Lúc Làm Tình Chúng Ta Đang Nghĩ Điều Gì
Chương 6
"Thứ bảy gặp lại đi." Nói xong tôi lập tức dập điện thoại.
Cút con mẹ anh đi chứ gặp lại, anh với mối tình đầu dắt nhau đi đi.
Người này thật thú vị, chẳng lẽ là đặc biệt gọi điện thoại đến khoe khoang chính mình có sinh hoạt tình dục?
Lời tuy là nói như vậy, tôi vẫn đoan chính mà ngồi ở trước bàn, quy củ đâu ra đấy mà viết thiệp chúc mừng sinh nhật cho ông lão. Chữ viết của tôi không quá đẹp, nhưng cũng không sao, dù gì mắt của ông lão cũng không còn dùng tốt, đến hôm đó tôi còn phải đọc cho ông nghe.
Tặng quà cho ông lão suốt năm năm qua, mỗi năm đều phải nghĩ cho ra một hình thức mới thực sự không quá dễ dàng. Cũng may tôi có một người bạn hiện đang kinh doanh sưu tầm đồ cổ, tôi từ chỗ hắn mua được một khối bánh trà Phổ Nhĩ lâu năm, mang ra đóng gói một cách tinh tế.
Tôi không quá câu nệ mấy thứ lằng nhằng phức tạp như vậy, yêu cầu đối với loại đồ vật như trà và cà phê chỉ cần nâng cao tinh thần là tốt rồi, trái lại ở phương diện này Trần Cẩn Ngôn lại đặc biệt chú tâm đến mức giống như lão già, trong tủ ở nhà quanh năm chất đống trà Bích Loa Xuân không biết ai đưa tới. Loại người mũi điếc đặc giống như tôi, lâu dần rồi cũng đối với mùi bích loa xuân vô cùng mẫn cảm.
Mấy chuyện vớ vẩn vòng tới vòng lui một hồi lại nghĩ tới anh. Tôi giận dữ, một mặt lại cảm thấy đêm nay khả năng là cần thiết một ly rượu mới có thể đi vào giấc ngủ.
Con người lúc xui xẻo uống nước lạnh cũng có thể mắc răng. Người Trung Quốc thời xưa rốt cuộc có bao nhiêu trí tuệ mới có thể nói ra được loại triết lý này.
Từ lúc sáng sớm tôi rời giường, làm đổ hai cái cốc, tôi đã cảm thấy không đúng. Xuống lầu khởi động chiếc ô tô màu đen của tôi, đợi hơn mười phút vẫn là không nổ máy được, bất đắc dĩ tôi chỉ có thể lái một chiếc khác là xe thể thao màu đỏ lòe loẹt đi làm.
Hành động này khiến cho tôi thu hút được đầy đủ sự chú ý trên con đường phố tài chính vào giờ cao điểm buổi sáng. Cái này còn chưa phải là trọng điểm.
Tối hôm đó, trong lúc tôi cho rằng chỉ cần lại đi tới bữa tiệc lộ ra cái mặt, là có thể kết thúc một ngày bi thảm như vậy, tôi sụp đổ khi phát hiện người ngồi đối diện mình trên bàn rượu là tên cháu trai Cố Lãng kia.
Cố Lãng là phó tổng của một công ty hàng đầu trong ngành xuất bản sách, vốn nên là không có bất kỳ giao thoa gì với chúng tôi, cố tình bởi vì nguyên tác bộ phim điện ảnh mà chúng tôi đầu tư vừa khéo là tác phẩm thuộc công ty bọn họ——
Vậy hắn cũng không lý nào xuất hiện ở đây chứ hả?
Tôi đẩy kính mắt một cái, nở nụ cười với hắn: "Cố tổng cũng có mặt."
Hắn cười gật đầu với tôi, bên trong đôi mắt ngập tràn đắc ý.
Tôi rũ mắt, vừa nói chuyện phiếm với người phụ nữ bên cạnh mà tôi vốn dĩ không nhớ ra được tên, vừa lén lút nhìn về phía đối diện. Tôi nhìn thấy ở bên dưới cổ tay áo vest được may cắt tinh tế của Cố Lãng, lộ ra một chút hoa văn hình xăm.
Người này không dễ chọc vào. Có thể nhìn ra được thái độ của hắn gần như là xem thường đối với việc cụng chén cạn ly trên thương trường, nhưng hắn trước sau vẫn có thể làm thật tốt, tuy nói là không có đầu óc buôn bán gì đặc biệt xuất sắc, thế nhưng từ lúc sinh ra đã mang theo khí thế lỗ mãng cùng trực giác nhạy bén, đủ để hắn né tránh được không ít trực giác đủ khiến hắn né tránh không ít đường vòng lắt léo.
Một người như vậy, hơn thế nữa tôi bây giờ còn đắn đo chưa xác định được hắn đối với tôi rốt cuộc là có ý gì. Tôi biết hắn và Trần Cẩn Ngôn ở trong lòng là có chút nhìn nhau không vừa mắt, nếu như hắn bởi vì nguyên nhân này mà mang ý nghĩ thù địch đối với tôi, vậy thì thật là có chút tính toán chi li quá đáng.
Tôi nhắm chuẩn một thời cơ để đứng lên, nói: "Thật sự xin lỗi, làm mọi người mất hứng rồi, thế nhưng người nhà đang thúc giục, tôi về trước."
Người bên cạnh kêu lên, "Nhìn không ra Tần tổng vẫn là rất nghe lời bà xã nha, một cú điện thoại lập tức ngoan ngoãn trở về nhà!"
"Không biết à? Tần tổng ở trong vòng nổi danh là người đàn ông của gia đình, sau mười một giờ tối đều không đi chỗ nào khác."
Tôi nghe bọn họ trêu đùa, trong lúc nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Thật vất vả mới rời đi được cái nơi bẩn thỉu lộn xộn này, tôi nới lỏng cà vạt đi vào trong thang máy, trong một thoáng cửa thang máy sắp đóng lại kia, một người đứng ở bên ngoài liền ấn nút mở cửa, gấp đến mấy vẫn ung dung mà chờ cửa thang máy từ từ mở ra.
Tôi vừa giương mắt nhìn, gần như muốn ngất đi —— là Cố Lãng.
Hắn cởi áo vest ra vắt ở trên cánh tay, tay áo sơ mi đen xắn lên, lộ ra một đôi cánh tay rắn chắc, cùng hình xăm dữ tợn trên cánh tay.
Tôi theo bản năng lùi về sau một bước.
Từ lúc Cố Lãng tiến vào thang máy, tôi liền cảm thấy không gian nhỏ này càng trở nên chật chội, tràn đầy mùi vị trên người hắn, mùi thuốc lá, pha lẫn với mùi nước hoa Terre D'hermes. Trong lúc hoảng hốt tôi luôn cảm thấy cái mùi này giống như đã từng quen biết, hình như cách đây không lâu mới từng ngửi qua.
Từ khóe mắt trông thấy Cố Lãng dời một bước nhỏ về phía tôi, tôi cũng nhanh chóng dịch về phía bên cạnh, cứ như vậy hắn dịch một điểm tôi dịch một điểm, chỉ trong chốc lát bờ vai của tôi đã đụng phải vách tường lạnh lẽo.
Âm thanh của Cố Lãng bùng nổ trên đỉnh đầu của tôi: "Anh trốn cái gì?"
Tôi nỗ lực làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Tôi không có."
Sau khi đi ra khỏi thang máy, hắn hỏi tôi: "Buổi tối anh còn có việc?"
Tôi nhìn về phía hắn, hắn nhìn tôi phì cười một tiếng: "Đừng quên tôi biết thừa anh không có bà xã gì ở nhà chờ. Anh sớm chạy ra ngoài không phải là bởi vì còn có hẹn với người khác đi?"
Tôi nói: "Không có, tôi chẳng qua là cảm thấy không quá thoải mái mà thôi."
Cố Lãng quan sát tôi một lượt, thái độ hiện ra mấy phần chế nhạo.
"Hôm nay tôi không lái xe, " hắn dùng ngữ điệu như thể nói rằng thời tiết hôm nay thật tốt, "Có thể nào ngồi một chuyến đi nhờ xe của Tần tổng không?"
Đây là đều bị sao vậy, từng người từng người một đều muốn lên xe của tôi?
Chờ đến lúc tôi xuất hiện với chiếc xe thể thao đỏ lòe loẹt, biểu cảm của Cố Lãng chuyển từ bình tĩnh thành thán phục.
Hắn là người đầu tiên biểu lộ ra sự thưởng thức đối với màu sắc của chiếc xe, về điểm này tôi đặc biệt hài lòng.
"Nhà anh ở chỗ nào?" Tôi hỏi.
"Đi nhà tôi có chút không tiện." Hắn nói.
Tôi dùng sức gõ gõ vô-lăng, "Vậy ngài rốt cuộc là có ý gì?"
Hắn ghé sát bên tai tôi thổi một hơi, "Anh đoán xem."
Tôi đã nghĩ xong đầu đề báo ngày mai. Con trai thứ của một xí nghiệp nổi danh chết trong nhà để xe dưới hầm, nghi ngờ là bị đùa dâm đến hộc máu chết tươi.
Tôi thở dài. Về lý thuyết loại sắc đẹp này của Cố Lãng, đưa đến trước mặt tôi muốn cùng tôi bắn pháo, tôi không có lý do gì để từ chối, mấu chốt chính là cái vòng này của bọn họ nước quá sâu, một người tôi cũng không trêu chọc nổi, hơn nữa phàm là dính líu một chút quan hệ với Trần Cẩn Ngôn thôi tôi cũng đều tránh còn không kịp.
Tôi nghiêng đầu sang đối mặt với hắn, hắn không dời đi, khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy hàng lông mi dài và dày của hắn quạt tới quạt lui như thế nào.
Tôi hỏi hắn: "Cố tổng ở trên sao?"
Hắn sửng sốt: "Cái, cái gì?"
"Vậy thì thật đáng tiếc, xem ra tôi và Cố tổng không có cơ hội một đêm đẹp ở bên nhau rồi." Tôi nói.
"Anh có ý gì? Chẳng nhẽ lúc anh và Trần Cẩn Ngôn cùng nhau là ở trên?"
Tôi không tỏ rõ ý kiến.
Vẻ mặt của hắn bỗng chốc trở nên rất kỳ quái, tia kiêu ngạo mang theo cũng lập tức thiếu hụt một đoạn dài, trong miệng lẩm bẩm "không lý nào", đồng thời từ từ lui về.
"Đừng nản lòng mà Cố tổng, " tôi thật sự tốt bụng an ủi hắn, "Vấn đề trên dưới ấy mà, đối với tôi mà nói vẫn rất quan trọng. Có điều anh yên tâm, bằng điều kiện của Cố tổng, muốn tìm 0 (nằm dưới) há chẳng phải là chuyện dễ dàng."
Cố Lãng không để ý tới tôi, ngồi một bên sắc mặt âm trầm mà tự mình suy tư trong chốc lát.
Tôi ở trong lòng nói lời xin lỗi với Trần Cẩn Ngôn, nghĩ thầm tôi đều cho anh ở trên đã nhiều năm như vậy, cho tôi chiếm chút lợi lộc trên đầu môi cũng không quá đáng đi?
Cố Lãng đột nhiên mở miệng: "Trần Cẩn Ngôn vẫn luôn ở dưới?"
Tôi nhún vai, nghĩ thầm đây chính là hắn nói, tôi cũng chưa hề biểu đạt là đúng hay sai.
"Vâỵ, vậy Mao Thanh, " hắn thoạt trông tương đối phiền não, "Mao Thanh lúc cùng với hắn cũng là ở trên?"
Mao Thanh? Hắn còn biết Mao Thanh? Tôi hơi kinh ngạc.
Trong nháy mắt, trên đầu của tôi giống như là có một cái bóng đèn tròn, đột nhiên sáng lên. Tôi đã rõ ràng tại sao tôi lại cảm thấy mùi nước hoa trên người Cố Lãng quen thuộc.
Trong số những người tôi từng gặp qua, người duy nhất dùng nước hoa Terre, chính là Mao Thanh.
=================================================
*bánh trà Phổ Nhĩ: đặc sản xuất xứ từ Phổ Nhĩ, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, là loại trà đắt đỏ nhất nhì thế giới. Trà Phổ Nhĩ thường được làm từ giống trà cổ thụ (có thể trồng hoặc mọc hoang), sau vài chục năm mới được thu hoạch để chế biến, cây trà càng lâu năm thì sẽ càng cho ra loại trà thượng hạng.Quá trình lên men tự nhiên này rất tốn thời gian, có khi mất vài năm, nén lại thật chặt thành đủ hình dạng, phổ biến nhất là hình tròn với một lỗ hõm ở giữa mới tạo nên một bánh trà hoàn hảo.
Cút con mẹ anh đi chứ gặp lại, anh với mối tình đầu dắt nhau đi đi.
Người này thật thú vị, chẳng lẽ là đặc biệt gọi điện thoại đến khoe khoang chính mình có sinh hoạt tình dục?
Lời tuy là nói như vậy, tôi vẫn đoan chính mà ngồi ở trước bàn, quy củ đâu ra đấy mà viết thiệp chúc mừng sinh nhật cho ông lão. Chữ viết của tôi không quá đẹp, nhưng cũng không sao, dù gì mắt của ông lão cũng không còn dùng tốt, đến hôm đó tôi còn phải đọc cho ông nghe.
Tặng quà cho ông lão suốt năm năm qua, mỗi năm đều phải nghĩ cho ra một hình thức mới thực sự không quá dễ dàng. Cũng may tôi có một người bạn hiện đang kinh doanh sưu tầm đồ cổ, tôi từ chỗ hắn mua được một khối bánh trà Phổ Nhĩ lâu năm, mang ra đóng gói một cách tinh tế.
Tôi không quá câu nệ mấy thứ lằng nhằng phức tạp như vậy, yêu cầu đối với loại đồ vật như trà và cà phê chỉ cần nâng cao tinh thần là tốt rồi, trái lại ở phương diện này Trần Cẩn Ngôn lại đặc biệt chú tâm đến mức giống như lão già, trong tủ ở nhà quanh năm chất đống trà Bích Loa Xuân không biết ai đưa tới. Loại người mũi điếc đặc giống như tôi, lâu dần rồi cũng đối với mùi bích loa xuân vô cùng mẫn cảm.
Mấy chuyện vớ vẩn vòng tới vòng lui một hồi lại nghĩ tới anh. Tôi giận dữ, một mặt lại cảm thấy đêm nay khả năng là cần thiết một ly rượu mới có thể đi vào giấc ngủ.
Con người lúc xui xẻo uống nước lạnh cũng có thể mắc răng. Người Trung Quốc thời xưa rốt cuộc có bao nhiêu trí tuệ mới có thể nói ra được loại triết lý này.
Từ lúc sáng sớm tôi rời giường, làm đổ hai cái cốc, tôi đã cảm thấy không đúng. Xuống lầu khởi động chiếc ô tô màu đen của tôi, đợi hơn mười phút vẫn là không nổ máy được, bất đắc dĩ tôi chỉ có thể lái một chiếc khác là xe thể thao màu đỏ lòe loẹt đi làm.
Hành động này khiến cho tôi thu hút được đầy đủ sự chú ý trên con đường phố tài chính vào giờ cao điểm buổi sáng. Cái này còn chưa phải là trọng điểm.
Tối hôm đó, trong lúc tôi cho rằng chỉ cần lại đi tới bữa tiệc lộ ra cái mặt, là có thể kết thúc một ngày bi thảm như vậy, tôi sụp đổ khi phát hiện người ngồi đối diện mình trên bàn rượu là tên cháu trai Cố Lãng kia.
Cố Lãng là phó tổng của một công ty hàng đầu trong ngành xuất bản sách, vốn nên là không có bất kỳ giao thoa gì với chúng tôi, cố tình bởi vì nguyên tác bộ phim điện ảnh mà chúng tôi đầu tư vừa khéo là tác phẩm thuộc công ty bọn họ——
Vậy hắn cũng không lý nào xuất hiện ở đây chứ hả?
Tôi đẩy kính mắt một cái, nở nụ cười với hắn: "Cố tổng cũng có mặt."
Hắn cười gật đầu với tôi, bên trong đôi mắt ngập tràn đắc ý.
Tôi rũ mắt, vừa nói chuyện phiếm với người phụ nữ bên cạnh mà tôi vốn dĩ không nhớ ra được tên, vừa lén lút nhìn về phía đối diện. Tôi nhìn thấy ở bên dưới cổ tay áo vest được may cắt tinh tế của Cố Lãng, lộ ra một chút hoa văn hình xăm.
Người này không dễ chọc vào. Có thể nhìn ra được thái độ của hắn gần như là xem thường đối với việc cụng chén cạn ly trên thương trường, nhưng hắn trước sau vẫn có thể làm thật tốt, tuy nói là không có đầu óc buôn bán gì đặc biệt xuất sắc, thế nhưng từ lúc sinh ra đã mang theo khí thế lỗ mãng cùng trực giác nhạy bén, đủ để hắn né tránh được không ít trực giác đủ khiến hắn né tránh không ít đường vòng lắt léo.
Một người như vậy, hơn thế nữa tôi bây giờ còn đắn đo chưa xác định được hắn đối với tôi rốt cuộc là có ý gì. Tôi biết hắn và Trần Cẩn Ngôn ở trong lòng là có chút nhìn nhau không vừa mắt, nếu như hắn bởi vì nguyên nhân này mà mang ý nghĩ thù địch đối với tôi, vậy thì thật là có chút tính toán chi li quá đáng.
Tôi nhắm chuẩn một thời cơ để đứng lên, nói: "Thật sự xin lỗi, làm mọi người mất hứng rồi, thế nhưng người nhà đang thúc giục, tôi về trước."
Người bên cạnh kêu lên, "Nhìn không ra Tần tổng vẫn là rất nghe lời bà xã nha, một cú điện thoại lập tức ngoan ngoãn trở về nhà!"
"Không biết à? Tần tổng ở trong vòng nổi danh là người đàn ông của gia đình, sau mười một giờ tối đều không đi chỗ nào khác."
Tôi nghe bọn họ trêu đùa, trong lúc nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Thật vất vả mới rời đi được cái nơi bẩn thỉu lộn xộn này, tôi nới lỏng cà vạt đi vào trong thang máy, trong một thoáng cửa thang máy sắp đóng lại kia, một người đứng ở bên ngoài liền ấn nút mở cửa, gấp đến mấy vẫn ung dung mà chờ cửa thang máy từ từ mở ra.
Tôi vừa giương mắt nhìn, gần như muốn ngất đi —— là Cố Lãng.
Hắn cởi áo vest ra vắt ở trên cánh tay, tay áo sơ mi đen xắn lên, lộ ra một đôi cánh tay rắn chắc, cùng hình xăm dữ tợn trên cánh tay.
Tôi theo bản năng lùi về sau một bước.
Từ lúc Cố Lãng tiến vào thang máy, tôi liền cảm thấy không gian nhỏ này càng trở nên chật chội, tràn đầy mùi vị trên người hắn, mùi thuốc lá, pha lẫn với mùi nước hoa Terre D'hermes. Trong lúc hoảng hốt tôi luôn cảm thấy cái mùi này giống như đã từng quen biết, hình như cách đây không lâu mới từng ngửi qua.
Từ khóe mắt trông thấy Cố Lãng dời một bước nhỏ về phía tôi, tôi cũng nhanh chóng dịch về phía bên cạnh, cứ như vậy hắn dịch một điểm tôi dịch một điểm, chỉ trong chốc lát bờ vai của tôi đã đụng phải vách tường lạnh lẽo.
Âm thanh của Cố Lãng bùng nổ trên đỉnh đầu của tôi: "Anh trốn cái gì?"
Tôi nỗ lực làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Tôi không có."
Sau khi đi ra khỏi thang máy, hắn hỏi tôi: "Buổi tối anh còn có việc?"
Tôi nhìn về phía hắn, hắn nhìn tôi phì cười một tiếng: "Đừng quên tôi biết thừa anh không có bà xã gì ở nhà chờ. Anh sớm chạy ra ngoài không phải là bởi vì còn có hẹn với người khác đi?"
Tôi nói: "Không có, tôi chẳng qua là cảm thấy không quá thoải mái mà thôi."
Cố Lãng quan sát tôi một lượt, thái độ hiện ra mấy phần chế nhạo.
"Hôm nay tôi không lái xe, " hắn dùng ngữ điệu như thể nói rằng thời tiết hôm nay thật tốt, "Có thể nào ngồi một chuyến đi nhờ xe của Tần tổng không?"
Đây là đều bị sao vậy, từng người từng người một đều muốn lên xe của tôi?
Chờ đến lúc tôi xuất hiện với chiếc xe thể thao đỏ lòe loẹt, biểu cảm của Cố Lãng chuyển từ bình tĩnh thành thán phục.
Hắn là người đầu tiên biểu lộ ra sự thưởng thức đối với màu sắc của chiếc xe, về điểm này tôi đặc biệt hài lòng.
"Nhà anh ở chỗ nào?" Tôi hỏi.
"Đi nhà tôi có chút không tiện." Hắn nói.
Tôi dùng sức gõ gõ vô-lăng, "Vậy ngài rốt cuộc là có ý gì?"
Hắn ghé sát bên tai tôi thổi một hơi, "Anh đoán xem."
Tôi đã nghĩ xong đầu đề báo ngày mai. Con trai thứ của một xí nghiệp nổi danh chết trong nhà để xe dưới hầm, nghi ngờ là bị đùa dâm đến hộc máu chết tươi.
Tôi thở dài. Về lý thuyết loại sắc đẹp này của Cố Lãng, đưa đến trước mặt tôi muốn cùng tôi bắn pháo, tôi không có lý do gì để từ chối, mấu chốt chính là cái vòng này của bọn họ nước quá sâu, một người tôi cũng không trêu chọc nổi, hơn nữa phàm là dính líu một chút quan hệ với Trần Cẩn Ngôn thôi tôi cũng đều tránh còn không kịp.
Tôi nghiêng đầu sang đối mặt với hắn, hắn không dời đi, khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy hàng lông mi dài và dày của hắn quạt tới quạt lui như thế nào.
Tôi hỏi hắn: "Cố tổng ở trên sao?"
Hắn sửng sốt: "Cái, cái gì?"
"Vậy thì thật đáng tiếc, xem ra tôi và Cố tổng không có cơ hội một đêm đẹp ở bên nhau rồi." Tôi nói.
"Anh có ý gì? Chẳng nhẽ lúc anh và Trần Cẩn Ngôn cùng nhau là ở trên?"
Tôi không tỏ rõ ý kiến.
Vẻ mặt của hắn bỗng chốc trở nên rất kỳ quái, tia kiêu ngạo mang theo cũng lập tức thiếu hụt một đoạn dài, trong miệng lẩm bẩm "không lý nào", đồng thời từ từ lui về.
"Đừng nản lòng mà Cố tổng, " tôi thật sự tốt bụng an ủi hắn, "Vấn đề trên dưới ấy mà, đối với tôi mà nói vẫn rất quan trọng. Có điều anh yên tâm, bằng điều kiện của Cố tổng, muốn tìm 0 (nằm dưới) há chẳng phải là chuyện dễ dàng."
Cố Lãng không để ý tới tôi, ngồi một bên sắc mặt âm trầm mà tự mình suy tư trong chốc lát.
Tôi ở trong lòng nói lời xin lỗi với Trần Cẩn Ngôn, nghĩ thầm tôi đều cho anh ở trên đã nhiều năm như vậy, cho tôi chiếm chút lợi lộc trên đầu môi cũng không quá đáng đi?
Cố Lãng đột nhiên mở miệng: "Trần Cẩn Ngôn vẫn luôn ở dưới?"
Tôi nhún vai, nghĩ thầm đây chính là hắn nói, tôi cũng chưa hề biểu đạt là đúng hay sai.
"Vâỵ, vậy Mao Thanh, " hắn thoạt trông tương đối phiền não, "Mao Thanh lúc cùng với hắn cũng là ở trên?"
Mao Thanh? Hắn còn biết Mao Thanh? Tôi hơi kinh ngạc.
Trong nháy mắt, trên đầu của tôi giống như là có một cái bóng đèn tròn, đột nhiên sáng lên. Tôi đã rõ ràng tại sao tôi lại cảm thấy mùi nước hoa trên người Cố Lãng quen thuộc.
Trong số những người tôi từng gặp qua, người duy nhất dùng nước hoa Terre, chính là Mao Thanh.
=================================================
*bánh trà Phổ Nhĩ: đặc sản xuất xứ từ Phổ Nhĩ, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, là loại trà đắt đỏ nhất nhì thế giới. Trà Phổ Nhĩ thường được làm từ giống trà cổ thụ (có thể trồng hoặc mọc hoang), sau vài chục năm mới được thu hoạch để chế biến, cây trà càng lâu năm thì sẽ càng cho ra loại trà thượng hạng.Quá trình lên men tự nhiên này rất tốn thời gian, có khi mất vài năm, nén lại thật chặt thành đủ hình dạng, phổ biến nhất là hình tròn với một lỗ hõm ở giữa mới tạo nên một bánh trà hoàn hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất