Chương 8
Tư Vãn không nói một lời kéo Bùi Ôn Tư rảo bước đi, càng đi càng nhanh. Trên đường không có ai, Tư Vãn còn đặc biệt chọn lối nhỏ hẻo lánh, cùng mang giày thêu nhưng Tư Vãn đi rất nhanh.
Trong người Bùi Ôn Tư còn nhét dị vật, khi bước đi điểm nhạy cảm trong vách thịt sẽ bị thúc vào, không lâu sau đỏ hồng mặt, thở hồng hộc nhưng Tư Vãn vẫn kéo cậu không buông. Lưng Bùi Ôn Tư lấm tấm mồ hôi, cậu thở dốc: "Tư Vãn... Tư Vãn, chúng ta đi, đi đâu?"
Tư Vãn không lên tiếng. Sau đó đường nàng chọn đi càng lúc càng khuất, không còn thấy bóng ai trên đường, đứng dưới ánh mặt trời, ban ngày ban mặt mà lối nhỏ này lại vô cùng âm u. Bùi Ôn Tư thấy xung quanh toàn là phòng ốc hoang phế thì có phần bồn chồn, không biết Tư Vãn đang muốn bán gì trong hồ lô*?
(*) Trong hồ lô bán thứ gì (葫芦里卖的什么)/Trong hồ lô có loại thuốc gì (葫芦里装的什么药): Thành ngữ ám hình dung những hành động cố làm ra vẻ thần bí, nói những lời huyễn hoặc, làm người khác không đoán ra được ý đồ của mình.
"Đến rồi." Tư Vãn dừng lại ở một căn nhà cũ kỹ lớn. Căn nhà cổ không biết đã hoang phế bao lâu, cỏ dại um tùm trong sân đình. Tư Vãn dẫn cậu đi đến trước cánh cửa, "Ca ca, mình vào thôi."
Bùi Ôn Tư mơ hồ đẩy cửa ra, một dòng nước không biết trộn lẫn với thứ gì hắt vào người cậu. Dường như Tư Vãn đã dự liệu trước, nàng lùi ra sau hơn ba bước. Bùi Ôn Tư còn chưa kịp lấy lại phản ứng thì lại thấy một lão đạo sĩ râu bạc mặc hoàng bào, cầm phất trần nhảy ra, lẩm bẩm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, tốc độ đôi tay rất nhanh, cầm vài tờ bùa vàng dán lên các nơi trên người Bùi Ôn Tư.
Trong khoảnh khắc bùa vàng được dán lên người, chúng bắt đầu bốc cháy tỏa ra khí đen kỳ quái, toàn thân Bùi Ôn Tư đau đớn như bị lửa thiêu đốt, cậu la thảm thiết, lão đạo sĩ râu bạc không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thừng gắn lá bùa vàng, lớn giọng nói sang bên cạnh: "Mau đè cậu ta lại! Nỗi đau khi loại trừ quỷ khí có thể sẽ khiến cậu ta muốn tự sát!"
Tư Vãn lao đến, Bùi Ôn Tư đau đến độ tầm mắt mờ ảo, cậu bị dây thừng trói không thể cử động. Lão đạo sĩ lẩm bẩm, càng nhiều khí đen bốc lên từ người Bùi Ôn Tư hơn, cậu kêu la thê thảm, mất sạch khí lực.
Tư Vãn đồng cảm nỗi đau của cậu, mắt đã ứa nước: "Ca ca... Ca ca đừng sợ... sẽ xong ngay thôi..."
"Vạch cổ cậu ta ra." Lão đạo sĩ bưng một bát máu nói với Tư Vãn.
Tư Vãn bị dọa sợ, vội lau nước mắt ấn giữ Bùi Ôn Tư để lộ gáy cậu. Tiểu đạo sĩ đưa một cây bút, lão đạo sĩ nhận nó, chấm máu trong bát vẽ gì đó ở gáy Bùi Ôn Tư.
Dần dần Bùi Ôn Tư không còn vùng vẫy, lão đạo sĩ cất bút, nhìn đồ án hiện ra ông thở dài.
"Đạo trưởng, cậu ấy thế nào?" Nhị công tử hỏi.
Y cũng ở nơi này, Bùi Ôn Tư không còn đau mà chỉ kiệt sức, ngước mắt nhìn y xong mỏi mệt dời tầm mắt.
Lão đạo sĩ lắc đầu: "Không ổn, đã mọc được năm cánh hoa."
Gáy của Bùi Ôn Tư đột nhiên xuất hiện một bông hoa nhỏ màu đen với hoa văn phức tạp, đường vân rõ nét sống động cứ như thể nó lớn lên cùng với da thịt Bùi Ôn Tư, song toát ra tà khí tứ phía.
Tất cả bình tĩnh trở lại, sợi dây trói Bùi Ôn Tư tự gỡ ra, tiểu đạo sĩ thu hồi nó. Tư Vãn dìu Bùi Ôn Tư đứng lên, Bùi Ôn Tư loạng choạng, cậu vịn Tư Vãn lòng đầy nghi ngờ nhìn ba người khác ở trong nhà.
"Các người muốn làm gì?" Môi Bùi Ôn Tư tái nhợt, người vô lực, khí đen bị bùa chú xua tan như có sinh mệnh của riêng nó, một khi khí đen bị xua đi cơ thể cũng trở nên uể oải bải hoải.
Nhị công tử nói áy náy: "Bùi công tử, đắc tội quá nhiều, ta thật sự rất hổ thẹn. Thật ra chuyện chúng ta làm hiện tại là có nguyên do, lúc trước ở trong phủ có quỷ mị âm thầm rình rập, ta bất tiện nhiều lời, chỉ có thể mượn pháp lực của đạo trưởng và tín vật của Bùi cô nương mang cậu ra ngoài phủ."
Bùi Ôn Tư ngồi xuống: "Là sao?"
Tư Vãn rót chén trà cho Bùi Ôn Tư uống, thấy sắc mặt cậu cuối cùng cũng khá hơn thì thở phào, rưng rưng nước mắt: "Trước đó nhị công tử đến tìm ta nói trong Triệu phủ trừ huynh ấy ra không còn ai là người sống, ca ca bị tên quỷ đói bắt giữ e rằng cũng lành ít dữ nhiều, ta còn không tin, hôm nay đi Triệu phủ gặp ca ca mới biết nhị công tử nói không ngoa."
Tay Bùi Ôn Tư run bắn, suýt không cầm vững chén trà. Đầu cậu lại đau nhói, thần trí cũng mông lung: "Sao vậy được... Ta ở Triệu phủ suốt bao lâu, ta còn không phân biệt được bọn họ là người hay quỷ sao... Tư Vãn đừng náo loạn, nếu muội không có chuyện gì ta đi về trước đây... Chàng ấy còn đang đợi ta ở nhà..."
Lão đạo sĩ lập tức phát hiện điều khác thường, ông đốt lá bùa ngâm trong nước trà: "Quỷ hoa văn ở sau cổ cậu ta chuyển động, nhanh nhanh cho cậu ta uống nước bùa này vào!"
Bùi Ôn Tư bị ghì mạnh xuống rót hết nước bùa, qua một lúc lâu sau rốt cục trước mắt mới rõ ràng trở lại, khôi phục thần trí.
Nhị công tử thở dài: "Quả thật tên quỷ bám trên người đại ca ta rất lợi hại, bằng không Triệu gia ta sẽ không..." Vẻ mặt y bi ai, "Bùi công tử, chúng ta không ở chung nhiều, không biết cậu còn nhớ câu chuyện về Quỷ Lang quân và Quỷ Phu nhân ta đã kể với cậu không?"
Bùi Ôn Tư nhớ.
"Lúc đó ta kể phụ thân đón quan tài phu thê của Quỷ Lang quân và Quỷ Phu nhân về nhà thờ phụng, sau lần ấy đại ca hết bệnh, đường làm quan của phụ thân cũng hanh thông." Nhị công tử mỉm cười thê lương, "Nhưng sau đó nữa chiếc quan tài bị mở ra, một tên ác quỷ bò ra từ bên trong quấy nhiễu không cho Triệu gia chúng ta được yên bình. Đầu tiên là đại ca đột ngột bị bệnh nặng rồi bất ngờ khỏe hẳn, ai ai cũng không ngờ được đại ca bị tên ác quỷ kia chiếm cứ thân xác. Ngày sau từng gia nô trong nhà biến mất, ngay cả phụ thân của ta cũng chết oan uổng, ta cứ ngỡ hắn sẽ buông tha cho mẫu thân, nhưng mà, nhưng mà..." Nhị công tử nghiến răng, "Hắn biến mẫu thân thành cương thi."
Bùi Ôn Tư nghe mà kinh hồn bạt vía, cậu không tưởng nổi hơn nửa tháng qua những kẻ sống cạnh mình đều là quỷ, nhưng ở đáy lòng lại có một giọng nói mách bảo cậu những lời nhị công tử nói đều là sự thật, bóng người bị treo cổ ở hành lang, lão phu nhân sắc mặt trắng bệch, thị nữ bị nước mưa xối mờ ngũ quan, người phụ nữ khóc tang bên hồ tối đêm đó... Từng chuyện từng chuyện một chứng tỏ lời nhị công tử nói là thật.
"Thảm án của Triệu phủ là do một tay Quỷ Lang quân gây nên." Lão đạo sĩ lên tiếng, "Bùi công tử, cậu có phát hiện một chuyện là Quỷ Lang quân làm nhiều việc ác, gây họa cho nhân gian, thế thì Quỷ Phu nhân đâu rồi không?"
Theo truyền thuyết khi còn sống Quỷ Lang quân và Quỷ Phu nhân là một đôi phu thê tình tứ, sống đắp chung chăn chết chôn cùng huyệt, làm một đôi quỷ uyên ương sinh tử không rời. Bùi Ôn Tư thấy tầm mắt của những người trước mặt đều đặt trên người mình, cộng thêm nhớ lại giấc mộng quỷ diễm tột cùng mơ thấy ở Triệu phủ thì chợt nảy sinh một suy nghĩ không hay, cậu bật thốt: "Sao có thể?! Ta, ta là nam tử..."
"Quỷ Phu nhân vốn là nam tử." Lão đạo sĩ nói.
Hả? Bùi Ôn Tư sững sờ.
"Bùi công tử, để ta kể cậu nghe câu chuyện xưa nhé." Lão đạo sĩ bắt đầu rủ rỉ.
Hơn 300 năm trước có một nước nhỏ giáp với Tây Nam, nước nhỏ liên tục xảy ra nội loạn, tất cả dòng dõi trực hệ đều chết, cuối cùng ngôi Vương lại bị một đứa con ngoài giá thú tìm từ bên ngoài về kế thừa. Đứa con đó tên La Quả, không biết là cái tên hoang từ đâu ra, khi hắn quay về Vương thất người có tư cách đổi tên cho hắn đều đã bỏ mạng, mà hắn cũng hài lòng sử dụng cái tên như thế. Vốn tưởng hắn kế thừa ngôi Vương thì bách tính có thể yên ổn, ngờ đâu La Quả chính là mầm tai họa trời sinh, không biết học từ đâu thủ đoạn nuôi quỷ, không phân thiện ác, hỉ nộ vô thường, không biết có bao nhiêu trung thần tướng tài chôn vùi trong tay hắn, biến thành quỷ mất thần trí dưới tay hắn.
"Khi ấy bách tính khổ cực thấu trời, tên La Quả tội nghiệp sâu nặng đã thành bán quỷ, lúc đó Tông sư trong Đạo môn cũng không dám dễ dàng trêu chọc, chưa kể về sau mới tra được nguyên nhân là do hòa thượng gieo rắt, các phái Đạo môn càng không muốn quản nhiều." Lão đạo sĩ kể, "Khi đó Thái sư tổ của ta cũng ôm suy nghĩ giống thế. Nhưng không khéo ở chỗ một Sư thúc tổ của ta lại đến tuổi xuống núi."
"Sư thúc tổ của ta họ Ôn tên Thời, bát tự yếu, tuổi thơ thất thị thất hỗ, là thể chất hút tà ma trời sinh, hơn nữa mệch cách của y đặc thù, có một đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy quỷ thần. Là con thứ nên chịu sự ghẻ lạnh, sau được Thái sư tổ dẫn lên núi tu hành, nghe nói y thiên tư thông minh, là người có tài tu đạo trời sinh." Lão đạo sĩ kể đến đây thì thở dài, "Nhưng y tuổi trẻ tràn đầy sức sống, không hiểu đạo lý 'người khôn giữ mình', chuyện đầu tiên y gặp phải sau khi xuống núi chính là chuyện này, một hai khăng khăng muốn xen vào."
Khi một thiếu niên vừa xuống núi nhìn gì cũng thấy mới mẻ, quyết định làm chuyện gì thì không nghe lọt tai lời khuyên của người khác. Ôn đạo trưởng Ôn Thời tuổi trẻ ngông cuồng xé rách phong thư sư phụ gửi cho y khuyên nhủ đừng nhúng tay vào chuyện này, kiên quyết dứt khoát bước vào đất nước đang lâm vào thế nước sôi lửa bỏng kia.
Nước nhỏ còn giữ gìn truyền thống tế tự, song Quốc sư trước đó đã bị La Quả giết chết, Ôn Thời mượn cơ hội tiến vào Vương cung làm Quốc sư mới. Ôn Thời trời sinh thu hút tà ma, trong Vương cung đâu đâu cũng có quỷ quái hoành hành, nhưng y đạo pháp cao siêu, tiểu quỷ tiếp cận y đều bị y chém giết.
La Quả là bán quỷ, thân hình tướng mạo dừng ở tuổi niên thiếu, ngoại hình của hắn rất làm người ta yêu thích, là kiểu mỉm cười thuận miệng nói đôi câu cũng có thể làm trưởng bối tươi cười hớn hở, chỉ có đôi mắt đen kịt là có thể nhìn ra sự ngoan độc của ác quỷ. Hắn ngạo mạn với thuật pháp nuôi quỷ, chẳng qua nổi tâm đùa giỡn mới triệu Ôn Thời vào cung, hắn khinh thường vị đạo trưởng trẻ tuổi, thế mà mấy lần giao chiến trong tối ngoài sáng đều không chiếm được chỗ tốt.
Tên Quân vương dùng người sống để nuôi quỷ ắt hẳn là hạng người khó đối phó, bắt đầu từ thời khắc Ôn Thời xuống núi đã chuẩn bị tâm lý sẽ đánh trường kỳ kháng chiến. Song y chưa va chạm nhiều, tính cách đơn thuần lương thiện còn La Quả thì trưởng thành ở nơi phố chợ từ nhỏ, có thể bịa mọi lời gạt người, mắt thấy mình sắp rơi xuống thế hạ phong hắn bắt đầu giả vờ đáng thương, Ôn Thời nhẹ dạ, bị hắn khoét đi hai mắt.
Đôi mắt âm dương là gốc rễ tu hành của Ôn Thời, không còn đôi mắt tu vi của Ôn Thời bị tổn hại hơn phân nửa, nguyên khí chịu đại thương.
Nhưng suy cho cùng thì chữ "tình" vẫn là một thứ khó lường. La Quả điên cuồng vô chừng mực, người ngoài khó mà hiểu được suy nghĩ của hắn. Hắn bắt đầu mưu cầu tình yêu từ Ôn Thời, tự khoét hai mắt mình cưỡng ép nhét vào hốc mắt của Ôn Thời, đôi mắt quỷ dần dần dung hợp với y, hủy hoại gần hết mắt âm dương, từ đấy mắt âm dương của Ôn Thời không còn khả năng khôi phục.
Người sống nuôi quỷ là đi ngược đạo trời, không lâu sau thân xác La Quả bắt đầu xuất hiện vấn đề, chung quy vẫn chỉ là thân xác phàm nhân, không gánh nổi quỷ khí ngày một tăng vọt của hắn, huống hồ hắn còn tự khoét đôi mắt, tương tự với không muốn sống.
Sau khi mất đi đôi mắt Ôn Thời chuyên tâm tu hành, trái lại đạo tâm càng kiên định hơn, y ẩn mình chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Khi Ôn Thời khăng khăng xuống núi không màng lời phản đối, sư phụ y ngoài miệng mắng không muốn phí lời với nghịch đồ, thật ra vẫn gửi thư từ qua lại với Ôn Thời, trước đó Ôn Thời có thể trấn áp La Quả hung tàn cũng nhờ có sư phụ âm thầm giúp đỡ, từ sau khi y bị khoét mắt thì đã lâu sư phụ không nhận được thư của y, ông ngồi không yên muốn xuống núi tìm đồ đệ nhưng Ôn Thời gửi thư đến.
Trong thư chỉ có vỏn vẹn mấy chữ, báo y đã chặt đứt mạch máu của La Quả, giờ đây ác quỷ chỉ còn một hơi tàn, y vốn định giết chết La Quả luôn nhưng hiện nay huyết thống Vương thất tàn lụi, y cho La Quả mấy ngày để xử lý hậu sự, cũng là cho bách tính một cơ hội.
Sư phụ sau khi nhận được thư thoáng có cảm giác bất an trong lòng, ông ngay lập tức xuống núi.
Thế nhưng vẫn không kịp.
La Quả mất hết pháp thuật nhưng là một thành viên thuộc Hoàng thất, dư uy vẫn còn đó. Hắn không có tư cách chôn trong Hoàng lăng dành cho Vương thất, trước khi chết chỉ có một nguyện vọng, là để Quốc sư bồi táng.
Dụ lệnh vô lý cực độ, nhưng quốc gia vốn dĩ hoang đường tột cùng này đã hỏng bét lỗ chỗ, chẳng thèm bận tâm có thêm một khẩu dụ vô lý nữa. Ôn Thời sử dụng toàn công lực để giết La Quả, y không còn sức cũng không còn tâm lực đối phó với những kẻ kia, những kẻ sống sờ sờ mới vừa được y cứu.
Nhạc mừng và nhạc tang cùng kêu vang, tam môi lục sính, hôn thư thiệp mời, ác quỷ quấn riết lấy y xuống địa ngục. La Quả nghĩ rất hay, hắn khiến Ôn Thời bồi táng, dương gian kết minh hôn cho hai người, linh hồn tương liên làm một đôi quỷ phu thê cõi âm ty, đời đời kiếp kiếp không chia lìa.
Nhưng La Quả đã đi sai một nước.
Nam tử thành thân với nam tử là làm trái thiên lý, trên trời cao Hoàng Thiên Hậu Thổ không công nhận cuộc hôn nhân này, Quỷ Lang quân hiểm ác mưu đồ quấn riết Quỷ Phu nhân hắn cướp về, tuy vậy khế ước của hắn không hề có hiệu lực. Hắn nằm trong quan tài, chôn sâu dưới đất, nghiệp chướng nặng nề không thể vào luân hồi.
Chỉ đành trơ mắt nhìn Quỷ Phu nhân đi xa một mình.
La Quả chết, quốc gia đại loạn, nước nhỏ không có quân chủ nhanh chóng bị nước lớn xung quanh thôn tính, thành lãnh thổ của nước đó, dòng ký ức vừa hoang đường vừa quái đản bị mọi người vứt ra sau đầu cùng với thời kỳ phi lý ấy.
Quan tài chôn sâu, triều đại thay đổi, người người dần quên lãng chuyện này.
Dưới mặt đất, oán khí của Quỷ Lang quân ngày một dâng cao.
Một ngày nào đó, hắn sẽ lại thấy ánh mặt trời. Mặt khác, linh hồn Ôn Thời bước qua cầu Nại Hà, xóa sạch mọi ký ức của kiếp trước. Y một lần nữa đầu thai, có tên và thân phận mới, dẫu không còn nhớ mọi thứ nhưng vẫn luôn có cảm giác bị rình mò.
300 năm trôi đi vùn vụt.
Bùi Ôn Tư nghe xong, cậu mệt mỏi nhắm mắt.
Hết 08.
- - - - - - - - -
Tổn hại nặng nề nhất mà Bùi Ôn Tư phải gánh chịu từ ác quỷ hung tàn La Quả đó là bị ép nhét coo giả lấp tink dịck lắng nghe chuyện xưa bi thảm...
Trong người Bùi Ôn Tư còn nhét dị vật, khi bước đi điểm nhạy cảm trong vách thịt sẽ bị thúc vào, không lâu sau đỏ hồng mặt, thở hồng hộc nhưng Tư Vãn vẫn kéo cậu không buông. Lưng Bùi Ôn Tư lấm tấm mồ hôi, cậu thở dốc: "Tư Vãn... Tư Vãn, chúng ta đi, đi đâu?"
Tư Vãn không lên tiếng. Sau đó đường nàng chọn đi càng lúc càng khuất, không còn thấy bóng ai trên đường, đứng dưới ánh mặt trời, ban ngày ban mặt mà lối nhỏ này lại vô cùng âm u. Bùi Ôn Tư thấy xung quanh toàn là phòng ốc hoang phế thì có phần bồn chồn, không biết Tư Vãn đang muốn bán gì trong hồ lô*?
(*) Trong hồ lô bán thứ gì (葫芦里卖的什么)/Trong hồ lô có loại thuốc gì (葫芦里装的什么药): Thành ngữ ám hình dung những hành động cố làm ra vẻ thần bí, nói những lời huyễn hoặc, làm người khác không đoán ra được ý đồ của mình.
"Đến rồi." Tư Vãn dừng lại ở một căn nhà cũ kỹ lớn. Căn nhà cổ không biết đã hoang phế bao lâu, cỏ dại um tùm trong sân đình. Tư Vãn dẫn cậu đi đến trước cánh cửa, "Ca ca, mình vào thôi."
Bùi Ôn Tư mơ hồ đẩy cửa ra, một dòng nước không biết trộn lẫn với thứ gì hắt vào người cậu. Dường như Tư Vãn đã dự liệu trước, nàng lùi ra sau hơn ba bước. Bùi Ôn Tư còn chưa kịp lấy lại phản ứng thì lại thấy một lão đạo sĩ râu bạc mặc hoàng bào, cầm phất trần nhảy ra, lẩm bẩm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, tốc độ đôi tay rất nhanh, cầm vài tờ bùa vàng dán lên các nơi trên người Bùi Ôn Tư.
Trong khoảnh khắc bùa vàng được dán lên người, chúng bắt đầu bốc cháy tỏa ra khí đen kỳ quái, toàn thân Bùi Ôn Tư đau đớn như bị lửa thiêu đốt, cậu la thảm thiết, lão đạo sĩ râu bạc không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thừng gắn lá bùa vàng, lớn giọng nói sang bên cạnh: "Mau đè cậu ta lại! Nỗi đau khi loại trừ quỷ khí có thể sẽ khiến cậu ta muốn tự sát!"
Tư Vãn lao đến, Bùi Ôn Tư đau đến độ tầm mắt mờ ảo, cậu bị dây thừng trói không thể cử động. Lão đạo sĩ lẩm bẩm, càng nhiều khí đen bốc lên từ người Bùi Ôn Tư hơn, cậu kêu la thê thảm, mất sạch khí lực.
Tư Vãn đồng cảm nỗi đau của cậu, mắt đã ứa nước: "Ca ca... Ca ca đừng sợ... sẽ xong ngay thôi..."
"Vạch cổ cậu ta ra." Lão đạo sĩ bưng một bát máu nói với Tư Vãn.
Tư Vãn bị dọa sợ, vội lau nước mắt ấn giữ Bùi Ôn Tư để lộ gáy cậu. Tiểu đạo sĩ đưa một cây bút, lão đạo sĩ nhận nó, chấm máu trong bát vẽ gì đó ở gáy Bùi Ôn Tư.
Dần dần Bùi Ôn Tư không còn vùng vẫy, lão đạo sĩ cất bút, nhìn đồ án hiện ra ông thở dài.
"Đạo trưởng, cậu ấy thế nào?" Nhị công tử hỏi.
Y cũng ở nơi này, Bùi Ôn Tư không còn đau mà chỉ kiệt sức, ngước mắt nhìn y xong mỏi mệt dời tầm mắt.
Lão đạo sĩ lắc đầu: "Không ổn, đã mọc được năm cánh hoa."
Gáy của Bùi Ôn Tư đột nhiên xuất hiện một bông hoa nhỏ màu đen với hoa văn phức tạp, đường vân rõ nét sống động cứ như thể nó lớn lên cùng với da thịt Bùi Ôn Tư, song toát ra tà khí tứ phía.
Tất cả bình tĩnh trở lại, sợi dây trói Bùi Ôn Tư tự gỡ ra, tiểu đạo sĩ thu hồi nó. Tư Vãn dìu Bùi Ôn Tư đứng lên, Bùi Ôn Tư loạng choạng, cậu vịn Tư Vãn lòng đầy nghi ngờ nhìn ba người khác ở trong nhà.
"Các người muốn làm gì?" Môi Bùi Ôn Tư tái nhợt, người vô lực, khí đen bị bùa chú xua tan như có sinh mệnh của riêng nó, một khi khí đen bị xua đi cơ thể cũng trở nên uể oải bải hoải.
Nhị công tử nói áy náy: "Bùi công tử, đắc tội quá nhiều, ta thật sự rất hổ thẹn. Thật ra chuyện chúng ta làm hiện tại là có nguyên do, lúc trước ở trong phủ có quỷ mị âm thầm rình rập, ta bất tiện nhiều lời, chỉ có thể mượn pháp lực của đạo trưởng và tín vật của Bùi cô nương mang cậu ra ngoài phủ."
Bùi Ôn Tư ngồi xuống: "Là sao?"
Tư Vãn rót chén trà cho Bùi Ôn Tư uống, thấy sắc mặt cậu cuối cùng cũng khá hơn thì thở phào, rưng rưng nước mắt: "Trước đó nhị công tử đến tìm ta nói trong Triệu phủ trừ huynh ấy ra không còn ai là người sống, ca ca bị tên quỷ đói bắt giữ e rằng cũng lành ít dữ nhiều, ta còn không tin, hôm nay đi Triệu phủ gặp ca ca mới biết nhị công tử nói không ngoa."
Tay Bùi Ôn Tư run bắn, suýt không cầm vững chén trà. Đầu cậu lại đau nhói, thần trí cũng mông lung: "Sao vậy được... Ta ở Triệu phủ suốt bao lâu, ta còn không phân biệt được bọn họ là người hay quỷ sao... Tư Vãn đừng náo loạn, nếu muội không có chuyện gì ta đi về trước đây... Chàng ấy còn đang đợi ta ở nhà..."
Lão đạo sĩ lập tức phát hiện điều khác thường, ông đốt lá bùa ngâm trong nước trà: "Quỷ hoa văn ở sau cổ cậu ta chuyển động, nhanh nhanh cho cậu ta uống nước bùa này vào!"
Bùi Ôn Tư bị ghì mạnh xuống rót hết nước bùa, qua một lúc lâu sau rốt cục trước mắt mới rõ ràng trở lại, khôi phục thần trí.
Nhị công tử thở dài: "Quả thật tên quỷ bám trên người đại ca ta rất lợi hại, bằng không Triệu gia ta sẽ không..." Vẻ mặt y bi ai, "Bùi công tử, chúng ta không ở chung nhiều, không biết cậu còn nhớ câu chuyện về Quỷ Lang quân và Quỷ Phu nhân ta đã kể với cậu không?"
Bùi Ôn Tư nhớ.
"Lúc đó ta kể phụ thân đón quan tài phu thê của Quỷ Lang quân và Quỷ Phu nhân về nhà thờ phụng, sau lần ấy đại ca hết bệnh, đường làm quan của phụ thân cũng hanh thông." Nhị công tử mỉm cười thê lương, "Nhưng sau đó nữa chiếc quan tài bị mở ra, một tên ác quỷ bò ra từ bên trong quấy nhiễu không cho Triệu gia chúng ta được yên bình. Đầu tiên là đại ca đột ngột bị bệnh nặng rồi bất ngờ khỏe hẳn, ai ai cũng không ngờ được đại ca bị tên ác quỷ kia chiếm cứ thân xác. Ngày sau từng gia nô trong nhà biến mất, ngay cả phụ thân của ta cũng chết oan uổng, ta cứ ngỡ hắn sẽ buông tha cho mẫu thân, nhưng mà, nhưng mà..." Nhị công tử nghiến răng, "Hắn biến mẫu thân thành cương thi."
Bùi Ôn Tư nghe mà kinh hồn bạt vía, cậu không tưởng nổi hơn nửa tháng qua những kẻ sống cạnh mình đều là quỷ, nhưng ở đáy lòng lại có một giọng nói mách bảo cậu những lời nhị công tử nói đều là sự thật, bóng người bị treo cổ ở hành lang, lão phu nhân sắc mặt trắng bệch, thị nữ bị nước mưa xối mờ ngũ quan, người phụ nữ khóc tang bên hồ tối đêm đó... Từng chuyện từng chuyện một chứng tỏ lời nhị công tử nói là thật.
"Thảm án của Triệu phủ là do một tay Quỷ Lang quân gây nên." Lão đạo sĩ lên tiếng, "Bùi công tử, cậu có phát hiện một chuyện là Quỷ Lang quân làm nhiều việc ác, gây họa cho nhân gian, thế thì Quỷ Phu nhân đâu rồi không?"
Theo truyền thuyết khi còn sống Quỷ Lang quân và Quỷ Phu nhân là một đôi phu thê tình tứ, sống đắp chung chăn chết chôn cùng huyệt, làm một đôi quỷ uyên ương sinh tử không rời. Bùi Ôn Tư thấy tầm mắt của những người trước mặt đều đặt trên người mình, cộng thêm nhớ lại giấc mộng quỷ diễm tột cùng mơ thấy ở Triệu phủ thì chợt nảy sinh một suy nghĩ không hay, cậu bật thốt: "Sao có thể?! Ta, ta là nam tử..."
"Quỷ Phu nhân vốn là nam tử." Lão đạo sĩ nói.
Hả? Bùi Ôn Tư sững sờ.
"Bùi công tử, để ta kể cậu nghe câu chuyện xưa nhé." Lão đạo sĩ bắt đầu rủ rỉ.
Hơn 300 năm trước có một nước nhỏ giáp với Tây Nam, nước nhỏ liên tục xảy ra nội loạn, tất cả dòng dõi trực hệ đều chết, cuối cùng ngôi Vương lại bị một đứa con ngoài giá thú tìm từ bên ngoài về kế thừa. Đứa con đó tên La Quả, không biết là cái tên hoang từ đâu ra, khi hắn quay về Vương thất người có tư cách đổi tên cho hắn đều đã bỏ mạng, mà hắn cũng hài lòng sử dụng cái tên như thế. Vốn tưởng hắn kế thừa ngôi Vương thì bách tính có thể yên ổn, ngờ đâu La Quả chính là mầm tai họa trời sinh, không biết học từ đâu thủ đoạn nuôi quỷ, không phân thiện ác, hỉ nộ vô thường, không biết có bao nhiêu trung thần tướng tài chôn vùi trong tay hắn, biến thành quỷ mất thần trí dưới tay hắn.
"Khi ấy bách tính khổ cực thấu trời, tên La Quả tội nghiệp sâu nặng đã thành bán quỷ, lúc đó Tông sư trong Đạo môn cũng không dám dễ dàng trêu chọc, chưa kể về sau mới tra được nguyên nhân là do hòa thượng gieo rắt, các phái Đạo môn càng không muốn quản nhiều." Lão đạo sĩ kể, "Khi đó Thái sư tổ của ta cũng ôm suy nghĩ giống thế. Nhưng không khéo ở chỗ một Sư thúc tổ của ta lại đến tuổi xuống núi."
"Sư thúc tổ của ta họ Ôn tên Thời, bát tự yếu, tuổi thơ thất thị thất hỗ, là thể chất hút tà ma trời sinh, hơn nữa mệch cách của y đặc thù, có một đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy quỷ thần. Là con thứ nên chịu sự ghẻ lạnh, sau được Thái sư tổ dẫn lên núi tu hành, nghe nói y thiên tư thông minh, là người có tài tu đạo trời sinh." Lão đạo sĩ kể đến đây thì thở dài, "Nhưng y tuổi trẻ tràn đầy sức sống, không hiểu đạo lý 'người khôn giữ mình', chuyện đầu tiên y gặp phải sau khi xuống núi chính là chuyện này, một hai khăng khăng muốn xen vào."
Khi một thiếu niên vừa xuống núi nhìn gì cũng thấy mới mẻ, quyết định làm chuyện gì thì không nghe lọt tai lời khuyên của người khác. Ôn đạo trưởng Ôn Thời tuổi trẻ ngông cuồng xé rách phong thư sư phụ gửi cho y khuyên nhủ đừng nhúng tay vào chuyện này, kiên quyết dứt khoát bước vào đất nước đang lâm vào thế nước sôi lửa bỏng kia.
Nước nhỏ còn giữ gìn truyền thống tế tự, song Quốc sư trước đó đã bị La Quả giết chết, Ôn Thời mượn cơ hội tiến vào Vương cung làm Quốc sư mới. Ôn Thời trời sinh thu hút tà ma, trong Vương cung đâu đâu cũng có quỷ quái hoành hành, nhưng y đạo pháp cao siêu, tiểu quỷ tiếp cận y đều bị y chém giết.
La Quả là bán quỷ, thân hình tướng mạo dừng ở tuổi niên thiếu, ngoại hình của hắn rất làm người ta yêu thích, là kiểu mỉm cười thuận miệng nói đôi câu cũng có thể làm trưởng bối tươi cười hớn hở, chỉ có đôi mắt đen kịt là có thể nhìn ra sự ngoan độc của ác quỷ. Hắn ngạo mạn với thuật pháp nuôi quỷ, chẳng qua nổi tâm đùa giỡn mới triệu Ôn Thời vào cung, hắn khinh thường vị đạo trưởng trẻ tuổi, thế mà mấy lần giao chiến trong tối ngoài sáng đều không chiếm được chỗ tốt.
Tên Quân vương dùng người sống để nuôi quỷ ắt hẳn là hạng người khó đối phó, bắt đầu từ thời khắc Ôn Thời xuống núi đã chuẩn bị tâm lý sẽ đánh trường kỳ kháng chiến. Song y chưa va chạm nhiều, tính cách đơn thuần lương thiện còn La Quả thì trưởng thành ở nơi phố chợ từ nhỏ, có thể bịa mọi lời gạt người, mắt thấy mình sắp rơi xuống thế hạ phong hắn bắt đầu giả vờ đáng thương, Ôn Thời nhẹ dạ, bị hắn khoét đi hai mắt.
Đôi mắt âm dương là gốc rễ tu hành của Ôn Thời, không còn đôi mắt tu vi của Ôn Thời bị tổn hại hơn phân nửa, nguyên khí chịu đại thương.
Nhưng suy cho cùng thì chữ "tình" vẫn là một thứ khó lường. La Quả điên cuồng vô chừng mực, người ngoài khó mà hiểu được suy nghĩ của hắn. Hắn bắt đầu mưu cầu tình yêu từ Ôn Thời, tự khoét hai mắt mình cưỡng ép nhét vào hốc mắt của Ôn Thời, đôi mắt quỷ dần dần dung hợp với y, hủy hoại gần hết mắt âm dương, từ đấy mắt âm dương của Ôn Thời không còn khả năng khôi phục.
Người sống nuôi quỷ là đi ngược đạo trời, không lâu sau thân xác La Quả bắt đầu xuất hiện vấn đề, chung quy vẫn chỉ là thân xác phàm nhân, không gánh nổi quỷ khí ngày một tăng vọt của hắn, huống hồ hắn còn tự khoét đôi mắt, tương tự với không muốn sống.
Sau khi mất đi đôi mắt Ôn Thời chuyên tâm tu hành, trái lại đạo tâm càng kiên định hơn, y ẩn mình chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Khi Ôn Thời khăng khăng xuống núi không màng lời phản đối, sư phụ y ngoài miệng mắng không muốn phí lời với nghịch đồ, thật ra vẫn gửi thư từ qua lại với Ôn Thời, trước đó Ôn Thời có thể trấn áp La Quả hung tàn cũng nhờ có sư phụ âm thầm giúp đỡ, từ sau khi y bị khoét mắt thì đã lâu sư phụ không nhận được thư của y, ông ngồi không yên muốn xuống núi tìm đồ đệ nhưng Ôn Thời gửi thư đến.
Trong thư chỉ có vỏn vẹn mấy chữ, báo y đã chặt đứt mạch máu của La Quả, giờ đây ác quỷ chỉ còn một hơi tàn, y vốn định giết chết La Quả luôn nhưng hiện nay huyết thống Vương thất tàn lụi, y cho La Quả mấy ngày để xử lý hậu sự, cũng là cho bách tính một cơ hội.
Sư phụ sau khi nhận được thư thoáng có cảm giác bất an trong lòng, ông ngay lập tức xuống núi.
Thế nhưng vẫn không kịp.
La Quả mất hết pháp thuật nhưng là một thành viên thuộc Hoàng thất, dư uy vẫn còn đó. Hắn không có tư cách chôn trong Hoàng lăng dành cho Vương thất, trước khi chết chỉ có một nguyện vọng, là để Quốc sư bồi táng.
Dụ lệnh vô lý cực độ, nhưng quốc gia vốn dĩ hoang đường tột cùng này đã hỏng bét lỗ chỗ, chẳng thèm bận tâm có thêm một khẩu dụ vô lý nữa. Ôn Thời sử dụng toàn công lực để giết La Quả, y không còn sức cũng không còn tâm lực đối phó với những kẻ kia, những kẻ sống sờ sờ mới vừa được y cứu.
Nhạc mừng và nhạc tang cùng kêu vang, tam môi lục sính, hôn thư thiệp mời, ác quỷ quấn riết lấy y xuống địa ngục. La Quả nghĩ rất hay, hắn khiến Ôn Thời bồi táng, dương gian kết minh hôn cho hai người, linh hồn tương liên làm một đôi quỷ phu thê cõi âm ty, đời đời kiếp kiếp không chia lìa.
Nhưng La Quả đã đi sai một nước.
Nam tử thành thân với nam tử là làm trái thiên lý, trên trời cao Hoàng Thiên Hậu Thổ không công nhận cuộc hôn nhân này, Quỷ Lang quân hiểm ác mưu đồ quấn riết Quỷ Phu nhân hắn cướp về, tuy vậy khế ước của hắn không hề có hiệu lực. Hắn nằm trong quan tài, chôn sâu dưới đất, nghiệp chướng nặng nề không thể vào luân hồi.
Chỉ đành trơ mắt nhìn Quỷ Phu nhân đi xa một mình.
La Quả chết, quốc gia đại loạn, nước nhỏ không có quân chủ nhanh chóng bị nước lớn xung quanh thôn tính, thành lãnh thổ của nước đó, dòng ký ức vừa hoang đường vừa quái đản bị mọi người vứt ra sau đầu cùng với thời kỳ phi lý ấy.
Quan tài chôn sâu, triều đại thay đổi, người người dần quên lãng chuyện này.
Dưới mặt đất, oán khí của Quỷ Lang quân ngày một dâng cao.
Một ngày nào đó, hắn sẽ lại thấy ánh mặt trời. Mặt khác, linh hồn Ôn Thời bước qua cầu Nại Hà, xóa sạch mọi ký ức của kiếp trước. Y một lần nữa đầu thai, có tên và thân phận mới, dẫu không còn nhớ mọi thứ nhưng vẫn luôn có cảm giác bị rình mò.
300 năm trôi đi vùn vụt.
Bùi Ôn Tư nghe xong, cậu mệt mỏi nhắm mắt.
Hết 08.
- - - - - - - - -
Tổn hại nặng nề nhất mà Bùi Ôn Tư phải gánh chịu từ ác quỷ hung tàn La Quả đó là bị ép nhét coo giả lấp tink dịck lắng nghe chuyện xưa bi thảm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất