Chương 123
Trong hiện thực, bà Mạc hoảng hốt không kém gì Hạ Mạc.
Sau khi Hạ Mạc hôn mê, chờ tới lúc màn đêm buông xuống, trên người cậu bỗng tỏa ra hơi thở cực kỳ đáng sợ khiến bầu trời bên ngoài chợt thay đổi. Đám tiểu yêu trên núi cảm nhận được luồng yêu khí đáng sợ ấy thì đua nhau chạy từ mật đạo vào nhà. Hoàng Đại Tiên không có đây, đám tiểu yêu không có con nào có thể nói tiếng người, sau khi trò chuyện với bà Mạc không có kết quả, chúng đã đưa Hạ Mạc đi luôn.
Không lâu sau khi Hạ Mạc được chúng đưa vào núi, hiện tượng thiên văn đã trở lại bình thường, nhưng Hạ Mạc vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Hơi thở đáng sợ trên người cậu càng lúc càng mạnh, còn dần hiện lên từng vằn đen. Bà Mạc không liên lạc được với Hoàng Đại Tiên, đám Chuột Con Đại Hắc đều không ở đây, không biết phải dò hỏi ai. Phía bên Đặc Điều Xử người quỷ khó phân, bà không dám tìm người tới xem cho Hạ Mạc. Cứ lo lắng như vậy không phải cách, bà Mạc gọi điện cho Vương Quân, nói Hạ Mạc gặp phải chút chuyện khó nhằn, tạm thời không giải quyết được, nhờ anh ta xin nghỉ với trường một thời gian giúp cậu, sau đó nhanh chóng đưa đám Đại Hắc quay về đây.
Học kỳ này Hạ Mạc tới trường không được mấy hôm, trước đây có Đặc Điều Xử đứng ra chứng minh cho cậu, xin nghỉ rất dễ, chỉ cần chạy qua một chuyến là được. Vương Quân xin nghỉ giúp cậu, sau đó thuê một chiếc xe chạy suốt đêm về quê Hạ Mạc.
Vương Quân thật sự không nghĩ ra nổi rốt cuộc là chuyện gì mới có thể kéo chân Hạ Mạc, anh ta rất muốn giúp, nhưng bà Mạc lại nói với anh ta việc tu hành của Hạ Mạc xảy ra vấn đề, không ai giúp nổi cậu, chỉ có thể để cậu tự vượt qua. Vương Quân linh cảm bà Mạc đang lừa anh ta chuyện gì đó, nhưng anh ta tin bà Mạc chắc chắn sẽ không làm Hạ Mạc bị thương, người trong giới huyền môn vốn thần bí, ai mà chẳng có bí mật của riêng mình? Bà Mạc đã không muốn nói nhiều, anh ta cũng không hỏi nữa. Sau khi đưa đám Đại Hắc tới, anh ta lập tức quay về thành phố chờ lệnh.
Sau khi Vương Quân rời đi, bà Mạc lập tức kể lại tình hình của Hạ Mạc cho đám Đại Hắc Chuột Con, chúng nhanh chóng chạy lên núi. Sau khi thấy tình hình của Hạ Mạc, đám Đại Hắc không khỏi đờ ra, cuối cùng Đại Hắc ấp úng nói với bà Mạc: “Có vẻ Hạ Mạc đang hóa yêu.”
Đại Hắc quen Hạ Mạc đã mười mấy năm, lần đầu nó gặp Hạ Mạc là lúc cậu vừa đi mẫu giáo, nhưng dường như cậu tự hiểu phải giấu đi hơi thở của mình, chỉ cần không để lộ ra, cậu không khác gì trẻ con bình thường, nhưng một khi cậu để lộ yêu khí, hơi thở kia đáng sợ như đại yêu thời thượng cổ. Tuy nó chưa từng gặp đại yêu thượng cổ, nhưng hơi thở trên người Hạ Mạc cực kỳ kinh khủng, Hạ Mạc càng lớn, hơi thở trên người cậu càng thêm đáng sợ.
Nếu không phải tận mắt thấy Hạ Mạc từ nhỏ tới lúc lớn lên thành dáng vẻ như bây giờ, nó đã hoài nghi Hạ Mạc chính là một con đại yêu đội lốt người.
Nhưng bây giờ có vẻ Hạ Mạc sắp thành yêu quái thật rồi.
Chuyện gì thế này?
Chỉ tiếc Hoàng Đại Tiên biết chân tướng đã chạy mất dạng, điều duy nhất Đại Hắc có thể nói cho bà Mạc là hơi thở của Hạ Mạc rất mạnh, hẳn là không có gì nguy hiểm.
Vì vậy bà Mạc cũng chỉ có thể kiên nhẫn quan sát thay đổi.
Một lần này kéo dài hơn cả tháng.
Đêm nay bà Mạc bỗng bị tiếng sấm đáng sợ bên ngoài làm cho bừng tỉnh, bà lồm cồm bò dậy khỏi giường, quay đầu nhìn bầu trời như sắp sụp đổ bên ngoài.
Hiện tượng thiên văn đáng sợ giống vậy vừa gặp một lần cách đây không lâu, nhìn thấy ánh sét bao phủ phía trên núi, trong lòng bà Mạc không khỏi hoảng hốt, không kịp xỏ giày đã xoay người vọt vào mật đạo, chạy như điên lên trên núi, bà vừa ra khỏi mật đạo đã nghe thấy tiếng thú gầm vừa non nớt vừa cực kỳ đáng sợ bên ngoài.
Là Hạ Mạc.
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu bà Mạc, bà không biết lấy sức từ đâu xông thẳng ra, trong khu rừng được ánh chớp chiếu sáng, bà nhìn thấy một con thú non hình dạng kỳ quái cách đó không xa. Ánh sét dày đặc không ngừng giáng xuống quanh người thú non, đầu óc bà Mạc trống rỗng, chờ đến lúc sực tỉnh, bà đã ôm chặt con thú non vào ngực. Thế sét đánh tới không giảm nhưng lại lệch đi vài cm, dừng bên chân bà Mạc, tạo ra một cái hố không nhỏ.
Bà Mạc chỉ là người bình thường, nếu thiên kiếp đánh trúng người bà thì không chỉ có thể đánh thân xác bà thành thịt vụn mà đến hồn phách cũng không còn chút gì.
Nhưng bà không sợ.
Dù thế nào đi nữa, dù phải liều mình hồn bay phách tán, bà tuyệt đối không thể để con trai mình bị thương.
Không biết vì Thiên Đạo cảm động tình mẹ con của bà hay vì nguyên nhân khác mà không giáng sét xuống nữa. Cơn mưa rào nhanh chóng ập đến, không có ánh sét, núi rừng lại bị bóng tối bao phủ.
Bà Mạc ôm chặt thú non hình thù kỳ dị trong ngực, hiếm khi dịu dàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, không sao, không sao đâu.”
Ký ức phong ấn trong thẻ ngọc kéo dài gần ngàn năm, tuy có một phần đã bị giản lược, nhưng Hạ Mạc ở trong đó cũng chừng mấy trăm năm. Tận mắt nhìn thấy huyền môn và yêu tộc sụp đổ, thấy bố mẹ từ hiểu nhau đến yêu nhau rồi tới kết cục bi thảm, Hạ Mạc gần như bị đau khổ và thù hận chôn vùi, nhưng tới giờ phút này, cậu bỗng trở nên bình tĩnh lại.
Tuy mẹ ruột của cậu đã qua đời, nhưng sinh mạng của cậu là do cô dùng toàn mạng đổi lấy, cậu không thể sa ngã được. Tuy mẹ nuôi không hề có chung huyết thống với cậu, nhưng cái giá bà bỏ ra cho cậu không thua kém bất cứ một người mẹ nào, cậu không thể để bà tuổi già bơ vơ không nơi nương tựa. Cậu còn có Thẩm Nặc, người mà cậu yêu sâu đậm. Còn có đám tiểu yêu được mẹ ruột liều mình cứu ra, đến tận cuối đời vẫn không nỡ bỏ rơi.
Còn Mẫn Vũ nữa.
Nếu không phải vì gã, có lẽ mẹ sẽ không chết. Gã là ma niệm của Mạc Vũ, nếu Mạc Vũ trên trời có linh, đừng nói là chịu nợ máu ngập trời gã phạm phải, chỉ cần chuyện gã ra tay với Mộng cũng đã đủ để hắn giết chết gã ngàn vạn lần!
Dù phải trả bất cứ giá nào, cậu phải trừ khử Mẫn Vũ, an ủi hồn thiêng của bố mẹ trên trời!
Mộng Mô con mang theo hận ý ngập trời lại hôn mê trong ngực bà Mạc. Qua ba ngày sau, cuối cùng Mộng Mô con cũng tỉnh, đồng thời hấp thụ hết sức mạnh trong thẻ ngọc.
Đúng vậy, trừ ký ức ra, Mộng còn dùng bí pháp phong ấn sức mạnh không còn lại bao nhiêu của mình vào thẻ ngọc.
Hạ Mạc không biết trước khi chết, Mộng đã truyền toàn bộ sức mạnh còn lại của cô cho Hoàng Đại Tiên, giúp nó thăng lên thời kỳ hóa hình, giao cho nó bảo vệ Hạ Mạc trưởng thành, cũng giao cho nó nếu ngày nào đó Hạ Mạc hóa thân thành Mộng Mô thì đưa thẻ ngọc cho cậu, để cậu biết được chân tướng năm đó, nếu Hạ Mạc chỉ là người bình thường, vậy hủy thẻ ngọc đi, bảo vệ cậu sống bình an cả đời.
Sau cơn giận rúng trời kia, Hoàng Đại Tiên nhận ra thí nghiệm của Mẫn Vũ chắc chắn đã có bước tiến đột phá, nó lo lắng nên đã để lại thẻ ngọc cho bà Mạc, nhờ bà giao cho Hạ Mạc. Nó đã liệu được tình huống Hạ Mạc sẽ quay về tìm nó dò hỏi chân tướng năm đó, nhưng nó không ngờ Hạ Mạc vì Thẩm Nặc mà đã có được sức mạnh hóa thành Mộng Mô, mở được thẻ ngọc, biết rõ chân tướng lúc trước.
Sau khi Hạ Mạc hấp thụ sức mạnh phong ấn trong thẻ ngọc đã hoàn toàn kích hoạt huyết thống Mộng Mô trong cơ thể, sức mạnh tăng vọt. Khúc sau thẻ ngọc có một khoảng trống lớn, Hạ Mạc không biết Mộng đã làm gì trong lần bế quan cuối cùng, nhưng cô đã hoàn toàn tách lìa dòng máu loài người và yêu tộc của cậu ra, vì để cậu bình an lớn lên, Mộng phong ấn dòng máu yêu tộc chảy trong người cậu, cho nên cậu sinh ra là người, đến cả Thiên Đạo cũng bị lừa gạt.
Dòng máu đến từ Mạc Vũ giúp cậu hoàn toàn kế thừa thiên phú của hắn, mà dòng máu đến từ Mộng là huyết thống Mộng Mô thuần túy, lạ một điều rằng bây giờ cậu đã hoàn toàn giải được phong ấn Mộng để lại trên người mình, hai loại huyết mạch vẫn vừa không dung hòa vừa không quấy nhiễu nhau, cũng như con cá âm dương trên Thái Cực, vừa độc lập cũng vừa tồn tại một cách hoàn hảo.
Cậu là người thuần túy, cũng là yêu thuần túy, không phải sinh vật gọi là bán yêu. Cũng chính vì thế nên cậu có thể học theo truyền thừa nhà họ Mạc, cũng có thể vận dụng thiên phú của Mộng Mô một cách suôn sẻ. Chẳng qua cậu chưa bao giờ nghe thấy tình huống này, cũng không biết Mộng đã làm như thế nào, có lẽ cô đã phải trả một cái giá rất lớn. Trong lòng Hạ Mạc có suy đoán không tốt, lại không dám nghĩ nhiều. Có rất nhiều chuyện vẫn nên đi hỏi Hoàng Đại tiên, ví dụ như sau khi Mộng qua đời, xác của cô nằm ở đâu? Linh hồn của cô đi đâu?
Trừ việc có được sức mạnh Mộng phong ấn trong thẻ ngọc, sau khi hoàn toàn có thể hóa thành Mộng Mô, Hạ Mạc đã kế thừa truyền thừa hoàn chỉnh nhất tộc Mộng Mô. Vì tính đặc thù của Mộng Mô, truyền thừa của bọn họ vô cùng lộn xộn, thậm chí còn có rất nhiều bí kíp của các tộc khác. Bây giờ mấy thứ này xuất hiện hết trong đầu cậu, cậu phải mất không ít thời gian mới có thể hoàn toàn hiểu rõ, áp dụng cho mình, đến lúc đó thực lực của cậu hẳn sẽ tăng lên rất nhiều.
Mọi sự cấp bách, vẫn nên tìm được Thẩm Nặc trước, sau đó sẽ bắt Hoàng Đại Tiên về.
Chẳng qua trước khi đi phải sắp xếp an toàn cho mẹ đã.
Đứa trẻ đã nuôi mười mấy năm thoáng cái đã biến thành một con thú non hình dạng kỳ dị, dù có năng lực thích nghi mạnh thế nào đi chăng nữa cũng sợ tới mức ngất xỉu. Tuy bà Mạc đã sớm nhận ra Hạ Mạc không giống trẻ con bình thường, đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng khi biến thành yêu quái vẫn vượt quá khả năng tưởng tượng của bà.
Thời tiết chuyển lạnh, Mộng Mô con vùi mình vào ổ chăn, dùng giọng trẻ con nói hết thân thế của mình cho bà Mạc nghe. Chẳng qua vì không để bà lo lắng, tất cả mọi chuyện liên quan tới Mẫn Vũ đều bị cậu lược bỏ, chỉ nói mẹ ruột cậu và người giết chết tộc trưởng họ Mạc năm đó có thù hằn sâu đậm, cô bị người nọ đánh trọng thương, sau khi cố gắng sinh cậu ra đã qua đời.
Bà Mạc không ngờ thân thế Hạ Mạc phức tạp như thế, còn liên quan tới tổ tiên nhà họ Mạc, bà ngơ ngẩn hồi lâu, buột miệng nói: “Cho nên con là…”
Mộng Mô con đáp: “Tiểu tổ tông!”
Sau đó cái mông mập của tiểu tổ tông bị ăn một cái tát đau điếng, đau đến mức một lúc lâu sau vẫn chưa hết tê. Mộng Mô con tự nhận là người lớn còn bị đánh mông tức tới mức mãi mà không chịu để ý tới mẹ, xoay người chổng cái mông mập vào mặt bà.
Bà Mạc nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được sờ vài cái. Ái chà, sờ còn đã tay hơn hình dáng tròn vo hồi còn bé!
Mộng Mô con tức xù cả lông.
Chờ đến khi mẹ dọn một mâm cơm thơm nức ngon miệng ra, mọi tức giận của Mộng Mô con đều biến mất. Ăn xuống no nê xong, bà Mạc nói với cậu: “Nếu con muốn báo thù cho mẹ ruột thì mẹ cũng không cản, con thân là con cái, đây là điều con nên làm. Nhưng lúc con báo thù cũng đừng quên mẹ chỉ có mỗi một đứa con, mẹ ở nhà chờ con về… Mẹ chờ con về nhà dưỡng già cho mẹ.”
Cho nên con nhất định phải bình an quay về.
“Con sẽ về.”
Sau khi Hạ Mạc hôn mê, chờ tới lúc màn đêm buông xuống, trên người cậu bỗng tỏa ra hơi thở cực kỳ đáng sợ khiến bầu trời bên ngoài chợt thay đổi. Đám tiểu yêu trên núi cảm nhận được luồng yêu khí đáng sợ ấy thì đua nhau chạy từ mật đạo vào nhà. Hoàng Đại Tiên không có đây, đám tiểu yêu không có con nào có thể nói tiếng người, sau khi trò chuyện với bà Mạc không có kết quả, chúng đã đưa Hạ Mạc đi luôn.
Không lâu sau khi Hạ Mạc được chúng đưa vào núi, hiện tượng thiên văn đã trở lại bình thường, nhưng Hạ Mạc vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Hơi thở đáng sợ trên người cậu càng lúc càng mạnh, còn dần hiện lên từng vằn đen. Bà Mạc không liên lạc được với Hoàng Đại Tiên, đám Chuột Con Đại Hắc đều không ở đây, không biết phải dò hỏi ai. Phía bên Đặc Điều Xử người quỷ khó phân, bà không dám tìm người tới xem cho Hạ Mạc. Cứ lo lắng như vậy không phải cách, bà Mạc gọi điện cho Vương Quân, nói Hạ Mạc gặp phải chút chuyện khó nhằn, tạm thời không giải quyết được, nhờ anh ta xin nghỉ với trường một thời gian giúp cậu, sau đó nhanh chóng đưa đám Đại Hắc quay về đây.
Học kỳ này Hạ Mạc tới trường không được mấy hôm, trước đây có Đặc Điều Xử đứng ra chứng minh cho cậu, xin nghỉ rất dễ, chỉ cần chạy qua một chuyến là được. Vương Quân xin nghỉ giúp cậu, sau đó thuê một chiếc xe chạy suốt đêm về quê Hạ Mạc.
Vương Quân thật sự không nghĩ ra nổi rốt cuộc là chuyện gì mới có thể kéo chân Hạ Mạc, anh ta rất muốn giúp, nhưng bà Mạc lại nói với anh ta việc tu hành của Hạ Mạc xảy ra vấn đề, không ai giúp nổi cậu, chỉ có thể để cậu tự vượt qua. Vương Quân linh cảm bà Mạc đang lừa anh ta chuyện gì đó, nhưng anh ta tin bà Mạc chắc chắn sẽ không làm Hạ Mạc bị thương, người trong giới huyền môn vốn thần bí, ai mà chẳng có bí mật của riêng mình? Bà Mạc đã không muốn nói nhiều, anh ta cũng không hỏi nữa. Sau khi đưa đám Đại Hắc tới, anh ta lập tức quay về thành phố chờ lệnh.
Sau khi Vương Quân rời đi, bà Mạc lập tức kể lại tình hình của Hạ Mạc cho đám Đại Hắc Chuột Con, chúng nhanh chóng chạy lên núi. Sau khi thấy tình hình của Hạ Mạc, đám Đại Hắc không khỏi đờ ra, cuối cùng Đại Hắc ấp úng nói với bà Mạc: “Có vẻ Hạ Mạc đang hóa yêu.”
Đại Hắc quen Hạ Mạc đã mười mấy năm, lần đầu nó gặp Hạ Mạc là lúc cậu vừa đi mẫu giáo, nhưng dường như cậu tự hiểu phải giấu đi hơi thở của mình, chỉ cần không để lộ ra, cậu không khác gì trẻ con bình thường, nhưng một khi cậu để lộ yêu khí, hơi thở kia đáng sợ như đại yêu thời thượng cổ. Tuy nó chưa từng gặp đại yêu thượng cổ, nhưng hơi thở trên người Hạ Mạc cực kỳ kinh khủng, Hạ Mạc càng lớn, hơi thở trên người cậu càng thêm đáng sợ.
Nếu không phải tận mắt thấy Hạ Mạc từ nhỏ tới lúc lớn lên thành dáng vẻ như bây giờ, nó đã hoài nghi Hạ Mạc chính là một con đại yêu đội lốt người.
Nhưng bây giờ có vẻ Hạ Mạc sắp thành yêu quái thật rồi.
Chuyện gì thế này?
Chỉ tiếc Hoàng Đại Tiên biết chân tướng đã chạy mất dạng, điều duy nhất Đại Hắc có thể nói cho bà Mạc là hơi thở của Hạ Mạc rất mạnh, hẳn là không có gì nguy hiểm.
Vì vậy bà Mạc cũng chỉ có thể kiên nhẫn quan sát thay đổi.
Một lần này kéo dài hơn cả tháng.
Đêm nay bà Mạc bỗng bị tiếng sấm đáng sợ bên ngoài làm cho bừng tỉnh, bà lồm cồm bò dậy khỏi giường, quay đầu nhìn bầu trời như sắp sụp đổ bên ngoài.
Hiện tượng thiên văn đáng sợ giống vậy vừa gặp một lần cách đây không lâu, nhìn thấy ánh sét bao phủ phía trên núi, trong lòng bà Mạc không khỏi hoảng hốt, không kịp xỏ giày đã xoay người vọt vào mật đạo, chạy như điên lên trên núi, bà vừa ra khỏi mật đạo đã nghe thấy tiếng thú gầm vừa non nớt vừa cực kỳ đáng sợ bên ngoài.
Là Hạ Mạc.
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu bà Mạc, bà không biết lấy sức từ đâu xông thẳng ra, trong khu rừng được ánh chớp chiếu sáng, bà nhìn thấy một con thú non hình dạng kỳ quái cách đó không xa. Ánh sét dày đặc không ngừng giáng xuống quanh người thú non, đầu óc bà Mạc trống rỗng, chờ đến lúc sực tỉnh, bà đã ôm chặt con thú non vào ngực. Thế sét đánh tới không giảm nhưng lại lệch đi vài cm, dừng bên chân bà Mạc, tạo ra một cái hố không nhỏ.
Bà Mạc chỉ là người bình thường, nếu thiên kiếp đánh trúng người bà thì không chỉ có thể đánh thân xác bà thành thịt vụn mà đến hồn phách cũng không còn chút gì.
Nhưng bà không sợ.
Dù thế nào đi nữa, dù phải liều mình hồn bay phách tán, bà tuyệt đối không thể để con trai mình bị thương.
Không biết vì Thiên Đạo cảm động tình mẹ con của bà hay vì nguyên nhân khác mà không giáng sét xuống nữa. Cơn mưa rào nhanh chóng ập đến, không có ánh sét, núi rừng lại bị bóng tối bao phủ.
Bà Mạc ôm chặt thú non hình thù kỳ dị trong ngực, hiếm khi dịu dàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, không sao, không sao đâu.”
Ký ức phong ấn trong thẻ ngọc kéo dài gần ngàn năm, tuy có một phần đã bị giản lược, nhưng Hạ Mạc ở trong đó cũng chừng mấy trăm năm. Tận mắt nhìn thấy huyền môn và yêu tộc sụp đổ, thấy bố mẹ từ hiểu nhau đến yêu nhau rồi tới kết cục bi thảm, Hạ Mạc gần như bị đau khổ và thù hận chôn vùi, nhưng tới giờ phút này, cậu bỗng trở nên bình tĩnh lại.
Tuy mẹ ruột của cậu đã qua đời, nhưng sinh mạng của cậu là do cô dùng toàn mạng đổi lấy, cậu không thể sa ngã được. Tuy mẹ nuôi không hề có chung huyết thống với cậu, nhưng cái giá bà bỏ ra cho cậu không thua kém bất cứ một người mẹ nào, cậu không thể để bà tuổi già bơ vơ không nơi nương tựa. Cậu còn có Thẩm Nặc, người mà cậu yêu sâu đậm. Còn có đám tiểu yêu được mẹ ruột liều mình cứu ra, đến tận cuối đời vẫn không nỡ bỏ rơi.
Còn Mẫn Vũ nữa.
Nếu không phải vì gã, có lẽ mẹ sẽ không chết. Gã là ma niệm của Mạc Vũ, nếu Mạc Vũ trên trời có linh, đừng nói là chịu nợ máu ngập trời gã phạm phải, chỉ cần chuyện gã ra tay với Mộng cũng đã đủ để hắn giết chết gã ngàn vạn lần!
Dù phải trả bất cứ giá nào, cậu phải trừ khử Mẫn Vũ, an ủi hồn thiêng của bố mẹ trên trời!
Mộng Mô con mang theo hận ý ngập trời lại hôn mê trong ngực bà Mạc. Qua ba ngày sau, cuối cùng Mộng Mô con cũng tỉnh, đồng thời hấp thụ hết sức mạnh trong thẻ ngọc.
Đúng vậy, trừ ký ức ra, Mộng còn dùng bí pháp phong ấn sức mạnh không còn lại bao nhiêu của mình vào thẻ ngọc.
Hạ Mạc không biết trước khi chết, Mộng đã truyền toàn bộ sức mạnh còn lại của cô cho Hoàng Đại Tiên, giúp nó thăng lên thời kỳ hóa hình, giao cho nó bảo vệ Hạ Mạc trưởng thành, cũng giao cho nó nếu ngày nào đó Hạ Mạc hóa thân thành Mộng Mô thì đưa thẻ ngọc cho cậu, để cậu biết được chân tướng năm đó, nếu Hạ Mạc chỉ là người bình thường, vậy hủy thẻ ngọc đi, bảo vệ cậu sống bình an cả đời.
Sau cơn giận rúng trời kia, Hoàng Đại Tiên nhận ra thí nghiệm của Mẫn Vũ chắc chắn đã có bước tiến đột phá, nó lo lắng nên đã để lại thẻ ngọc cho bà Mạc, nhờ bà giao cho Hạ Mạc. Nó đã liệu được tình huống Hạ Mạc sẽ quay về tìm nó dò hỏi chân tướng năm đó, nhưng nó không ngờ Hạ Mạc vì Thẩm Nặc mà đã có được sức mạnh hóa thành Mộng Mô, mở được thẻ ngọc, biết rõ chân tướng lúc trước.
Sau khi Hạ Mạc hấp thụ sức mạnh phong ấn trong thẻ ngọc đã hoàn toàn kích hoạt huyết thống Mộng Mô trong cơ thể, sức mạnh tăng vọt. Khúc sau thẻ ngọc có một khoảng trống lớn, Hạ Mạc không biết Mộng đã làm gì trong lần bế quan cuối cùng, nhưng cô đã hoàn toàn tách lìa dòng máu loài người và yêu tộc của cậu ra, vì để cậu bình an lớn lên, Mộng phong ấn dòng máu yêu tộc chảy trong người cậu, cho nên cậu sinh ra là người, đến cả Thiên Đạo cũng bị lừa gạt.
Dòng máu đến từ Mạc Vũ giúp cậu hoàn toàn kế thừa thiên phú của hắn, mà dòng máu đến từ Mộng là huyết thống Mộng Mô thuần túy, lạ một điều rằng bây giờ cậu đã hoàn toàn giải được phong ấn Mộng để lại trên người mình, hai loại huyết mạch vẫn vừa không dung hòa vừa không quấy nhiễu nhau, cũng như con cá âm dương trên Thái Cực, vừa độc lập cũng vừa tồn tại một cách hoàn hảo.
Cậu là người thuần túy, cũng là yêu thuần túy, không phải sinh vật gọi là bán yêu. Cũng chính vì thế nên cậu có thể học theo truyền thừa nhà họ Mạc, cũng có thể vận dụng thiên phú của Mộng Mô một cách suôn sẻ. Chẳng qua cậu chưa bao giờ nghe thấy tình huống này, cũng không biết Mộng đã làm như thế nào, có lẽ cô đã phải trả một cái giá rất lớn. Trong lòng Hạ Mạc có suy đoán không tốt, lại không dám nghĩ nhiều. Có rất nhiều chuyện vẫn nên đi hỏi Hoàng Đại tiên, ví dụ như sau khi Mộng qua đời, xác của cô nằm ở đâu? Linh hồn của cô đi đâu?
Trừ việc có được sức mạnh Mộng phong ấn trong thẻ ngọc, sau khi hoàn toàn có thể hóa thành Mộng Mô, Hạ Mạc đã kế thừa truyền thừa hoàn chỉnh nhất tộc Mộng Mô. Vì tính đặc thù của Mộng Mô, truyền thừa của bọn họ vô cùng lộn xộn, thậm chí còn có rất nhiều bí kíp của các tộc khác. Bây giờ mấy thứ này xuất hiện hết trong đầu cậu, cậu phải mất không ít thời gian mới có thể hoàn toàn hiểu rõ, áp dụng cho mình, đến lúc đó thực lực của cậu hẳn sẽ tăng lên rất nhiều.
Mọi sự cấp bách, vẫn nên tìm được Thẩm Nặc trước, sau đó sẽ bắt Hoàng Đại Tiên về.
Chẳng qua trước khi đi phải sắp xếp an toàn cho mẹ đã.
Đứa trẻ đã nuôi mười mấy năm thoáng cái đã biến thành một con thú non hình dạng kỳ dị, dù có năng lực thích nghi mạnh thế nào đi chăng nữa cũng sợ tới mức ngất xỉu. Tuy bà Mạc đã sớm nhận ra Hạ Mạc không giống trẻ con bình thường, đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng khi biến thành yêu quái vẫn vượt quá khả năng tưởng tượng của bà.
Thời tiết chuyển lạnh, Mộng Mô con vùi mình vào ổ chăn, dùng giọng trẻ con nói hết thân thế của mình cho bà Mạc nghe. Chẳng qua vì không để bà lo lắng, tất cả mọi chuyện liên quan tới Mẫn Vũ đều bị cậu lược bỏ, chỉ nói mẹ ruột cậu và người giết chết tộc trưởng họ Mạc năm đó có thù hằn sâu đậm, cô bị người nọ đánh trọng thương, sau khi cố gắng sinh cậu ra đã qua đời.
Bà Mạc không ngờ thân thế Hạ Mạc phức tạp như thế, còn liên quan tới tổ tiên nhà họ Mạc, bà ngơ ngẩn hồi lâu, buột miệng nói: “Cho nên con là…”
Mộng Mô con đáp: “Tiểu tổ tông!”
Sau đó cái mông mập của tiểu tổ tông bị ăn một cái tát đau điếng, đau đến mức một lúc lâu sau vẫn chưa hết tê. Mộng Mô con tự nhận là người lớn còn bị đánh mông tức tới mức mãi mà không chịu để ý tới mẹ, xoay người chổng cái mông mập vào mặt bà.
Bà Mạc nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được sờ vài cái. Ái chà, sờ còn đã tay hơn hình dáng tròn vo hồi còn bé!
Mộng Mô con tức xù cả lông.
Chờ đến khi mẹ dọn một mâm cơm thơm nức ngon miệng ra, mọi tức giận của Mộng Mô con đều biến mất. Ăn xuống no nê xong, bà Mạc nói với cậu: “Nếu con muốn báo thù cho mẹ ruột thì mẹ cũng không cản, con thân là con cái, đây là điều con nên làm. Nhưng lúc con báo thù cũng đừng quên mẹ chỉ có mỗi một đứa con, mẹ ở nhà chờ con về… Mẹ chờ con về nhà dưỡng già cho mẹ.”
Cho nên con nhất định phải bình an quay về.
“Con sẽ về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất