của mình với y vui vẻ nói: "Lạc nhi, ngươi tỉnh rồi."

Hắn đỡ người ngồi dậy, cầm lược chải tóc cho Lạc Hà, không quên nhắc nhở: "Ngươi cần phải đến biên cương."

Lạc Hà giật mình: "Biên, biên cương?" Rồi hai mắt y tiếp tục ngấn nước: "Ta lại phải xa ngươi!?"



Ôn Ngọc sa mạc lời câu từ, gõ nhẹ lên trán y giọng đầy uất nghẹn: "Bây giờ đang tiến gần đến đó luôn rồi."

Lạc Hà đứng hình mất mấy giây, đưa tay ra vén rèm cửa sổ... Đúng là y đang ngồi trên mã xa. Đoạn đường kia, cũng là đoạn đường đến biên cương...

"Vậy ngươi sẽ cùng ta đến Bắc biên cương!?" Lạc Hà hai mắt sáng rực, chăm chú nhìn Ôn Ngọc như thể nhìn phải trân bảo quý hiếm.

Ôn Ngọc dở khóc dở cười gật nhẹ đầu. Tức thì, một tên nam nhân cao lớn nhảy phốc đến trước mặt hắn cọ cọ.

"Lạc nhi, ngươi khi nào dáng vẻ Hoàng đế cao cao tại thượng đều biến mất rồi?"

Lạc Hà"hừ" nhẹ một tiếng, y hạ giọng: "Chỉ như vậy với một mình ngươi..." Nghĩ nghĩ kiểu gì lại thêm một câu: "Đại ca và đệ đệ ta chắc chắn cũng sẽ như vậy!"

Ôn Ngọc: "..."

Đến biên cương cũng là qua hẳn ba ngày, Ôn Ngọc thay Lạc Hà vấn tóc cho y, trên đường đến đây cũng ép y ăn nhiều một chút để làm tiêu tan dáng vẻ hao gầy của y... Chẳng qua, cơ thể trong một tháng không được chăm sóc thì cũng phải cần một khoảng thời gian tương đương để bồi bổ lại như cũ.

Vừa bước khỏi mã xa, cả Khắc Nhĩ và Lạc Hà mất hút biểu cảm nhu hòa khi đối diện với hắn vừa rồi. Mặc dù không khỏe, nhưng người ngoài nhìn vào chắc chắn không nhìn ra Lạc Hà có chỗ nào không khỏe. Khí chất lạnh nhạt của bậc quân vương lại quay về, toàn thân toát ra hắc khí ngùn ngụt, ý cười như không cười của Lạc Hà làm người đối diện luôn luôn bị doạ sợ. Trong mắt y, những kẻ xung quanh đều là sinh vật không đáng để đạp dưới chân, không đáng được y để mắt tới.

Ôn Ngọc lúc này cảm thấy... Mình thật nhỏ bé.

Hắn đang đứng tại quân doanh, xung quanh hắn có rất nhiều quân binh tướng sĩ, mà trong số đó... Cũng có cả trụ cột quốc gia.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình đặt chân được vào nơi này... Đúng là cảnh thật, người thật.

Trong số các quân binh tướng sĩ ở đây, có bốn vị tướng quân thân cận nhất với Tam hoàng theo thứ tự từ trái qua phải là: Thanh tướng quân, Chu tướng quân, Bạch tướng quân và cuối cùng là Huyền tướng quân. Cả bốn người đều mang một dáng vẻ oai phong lẫm liệt đầy riêng biệt.

Ngoài ra, ám vệ của Khắc Nhĩ có bảy người được gọi là Thất vệ. Lạc Hà có năm người gọi là Ngũ tinh vệ.

"Tam hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Tất cả những người có mặt đồng loạt quỳ xuống, hô vang.

"Đứng lên." Khắc Nhĩ phất tay, quay sang vị chủ soái và quân sư ở gần đó hỏi: "Chủ doanh của Lạc đế đã chuẩn bị kỹ?"

Chủ soái Thanh Lam cúi đầu: "Bẩm Tam đế, đã chuẩn bị kỹ."

Ôn Ngọc đoán, đây có lẽ là vị chủ soái và quân sư cầm cự đại quân trong thời gian Khắc Nhĩ vắng mặt.

Lạc Hà liếc nhìn Ôn Ngọc, ánh mắt bảo hắn một lát rồi hãy đến đại doanh của y, Lạc Hà cũng thật không muốn để người khác biết Ôn Ngọc là điểm yếu của mình một chút nào đâu.



Ừm... Vậy nên, Ôn Ngọc theo ve vãn Khắc Nhĩ.

"Ngươi đang đi đâu vậy?" Ôn Ngọc thấy y đi đến một nơi rất bí mật thì không khỏi tò mò.

Khắc Nhĩ kéo tay hắn, tránh để hắn chạy lung tung mới nói: "Đến thao trường."

Khắc Nhĩ đến thao trường để gặp Thất vệ.

Ôn Ngọc cảm thấy mình đang đến một nơi rất rộng lớn, bốn phía được che chắn bởi rất nhiều cây, chính giữa là một khoảng sân đủ rộng để ám vệ tập luyện.

Vừa thấy Khắc Nhĩ, bảy người mặc y phục đen lập tức quỳ một gối thành một hàng.

Ôn Ngọc nhận ra, là những người ngày hôm đó đến báo cáo chính sự với Khắc Nhĩ.

"Đứng lên."

Sau lời nói của Khắc Nhĩ, người vận hắc phục đứng ở giữa tiến gần y báo cáo.

"Chủ tử, Doãn Kế đã động thủ."

Ôn Ngọc biết vị Doãn Kế này, bởi vì... Có chuyện gì mà Tam đế không cho hắn biết đâu, còn nói cái gì đề phòng... Hắn thấy, là do huynh đệ bọn họ muốn giải thích luôn cho hắn một lần... Tránh giải thích nhiều lần tốn thời gian thì có!!

Doãn Kế là một vị hán tử vương gia của Đại Sơn. Tước vị thân vương là do Tiên đế ban cho, song... Sau khi Tiên đế băng hà, hắn từ lâu đã thèm khát vị trí Đế Vương kia nên vẫn luôn chuẩn bị và chờ thời cơ cướp đoạt. Hắn cấu kết với Man tộc hòng lật đổ Tam hoàng. Chẳng qua, hắn lại sợ đối đầu với Lạc Hà nên vẫn chưa dám động thủ ở Hoàng cung. Bây giờ Lạc Hà đã như kế hoạch của hắn đến biên cương, chỉ cần Man tộc kéo toàn lực tiến đánh, hắn tin Bắc biên cương sẽ thất thủ!

Hiển nhiên là hắn chưa hề biết đến trận giao đấu giữa Đại hãn và Khắc Nhĩ, tên Đại Hãn kia thắng được y là do có người nhảy vào hỗ trợ.

"Hừ, động thủ à? Hắn động thủ bây giờ không phải quá trễ rồi à?" Khắc Nhĩ khởi động khớp tay nói với thủ hạ: "Đây là Vân Xuyên, là tâm phúc của Lạc đế, các ngươi bảo vệ hắn cho tốt. Đi đâu cũng được, đừng rời quá xa quân doanh."

Thủ hạ một tiếng: "Tuân lệnh."

Hắn đương nhiên cũng vụng về cúi đầu theo.

Đáy mắt Khắc Nhĩ bỗng xẹt qua vài ý cười, gật đầu rồi đi đến sân tập luyện.

Ôn Ngọc có hơi buồn chán, hắn thở dài một hơi thầm oán giận cả hai đem hắn tới đây rồi vứt bỏ hắn thế này đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau