Chương 48
Nụ hôn này cũng không khác nụ hôn trước kia lắm, hơi thở Phương Trì có hơi nặng nề, thăm dò gấp gáp, rồi dây dưa ngốc nghếch mà bá đạo...
Mà cũng có khác nhau lớn, lần này Phương Trì không uống rượu.
Chỉ uống một ít nước lẩu nhiều purine.
Sẽ không hôn được một nửa thì ngủ mất.
Cũng sẽ không nửa thật nửa giả mà kết bài.
Bờ môi dán chặt Tôn Vấn Cừ, đầu lưỡi dây dưa với Tôn Vấn Cừ, bàn tay bám trên eo Tôn Vấn Cừ, đều tỉnh táo.
Tôn Vấn Cừ hơi bị động, cho dù mỗi một hơi thở, mỗi một động tác hiện giờ của Phương Trì, đều có thể làm cho lửa trong thân thể hắn không ngừng bùng lên, chỉ cần một lỗ hổng được mở, lập tức sẽ đốt thành một đám, thế nhưng hắn vẫn nghiêng đầu đi.
Là một người đàn ông bình thường đã nghẹn mấy năm rồi, Tôn Vấn Cừ cảm thấy bản thân quả thực là sắp thành Phật rồi, trên đầu cũng đã tỏa ánh vàng, rọi sáng được cả một con đường.
Nhưng lo lắng của hắn cũng không phải thừa, ngay lúc bàn tay Phương Trì len vào trong áo hắn, hắn nghe thấy bên ngoài có người hỏi một câu: "Nhân viên phục vụ, phòng vệ sinh ở đâu nhỉ?"
Tấm rèm hơi lay động rồi dừng lại, giọng nhân viên phục vụ vang lên bên ngoài rèm: "Đi thẳng rẽ trái, bên tay phải."
Phương Trì hình như cũng đã nghe thấy tiếng nói, nhưng cậu dừng lại một lúc vẫn không di chuyển, môi vẫn còn dừng lại trên vành tai Tôn Vấn Cừ.
Tôn Vấn Cừ mạnh mẽ đẩy vai cậu một cái, tiện thể cong đầu gối chống lên, Phương Trì đang quỳ ở cái bậc nhỏ kia, trọng tâm không ổn định, cứ thế ngã ra sau, phá tan bàn để đồ ăn, cậu ngửa mặt ngã vào bên trong cái hố tràn đầy đệm lông dày.
"Chào anh, hoa quả tráng miệng của anh." Nhân viên phục vụ ở bên ngoài nói một câu, sau đó hất rèm lên đi vào, cầm trong tay là một cái khay.
"Cảm ơn," Tôn Vấn Cừ nói, rồi đưa tay lên sờ miệng mình.
Phục vụ nhìn bàn đồ ăn bị phá tan cùng với Phương Trì đang nằm ngửa mặt lên trời trong hố ôm một cái đệm liền ngây người: "Để tôi giúp anh lấy bàn đồ ăn đi, hoa quả bỏ ở bên cạnh được không?"
"Được," Tôn Vấn Cừ nói, may là Phương Trì đã bỏ hết cốc sang bàn đồ ăn của cậu, trên bàn đồ ăn bị vỡ bên này không có thứ gì.
Nhân viên phục vụ thu dọn bàn đồ ăn cẩn thận, để nước trà và hoa quả lên trên bờ hố rồi đi ra ngoài.
Cả quá trình Phương Trì vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm ôm một cái đệm không hề nhúc nhích, Tôn Vấn Cừ cầm một miếng cam nhỏ chậm rãi ăn, hắn cũng không nhìn thấy Phương Trì đã ôm lấy gối từ lúc nào.
Ăn xong hai miếng cam, hắn liếc mắt nhìn Phương Trì: "Nghĩ gì thế?"
"Không." Giọng Phương Trì có hơi khàn, không biết là sợ, hay là lúng túng.
"Không sao đấy chứ?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cái gối cậu đang ôm ở đũng quần, có hơi buồn cười, nhưng cố nhịn không cười ra tiếng.
"Không sao," Phương Trì hơi ngồi thẳng lại, cau mày, "Là...giật mình thôi."
"Không cần ngại với tôi." Tôn Vấn Cừ đưa một miếng dứa cho cậu.
"Tôi không ngại." Phương Trì nhận lấy miếng dứa, bỏ vào trong miệng ăn.
Tôn Vấn Cừ không nói gì, ung dung thong thả ăn hoa quả, Phương Trì sững sờ trong hố một lúc, khẽ thở dài, rồi bò lên dựa vào bên cạnh hắn.
Tiếp tục im lặng thêm mấy phút, Phương Trì như là đã lấy lại được tinh thần, nghiêng người quay lưng về phía Tôn Vấn Cừ, hơi co lại chân, nói rất nhỏ một câu: "Tôi đệt, làm tôi sợ chết đi được."
Đến lúc này, Tôn Vấn Cừ cuối cùng cũng không nhịn được cười, cầm một miếng đu đủ cười đến mức suýt nữa không thở ra nổi.
"Đừng cười nữa." Phương Trì nói bằng giọng buồn bực.
Tôn Vấn Cừ cười, vỗ lên cánh tay cậu: "Đừng đoán mò nữa, nhân viên phục vụ không thấy gì đâu."
"Chỉ là thấy xấu hổ thôi." Giọng Phương Trì vẫn buồn bực.
"Có gì đâu mà xấu hổ," Tôn Vấn Cừ bỏ đu đủ vào trong miệng, rồi đưa đĩa hoa quả tới trước mặt cậu, "Cái tuổi này ai chẳng bị lửa cháy cho vài lần, ăn ít hoa quả đi."
Phương Trì dường như đã thả lỏng được một chút, cầm lấy miếng dứa từ trong đĩa hoa quả, bỏ vào miệng nhai, ngẫm lại liền quay đầu nhìn hắn, có hơi do dự: "Tôi là rất...lúng túng, anh...không sao đấy chứ?"
"Tôi làm sao được?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, ngừng một lúc lại nhìn lướt qua đũng quần mình, "À, lưu manh làm nhanh như lốc xoáy....đột ngột quá tôi còn chưa kịp dựng lên."
"....Tôi không nói cái đấy." Phương Trì sặc miếng dứa, nhanh chóng quay người lại đưa lưng về phía hắn, "Ôi đệt, thôi không nói nữa."
Tôn Vấn Cừ dựa vào đệm phía sau cười rất lâu.
Ăn xong hoa quả, lại nghỉ ngơi thêm một lúc, Tôn Vấn Cừ nhìn điện thoại di động, hơn chín giờ rồi, hắn gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
Phương Trì giờ mới ngồi thẳng dậy, không khí lúng túng tràn ngập trên người từ từ biến mất.
"Tôi đưa cậu về đi thôi," Tôn Vấn Cừ nói, "Về đến nhà cũng phải hơn mười giờ rồi."
"Ừ," Phương Trì đứng lên, cầm áo khoác qua mặc vào, "Anh..."
"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ vừa mặc áo khoác vừa nhìn cậu đáp.
"Không có gì." Phương Trì xoa mũi, cúi đầu đi ra khỏi chỗ ngồi.
Cậu định hỏi thử Tôn Vấn Cừ tối nay ở nơi nào, mà vừa lên tiếng lại không hỏi tiếp.
Có hơi ngại ngùng.
Là cực kỳ ngại ngùng.
Thật ra câu hỏi này cũng rất bình thường, vô cùng bình thường, thế nhưng tình hình trước mắt, nếu như cậu hỏi, lại cảm thấy sẽ cho người liên tưởng hết bài này tới bài khác, dù là cậu cũng không nghĩ hết bài này đến bài khác như thế.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ ra ngoài, Phương Trì đi được hai bước quay đầu lại liếc mắt nhìn, Tôn Vấn Cừ đi theo phía sau cậu đang cười, bước nhanh lại đây, cùng cậu đi song song.
Phương Trì giờ mới để ý, khăn quàng trên cổ Tôn Vấn Cừ là khăn của cậu.
"Đây là cái của tôi à?" Cậu hỏi một câu.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ sửa sang lại khăn quàng, "Ấm lắm, cũng dễ phối với quần áo, cậu có cần không?"
"Anh đeo đi, tôi vẫn có." Phương Trì nhanh chóng nói.
"Bà nội cho tôi một đôi dép len, bà tự làm," Tôn Vấn Cừ ghé vào tai cậu nói nhỏ, "Là cậu nói với bà số giày của tôi à?"
"Ừ, số giày anh với tôi giống nhau," Phương Trì cười, "Đi dễ chịu không?"
"Dễ chịu," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Tôi nịnh nọt bà thêm mấy lần, bà bảo sẽ đan thêm cho tôi cái khăn quàng cổ."
Phương Trì nhẹ nhàng tặc lưỡi, "Bà làm phản thật rồi."
Sau khi lên xe, Tôn Vấn Cừ mở nhạc, vặn nhạc rất nhỏ, giai điệu mềm nhẹ như ẩn như hiện, Phương Trì dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh đường phố bên ngoài.
Thoải mái thật.
Điên cuồng trước đó khiến cậu lúng túng và căng thẳng, cuối cùng cũng đã chẳng thấy tăm hơi.
"Giờ anh không nghe thập đại khốc hình nữa à?" Cậu hỏi một câu.
"Hả?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
"Là mấy bài trước đây anh hay nghe đó, vừa mở miệng liền cảm giác sống không nổi nữa ấy." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Nghe chứ, không phải là giờ có cậu trên xe à, chuẩn bị riêng cho nhân viên nghe mấy bài chậm rãi, mấy bài tôi lưu cho cậu thế nào?"
"Hay lắm," Phương Trì cười, "Mà anh cũng không sợ tôi nghe lúc ôn tập lại ngủ gật à."
"Có ngủ không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Không." Phương Trì nói.
Giờ này, trên đường ít xe, không tắc đường, Tôn Vấn Cừ cũng không lạc đường, rất thuận lợi lái xe về đến cổng khu nhà theo hướng dẫn của Phương Trì.
"Lái vào được không?" Tôn Vấn Cừ nhìn gác cổng.
"Được," Phương Trì nói, "Cũng không phải khu nhà cao cấp gì, không ai để ý."
Tôn Vấn Cừ lái thẳng xe tới dưới tầng nhà.
Xe dừng rồi, Phương Trì không nhúc nhích, Tôn Vấn Cừ cũng không nói gì, hai người cứ ngồi như vậy.
Sau một lúc, Phương Trì mới mở miệng: "Đêm nay anh ở đâu?"
"Khách sạn hoặc là chỗ Mã Lượng." Tôn Vấn Cừ liếc nhìn cậu, cảm giác Phương Trì đang do dự, điều này làm hắn rất bất ngờ, hắn cứ nghĩ rằng Phương Trì sẽ không do dự chuyện hắn ngủ lại.
"Vậy...." Phương Trì suy nghĩ, "Không thì...anh lái xe ra ngoài thêm hai vòng đi."
"Được." Tôn Vấn Cừ cười, khởi động xe một lần nữa.
Bên cạnh khu nhà là một con sông sắp cạn, cùng một cây cầu sắp được phá đi, Tôn Vấn Cừ lái xe qua cầu, sang bên kia cầu rồi dừng lại.
Khu vực này ban ngày chẳng có gì để ngắm, xám xịt, còn bẩn thỉu, thế nhưng buổi tối, từ cửa kính xe nhìn ra ngoài, bên trong một màu đen kịt sẽ điểm xuyết ánh sao lẫn ánh đèn, sẽ có cảm giác tựa như đang bồng bềnh giữa trời đêm.
Tôn Vấn Cừ ngả ghế xe về phía sau rồi dựa vào.
Rất đẹp.
Cùng Tôn Vấn Cừ im lặng ngắm đèn một lúc, Phương Trì hắng giọng một cái, rồi nhỏ giọng nói: "Vốn là, vốn là...tôi vốn nghĩ là, không thì anh cứ....ở chỗ tôi."
"Ừm." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng.
"Thế nhưng ngẫm lại thì....vẫn thôi," Phương Trì gãi đầu, nghiêng mặt nhìn hắn, "Tôi không phải không muốn để anh ở chỗ tôi, tôi..."
"Không dám." Tôn Vấn Cừ cười.
"....Ừ, tôi không biết phải nói thế nào, là..." Phương Trì nói rất vất vả, cậu đã không biết cách biểu đạt lắm rồi, giờ lại càng chật vật hơn.
"Chuyện này mới đầu sẽ luôn nghĩ," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Trong hộp chất đầy đồ đạc, vốn là chẳng sao cả, mở ra trộn qua một lần, muốn đóng lại cũng khó, trai tân bắt đầu ăn mặn, muốn kiềm chế cũng không dễ.... định lực của cậu đã coi là tốt lắm rồi."
"....Toàn cái gì với cái gì không," Phương Trì nhìn chằm chằm hắn nửa buổi mới hô, "Ý tôi không phải thế!"
Tôn Vấn Cừ cười không ngừng được: "Vậy cậu có ý gì?"
"Tôi là....anh chắc chắn hiểu được ý tôi." Phương Trì hơi bất lực.
Tôn Vấn Cừ cười không nói gì.
Phương Trì nhìn hắn, sau một lúc mới như nhớ ra gì đó, chậc một tiếng: "Anh hiểu rõ thế nhỉ."
"Tôi cũng không phải 15 tuổi." Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Vậy anh..." Phương Trì cũng không biết tại sao gan mình lại vụt phắt to lên, "Từng quen...bạn trai rồi à?"
"Ôi, hỏi gì không," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Tôi đã 30 tuổi rồi, nếu còn chưa yêu ai thì chắc chắn là có trở ngại gì đó cần đi khám rồi."
"Anh còn chưa đến 30 mà." Phương Trì nở nụ cười.
"Cảm ơn." Tôn Vấn Cừ nói.
"Bao giờ sinh nhật anh?" Phương Trì hỏi.
"Lúc cậu tới nhận ba là tôi vừa qua sinh nhật xong," Tôn Vấn Cừ nói, "Khi nào cậu thi đại học xong, có thể tổ chức sinh nhật cho tôi."
"Được," Phương Trì gật đầu, ngẫm lại liền hỏi, "Sinh nhật anh định tổ chức với nhóm bạn à?"
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu: "Cậu muốn chỉ hai người tổ chức với nhau thôi cũng được."
"Ừ," Phương Trì đáp một tiếng.
"Vậy thì hai ta tổ chức thôi." Tôn Vấn Cừ nói.
Đối với ngày sinh nhật, hắn cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, trước đây vẫn luôn tụ họp bạn bè, đám người bọn họ, sinh nhật cũng chỉ là lí do để tụ họp mà thôi, hiện giờ đã ầm ĩ với Lý Bác Văn thành như vậy, những người khác cũng cắt đứt liên hệ, thà cùng Phương Trì hai người tổ chức sinh nhật.
Hệ thống sưởi trong xe bật rất đủ, ấm áp dễ chịu, Phương Trì cảm thấy trên người trên mặt mình đều như có lông xù ấm áp, nhưng lúc cậu chú ý tới ấm áp này không chỉ đến từ hệ thống sưởi, khô nóng cả người đột nhiên bùng lên, làm hơi thở cậu có hơi rối loạn.
Không gian bên trong con xe này rất nhỏ, nếu đổi là con xe van cùi của Mã Lượng, cậu chắc chắn sẽ không có cảm giác như vậy.
Giờ cậu đang nghiêng người, cơ bản là mặt đối mặt với Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ vẫn nghiêng đầu dựa vào xe, những nơi một tiếng trước môi mình từng dừng lại đều đang ở trước mắt, khóe miệng Tôn Vấn Cừ, vành tai Tôn Vấn Cừ.
Cậu có hơi vất vả mà quay đầu đi, nhìn chằm chằm phía trước xe.
Đáng tiếc là, phía trước xe chẳng có thứ gì đáng nhìn.
Nhìn chăm chú hai giây, cậu quay đầu qua một lần nữa, như thể dựa vào quán tính mà nhích sát tới trước mặt Tôn Vấn Cừ, nhưng lại dừng.
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu cười, tới hôn một cái trên khóe miệng cậu.
Phương Trì cứng đờ, lúc Tôn Vấn Cừ dựa lại ghế liền bám theo, hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này, dịu dàng mà mềm mại, như là đang thăm dò, lại cũng như đang thưởng thức.
Tôn Vấn Cừ đã chuẩn bị để nghênh đón kỹ thuật hôn bão tố như chó hoang cướp ăn của Phương Trì, giờ lại ngây người, đột nhiên có hơi không phản ứng kịp.
Phương Trì nhẹ nhàng cọ cọ lên môi hắn, đầu lưỡi chấm nhẹ trên môi, như thể quên mất hôn môi là chuyện gì, cũng quên mất mình trước đó đã hôn thế nào.
"Ai..." Tôn Vấn Cừ lùi ra sau, dựa vào ghế, "Ăn ngon không?"
"Anh ngậm miệng đi, đừng nói gì cả," Phương Trì nhìn hắn, hai con ngươi đều ngay bên cạnh sống mũi.
Tôn Vấn Cừ nhìn bộ dạng cậu như vậy liền không nhịn được cười.
"Tôi bị lác mắt à." Phương Trì nháy mắt một cái.
"...Đúng." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
"Tôi biết tại sao hôn phải nhắm mắt lại rồi, dễ lác mắt," Phương Trì liếc mắt sang bên cạnh, điều chỉnh lại con ngươi, "Anh có thể đừng nói gì được không?"
"Có thể," Tôn Vấn Cừ nói, "Ngài cứ tiếp tục."
Hơi thở của Phương Trì một lần nữa tới gần, mang theo ấm áp, đảo qua nhẹ nhàng trên chóp mũi Tôn Vấn Cừ, sau đó là đôi môi dính chút ướt át dán lên.
Một lần nữa, tinh tế cọ nhẹ, tiếp xúc, đầu lưỡi lướt qua.
Mỗi một nơi trên môi Tôn Vấn Cừ cậu đều không bỏ sót, không giống như đang hôn, mà càng giống như đang hưởng thụ, hoặc là đang...ghi nhớ, ghi nhớ đường viền, ghi nhớ xúc cảm, ghi nhớ từng nơi đi qua.
Cuối cùng, cậu từ từ dừng lại, không cử động nữa, cũng không hề rời đi.
Tôn Vấn Cừ chưa từng nhận được nụ hôn như vậy, lúc hắn vẫn còn là cậu xử nam xanh non cũng không nhận được nụ hôn như vậy, nhưng không biết tại sao, nụ hôn có hơi không hiểu ra sao rồi cũng cực kỳ nghiêm túc này của Phương Trì, lại khiến tim hắn đập không khống chế được.
Ngọn lửa dục vọng dường như cũng không được nhen lên, nhưng tim lại đập mất tốc độ, hơi thở gấp gáp, có hưng phấn xen lẫn bất an lần đầu được trải nghiệm, cảm giác này làm hắn đột nhiên hơi đỏ mặt.
Làm một con rắn da mặt dày, hắn đã rất nhiều năm rồi không đỏ mặt.
Hiện giờ, lại cứ thế chìm vào trong nụ hôn ngốc nghếch mà không rõ mùi vị của một cậu trai nhỏ.
Thời gian như lướt qua giữa hai phiến môi đã ngăn lại hô hấp.
Mãi cho tới khi một con xe lái tới từ đầu kia cầu, đèn mở lớn, lúc ánh đèn sáng ngời xẹt qua hai người bọn họ, nụ hôn mặt đỏ tai hồng giữa hai người mới bị cắt đứt.
Phương Trì dựa về ghế phó lái, lau miệng, sững sờ nhìn phía trước.
Tôn Vấn Cừ dựa lưng vào ghế, cũng không nói gì.
"Mở hệ thống sưởi một lúc đi," Phương Trì sững sờ nửa buổi rồi quay đầu lại, "Hơi lạnh."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ khởi động xe, mở hệ thống sưởi mạnh lên.
"Đúng là ô nhiễm không khí." Phương Trì thở dài.
"Vậy cậu xuống chạy hai vòng đi." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
Phương Trì nở nụ cười: "Tôi chạy từ chỗ này về còn chưa tới mười phút, nhanh hơn anh lái xe."
"Vậy cậu chạy đi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Không." Phương Trì trả lời rất dứt khoát.
Hơi ấm rất nhanh đã lan tỏa ra không gian chẳng bao lớn bên trong xe, bao bọc lấy hai con người đang bần thần cùng nhìn về phía trước.
Phương Trì không muốn về, Tôn Vấn Cừ hiểu rất rõ.
Thế nhưng, hắn vẫn liếc nhìn giờ, không còn sớm nữa, hắn nhẹ nhàng hắng giọng một cái: "Tôi đưa cậu về thôi?"
Phương Trì trầm mặc hai giây rồi mới gật đầu: "Ừm."
Tôn Vấn Cừ lái xe, quay đầu xe rồi xuống cầu, lúc lái trở về, hai người họ đều không nói gì, Phương Trì cứ dựa vào cửa xe như vậy, nghiêng đầu sang nhìn hắn.
"Sáng mai tôi đi thẳng về," Tôn Vấn Cừ nói, "Dạo này phải xem tiến độ công việc của tôi, nếu như phải gặp Lượng Tử, tôi sẽ tiện đường sang đây gặp cậu."
"Ừ," Phương Trì đáp, nghĩ lại còn nói thêm, "Lần này anh đến, bà nội vậy mà không bảo anh mang đồ ăn cho tôi à?"
"Mang," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Một hộp thịt bò khô, bảo là cậu thích ăn lắm."
"À," Phương Trì cũng nhìn hắn, "Thịt bò khô đâu?"
"Tôi...ăn rồi," Tôn Vấn Cừ nói xong liền cười, "Ngại quá, tôi ở trên xe khách đã ăn hết rồi...."
Phương Trì ngây người, rồi cũng cười: "Vậy anh cũng ăn được thật đó."
"Cũng không nhiều, một hộp tròn nhỏ thôi, tôi chưa ăn sáng đã đi rồi, mới vừa lên xe đã đói bụng," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Cũng không biết làm sao lại ăn hết sạch."
"Vậy anh đền cho tôi một hộp đi," Phương Trì chậc một tiếng, "Lúc tôi tổ chức sinh nhật, người nhà tôi bình thường cũng không chủ tâm tặng quà, giờ mang một hộp thịt bò khô thôi còn bị anh lấy..."
"Muốn ăn gì thì nói đi." Tôn Vấn Cừ cười.
"Giờ đang no, không muốn ăn gì cả." Phương Trì vỗ đùi, "Lúc nào đói thì nói cho anh."
"Được." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
Chẳng mấy chốc xe đã lái tới dưới tầng nhà, Phương Trì ngồi không nhúc nhích.
Tôn Vấn Cừ liếc nhìn tòa nhà trước mặt, nhưng cũng không giục cậu.
"Vậy tôi..." Phương Trì gãi đầu, "Lên tầng đây."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ nói, "Chuyện ôn tập này phải liều mạng, nhưng cũng đừng liều mạng quá."
"A?" Phương Trì nhìn hắn.
"Cậu gầy đi rồi, tuy là tinh thần cũng coi như khỏe khoắn," Tôn Vấn Cừ đưa tay nhẹ nhàng gẩy lên cằm cậu, "Nhưng mà cằm nhọn."
Phương Trì không nói gì, bắt lấy tay hắn, cúi đầu nhìn.
"Cậu có hứng thú với tay tôi thế kia à?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Ừ," Phương Trì đáp, "Vẫn luôn thấy tay anh rất đẹp, tôi đầu tiên là nhận ra tay anh đẹp trước, sau đó mới nhận ra con người anh cũng không tệ."
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
Phương Trì ôm lấy tay hắn: "Không ai khen tay anh à?"
"Không có," Tôn Vấn Cừ lắc đầu, "Cậu là người đầu tiên."
"Người đầu tiên à." Phương Trì nở nụ cười.
"Đúng, người đầu tiên," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Cũng là người đầu tiên tôi chạy rõ xa đến tổ chức sinh nhật cho."
"Anh không phải cố tình đến, anh là tiện đường." Phương Trì sửa lời hắn.
"Trọng điểm là cái này à?" Tôn Vấn Cừ thở dài.
Phương Trì cười ha ha, đột nhiên mở cửa xe, một chân đã duỗi ra ngoài rồi, lại xoay người về ôm lấy cổ hắn kéo về phía mình, đụng một cái ngoài miệng Tôn Vấn Cừ.
"Tôi đi đây, anh chú ý lái xe an toàn, ngày mai lúc đi nhớ gọi cho tôi, tôi đi học cũng nghe được điện thoại," Phương Trì trong một chút thời gian đẩy cửa xe ra xuống xe rồi đóng cửa lại vẫn còn nói được một tràng, sau đó đập lên cửa xe: "Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!" Tôn Vấn Cừ cười hô một tiếng.
Phương Trì quay người, chạy vào hành lang.
Tôn Vấn Cừ nhìn trên tầng sáng đèn rồi mới lái xe đi.
Trên điện thoại di động có tin nhắn Mã Lượng gửi tới.
- Ở đâu?
Hắn đeo tai nghe lên, gọi điện thoại cho Mã Lượng: "Mày ngủ chưa?"
"Mày thế, thế mà không ngủ, ngủ lại?" Mã Lượng nở nụ cười.
"Nhịn được rồi," Tôn Vấn Cừ cười, "Giờ tao qua."
"Đến đi," Mã Lượng nói, "Viện Viện đã chuẩn, chuẩn bị xong cho mày rồi, bảo mày chắc chắn sẽ, sẽ lại đây ngủ."
"Ừm." Tôn Vấn Cừ cúp điện thoại.
Trên đường đã không còn người đi bộ, xe cũng chẳng còn mấy chiếc, Tôn Vấn Cừ lái xe rất nhanh, nhìn con đường vắng vẻ chỉ còn ánh đèn đường này, hắn cảm thấy có hơi mất mát.
Phương Trì lại một lần nữa làm hắn bất ngờ, tuy hắn cũng không có ý định qua đêm ở chỗ Phương Trì, lý do rất đơn giản, chuyện này mới đầu chắc chắn không thể nào tĩnh tâm được, nhưng một Phương Trì bất ngờ vì hắn quay về tới mức nói cũng không lưu loát, lại ngay từ đầu đã không có ý định để hắn lại qua đêm, quả thật là hắn không nghĩ tới.
Hắn nhẹ nhàng tặc lưỡi một cái, không nhìn ra được, thằng bé này còn rất biết làm chủ bản thân.
____________________________________________________________________________________________
Mà cũng có khác nhau lớn, lần này Phương Trì không uống rượu.
Chỉ uống một ít nước lẩu nhiều purine.
Sẽ không hôn được một nửa thì ngủ mất.
Cũng sẽ không nửa thật nửa giả mà kết bài.
Bờ môi dán chặt Tôn Vấn Cừ, đầu lưỡi dây dưa với Tôn Vấn Cừ, bàn tay bám trên eo Tôn Vấn Cừ, đều tỉnh táo.
Tôn Vấn Cừ hơi bị động, cho dù mỗi một hơi thở, mỗi một động tác hiện giờ của Phương Trì, đều có thể làm cho lửa trong thân thể hắn không ngừng bùng lên, chỉ cần một lỗ hổng được mở, lập tức sẽ đốt thành một đám, thế nhưng hắn vẫn nghiêng đầu đi.
Là một người đàn ông bình thường đã nghẹn mấy năm rồi, Tôn Vấn Cừ cảm thấy bản thân quả thực là sắp thành Phật rồi, trên đầu cũng đã tỏa ánh vàng, rọi sáng được cả một con đường.
Nhưng lo lắng của hắn cũng không phải thừa, ngay lúc bàn tay Phương Trì len vào trong áo hắn, hắn nghe thấy bên ngoài có người hỏi một câu: "Nhân viên phục vụ, phòng vệ sinh ở đâu nhỉ?"
Tấm rèm hơi lay động rồi dừng lại, giọng nhân viên phục vụ vang lên bên ngoài rèm: "Đi thẳng rẽ trái, bên tay phải."
Phương Trì hình như cũng đã nghe thấy tiếng nói, nhưng cậu dừng lại một lúc vẫn không di chuyển, môi vẫn còn dừng lại trên vành tai Tôn Vấn Cừ.
Tôn Vấn Cừ mạnh mẽ đẩy vai cậu một cái, tiện thể cong đầu gối chống lên, Phương Trì đang quỳ ở cái bậc nhỏ kia, trọng tâm không ổn định, cứ thế ngã ra sau, phá tan bàn để đồ ăn, cậu ngửa mặt ngã vào bên trong cái hố tràn đầy đệm lông dày.
"Chào anh, hoa quả tráng miệng của anh." Nhân viên phục vụ ở bên ngoài nói một câu, sau đó hất rèm lên đi vào, cầm trong tay là một cái khay.
"Cảm ơn," Tôn Vấn Cừ nói, rồi đưa tay lên sờ miệng mình.
Phục vụ nhìn bàn đồ ăn bị phá tan cùng với Phương Trì đang nằm ngửa mặt lên trời trong hố ôm một cái đệm liền ngây người: "Để tôi giúp anh lấy bàn đồ ăn đi, hoa quả bỏ ở bên cạnh được không?"
"Được," Tôn Vấn Cừ nói, may là Phương Trì đã bỏ hết cốc sang bàn đồ ăn của cậu, trên bàn đồ ăn bị vỡ bên này không có thứ gì.
Nhân viên phục vụ thu dọn bàn đồ ăn cẩn thận, để nước trà và hoa quả lên trên bờ hố rồi đi ra ngoài.
Cả quá trình Phương Trì vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm ôm một cái đệm không hề nhúc nhích, Tôn Vấn Cừ cầm một miếng cam nhỏ chậm rãi ăn, hắn cũng không nhìn thấy Phương Trì đã ôm lấy gối từ lúc nào.
Ăn xong hai miếng cam, hắn liếc mắt nhìn Phương Trì: "Nghĩ gì thế?"
"Không." Giọng Phương Trì có hơi khàn, không biết là sợ, hay là lúng túng.
"Không sao đấy chứ?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cái gối cậu đang ôm ở đũng quần, có hơi buồn cười, nhưng cố nhịn không cười ra tiếng.
"Không sao," Phương Trì hơi ngồi thẳng lại, cau mày, "Là...giật mình thôi."
"Không cần ngại với tôi." Tôn Vấn Cừ đưa một miếng dứa cho cậu.
"Tôi không ngại." Phương Trì nhận lấy miếng dứa, bỏ vào trong miệng ăn.
Tôn Vấn Cừ không nói gì, ung dung thong thả ăn hoa quả, Phương Trì sững sờ trong hố một lúc, khẽ thở dài, rồi bò lên dựa vào bên cạnh hắn.
Tiếp tục im lặng thêm mấy phút, Phương Trì như là đã lấy lại được tinh thần, nghiêng người quay lưng về phía Tôn Vấn Cừ, hơi co lại chân, nói rất nhỏ một câu: "Tôi đệt, làm tôi sợ chết đi được."
Đến lúc này, Tôn Vấn Cừ cuối cùng cũng không nhịn được cười, cầm một miếng đu đủ cười đến mức suýt nữa không thở ra nổi.
"Đừng cười nữa." Phương Trì nói bằng giọng buồn bực.
Tôn Vấn Cừ cười, vỗ lên cánh tay cậu: "Đừng đoán mò nữa, nhân viên phục vụ không thấy gì đâu."
"Chỉ là thấy xấu hổ thôi." Giọng Phương Trì vẫn buồn bực.
"Có gì đâu mà xấu hổ," Tôn Vấn Cừ bỏ đu đủ vào trong miệng, rồi đưa đĩa hoa quả tới trước mặt cậu, "Cái tuổi này ai chẳng bị lửa cháy cho vài lần, ăn ít hoa quả đi."
Phương Trì dường như đã thả lỏng được một chút, cầm lấy miếng dứa từ trong đĩa hoa quả, bỏ vào miệng nhai, ngẫm lại liền quay đầu nhìn hắn, có hơi do dự: "Tôi là rất...lúng túng, anh...không sao đấy chứ?"
"Tôi làm sao được?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, ngừng một lúc lại nhìn lướt qua đũng quần mình, "À, lưu manh làm nhanh như lốc xoáy....đột ngột quá tôi còn chưa kịp dựng lên."
"....Tôi không nói cái đấy." Phương Trì sặc miếng dứa, nhanh chóng quay người lại đưa lưng về phía hắn, "Ôi đệt, thôi không nói nữa."
Tôn Vấn Cừ dựa vào đệm phía sau cười rất lâu.
Ăn xong hoa quả, lại nghỉ ngơi thêm một lúc, Tôn Vấn Cừ nhìn điện thoại di động, hơn chín giờ rồi, hắn gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
Phương Trì giờ mới ngồi thẳng dậy, không khí lúng túng tràn ngập trên người từ từ biến mất.
"Tôi đưa cậu về đi thôi," Tôn Vấn Cừ nói, "Về đến nhà cũng phải hơn mười giờ rồi."
"Ừ," Phương Trì đứng lên, cầm áo khoác qua mặc vào, "Anh..."
"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ vừa mặc áo khoác vừa nhìn cậu đáp.
"Không có gì." Phương Trì xoa mũi, cúi đầu đi ra khỏi chỗ ngồi.
Cậu định hỏi thử Tôn Vấn Cừ tối nay ở nơi nào, mà vừa lên tiếng lại không hỏi tiếp.
Có hơi ngại ngùng.
Là cực kỳ ngại ngùng.
Thật ra câu hỏi này cũng rất bình thường, vô cùng bình thường, thế nhưng tình hình trước mắt, nếu như cậu hỏi, lại cảm thấy sẽ cho người liên tưởng hết bài này tới bài khác, dù là cậu cũng không nghĩ hết bài này đến bài khác như thế.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ ra ngoài, Phương Trì đi được hai bước quay đầu lại liếc mắt nhìn, Tôn Vấn Cừ đi theo phía sau cậu đang cười, bước nhanh lại đây, cùng cậu đi song song.
Phương Trì giờ mới để ý, khăn quàng trên cổ Tôn Vấn Cừ là khăn của cậu.
"Đây là cái của tôi à?" Cậu hỏi một câu.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ sửa sang lại khăn quàng, "Ấm lắm, cũng dễ phối với quần áo, cậu có cần không?"
"Anh đeo đi, tôi vẫn có." Phương Trì nhanh chóng nói.
"Bà nội cho tôi một đôi dép len, bà tự làm," Tôn Vấn Cừ ghé vào tai cậu nói nhỏ, "Là cậu nói với bà số giày của tôi à?"
"Ừ, số giày anh với tôi giống nhau," Phương Trì cười, "Đi dễ chịu không?"
"Dễ chịu," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Tôi nịnh nọt bà thêm mấy lần, bà bảo sẽ đan thêm cho tôi cái khăn quàng cổ."
Phương Trì nhẹ nhàng tặc lưỡi, "Bà làm phản thật rồi."
Sau khi lên xe, Tôn Vấn Cừ mở nhạc, vặn nhạc rất nhỏ, giai điệu mềm nhẹ như ẩn như hiện, Phương Trì dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh đường phố bên ngoài.
Thoải mái thật.
Điên cuồng trước đó khiến cậu lúng túng và căng thẳng, cuối cùng cũng đã chẳng thấy tăm hơi.
"Giờ anh không nghe thập đại khốc hình nữa à?" Cậu hỏi một câu.
"Hả?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
"Là mấy bài trước đây anh hay nghe đó, vừa mở miệng liền cảm giác sống không nổi nữa ấy." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Nghe chứ, không phải là giờ có cậu trên xe à, chuẩn bị riêng cho nhân viên nghe mấy bài chậm rãi, mấy bài tôi lưu cho cậu thế nào?"
"Hay lắm," Phương Trì cười, "Mà anh cũng không sợ tôi nghe lúc ôn tập lại ngủ gật à."
"Có ngủ không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Không." Phương Trì nói.
Giờ này, trên đường ít xe, không tắc đường, Tôn Vấn Cừ cũng không lạc đường, rất thuận lợi lái xe về đến cổng khu nhà theo hướng dẫn của Phương Trì.
"Lái vào được không?" Tôn Vấn Cừ nhìn gác cổng.
"Được," Phương Trì nói, "Cũng không phải khu nhà cao cấp gì, không ai để ý."
Tôn Vấn Cừ lái thẳng xe tới dưới tầng nhà.
Xe dừng rồi, Phương Trì không nhúc nhích, Tôn Vấn Cừ cũng không nói gì, hai người cứ ngồi như vậy.
Sau một lúc, Phương Trì mới mở miệng: "Đêm nay anh ở đâu?"
"Khách sạn hoặc là chỗ Mã Lượng." Tôn Vấn Cừ liếc nhìn cậu, cảm giác Phương Trì đang do dự, điều này làm hắn rất bất ngờ, hắn cứ nghĩ rằng Phương Trì sẽ không do dự chuyện hắn ngủ lại.
"Vậy...." Phương Trì suy nghĩ, "Không thì...anh lái xe ra ngoài thêm hai vòng đi."
"Được." Tôn Vấn Cừ cười, khởi động xe một lần nữa.
Bên cạnh khu nhà là một con sông sắp cạn, cùng một cây cầu sắp được phá đi, Tôn Vấn Cừ lái xe qua cầu, sang bên kia cầu rồi dừng lại.
Khu vực này ban ngày chẳng có gì để ngắm, xám xịt, còn bẩn thỉu, thế nhưng buổi tối, từ cửa kính xe nhìn ra ngoài, bên trong một màu đen kịt sẽ điểm xuyết ánh sao lẫn ánh đèn, sẽ có cảm giác tựa như đang bồng bềnh giữa trời đêm.
Tôn Vấn Cừ ngả ghế xe về phía sau rồi dựa vào.
Rất đẹp.
Cùng Tôn Vấn Cừ im lặng ngắm đèn một lúc, Phương Trì hắng giọng một cái, rồi nhỏ giọng nói: "Vốn là, vốn là...tôi vốn nghĩ là, không thì anh cứ....ở chỗ tôi."
"Ừm." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng.
"Thế nhưng ngẫm lại thì....vẫn thôi," Phương Trì gãi đầu, nghiêng mặt nhìn hắn, "Tôi không phải không muốn để anh ở chỗ tôi, tôi..."
"Không dám." Tôn Vấn Cừ cười.
"....Ừ, tôi không biết phải nói thế nào, là..." Phương Trì nói rất vất vả, cậu đã không biết cách biểu đạt lắm rồi, giờ lại càng chật vật hơn.
"Chuyện này mới đầu sẽ luôn nghĩ," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Trong hộp chất đầy đồ đạc, vốn là chẳng sao cả, mở ra trộn qua một lần, muốn đóng lại cũng khó, trai tân bắt đầu ăn mặn, muốn kiềm chế cũng không dễ.... định lực của cậu đã coi là tốt lắm rồi."
"....Toàn cái gì với cái gì không," Phương Trì nhìn chằm chằm hắn nửa buổi mới hô, "Ý tôi không phải thế!"
Tôn Vấn Cừ cười không ngừng được: "Vậy cậu có ý gì?"
"Tôi là....anh chắc chắn hiểu được ý tôi." Phương Trì hơi bất lực.
Tôn Vấn Cừ cười không nói gì.
Phương Trì nhìn hắn, sau một lúc mới như nhớ ra gì đó, chậc một tiếng: "Anh hiểu rõ thế nhỉ."
"Tôi cũng không phải 15 tuổi." Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Vậy anh..." Phương Trì cũng không biết tại sao gan mình lại vụt phắt to lên, "Từng quen...bạn trai rồi à?"
"Ôi, hỏi gì không," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Tôi đã 30 tuổi rồi, nếu còn chưa yêu ai thì chắc chắn là có trở ngại gì đó cần đi khám rồi."
"Anh còn chưa đến 30 mà." Phương Trì nở nụ cười.
"Cảm ơn." Tôn Vấn Cừ nói.
"Bao giờ sinh nhật anh?" Phương Trì hỏi.
"Lúc cậu tới nhận ba là tôi vừa qua sinh nhật xong," Tôn Vấn Cừ nói, "Khi nào cậu thi đại học xong, có thể tổ chức sinh nhật cho tôi."
"Được," Phương Trì gật đầu, ngẫm lại liền hỏi, "Sinh nhật anh định tổ chức với nhóm bạn à?"
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu: "Cậu muốn chỉ hai người tổ chức với nhau thôi cũng được."
"Ừ," Phương Trì đáp một tiếng.
"Vậy thì hai ta tổ chức thôi." Tôn Vấn Cừ nói.
Đối với ngày sinh nhật, hắn cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, trước đây vẫn luôn tụ họp bạn bè, đám người bọn họ, sinh nhật cũng chỉ là lí do để tụ họp mà thôi, hiện giờ đã ầm ĩ với Lý Bác Văn thành như vậy, những người khác cũng cắt đứt liên hệ, thà cùng Phương Trì hai người tổ chức sinh nhật.
Hệ thống sưởi trong xe bật rất đủ, ấm áp dễ chịu, Phương Trì cảm thấy trên người trên mặt mình đều như có lông xù ấm áp, nhưng lúc cậu chú ý tới ấm áp này không chỉ đến từ hệ thống sưởi, khô nóng cả người đột nhiên bùng lên, làm hơi thở cậu có hơi rối loạn.
Không gian bên trong con xe này rất nhỏ, nếu đổi là con xe van cùi của Mã Lượng, cậu chắc chắn sẽ không có cảm giác như vậy.
Giờ cậu đang nghiêng người, cơ bản là mặt đối mặt với Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ vẫn nghiêng đầu dựa vào xe, những nơi một tiếng trước môi mình từng dừng lại đều đang ở trước mắt, khóe miệng Tôn Vấn Cừ, vành tai Tôn Vấn Cừ.
Cậu có hơi vất vả mà quay đầu đi, nhìn chằm chằm phía trước xe.
Đáng tiếc là, phía trước xe chẳng có thứ gì đáng nhìn.
Nhìn chăm chú hai giây, cậu quay đầu qua một lần nữa, như thể dựa vào quán tính mà nhích sát tới trước mặt Tôn Vấn Cừ, nhưng lại dừng.
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu cười, tới hôn một cái trên khóe miệng cậu.
Phương Trì cứng đờ, lúc Tôn Vấn Cừ dựa lại ghế liền bám theo, hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này, dịu dàng mà mềm mại, như là đang thăm dò, lại cũng như đang thưởng thức.
Tôn Vấn Cừ đã chuẩn bị để nghênh đón kỹ thuật hôn bão tố như chó hoang cướp ăn của Phương Trì, giờ lại ngây người, đột nhiên có hơi không phản ứng kịp.
Phương Trì nhẹ nhàng cọ cọ lên môi hắn, đầu lưỡi chấm nhẹ trên môi, như thể quên mất hôn môi là chuyện gì, cũng quên mất mình trước đó đã hôn thế nào.
"Ai..." Tôn Vấn Cừ lùi ra sau, dựa vào ghế, "Ăn ngon không?"
"Anh ngậm miệng đi, đừng nói gì cả," Phương Trì nhìn hắn, hai con ngươi đều ngay bên cạnh sống mũi.
Tôn Vấn Cừ nhìn bộ dạng cậu như vậy liền không nhịn được cười.
"Tôi bị lác mắt à." Phương Trì nháy mắt một cái.
"...Đúng." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
"Tôi biết tại sao hôn phải nhắm mắt lại rồi, dễ lác mắt," Phương Trì liếc mắt sang bên cạnh, điều chỉnh lại con ngươi, "Anh có thể đừng nói gì được không?"
"Có thể," Tôn Vấn Cừ nói, "Ngài cứ tiếp tục."
Hơi thở của Phương Trì một lần nữa tới gần, mang theo ấm áp, đảo qua nhẹ nhàng trên chóp mũi Tôn Vấn Cừ, sau đó là đôi môi dính chút ướt át dán lên.
Một lần nữa, tinh tế cọ nhẹ, tiếp xúc, đầu lưỡi lướt qua.
Mỗi một nơi trên môi Tôn Vấn Cừ cậu đều không bỏ sót, không giống như đang hôn, mà càng giống như đang hưởng thụ, hoặc là đang...ghi nhớ, ghi nhớ đường viền, ghi nhớ xúc cảm, ghi nhớ từng nơi đi qua.
Cuối cùng, cậu từ từ dừng lại, không cử động nữa, cũng không hề rời đi.
Tôn Vấn Cừ chưa từng nhận được nụ hôn như vậy, lúc hắn vẫn còn là cậu xử nam xanh non cũng không nhận được nụ hôn như vậy, nhưng không biết tại sao, nụ hôn có hơi không hiểu ra sao rồi cũng cực kỳ nghiêm túc này của Phương Trì, lại khiến tim hắn đập không khống chế được.
Ngọn lửa dục vọng dường như cũng không được nhen lên, nhưng tim lại đập mất tốc độ, hơi thở gấp gáp, có hưng phấn xen lẫn bất an lần đầu được trải nghiệm, cảm giác này làm hắn đột nhiên hơi đỏ mặt.
Làm một con rắn da mặt dày, hắn đã rất nhiều năm rồi không đỏ mặt.
Hiện giờ, lại cứ thế chìm vào trong nụ hôn ngốc nghếch mà không rõ mùi vị của một cậu trai nhỏ.
Thời gian như lướt qua giữa hai phiến môi đã ngăn lại hô hấp.
Mãi cho tới khi một con xe lái tới từ đầu kia cầu, đèn mở lớn, lúc ánh đèn sáng ngời xẹt qua hai người bọn họ, nụ hôn mặt đỏ tai hồng giữa hai người mới bị cắt đứt.
Phương Trì dựa về ghế phó lái, lau miệng, sững sờ nhìn phía trước.
Tôn Vấn Cừ dựa lưng vào ghế, cũng không nói gì.
"Mở hệ thống sưởi một lúc đi," Phương Trì sững sờ nửa buổi rồi quay đầu lại, "Hơi lạnh."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ khởi động xe, mở hệ thống sưởi mạnh lên.
"Đúng là ô nhiễm không khí." Phương Trì thở dài.
"Vậy cậu xuống chạy hai vòng đi." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
Phương Trì nở nụ cười: "Tôi chạy từ chỗ này về còn chưa tới mười phút, nhanh hơn anh lái xe."
"Vậy cậu chạy đi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Không." Phương Trì trả lời rất dứt khoát.
Hơi ấm rất nhanh đã lan tỏa ra không gian chẳng bao lớn bên trong xe, bao bọc lấy hai con người đang bần thần cùng nhìn về phía trước.
Phương Trì không muốn về, Tôn Vấn Cừ hiểu rất rõ.
Thế nhưng, hắn vẫn liếc nhìn giờ, không còn sớm nữa, hắn nhẹ nhàng hắng giọng một cái: "Tôi đưa cậu về thôi?"
Phương Trì trầm mặc hai giây rồi mới gật đầu: "Ừm."
Tôn Vấn Cừ lái xe, quay đầu xe rồi xuống cầu, lúc lái trở về, hai người họ đều không nói gì, Phương Trì cứ dựa vào cửa xe như vậy, nghiêng đầu sang nhìn hắn.
"Sáng mai tôi đi thẳng về," Tôn Vấn Cừ nói, "Dạo này phải xem tiến độ công việc của tôi, nếu như phải gặp Lượng Tử, tôi sẽ tiện đường sang đây gặp cậu."
"Ừ," Phương Trì đáp, nghĩ lại còn nói thêm, "Lần này anh đến, bà nội vậy mà không bảo anh mang đồ ăn cho tôi à?"
"Mang," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Một hộp thịt bò khô, bảo là cậu thích ăn lắm."
"À," Phương Trì cũng nhìn hắn, "Thịt bò khô đâu?"
"Tôi...ăn rồi," Tôn Vấn Cừ nói xong liền cười, "Ngại quá, tôi ở trên xe khách đã ăn hết rồi...."
Phương Trì ngây người, rồi cũng cười: "Vậy anh cũng ăn được thật đó."
"Cũng không nhiều, một hộp tròn nhỏ thôi, tôi chưa ăn sáng đã đi rồi, mới vừa lên xe đã đói bụng," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Cũng không biết làm sao lại ăn hết sạch."
"Vậy anh đền cho tôi một hộp đi," Phương Trì chậc một tiếng, "Lúc tôi tổ chức sinh nhật, người nhà tôi bình thường cũng không chủ tâm tặng quà, giờ mang một hộp thịt bò khô thôi còn bị anh lấy..."
"Muốn ăn gì thì nói đi." Tôn Vấn Cừ cười.
"Giờ đang no, không muốn ăn gì cả." Phương Trì vỗ đùi, "Lúc nào đói thì nói cho anh."
"Được." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
Chẳng mấy chốc xe đã lái tới dưới tầng nhà, Phương Trì ngồi không nhúc nhích.
Tôn Vấn Cừ liếc nhìn tòa nhà trước mặt, nhưng cũng không giục cậu.
"Vậy tôi..." Phương Trì gãi đầu, "Lên tầng đây."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ nói, "Chuyện ôn tập này phải liều mạng, nhưng cũng đừng liều mạng quá."
"A?" Phương Trì nhìn hắn.
"Cậu gầy đi rồi, tuy là tinh thần cũng coi như khỏe khoắn," Tôn Vấn Cừ đưa tay nhẹ nhàng gẩy lên cằm cậu, "Nhưng mà cằm nhọn."
Phương Trì không nói gì, bắt lấy tay hắn, cúi đầu nhìn.
"Cậu có hứng thú với tay tôi thế kia à?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Ừ," Phương Trì đáp, "Vẫn luôn thấy tay anh rất đẹp, tôi đầu tiên là nhận ra tay anh đẹp trước, sau đó mới nhận ra con người anh cũng không tệ."
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
Phương Trì ôm lấy tay hắn: "Không ai khen tay anh à?"
"Không có," Tôn Vấn Cừ lắc đầu, "Cậu là người đầu tiên."
"Người đầu tiên à." Phương Trì nở nụ cười.
"Đúng, người đầu tiên," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Cũng là người đầu tiên tôi chạy rõ xa đến tổ chức sinh nhật cho."
"Anh không phải cố tình đến, anh là tiện đường." Phương Trì sửa lời hắn.
"Trọng điểm là cái này à?" Tôn Vấn Cừ thở dài.
Phương Trì cười ha ha, đột nhiên mở cửa xe, một chân đã duỗi ra ngoài rồi, lại xoay người về ôm lấy cổ hắn kéo về phía mình, đụng một cái ngoài miệng Tôn Vấn Cừ.
"Tôi đi đây, anh chú ý lái xe an toàn, ngày mai lúc đi nhớ gọi cho tôi, tôi đi học cũng nghe được điện thoại," Phương Trì trong một chút thời gian đẩy cửa xe ra xuống xe rồi đóng cửa lại vẫn còn nói được một tràng, sau đó đập lên cửa xe: "Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!" Tôn Vấn Cừ cười hô một tiếng.
Phương Trì quay người, chạy vào hành lang.
Tôn Vấn Cừ nhìn trên tầng sáng đèn rồi mới lái xe đi.
Trên điện thoại di động có tin nhắn Mã Lượng gửi tới.
- Ở đâu?
Hắn đeo tai nghe lên, gọi điện thoại cho Mã Lượng: "Mày ngủ chưa?"
"Mày thế, thế mà không ngủ, ngủ lại?" Mã Lượng nở nụ cười.
"Nhịn được rồi," Tôn Vấn Cừ cười, "Giờ tao qua."
"Đến đi," Mã Lượng nói, "Viện Viện đã chuẩn, chuẩn bị xong cho mày rồi, bảo mày chắc chắn sẽ, sẽ lại đây ngủ."
"Ừm." Tôn Vấn Cừ cúp điện thoại.
Trên đường đã không còn người đi bộ, xe cũng chẳng còn mấy chiếc, Tôn Vấn Cừ lái xe rất nhanh, nhìn con đường vắng vẻ chỉ còn ánh đèn đường này, hắn cảm thấy có hơi mất mát.
Phương Trì lại một lần nữa làm hắn bất ngờ, tuy hắn cũng không có ý định qua đêm ở chỗ Phương Trì, lý do rất đơn giản, chuyện này mới đầu chắc chắn không thể nào tĩnh tâm được, nhưng một Phương Trì bất ngờ vì hắn quay về tới mức nói cũng không lưu loát, lại ngay từ đầu đã không có ý định để hắn lại qua đêm, quả thật là hắn không nghĩ tới.
Hắn nhẹ nhàng tặc lưỡi một cái, không nhìn ra được, thằng bé này còn rất biết làm chủ bản thân.
____________________________________________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất