Chương 2
Cậu biết không? Ôn Hành Vũ trở lại, hắn cứu cậu, sau đó tìm tôi, nói hắn muốn cậu."
Ôn Hành Vũ đang ngồi thưởng thức rượu ở một góc khuất. Sau khi hắn về nước, tất cả mọi người đều hướng hắn gọi một tiếng Ôn tổng. Hắn biết sau lưng tiếng Tổng này cũng không nhất định là lời hay, trong vòng tròn thượng lưu người ta nhận định về hắn chính là nhà giàu mới nổi, chỉ mỗi có tiền lại không phẩm không quyền, ở bề ngoài khách khí với hắn, kỳ thực sau lưng có xem thường hay không thì không chắc.
Náo náo nhiệt nhiệt, hắn cũng không mấy để tâm đến cái thú vui hành hạ thể xác này, chính là Ôn Hành Vũ cũng vui vẻ đến, thanh tịnh ngồi ở trong góc, uống rượu nghe những lời đàm tiếu bên cạnh.
Những thế gia này công tử vẫn thảo luận chuyện cá nhân, đề tài chính luôn là một hồi tình dục diễm lệ, Ôn Hành Vũ không hứng lắm, uống cạn rượu trong ly. Bỗng "Ầm " một tiếng cửa mở.
Có người tiến vào, tia tối tăm lóe lên trong đáy mặt, chỉ nhìn thấy một dáng người trắng trắng, tựa hồ là bị ép buộc, hắn đem tầm mắt dời sang một bên, đi lấy ly rượu vị khác.
Hắn ngửi được khí vị alpha hỗn tạp, tin tức tố công kích lẫn nhau, bởi vì cùng nhau tranh đoạt một con mồi mà càng có ý xâm lấn mạnh bạo. Ôn Hành Vũ nghe tiếng khóc, bản thân cũng không muốn quản nhiều, lại nghe được thanh âm quen thuộc gọi to tên của chính mình, hắn ngây ngẩn cả người.
Ly rượu trong tay rơi trên mặt đất, Ôn Hành Vũ đứng dậy, tiến lên hai bước - đem đám alpha giống nhau đều như lũ sói đói kia đẩy ra. Tựa như một con chó điên lên, quát to "Cút". Lại đem thân ảnh gầy yếu đang run rẩy trong hoảng sợ ôm vào lòng.
Hắn nâng gương mặt kia lên, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hành Vũ ngửi được trên người đối phương khí tức cường liệt của Alpha khác, tay hắn đặt sau gáy Ôn Lưu Tình, tại nơi mềm mại mẫn cảm kia mà ôn nhu dùng sức xoa xoa cùng trấn an.
"Hành Vũ?"
Âm thanh của Ôn Lưu Tình suy yếu đến không ra hơi, cổ họng phát ra tiếng khóc tê tâm khàn cả giọng, cố hết sức thốt lên: "Cứu em, làm ơn, cứu giúp em."
Ôn Hành Vũ thần sắc dại ra, nắm cằm của người kia, đôi mắt tối đen thâm trầm nhìn kĩ gương mặt mà hắn đã khắc sâu trong nơi thầm kín nhất của trái tim.
Bọn họ đều không cha không mẹ, sinh ra liền bị đem vào cô nhi viện, theo viện trưởng họ Ôn.
" Ôn Lưu Tình."
Hắn thốt lên cái tên làm cho hắn vừa yêu đến thương tâm vừa hận đến khảm vào xương tủy. Đoạn ký ức của quá khứ như vừa được mở ra, thời niên thiếu cùng nhau nghịch ngợm hí hửng viết vẽ ngoáy ngoáy trên tường khu nhi viện, đầy tường lít nha lít nhít dây thường xuân. Còn có trong ngày ánh mặt trời nóng bức chói lòa giữa hè, Ôn Lưu Tình theo sau hắn, non nớt ngây ngô mà gọi hắn "ca ca".
Tin tức tố hoa anh túc mới vừa tỏa ra, bọn họ ở cô nhi viện dù chưa từng ký hiệu, nhưng Ôn Hành Vũ từ lâu đã am hiểu cơ thể Ôn Lưu Tình.
Đã từng trong quá khứ, Ôn Hành Vũ đem Ôn Lưu Tình đặt ở đầu tim của chính mình, hắn ảo tưởng về tương lai mà trong đó là một gia đình nhỏ, có hắn và Ôn Lưu Tình, còn có hài tử của bọn họ.
Thế nhưng Ôn Lưu Tình lại từ bỏ hắn, Ôn Hành Vũ cho là Ôn Lưu Tình rời xa hắn sau đó sẽ có cơ hội sống rất tốt. Dù sao vào lúc ấy hắn từng quỳ xuống để van cầu cậu đừng đi. Ôn Lưu Tình lại hướng hắn tuyệt tình mà nói, cậu sợ sệt cuộc sống nghèo túng này, cậu muốn trèo lên trên, đi tới vị trí cao hơn.
Thất thần một lúc, bên cạnh Ôn Hành Vũ liền có người đẩy đẩy tay hắn: "Ôn tổng, anh đây là muốn làm gì?"
Ôn Hành Vũ không lên tiếng, ôm Ôn Lưu Tình trực tiếp đứng lên, hắn nói: "Tôi muốn người này."
Bốn phía vang lên tiếng cười, bọn họ lại bảo: "Anh muốn cậu ấy, chúng tôi có thể hào phóng, nhưng Chương Viêm kia thì không được."
"Có ý gì?"
"Ha ha, anh mới đến không biết, omega này là của Chương Viêm, gã chơi chán rồi vứt ra cho chúng tôi."
Người trong ngực hẳn là cái gì đều nghe thấy được, thân thể của cậu không ngừng run rẩy, Ôn Hành Vũ cúi đầu kinh ngạc nhìn cậu, vén tóc che khuất trên gương mặt cậu, đầu ngón tay cọ đến mềm mại, cậu vẫn là giống như trước đây- thật đáng yêu.
Tin tức tố của Ôn Lưu Tình dù có suy yếu, như có như không mùi hoa anh túc, vẫn như cũ đối Ôn Hành Vũ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Hắn đi tới cánh cửa phía trước, hóa thân thành nghé con mới sinh không sợ cọp, nhìn khắp nơi đều là nhân vật phú quý, nhếch khóe miệng một cái lười nhác nở nụ cười:
" Như vậy ư, vậy tôi liền cùng gã hảo hảo đàm đạo chuyện nhân sinh." Dứt lời, hắn ôm chặt Ôn Lưu Tình, đẩy cửa ra.
Chương Viêm đứng ở ngoài cửa, một chỗ toàn tàn thuốc, gã nghe được phía sau có động tĩnh liền xoay người, cau mày nhìn về phía người đang đi tới.
Ôn Hành Vũ từ trong bóng tối bước ra, trong ngực của hắn là Ôn Lưu Tình nhu nhu thuận thuận như một dê con nhỏ. Hắn cởi áo khoác, như có như không mà khoác lên người Ôn Lưu Tình, lại mạnh mẽ đi ra bên ngoài, nở nụ cười tiêu chuẩn mà không mất đi vẻ uy nghiêm cùng thần sắc lạnh lùng:" Ai là Chương Viêm?"
Chương Viêm giương mắt, cùng hai người bọn họ đối diện, đối lập như vực sâu cùng bầu trời. Tàn thuốc phiện rơi đầy sâu đậm, âm trầm thiên khai bắt đầu trời quang mây tạnh, bỗng nhiên trong mắt cậu xẹt qua một tia sáng, ánh sáng hi vọng thẳng tắp biến mất trước mắt, Ôn Lưu Tình mệt mỏi buông lỏng mặc thân thể rơi vào trầm lặng.
Từ trong hỗn độn tỉnh lại, chóp mũi là khí tức tùng tuyết, cậu mở mắt ra, như dự đoán Chương Viêm ở bên cạnh cậu đang thản nhiên hút thuốc.
Xốc lên mí mắt nhìn về phía Chương Viêm, đốm lửa nhỏ sát đến, gã nhét vào trong miệng cậu một điếu thuốc, hút một hơi, thuốc lá sặc tiến vào khí quản, cậu ho khan, thân thể cuộn lại run rẩy kịch liệt.
Chương Viêm đưa tay ra, nắm mặt của cậu, Ôn Lưu Tình nghe thấy âm thanh hờ hững của Chương Viêm: "Cậu biết không? Ôn Hành Vũ trở lại, hắn cứu cậu, sau đó tìm tôi, nói hắn muốn cậu."
Thân thể Ôn Lưu Tình chấn động, cậu siết chặt nắm tay, Chương Viêm lại cất giọng:" Cậu đoán xem tôi có đáp ứng không?"
Ôn Lưu Tình nhắm mắt lại, mang tâm trạng của một phế vật bị lợi dụng đến tàn hơi cuối cùng cũng không được Chương Viêm buông tha, cậu trả lời vấn đề mà gã đã đặt ra: "Anh ấy sẽ không cần tôi, lúc trước tôi đối với anh ấy như vậy, hẳn là nhất định hận tôi đến chết đi?"
Chương Viêm lắc đầu, gã nhìn Ôn Lưu Tình đầy phức tạp: "Cậu rất làm người thương, cậu không biết sao?"
Gã dừng một chút: "Ôn Hành Vũ đưa tôi hai công ty, nhượng tôi đem cậu cho hắn, tôi đã đáp ứng, dù gì cậu cũng không thể mang thai."
Ôn Lưu Tình không nhúc nhích, Chương Viêm vỗ vỗ mặt của cậu: "Cậu thu thập một chút, ngày mai từ nơi này dời ra ngoài, thỏa thuận ly hôn tôi sẽ để luật sư đưa cho cậu."
Ôn Lưu Tình túm chặt chăn, cậu thật giống chết rồi lại sống, người đầy vết thương, hơi thở yếu ớt mà nằm đó, thân thể như bị hàng ngàn vết dao rồi lại hàng ngàn vết đâm khác liên tục giáng xuống, cả người đều đau, cậu tưởng đây đã là cực hạn, lại không nghĩ tới còn có thể càng lúc càng đau, đau đến tê tâm liệt phế.
Ở tại tình huống lúc đó, nhìn thấy Ôn Hành Vũ, cậu gần như đem tôn nghiêm cuối cùng mạnh mẽ vất đi. Vết thương huyết nhục mơ hồ của cậu, cả những vết sẹo dữ tợn không có cách nào lành hẳn, tất cả đều bại lộ ở trước mắt Ôn Hành Vũ.
Ôn Lưu Tình dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay mình thật mạnh để bản thân tỉnh táo, đợi Chương Viêm hút xong một điếu thuốc cuối cùng, gã liền kéo cửa đi ra, lưu lại Ôn Lưu Tình cùng một phòng vẩn đục mùi thuốc lá.
Ôn Lưu Tình nhắm mắt lại, ký ức về hàng cây phượng hoàng nở hoa rực rỡ phủ đầy vào mùa hè, vách tường cô nhi viện mọc đầy dây leo. Ôn Hành Vũ mang theo cậu đi vào rừng hoa đó, bọn họ chộp lấy hộp kẹo đường nhỏ, anh nói muốn mang cậu đi một căn cứ bí mật.
Là một ngôi nhà gỗ nhỏ bỏ đi, dương quang xuyên thấu qua cửa sổ gỗ, Ôn Lưu Tình dựa vào trên tấm gỗ, sau lưng ma sát qua lại không hề mềm mại, cậu nói đau. Ôn Hành Vũ cởi áo, nhét ở sau lưng cậu làm đệm, anh đưa tay đặt lên vai Ôn Lưu Tình, hôn lên cằm cậu, rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống yết hầu mẫn cảm. Tận lực ôn nhu mà đặt xuống một nụ hôn mang theo sự say mê đến thật lòng.
Thân thể của thiếu niên như nhánh hoa run rẩy, Ôn Hành Vũ từ phía sau tiến vào, cậu "A" một tiếng, ngây ngô nhìn alpha cắn sau gáy mình. Nhẫn nhịn tâm trạng dục vọng dâng trào, Ôn Hành Vũ mê loạn gian nan cắn răng nghiến lợi nói: "Hiện tại anh thật muốn đem em ký hiệu."
Ôn Lưu Tình nức nở: "Đến a."
Người Alpha này coi cậu như trân bảo mà nâng trong tay, nhẹ nhàng vòng tay hắn qua eo cậu, tại xương quai xanh hạ xuống mà hôn, thấp giọng nói: "Không được, phải đợi em thành niên, anh sợ em có chuyện."
Mùa hè dài dằng dặc quá mức, hai người giống nhau đem hết nhiệt tình của mình mà trao đi, tại gian nhà gỗ đó, bên trong tứ chi quấn quýt nước sữa hòa lấy nhau.
Cây phượng hoàng nở hoa, khí tức Ôn Hành Vũ nồng nặc dâng trào, bao bọc Ôn Lưu Tình bằng cả tâm can.
Ôn Hành Vũ đang ngồi thưởng thức rượu ở một góc khuất. Sau khi hắn về nước, tất cả mọi người đều hướng hắn gọi một tiếng Ôn tổng. Hắn biết sau lưng tiếng Tổng này cũng không nhất định là lời hay, trong vòng tròn thượng lưu người ta nhận định về hắn chính là nhà giàu mới nổi, chỉ mỗi có tiền lại không phẩm không quyền, ở bề ngoài khách khí với hắn, kỳ thực sau lưng có xem thường hay không thì không chắc.
Náo náo nhiệt nhiệt, hắn cũng không mấy để tâm đến cái thú vui hành hạ thể xác này, chính là Ôn Hành Vũ cũng vui vẻ đến, thanh tịnh ngồi ở trong góc, uống rượu nghe những lời đàm tiếu bên cạnh.
Những thế gia này công tử vẫn thảo luận chuyện cá nhân, đề tài chính luôn là một hồi tình dục diễm lệ, Ôn Hành Vũ không hứng lắm, uống cạn rượu trong ly. Bỗng "Ầm " một tiếng cửa mở.
Có người tiến vào, tia tối tăm lóe lên trong đáy mặt, chỉ nhìn thấy một dáng người trắng trắng, tựa hồ là bị ép buộc, hắn đem tầm mắt dời sang một bên, đi lấy ly rượu vị khác.
Hắn ngửi được khí vị alpha hỗn tạp, tin tức tố công kích lẫn nhau, bởi vì cùng nhau tranh đoạt một con mồi mà càng có ý xâm lấn mạnh bạo. Ôn Hành Vũ nghe tiếng khóc, bản thân cũng không muốn quản nhiều, lại nghe được thanh âm quen thuộc gọi to tên của chính mình, hắn ngây ngẩn cả người.
Ly rượu trong tay rơi trên mặt đất, Ôn Hành Vũ đứng dậy, tiến lên hai bước - đem đám alpha giống nhau đều như lũ sói đói kia đẩy ra. Tựa như một con chó điên lên, quát to "Cút". Lại đem thân ảnh gầy yếu đang run rẩy trong hoảng sợ ôm vào lòng.
Hắn nâng gương mặt kia lên, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hành Vũ ngửi được trên người đối phương khí tức cường liệt của Alpha khác, tay hắn đặt sau gáy Ôn Lưu Tình, tại nơi mềm mại mẫn cảm kia mà ôn nhu dùng sức xoa xoa cùng trấn an.
"Hành Vũ?"
Âm thanh của Ôn Lưu Tình suy yếu đến không ra hơi, cổ họng phát ra tiếng khóc tê tâm khàn cả giọng, cố hết sức thốt lên: "Cứu em, làm ơn, cứu giúp em."
Ôn Hành Vũ thần sắc dại ra, nắm cằm của người kia, đôi mắt tối đen thâm trầm nhìn kĩ gương mặt mà hắn đã khắc sâu trong nơi thầm kín nhất của trái tim.
Bọn họ đều không cha không mẹ, sinh ra liền bị đem vào cô nhi viện, theo viện trưởng họ Ôn.
" Ôn Lưu Tình."
Hắn thốt lên cái tên làm cho hắn vừa yêu đến thương tâm vừa hận đến khảm vào xương tủy. Đoạn ký ức của quá khứ như vừa được mở ra, thời niên thiếu cùng nhau nghịch ngợm hí hửng viết vẽ ngoáy ngoáy trên tường khu nhi viện, đầy tường lít nha lít nhít dây thường xuân. Còn có trong ngày ánh mặt trời nóng bức chói lòa giữa hè, Ôn Lưu Tình theo sau hắn, non nớt ngây ngô mà gọi hắn "ca ca".
Tin tức tố hoa anh túc mới vừa tỏa ra, bọn họ ở cô nhi viện dù chưa từng ký hiệu, nhưng Ôn Hành Vũ từ lâu đã am hiểu cơ thể Ôn Lưu Tình.
Đã từng trong quá khứ, Ôn Hành Vũ đem Ôn Lưu Tình đặt ở đầu tim của chính mình, hắn ảo tưởng về tương lai mà trong đó là một gia đình nhỏ, có hắn và Ôn Lưu Tình, còn có hài tử của bọn họ.
Thế nhưng Ôn Lưu Tình lại từ bỏ hắn, Ôn Hành Vũ cho là Ôn Lưu Tình rời xa hắn sau đó sẽ có cơ hội sống rất tốt. Dù sao vào lúc ấy hắn từng quỳ xuống để van cầu cậu đừng đi. Ôn Lưu Tình lại hướng hắn tuyệt tình mà nói, cậu sợ sệt cuộc sống nghèo túng này, cậu muốn trèo lên trên, đi tới vị trí cao hơn.
Thất thần một lúc, bên cạnh Ôn Hành Vũ liền có người đẩy đẩy tay hắn: "Ôn tổng, anh đây là muốn làm gì?"
Ôn Hành Vũ không lên tiếng, ôm Ôn Lưu Tình trực tiếp đứng lên, hắn nói: "Tôi muốn người này."
Bốn phía vang lên tiếng cười, bọn họ lại bảo: "Anh muốn cậu ấy, chúng tôi có thể hào phóng, nhưng Chương Viêm kia thì không được."
"Có ý gì?"
"Ha ha, anh mới đến không biết, omega này là của Chương Viêm, gã chơi chán rồi vứt ra cho chúng tôi."
Người trong ngực hẳn là cái gì đều nghe thấy được, thân thể của cậu không ngừng run rẩy, Ôn Hành Vũ cúi đầu kinh ngạc nhìn cậu, vén tóc che khuất trên gương mặt cậu, đầu ngón tay cọ đến mềm mại, cậu vẫn là giống như trước đây- thật đáng yêu.
Tin tức tố của Ôn Lưu Tình dù có suy yếu, như có như không mùi hoa anh túc, vẫn như cũ đối Ôn Hành Vũ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Hắn đi tới cánh cửa phía trước, hóa thân thành nghé con mới sinh không sợ cọp, nhìn khắp nơi đều là nhân vật phú quý, nhếch khóe miệng một cái lười nhác nở nụ cười:
" Như vậy ư, vậy tôi liền cùng gã hảo hảo đàm đạo chuyện nhân sinh." Dứt lời, hắn ôm chặt Ôn Lưu Tình, đẩy cửa ra.
Chương Viêm đứng ở ngoài cửa, một chỗ toàn tàn thuốc, gã nghe được phía sau có động tĩnh liền xoay người, cau mày nhìn về phía người đang đi tới.
Ôn Hành Vũ từ trong bóng tối bước ra, trong ngực của hắn là Ôn Lưu Tình nhu nhu thuận thuận như một dê con nhỏ. Hắn cởi áo khoác, như có như không mà khoác lên người Ôn Lưu Tình, lại mạnh mẽ đi ra bên ngoài, nở nụ cười tiêu chuẩn mà không mất đi vẻ uy nghiêm cùng thần sắc lạnh lùng:" Ai là Chương Viêm?"
Chương Viêm giương mắt, cùng hai người bọn họ đối diện, đối lập như vực sâu cùng bầu trời. Tàn thuốc phiện rơi đầy sâu đậm, âm trầm thiên khai bắt đầu trời quang mây tạnh, bỗng nhiên trong mắt cậu xẹt qua một tia sáng, ánh sáng hi vọng thẳng tắp biến mất trước mắt, Ôn Lưu Tình mệt mỏi buông lỏng mặc thân thể rơi vào trầm lặng.
Từ trong hỗn độn tỉnh lại, chóp mũi là khí tức tùng tuyết, cậu mở mắt ra, như dự đoán Chương Viêm ở bên cạnh cậu đang thản nhiên hút thuốc.
Xốc lên mí mắt nhìn về phía Chương Viêm, đốm lửa nhỏ sát đến, gã nhét vào trong miệng cậu một điếu thuốc, hút một hơi, thuốc lá sặc tiến vào khí quản, cậu ho khan, thân thể cuộn lại run rẩy kịch liệt.
Chương Viêm đưa tay ra, nắm mặt của cậu, Ôn Lưu Tình nghe thấy âm thanh hờ hững của Chương Viêm: "Cậu biết không? Ôn Hành Vũ trở lại, hắn cứu cậu, sau đó tìm tôi, nói hắn muốn cậu."
Thân thể Ôn Lưu Tình chấn động, cậu siết chặt nắm tay, Chương Viêm lại cất giọng:" Cậu đoán xem tôi có đáp ứng không?"
Ôn Lưu Tình nhắm mắt lại, mang tâm trạng của một phế vật bị lợi dụng đến tàn hơi cuối cùng cũng không được Chương Viêm buông tha, cậu trả lời vấn đề mà gã đã đặt ra: "Anh ấy sẽ không cần tôi, lúc trước tôi đối với anh ấy như vậy, hẳn là nhất định hận tôi đến chết đi?"
Chương Viêm lắc đầu, gã nhìn Ôn Lưu Tình đầy phức tạp: "Cậu rất làm người thương, cậu không biết sao?"
Gã dừng một chút: "Ôn Hành Vũ đưa tôi hai công ty, nhượng tôi đem cậu cho hắn, tôi đã đáp ứng, dù gì cậu cũng không thể mang thai."
Ôn Lưu Tình không nhúc nhích, Chương Viêm vỗ vỗ mặt của cậu: "Cậu thu thập một chút, ngày mai từ nơi này dời ra ngoài, thỏa thuận ly hôn tôi sẽ để luật sư đưa cho cậu."
Ôn Lưu Tình túm chặt chăn, cậu thật giống chết rồi lại sống, người đầy vết thương, hơi thở yếu ớt mà nằm đó, thân thể như bị hàng ngàn vết dao rồi lại hàng ngàn vết đâm khác liên tục giáng xuống, cả người đều đau, cậu tưởng đây đã là cực hạn, lại không nghĩ tới còn có thể càng lúc càng đau, đau đến tê tâm liệt phế.
Ở tại tình huống lúc đó, nhìn thấy Ôn Hành Vũ, cậu gần như đem tôn nghiêm cuối cùng mạnh mẽ vất đi. Vết thương huyết nhục mơ hồ của cậu, cả những vết sẹo dữ tợn không có cách nào lành hẳn, tất cả đều bại lộ ở trước mắt Ôn Hành Vũ.
Ôn Lưu Tình dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay mình thật mạnh để bản thân tỉnh táo, đợi Chương Viêm hút xong một điếu thuốc cuối cùng, gã liền kéo cửa đi ra, lưu lại Ôn Lưu Tình cùng một phòng vẩn đục mùi thuốc lá.
Ôn Lưu Tình nhắm mắt lại, ký ức về hàng cây phượng hoàng nở hoa rực rỡ phủ đầy vào mùa hè, vách tường cô nhi viện mọc đầy dây leo. Ôn Hành Vũ mang theo cậu đi vào rừng hoa đó, bọn họ chộp lấy hộp kẹo đường nhỏ, anh nói muốn mang cậu đi một căn cứ bí mật.
Là một ngôi nhà gỗ nhỏ bỏ đi, dương quang xuyên thấu qua cửa sổ gỗ, Ôn Lưu Tình dựa vào trên tấm gỗ, sau lưng ma sát qua lại không hề mềm mại, cậu nói đau. Ôn Hành Vũ cởi áo, nhét ở sau lưng cậu làm đệm, anh đưa tay đặt lên vai Ôn Lưu Tình, hôn lên cằm cậu, rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống yết hầu mẫn cảm. Tận lực ôn nhu mà đặt xuống một nụ hôn mang theo sự say mê đến thật lòng.
Thân thể của thiếu niên như nhánh hoa run rẩy, Ôn Hành Vũ từ phía sau tiến vào, cậu "A" một tiếng, ngây ngô nhìn alpha cắn sau gáy mình. Nhẫn nhịn tâm trạng dục vọng dâng trào, Ôn Hành Vũ mê loạn gian nan cắn răng nghiến lợi nói: "Hiện tại anh thật muốn đem em ký hiệu."
Ôn Lưu Tình nức nở: "Đến a."
Người Alpha này coi cậu như trân bảo mà nâng trong tay, nhẹ nhàng vòng tay hắn qua eo cậu, tại xương quai xanh hạ xuống mà hôn, thấp giọng nói: "Không được, phải đợi em thành niên, anh sợ em có chuyện."
Mùa hè dài dằng dặc quá mức, hai người giống nhau đem hết nhiệt tình của mình mà trao đi, tại gian nhà gỗ đó, bên trong tứ chi quấn quýt nước sữa hòa lấy nhau.
Cây phượng hoàng nở hoa, khí tức Ôn Hành Vũ nồng nặc dâng trào, bao bọc Ôn Lưu Tình bằng cả tâm can.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất