Xuyên Thành Nam Phụ Omega Độc Ác, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử

Chương 52

Trước Sau
Khi mũi dao cách người Bạch Thục một khoảng chưa đầy lòng bàn tay, Bạch Cù đột nhiên ôm bụng hét một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, dao trong tay bị một đôi ủng quân đội giẫm lên hung hăng nghiền hai cái.

Bạch Cù không còn tâm trí để bảo vệ tay hắn được nữa, bởi vì bụng hắn còn đau gấp vô số lần bàn tay. Hắn cuộn mình thành một con tôm, không ngừng run rẩy.

Bạch Thục thuận theo đôi ủng nhìn lên, đôi chân được quần tây mạnh mẽ bao chặt lấy, cho dù cách từng tầng từng lớp vải dày vẫn có thể nhìn rõ từng đường nét bên trong.

Chủ nhân của đôi chân này là Lạc Thần.

Mùi của Lạc Thần được phóng đại vào trong khoang mũi của Bạch Thục khi Bạch Cù ngã xuống, cậu không thể giải thích được vì sao bản thân lại cảm thấy thoải mái hơn khi cảm nhận được mùi hương này, vì vậy cậu hít sau một hơi rồi hướng Lạc Thần nói lời cảm ơn.

Lạc Thần chỉ khẽ gật đầu, sau đó nói với Bạch Tấn Nam - người cuối cùng cũng đứng dậy: "Trường quân đội chỉ dạy hắn cách làm thế nào để tấn công một Omega thôi sao? Thật đáng lo ngại cho quân đoàn 7 khi có một Alpha như vậy!"

Bạch Tấn Nam lập tức nói: "Điện hạ chấn kinh, đây là chuyện riêng của gia tộc, thần sẽ cho người lôi đứa con trai bất hiếu này đi."

Lại đem chiêu này ra.

Bạch Thục đã sớm đoán được rằng ông ta sẽ làm như vậy, nhưng thật đáng tiếc khi đứa con trai bé bỏng lại không thể hiểu được nỗi khổ tâm của người cha già.

Nói cho cùng, ông ta cũng không thiên vị ai hết, chỉ là một mực không chịu cho cậu một phân mà thôi.

Nhìn Bạch Tấn Nam như vậy, Bạch Thục không biết lấy dũng khí từ đâu ra, quay đầu cười với Thái tử, rồi nói: "Điện hạ, bọn họ đều nói tôi là chó cậy gần nhà, bọn họ hình như đang nói đến ngài phải không?"

Lạc Thần nhìn cậu, không chớp mắt đáp: "Nếu bọn họ đã nói như vậy, em vì sao không ngồi vững một chút?"

Bạch Thục cười càng xán lạn hơn, liền nói: "Vậy ngài có thể giúp tôi giải oan không? Bạch Cù vừa nãy muốn giết tôi."

"Được." Lạc Thần không chút do dự đáp.

Bạch Tấn Nam sắc mặt khẽ biến, gần như chút run rẩy nói: "Bạch Thục, đây là chuyện của gia tộc, không được hồ nháo."

Bạch Thục hậm hực vỗ vỗ ngực Lạc Thần, "Thôi bỏ đi, cha tôi sẽ bảo vệ hắn, lần sau bắt được cơ hội lại nói."

Lạc Thần gật đầu, "Nghe em."

Bạch Tấn Nam thấy vậy, có chút đứng không vững mà cầm lấy nạng đầu rắn, ông ta không nghĩ tới Thái Tử lại bị trưởng tử nhà mình dụ hoặc đến mức như vậy, mí mắt không ngừng run rẩy.

Đạo Cách đứng một bên nhìn Bạch Thục, trong lúc nhất thời vẫn không thể tin nổi một người ôn nhuận như ngọc, mắt mang theo ý cười, cả quá trình từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng từ tốn thế mà mỗi lời mỗi chữ đều mang theo mùi máu tươi.

Thế lực nào cũng dám dựa, quan trọng là lúc nào dựa cũng thành công.

Đạo Cách đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Một người như vậy, đứa con còn ở trong bụng cậu ta, nếu cậu ta muốn bảo vệ đứa bé thì không ai có thể cướp đi được, còn nếu cậu ta muốn bỏ đứa bé cũng chẳng ai có thể ngăn cản nổi.

Đây là muốn mạng a...

Lạc Thần với tư cách là một người hùng vừa cứu mạng Bạch Thục còn đang nghĩ rằng cậu kiểu gì cũng sẽ tới để cảm ơn hắn. Kết quả chờ nửa ngày cũng không chờ được người đến, hỏi Karl mới biết sau khi Bạch Thục trở về phòng liền bị Simpson gọi đi.

Biết Bạch Thục đã đi với Simpson, Thái tử im lặng không nói một lời, sau đó tiếp tục đi ngắm bươm bướm(1).

Đạo Cách biết thái tử lại tiếp tục tự kỷ một mình.

Bởi vì pheromone mà hắn đang không ngừng phát ra kém chút nữa có thể khiến đám người ở đây đằng vân giá vũ, mây đen kéo đến dày đặc, dâng kín một mảng. Nếu không nhờ Gable kịp thời ngăn cản, sợ là bọn họ đều sẽ tay trong tay đi đến bến bờ bên kia.

Thấy thái tử như vậy, Karl không thể không mở miệng nói chuyện với Đạo Cách: "Hay là trước tiên chúng ta nghĩ cách đem hai người này tách ra được không? Cứ tiếp tục như vậy tôi e rằng ngài ấy sẽ lại mắc chứng hưng cảm, đến lúc đó nếu ngài ấy không thể chịu đựng được, nói không chừng ngài ấy sẽ phát bệnh mất."

Đạo Cách dở khóc dở cười nói: "Tôi chữa bệnh, không phải trị tình cảm. Cậu nói với tôi cái này thì tôi có thể làm gì đây?"

Gable đứng ngồi không yên: "Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể để Bạch Thục và Simpson tiếp tục phát triển thêm nữa. Việc cảng không thể chậm trễ. Nếu không được liền tìm Alpha đó ngả bài đi, để hắn biết khó mà lui. Quan trọng là, trong số chúng ta... ai sẽ đi?"

Charles là người đầu tiên lắc đầu: "Người xưa có câu, thà phá mười ngôi đền còn hơn phá là một cuộc hôn nhân, tôi không đi, loại sự tình đổ vỏ này dễ ăn đập lắm."

Karl nói: "Tôi chủ yếu là sợ thiếu gia Bạch Thục đánh tôi, thái tử sợ cậu ấy, tôi lại càng sợ hơn."

Đạo Cách còn chưa kịp nói, sững sờ quay đầu lại: "Điện hạ đâu?"



Charles một mặt không ổn: "Hắn sẽ không chạy đi tìm Alpha kia đấu một trận đâu đúng không?"

Đám người: "..."

***

Bên kia nước sôi lửa bỏng, bên này, Bạch Thục tâm tình thoải mái vờn gió vờn mây.

Simpson mặc một thân lễ phục màu đen được cắt may khéo léo, thắt nơ tỉ mỉ, đặc biệt là trên tay hắn còn cầm một bông hoa hình giọt nước, có chút giống hoa hồng trắng chẳng qua là trông trang nhã hơn một chút.

"Anh hái trong vườn à?" Bạch Thục hỏi.

Simpson chăm chú nhìn cậu, càng nhìn hắn càng cảm thấy cậu thật tốt, bất giác cười ngây ngô rồi đáp: "Đúng vậy, tôi thấy đóa hoa này lớn nhất nên liền hái về, còn tưới nước cho nó phòng ngừa khô héo."

Bạch Thục gật đầu, không thể không thừa nhận rằng cùng sinh hoạt với một alpha như thế này trong tương lai sẽ thật tuyệt. mặc dù có chút tâm cơ nhỏ, nhưng người thông minh muốn duy trì một cuộc hôn nhân không phải là cần một chút tâm tư nhỏ đơn thuần sao?

Cho nên cậu cũng không tiết lộ cho Simpson rằng xung quanh trang viên Dawson căn bản không có loài hoa này, bởi vì tính cách của Bạch Tấn Nam, ông ta đã ra lệnh rằng không một đóa hoa nào được phép xuất hiện ở trong trang viên, trừ những bãi cỏ xanh mướt được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng.

"Hôm qua tôi đã nói rằng tôi sẽ tặng cho em một trong những viên đá năng lượng tốt nhất trong bộ sưu tập của tôi, vì thế tôi đã nhờ nam phó trở về đem đến."

Hắn nói xong liền lấy trong túi ra một cái hộp. Bên trong là một viên đá năng lượng màu đỏ cam to bằng quả trứng, "Viên đá này là loại đá cấp b, chỉ đứng sau loại đá cấp a. Em cũng biết đấy, đá cấp a chỉ có thể nhìn không thể mua, ngay cả viên đá cấp b này tôi cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể mua được ở chợ đen."

Bạch Thục cực kì ngạc nhiên. Dù sao hôm qua sau khi nghe hắn nói cậu cũng không đáp ứng, vậy mà hắn lại xem là thật, lập tức nói: "Thứ quý giá như vậy tôi làm sao có thể nhận? Hơn nữa, Trong tay tôi hiện tại cũng có."

Nói xong, cậu cũng lấy viên đá của mình ra.

Đây là một viên đá cấp a. Thời điểm ở trang viên Fetterly cậu vẫn chưa ý thức được, chờ đến khi cậu tiến vào thư phòng của Bạch Tấn Nam cậu mới biết thứ này hiếm đến mức nào, ngay cả Bạch Tấn Nam cũng chỉ có một viên.

Cho nên, ngày nhận được viên đá này, cậu liền quyết định mang nó theo bên người như một viên đá may mắn.

.Simpson nhìn viên đá màu nâu trong tay, bất giác cười ngượng ngùng, "Tại sao tôi lại quên mất, Công tước Dawson có rất nhiều đá năng lượng."

"Chẳng qua tôi dựa vào may mắn mới có được viên đá này. Ngoài ra còn có một đoạn ký ức quý giá nhất của tôi tại chợ đen, không liên quan gì đến giá trị, chỉ mong anh có thể chấp nhận. Sau này chúng ta sẽ ở bên nhau, của tôi cũng chính là của anh."

Lời nói này xem như rất có EQ.

Bất kể là yêu hận tình cừu, thứ cuối cùng còn lại chẳng có gì khác ngoài ký ức, cậu nói đây là ký ức quý giá nhất, vậy liền biến tướng chẳng khác gì tình cảm quý giá nhất dưới hình thức ngụy trang.

Nếu như là lưỡng tình tương duyệt(2), đây thật sự là biểu hiện tốt của tình yêu, nhưng Bạch Thục đối với hắn còn chưa tới mức yêu thích, cậu chỉ cho rằng hắn là một lựa chọn thích hợp nhất, khiến cho hắn cảm thấy có chút nặng nề.

Sau khi suy nghĩ, hắn nói: "Không, em cứ giữ nó đi, chờ đến khi chúng ta xác định rồi tôi lấy được không?"

Simpson lúng túng mím môi, rõ ràng là hắn tạm thời vẫn chưa muốn nhận.

Bạch Thục cũng có chút xấu hổ, dù sao bọn họ cũng chỉ mới gặp mặt nhau hai lần, cũng không có biểu đạt qua, nếu Simpson thực sự nhận lấy thì cậu cũng ngại lắm.

Để giảm bớt sự bối rối, cậu chỉ có thể âm thầm nghĩ đến việc tìm hiểu hắn nhiều hơn, cậu hỏi: "Chợ đen trông như thế nào? Tôi chưa từng đến đó bao giờ, anh có thể kể cho tôi nghe được không?"

Simpson nghe xong lời này, vẻ mặt đắc ý của một chàng trai tuổi mới lớn đã bộc lộ ngay lập tức, hắn nói: "Chợ đen là một nơi ngư long hỗn tạp, khắp nơi đều là cơ giáp và những con buôn đến từ những ngôi sao cằn cỗi. Những người mới đến đây sẽ dễ bị choáng ngợp trước cảnh tượng như vậy."

"Tôi khi đó suốt ngày ngâm mình ở chợ đen, thật lâu sau, tôi thế mà lại thực sự trở thành một nhà thẩm định chuyên nghiệp!"

Nhân loại thường có sự tò mò đối với những điều thú vị theo bản năng, Bạch Thục lập tức hỏi: "Có phải là chuyên môn giám định đá năng lượng bên trong cơ giáp không?"

"Đó là mua những gì tôi cho là tốt, sau đó bán nó lại cho người khác, hoặc mang cho người khác thẩm định, chỉ cần trả một khoản phí thẩm định định thích hợp là được."

"..." Bạch Thục có chút bất lực, đây không phải là hoàng ngưu(3) sao?

Simpson hoàn toàn không ý thức được thân phận của mình có vấn đề, hắn nói đến mức tinh thần phấn chấn, tính cách bị hắn đặc biệt kiềm chế lúc này đã hoàn toàn phơi bày ra trước mặt Bạch Thục.

Ngay lúc đang cao hứng nhất, đột nhiên một âm thanh vang lên: "Thiếu gia Bạch Thục."

Bạch Thục nhìn về hướng âm thanh phát ra, là bác sĩ Đạo Cách. Ông tuổi đã cao, chạy thở hồng hộc, còn chưa kịp dừng lại đã vội kéo cậu sang một bên, nói: "Điện hạ đã lên cơn hưng cảm, hiện tại cực kì cần tin tức tố của cậu, nếu không liền không khống chế nổi mất."



Bạch Thục chán nản đáp: "Ông không phải là bác sĩ sao? Chữa cho hắn đi!"

Đạo Cách nói: "Đây là bệnh di truyền, không thể chữa, chỉ có pheromone của omega có độ xứng đôi cao nhất mới có khả năng áp chế thôi."

"Vậy ông mau đi tìm một omega khác đi! Không thấy tôi đang bận sao?" Bạch Thục xấu hổ nói, những người này thật sự không có mắt a~

"Nhưng cậu là người có độ xứng đôi pheromone cao nhất..."

"..." Bạch Thục không biết nên miêu tả cảm giác này như thế nào, cũng không biết vì lý do gì mà lại nghĩ đến một màn trong hộp đựng cơ giáp.

Đều đã nói là không liên quan gì đến nhau nữa rồi, không thể cứ tiếp tục như thế này được.

Vì thế cậu nói: "Vậy ông có thể tìm một căn phòng biệt giam rồi nhốt hắn lại, hắn có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy, cũng không đến mức không vượt qua được lần này chứ."

"Mỗi lần đều là ngài ấy tự mình tiến vào phòng biệt giam. Nhưng lần này ngài ấy phát bệnh ở bên ngoài, chưa nói tới việc nhốt lại, đến gần được cũng đã rất khó khăn rồi."

Đạo Cách gấp đến điên rồi, ông xích lại gần tai Bạch Thục, nói: "Tật xấu này của điện hạ không ai biết, nếu ngài ấy thật sự điên lên thì sẽ không che giấu được nữa! Đến lúc đó chẳng những làm người khác thụ thương mà còn tự làm tổn thương chính mình. Trang viên Dawson đoán chừng có thể sẽ bị ngài ấy hủy đi một nửa."

Sau khi nghe được những lời này Bạch Thục chợt do dự, cậu thật sự không muốn trở thành người độc nhất vô nhị, nhưng lại phải nghĩ cho trang viên.

Bạch Thục tự an ủi bản thân, xem như là lần cuối đi, về sau liền xem như sạch sẽ.

Cậu quay đầu lại chào tạm biệt Simpson, Simpson lo lắng hỏi: "Em có cần tôi giúp không?"

Bạch Thục lập tức nói: "Không cần, chỉ là khách du lịch gây sự thôi, giải quyết xong là được."

Simpson mím môi, chỉ có thể đồng ý.

Nhìn bóng lưng Bạch Thục vội vàng rời đi, lại nhìn đá năng lượng trong tay, hắn luôn cảm thấy omega này mang đến cho hắn cảm giác không chân thật.

Khi Bạch Thục đến thế giới này, cậu đã biết thiết lập ở đây lấy giá trị vũ lực làm tiêu chuẩn để đánh giá mức độ năng lực của một alpha.

Cậu cũng biết rằng giá trị vũ lực của Lạc Thần là SSS, có thể nói là toàn bộ người dân sinh sống trên tinh cầu Clark đều biết. Nhưng cậu chưa từng biết một SSS Alpha đến cùng có bao nhiêu sức sát thương.

Đây là vịnh cao nhất của hồ Hải Đế, đồng thời cũng là khu vực có mật độ vi sinh vật dày đặc nhất, toàn bộ vịnh có bờ dài 2 km, tuy là vịnh nhỏ nhất trong ba vịnh nhưng lại có phần cứng hoàn chỉnh nhất.

Giữa hồ được ngăn cách bởi thảm thực vật thủy sinh cứng như lưới sắt, cứ cách chục mét lại có đê rỗng bịt kín không gian, phòng nghỉ trên bờ đều được làm từ những vật liệu đặc biệt, đừng nói đến sức người, cho dù có là cơn bão cấp mười cũng không phá nổi.

Đó là ấn tượng của cậu về vịnh biển cao nhất trong tâm trí.

Nhưng hiện tại, nơi này hoàn toàn thay đổi.

Bờ hồ bị san phẳng, những căn phòng vốn không thể bị bão số 10 đánh bay trôi nổi trong hồ, thảm thực vật thủy sinh và những con đê giữa hồ bị vỡ thành nhiều mảnh, đê đá trên bờ sông đều biến mất, tất cả đều trộn lẫn với nhau, phủ kín toàn bộ mặt hồ.

Tất nhiên, trên đây cũng không phải chuyện thảm nhất, thảm nhất là Karl và Charles ở bên bờ vịnh, cả hai đều nằm lăn trên mặt đất như chó vừa bị rơi xuống nước rồi được vớt lên. Thậm chí đến cả trung úy Gable mặt mũi cũng đầy xanh tím...

Mà Alpha điên cuồng kia vẫn đang tiếp tục phá những tảng đá lớn dát trên con đập, con đập nguyên bản rộng 2m chắc chắn nhưng nay lại lắc lư, rung chuyển. Đặc biệt là con người này điên mất lý trí, thỉnh thoảng lại gọi Tiểu Phàm Thuyền ra đập phá, nơi này gần như sụp đổ chỉ trong vài phút.

"Hiện tại, người của chúng tôi đang bao vây quanh đây, Alpha của các gia tộc khác ở vịnh thứ hai đã bị chúng tôi trấn áp, không dám đến. Sức nặng phía trên đang đè ép xuống con đê bên dưới liên tục, hồ Hải Đế sắp bị san bằng rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là cậu phải đến gần ngài ấy, chỉ cần phóng thích pheromone, ngài ấy sẽ có thể tỉnh táo được một lúc, lúc đó cậu hãy tiêm thuốc an thần này vào."

Đạo Cách nói rồi đặt một ống tiêm vào tay Bạch Thục.

Cùng lúc đó, ông cũng gắn một chiếc nhẫn nhỏ lên cúc áo trên bụng Bạch Thục rồi giải thích: "Cơ thể của cậu bây giờ không thích hợp để tiếp xúc với vi sinh vật, mang theo thứ này có thể giúp cậu cách ly với nó."

Bạch Thục nghĩ là do độc tố trong người nên hỏi: "Vậy tại sao lại đặt ở bụng? Lỡ rơi mất thì phải làm sao?"

Đạo Cách đáp: "Không thể rơi, hiện tại bụng quan trọng nhất."

Bạch Thục cũng không còn tâm tư để tiếp tục truy vấn, cầm lấy cây kim dài bằng lòng bàn tay, cậu có chút hoảng hốt, nhưng hồ Hải Đế dường như không thể đợi được nữa. Cậu vô thức nuốt nước bọt, sau đó dò đường đi về phía đê đập chưa bị phá hủy.

Đi chưa được mười mét, thì đã không còn đường để đi nữa, Bạch Thục đành nghiêng người xuống nước dọc theo phiến đá, vì trong nước có nhiều vật trôi nổi khác nhau, cho nên bước đi cũng khá vất vả.

Khi chỉ còn cách Lạc Thần chừng mười thước, Bạch Thục liền muốn phóng thích pheromone.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau