Chương 11: Thi thể trong vali
Tiểu Lý tuổi trẻ khí thịnh, tất cả bất mãn trong lòng đều biểu hiện trên mặt, huống hồ hắn cũng không ý thức được địa vị chí cao của Lục gia ở đế đô.
"Lục tiên sinh bận rộn nhiều việc, còn có thể vì chuyện án mạng mà tới một chuyến, thật là tự thân vận động a"
Tiểu Lý âm dương quái khí nói, thật ra là bởi vì thi thể phát hiện ngày hôm qua, cục cảnh sát bọn họ nhanh chóng lập hồ sơ, lại dường như có chút liên hệ với đám tội phạm "Trộm kim tặc".
Người của cục cảnh sát suốt đêm xuất động, tăng ca tăng giờ làm việc. Hắn cùng sư phụ sáng sớm liền tới Minh Khúc Viên xem video theo dõi, lại bị ngăn ở bên ngoài đến hơn 9 giờ mới được cho vào. Chịu cực chịu khổ chờ đến lúc có thể vào xem video theo dõi, Lục gia Lục thiếu trong truyền thuyết này lại tới nữa.
Tới rồi không nói, lại còn có thái độ như vậy, uổng phí bên ngoài đánh giá anh ta tốt như vậy.
Tiểu Lý cười lạnh, xem như Lục lục thiếu có dung mạo tuấn mỹ giống như bên ngoài đánh giá, thậm chí là hơn xa, nhưng thái độ cùng hàm dưỡng so với những gì hắn nghe đồn thật là kém xa.
Lục Tu Giác không đáp, đưa lưng về phía Tiểu Lý không nhúc nhích. Tiểu Lý còn tưởng rằng đối phương bị mình nói đến á khẩu không trả lời được, âm thầm đắc ý, lại thấy Lục Tu Giác hơi nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt, đôi mắt xinh đẹp thâm thúy nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn một cái.
Chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt như có như không, lại như là rơi vào áp lực ngàn cân, trong nháy mắt khiến hắn không thể động đậy.
Lão Tiền nhìn lướt qua đồ đệ đang bị dọa, trong lòng cảm thán một hơi, người trẻ tuổi đúng là quá trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn. Thời điểm ra oai phủ đầu cũng không nghĩ tới Lục lục thiếu là người thế nào, không nghĩ tới Lục gia là địa vị thế nào.
Tạm không đề cập tới, chỉ riêng con cháu Lục gia đều đi tòng quân, khí thế đẫm máu từ trong quân đội bước ra liền không phải một tên nhóc hình cảnh nho nhỏ như Tiểu Lý có thể chịu nổi. Chỉ là Lão Tiền không nghĩ đến sẽ nhắc nhở Tiểu Lý, để hắn bị dọa một chút, tốt nhất có thể sửa cái tính tình hấp tấp bộp chộp kia.
Lão Tiền đi đến ghế dựa bên cạnh Lục Tu Giác, trước hết nói một tiếng cảm ơn, sau đó mới ngồi xuống.
Lấy địa vị cùng quyền lợi của Lục gia Lục thiếu, nếu hắn nhìn Tiểu Lý không thuận mắt liền trực tiếp gọi người đuổi hắn ra khỏi ngành này cũng còn được.
"Mới tới?"
"Mới từ cảnh giáo (trường cảnh sát) xách ra tới"
Lục Tu Giác nhẹ nhàng hừ một tiếng, âm thanh nhỏ đến khó phát hiện: "Chẳng trách"
Chỉ một câu nhẹ nhàng, những người ở đây liền có thể nghe hiểu ý tứ trào phúng bên trong.
Lục Tu Giác lại không có ý định buông tha người trào phúng hắn, tiếp tục nói: "Từ cảnh giáo ra, một lần lại không bằng một lần (càng ngày càng đi xuống). Người không biết còn tưởng là tân sinh. Xúc động lỗ mãng, không biết lượng sức, tự cho mình là đúng. Cầm côn thương còn thật nghĩ mình là tay súng thiện xạ? Cầm theo tấm cảnh chứng (chứng chỉ cảnh sát?) liền nghĩ mình là thủ trưởng? A, ánh mắt thật tốt"
Tiểu Lý tức đến nổi bão, trong mắt đều là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tay vừa động liền sờ đến súng lục bên hông. Lão Tiền bỗng nhiên quát lớn một tiếng: "Làm gì đó? Còn chưa nháo đủ? Vậy thì đi ra ngoài bình tĩnh lại, không bình tĩnh được thì đừng quay lại!"
Tiểu Lý hai mắt đỏ ngầu từ từ bình tĩnh lại, chỉ là ngực phập phồng biên độ lớn chứng tỏ hắn vẫn còn tức giận. Nhẫn rồi lại nhẫn, không nhẫn nổi, Tiểu Lý xoay người mở cửa rời đi.
Phòng điều khiển nhất thời chìm vào yên tĩnh, một lát sau, Lục Tu Giác nhẹ nhàng cười một tiếng, âm điệu không có một chút phập phồng, trong tình cảnh này lại hết sức trào phúng.
Lão Tiền cảm thấy mất mặt cực kì, ông vốn bởi vì lời nói của Lục Tu Giác mà tức giận, kết quả bị đồ đệ vứt hết thể diện. Trong lòng xấu hổ, đồng thời tức giận đồ đệ mình xúc động, lại ngại mình có công vụ trong người, dù có xấu hổ cũng phải đến ngồi xuống.
Ai! Lão Tiền liếc mắt nhìn nam nhân từ đầu tới cuối ngay cả đầu còn chưa có quay lại bên cạnh, thái độ bình tĩnh, lạnh nhạt không có ôn hòa, nho nhã như bình thường bên ngoài nhìn thấy. Khí thế kinh người, khiến ông cũng có chút kinh hãi.
Khí thế này Lão Tiền đã từng gặp rồi, chính là ở trên người thủ trưởng cũ của ông.
Lục gia Lục thiếu, là thanh đao thép, đã mài bén, đã thấy máu.
Lục Tu Giác nói: "Bắt đầu đi"
Dư Tiêu Hồn tiến lên bấm mở nút tạm dừng, dò hỏi:
"Ngài muốn xem lại từ đầu không?"
"Đã xem đến đâu rồi?"
Dư Tiêu Hồn quay đầu nhìn Lão Tiền, Lão Tiền sửng sốt một chút, nhanh chóng nói: "Đứa nhỏ kéo theo vali đi vào đại sảnh"
Lục Tu Giác hơi nhíu mày, video giám sát tiếp tục chiếu lại.
Mấy người cẩn thận xem từ đầu đến cuối một lần, càng xem càng kinh hãi. Đặc biệt là Lão Tiền, ông kỳ thật đã sớm chuẩn bị tâm lý, vậy mà vẫn cảm thấy sợ hãi.
Thời gian trong video chính là vào giữa trưa hôm kia, có một bé trai khoảng chừng bảy tám tuổi, mặc T-shirt sọc trắng đen, quần đùi màu kaki, chân mang giày thể thao. Kéo theo một cái vali "Cậu bé bọt biển" màu vàng, ngồi không nhúc nhích trên sô pha ở đại sảnh khách sạn.
Bởi vì đứa nhỏ ngồi ở đó thật lâu, cử chỉ lại quá mức ngoan ngoãn, nhìn có vẻ quái dị. Trong lúc đó có mấy nhân viên quản lý đi tới dò hỏi, nó không có động tác lớn gì nhưng có thể thấy được giao tiếp không có vấn đề.
Mãi cho đến hơn 5 giờ chiều, đứa nhỏ đứng dậy kéo theo vali rời đi. Đi đến phía sau cây cột là góc khuất của camera, cho nên không rõ nó đã làm cái gì ở đó.
Nhưng từ đó đứa nhỏ cũng không còn xuất hiện nữa, mãi cho đến rạng sáng hôm sau, lao công dọn dẹp đại sảnh lôi ra một cái vali giấu ở trong góc, mở ra mới phát hiện thi thể của nó cuộn tròn ở bên trong. Tay chân bắt chéo ở sau lưng, hình thành một tư thế chết phi thường khủng bố.
Lão Tiền đầu tiên đi xem địa hình đại sảnh, phát hiện trên đường rời đi của đứa nhỏ tất cả đều có camera, nhưng trong video lại không còn xuất hiện bóng dáng của nó. Nói cách khác, chính là khi nó vòng qua phía sau cây cột bị người giết chết sau đó nhét vào trong vali...
Như vậy liền xuất hiện vấn đề, sau khi đứa nhỏ đi đến đó cả ngày đều không có người nào khả nghi, ông đã nhìn qua nhìn lại video ghi hình này không dưới mười lần rồi!
Người đi ngang qua phần lớn đều vội vội vàng vàng, từ cái camera trước đi vào cái tiếp theo chỉ trong một phút đồng hồ. Căn cứ theo báo cáo nghiệm thi, đứa nhỏ là bị nghẹt thở mà chết, mà muốn bóp chết một người cần ít nhất một phút đồng hồ...
Nhưng mà khó tin nhất chính là báo cáo nghiệm thi lại nói thời gian tử vong của đứa nhỏ này đã hơn ba ngày, đúng là giống như vụ án mạng lúc trước xảy ra ở Minh Khúc Viên.
Lúc trước, báo cáo nghiệm thi của nữ nhân kia cũng nói cô ta đã chết được hơn một tuần, nhưng mà, người đã chết thì làm sao có thể hoạt động được?
Nhưng nếu không phải là người chết, thì tại sao đứa nhỏ trong video giống hệt như nữ nhân kia ngồi nửa ngày không nhúc nhích? Phải biết rằng mấy đứa nhỏ tính cách hiếu động, căn bản không thể nào an tĩnh quá một phút.
Lão Tiền muốn phát sầu, vụ án mạng này hiển nhiên bất thường, liên quan quá nhiều. Ông cũng không rõ, một vụ án mạng như vậy làm sao có thể liên lụy đến nhiều thứ như vậy, nữ nhân chết mấy tuần trước khi điều tra ra cũng có liên quan đến vụ bắt cóc giết con tin xảy ra gần đây ở đế đô, hiện giờ thi thể đứa nhỏ bị giấu trong vali cũng là đứa nhỏ bị bắt cóc đã ba tuần kia của Chu gia.
Đây đều có liên quan đến nhóm tội phạm "Trộm kim tặc" thủ pháp cao siêu, quỷ dị khó lường kia, là một vụ án lớn.
"Khoan đã" Lục Tu Giác đột nhiên mở miệng nói: "Tua lại vài giây trước --- dừng, phóng lớn"
Nhìn hình ảnh bị tạm dừng, Lục Tu Giác trầm mặc không nói, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
Dư Tiêu Hồn cùng Lão Tiền nhìn hình phóng đại đều cảm thấy sống lưng chợt lạnh.
Chỉ thấy hình ảnh được phóng đại trên màn hình là khi đứa nhỏ đứng dậy nhìn về phía camera, động tác liền mạch không có gì khác thường, quá nhanh quá lơ đãng, khó lòng chú ý tới.
Đến khi dừng lại rồi phóng lớn, bọn họ liền nhìn thấy khóe miệng đứa nhỏ treo một nụ cười trào phúng cực kỳ rõ ràng, bộ mặt cứng đờ, quỷ dị tươi cười, cực kỳ khủng bố.
Thật lâu sau, Lão Tiền gian nan nói nhỏ: "Cái đó... căn bản không phải là người... Không phải là... người làm đi"
Không phải người làm... vậy chỉ có thể là quỷ làm.
Thời gian tử vong cho thấy người đã sớm chết, một khắc trước còn kéo vali đi tới đi lui, còn có thể nói chuyện. Kết quả ngay sau đó liền biến thành thi thể bị nhét vào vali, cũng... quá quỷ dị rồi.
Lục Tu Giác lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình, mười ngón giao nhau đặt trên bụng, hai ngón tay cái xoay nhanh theo tiết tấu.
Dư Tiêu Hồn nhìn động tác của hắn, trong lòng biết Lục thiếu đang rất tức giận. Động tác đó của hắn nghe nói là luyện ra từ trong quân đội, thói quen khi không cầm súng liền xoay ngón tay cái như vậy. Sau này xuất ngũ, thời điểm tức giận vẫn không khống chế được muốn cầm súng, không có súng liền dùng tư thế này thay thế. Cho nên tư thế này đại biểu Lục Tu Giác đang tức giận.
Dư Tiêu Hồn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, yên lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Lục Tu Giác cười khẽ: "Có người đang khiêu khích Lục gia chúng ta nha"
Lão Tiền không hiểu lắm, chỉ là nhìn khí thế đáng sợ của Lục Tu Giác, trực giác cảnh báo nguy hiểm liền không đáp lời hắn.
"Một đứa nhỏ. Lấy tính mạng của một đứa nhỏ tới khiêu khích, tiền cũng kiếm đủ rồi (?)". Lục Tu Giác ngược lại hỏi Lão Tiền: "Tiền đội, chuyện này --- ngài thấy thế nào?"
Lão Tiền có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng lại có chút sầu não, ông cẩn thận nói: "Vụ án mạng này... có chút không khoa học"
"Chỗ nào không khoa học?"
Lão Tiền bị ánh mắt đen thâm thúy của Lục Tu Giác nhìn chằm chằm, cổ họng giống như bị bóp nghẹn, nói không nên lời.
Lục Tu Giác nói: "Tiền đội, ngài là nhân viên công vụ, đừng mê tín. Vụ án này có quỷ, là có người đang làm trò quỷ. Giả thần giả quỷ, treo đầu dê bán thịt chó"
Lão Tiền hỏi: "Nghĩa là sao? Lục thiếu phát hiện cái gì rồi?"
"Nếu trong vali của đứa nhỏ kia đã sớm có thi thể thì sao? Tìm một đứa giống hệt giết rồi nhét vào vali, lại để chính chủ ngồi trong đại sảnh che giấu tai mắt. Sau đó mang vali đi giấu, cuối cùng vụng trộm rời đi là xong"
Lão Tiền nghe xong có chút sửng sốt, cái này nghe cũng có lý, nhưng mà --- "Đứa nhỏ làm sao rời đi? Camera hoàn toàn không có ghi lại hình ảnh của nó"
Lục Tu Giác cười: "Thi thể giấu trong vali gạt người, chẳng lẽ người sống lại không thể trốn ở trong vali rời đi?"
Lão Tiền bỗng nhiên thông suốt, nhớ tới trong video đúng là có vài người kéo theo vali rời đi. Dù sao cũng là khách sạn nổi tiếng, lượng người ra vào mỗi ngày rất nhiều. Ông nhớ đứa nhỏ ngồi trong đại sảnh cả buổi chiều, không phải là đang chờ lúc vắng người nhất mà đi sao?
"Lục tiên sinh bận rộn nhiều việc, còn có thể vì chuyện án mạng mà tới một chuyến, thật là tự thân vận động a"
Tiểu Lý âm dương quái khí nói, thật ra là bởi vì thi thể phát hiện ngày hôm qua, cục cảnh sát bọn họ nhanh chóng lập hồ sơ, lại dường như có chút liên hệ với đám tội phạm "Trộm kim tặc".
Người của cục cảnh sát suốt đêm xuất động, tăng ca tăng giờ làm việc. Hắn cùng sư phụ sáng sớm liền tới Minh Khúc Viên xem video theo dõi, lại bị ngăn ở bên ngoài đến hơn 9 giờ mới được cho vào. Chịu cực chịu khổ chờ đến lúc có thể vào xem video theo dõi, Lục gia Lục thiếu trong truyền thuyết này lại tới nữa.
Tới rồi không nói, lại còn có thái độ như vậy, uổng phí bên ngoài đánh giá anh ta tốt như vậy.
Tiểu Lý cười lạnh, xem như Lục lục thiếu có dung mạo tuấn mỹ giống như bên ngoài đánh giá, thậm chí là hơn xa, nhưng thái độ cùng hàm dưỡng so với những gì hắn nghe đồn thật là kém xa.
Lục Tu Giác không đáp, đưa lưng về phía Tiểu Lý không nhúc nhích. Tiểu Lý còn tưởng rằng đối phương bị mình nói đến á khẩu không trả lời được, âm thầm đắc ý, lại thấy Lục Tu Giác hơi nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt, đôi mắt xinh đẹp thâm thúy nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn một cái.
Chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt như có như không, lại như là rơi vào áp lực ngàn cân, trong nháy mắt khiến hắn không thể động đậy.
Lão Tiền nhìn lướt qua đồ đệ đang bị dọa, trong lòng cảm thán một hơi, người trẻ tuổi đúng là quá trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn. Thời điểm ra oai phủ đầu cũng không nghĩ tới Lục lục thiếu là người thế nào, không nghĩ tới Lục gia là địa vị thế nào.
Tạm không đề cập tới, chỉ riêng con cháu Lục gia đều đi tòng quân, khí thế đẫm máu từ trong quân đội bước ra liền không phải một tên nhóc hình cảnh nho nhỏ như Tiểu Lý có thể chịu nổi. Chỉ là Lão Tiền không nghĩ đến sẽ nhắc nhở Tiểu Lý, để hắn bị dọa một chút, tốt nhất có thể sửa cái tính tình hấp tấp bộp chộp kia.
Lão Tiền đi đến ghế dựa bên cạnh Lục Tu Giác, trước hết nói một tiếng cảm ơn, sau đó mới ngồi xuống.
Lấy địa vị cùng quyền lợi của Lục gia Lục thiếu, nếu hắn nhìn Tiểu Lý không thuận mắt liền trực tiếp gọi người đuổi hắn ra khỏi ngành này cũng còn được.
"Mới tới?"
"Mới từ cảnh giáo (trường cảnh sát) xách ra tới"
Lục Tu Giác nhẹ nhàng hừ một tiếng, âm thanh nhỏ đến khó phát hiện: "Chẳng trách"
Chỉ một câu nhẹ nhàng, những người ở đây liền có thể nghe hiểu ý tứ trào phúng bên trong.
Lục Tu Giác lại không có ý định buông tha người trào phúng hắn, tiếp tục nói: "Từ cảnh giáo ra, một lần lại không bằng một lần (càng ngày càng đi xuống). Người không biết còn tưởng là tân sinh. Xúc động lỗ mãng, không biết lượng sức, tự cho mình là đúng. Cầm côn thương còn thật nghĩ mình là tay súng thiện xạ? Cầm theo tấm cảnh chứng (chứng chỉ cảnh sát?) liền nghĩ mình là thủ trưởng? A, ánh mắt thật tốt"
Tiểu Lý tức đến nổi bão, trong mắt đều là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tay vừa động liền sờ đến súng lục bên hông. Lão Tiền bỗng nhiên quát lớn một tiếng: "Làm gì đó? Còn chưa nháo đủ? Vậy thì đi ra ngoài bình tĩnh lại, không bình tĩnh được thì đừng quay lại!"
Tiểu Lý hai mắt đỏ ngầu từ từ bình tĩnh lại, chỉ là ngực phập phồng biên độ lớn chứng tỏ hắn vẫn còn tức giận. Nhẫn rồi lại nhẫn, không nhẫn nổi, Tiểu Lý xoay người mở cửa rời đi.
Phòng điều khiển nhất thời chìm vào yên tĩnh, một lát sau, Lục Tu Giác nhẹ nhàng cười một tiếng, âm điệu không có một chút phập phồng, trong tình cảnh này lại hết sức trào phúng.
Lão Tiền cảm thấy mất mặt cực kì, ông vốn bởi vì lời nói của Lục Tu Giác mà tức giận, kết quả bị đồ đệ vứt hết thể diện. Trong lòng xấu hổ, đồng thời tức giận đồ đệ mình xúc động, lại ngại mình có công vụ trong người, dù có xấu hổ cũng phải đến ngồi xuống.
Ai! Lão Tiền liếc mắt nhìn nam nhân từ đầu tới cuối ngay cả đầu còn chưa có quay lại bên cạnh, thái độ bình tĩnh, lạnh nhạt không có ôn hòa, nho nhã như bình thường bên ngoài nhìn thấy. Khí thế kinh người, khiến ông cũng có chút kinh hãi.
Khí thế này Lão Tiền đã từng gặp rồi, chính là ở trên người thủ trưởng cũ của ông.
Lục gia Lục thiếu, là thanh đao thép, đã mài bén, đã thấy máu.
Lục Tu Giác nói: "Bắt đầu đi"
Dư Tiêu Hồn tiến lên bấm mở nút tạm dừng, dò hỏi:
"Ngài muốn xem lại từ đầu không?"
"Đã xem đến đâu rồi?"
Dư Tiêu Hồn quay đầu nhìn Lão Tiền, Lão Tiền sửng sốt một chút, nhanh chóng nói: "Đứa nhỏ kéo theo vali đi vào đại sảnh"
Lục Tu Giác hơi nhíu mày, video giám sát tiếp tục chiếu lại.
Mấy người cẩn thận xem từ đầu đến cuối một lần, càng xem càng kinh hãi. Đặc biệt là Lão Tiền, ông kỳ thật đã sớm chuẩn bị tâm lý, vậy mà vẫn cảm thấy sợ hãi.
Thời gian trong video chính là vào giữa trưa hôm kia, có một bé trai khoảng chừng bảy tám tuổi, mặc T-shirt sọc trắng đen, quần đùi màu kaki, chân mang giày thể thao. Kéo theo một cái vali "Cậu bé bọt biển" màu vàng, ngồi không nhúc nhích trên sô pha ở đại sảnh khách sạn.
Bởi vì đứa nhỏ ngồi ở đó thật lâu, cử chỉ lại quá mức ngoan ngoãn, nhìn có vẻ quái dị. Trong lúc đó có mấy nhân viên quản lý đi tới dò hỏi, nó không có động tác lớn gì nhưng có thể thấy được giao tiếp không có vấn đề.
Mãi cho đến hơn 5 giờ chiều, đứa nhỏ đứng dậy kéo theo vali rời đi. Đi đến phía sau cây cột là góc khuất của camera, cho nên không rõ nó đã làm cái gì ở đó.
Nhưng từ đó đứa nhỏ cũng không còn xuất hiện nữa, mãi cho đến rạng sáng hôm sau, lao công dọn dẹp đại sảnh lôi ra một cái vali giấu ở trong góc, mở ra mới phát hiện thi thể của nó cuộn tròn ở bên trong. Tay chân bắt chéo ở sau lưng, hình thành một tư thế chết phi thường khủng bố.
Lão Tiền đầu tiên đi xem địa hình đại sảnh, phát hiện trên đường rời đi của đứa nhỏ tất cả đều có camera, nhưng trong video lại không còn xuất hiện bóng dáng của nó. Nói cách khác, chính là khi nó vòng qua phía sau cây cột bị người giết chết sau đó nhét vào trong vali...
Như vậy liền xuất hiện vấn đề, sau khi đứa nhỏ đi đến đó cả ngày đều không có người nào khả nghi, ông đã nhìn qua nhìn lại video ghi hình này không dưới mười lần rồi!
Người đi ngang qua phần lớn đều vội vội vàng vàng, từ cái camera trước đi vào cái tiếp theo chỉ trong một phút đồng hồ. Căn cứ theo báo cáo nghiệm thi, đứa nhỏ là bị nghẹt thở mà chết, mà muốn bóp chết một người cần ít nhất một phút đồng hồ...
Nhưng mà khó tin nhất chính là báo cáo nghiệm thi lại nói thời gian tử vong của đứa nhỏ này đã hơn ba ngày, đúng là giống như vụ án mạng lúc trước xảy ra ở Minh Khúc Viên.
Lúc trước, báo cáo nghiệm thi của nữ nhân kia cũng nói cô ta đã chết được hơn một tuần, nhưng mà, người đã chết thì làm sao có thể hoạt động được?
Nhưng nếu không phải là người chết, thì tại sao đứa nhỏ trong video giống hệt như nữ nhân kia ngồi nửa ngày không nhúc nhích? Phải biết rằng mấy đứa nhỏ tính cách hiếu động, căn bản không thể nào an tĩnh quá một phút.
Lão Tiền muốn phát sầu, vụ án mạng này hiển nhiên bất thường, liên quan quá nhiều. Ông cũng không rõ, một vụ án mạng như vậy làm sao có thể liên lụy đến nhiều thứ như vậy, nữ nhân chết mấy tuần trước khi điều tra ra cũng có liên quan đến vụ bắt cóc giết con tin xảy ra gần đây ở đế đô, hiện giờ thi thể đứa nhỏ bị giấu trong vali cũng là đứa nhỏ bị bắt cóc đã ba tuần kia của Chu gia.
Đây đều có liên quan đến nhóm tội phạm "Trộm kim tặc" thủ pháp cao siêu, quỷ dị khó lường kia, là một vụ án lớn.
"Khoan đã" Lục Tu Giác đột nhiên mở miệng nói: "Tua lại vài giây trước --- dừng, phóng lớn"
Nhìn hình ảnh bị tạm dừng, Lục Tu Giác trầm mặc không nói, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
Dư Tiêu Hồn cùng Lão Tiền nhìn hình phóng đại đều cảm thấy sống lưng chợt lạnh.
Chỉ thấy hình ảnh được phóng đại trên màn hình là khi đứa nhỏ đứng dậy nhìn về phía camera, động tác liền mạch không có gì khác thường, quá nhanh quá lơ đãng, khó lòng chú ý tới.
Đến khi dừng lại rồi phóng lớn, bọn họ liền nhìn thấy khóe miệng đứa nhỏ treo một nụ cười trào phúng cực kỳ rõ ràng, bộ mặt cứng đờ, quỷ dị tươi cười, cực kỳ khủng bố.
Thật lâu sau, Lão Tiền gian nan nói nhỏ: "Cái đó... căn bản không phải là người... Không phải là... người làm đi"
Không phải người làm... vậy chỉ có thể là quỷ làm.
Thời gian tử vong cho thấy người đã sớm chết, một khắc trước còn kéo vali đi tới đi lui, còn có thể nói chuyện. Kết quả ngay sau đó liền biến thành thi thể bị nhét vào vali, cũng... quá quỷ dị rồi.
Lục Tu Giác lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình, mười ngón giao nhau đặt trên bụng, hai ngón tay cái xoay nhanh theo tiết tấu.
Dư Tiêu Hồn nhìn động tác của hắn, trong lòng biết Lục thiếu đang rất tức giận. Động tác đó của hắn nghe nói là luyện ra từ trong quân đội, thói quen khi không cầm súng liền xoay ngón tay cái như vậy. Sau này xuất ngũ, thời điểm tức giận vẫn không khống chế được muốn cầm súng, không có súng liền dùng tư thế này thay thế. Cho nên tư thế này đại biểu Lục Tu Giác đang tức giận.
Dư Tiêu Hồn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, yên lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Lục Tu Giác cười khẽ: "Có người đang khiêu khích Lục gia chúng ta nha"
Lão Tiền không hiểu lắm, chỉ là nhìn khí thế đáng sợ của Lục Tu Giác, trực giác cảnh báo nguy hiểm liền không đáp lời hắn.
"Một đứa nhỏ. Lấy tính mạng của một đứa nhỏ tới khiêu khích, tiền cũng kiếm đủ rồi (?)". Lục Tu Giác ngược lại hỏi Lão Tiền: "Tiền đội, chuyện này --- ngài thấy thế nào?"
Lão Tiền có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng lại có chút sầu não, ông cẩn thận nói: "Vụ án mạng này... có chút không khoa học"
"Chỗ nào không khoa học?"
Lão Tiền bị ánh mắt đen thâm thúy của Lục Tu Giác nhìn chằm chằm, cổ họng giống như bị bóp nghẹn, nói không nên lời.
Lục Tu Giác nói: "Tiền đội, ngài là nhân viên công vụ, đừng mê tín. Vụ án này có quỷ, là có người đang làm trò quỷ. Giả thần giả quỷ, treo đầu dê bán thịt chó"
Lão Tiền hỏi: "Nghĩa là sao? Lục thiếu phát hiện cái gì rồi?"
"Nếu trong vali của đứa nhỏ kia đã sớm có thi thể thì sao? Tìm một đứa giống hệt giết rồi nhét vào vali, lại để chính chủ ngồi trong đại sảnh che giấu tai mắt. Sau đó mang vali đi giấu, cuối cùng vụng trộm rời đi là xong"
Lão Tiền nghe xong có chút sửng sốt, cái này nghe cũng có lý, nhưng mà --- "Đứa nhỏ làm sao rời đi? Camera hoàn toàn không có ghi lại hình ảnh của nó"
Lục Tu Giác cười: "Thi thể giấu trong vali gạt người, chẳng lẽ người sống lại không thể trốn ở trong vali rời đi?"
Lão Tiền bỗng nhiên thông suốt, nhớ tới trong video đúng là có vài người kéo theo vali rời đi. Dù sao cũng là khách sạn nổi tiếng, lượng người ra vào mỗi ngày rất nhiều. Ông nhớ đứa nhỏ ngồi trong đại sảnh cả buổi chiều, không phải là đang chờ lúc vắng người nhất mà đi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất