Chương 69: Ánh sáng của hy vọng.
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Một năm sau.
Tại cuộc thi đấu quang tử thương hàng năm của Quân đoàn Đệ nhị.
Giang Tầm Dục lau mồ hôi trên thái dương, lần thứ hai giơ súng lên.
"Đoàng."
"Đoàng."
"Đoàng."
Mọi phát bắn đều vững vàng trúng ngay hồng tâm, không có bất kỳ độ lệch nào.
Quý Dư Chu an vị tại chỗ ngồi khách quý cách đó không xa, trên mặt hiện lên ý cười.
Giang Tầm Dục thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua bên này, vừa ngượng ngùng vừa tránh né tầm mắt của Quý Dư Chu.
"Đoàng."
Theo phát súng cuối cùng, Giang Tầm Dục nở nụ cười rạng rỡ, răng nanh nhỏ bên khóe miệng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trên khán đài vang lên một trận vỗ tay và hoan hô như sấm, người dẫn chương trình không ngừng thốt lên ngưỡng mộ, Quý Dư Chu cũng vỗ tay.
Thi đấu kết thúc, không có gì ngạc nhiên khi Giang Tầm Dục giành chức vô địch, thậm chí còn suýt phá kỉ lục do Quý Dư Chu lập ra năm đó.
Thời điểm trao thưởng, các thí sinh đoạt giải được trao huy chương tương ứng tùy theo thứ hạng, ngoài huy chương, giải thưởng năm nay còn có linh vật của Quân đoàn Đệ nhị, là một chú gấu nhỏ xinh xắn.
Là quán quân của cuộc thi, con gấu của Giang Tầm Dục đặc biệt lớn, cậu ôm nó tựa như chôn gần như toàn bộ cơ thể của mình vào bên trong.
Đây là một truyền thống cũ, năm đó Quý Dư Chu cũng có một con, nhưng Quý Dư Chu lúc đó cực kỳ chán ghét loại gấu bông to lớn mềm mại này nên không muốn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi bước xuống sân khấu, Giang Tầm Dục hiển nhiên vẫn còn rất phấn khích, lon ton chạy đến bên cạnh Quý Dư Chu, suýt chút nữa thì vấp phải con gấu cồng kềnh. Cậu trịnh trọng trao huy chương cho Quý Dư Chu, cầm con gấu đến trước mặt hắn: "Quý tiên sinh, em, em muốn tặng nó cho ngài."
Quý Dư Chu sững sờ trong giây lát, dễ dàng đọc được ý tứ sâu xa ẩn chứa trong đó.
Đứa nhỏ của hắn có thể nâng súng, còn vì hắn mà giành được giải nhất của cuộc thi quang tử thương. Quý Dư Chu nhìn con gấu, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, lần đầu tiên hắn thấy nó thực sự rất đáng yêu.
Ngoại trừ, Quý Dư Chu có chút phát sầu, không biết làm thế nào để lắp tủ trưng bày và đặt con gấu cao bằng con người này vào đó.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong phòng làm việc của Quý Dư Chu, ngoài việc chất đầy huy chương, còn có thêm một chiếc tủ đựng đầy kỉ niệm của hai người họ.
Phát sầu thì phát sầu, nhưng Quý Dư Chu vẫn rất vui vẻ, nhận lấy con gấu từ trong tay Giang Tầm Dục, thu dọn bộ lông lộn xộn của nó.
Ôm một con gấu bông lớn, ngay cả xe của Quý Dư Chu cũng nhét không vừa, may mà quân đoàn cách nhà không xa, nên hai người liền đi bộ về.
Hai người cõng con gấu đi chầm chậm trên phố, thu hút sự chú ý của mọi người, đột nhiên, ống quần của Giang Tầm Dục bị kéo một chút.
Giang Tầm Dục có chút kỳ lạ nhìn xuống, phát hiện một cô bé chừng hai, ba tuổi đang kéo ống quần của cậu, trên đầu có một cái băng đô nhỏ, đôi mắt to trong veo như nước.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của cô bé, có một viên kẹo sữa.
"Cho anh! Đôi mắt của anh đẹp quá! Em cho anh này!"
Cô bé bị mất một chiếc răng cửa, nói chuyện bi bô, còn lọt ra hơi gió, Giang Tầm Dục vẫn còn sững sờ một lúc.
Cậu đã cởi mũ được một thời gian.
Có Quý Dư Chu ở bên, người khác không dám tùy tiện nói xấu cậu, ngoài ra Quý Dư Chu còn đề cao pháp luật và tuyên truyền rộng rãi đến công chúng, càng ngày càng có nhiều người có màu mắt khác nhau bước ra khỏi bóng tối, lựa chọn đi lại dưới ánh mặt trời.
Đương nhiên, băng dày ba thước không phải do cái lạnh trong một ngày tạo nên, thành kiến đã cố thủ vững chắc trong lòng người ta cũng không dễ dàng tiêu tan như vậy.
Mặc dù ngoài mặt nhiều người không dám nói gì, nhưng trên thực tế họ vẫn né tránh những người có con ngươi khác lạ, Giang Tầm Dục biết rõ điều đó nhưng cũng không cảm thấy phiền muộn.
Mọi thứ đang tốt dần lên, lại còn có Quý tiên sinh, cậu đã rất mãn nguyện.
Dù vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đứa bé lớn mật như cô gái nhỏ này, lại gần một người xa lạ, không hề có thành kiến, chỉ muốn khen ngợi đôi mắt của cậu trông thật đẹp.
Giang Tầm Dục chậm rãi cúi xuống, cầm lấy viên kẹo trên tay cô bé, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."
Cô bé thẹn thùng, thấy Giang Tầm Dục nhận kẹo của mình, cô lập tức chạy đi, nấp sau lưng mẹ ở đằng xa, lại không nhịn được thò đầu ra ngoài.
Giang Tầm Dục không khỏi nở nụ cười, vẫy tay với cô.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cậu mở kẹo, nhét vào miệng, viên kẹo hơi chảy do hơi ấm trong lòng bàn tay của cô gái nhỏ, nhưng nó vẫn mềm và ngọt ngào.
Định kiến vẫn tồn tại, nhưng cậu nhìn thấy ánh sáng của hy vọng.
Năm năm, mười năm, hai mươi năm, một trăm năm...
Một ngày nào đó, dưới mái vòm của bầu trời, trong vòng tay của trái đất, họ sẽ được thế giới chấp nhận, quang minh chính đại sống sót.
Giang Tầm Dục ngậm kẹo, lại cầm lấy nửa con gấu từ tay của Quý Dư Chu, hai người nhìn nhau mỉm cười, tiếp tục bế con gấu chậm rãi đi về nhà.
Dưới ánh trời chiều, hai người cõng con gấu nặng trĩu về nhà, bóng người trên mặt đất kéo dài thật lâu.
- CHÍNH VĂN HOÀN -
.
Một năm sau.
Tại cuộc thi đấu quang tử thương hàng năm của Quân đoàn Đệ nhị.
Giang Tầm Dục lau mồ hôi trên thái dương, lần thứ hai giơ súng lên.
"Đoàng."
"Đoàng."
"Đoàng."
Mọi phát bắn đều vững vàng trúng ngay hồng tâm, không có bất kỳ độ lệch nào.
Quý Dư Chu an vị tại chỗ ngồi khách quý cách đó không xa, trên mặt hiện lên ý cười.
Giang Tầm Dục thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua bên này, vừa ngượng ngùng vừa tránh né tầm mắt của Quý Dư Chu.
"Đoàng."
Theo phát súng cuối cùng, Giang Tầm Dục nở nụ cười rạng rỡ, răng nanh nhỏ bên khóe miệng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trên khán đài vang lên một trận vỗ tay và hoan hô như sấm, người dẫn chương trình không ngừng thốt lên ngưỡng mộ, Quý Dư Chu cũng vỗ tay.
Thi đấu kết thúc, không có gì ngạc nhiên khi Giang Tầm Dục giành chức vô địch, thậm chí còn suýt phá kỉ lục do Quý Dư Chu lập ra năm đó.
Thời điểm trao thưởng, các thí sinh đoạt giải được trao huy chương tương ứng tùy theo thứ hạng, ngoài huy chương, giải thưởng năm nay còn có linh vật của Quân đoàn Đệ nhị, là một chú gấu nhỏ xinh xắn.
Là quán quân của cuộc thi, con gấu của Giang Tầm Dục đặc biệt lớn, cậu ôm nó tựa như chôn gần như toàn bộ cơ thể của mình vào bên trong.
Đây là một truyền thống cũ, năm đó Quý Dư Chu cũng có một con, nhưng Quý Dư Chu lúc đó cực kỳ chán ghét loại gấu bông to lớn mềm mại này nên không muốn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi bước xuống sân khấu, Giang Tầm Dục hiển nhiên vẫn còn rất phấn khích, lon ton chạy đến bên cạnh Quý Dư Chu, suýt chút nữa thì vấp phải con gấu cồng kềnh. Cậu trịnh trọng trao huy chương cho Quý Dư Chu, cầm con gấu đến trước mặt hắn: "Quý tiên sinh, em, em muốn tặng nó cho ngài."
Quý Dư Chu sững sờ trong giây lát, dễ dàng đọc được ý tứ sâu xa ẩn chứa trong đó.
Đứa nhỏ của hắn có thể nâng súng, còn vì hắn mà giành được giải nhất của cuộc thi quang tử thương. Quý Dư Chu nhìn con gấu, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, lần đầu tiên hắn thấy nó thực sự rất đáng yêu.
Ngoại trừ, Quý Dư Chu có chút phát sầu, không biết làm thế nào để lắp tủ trưng bày và đặt con gấu cao bằng con người này vào đó.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong phòng làm việc của Quý Dư Chu, ngoài việc chất đầy huy chương, còn có thêm một chiếc tủ đựng đầy kỉ niệm của hai người họ.
Phát sầu thì phát sầu, nhưng Quý Dư Chu vẫn rất vui vẻ, nhận lấy con gấu từ trong tay Giang Tầm Dục, thu dọn bộ lông lộn xộn của nó.
Ôm một con gấu bông lớn, ngay cả xe của Quý Dư Chu cũng nhét không vừa, may mà quân đoàn cách nhà không xa, nên hai người liền đi bộ về.
Hai người cõng con gấu đi chầm chậm trên phố, thu hút sự chú ý của mọi người, đột nhiên, ống quần của Giang Tầm Dục bị kéo một chút.
Giang Tầm Dục có chút kỳ lạ nhìn xuống, phát hiện một cô bé chừng hai, ba tuổi đang kéo ống quần của cậu, trên đầu có một cái băng đô nhỏ, đôi mắt to trong veo như nước.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của cô bé, có một viên kẹo sữa.
"Cho anh! Đôi mắt của anh đẹp quá! Em cho anh này!"
Cô bé bị mất một chiếc răng cửa, nói chuyện bi bô, còn lọt ra hơi gió, Giang Tầm Dục vẫn còn sững sờ một lúc.
Cậu đã cởi mũ được một thời gian.
Có Quý Dư Chu ở bên, người khác không dám tùy tiện nói xấu cậu, ngoài ra Quý Dư Chu còn đề cao pháp luật và tuyên truyền rộng rãi đến công chúng, càng ngày càng có nhiều người có màu mắt khác nhau bước ra khỏi bóng tối, lựa chọn đi lại dưới ánh mặt trời.
Đương nhiên, băng dày ba thước không phải do cái lạnh trong một ngày tạo nên, thành kiến đã cố thủ vững chắc trong lòng người ta cũng không dễ dàng tiêu tan như vậy.
Mặc dù ngoài mặt nhiều người không dám nói gì, nhưng trên thực tế họ vẫn né tránh những người có con ngươi khác lạ, Giang Tầm Dục biết rõ điều đó nhưng cũng không cảm thấy phiền muộn.
Mọi thứ đang tốt dần lên, lại còn có Quý tiên sinh, cậu đã rất mãn nguyện.
Dù vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đứa bé lớn mật như cô gái nhỏ này, lại gần một người xa lạ, không hề có thành kiến, chỉ muốn khen ngợi đôi mắt của cậu trông thật đẹp.
Giang Tầm Dục chậm rãi cúi xuống, cầm lấy viên kẹo trên tay cô bé, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."
Cô bé thẹn thùng, thấy Giang Tầm Dục nhận kẹo của mình, cô lập tức chạy đi, nấp sau lưng mẹ ở đằng xa, lại không nhịn được thò đầu ra ngoài.
Giang Tầm Dục không khỏi nở nụ cười, vẫy tay với cô.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cậu mở kẹo, nhét vào miệng, viên kẹo hơi chảy do hơi ấm trong lòng bàn tay của cô gái nhỏ, nhưng nó vẫn mềm và ngọt ngào.
Định kiến vẫn tồn tại, nhưng cậu nhìn thấy ánh sáng của hy vọng.
Năm năm, mười năm, hai mươi năm, một trăm năm...
Một ngày nào đó, dưới mái vòm của bầu trời, trong vòng tay của trái đất, họ sẽ được thế giới chấp nhận, quang minh chính đại sống sót.
Giang Tầm Dục ngậm kẹo, lại cầm lấy nửa con gấu từ tay của Quý Dư Chu, hai người nhìn nhau mỉm cười, tiếp tục bế con gấu chậm rãi đi về nhà.
Dưới ánh trời chiều, hai người cõng con gấu nặng trĩu về nhà, bóng người trên mặt đất kéo dài thật lâu.
- CHÍNH VĂN HOÀN -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất