Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 10

Trước Sau
“Chị không nhớ mình chết như thế nào thật sao?” Hạ Mạc hỏi.

Hướng Linh lắc đầu: “Chị không nhớ, lúc chị tỉnh lại đã ở trong sông rồi.”

“Vậy chị còn nhớ chuyện trước khi chết không?”

Hướng Linh cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Chị chỉ nhớ hình như mình có gọi cho mẹ một cuộc điện thoại.”

“Chị nói gì với bà ấy?”

“Chị quên rồi, chỉ nhớ chưa nói được mấy câu, bà ấy đã bảo phải đi đón em trai, sau đó cúp máy.” Lúc này trên mặt Hướng Linh lộ rõ vẻ mất mát và tuyệt vọng.

“Chị không nhớ được chút gì à?” Hạ Mạc tiếp tục hỏi.

Hướng Linh lại nghĩ thêm, “Hình như chị đã từng nói muốn đi làm công, đến tỉnh G tìm bọn họ.” Hướng Linh không nhớ rõ lắm, dù sao cuộc trò chuyện với mẹ cũng do cô đoán ra, “Chị không nhớ nữa.”

Vì bị ông bà nội ép phải chăm sóc đứa em trai nhỏ hơn hai tuổi nên mãi tới khi cậu em họ đó đi học, cô mới được đi học chung, vì vậy tuổi của Hướng Linh lớn hơn hẳn so với các học sinh khác, vừa lên lớp sáu đã mười lăm tuổi, chẳng qua không phải là trường hợp hiếm thấy ở vùng nông thôn này. Thậm chí còn có những học sinh đi học muộn, lớn tuổi hơn cả Hướng Linh.

Những người ở nông thôn ra ngoài đi làm rơi vào độ mười lăm mười sáu, thậm chí nhỏ hơn cũng có.

Hướng Linh không nhớ rốt cuộc mình có nói vậy với mẹ hay không, càng không nhớ mẹ trả lời cô như thế nào, cô chỉ nhớ giọng nói dịu dàng của mẹ khi nhắc tới em trai và sự mất kiên nhẫn lẫn qua quýt khi nói với mình.

Mắt thấy Hướng Linh lại sắp khóc, Hạ Mạc nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Thế thầy Hạ thì sao? Chuyện của thầy Hạ là như thế nào?”

Hạ Mạc vừa dứt lời, Hướng Linh lại ôm đầu hét lên thảm thiết, chẳng qua lúc này Hạ Mạc đã sớm có chuẩn bị, trước khi hỏi cô đã trộm đọc một đoạn chú ngữ học lỏm được từ bà Mạc, nghe nói có thể làm quỷ hồn bình tĩnh lại. Cũng giống như lần trước, sau khi hét thảm thiết, hình bóng Hướng Linh lại bắt đầu lập lòe, chẳng qua vì có chú ngữ của Hạ Mạc nên bị ghim tại chỗ, khoảng ba phút sau mới ngừng hét lên, cô ngơ ngẩn nhìn Hạ Mạc, khuôn mặt đờ đẫn: “Thầy… Hạ… đối xử với chị…. rất tốt. Chỉ có… thầy ấy… tốt với chị.”

Thật bất thường.

Bản năng của Hạ Mạc không tin vào câu này của Hướng Linh.

Nhưng dù cậu có hỏi như thế nào đi chăng nữa, Hướng Linh đều lặp đi lặp lại câu thầy Hạ đối xử với cô rất tốt.

“Thế con chị thì sao? Đứa con mà chị nói rốt cuộc là như thế nào? Bố đứa bé là ai?”

“Á!” Cơn tuyệt vọng từ sâu trong linh hồn đánh úp tới, Hướng Linh hét thảm một tiếng, cơ thể lập lòe một lát rồi biến mất tăm.

“Khó giải quyết, khó giải quyết quá.” Hạ Mạc khoanh đôi tay béo mập, lắc đầu như ông cụ non, đi ra khỏi góc của mình. Cậu đi bộ tới nhà vệ sinh rồi lại qua trường tiểu học mua chút đồ ăn vặt, sau đó mới trở lại phòng học chờ Hướng Linh tới tìm mình.

Nhưng từ đó tới mấy hôm sau, Hướng Linh lại như đã biến mất, chưa từng xuất hiện thêm lần nào.

Điều này khiến Hạ Mạc hơi sốt ruột, cậu cố ý đi dò la, không có bên thầy Hạ cũng không có trong sông, Hướng Linh đi đâu rồi? Chẳng lẽ là về nhà? Nhưng cậu không biết nhà Hướng Linh ở đâu, dù biết cũng không đi được.

Vậy phải làm sao đây?

Hay là bỏ qua chuyện này?

Dù một trăm đồng hơi ít nhưng có thể mua được biết bao nhiêu gói khoai tây chiên Mao Mi, có nhiều tiền như vậy, chắc chắn cậu có thể trúng hộp bút cho học sinh!

Có lẽ trong lòng Hạ Mạc, Hướng Linh đi đâu cũng được, chân tướng cái chết của cô cũng được, tất cả đều không quan trọng bằng một túi khoai tây chiên lẫn lượt rút thăm trúng thưởng.



Vì một trăm đồng, Hạ Mạc quyết định giúp Hướng Linh một lần.

Theo lời Hướng Linh thì thầy Hạ là người đối xử tốt với cô nhất, Hạ Thần lẩm bẩm, thầy Hạ đúng là một người thấy tốt, nhưng cậu luôn cảm thấy ông ta có chỗ bất thường, nhưng bất thường như thế nào thì cậu không biết.

Vậy ra tay từ thầy Hạ trước đi.

“Đại Hắc, mày qua đây, tao có việc phải nói chuyện với mày.” Trưa hôm nay Hạ Mạc ăn bữa cơm giáo viên chia cho, đi vào bồn hoa gần nhà trẻ, nói với một con mèo đen lớn đang phơi nắng trên nóc nhà.

Mèo đen không nhảy xuống mà phất đuôi lười biếng, “Meo?” Chuyện gì?

“Mày xuống trước đi.”

“Meo meo meo.” Cậu nói trước đi.

“Là bí mật, rốt cuộc mày có muốn nghe không?”

Người ta nói tò mò hại chết mèo đúng là không ngoa, vừa nghe có bí mật, con mèo đen lập tức nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt Hạ Mạc: “Meo meo, meo meo.” Nói mau nói mau.

“Tao hỏi mày chút chuyện trước.”

“Meo.” Được.

Mèo đen cũng là loại già quá hóa yêu giống Hoàng Đại Tiên, chỉ là còn chưa luyện được xương nên không thể nói được tiếng người, càng đừng nói là biến thành hình người, thậm chí nó còn không có những năng lực thần kỳ của yêu quái như trong bộ “Tây Du Ký” mà Hạ Mạc đã đọc, chỉ là sống lâu hơn mấy con mèo khác vài chục năm, đồng thời có trí tuệ của con người.

Mà cho tới nay, trong số yêu quái Hạ Mạc gặp được chỉ có Hoàng Đại Tiên có tu vi cao nhất, mấy con khác đều ngang tầm mèo đen. Theo lời của Hoàng Đại Tiên, yêu quái mới là loài thật sự đang bị đe dọa, còn cần được bảo vệ hơn cả gấu trúc.

“Mày có biết Hạ Văn Thanh không? Cái ông thầy chủ nhiệm lớp 6-1 ấy, hình như ông ta còn ở trong ký túc xá trường.” Hạ Mạc nói.

Loài người có thể phân chia theo da, tóc, màu, hình dáng v…v…, nhưng động vật không chia theo “tướng mạo”, mèo đen cũng không nhớ được mặt người, càng không nhớ được tên người, nó thường phân biệt con người thông qua mùi hương.

Chẳng qua bây giờ nó lại phản ứng rất nhanh, trông vô cùng phẫn nộ.

“Tôi biết, tôi biết gã, gã không phải loại tốt đẹp gì đâu, lúc nào cũng lén lút muốn nữ sinh lớp gã sinh con cho gã, dù những cô bé đó có đồng ý hay không, đúng là thằng rác rưởi. Ông đây thường xuyên phá hỏng chuyện tốt của gã, cậu nhìn đuôi tôi đi, gã đốt đấy.” Trên đuôi mèo đen có một mảng trọc lông rất lớn, từ khi Hạ Mạc quen nó đã thấy trọc rồi, mà điều Hạ Mạc không biết là nó đã trọc một hai năm, thế nhưng không có dấu hiệu mọc lại. Vì thế mèo đen rất đau khổ, cũng từ đó kết thù với Hạ Văn Thanh, lần nào cũng phá hỏng chuyện tốt của gã.

Đương nhiên mèo đen cũng không được lợi lộc gì, không chỉ riêng nó, trước kia đàn em mèo của nó cũng có thể thong dong thoải mái dạo trong trường học, chỉ cần ăn cơm thừa canh cặn của học sinh là no, không có gì làm thì chạy ra sân thể dục phơi nắng nằm chơi, mỗi ngày trôi qua khá thoải mái.

Nhưng từ sau khi đắc tội Hạ Văn Thanh, trong trường không còn cho mèo hoang đi lại nữa, giáo viên không chỉ cứ thấy là đuổi chúng đi mà còn bỏ bả vào đồ ăn, nó có mấy đàn em vì ăn phải độc mà chết. Bây giờ trừ mình ra, đàn em của nó không còn dám bén mảng tới trường tiểu học nữa.

Cũng may đối diện trường tiểu học là trường cấp hai, trường bên kia lớn hơn, học sinh cũng đông, chúng nó đổi chỗ cũng không thiệt, nhưng mèo đen không nuốt nổi cục tức này, thỉnh thoảng sẽ chạy sang trường tiểu học dạo chơi, rảnh thì có thể gây phiền toái cho kẻ thù.

Hạ Mạc hỏi nó là hỏi đúng mèo rồi.

Mèo đen thêm mắm dặm muối bơm xấu rất nhiều về Hạ Văn Thanh, nó nhìn Hạ Mạc nhỏ con, tiếc nuối thở dài nói: “Cậu còn nhỏ quá, bằng không có thể dạy cho tên đó biết mặt rồi.” Nói theo nghĩa nào đó là Hạ Mạc quá nhỏ, sợ không làm gì được Hạ Văn Thanh.

Hạ Mạc xoa xoa cái đuôi trọc lông của mèo đen, trong lòng bỗng cảm thấy phẫn nộ: “Mày chờ đó tao báo thù cho. Đúng rồi, mày biết chuyện Hướng Linh không?”

“Meo meo?” Hướng Linh là ai?



“Là nữ sinh bị chết đuối, thành quỷ quấy phá trên trấn ấy.”

“Meo meo meo meo…” Tôi biết tôi biết, oán khí của cô ấy nặng lắm, bây giờ người trên trấn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thị.

Nhiều nơi quan niệm mèo đen là biểu tượng của sự xui xẻo, trấn Thanh Hà cũng không ngoại lệ. Ban đầu ở đây mèo đen là hóa thân của sự bất hạnh, nếu nhà nào sinh ra mèo con màu đen, việc đầu tiên sẽ là vứt đi hoặc vật chết nó, nếu nhà nào có mèo hoang đen vào nhà, sắp tới sẽ gặp phải chuyện bất hạnh, thậm chí nếu buổi sáng gặp mèo đen, mọi người sẽ cảm thấy cả ngày không được thuận buồm xuôi gió.

Nhưng dù sao nó cũng không phải là một con mèo bình thường, sau khi làm vài chuyện thích hợp vào những lúc thích hợp, mèo đen không những đã xóa bỏ các thành kiến vốn có của người dân đối với mèo đen, hơn nữa còn cảm thấy nó rất có linh tính. Mèo đen cứ vậy mà ở lại trấn, một lần ở lại đã mười mấy năm, nếu không phải kết thù với Hạ Văn Thanh, nó đã sớm rời khỏi nơi này.

Mà bây giờ vì trên trấn có quỷ quấy phá, theo truyền thuyết nhiều nơi, mèo đen trời sinh đã có mối liên quan tới thế giới tâm linh, cũng khó trách vì sao người trên trấn lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nó.

“Mày có biết vì sao chị ấy chết không?” Hạ Mạc hỏi.

“Meo meo meo.” Không biết, nhưng tôi có thể sai đàn em đi thăm dò.

Mèo đen được ánh nắng ấm áp sưởi lông rất dễ chịu, mỗi một sợi lông đen đều để lộ sự lười biếng, trông không tích cực cho lắm.

“Cái chết của chị ấy hẳn có liên quan tới Hạ Văn Thanh.” Khuôn mặt Hạ Mạc lạnh nhạt một cách bất thường.

Mèo đen đột nhiên kêu lên: “Meo meo meo!” Tôi nhớ rồi, tôi nhớ ra rồi, lúc còn sống nữ quỷ kia thường xuyên bị Hạ Văn Thanh ép sinh con, chắc chắn cái chết của cô bé liên quan đến Hạ Văn Thanh! Để tôi đi hỏi cho!

Mèo đen nhảy vút ra ngoài, thả người mấy vòng rồi biến mấy sau lớp tường rào.

Giáo viên đến tìm Hạ Mạc bị con mèo đột nhiên nhảy ra dọa sợ chưa kịp bình tĩnh, cô nhìn Hạ Mạc, giọng nói không khỏi trở nên bén nhọn: “Con trốn ở đây làm gì? Không biết đường vào học à?”

Bây giờ Hạ Mạc trông không khác gì trẻ con bình thường, đôi mắt to chớp chớp, ngây thơ nói: “Con chơi với mèo ạ.”

Không thể không nói trông Hạ Mạc rất xinh xắn, ánh nắng rực rỡ rọi lên mặt cậu khiến làn da trông trắng đến mức gần như trong suốt, rất giống thiên sứ trong thần thoại phương Tây, cô giáo ngắm đến ngẩn người, tức giận cũng biến mất gần hết: “Về học với cô, về sau đừng nghịch mèo nữa.”

“Vì sao ạ?”

“Trên người mèo có rất nhiều vi khuẩn, nếu không cẩn thận để chúng cắn hoặc cào bị thương thì phải tiêm rất nhiều mũi mới khỏe lại.”

“Thế mèo thì sao? Nếu mèo bị người làm bị thương, liệu tiêm nhiều mũi cho chúng nó, chúng nó có khỏe lại không?” Hạ Mạc ngây ngô hỏi.

Trong chớp mắt cô không biết nên trả lời Hạ Mạc như thế nào. Dù sao ở cái nơi nhỏ bé như trấn Thanh Hà này sẽ không có con mèo bị thương nào được người ta đưa đi tiêm cả. Giáo viên thuận miệng trả lời vài câu, chờ Hạ Mạc quay về chỗ ngồi của mình, cô bắt đầu tiếp tục dạy bọn trẻ tập đếm đến hai mươi, lúc sắp tan học, vào khoảnh khắc lơ đễnh quay đầu, cô nhìn thấy Hạ Mạc đang nhìn mèo đen ngoài cửa sổ, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.

Lạnh lùng?

Sao biểu cảm như vậy có thể xuất hiện trên mặt một đứa trẻ được? Cô giáo tập trung nhìn lại, chỉ thấy Hạ Mạc nở nụ cười ngây thơ của trẻ con.

Quả nhiên là cô nhìn nhầm rồi, chơi với mèo, lo mèo bị thương, đứa bé này đúng là thú vị.

Lúc này Hạ Mạc đang thầm nhớ lại thông tin mèo đen mang tới cho mình.

Hướng Linh tự sát, cô bé tự nhảy vào lòng sông lạnh băng.

Tự sát, lại quên mất vì sao mình chết.

Thật là thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau