Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!
Chương 67: Nhận ra
Lạc Minh mất một phút ngơ ngác, y phải gian nan lắm mới tiếp nhận được thông tin này.
Y khẽ nhíu mày lần nữa, trong lòng cảm thán... tên ăn xin này không phải bị điên đó chứ?
"Hoàng thượng không tin?"
"Đương nhiên. Ngươi dung mạo khác người, vóc dáng hay giọng nói hoàn toàn là của người khác. Làm sao ta có thể tin được ngươi?" Lạc Minh đưa mắt liếc nhìn những đóa hoa sen trong hồ: "Người rời đi hai mươi lăm năm, nếu có quay lại cũng chưa chắc có thể nhớ về cố nhân. Nhớ về Phụ hoàng ta, nhớ về Hoàng tổ phụ..."
"Huống hồ, cách biệt một đời một kiếp há có thể nói quay về là quay về?"
Nam nhân cúi đầu lặng lẽ, là hắn đã bỏ rơi họ hết lần này đến lần khác. Là hắn đã cô phụ họ đến hai đời.
"Ta biết Hoàng thượng khó tin. Bởi lẽ dung mạo kiệt xuất kia đã sớm hóa thành cát bụi mà tan biến, nhưng có một điều mà ta có thể dám khẳng định với Hoàng thượng, đỉnh núi Vương Sơn kia, chỉ có một mình ta tìm được đường lên, chỉ một mình ta ngoài Tam hoàng Tiên đế là người bước chân lên được đến nơi bồng lai ấy!"
Đôi con ngươi Lạc Minh giãn ra, trầm mặc nhìn một lần nữa con người đáng đứng trước mặt. Nếu điều hắn nói là thật thì...
Vương Sơn mây mù bao quanh hơn hai mươi lăm năm, trước nay không một ai bước chân lên được đến đỉnh núi, lãnh địa của Tiên đế Thiên Vân Quốc. Người này lại dám trước mặt y khẳng định chắc chắn như thế là có ý gì?
"Hoàng thượng, hôm nay có phải là ngày giỗ thứ hai mươi lăm của ta?"
Lạc Minh giật mình, dứt ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, đáp: "Giỗ lần thứ hai mươi lăm của Nam hoàng hậu Thiên Vân."
Nam nhân mỉm cười, làm ra động tác mời: "Vậy Hoàng thượng có phiền theo ta đến Vương Sơn?"
Nam nhân ngũ quan sắc xảo xinh đẹp, cơ thể khỏe mạnh cao lớn, quả nhiên chính xác là một hán tử. Một chút cũng không giống Tam Vân Thái hoàng Thái hậu.
Nhưng cũng không biết vì lý do gì mà cuối cùng Lạc Minh như bị thôi miên cũng cho người đi theo hắn.
Chân núi Vương Sơn khi nhìn lên chỉ thấy một màu trắng xóa, cây cối xum xuê tươi tốt nhưng lại lẩn trốn sau lớp sương mù dày đặc càng khiến cho người khác cảm thấy nơi này hiu quạnh biết bao.
Tên hán tử cao lớn ngăn trước Lạc Minh: "Bệ hạ nguy hiểm!"
Nghiêm tổng quản sắc mặt lo lắng: "Bệ hạ, người không nên tin hắn..."
Đoàn người phò tá đông đúc, chỉ có một ám vệ được đi theo. Lạc Minh phất tay: "Đừng đi theo."
"Bệ hạ!" Nghiêm tổng quản khẽ gọi.
Lạc Minh chẳng để ý, cứ như y đã bị người phía trước mê hoặc.
Năm đó Ôn Ngọc tự mình xuống Vương Sơn, trước khi mất trí nhớ bị bà cụ nhặt về thì hắn đại khái cũng đã ghi nhớ được con đường đi xuống.
Ba người đi cùng nhau mất một ngày, tên ám vệ luôn phòng thủ bên cạnh chủ tử lên tiếng: "Ngươi thật sự không lừa người chứ?"
"Im lặng." Lạc Minh ra hiệu, không biết vì lí do gì nhưng hiện giờ y cảm thấy người này vô cùng đáng tin.
Đi thêm một đoạn nữa, hai người đột nhiên thấy hắn dừng lại. Nam nhân quay người mỉm cười với y: "Hoàng thượng, đã đến."
Lạc Minh thật không tin vào mắt mình, không thể ngờ đến là có một ngày y sẽ đặt chân được lên Vương Sơn, lãnh địa của các đế vương vang danh thiên hạ...
Lạc Minh tiến gần, kinh hách vì một khung cảnh tuyệt đẹp diễm lệ bỗng hiện ra trong tầm mắt y, đâu đó còn nghe được tiếng suối trong chảy róc rách, tán cây xanh tươi xào xạc cùng tiếng chim hót tràn đầy sức sống mãnh liệt. Thật khó tin là tất cả những điều này đều hiện hữu trên một ngọn núi trông có vẻ thập phần hiu quạnh như thế.
Lạc Minh thấy người kia đến gần một chiếc bàn đá, dưới tán Tử Đằng. Ánh nhìn hiện lên vẻ hoài niệm: "Đây là nơi ưa thích nhất của ta. Nhưng ta lại chưa bao giờ ngồi ở đây."
"Ta thích Tử Đằng, thích uống trà dưới tán Tử Đằng. Bởi thế, khuôn viên trong viện Thái hậu luôn có hoa Tử Đằng và bàn đá, ghế đá cho ta ngồi uống trà."
Nam nhân ngước mắt lên cao, thở dài: "Tất cả đều rất tốt với ta..."
"Ai đó!" Tiếng động không phải chỉ của một người lần lượt vang lên. Theo sau đó là những thân ảnh mặc hắc y đột ngột xuất hiện.
Tầm hai mươi người thủ sẵn vũ khí nhìn chăm chăm về ba nhân vật không biết từ đâu đến.
Một nữ nhân thân vận bạch y từ trong điện bước ra: "Là ai cả gan dám tùy tiện lên Vương Sơn này?"
Lạc Minh cao giọng: "Trẫm là Lạc Minh đế."
Nữ nhân nghe đến, đoạn có hơi khựng lại, sau đó nhíu mày không hài lòng: "Lạc Minh đế, ngươi cho dù có cả thiên hạ này, cũng không được phép bước một chân lên lãnh địa Vương Sơn!"
"Không lẽ, không có ai nhắc nhở ngươi?" Nữ nhân như không có chút kiên nhẫn, vụt đến bóp chặt cổ y: "Đừng tưởng là Hoàng đế rồi thì muốn làm gì thì làm! Ta nếu muốn, vẫn có thể giết chết ngươi tại đây!"
Ám vệ kia nhanh chóng lao đến dùng đao đặt lên cổ nữ nhân, gằn từng tiếng: "Buông bệ hạ ra!"
Lạc Minh ngược lại bình tĩnh: "Nhiên An, cứ để mặc kệ nàng, ngươi bỏ đao xuống... Ánh Dương, ngươi thật sự không thắc mắc, tại sao ta lên được đến đây?"
Nữ nhân tên Ánh Dương bỗng nhiên ngây ra giây lát. Đưa mắt hướng về nam nhân vẫn luôn mỉm cười đang đứng một bên.
"Hắn ta là ai?"
"Tự xưng Tam Vân Thái hoàng Thái hậu."
Ánh Dương bất động, tay cũng không còn sức, lắp bắp: "Sao có thể?"
"Lúc đầu ta cũng không tin. Nhưng chỉ có duy nhất một mình Tam Vân Hoàng hậu lên được Vương Sơn quả thật không sai. Mà ta chính là bằng chứng chứng minh."
Ánh Dương run run, hai mắt mở to. Ngơ ngác một lúc lâu, khi hồi thần lập tức lớn tiếng ra lệnh: "Tất cả... Quỳ Xuống!"
Những ám vệ tức thì quỳ rạp xuống theo cảm xúc đồng loạt hô: "Bái kiến Thái hoàng Thái hậu Thiên Vân Quốc!"
Nam nhân đứng ở giữa, khóe môi khẽ nhếch. Lần này hắn quay lại, có sức khỏe, có quyền lực. Cuối cùng là... hắn phải đem những người vốn thuộc về hắn quay lại bên cạnh hắn.
"Ngươi là Ánh Dương?"
Ánh Dương cung kính: "Tiểu nữ là người trông coi cho điện Đế vương."
"Hoàng nhi của ta đâu?"
"Bẩm Thái hậu, Lạc Trì Tiên đế vẫn luôn đợi người quay lại."
Nam nhân quay sang Lạc Minh, nhe răng cười ngả ngớn: "Vậy Hoàng thượng của ta. Bây giờ hãy nói xem, ta đây tên là gì?"
Lạc Minh đấu hai tay, kính cẩn: "Bẩm, người là Ôn Ngọc, Đệ nhất Nam hoàng hậu Thiên Vân Quốc."
- ---- Tác giả có lời muốn nói:
Vừa đọc chương này vừa lên Zing mp3 nghe Bất Nhiễm - Mao Bất Dịch trong Hương Mật Tựa Khói Sương coi bộ hợp lắm á=)))
Y khẽ nhíu mày lần nữa, trong lòng cảm thán... tên ăn xin này không phải bị điên đó chứ?
"Hoàng thượng không tin?"
"Đương nhiên. Ngươi dung mạo khác người, vóc dáng hay giọng nói hoàn toàn là của người khác. Làm sao ta có thể tin được ngươi?" Lạc Minh đưa mắt liếc nhìn những đóa hoa sen trong hồ: "Người rời đi hai mươi lăm năm, nếu có quay lại cũng chưa chắc có thể nhớ về cố nhân. Nhớ về Phụ hoàng ta, nhớ về Hoàng tổ phụ..."
"Huống hồ, cách biệt một đời một kiếp há có thể nói quay về là quay về?"
Nam nhân cúi đầu lặng lẽ, là hắn đã bỏ rơi họ hết lần này đến lần khác. Là hắn đã cô phụ họ đến hai đời.
"Ta biết Hoàng thượng khó tin. Bởi lẽ dung mạo kiệt xuất kia đã sớm hóa thành cát bụi mà tan biến, nhưng có một điều mà ta có thể dám khẳng định với Hoàng thượng, đỉnh núi Vương Sơn kia, chỉ có một mình ta tìm được đường lên, chỉ một mình ta ngoài Tam hoàng Tiên đế là người bước chân lên được đến nơi bồng lai ấy!"
Đôi con ngươi Lạc Minh giãn ra, trầm mặc nhìn một lần nữa con người đáng đứng trước mặt. Nếu điều hắn nói là thật thì...
Vương Sơn mây mù bao quanh hơn hai mươi lăm năm, trước nay không một ai bước chân lên được đến đỉnh núi, lãnh địa của Tiên đế Thiên Vân Quốc. Người này lại dám trước mặt y khẳng định chắc chắn như thế là có ý gì?
"Hoàng thượng, hôm nay có phải là ngày giỗ thứ hai mươi lăm của ta?"
Lạc Minh giật mình, dứt ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, đáp: "Giỗ lần thứ hai mươi lăm của Nam hoàng hậu Thiên Vân."
Nam nhân mỉm cười, làm ra động tác mời: "Vậy Hoàng thượng có phiền theo ta đến Vương Sơn?"
Nam nhân ngũ quan sắc xảo xinh đẹp, cơ thể khỏe mạnh cao lớn, quả nhiên chính xác là một hán tử. Một chút cũng không giống Tam Vân Thái hoàng Thái hậu.
Nhưng cũng không biết vì lý do gì mà cuối cùng Lạc Minh như bị thôi miên cũng cho người đi theo hắn.
Chân núi Vương Sơn khi nhìn lên chỉ thấy một màu trắng xóa, cây cối xum xuê tươi tốt nhưng lại lẩn trốn sau lớp sương mù dày đặc càng khiến cho người khác cảm thấy nơi này hiu quạnh biết bao.
Tên hán tử cao lớn ngăn trước Lạc Minh: "Bệ hạ nguy hiểm!"
Nghiêm tổng quản sắc mặt lo lắng: "Bệ hạ, người không nên tin hắn..."
Đoàn người phò tá đông đúc, chỉ có một ám vệ được đi theo. Lạc Minh phất tay: "Đừng đi theo."
"Bệ hạ!" Nghiêm tổng quản khẽ gọi.
Lạc Minh chẳng để ý, cứ như y đã bị người phía trước mê hoặc.
Năm đó Ôn Ngọc tự mình xuống Vương Sơn, trước khi mất trí nhớ bị bà cụ nhặt về thì hắn đại khái cũng đã ghi nhớ được con đường đi xuống.
Ba người đi cùng nhau mất một ngày, tên ám vệ luôn phòng thủ bên cạnh chủ tử lên tiếng: "Ngươi thật sự không lừa người chứ?"
"Im lặng." Lạc Minh ra hiệu, không biết vì lí do gì nhưng hiện giờ y cảm thấy người này vô cùng đáng tin.
Đi thêm một đoạn nữa, hai người đột nhiên thấy hắn dừng lại. Nam nhân quay người mỉm cười với y: "Hoàng thượng, đã đến."
Lạc Minh thật không tin vào mắt mình, không thể ngờ đến là có một ngày y sẽ đặt chân được lên Vương Sơn, lãnh địa của các đế vương vang danh thiên hạ...
Lạc Minh tiến gần, kinh hách vì một khung cảnh tuyệt đẹp diễm lệ bỗng hiện ra trong tầm mắt y, đâu đó còn nghe được tiếng suối trong chảy róc rách, tán cây xanh tươi xào xạc cùng tiếng chim hót tràn đầy sức sống mãnh liệt. Thật khó tin là tất cả những điều này đều hiện hữu trên một ngọn núi trông có vẻ thập phần hiu quạnh như thế.
Lạc Minh thấy người kia đến gần một chiếc bàn đá, dưới tán Tử Đằng. Ánh nhìn hiện lên vẻ hoài niệm: "Đây là nơi ưa thích nhất của ta. Nhưng ta lại chưa bao giờ ngồi ở đây."
"Ta thích Tử Đằng, thích uống trà dưới tán Tử Đằng. Bởi thế, khuôn viên trong viện Thái hậu luôn có hoa Tử Đằng và bàn đá, ghế đá cho ta ngồi uống trà."
Nam nhân ngước mắt lên cao, thở dài: "Tất cả đều rất tốt với ta..."
"Ai đó!" Tiếng động không phải chỉ của một người lần lượt vang lên. Theo sau đó là những thân ảnh mặc hắc y đột ngột xuất hiện.
Tầm hai mươi người thủ sẵn vũ khí nhìn chăm chăm về ba nhân vật không biết từ đâu đến.
Một nữ nhân thân vận bạch y từ trong điện bước ra: "Là ai cả gan dám tùy tiện lên Vương Sơn này?"
Lạc Minh cao giọng: "Trẫm là Lạc Minh đế."
Nữ nhân nghe đến, đoạn có hơi khựng lại, sau đó nhíu mày không hài lòng: "Lạc Minh đế, ngươi cho dù có cả thiên hạ này, cũng không được phép bước một chân lên lãnh địa Vương Sơn!"
"Không lẽ, không có ai nhắc nhở ngươi?" Nữ nhân như không có chút kiên nhẫn, vụt đến bóp chặt cổ y: "Đừng tưởng là Hoàng đế rồi thì muốn làm gì thì làm! Ta nếu muốn, vẫn có thể giết chết ngươi tại đây!"
Ám vệ kia nhanh chóng lao đến dùng đao đặt lên cổ nữ nhân, gằn từng tiếng: "Buông bệ hạ ra!"
Lạc Minh ngược lại bình tĩnh: "Nhiên An, cứ để mặc kệ nàng, ngươi bỏ đao xuống... Ánh Dương, ngươi thật sự không thắc mắc, tại sao ta lên được đến đây?"
Nữ nhân tên Ánh Dương bỗng nhiên ngây ra giây lát. Đưa mắt hướng về nam nhân vẫn luôn mỉm cười đang đứng một bên.
"Hắn ta là ai?"
"Tự xưng Tam Vân Thái hoàng Thái hậu."
Ánh Dương bất động, tay cũng không còn sức, lắp bắp: "Sao có thể?"
"Lúc đầu ta cũng không tin. Nhưng chỉ có duy nhất một mình Tam Vân Hoàng hậu lên được Vương Sơn quả thật không sai. Mà ta chính là bằng chứng chứng minh."
Ánh Dương run run, hai mắt mở to. Ngơ ngác một lúc lâu, khi hồi thần lập tức lớn tiếng ra lệnh: "Tất cả... Quỳ Xuống!"
Những ám vệ tức thì quỳ rạp xuống theo cảm xúc đồng loạt hô: "Bái kiến Thái hoàng Thái hậu Thiên Vân Quốc!"
Nam nhân đứng ở giữa, khóe môi khẽ nhếch. Lần này hắn quay lại, có sức khỏe, có quyền lực. Cuối cùng là... hắn phải đem những người vốn thuộc về hắn quay lại bên cạnh hắn.
"Ngươi là Ánh Dương?"
Ánh Dương cung kính: "Tiểu nữ là người trông coi cho điện Đế vương."
"Hoàng nhi của ta đâu?"
"Bẩm Thái hậu, Lạc Trì Tiên đế vẫn luôn đợi người quay lại."
Nam nhân quay sang Lạc Minh, nhe răng cười ngả ngớn: "Vậy Hoàng thượng của ta. Bây giờ hãy nói xem, ta đây tên là gì?"
Lạc Minh đấu hai tay, kính cẩn: "Bẩm, người là Ôn Ngọc, Đệ nhất Nam hoàng hậu Thiên Vân Quốc."
- ---- Tác giả có lời muốn nói:
Vừa đọc chương này vừa lên Zing mp3 nghe Bất Nhiễm - Mao Bất Dịch trong Hương Mật Tựa Khói Sương coi bộ hợp lắm á=)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất