Chương 44: Từ đó về sau
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi Lục Tề An rời khỏi, trợ lý đưa hắn về lại căn hộ, cả đoạn đường không ai nói gì, không khí lại càng nặng nề hơn cả lúc đến.
Phó Gia vẫn chưa tan làm, cả căn nhà là một mảnh im lặng lạnh lẽo. Sau khi Lục Tề An vào nhà, hắn vẫn đứng bên cửa mà không đi vào trong, không tự chủ chống tay lên tường, thả lỏng bờ lưng đang căng cứng kia.
Hắn rất nhớ Phó Gia, rất nhớ rất nhớ,
Mấy phút sau, hắn hồi phục lại tâm trạng, rời khỏi căn hộ đi đến KTV đón Phó Gia tan làm.
Quán KTV này cách căn hộ không xa, đi bộ mười mấy phút là tới. Quy mô không lớn, vị trí cũng không nổi bật, đa số khách đến đều là khách quen.
Phó Gia nhiều lần chứng minh nơi đó là một nơi sạch sẽ đứng đắn, nhưng chưa bao giờ cho Lục Tề An đến đây gặp cậu, cũng không cho Lục Tề An đón cậu tan làm. Hôm nay là lần đầu tiên Lục Tề An đến KTV tìm Phó Gia, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn bước chân vào trong KTV.
Hắn nói lý do đến đây với chị tiếp tân, đối phương không những không thờ ơ với hắn mà còn rất nhiệt tình bảo hắn đợi ở sảnh.
Cô ấy chạy phịch phịch phịch lên lầu, rất nhanh đã dẫn Phó Gia chạy vội vã xuống. Phó Gia mặc đồng phục nhân viên thống nhất là áo sơ mi trắng, áo ghi lê màu đen, cổ áo đeo nơ con bướm, trên tay còn cầm theo một chiếc mâm trống. Bước chân của cậu hơi do dự, nhận ra rõ người ở đại sảnh là Lục Tề An thì lập tức trừng to mắt lên, bước nhanh đến trước mặt hắn, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đến?"
Phó Gia thấy đau lòng, nhìn Lục Tề An dưới ánh đèn màu sắc sặc sỡ, thỉnh thoảng bị những người khách và nhân viên xung quanh dò xét tới lui giống như vật trung bày trong tủ kính, cậu đau lòng như thấy bảo bối của mình rơi vào bùn lầy vậy.
"Giờ em có tiện không?" Lục Tề An hỏi.
"Tiện chứ tiện chứ, em dẫn anh vào phòng nhân viên nghỉ ngơi nhé." Phó Gia kéo ống tay áo của hắn, hơi giấu hắn ra phía sau người mình, dẫn hắn đến phòng nghỉ.
Sau khi vào phòng, ánh đèn đã trở lại thành màu trắng bình thường, cũng không còn ai tới lui làm phiền nữa khiến Phó Gia thả lỏng một hơi.
"Sao anh đến tìm em, xảy ra chuyện gì sao?" Phó Gia thấp thỏm hỏi.
Lục Tề An nói: "Anh đến đón em tan làm."
Phó Gia nếm được vị ngọt, thấy hơi ngại ngùng: "Có gì mà phải đón em đâu chứ... tan làm rồi em về nhà ngay mà, ngày nào em cũng chạy về, chưa tới mười phút là đến nhà rồi."
Cậu nhìn xung quanh, thấy một chiếc sofa nhỏ trong phòng nghỉ. Cậu mở ngăn tủ riêng của mình ra, lấy một cốc nước và áo khoác ra.
"Anh khát không? Đây là ly của em, mang từ nhà theo đó, sạch lắm." cậu đưa ly nước vào tay của Lục Tề An, rồi lại lấy áo khoác trải lên trên ghế sofa, ra hiệu Lục Tề An ngồi xuống. "Anh ở đây đợi em một lúc, em tìm giám đốc xin quét thẻ về sớm, chút nữa có ai đến anh cũng kệ họ, họ toàn muốn bắt chuyện với anh thôi, chị tiếp tân ban nãy còn hỏi em số điện thoại anh đấy!"
Phó Gia nói xong gì giận dỗi cau mày lại.
Lục Tề An nhìn chiếc áo Phó Gia trải trên ghế sofa, không ngồi xuống mà là nói: "Em khoan đi đã."
"Sao?" Phó Gia nghe không hiểu ý hắn.
"Ở đây đừng đi đâu cả, để anh ôm một chút." Lục Tề An lặp lại bằng lời trực tiếp hơn thế nữa, nói xong cũng không đợi Phó Gia trả lời, trực tiếp đưa tay ra ôm cậu vào lòng mình.
Nhịp tim Phó Gia tăng nhanh chóng, ôm lấy Lục Tề An ngẩn người vài giây, mới nói lắp bắp: "Ở đây... có thể sẽ có người vào bất cứ lúc nào."
Cậu không nỡ buông tay nhưng lại sợ có người vào nhìn thấy, nên nói: "Có điều... phòng nghỉ có nhà vệ sinh, cửa bên trong khóa được."
Lục Tề An: "..."
Hắn sờ lên tóc Phó Gia, hơi buồn cười nói: "Không cần đâu, ôm một lúc là được rồi."
Hắn buông Phó Gia ra, mà Phó Gia lại có biểu cảm vẫn chưa đã thèm, hai mắt sáng như sao nhìn hắn, mặt dày nói: "Hay là cứ đi chút đi..."
Năm phút sau, mặt Phó Gia đỏ ửng lên đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi gặp giáo đốc trực ban xin về sớm, cả quá trình đều dùng mu bàn tay che miệng mình lại.
Tối hôm đó, họ làm như một thể đương nhiên. Lục Tề An hiếm khi chủ động, hắn không cho Phó Gia tắm xong mặc đồ ngủ vào, mà là dùng khăn tắm quấn lại ôm đến đặt lên giường, hỏi: "Hôm nay muốn làm không?"
Giọng nói hắn trầm thấp khàn khàn, Phó Gia chỉ nghe chữ đầu tiên mà chân đã nhũn ra rồi.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, trong phòng không có ánh đèn, tình huống này rất hiếm gặp. Những lần trước đây Lục Tề An đều để đèn để chú ý đến biểu cảm của Phó Gia, cho dù là làm rộng hay tiến vào, một khi nhận ra Phó Gia khó chịu là sẽ dừng lại.
Hôm nay không bật đèn, nhưng hai người họ vẫn quen thuộc cơ thể của nhau, không có gì là không tiện cả. Sau khi làm rộng không lâu, Lục Tề An tiến vào trong, động tác của hắn có hơi thô bạo kiến Phó Gia vừa đau vừa căng, cậu khẽ rên lên một tiếng.
Dường như Lục Tề An không hề nhận ra, hắn cúi thấp người xuống ấn lấy cơ thể của Phó Gia, dồn dập thúc dục vọng vào trong. Phó Gia bị thúc cho trườn người lên trên, chân cậu không giữ được eo hắn lại nên dùng tay ôm cổ hắn lại, bám chặt vào người hắn.
Lục Tề An cảm nhận được hơi thở ẩm ướt của Phó Gia bên tai mình, từng tiếng hít thở gấp gáp đồng hành cùng với từng nhịp đâm rút của hắn, ngọn lửa bên trong cơ thể bùng lên mạnh mẽ, cơ bắp căng cứng bắt đầu mất kiểm soát sức lực.
Mỗi một nhịp nhấp Lục Tề An đều thúc vào đủ sâu đủ mạnh, nếu là bình thường, khi Lục Tề An đâm rút mấy chục lần là Phó Gia đã có thể thích ứng rồi, nhưng hôm nay mãi vẫn không thể nào có được khoái cảm, cậu đau đến run rẩy, không tự chủ được dần dần thít chặt cửa sau lại.
Lục Tề An cảm nhận được ra vào khó khăn, mà khoái cảm lại cực kỳ mãnh liệt, khiến hắn càng lúc càng mất kiềm chế.
"Gia Gia, chặt quá." Hắn cắn răng, cố giảm tiết tấu lại, hỏi Phó Gia. "Khó chịu phải không?"
Phó Gia do dự một lúc rồi lắc đầu: "Không khó chịu."
Nếu là bình thường, Lục Tề An đã sớm nhận ra rồi, nhưng hôm nay hắn lại không tự chủ được cảm xúc của mình, thậm chí còn làm kém hơn cả lần đầu tiên.
Lục Tề An vốn đã trẻ tuổi tinh lực đồi dào, lại còn thường vận động, thể lực và sức bền đều rất tốt. Bình thường có khắc chế còn được, một khi đã buông thả rồi thì khó mà kéo lại. Hắn tiếp tục thúc vào, càng lúc càng thô bạo.
Toàn thân Phó Gia đều là mồ hôi, khi mồ hôi từ trên trán cậu chảy xuống, nước mắt cũng chảy theo ra ngoài, hòa vào cùng với mồ hôi mà rơi xuống. Cậu nhịn tiếng khóc lại hít thở thật sâu thật sâu, đưa tay xuống dưới ra sức an ủi cho dục vọng của mình, cuối cùng cũng không đau như thế nữa.
Đến lúc này, sự dày vò lại đổi thành cách khác. Phó Gia đã bắt đầu tìm được khoái cảm, loại khoái cảm này không ngừng dâng cao lên, cậu vừa thấy mình sung sướng quá thể, vừa cảm thấy mình đau như muốn nứt ra, trong sự mâu thuẫn ấy, toàn thân cậu mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Lục Tề An cũng đổ đầy mồ hôi, thể xác và tinh thần đều cảm nhận được sự sung sướng chưa bao giờ có, hắn chưa mở rộng cánh cửa trong tim ấy của mình đến mức này bao giờ. Đương nhiên hắn có lý trí, nhưng mặt lý trí ấy đang phiêu du ở bên ngoài, tạm thời không muốn quay về.
Đến khi Phó Gia đã khóc ướt gối Lục Tề An mới bắn vào trong người cậu. Hắn bắn rất nhiều đợt, dục vọng giần giật bên trong cửa sau của Phó Gia, Phó Gia vừa sướng vừa thấy đau, cậu khóc trong im lặng càng dữ dội hơn nữa.
Dư vị cao trào của Lục Tề An kéo dài rất lâu, dục vọng mãi cũng không hề mềm đi, Lục Tề An cắn lưỡi, thở sâu mấy lần thì lý trí mới từ từ quay trở lại.
Hắn mở đèn lên, lúc này mới thấy làn da ửng đỏ của Phó Gia, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như bị ngâm qua nước vậy. Ga giường ướt một mảng lớn, bị cậu vò nhăn nhúm không còn gì.
Quan trọng là phía trước của Phó Gia đang mềm, nhưng rõ ràng là chưa bắn. Với mức độ mẫn cảm của Phó Gia, làm một lần ít nhất phải bắn một lần.
Phó Gia che mặt lại, nhưng Lục Tề An vẫn nhìn thấy nửa gương mặt đầy vết nước mắt lộ ra kia của cậu. Cậu khóc thút thít nhưng từ đầu tới cuối đều không hề phát ra âm thanh nào.
Lục Tề An sờ lên mái tóc ướt của Phó Gia, lấy tay cậu ra, dỗ dành hỏi: "Đau sao?"
Phó Gia rưng rưng nước mắt nhìn hắn, nói: "Không đau."
Trái tim Lục Tề An mềm đi, đỡ lưng Phó Gia ôm cậu dậy, vừa lau nước mắt cho cậu vừa xin lỗi: "Xin lỗi, anh không kiểm soát được sức lực."
Phó Gia lắc đầu, kiên trì nói: "Em không đau thật mà."
Lục Tề An hôn cậu, siết chặt vòng tay ôm lấy cậu, sức lực thật sự rất lớn.
Hắn không tìm cớ được. Mặc dù không bật đèn nhưng trong lúc ấy có mấy lần hắn sờ được vào nước mắt trên gương mặt của Phó Gia, nhưng vẫn chọn xem như không thấy gì.
Trong tiềm thức của hắn, hắn đã muốn dày vò Phó Gia giống như ngày hôm nay từ lâu rồi. Muốn tàn nhẫn làm cậu đau, nhìn xem cậu nếm trải khổ đau rồi có không chịu đựng được mà bỏ đi không.
Tự hắn cũng không biết rằng những mặt đen tối này xuất phát từ đâu.
Tay của Lục Tề An siết chặt lấy eo của Phó Gia lại, không có sự che đậy nào của quần áo, Phó Gia cảm nhận được độ nóng trên tay hắn một cách rõ ràng. Trong chớp mắt cậu đã nghĩ được rất nhiều, nhưng lại trong một chớp mắt cậu đều đè hết những suy nghĩ ấy xuống.
"Tâm trạng anh không tốt phải không..." Phó Gia ôm lấy mặt hắn nói. "Đừng không vui nữa... làm thêm lần nữa nhé."
Phó Gia nhìn hắn lưu luyến vạn phần: "Em sẽ làm cho anh vui nhé."
Ngày hôm sau, Phó Gia ngủ đến trưa mới dậy. Lục Tề An giúp cậu xin nghỉ ở KTV, ra ngoài mua đồ ăn sáng về.
Phó Gia biết hôm nay dì Mậu không đến, nhưng Lục Tề An không chủ động nói Phó Gia cũng không chủ động hỏi.
Khi ngồi ăn sáng cùng nhau, Lục Tề An hỏi: "Có khó chịu ở đâu không?"
Phó Gia cảm nhận một chút, lắc đầu. Tuổi trẻ chính là vốn liếng để làm liều, tối hôm qua họ dày vò nhau đến nửa đêm, cậu cũng khóc cả đêm qua mà chỉ cần ngủ lâu một chút là đã hồi phục lại rồi.
Lục Tề An gật đầu, đắn đo sắp xếp câu từ một lúc, nói tiếp: "Trong tuần này chúng ta sẽ chuyển ra khỏi đây. Phòng mới không tốt bằng ở đây, hơn nữa cũng không có dì Mậu đến chăm sóc, em có cảm thấy bất tiện không?"
Trái tim Phó Gia trĩu nặng xuống.
Trên đời này làm gì có chốn đào nguyên, cái gì cần tới đều sẽ tới cả. Cho dù cậu có giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy thì thực tế cũng sẽ gọi cậu thức tỉnh mà thôi. Cậu căng thẳng cắn chặt răng, không trả lời câu hỏi của hắn, mà là nói: "Em sẽ chăm sóc anh thật tốt mà."
Cậu thề thốt thật nghiêm túc: "Em bảo đảm, em sẽ chăm sóc anh, tuyệt đối không để anh phải cực khổ dù chỉ là một chút, em bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh, em sẽ đồng ý tất cả mọi yêu cầu của anh... cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, cho dù là ai có đến ngăn cản em, em cũng đều sẽ không rời xa anh, vì vậy..."
Phó Gia cúi đầu xuống, khóe mắt đỏ lên: "Vì vậy xin anh đừng bỏ rơi em..."
Khoảnh khắc ấy, bỗng chốc thời gian như trở nên chậm lại.
Có một số việc cơ bản là không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần một câu là được rồi.
Lồng ngực Lục Tề An đau âm ỉ, hắn dịu giọng nói: "Sao anh bỏ em được."
Kể từ lúc về nhà họ Lục gặp Lục Trí Viễn ấy, hắn đã từ bỏ hết tất cả vì Phó Gia rồi. Hắn từ bỏ gia thế hiển hách, từ bỏ tình yêu to lớn của gia đình, từ bỏ người bạn thân từ nhỏ đến lớn.
Từ đó về sau, hắn chỉ có mỗi mình Phó Gia mà thôi.
Sau khi Lục Tề An rời khỏi, trợ lý đưa hắn về lại căn hộ, cả đoạn đường không ai nói gì, không khí lại càng nặng nề hơn cả lúc đến.
Phó Gia vẫn chưa tan làm, cả căn nhà là một mảnh im lặng lạnh lẽo. Sau khi Lục Tề An vào nhà, hắn vẫn đứng bên cửa mà không đi vào trong, không tự chủ chống tay lên tường, thả lỏng bờ lưng đang căng cứng kia.
Hắn rất nhớ Phó Gia, rất nhớ rất nhớ,
Mấy phút sau, hắn hồi phục lại tâm trạng, rời khỏi căn hộ đi đến KTV đón Phó Gia tan làm.
Quán KTV này cách căn hộ không xa, đi bộ mười mấy phút là tới. Quy mô không lớn, vị trí cũng không nổi bật, đa số khách đến đều là khách quen.
Phó Gia nhiều lần chứng minh nơi đó là một nơi sạch sẽ đứng đắn, nhưng chưa bao giờ cho Lục Tề An đến đây gặp cậu, cũng không cho Lục Tề An đón cậu tan làm. Hôm nay là lần đầu tiên Lục Tề An đến KTV tìm Phó Gia, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn bước chân vào trong KTV.
Hắn nói lý do đến đây với chị tiếp tân, đối phương không những không thờ ơ với hắn mà còn rất nhiệt tình bảo hắn đợi ở sảnh.
Cô ấy chạy phịch phịch phịch lên lầu, rất nhanh đã dẫn Phó Gia chạy vội vã xuống. Phó Gia mặc đồng phục nhân viên thống nhất là áo sơ mi trắng, áo ghi lê màu đen, cổ áo đeo nơ con bướm, trên tay còn cầm theo một chiếc mâm trống. Bước chân của cậu hơi do dự, nhận ra rõ người ở đại sảnh là Lục Tề An thì lập tức trừng to mắt lên, bước nhanh đến trước mặt hắn, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đến?"
Phó Gia thấy đau lòng, nhìn Lục Tề An dưới ánh đèn màu sắc sặc sỡ, thỉnh thoảng bị những người khách và nhân viên xung quanh dò xét tới lui giống như vật trung bày trong tủ kính, cậu đau lòng như thấy bảo bối của mình rơi vào bùn lầy vậy.
"Giờ em có tiện không?" Lục Tề An hỏi.
"Tiện chứ tiện chứ, em dẫn anh vào phòng nhân viên nghỉ ngơi nhé." Phó Gia kéo ống tay áo của hắn, hơi giấu hắn ra phía sau người mình, dẫn hắn đến phòng nghỉ.
Sau khi vào phòng, ánh đèn đã trở lại thành màu trắng bình thường, cũng không còn ai tới lui làm phiền nữa khiến Phó Gia thả lỏng một hơi.
"Sao anh đến tìm em, xảy ra chuyện gì sao?" Phó Gia thấp thỏm hỏi.
Lục Tề An nói: "Anh đến đón em tan làm."
Phó Gia nếm được vị ngọt, thấy hơi ngại ngùng: "Có gì mà phải đón em đâu chứ... tan làm rồi em về nhà ngay mà, ngày nào em cũng chạy về, chưa tới mười phút là đến nhà rồi."
Cậu nhìn xung quanh, thấy một chiếc sofa nhỏ trong phòng nghỉ. Cậu mở ngăn tủ riêng của mình ra, lấy một cốc nước và áo khoác ra.
"Anh khát không? Đây là ly của em, mang từ nhà theo đó, sạch lắm." cậu đưa ly nước vào tay của Lục Tề An, rồi lại lấy áo khoác trải lên trên ghế sofa, ra hiệu Lục Tề An ngồi xuống. "Anh ở đây đợi em một lúc, em tìm giám đốc xin quét thẻ về sớm, chút nữa có ai đến anh cũng kệ họ, họ toàn muốn bắt chuyện với anh thôi, chị tiếp tân ban nãy còn hỏi em số điện thoại anh đấy!"
Phó Gia nói xong gì giận dỗi cau mày lại.
Lục Tề An nhìn chiếc áo Phó Gia trải trên ghế sofa, không ngồi xuống mà là nói: "Em khoan đi đã."
"Sao?" Phó Gia nghe không hiểu ý hắn.
"Ở đây đừng đi đâu cả, để anh ôm một chút." Lục Tề An lặp lại bằng lời trực tiếp hơn thế nữa, nói xong cũng không đợi Phó Gia trả lời, trực tiếp đưa tay ra ôm cậu vào lòng mình.
Nhịp tim Phó Gia tăng nhanh chóng, ôm lấy Lục Tề An ngẩn người vài giây, mới nói lắp bắp: "Ở đây... có thể sẽ có người vào bất cứ lúc nào."
Cậu không nỡ buông tay nhưng lại sợ có người vào nhìn thấy, nên nói: "Có điều... phòng nghỉ có nhà vệ sinh, cửa bên trong khóa được."
Lục Tề An: "..."
Hắn sờ lên tóc Phó Gia, hơi buồn cười nói: "Không cần đâu, ôm một lúc là được rồi."
Hắn buông Phó Gia ra, mà Phó Gia lại có biểu cảm vẫn chưa đã thèm, hai mắt sáng như sao nhìn hắn, mặt dày nói: "Hay là cứ đi chút đi..."
Năm phút sau, mặt Phó Gia đỏ ửng lên đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi gặp giáo đốc trực ban xin về sớm, cả quá trình đều dùng mu bàn tay che miệng mình lại.
Tối hôm đó, họ làm như một thể đương nhiên. Lục Tề An hiếm khi chủ động, hắn không cho Phó Gia tắm xong mặc đồ ngủ vào, mà là dùng khăn tắm quấn lại ôm đến đặt lên giường, hỏi: "Hôm nay muốn làm không?"
Giọng nói hắn trầm thấp khàn khàn, Phó Gia chỉ nghe chữ đầu tiên mà chân đã nhũn ra rồi.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, trong phòng không có ánh đèn, tình huống này rất hiếm gặp. Những lần trước đây Lục Tề An đều để đèn để chú ý đến biểu cảm của Phó Gia, cho dù là làm rộng hay tiến vào, một khi nhận ra Phó Gia khó chịu là sẽ dừng lại.
Hôm nay không bật đèn, nhưng hai người họ vẫn quen thuộc cơ thể của nhau, không có gì là không tiện cả. Sau khi làm rộng không lâu, Lục Tề An tiến vào trong, động tác của hắn có hơi thô bạo kiến Phó Gia vừa đau vừa căng, cậu khẽ rên lên một tiếng.
Dường như Lục Tề An không hề nhận ra, hắn cúi thấp người xuống ấn lấy cơ thể của Phó Gia, dồn dập thúc dục vọng vào trong. Phó Gia bị thúc cho trườn người lên trên, chân cậu không giữ được eo hắn lại nên dùng tay ôm cổ hắn lại, bám chặt vào người hắn.
Lục Tề An cảm nhận được hơi thở ẩm ướt của Phó Gia bên tai mình, từng tiếng hít thở gấp gáp đồng hành cùng với từng nhịp đâm rút của hắn, ngọn lửa bên trong cơ thể bùng lên mạnh mẽ, cơ bắp căng cứng bắt đầu mất kiểm soát sức lực.
Mỗi một nhịp nhấp Lục Tề An đều thúc vào đủ sâu đủ mạnh, nếu là bình thường, khi Lục Tề An đâm rút mấy chục lần là Phó Gia đã có thể thích ứng rồi, nhưng hôm nay mãi vẫn không thể nào có được khoái cảm, cậu đau đến run rẩy, không tự chủ được dần dần thít chặt cửa sau lại.
Lục Tề An cảm nhận được ra vào khó khăn, mà khoái cảm lại cực kỳ mãnh liệt, khiến hắn càng lúc càng mất kiềm chế.
"Gia Gia, chặt quá." Hắn cắn răng, cố giảm tiết tấu lại, hỏi Phó Gia. "Khó chịu phải không?"
Phó Gia do dự một lúc rồi lắc đầu: "Không khó chịu."
Nếu là bình thường, Lục Tề An đã sớm nhận ra rồi, nhưng hôm nay hắn lại không tự chủ được cảm xúc của mình, thậm chí còn làm kém hơn cả lần đầu tiên.
Lục Tề An vốn đã trẻ tuổi tinh lực đồi dào, lại còn thường vận động, thể lực và sức bền đều rất tốt. Bình thường có khắc chế còn được, một khi đã buông thả rồi thì khó mà kéo lại. Hắn tiếp tục thúc vào, càng lúc càng thô bạo.
Toàn thân Phó Gia đều là mồ hôi, khi mồ hôi từ trên trán cậu chảy xuống, nước mắt cũng chảy theo ra ngoài, hòa vào cùng với mồ hôi mà rơi xuống. Cậu nhịn tiếng khóc lại hít thở thật sâu thật sâu, đưa tay xuống dưới ra sức an ủi cho dục vọng của mình, cuối cùng cũng không đau như thế nữa.
Đến lúc này, sự dày vò lại đổi thành cách khác. Phó Gia đã bắt đầu tìm được khoái cảm, loại khoái cảm này không ngừng dâng cao lên, cậu vừa thấy mình sung sướng quá thể, vừa cảm thấy mình đau như muốn nứt ra, trong sự mâu thuẫn ấy, toàn thân cậu mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Lục Tề An cũng đổ đầy mồ hôi, thể xác và tinh thần đều cảm nhận được sự sung sướng chưa bao giờ có, hắn chưa mở rộng cánh cửa trong tim ấy của mình đến mức này bao giờ. Đương nhiên hắn có lý trí, nhưng mặt lý trí ấy đang phiêu du ở bên ngoài, tạm thời không muốn quay về.
Đến khi Phó Gia đã khóc ướt gối Lục Tề An mới bắn vào trong người cậu. Hắn bắn rất nhiều đợt, dục vọng giần giật bên trong cửa sau của Phó Gia, Phó Gia vừa sướng vừa thấy đau, cậu khóc trong im lặng càng dữ dội hơn nữa.
Dư vị cao trào của Lục Tề An kéo dài rất lâu, dục vọng mãi cũng không hề mềm đi, Lục Tề An cắn lưỡi, thở sâu mấy lần thì lý trí mới từ từ quay trở lại.
Hắn mở đèn lên, lúc này mới thấy làn da ửng đỏ của Phó Gia, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như bị ngâm qua nước vậy. Ga giường ướt một mảng lớn, bị cậu vò nhăn nhúm không còn gì.
Quan trọng là phía trước của Phó Gia đang mềm, nhưng rõ ràng là chưa bắn. Với mức độ mẫn cảm của Phó Gia, làm một lần ít nhất phải bắn một lần.
Phó Gia che mặt lại, nhưng Lục Tề An vẫn nhìn thấy nửa gương mặt đầy vết nước mắt lộ ra kia của cậu. Cậu khóc thút thít nhưng từ đầu tới cuối đều không hề phát ra âm thanh nào.
Lục Tề An sờ lên mái tóc ướt của Phó Gia, lấy tay cậu ra, dỗ dành hỏi: "Đau sao?"
Phó Gia rưng rưng nước mắt nhìn hắn, nói: "Không đau."
Trái tim Lục Tề An mềm đi, đỡ lưng Phó Gia ôm cậu dậy, vừa lau nước mắt cho cậu vừa xin lỗi: "Xin lỗi, anh không kiểm soát được sức lực."
Phó Gia lắc đầu, kiên trì nói: "Em không đau thật mà."
Lục Tề An hôn cậu, siết chặt vòng tay ôm lấy cậu, sức lực thật sự rất lớn.
Hắn không tìm cớ được. Mặc dù không bật đèn nhưng trong lúc ấy có mấy lần hắn sờ được vào nước mắt trên gương mặt của Phó Gia, nhưng vẫn chọn xem như không thấy gì.
Trong tiềm thức của hắn, hắn đã muốn dày vò Phó Gia giống như ngày hôm nay từ lâu rồi. Muốn tàn nhẫn làm cậu đau, nhìn xem cậu nếm trải khổ đau rồi có không chịu đựng được mà bỏ đi không.
Tự hắn cũng không biết rằng những mặt đen tối này xuất phát từ đâu.
Tay của Lục Tề An siết chặt lấy eo của Phó Gia lại, không có sự che đậy nào của quần áo, Phó Gia cảm nhận được độ nóng trên tay hắn một cách rõ ràng. Trong chớp mắt cậu đã nghĩ được rất nhiều, nhưng lại trong một chớp mắt cậu đều đè hết những suy nghĩ ấy xuống.
"Tâm trạng anh không tốt phải không..." Phó Gia ôm lấy mặt hắn nói. "Đừng không vui nữa... làm thêm lần nữa nhé."
Phó Gia nhìn hắn lưu luyến vạn phần: "Em sẽ làm cho anh vui nhé."
Ngày hôm sau, Phó Gia ngủ đến trưa mới dậy. Lục Tề An giúp cậu xin nghỉ ở KTV, ra ngoài mua đồ ăn sáng về.
Phó Gia biết hôm nay dì Mậu không đến, nhưng Lục Tề An không chủ động nói Phó Gia cũng không chủ động hỏi.
Khi ngồi ăn sáng cùng nhau, Lục Tề An hỏi: "Có khó chịu ở đâu không?"
Phó Gia cảm nhận một chút, lắc đầu. Tuổi trẻ chính là vốn liếng để làm liều, tối hôm qua họ dày vò nhau đến nửa đêm, cậu cũng khóc cả đêm qua mà chỉ cần ngủ lâu một chút là đã hồi phục lại rồi.
Lục Tề An gật đầu, đắn đo sắp xếp câu từ một lúc, nói tiếp: "Trong tuần này chúng ta sẽ chuyển ra khỏi đây. Phòng mới không tốt bằng ở đây, hơn nữa cũng không có dì Mậu đến chăm sóc, em có cảm thấy bất tiện không?"
Trái tim Phó Gia trĩu nặng xuống.
Trên đời này làm gì có chốn đào nguyên, cái gì cần tới đều sẽ tới cả. Cho dù cậu có giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy thì thực tế cũng sẽ gọi cậu thức tỉnh mà thôi. Cậu căng thẳng cắn chặt răng, không trả lời câu hỏi của hắn, mà là nói: "Em sẽ chăm sóc anh thật tốt mà."
Cậu thề thốt thật nghiêm túc: "Em bảo đảm, em sẽ chăm sóc anh, tuyệt đối không để anh phải cực khổ dù chỉ là một chút, em bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh, em sẽ đồng ý tất cả mọi yêu cầu của anh... cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, cho dù là ai có đến ngăn cản em, em cũng đều sẽ không rời xa anh, vì vậy..."
Phó Gia cúi đầu xuống, khóe mắt đỏ lên: "Vì vậy xin anh đừng bỏ rơi em..."
Khoảnh khắc ấy, bỗng chốc thời gian như trở nên chậm lại.
Có một số việc cơ bản là không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần một câu là được rồi.
Lồng ngực Lục Tề An đau âm ỉ, hắn dịu giọng nói: "Sao anh bỏ em được."
Kể từ lúc về nhà họ Lục gặp Lục Trí Viễn ấy, hắn đã từ bỏ hết tất cả vì Phó Gia rồi. Hắn từ bỏ gia thế hiển hách, từ bỏ tình yêu to lớn của gia đình, từ bỏ người bạn thân từ nhỏ đến lớn.
Từ đó về sau, hắn chỉ có mỗi mình Phó Gia mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất