Chương 51: Đi chết đi
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Ngày hôm sau, Phó Gia ngủ đến trưa mới thức dậy.
Cậu hoảng hốt tưởng rằng mình ngủ gật trong giờ học, lập tức ngồi thẳng dậy.
Trong phòng chỉ có một người, cậu chống đầu, dần dần choàng tỉnh lại, cũng đã nhớ lại được từng lời mình nói tối hôm qua.
Cậu siết tay lại, đấm vào giường hối hận.
Sao Lục Tề An lại không có ở đây? Liệu có thấy cậu phiền không, không cần cậu nữa rồi sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Phó Gia nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tề An đi vào phòng ngủ, quần áo mặc chỉnh tề, như là đã đi ra ngoài.
"Thức rồi?" Hắn nói. "Anh xin nghỉ cho em rồi, em cứ nghỉ ngơi tiếp đi."
Phó Gia thở phào nhẹ nhõm, dè dặt hỏi: "Anh xin nghỉ bao lâu?"
Nếu xin nghỉ có nửa ngày thì bây giờ cậu phải chuẩn bị về trường rồi.
"Xem em muốn nghỉ bao lâu." Lục Tề An ngồi bên cạnh cậu, nhìn hai bàn tay siết thành nắm đấm của cậu, nói. "Nếu tối qua em nói muốn ở nhà ôn tập là nghiêm túc thì có thể xin nghỉ dài hạn."
Phó Gia hơi lúng túng, không biết trả lời thế nào.
Tối qua cậu đã nói quá nhiều lời thiếu suy nghĩ, cậu phải thể hiện như một người trưởng thành hơn, nói trước với Lục Tề An là cậu sắp tới, rồi mời hắn đến bên sofa, rồi nói theo thứ tực mạch lạc từng việc nguyên nhân kết quả thật rõ ràng. Nhưng cậu đã không như thế, ba giờ sáng cậu chạy đến làm phiền giấc ngủ của Lục Tề An như điên rồi, vừa khóc vừa kêu gào, kém cỏi cực kỳ.
"Đêm qua em nói bậy nhiều quá, xin lỗi..." Phó Gia hổ thẹn nói. "Anh xem như em chưa nói gì đi, anh cho em cơ hội được nói lại được không?"
"Cái gì cần nói em đều đã nói rồi." Lục Tề An nói. "Tối qua em đến tìm anh đầu tiên để nói với anh việc này, làm rất tốt, anh rất vui."
Nghe hắn khen mình, gương mặt Phó Gia lập tức đỏ lên, hơi ngượng ngùng không dám nhìn thẳng hắn.
Cậu cúi đầu xuống, kéo kéo tay áo của Lục Tề An, như sợ bị người khác cướp lấy vậy.
Tốt quá, sau khi cậu nói hết mọi thứ với Lục Tề An, cậu vẫn giữ được hắn, thật là tốt quá đi.
"Em đừng lo lắng." Lục Tề An nhìn xuống, an ủi nói. "Đây không phải lần đầu tiên Lâm Hằng giở trò, suy cho cùng thì là ông ta đang nhắm vào nhà họ Lục, không liên quan gì đến em cả, nhà họ Lục sẽ trông chừng ông ta."
Phó Gia không nói gì.
Sao không liên quan đến cậu được? Cậu là con riêng của Lâm Khánh, nói cho cùng thì là cậu đứng về phe đối lập với Lục Uyển Khanh, cũng là kẻ thù của nhà họ Lục.
"Em biết... người nhà anh đều rất lợi hại, nhưng cái gì em làm được em vẫn sẽ liều mạng, em cũng không vô dụng đâu đúng không?" Cậu tràn đầy hi vọng nói.
Thấy cậu bày ra khí thế liều mạng vì mình, trái tim Lục Tề An ấm dần lên, ánh mắt hiện lên nụ cười.
Sáng hôm nay, hắn về nhà họ Lục gặp mặt ba mình. Hiếm khi cha con không xảy ra tranh cãi, hòa nhã ôn tồn ngồi lại nghĩ cách đối phó với Lâm Hằng. Họ đều không nhắc đến Phó Gia, đây là lần đầu tiên họ trong mấy tháng liền họ không cãi nhau vì Phó Gia.
Lúc này họ đều tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng tốt.
Nếu như không xảy ra việc ngoài ý muốn, có lẽ họ thật sự sẽ được đi trên quỹ đạo như ý nguyện.
Nhưng đáng tiếc là, đời người thường không như mong muốn.
Chập tối, trong một quán cà phê nào đó ở trung tâm thành phố, Phó Hiểu Lệ hẹn gặp mặt Lâm Hằng. Từ khi ra khỏi khu trị liệu ở vùng núi, thì quán cà phê này là nơi bà đến nhiều nhất. Đây là nơi lần đầu tiên bà nói chuyện với Lâm Khánh, vì vậy là thích nơi này, ngày ngày bà đều muốn đến đây.
Tất cả mọi người đều nói bà không đúng, thật đúng là không công bằng. Rõ ràng ban đầu Lâm Khánh cũng khá thích bà mà, ông ta áp đến bên tai bà, hôn lên mái tóc của bà, khen tóc của bà đẹp kìa.
Phó Hiểu Lệ say mê ngơ ngác nhìn vào chỗ trống đối diện mình, mãi đến khi Lâm Hằng đi đến ngồi vào chỗ đó.
"Phó Hiểu Lệ." Lâm Hằng gọi bà, nhưng bà vẫn còn đắm chìm trong ký ức, không trả lời. Ông ta vẫy vẫy tay, thư ký theo sau lưng đi đến trước mặt bà, tát vào mặt bà một cái thật tàn nhẫn.
"Đờ đẫn cái gì đó?" Lâm Hằng nhìn bà chán ghét. "Đúng là thành sự không có mà bại sự thì nhiều, tao bảo mày dạy thằng con mày cho tốt mà mày dạy nó kiểu gì vậy? Sáng nay người chỗ tao thấy Lục Tề An về nhà gặp Lục Trí Viễn, chiều nay nhà họ Lục ra tay với tao rồi đấy."
Phó Hiểu Lệ che gương mặt sưng tấy lên, ánh mắt ngu ngơ: "Sao... sao vậy được..."
"Mày nói gì với Phó Gia, nói hết cho tao nghe." Lâm Hằng nói.
"Tôi... tôi không nhớ nữa." Phó Hiểu Lệ nịnh nọt. "Lâm tiên sinh dạy cái gì thì tôi nói cái đó, tôi và Phó Gia lâu rồi không gặp, nó không nghe lời tôi lắm, nhưng anh yên tâm đi, tôi là mẹ nó, tôi sẽ dạy được nó thôi mà."
Lâm Hằng hừ một tiếng: "Hồi tao tới bệnh viện tìm mày mày cũng nói vậy đấy, mày nói mày có thể bảo Phó Gia ngoan ngoãn nghe lời mày, tao đã tin tưởng thả mày ra, cho mày đủ thời gian lấy tự tin, còn kết quả thì sao, thằng ranh đó không những không làm theo kế hoạch, mà con mẹ nó còn liên kết với nhà họ Lục đâm tao một nhát!" Ông ta vừa cục kịa, thư ký thấy vậy liền túm lấy tóc bà lôi đầu bà ngẩng cao lên, ông ta bưng ly cà phê nóng lên hất toàn bộ cà phê lên mặt bà.
Cà phê cực kỳ nóng, nóng tới mức Phó Hiểu Lệ la toáng lên, nhưng bà không quan tâm, trái lại còn gỡ ngón tay của thư ký ra, van xin nói: "Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh, cầu xin anh tha thứ cho tôi, cầu xin anh thả tôi ra, tôi cầu xin anh, bảo cô ta đừng nắm lấy tóc tôi..."
Lâm Hằng phớt lờ lời van nài của bà ta, nói: "Tao cho mày thêm thời gian ba ngày, nếu mày không bảo thằng con mày ngoan ngoãn nghe lời được thì mày về trại cai nghiện đi, tao bảo người ta chừa chỗ cho mày."
Phó Hiểu Lệ hoảng sợ trừng to mắt lên, đau đớn nói: "Không... không, xin anh đừng cho tôi về đó, tôi xin anh, tôi xin anh..."
Lâm Hằng đứng dậy dẫn theo thư ký bỏ đi, như thể không hề nghe thấy giọng nói dần trở nên thảm thiết của Phó Hiểu Lệ.
Bà sợ hãi khủng khiếp, vội vàng đuổi theo, kéo Lâm Hằng lại gào khóc: "Anh tha cho tôi đi mà Lâm tiên sinh, anh tha cho tôi đi, tôi thà chết chứ không muốn quay về cái nơi quỷ quái đó..."
Lâm Hằng nhìn bàn tay dính cà phê của bà cọ đến tây trang của mình, ông ta ghê tởm cau mày lại hất bà ta ra, mắng chửi: "Đồ ngu, vậy thì mày đi chết đi."
Thư ký chặn Phó Hiểu Lệ lại, bà chỉ có thể trân mắt đứng nhìn Lâm Hằng đi xa, sau đó, thư ký cũng đi luôn rồi.
Bà bất lực ngồi dưới mặt đất, sờ lên đuôi tóc của mình, vuốt ra một nắm tóc rụng. Khoảng thời gian hút ma túy ấy đã hủy hoại cơ thể bà, bất kể bà phí công chăm sóc thế nào đi nữa cũng vẫn bị rụng tóc từng mảng lớn. Nếu có người hơi kéo nhẹ một cái thì nó sẽ rụng càng dữ hơn.
Bà nắm lấy tóc mình trong lòng bàn tay, khóc khản cả cổ họng. Tiếng khóc bén nhọn chọc ngoáy vào tai, khiến cho bao nhiêu khách khứa trong quán cà phê bất mãn, nhân viên trong quán đi ra ngoài "mời" bà đi chỗ khác.
Thấy nhân viên nhìn mình bằng đôi mắt nhìn quái vật, Phó Hiểu Lệ sụp đổ hoàn toàn.
Bà cắn móng tay mình như thần kinh, đứng bên đường chặn xe taxi lại, gọi tài xế đưa mình đến lục trung. Lâm Hằng đã cho bà tư liệu của Phó Gia, một tập dày dày, viết lai lịch cả mười năm trở lại đây của cậu, nhưng bà chưa bao giờ xem kỹ qua, chỉ tham lam lo tìm chỗ ở của cậu, trường học, và cả cách liên lạc rồi bắt đầu đi tìm cậu không ngừng nghỉ.
Sau khi sinh ra Phó Gia, bà chịu không ít khổ cực, bây giờ đã đến lúc báo ơn bà rồi.
Lục tìm theo ký ức, Phó Hiểu Lệ tìm đến căn nhà của Lục Tề An và Phó Gia ở khu trường học lục trung. Bà tự cho rằng mình đã tìm được cọng rơm cứu mạng cho bà, trong mắt bà lấp lánh niềm vui, bà gõ cửa mạnh, kêu lên: "Gia Gia, mở cửa ra, là mẹ đây!"
Không ai trả lời bà.
Phó Hiểu Lệ trở nên nóng nảy lên, bà vò nắm đấm lại, đập từng quyền lên cửa: "Gia Gia, mày trả lời tao một tiếng xem, mày đừng có hư với tao như vậy, tao là mẹ mày, mày hiểu không hả?"
Bà ta hận quá đi mất.
Tất cả mọi người đều coi bà như rác rưởi bỏ đi, thỏa thích hãm hại bà ta, bức bách bà ta, còn muốn bắt bà ta lại, nhốt lại ở một nơi trị liệu đáng sợ còn hơn chốn lao tù.
Nhưng Phó Gia sẽ không đâu, Phó Gia là con trai bà ta, bà mang thai cậu mười tháng, dày vò sinh ra. Nếu như không sinh cậu ta thì cậu làm gì tìm ra được cái núi dựa như Lục Tề An đây chứ?
"Tao bảo mày mở cửa mày có nghe không?" Phó Hiểu Lệ vừa mắng chửi vừa khóc lóc. "Mày mở cửa đi, Gia Gia, mày cứu mẹ đi, nếu ngay cả mày cũng không quan tâm tao, thì tao sẽ bị người ta hại chết đấy. Tao không muốn về đó nữa, tại sao tao phải về đó chứ, cứu tao đi, mày phải cứu tao!"
Bà ta kiên trì đập cử, khóc lóc thảm thiết, làm kinh động đến mấy hộ hàng xóm. Dân cư ở đây đều là giáo viên và phụ huynh ở lục trung, bình thường chung sống rất hòa thuận, không bao giờ có xích mích cãi vã, cũng chưa bao giờ gặp ai phát điên. Họ không dám tiến đến khuyên nhủ, mà là gọi bảo vệ khu vực đến.
Phó Hiểu Lệ tan vỡ hoàn toàn rồi, mọi người đều vây lấy chỉ trỏ bà, bà xem như không thấy, ngay cả bảo vệ đến cũng coi như người ta không tồn tại, bà vẫn cứ cố chấp đập cửa.
Bảo vệ thấy khuyên bà không được nên nói: "Chị này, nếu như chị không chịu dừng lại thì tôi báo cảnh sát đấy."
Phó Hiểu Lệ khóc ướt đẫm cả gương mặt, ác độc trừng mắt người ta, hỏi: "Mày muốn bắt tao sao?"
Dáng vẻ điên khùng của bà ta khiến bảo vệ lạnh sống lưng, anh ta không do dự nữa mà nói khẳng định luôn: "Lập tức rời khỏi đây, không thì tôi báo cảnh sát đấy."
Phó Hiểu Lệ cười vài tiếng, tay tay bất lực xìu xuống.
Được thôi, đều muốn bà đi chết hết chứ gì? Vậy thì bà đi chết cho họ xem.
Bà dừng động tác lại quay người bỏ đi.
Bảo vệ nhìn theo bà suốt đoạn đường, vẻ mặt đầy đề phòng, trên tay còn cầm theo điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
Phó Hiểu Lệ đi đến con đường đối diện, nhìn bảo vệ đang đứng ở cổng tiểu khu từ phía xa xa, đợi một lúc rồi mới quay vào phòng bảo vệ. Bà run rẩy lấy điện thoại ra, soạn ra một tin nhắn gửi cho Phó Gia: Gia Gia, mày không cho mẹ mày yên ổn, vậy thì mẹ cũng không cho mày yên ổn đâu.
Bà cầm điện thoại đợi tin nhắn trả lời, đợi một tiếng, hai tiếng, ba tiếng đồng hồ đều không có ai trả lời cả.
Trong đầu bà không ngừng vang vọng lại hai câu nói, lúc thì là câu Phó Gia nói với bà trong quán ăn "Tôi mong bà đi chết đi", lúc thì là câu Lâm Hằng nói với bà trong quán cà phê "Đồ ngu, vậy thì mày đi chết đi".
Thế giới này lạnh tới thấu xương, ngay cả không khí cũng đang thúc giục bà hãy hủy diệt đi.
Lúc thì bà ta khóc, lúc thì cười, nhìn chằm chằm phía trước không biết đã xuất hiện ra ảo giác gì. Và cứ đứng cả đêm như vậy, hết khóc, rồi đến cười suốt một đêm.
Sau khi trời sáng, bà đi đến khách sạn gọi một phòng thuê ngắn giờ, sửa soạn cho mình thật tươm tất, trang điểm lên, thay ra một bộ đầm thật đẹp.
Bà biết có người đang theo dõi bà, một phần là người của nhà họ Lục, một phần là của Lâm Hằng, hành động điên khùng của bà ta tối qua đã truyền vào tai họ, nhưng bà không sợ.
Bà đi vào cửa hàng mua một món đồ, lúc mua bà chú ý dùng món đồ khác che lấp lên nó, đồng thời lúc tính tiền xong thì đi ngay vào nhà vệ sinh, giấu nó vào trong gấu váy.
Sau khi chuẩn bị xong, bà ra khỏi cửa hàng, đón ánh nắng sớm đi thẳng về phía trước.
Ngày hôm sau, Phó Gia ngủ đến trưa mới thức dậy.
Cậu hoảng hốt tưởng rằng mình ngủ gật trong giờ học, lập tức ngồi thẳng dậy.
Trong phòng chỉ có một người, cậu chống đầu, dần dần choàng tỉnh lại, cũng đã nhớ lại được từng lời mình nói tối hôm qua.
Cậu siết tay lại, đấm vào giường hối hận.
Sao Lục Tề An lại không có ở đây? Liệu có thấy cậu phiền không, không cần cậu nữa rồi sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Phó Gia nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tề An đi vào phòng ngủ, quần áo mặc chỉnh tề, như là đã đi ra ngoài.
"Thức rồi?" Hắn nói. "Anh xin nghỉ cho em rồi, em cứ nghỉ ngơi tiếp đi."
Phó Gia thở phào nhẹ nhõm, dè dặt hỏi: "Anh xin nghỉ bao lâu?"
Nếu xin nghỉ có nửa ngày thì bây giờ cậu phải chuẩn bị về trường rồi.
"Xem em muốn nghỉ bao lâu." Lục Tề An ngồi bên cạnh cậu, nhìn hai bàn tay siết thành nắm đấm của cậu, nói. "Nếu tối qua em nói muốn ở nhà ôn tập là nghiêm túc thì có thể xin nghỉ dài hạn."
Phó Gia hơi lúng túng, không biết trả lời thế nào.
Tối qua cậu đã nói quá nhiều lời thiếu suy nghĩ, cậu phải thể hiện như một người trưởng thành hơn, nói trước với Lục Tề An là cậu sắp tới, rồi mời hắn đến bên sofa, rồi nói theo thứ tực mạch lạc từng việc nguyên nhân kết quả thật rõ ràng. Nhưng cậu đã không như thế, ba giờ sáng cậu chạy đến làm phiền giấc ngủ của Lục Tề An như điên rồi, vừa khóc vừa kêu gào, kém cỏi cực kỳ.
"Đêm qua em nói bậy nhiều quá, xin lỗi..." Phó Gia hổ thẹn nói. "Anh xem như em chưa nói gì đi, anh cho em cơ hội được nói lại được không?"
"Cái gì cần nói em đều đã nói rồi." Lục Tề An nói. "Tối qua em đến tìm anh đầu tiên để nói với anh việc này, làm rất tốt, anh rất vui."
Nghe hắn khen mình, gương mặt Phó Gia lập tức đỏ lên, hơi ngượng ngùng không dám nhìn thẳng hắn.
Cậu cúi đầu xuống, kéo kéo tay áo của Lục Tề An, như sợ bị người khác cướp lấy vậy.
Tốt quá, sau khi cậu nói hết mọi thứ với Lục Tề An, cậu vẫn giữ được hắn, thật là tốt quá đi.
"Em đừng lo lắng." Lục Tề An nhìn xuống, an ủi nói. "Đây không phải lần đầu tiên Lâm Hằng giở trò, suy cho cùng thì là ông ta đang nhắm vào nhà họ Lục, không liên quan gì đến em cả, nhà họ Lục sẽ trông chừng ông ta."
Phó Gia không nói gì.
Sao không liên quan đến cậu được? Cậu là con riêng của Lâm Khánh, nói cho cùng thì là cậu đứng về phe đối lập với Lục Uyển Khanh, cũng là kẻ thù của nhà họ Lục.
"Em biết... người nhà anh đều rất lợi hại, nhưng cái gì em làm được em vẫn sẽ liều mạng, em cũng không vô dụng đâu đúng không?" Cậu tràn đầy hi vọng nói.
Thấy cậu bày ra khí thế liều mạng vì mình, trái tim Lục Tề An ấm dần lên, ánh mắt hiện lên nụ cười.
Sáng hôm nay, hắn về nhà họ Lục gặp mặt ba mình. Hiếm khi cha con không xảy ra tranh cãi, hòa nhã ôn tồn ngồi lại nghĩ cách đối phó với Lâm Hằng. Họ đều không nhắc đến Phó Gia, đây là lần đầu tiên họ trong mấy tháng liền họ không cãi nhau vì Phó Gia.
Lúc này họ đều tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng tốt.
Nếu như không xảy ra việc ngoài ý muốn, có lẽ họ thật sự sẽ được đi trên quỹ đạo như ý nguyện.
Nhưng đáng tiếc là, đời người thường không như mong muốn.
Chập tối, trong một quán cà phê nào đó ở trung tâm thành phố, Phó Hiểu Lệ hẹn gặp mặt Lâm Hằng. Từ khi ra khỏi khu trị liệu ở vùng núi, thì quán cà phê này là nơi bà đến nhiều nhất. Đây là nơi lần đầu tiên bà nói chuyện với Lâm Khánh, vì vậy là thích nơi này, ngày ngày bà đều muốn đến đây.
Tất cả mọi người đều nói bà không đúng, thật đúng là không công bằng. Rõ ràng ban đầu Lâm Khánh cũng khá thích bà mà, ông ta áp đến bên tai bà, hôn lên mái tóc của bà, khen tóc của bà đẹp kìa.
Phó Hiểu Lệ say mê ngơ ngác nhìn vào chỗ trống đối diện mình, mãi đến khi Lâm Hằng đi đến ngồi vào chỗ đó.
"Phó Hiểu Lệ." Lâm Hằng gọi bà, nhưng bà vẫn còn đắm chìm trong ký ức, không trả lời. Ông ta vẫy vẫy tay, thư ký theo sau lưng đi đến trước mặt bà, tát vào mặt bà một cái thật tàn nhẫn.
"Đờ đẫn cái gì đó?" Lâm Hằng nhìn bà chán ghét. "Đúng là thành sự không có mà bại sự thì nhiều, tao bảo mày dạy thằng con mày cho tốt mà mày dạy nó kiểu gì vậy? Sáng nay người chỗ tao thấy Lục Tề An về nhà gặp Lục Trí Viễn, chiều nay nhà họ Lục ra tay với tao rồi đấy."
Phó Hiểu Lệ che gương mặt sưng tấy lên, ánh mắt ngu ngơ: "Sao... sao vậy được..."
"Mày nói gì với Phó Gia, nói hết cho tao nghe." Lâm Hằng nói.
"Tôi... tôi không nhớ nữa." Phó Hiểu Lệ nịnh nọt. "Lâm tiên sinh dạy cái gì thì tôi nói cái đó, tôi và Phó Gia lâu rồi không gặp, nó không nghe lời tôi lắm, nhưng anh yên tâm đi, tôi là mẹ nó, tôi sẽ dạy được nó thôi mà."
Lâm Hằng hừ một tiếng: "Hồi tao tới bệnh viện tìm mày mày cũng nói vậy đấy, mày nói mày có thể bảo Phó Gia ngoan ngoãn nghe lời mày, tao đã tin tưởng thả mày ra, cho mày đủ thời gian lấy tự tin, còn kết quả thì sao, thằng ranh đó không những không làm theo kế hoạch, mà con mẹ nó còn liên kết với nhà họ Lục đâm tao một nhát!" Ông ta vừa cục kịa, thư ký thấy vậy liền túm lấy tóc bà lôi đầu bà ngẩng cao lên, ông ta bưng ly cà phê nóng lên hất toàn bộ cà phê lên mặt bà.
Cà phê cực kỳ nóng, nóng tới mức Phó Hiểu Lệ la toáng lên, nhưng bà không quan tâm, trái lại còn gỡ ngón tay của thư ký ra, van xin nói: "Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh, cầu xin anh tha thứ cho tôi, cầu xin anh thả tôi ra, tôi cầu xin anh, bảo cô ta đừng nắm lấy tóc tôi..."
Lâm Hằng phớt lờ lời van nài của bà ta, nói: "Tao cho mày thêm thời gian ba ngày, nếu mày không bảo thằng con mày ngoan ngoãn nghe lời được thì mày về trại cai nghiện đi, tao bảo người ta chừa chỗ cho mày."
Phó Hiểu Lệ hoảng sợ trừng to mắt lên, đau đớn nói: "Không... không, xin anh đừng cho tôi về đó, tôi xin anh, tôi xin anh..."
Lâm Hằng đứng dậy dẫn theo thư ký bỏ đi, như thể không hề nghe thấy giọng nói dần trở nên thảm thiết của Phó Hiểu Lệ.
Bà sợ hãi khủng khiếp, vội vàng đuổi theo, kéo Lâm Hằng lại gào khóc: "Anh tha cho tôi đi mà Lâm tiên sinh, anh tha cho tôi đi, tôi thà chết chứ không muốn quay về cái nơi quỷ quái đó..."
Lâm Hằng nhìn bàn tay dính cà phê của bà cọ đến tây trang của mình, ông ta ghê tởm cau mày lại hất bà ta ra, mắng chửi: "Đồ ngu, vậy thì mày đi chết đi."
Thư ký chặn Phó Hiểu Lệ lại, bà chỉ có thể trân mắt đứng nhìn Lâm Hằng đi xa, sau đó, thư ký cũng đi luôn rồi.
Bà bất lực ngồi dưới mặt đất, sờ lên đuôi tóc của mình, vuốt ra một nắm tóc rụng. Khoảng thời gian hút ma túy ấy đã hủy hoại cơ thể bà, bất kể bà phí công chăm sóc thế nào đi nữa cũng vẫn bị rụng tóc từng mảng lớn. Nếu có người hơi kéo nhẹ một cái thì nó sẽ rụng càng dữ hơn.
Bà nắm lấy tóc mình trong lòng bàn tay, khóc khản cả cổ họng. Tiếng khóc bén nhọn chọc ngoáy vào tai, khiến cho bao nhiêu khách khứa trong quán cà phê bất mãn, nhân viên trong quán đi ra ngoài "mời" bà đi chỗ khác.
Thấy nhân viên nhìn mình bằng đôi mắt nhìn quái vật, Phó Hiểu Lệ sụp đổ hoàn toàn.
Bà cắn móng tay mình như thần kinh, đứng bên đường chặn xe taxi lại, gọi tài xế đưa mình đến lục trung. Lâm Hằng đã cho bà tư liệu của Phó Gia, một tập dày dày, viết lai lịch cả mười năm trở lại đây của cậu, nhưng bà chưa bao giờ xem kỹ qua, chỉ tham lam lo tìm chỗ ở của cậu, trường học, và cả cách liên lạc rồi bắt đầu đi tìm cậu không ngừng nghỉ.
Sau khi sinh ra Phó Gia, bà chịu không ít khổ cực, bây giờ đã đến lúc báo ơn bà rồi.
Lục tìm theo ký ức, Phó Hiểu Lệ tìm đến căn nhà của Lục Tề An và Phó Gia ở khu trường học lục trung. Bà tự cho rằng mình đã tìm được cọng rơm cứu mạng cho bà, trong mắt bà lấp lánh niềm vui, bà gõ cửa mạnh, kêu lên: "Gia Gia, mở cửa ra, là mẹ đây!"
Không ai trả lời bà.
Phó Hiểu Lệ trở nên nóng nảy lên, bà vò nắm đấm lại, đập từng quyền lên cửa: "Gia Gia, mày trả lời tao một tiếng xem, mày đừng có hư với tao như vậy, tao là mẹ mày, mày hiểu không hả?"
Bà ta hận quá đi mất.
Tất cả mọi người đều coi bà như rác rưởi bỏ đi, thỏa thích hãm hại bà ta, bức bách bà ta, còn muốn bắt bà ta lại, nhốt lại ở một nơi trị liệu đáng sợ còn hơn chốn lao tù.
Nhưng Phó Gia sẽ không đâu, Phó Gia là con trai bà ta, bà mang thai cậu mười tháng, dày vò sinh ra. Nếu như không sinh cậu ta thì cậu làm gì tìm ra được cái núi dựa như Lục Tề An đây chứ?
"Tao bảo mày mở cửa mày có nghe không?" Phó Hiểu Lệ vừa mắng chửi vừa khóc lóc. "Mày mở cửa đi, Gia Gia, mày cứu mẹ đi, nếu ngay cả mày cũng không quan tâm tao, thì tao sẽ bị người ta hại chết đấy. Tao không muốn về đó nữa, tại sao tao phải về đó chứ, cứu tao đi, mày phải cứu tao!"
Bà ta kiên trì đập cử, khóc lóc thảm thiết, làm kinh động đến mấy hộ hàng xóm. Dân cư ở đây đều là giáo viên và phụ huynh ở lục trung, bình thường chung sống rất hòa thuận, không bao giờ có xích mích cãi vã, cũng chưa bao giờ gặp ai phát điên. Họ không dám tiến đến khuyên nhủ, mà là gọi bảo vệ khu vực đến.
Phó Hiểu Lệ tan vỡ hoàn toàn rồi, mọi người đều vây lấy chỉ trỏ bà, bà xem như không thấy, ngay cả bảo vệ đến cũng coi như người ta không tồn tại, bà vẫn cứ cố chấp đập cửa.
Bảo vệ thấy khuyên bà không được nên nói: "Chị này, nếu như chị không chịu dừng lại thì tôi báo cảnh sát đấy."
Phó Hiểu Lệ khóc ướt đẫm cả gương mặt, ác độc trừng mắt người ta, hỏi: "Mày muốn bắt tao sao?"
Dáng vẻ điên khùng của bà ta khiến bảo vệ lạnh sống lưng, anh ta không do dự nữa mà nói khẳng định luôn: "Lập tức rời khỏi đây, không thì tôi báo cảnh sát đấy."
Phó Hiểu Lệ cười vài tiếng, tay tay bất lực xìu xuống.
Được thôi, đều muốn bà đi chết hết chứ gì? Vậy thì bà đi chết cho họ xem.
Bà dừng động tác lại quay người bỏ đi.
Bảo vệ nhìn theo bà suốt đoạn đường, vẻ mặt đầy đề phòng, trên tay còn cầm theo điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
Phó Hiểu Lệ đi đến con đường đối diện, nhìn bảo vệ đang đứng ở cổng tiểu khu từ phía xa xa, đợi một lúc rồi mới quay vào phòng bảo vệ. Bà run rẩy lấy điện thoại ra, soạn ra một tin nhắn gửi cho Phó Gia: Gia Gia, mày không cho mẹ mày yên ổn, vậy thì mẹ cũng không cho mày yên ổn đâu.
Bà cầm điện thoại đợi tin nhắn trả lời, đợi một tiếng, hai tiếng, ba tiếng đồng hồ đều không có ai trả lời cả.
Trong đầu bà không ngừng vang vọng lại hai câu nói, lúc thì là câu Phó Gia nói với bà trong quán ăn "Tôi mong bà đi chết đi", lúc thì là câu Lâm Hằng nói với bà trong quán cà phê "Đồ ngu, vậy thì mày đi chết đi".
Thế giới này lạnh tới thấu xương, ngay cả không khí cũng đang thúc giục bà hãy hủy diệt đi.
Lúc thì bà ta khóc, lúc thì cười, nhìn chằm chằm phía trước không biết đã xuất hiện ra ảo giác gì. Và cứ đứng cả đêm như vậy, hết khóc, rồi đến cười suốt một đêm.
Sau khi trời sáng, bà đi đến khách sạn gọi một phòng thuê ngắn giờ, sửa soạn cho mình thật tươm tất, trang điểm lên, thay ra một bộ đầm thật đẹp.
Bà biết có người đang theo dõi bà, một phần là người của nhà họ Lục, một phần là của Lâm Hằng, hành động điên khùng của bà ta tối qua đã truyền vào tai họ, nhưng bà không sợ.
Bà đi vào cửa hàng mua một món đồ, lúc mua bà chú ý dùng món đồ khác che lấp lên nó, đồng thời lúc tính tiền xong thì đi ngay vào nhà vệ sinh, giấu nó vào trong gấu váy.
Sau khi chuẩn bị xong, bà ra khỏi cửa hàng, đón ánh nắng sớm đi thẳng về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất