Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 54: Hỗn loạn

Trước Sau
Ôn Ngọc không đợi Túc Viên đưa mình đi, mặc kệ vết thương bên hông đang rướm máu, lặng lẽ bỏ đi.

Không biết đường xuống, thì cùng lắm hắn nhảy xuống là được.

Lạc Hà hay tin, chỉ nhíu mày càng chặt thêm: "Hắn dám một mình tìm đường xuống núi?"

Đoan Chính mặt biến sắc không khỏi lo lắng: "Đúng là ngu ngốc, con đường xuống núi bao nhiêu thú dữ? Hắn là đang thách thức chúng ta?"

"Thuộc hạ lập tức hộ giá." Túc Viên toan bỏ đi đã bị Lạc Hà ngăn lại: "Khoan! Không cần phải cứu hắn. Thử chờ xem, không có ta... Ai sẽ nguyện ý vì hắn đến giúp." Lạc Hà vô tình quay người, miễn cưỡng siết chặt tay.

Ta vì ngươi nguyện bỏ đi đôi mắt, ngươi lại cứ như vậy phụ ta những năm năm!

...

Ôn Ngọc lảo đảo vô định bước đi, trước mắt hắn hiện tại ngoài rừng cây rậm rạp thì chẳng còn gì cả...

Một tiếng gầm gừ phía sau đột nhiên từ từ vang lên... Ha, Ôn Ngọc mỉm cười... Cái âm thanh này khá là quen đó.

Hổ thật sự xuất hiện trước mắt nha.

Ôn Ngọc chìm vào mê man, gục ngã tại chỗ.

Xong rồi, xong rồi. Hắn một lần cảm khái.

...

Tại thành trì Bắc Thiên Vân.

"Bái kiến Thái thượng..."

"Cút ra!"

Xung quanh nam nhân là lớp băng khí dày đặc, gương mặt lạnh tanh, có cảm tưởng như ai y cũng thể đưa lên đao chém.

"Thái thượng, chủ thành Nam Sơn xin diện kiến..." Tên quan viên không ngừng run rẩy, lắp bắp bẩm báo.

"Ôn Từ?" Nam nhân lạnh lẽo trầm giọng hỏi: "Cho vào."

"Vâng!" Tên quan viên lập tức như tìm thấy đường sống, lật đật chạy thoát thân.

Ôn Từ vẫn đang còn nghi hoặc bước vào, quan sát một lượt, ca ca y muốn gặp hoàn toàn không thấy đâu. Chỉ thấy một Khắc Nhĩ tâm trạng cực kỳ tồi tệ ngồi ở chính tọa.

"Khắc đế? Ngài làm sao..." Ôn Từ và Lưu An nhìn nhau, rốt cuộc cũng là Ôn Từ nhịn không được hỏi.

Khắc Nhĩ thở dài nặng nề nói: "Hắn bỏ theo Lâm Uyên rồi."

"Lâm Uyên?" Ôn Từ quay sang Lưu An, tức thì thấy Lưu An trầm tư. Lúc sau mới giải thích: "Lâm Uyên là ngoại nhân Thiên Vân Quốc, nghe nói phụ thân y từng là phản tướng của Thiên Vân."

"Cái?" Ôn Từ lấy tay che miệng, kinh hách: "Làm sao ca ca lại theo y?"



Lưu An lắc đầu, thấy vậy Khắc Nhĩ thay hắn đáp: "Ca ca ngươi dùng tính mạng để đổi lấy vòng trường sinh."

Cái này Ôn Từ có nghe, từ lúc y bước vào cổng thành Bắc Thiên Vân đã nghe người ta bàn tán xôn xao về nó. Đại khái cũng có thể hiểu, vòng trường sinh là vật gì.

Cả gian phong bỗng nhiên trầm xuống, không ai nói thêm lời nào. Trong lòng tự hỏi một câu hỏi giống hệt nhau.

Khắc Nhĩ xoa xoa thái dương thở dài, tâm trạng tệ đến không thể tệ hơn như tượng ngồi im trên ghế, hoàn toàn không buồn nhúc nhích.

Cuối cùng vẫn là Ôn Từ mở miệng hỏi tiếp: "Vậy bệ hạ đã tìm được bọn họ chưa?"

Khắc Nhĩ: "Lâm Uyên bỏ về Yến Hòa cung một mình, khi ta tìm đến thì hay tin hắn đã bị một kẻ khác đưa đi."

Ôn Từ ngạc nhiên, lại bị kẻ khác bắt nữa?

"Ngài tha cho Lâm Uyên?"

"Căn bản ta cũng không có lý do để bắt hắn."

...

Trong một con hẻm tối tăm nơi thành trì Bắc Thiên Vân, nam nhân thân vận y phục đen, tay cầm quạt, tóc búi cao quay người vào trong tĩnh lặng.

Phía sau là gần mười sát thủ, nam có nữ có. Tập họp tất cả những tinh anh từ Lưu Vân cung đang đợi lệnh của chủ tử.

Kiều Thương tiến lên bẩm báo: "Tất cả đều đã có mặt."

Nam nhân thở hắt ra, buông một câu sắc bén: "Cho dù có phải đào hết đất ở Thiên Vân Quốc này, cũng phải tìm cho bằng được người."

"Tuân lệnh!" Không chần chừ thêm, lần lượt từng người một như gió mà biến mất.

Khi người cuối cùng cũng như hư ảo rời đi, để lại một Uyển Trúc cô độc, y lẩm bẩm: "Ngươi lại dám bỏ ta sao?"

...

Lâm Uyên về đến Yến Hòa cung, không cam lòng người mình đoạt được lại bị kẻ khác đoạt đi, tức tối cho gọi thuộc hạ thân cận Cẩm Minh đến.

Cẩm Minh từ chỗ tối bước ra, gương mặt tĩnh lặng như tờ, dường như chẳng có cái gì trên thế gian này có thể lay động được ý nghĩ trong đầu hắn. Bình thản hỏi: "Chủ nhân muốn bắt người?"

"Ôn Ngọc, Thái hậu Tam Vân."

"Tam Vân?" Mấy năm gần đây y có nghe đến cái tên nổi danh này, không ngờ người Lâm Uyên cần tìm lại là hắn.

"Ta bắt được người thì chủ nhân cho ta cái gì?"

"Ngươi nghĩ thử xem?" Lâm Uyên trừng mắt với hắn, không quan tâm liền bỏ đi vào trong.

Tam Vân... Nam Hoàng hậu đầu tiên được sắc phong đã mất tích năm năm trước. Bỗng dưng hiện tại lại xuất hiện, khiến một kẻ tâm tình như Lâm Uyên để ý đến...

Cẩm Minh bất giác nở một nụ cười quỉ dị.



...

Lạc Trì trong tẩm cung, nghe tin Giang tổng quản báo đến thì chỉ muốn ngất xỉu, bình tĩnh ngồi nghe Giang tổng quản bẩm báo từ đầu chí cuối, y thật sự không biết nên nói gì cho phải.

"Hoàng thượng, hoàng thượng cẩn thận." Giang tổng quản lo lắng.

Lạc Trì nói: "Hoàng đệ của trẫm đâu cả rồi?"

Giang tổng quản khẽ đáp: "Hai người họ vốn đang luyện võ, nghe lính canh bàn tán chuyện này tức thì nổi trận lôi đình..."

Lạc Trì thở dài: "Tên nào miệng tiện như vậy, bắt giam xử tội cho trẫm!"

"Vâng vâng, Hoàng thượng cẩn thận. Trà còn nóng mà..."

Lạc Trì xua tay, ý bảo Giang công công lui đi.

Y ngồi sau bàn phê tấu, nhìn chén trà tỏa hương trong tay, lòng dần lạnh đi. Thói quen uống trà này, là y học được từ phụ thân. Cho nên với tuổi vốn không được uống mấy thứ này, y lại nghiện nó.

Bởi lẽ, trong năm năm qua, mỗi khi uống trà là y lại cảm giác như phụ thân vẫn luôn bên cạnh y, dõi theo con đường giữ vững giang sơn của y.

Lạc Trì đóng nắp trà, lên tiếng ra lệnh cho cung nữ: "Thay y phục, trẫm muốn đến viện Thái hậu."

Lạc Trì đến nơi Ôn Ngọc từng ở, Tử Đằng trong gió đung đưa, phong cảnh thập phần đẹp đẽ. Bàn đá dưới tán cây, nơi hắn từng ngồi thưởng trà xem trăng. Tất cả phải chăng, Lạc Trì y sẽ không còn cơ hội chứng kiến lại một lần nữa?

...

Ôn Ngọc tỉnh lại một lần, cảm thán rằng mình vậy mà còn chưa chết.

Đầu đau nhức dữ dội, tất cả ký ức đều trở nên mờ nhạt.

Khung cảnh xa lạ, không biết là lạc trôi đến đâu nữa.

Gõ cửa, một bà già bước vào. Tuy tuổi tác đã bị thời gian ăn mòn thế nhưng rất là đẹp lão, Ôn Ngọc há hốc mồm còn tự hỏi không biết có phải là bản thân đang gặp được một bà tiên trong truyện cổ tích bước ra hay không.

Bà già tiến đến gần hắn, nhu hòa mỉm cười, vừa đặt thau nước xuống vừa hỏi: "Lão là An Yên, chàng trai tên họ là gì?"

Ôn Ngọc sững sờ, tự hỏi: "Tên..."

Tên hắn là gì?

Thấy nam nhân ngây ngốc, không phải là một tên khờ chứ? Bà già trầm ngâm.

Nam nhân suy nghĩ, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra tên mình là gì. Với cả, sao hắn lại ở đây? Còn những việc hắn đã trải qua... Sao hắn lại chẳng nhớ gì cả?

"Ngươi không có tên?" Lão hỏi.

Hắn lập tức gật đầu: "Hình như là có. Nhưng lại không nhớ được."

"Ngươi mất trí nhớ sao?" Bà lão ngạc nhiên hướng Ôn Ngọc nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau