Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay
Chương 4: Bạn trai của cao khải
Edit: Yuri
Beta: Yuri
Trường Trung Học số Hai rất coi trọng cuộc sống học tập của học sinh, vì vậy bỏ vốn gốc phân phối cho Lâm Khải bọn họ mỗi người một bộ trang phục diễn kịch.
Của Lộc Phi là cái đầm thuần trắng, của Tề Minh là quân phục phẳng phiu, của Trương Cường là cosplay kiểu anime.(???)
Còn của Lâm Khải là một cái áo da màu đen, phối hợp với cái áo choàng màu tím.
Áo da nhỏ một số, sau khi Lâm Khải mặc lên liền phơi bày ra vòng eo mảnh khảnh của bản thân.
Lâm Khải nhìn cái áo da đáng xấu hổ đó, nói: “Em có thể xin đổi bộ khác không?”
Triệu Uông Dương nói: “Bây giờ chỉ còn dư lại đồ của Người Đẹp Và Quái Thú, em muốn không?”
“Muốn!”
“Em tính mặc đồ quái thú diễn Công Chúa Bạch Tuyết? Công Chúa Bạch Tuyết Và Quái Thú?”
Lâm Khải khóc không ra nước mắt.
Trương Cường an ủi: “Nói không chừng cậu sẽ thích cảm giác đó đấy.”
“Không thể nào!”
Khi Lâm Khải trở về nhà trọ, phòng khách im ắng không ai hết. Cậu vòng một vòng quanh nhà, xác định thật sự không có ai hết, mới lấy bộ đồ của mình từ trong cặp ra.
Không nói cái khác, nhưng chất lượng của nó không tồi, hơn nữa phối hợp đầy đủ, còn có mái tóc giả màu nâu.
Lâm Khải mặc trang phục diễn kịch vào, lại đội thêm tóc giả lên. Cậu chỉnh chỉnh bộ trang phục trên người mình một chút, cầm áo choàng lượn một vòng.
Nhìn cũng đẹp đó.
Chỉ có điều, chỗ ngực không được đầy đặn cho lắm, nhìn như bà hoàng hậu bị ngực xệ.
Lâm Khải đi vào nhà bếp tìm hai cái bánh bao, làm một bộ ngực giải phẫu đơn giản cho bản thân.
Vừa trắng vừa to, giá như nó là tiểu long bao (bánh bao Thượng Hải, ai không biết thì gu gồ đê), còn có chất lỏng ngon tuyệt trong nhân bánh.
Lâm Khải đặt tay mình lên phần ngực hơi nhô. Cậu đọc lời kịch của công chúa Bạch Tuyết: “Ôi, trái táo đỏ xinh đẹp biết bao, nếu như mình có thể ăn nó, đó sẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.”
Lụp bụp ——
Một trái táo đỏ rực lăn chậm đến bên chân Lâm Khải.
Lâm Khải ý thức được cái gì đó, ôm lấy ngực mình hô lên: “Anh là ai?”
Lâm Khải nhập vai quá sâu, âm thanh nghe the thé, giống như gà gáy.
“Tôi không thấy gì hết! Không thấy gì hết!”
Lâm Khải bình tĩnh lại một chút, cậu tháo tóc giả ra, dùng giọng bình thường hỏi: “Anh cũng là người thuê ở đây?”
“Tôi là Owen, không có quấy rầy tới cậu chứ? Tôi cũng là lần đầu tiên gặp tình cảnh này, cho nên trượt tay một chút.”
Owen chỉ trái táo đỏ bên chân Lâm Khải nói: “Nếu như cậu thật sự cảm thấy trái táo đó quá cám dỗ, tôi có thể tặng cho cậu.”
Nếu như không cậu đoán không lầm, người này hẳn là người thuê cuối cùng đó.
Làn da Owen trắng nõn, nhìn giống như học sinh.
Lâm Khải cười gượng gạo, nói: “Anh yên tâm, tôi không phải biến thái. Đây là quần áo tôi dùng để diễn kịch.”
“Cậu diễn công chúa Bạch Tuyết?”
Một thằng con trai đi diễn công chúa Bạch Tuyết, không khác với một thằng biến thái là mấy.
Lâm Khải không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: “Coi như là vậy.”
“Chúc cậu diễn thành công, tôi có thể tài trợ các cậu vài trái táo đỏ.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
“Vậy tôi đi vào trước đây.”
Lâm Khải dời bước qua một bên, nhường đường vào nhà cho Owen. Nhưng mà Owen lại trực tiếp đi vào phòng Cao Khải.
Lúc này Lâm Khải mới chú ý Owen mang dép của Cao Khải.
“Đã nói là không ăn cỏ gần hang!” Lâm Khải đá vào tường một cái, mắng: “Tên biến thái này!”
Lúc ăn cơm tối, Owen múc hai phần cơm, phần ít thì cho bản thân, còn phần nhiều lại cho Cao Khải.
Cao Khải bày vẻ mặt “lưu manh” nhìn chằm chằm Lâm Khải.
Lâm Khải hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Anh đang tưởng tượng cảnh em trai tiểu Khải hoá trang thành công chúa Bạch Tuyết.”
“Đừng có tưởng tượng.”
Châu Ngư ăn hai muỗng cơm, hỏi: “Công chúa Bạch Tuyết?”
Mấy ngày gần đây Châu Ngư vẫn luôn ở trong phòng mình, cho nên vẫn chưa biết chuyện Lâm Khải diễn kịch.
“Tiết mục chào mừng học sinh mới của em trai tiểu Khải,” Cao Khải nói: “Trang phục diễn kịch của cậu đâu? Anh muốn nhìn một chút.”
“Không!”
Owen kẹp vài miếng thịt cho Cao Khải, nói: “Cái này ăn ngon lắm.”
“Cảm ơn bảo bối.”
Âm thanh của Cao Khải kéo rất dài, còn ngán hơn thịt kho trong chén.
Lâm Khải hỏi: “Hai người cũng là bạn bè trong sáng?”
Hai bàn tay của Cao Khải và Owen nắm chặt vào nhau, hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
“Quy định của nhà trọ không phải không cho ăn cỏ gần hang sao?”
“Đây là người yêu anh kiếm bằng thực lực, sao lại thành cỏ gần hang rồi?”
“Anh ấy không phải là người thuê sống ở đây à?”
“Đúng vậy,” Cao Khải nói: “Ở chung phòng với anh, hai người ở chung một phòng.”
Lâm Khải giơ ngón cái lên.
“Hôm nay chính thức giới thiệu với mọi người một chút,” Cao Khải cầm tay Owen đứng lên, nói: “Đây là người yêu của tôi, Owen. Em ấy mới tốt nghiệp năm nay, nên sống chung với tôi.”
Lâm Khải vỗ tay cho hai người, nói: “Chúc hai người sống với nhau tới bạc đầu! Sớm sinh quý tử! Con cháu đầy đàn!”
Owen hỏi: “Mọi người có để bụng nếu tôi nuôi thú cưng không? Tôi sẽ bảo đảm vệ sinh sạch sẽ.”
Châu Ngư hỏi: “Con gì vậy?”
“Mèo con.”
Owen có một con mèo vàng ốm tong teo, bởi vì không có sự đồng ý của những người thuê khác, nên anh vẫn luôn nhốt con mèo ở trong phòng.
Lâm Khải trêu con mèo, hỏi: “Nó có tên không?”
“Mi Mi.”
“Thật là một cái tên phổ biến dễ nhớ.”
Một nửa số mèo trên đất nước này đều có cái tên như thế.
Sau khi ăn cơm tối xong, Cao Khải và Owen ngồi trên ghế sofa vừa vuốt mèo vừa xem ti vi.
Châu Ngư gánh nhiệm vụ rửa chén.
Lâm Khải đi tới phòng bếp, nói: “Anh đại Ngư, mấy ngày gần đây không thấy anh đâu hết.”
“Ừm.”
“Không sao đâu, anh ấy có người yêu anh cũng sẽ có mà.”
“Hả?”
“Chính là,” Lâm Khải nói một cách dè dặt: “Anh đừng đau lòng.”
“Vì Cao Khải sao?”
“Vâng.”
“Yên tâm đi, đã nói là bạn bè rồi, cậu ta gặp phải người mình thích tôi vui muốn chết đây.”
Giọng điệu của Châu Ngư không giống như đang nói dối. Lâm Khải hỏi: “Vậy tại sao mấy bữa nay không thấy anh?”
“Bế quan, viết tiểu thuyết.”
“Viết tiểu thuyết?”
“Nếu không tôi lấy gì trả tiền phòng?”
Lâm Khải chưa từng thấy Châu Ngư đi làm, không ngờ anh ấy lại là tác giả.
Châu Ngư rửa chén xong, để nó ở vị trí cố định, rồi nói: “Tôi là tác giả trên mạng, sắp tới ngày phải giao bản thảo nên mới ở trong phòng không ra, qua khỏi mấy ngày này là ok rồi.”
Sau khi về phòng mình, Lâm Khải lên mạng tìm tiểu thuyết của Châu Ngư.
Bút danh của Châu Ngư là Anh Đại Ngư, hiện tại đã có một ít fans. Mỗi tháng anh đều viết xong một bộ tiểu thuyết (siêng vl (´∀`)), chất lượng hay tốc độ đều bỏ xa những tác giả khác.
Bộ gần đây nhất của Châu Ngư là “Công Lược Học Sinh Thể Dục”, là câu chuyện về một học sinh Mĩ Thuật và một học sinh Thể Dục. Thể loại BL.
Lâm Khải làm xong bài tập của mình, bắt đầu đọc tiểu thuyết của Châu Ngư.
Bộ tiểu thuyết này chỉ mới update được một trăm nghìn chữ, hai nhân vật chính chỉ mới đến với nhau. Lâm Khải hâm mộ vận may và sự dũng cảm của hai nhân vật trong truyện, cũng ngưỡng mộ tài hoa của Châu Ngư.
Châu Ngư nhất định đã từng rất yêu một người, cho nên mới có thể viết được một câu chuyện như vậy.
Còn câu chuyện của Trương Cường, chắc là đọc quá nhiều tiểu thuyết bậy bạ rồi.
Toàn thể ban lãnh đạo của nhà trường đều sẽ tới tham dự bữa tiệc chào mừng học sinh mới.
Bởi vì bài “Dương” của năm trước, cho nên những tiết mục năm nay xét duyệt rất nghiêm khắc. Tiết mục của bọn họ thông qua được xét duyệt thì đúng là kỳ tích.
MC của buổi tiệc chào mừng học sinh mới là hai học sinh lớp mười một, một nam một nữ, mặc trang phục dạ hội xinh đẹp.
Đàn chị đứng giữa sân khấu, đọc bài phát biểu khai mạc: “Hôm nay chúng ta vui mừng tụ họp, hôm nay chúng ta múa hát tưng bừng, hôm nay tôi tự hào vì trường Trung Học số Hai, ngày mai trường Trung Học số Hai hãnh diện vì tôi. Để chúng ta thưởng thức tiết mục đầu tiên nào, đọc thơ diễn cảm bài “Tôi Đào Dầu Mỏ Trong Những Ngày Yêu Nước” của bạn Hồ Loan Lại đến từ lớp 10/6.”
Hồ Loan Lại là uỷ viên học tập của lớp 10/6, cặp mắt kiếng dầy đến nỗi có thể chống đạn. Cậu ta đứng giữa sân khấu cúi chào một cái, rồi lấy bài thơ của mình từ trong lòng ngực ra.
“A, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày tôi đều cầu mong cho tổ quốc, tôi tin kiên cường là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép, chúng ta gom góp toàn bộ sức mạnh mà chúng ta có để đào dầu mỏ vì tổ quốc, chúng ta là những dòng suối nhỏ, không bao giờ ngừng chảy, nếu như có thể, xin hãy đưa tôi đến một hòn đảo mới, để cho tôi ngày ngày nhảy múa trên đó, nếu như hỏi tôi muốn mang cái gì, vậy thì tôi mang theo một trái bóng rổ, để tôi nhảy vũ điệu đã luyện tập hai năm rưỡi đó!”
Âm thanh của Hồ Loan Lại trầm bổng du dương, tràn đầy lực lượng, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, xung động muốn vì tổ quốc góp một viên gạch (ý chỉ góp một phần nhỏ công sức).
“Ôi đệt!” Lâm Khải nói: “Thằng quỷ này tại sao lại ghép mấy bài hát này vào nhau chứ?”
Trương Cường đã bị mê muội rồi, chỉ có thể cố gắng vỗ tay.
“Vô cùng cảm ơn phần biểu diễn vô cùng thâm tình của bạn học Hồ Loan Lại, mời mọi người thưởng thức tiết mục kế tiếp, ca khúc “Chỉ Vì Cô Giáo Quá Đẹp” do lớp 10/3 trình bày.”
Tiết mục của đám Lâm Khải đứng thứ tư, phải chuẩn bị ra sân khấu.
“Tiết mục tiếp theo là, kịch bản “Công Chúa Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn” của lớp 10/6.”
Beta: Yuri
Trường Trung Học số Hai rất coi trọng cuộc sống học tập của học sinh, vì vậy bỏ vốn gốc phân phối cho Lâm Khải bọn họ mỗi người một bộ trang phục diễn kịch.
Của Lộc Phi là cái đầm thuần trắng, của Tề Minh là quân phục phẳng phiu, của Trương Cường là cosplay kiểu anime.(???)
Còn của Lâm Khải là một cái áo da màu đen, phối hợp với cái áo choàng màu tím.
Áo da nhỏ một số, sau khi Lâm Khải mặc lên liền phơi bày ra vòng eo mảnh khảnh của bản thân.
Lâm Khải nhìn cái áo da đáng xấu hổ đó, nói: “Em có thể xin đổi bộ khác không?”
Triệu Uông Dương nói: “Bây giờ chỉ còn dư lại đồ của Người Đẹp Và Quái Thú, em muốn không?”
“Muốn!”
“Em tính mặc đồ quái thú diễn Công Chúa Bạch Tuyết? Công Chúa Bạch Tuyết Và Quái Thú?”
Lâm Khải khóc không ra nước mắt.
Trương Cường an ủi: “Nói không chừng cậu sẽ thích cảm giác đó đấy.”
“Không thể nào!”
Khi Lâm Khải trở về nhà trọ, phòng khách im ắng không ai hết. Cậu vòng một vòng quanh nhà, xác định thật sự không có ai hết, mới lấy bộ đồ của mình từ trong cặp ra.
Không nói cái khác, nhưng chất lượng của nó không tồi, hơn nữa phối hợp đầy đủ, còn có mái tóc giả màu nâu.
Lâm Khải mặc trang phục diễn kịch vào, lại đội thêm tóc giả lên. Cậu chỉnh chỉnh bộ trang phục trên người mình một chút, cầm áo choàng lượn một vòng.
Nhìn cũng đẹp đó.
Chỉ có điều, chỗ ngực không được đầy đặn cho lắm, nhìn như bà hoàng hậu bị ngực xệ.
Lâm Khải đi vào nhà bếp tìm hai cái bánh bao, làm một bộ ngực giải phẫu đơn giản cho bản thân.
Vừa trắng vừa to, giá như nó là tiểu long bao (bánh bao Thượng Hải, ai không biết thì gu gồ đê), còn có chất lỏng ngon tuyệt trong nhân bánh.
Lâm Khải đặt tay mình lên phần ngực hơi nhô. Cậu đọc lời kịch của công chúa Bạch Tuyết: “Ôi, trái táo đỏ xinh đẹp biết bao, nếu như mình có thể ăn nó, đó sẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.”
Lụp bụp ——
Một trái táo đỏ rực lăn chậm đến bên chân Lâm Khải.
Lâm Khải ý thức được cái gì đó, ôm lấy ngực mình hô lên: “Anh là ai?”
Lâm Khải nhập vai quá sâu, âm thanh nghe the thé, giống như gà gáy.
“Tôi không thấy gì hết! Không thấy gì hết!”
Lâm Khải bình tĩnh lại một chút, cậu tháo tóc giả ra, dùng giọng bình thường hỏi: “Anh cũng là người thuê ở đây?”
“Tôi là Owen, không có quấy rầy tới cậu chứ? Tôi cũng là lần đầu tiên gặp tình cảnh này, cho nên trượt tay một chút.”
Owen chỉ trái táo đỏ bên chân Lâm Khải nói: “Nếu như cậu thật sự cảm thấy trái táo đó quá cám dỗ, tôi có thể tặng cho cậu.”
Nếu như không cậu đoán không lầm, người này hẳn là người thuê cuối cùng đó.
Làn da Owen trắng nõn, nhìn giống như học sinh.
Lâm Khải cười gượng gạo, nói: “Anh yên tâm, tôi không phải biến thái. Đây là quần áo tôi dùng để diễn kịch.”
“Cậu diễn công chúa Bạch Tuyết?”
Một thằng con trai đi diễn công chúa Bạch Tuyết, không khác với một thằng biến thái là mấy.
Lâm Khải không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: “Coi như là vậy.”
“Chúc cậu diễn thành công, tôi có thể tài trợ các cậu vài trái táo đỏ.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
“Vậy tôi đi vào trước đây.”
Lâm Khải dời bước qua một bên, nhường đường vào nhà cho Owen. Nhưng mà Owen lại trực tiếp đi vào phòng Cao Khải.
Lúc này Lâm Khải mới chú ý Owen mang dép của Cao Khải.
“Đã nói là không ăn cỏ gần hang!” Lâm Khải đá vào tường một cái, mắng: “Tên biến thái này!”
Lúc ăn cơm tối, Owen múc hai phần cơm, phần ít thì cho bản thân, còn phần nhiều lại cho Cao Khải.
Cao Khải bày vẻ mặt “lưu manh” nhìn chằm chằm Lâm Khải.
Lâm Khải hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Anh đang tưởng tượng cảnh em trai tiểu Khải hoá trang thành công chúa Bạch Tuyết.”
“Đừng có tưởng tượng.”
Châu Ngư ăn hai muỗng cơm, hỏi: “Công chúa Bạch Tuyết?”
Mấy ngày gần đây Châu Ngư vẫn luôn ở trong phòng mình, cho nên vẫn chưa biết chuyện Lâm Khải diễn kịch.
“Tiết mục chào mừng học sinh mới của em trai tiểu Khải,” Cao Khải nói: “Trang phục diễn kịch của cậu đâu? Anh muốn nhìn một chút.”
“Không!”
Owen kẹp vài miếng thịt cho Cao Khải, nói: “Cái này ăn ngon lắm.”
“Cảm ơn bảo bối.”
Âm thanh của Cao Khải kéo rất dài, còn ngán hơn thịt kho trong chén.
Lâm Khải hỏi: “Hai người cũng là bạn bè trong sáng?”
Hai bàn tay của Cao Khải và Owen nắm chặt vào nhau, hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
“Quy định của nhà trọ không phải không cho ăn cỏ gần hang sao?”
“Đây là người yêu anh kiếm bằng thực lực, sao lại thành cỏ gần hang rồi?”
“Anh ấy không phải là người thuê sống ở đây à?”
“Đúng vậy,” Cao Khải nói: “Ở chung phòng với anh, hai người ở chung một phòng.”
Lâm Khải giơ ngón cái lên.
“Hôm nay chính thức giới thiệu với mọi người một chút,” Cao Khải cầm tay Owen đứng lên, nói: “Đây là người yêu của tôi, Owen. Em ấy mới tốt nghiệp năm nay, nên sống chung với tôi.”
Lâm Khải vỗ tay cho hai người, nói: “Chúc hai người sống với nhau tới bạc đầu! Sớm sinh quý tử! Con cháu đầy đàn!”
Owen hỏi: “Mọi người có để bụng nếu tôi nuôi thú cưng không? Tôi sẽ bảo đảm vệ sinh sạch sẽ.”
Châu Ngư hỏi: “Con gì vậy?”
“Mèo con.”
Owen có một con mèo vàng ốm tong teo, bởi vì không có sự đồng ý của những người thuê khác, nên anh vẫn luôn nhốt con mèo ở trong phòng.
Lâm Khải trêu con mèo, hỏi: “Nó có tên không?”
“Mi Mi.”
“Thật là một cái tên phổ biến dễ nhớ.”
Một nửa số mèo trên đất nước này đều có cái tên như thế.
Sau khi ăn cơm tối xong, Cao Khải và Owen ngồi trên ghế sofa vừa vuốt mèo vừa xem ti vi.
Châu Ngư gánh nhiệm vụ rửa chén.
Lâm Khải đi tới phòng bếp, nói: “Anh đại Ngư, mấy ngày gần đây không thấy anh đâu hết.”
“Ừm.”
“Không sao đâu, anh ấy có người yêu anh cũng sẽ có mà.”
“Hả?”
“Chính là,” Lâm Khải nói một cách dè dặt: “Anh đừng đau lòng.”
“Vì Cao Khải sao?”
“Vâng.”
“Yên tâm đi, đã nói là bạn bè rồi, cậu ta gặp phải người mình thích tôi vui muốn chết đây.”
Giọng điệu của Châu Ngư không giống như đang nói dối. Lâm Khải hỏi: “Vậy tại sao mấy bữa nay không thấy anh?”
“Bế quan, viết tiểu thuyết.”
“Viết tiểu thuyết?”
“Nếu không tôi lấy gì trả tiền phòng?”
Lâm Khải chưa từng thấy Châu Ngư đi làm, không ngờ anh ấy lại là tác giả.
Châu Ngư rửa chén xong, để nó ở vị trí cố định, rồi nói: “Tôi là tác giả trên mạng, sắp tới ngày phải giao bản thảo nên mới ở trong phòng không ra, qua khỏi mấy ngày này là ok rồi.”
Sau khi về phòng mình, Lâm Khải lên mạng tìm tiểu thuyết của Châu Ngư.
Bút danh của Châu Ngư là Anh Đại Ngư, hiện tại đã có một ít fans. Mỗi tháng anh đều viết xong một bộ tiểu thuyết (siêng vl (´∀`)), chất lượng hay tốc độ đều bỏ xa những tác giả khác.
Bộ gần đây nhất của Châu Ngư là “Công Lược Học Sinh Thể Dục”, là câu chuyện về một học sinh Mĩ Thuật và một học sinh Thể Dục. Thể loại BL.
Lâm Khải làm xong bài tập của mình, bắt đầu đọc tiểu thuyết của Châu Ngư.
Bộ tiểu thuyết này chỉ mới update được một trăm nghìn chữ, hai nhân vật chính chỉ mới đến với nhau. Lâm Khải hâm mộ vận may và sự dũng cảm của hai nhân vật trong truyện, cũng ngưỡng mộ tài hoa của Châu Ngư.
Châu Ngư nhất định đã từng rất yêu một người, cho nên mới có thể viết được một câu chuyện như vậy.
Còn câu chuyện của Trương Cường, chắc là đọc quá nhiều tiểu thuyết bậy bạ rồi.
Toàn thể ban lãnh đạo của nhà trường đều sẽ tới tham dự bữa tiệc chào mừng học sinh mới.
Bởi vì bài “Dương” của năm trước, cho nên những tiết mục năm nay xét duyệt rất nghiêm khắc. Tiết mục của bọn họ thông qua được xét duyệt thì đúng là kỳ tích.
MC của buổi tiệc chào mừng học sinh mới là hai học sinh lớp mười một, một nam một nữ, mặc trang phục dạ hội xinh đẹp.
Đàn chị đứng giữa sân khấu, đọc bài phát biểu khai mạc: “Hôm nay chúng ta vui mừng tụ họp, hôm nay chúng ta múa hát tưng bừng, hôm nay tôi tự hào vì trường Trung Học số Hai, ngày mai trường Trung Học số Hai hãnh diện vì tôi. Để chúng ta thưởng thức tiết mục đầu tiên nào, đọc thơ diễn cảm bài “Tôi Đào Dầu Mỏ Trong Những Ngày Yêu Nước” của bạn Hồ Loan Lại đến từ lớp 10/6.”
Hồ Loan Lại là uỷ viên học tập của lớp 10/6, cặp mắt kiếng dầy đến nỗi có thể chống đạn. Cậu ta đứng giữa sân khấu cúi chào một cái, rồi lấy bài thơ của mình từ trong lòng ngực ra.
“A, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày tôi đều cầu mong cho tổ quốc, tôi tin kiên cường là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép, chúng ta gom góp toàn bộ sức mạnh mà chúng ta có để đào dầu mỏ vì tổ quốc, chúng ta là những dòng suối nhỏ, không bao giờ ngừng chảy, nếu như có thể, xin hãy đưa tôi đến một hòn đảo mới, để cho tôi ngày ngày nhảy múa trên đó, nếu như hỏi tôi muốn mang cái gì, vậy thì tôi mang theo một trái bóng rổ, để tôi nhảy vũ điệu đã luyện tập hai năm rưỡi đó!”
Âm thanh của Hồ Loan Lại trầm bổng du dương, tràn đầy lực lượng, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, xung động muốn vì tổ quốc góp một viên gạch (ý chỉ góp một phần nhỏ công sức).
“Ôi đệt!” Lâm Khải nói: “Thằng quỷ này tại sao lại ghép mấy bài hát này vào nhau chứ?”
Trương Cường đã bị mê muội rồi, chỉ có thể cố gắng vỗ tay.
“Vô cùng cảm ơn phần biểu diễn vô cùng thâm tình của bạn học Hồ Loan Lại, mời mọi người thưởng thức tiết mục kế tiếp, ca khúc “Chỉ Vì Cô Giáo Quá Đẹp” do lớp 10/3 trình bày.”
Tiết mục của đám Lâm Khải đứng thứ tư, phải chuẩn bị ra sân khấu.
“Tiết mục tiếp theo là, kịch bản “Công Chúa Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn” của lớp 10/6.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất