[Bjyx] Đoạn Nhạn Thanh

Chương 5

Trước Sau
WARNING ⚠️

Chương này có cảnh giường chiếu của Ngụy Vương

Mọi người không thích có thể bỏ qua. Xin đừng buông lời nặng nhẹ!

--------------

Tiêu Chiến bằng lòng chịu uống thuốc, thân thể hồi phục rất nhanh. Nhất Bác không có việc gì lại triệu nô tỳ đến hỏi, nghe nói tính tình Thái tử thay đổi rất nhiều. Trang phục công chúa khổ tâm làm cho y, y lại không mặc, cả người vẫn còn nằm trên giường đã lệnh người bưng chậu than tới, một phen đốt sạch. Sau đó để người hầu hạ mặc vào y phục của Ngụy Vương

Nhất Bác nghe đến đây, bên môi hiện lên nụ cười thâm sâu không rõ. Thấy vẻ mặt nô tỳ kia hết sức kinh sợ, lo rằng hắn sẽ tức giận, hắn lập tức chuyển tầm mắt sang chỗ khác, phân phó xuống, tiếp tục ban thưởng tới chỗ Thái tử.

Là Thái tử nhưng lại không có lấy một bộ y phục mới, ngay cả cái mũ trên đầu tới chiếc đai lưng phối ngọc, mỗi một bộ đều trực tiếp mang từ trong phòng Ngụy Vương đến. Thậm chí cả chiếc áo lông cáo cũng đem qua, nghe nói chiếc áo này được làm từ da cáo do chính tay Ngụy Vương săn được, ngày thường là bảo bối hắn yêu thích nhất. Hiện tại cũng không tiếc tặng nó cho Thái tử.

Lúc y phục được đưa tới chỗ Tiêu Chiến, y đang ngồi đọc sách, đảo mắt lướt qua đống y phục kia một lượt, trên mặt không có vẻ kháng cự nhưng cũng không thấy nét vui mừng. Nô tỳ thay Ngụy Vương hỏi y còn muốn ăn gì hay là còn có yêu cầu gì khác không. Thái tử trực tiếp nói, trời lạnh, muốn ăn thịt cừu.

Ngụy Vương hạ lệnh cho phòng bếp làm thịt cừu. Nhưng Thái tử thật sự rất kén ăn, làm món hấp thì chê hôi, làm món nướng lại kêu ngấy, thịt dê thì chê béo, thịt cừu lại chê dai. Tóm lại thế này không được, thế kia cũng không xong. Cuối cùng Ngụy Vương chẳng nói chẳng rằng, mỗi ngày hắn đều tới ra lệnh cho phòng bếp làm tới làm lui đủ thứ món, làm tới khi nào Thái tử vừa ý mới thôi.

Hạ nhân trên dưới trong phủ ai cũng đều bàn tán, Thái tử này cũng thật là khác người, Ngụy Vương cho dù cưới Vương Phi về phủ, cũng không thấy chiều chuộng đến mức này. Nói thì như vậy, nhưng Ngụy Vương cũng không đi gặp Thái tử.

Lại trôi qua mấy ngày, Nhất Bác chợt nhớ đến thị nữ kia, buổi tối lúc gọi người tới, nhưng không thấy đâu. Hỏi xuống mới biết, lần trước sai nàng ta đi hầu hạ bên giường bệnh Tiêu Chiến, y đã để nàng ở lại rồi. Hiện giờ vẫn còn đang ở bên đó hầu hạ Thái tử, người đi truyền lệnh cũng bị cho đứng ngoài cửa, vội trở về bẩm báo với Ngụy Vương, vốn là Thái tử không muốn thả người.

Nhất Bác cười chế nhạo, nhưng cũng không phản ứng gì khác, sau đó gọi vào một tiểu tư* mới mua về phủ. Tên tiểu tư này lần đầu tiên bị làm như vậy, đau đến phát khóc, nhưng cũng không dám la lên. Bả vai không ngừng co rút hệt như đôi cánh hồ điệp muốn bay đi, Nhất Bác càng phát động, túm lấy gáy, hung hăng ra vào, người dưới thân càng đau, hắn lại càng thoải mái. Lúc sau tên đó mới khóc lóc xin tha, Nhất Bác cũng đột nhiên dừng lại, đẩy người ra, cho tên tiểu tư cút ra ngoài.

(*Tiểu tư: Tên sai vặt, người hầu.)

Nhất Bác giữ nguyên trạng thái hạ thân cứng rắn nằm ở trên giường, trong lòng nghĩ, Tiêu Chiến không thể nào đi cầu xin hắn tha thứ, y ở nơi đó tội nghiệp đáng thương, không chút mảy may biết rằng chính mình là con cừu non tự chui vào hang sói, ngây thơ mềm yếu khiến người ta nhìn thấy đã muốn bắt nạt, nhưng sự thật là cắn một cái mới phát hiện không phải quả hồng mềm.

Nhất Bác nghĩ mình nên cảnh giác một chút, những hành động bất ngờ của Tiêu Chiến chỗ nào cũng rất bất bình thường. Hắn nhớ lại lúc nhỏ cùng phụ thân đi săn, trước khi tấn công lũ thú rừng hoang dã, bọn họ đều sẽ nằm sấp xuống ẩn mình rất kĩ. Thì ra Tiêu Chiến cũng giống vậy, y cũng không phải cừu, mà chính là một con hổ, chỉ là con hổ này tạm thời bị trọng thương mà thôi.

Nhưng săn hổ, chẳng lẽ lại không thú vị hơn săn cừu ư? Nhất Bác phát hiện mình ngày càng muốn Tiêu Chiến rồi.

Càng nghĩ, bên dưới càng cương cứng lợi hại hơn, hắn dường như cảm thấy Tiêu Chiến như vậy rất thú vị. Mặc cho bên dưới căng cứng giống như chày sắt, hắn cũng không quan tâm, lật người sang một bên đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Ngụy Vương quả nhiên đến thăm Tiêu Chiến như ý nguyện.

Hắn vừa bước vào cửa đã nhìn thấy nô tỳ hầu hạ mình trước kia. Tiêu Chiến vừa mới dùng cơm xong, nàng ta đang đứng cạnh y châm trà, nhìn thấy hắn đến liền bày ra vẻ mặt hết sức tủi thân, tay cầm chén trà cũng theo đó run lên, nước trà sóng sánh đổ một nửa lên người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn không có phản ứng gì, điềm tĩnh ngồi đó như tượng. Nước trà nhuộm ướt đùi y, khiến vải nơi đó chuyển sang một màu thẫm. Nhất Bác hơi nhíu mày: "Hầu hạ kiểu gì vậy?"

Nô tỳ kia đi theo Nhất Bác đã lâu, từ sắc mặt và lời nói có thể đoán được hắn đang rất không vui, ngay lập tức quỳ xuống phía hắn nhận tội.

Nhất Bác lười biếng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, đưa tay ra nhặt lấy lá trà mới nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi nói với ta làm gì, hiện giờ ngươi đang hầu hạ Thái tử, ngươi đi hỏi Thái tử xem nên xử trí ra sao?"

Tiêu Chiến lúc này mới quay sang nhìn hắn, cười như không cười nói: "Ngụy Vương thật sự là nỡ để ta xử lý sao?"

"Cái này có gì mà không nỡ chứ?"

Tiêu Chiến nhếch nhếch khóe môi, trong mắt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng xa cách:

"Vậy thì, lôi ra ngoài đánh chết đi"

Tiêu Chiến hơi híp mắt lại, trên mặt vẫn còn nét xanh xao của người mới ốm dậy, trước mắt dày đặc trướng khí, mí mắt buông xuống, càng hiện ra vẻ mệt mỏi. Nhất Bác ngoài mặt không chút biểu cảm chớp mắt nhìn xuống, sau đó cười cười nói:

"Bệ hạ trị vì thiên hạ vốn lấy nhân từ làm trọng. Ta lại đối đãi với hạ nhân khắc nghiệt như vậy, chuyện này truyền ra ngoài, sẽ có người hạch tội ta"

Tiêu Chiến rất không tự nguyện mở đôi mắt ra, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên nói: "Bắc Lương mà cũng có quy củ như vậy sao?" . Truyện Full



Nhất Bác âm thầm cắn chặt răng, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi.

Tiêu Chiến bình thản nói tiếp: "Vậy tại sao nữ nhân Đại Du ta vào phủ cao quý của các ngươi, động một tí là bị hành hạ tới chết, cũng không có ai nhắc tới hai chữ nhân từ này"

Nhất Bác: "Hai chuyện này không giống nhau."

Tiêu Chiến cười giống như đợi được đáp án mình mong muốn, nhắc lại lời hắn: "Đúng vậy, hai chuyện này không giống nhau". Miệng nói như vậy nhưng trong đầu lại nghĩ, đến một con chó ở Bắc Lương so với cành vàng lá ngọc của Đại Du bọn họ còn cao quý hơn vài phần.

Tiêu Chiến cũng không nói thêm câu gì nữa, tự ý đứng dậy đi vào phòng trong, chuẩn bị thay y phục.

Nô tỳ kia lúc này vẫn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thất kinh nhìn về phía Nhất Bác, khổ sở nói: "Điện hạ......"

Nhất Bác liếc xéo ả một cái, hắn rất hiếm khi nhìn nô tỳ kia từ ánh nến cao chiếu xuống, chỉ là thấy nàng ta khóc như hoa lê rơi trong mưa, cả người yểu điệu mềm yếu nói không nên lời, nhưng Nhất Bác cũng không hề có cảm giác thương tiếc. Hắn không khỏi thầm nghĩ, mình thế nào lại cho rằng người này có thể thay thế được Tiêu Chiến cơ chứ?

"Còn không mau cút."

Nô tỳ kia nghe vậy vội vàng chạy đến té ngã.

Nhất Bác lập tức đứng lên, cũng theo Tiêu Chiến đi vào phòng, thấy y đã cởi xong áo ngoài, vẫn là không nhịn được, nhẹ nhàng từ phía sau đi tới ôm lấy y. Hắn đề phòng Tiêu Chiến động thủ, một phen giữ chặt lấy hai cánh tay, vững vàng vòng tay mình đặt trên eo y. Ai ngờ Tiêu Chiến cũng không có ý phản kháng, để mặc cho hắn ôm lấy, chỉ hơi ngọ nguậy cái cổ như tránh hơi thở phả vào từ phía sau.

"Nàng ta không biết hầu hạ, thì đừng để nàng ta đến hầu hạ nữa"

Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng: "Ta biết là người vẫn còn luyến tiếc mà"

Nhất Bác hơi di chuyển lên phía trên một chút, thổi luồng hơi nóng vào tai y, lại lấy chóp mũi cọ cọ vào phía sau, cũng không hề thấy y có chút kháng cự, mỉm cười ngồi xuống giường bày ra bộ dáng dỗ dành, nói: "Được rồi...Chuyện đó là ta sai"

"Chuyện nào cơ?". Tiêu Chiến vờ như không hiểu hắn đang nhắc đến chuyện gì, quay người lại nhìn Nhất Bác. Đai lưng trước vạt áo y lúc này đã lỏng lẻo như buộc như không, vô cùng phóng đãng, thấp thoáng lộ ra ngực bụng.

Còn về phần Tiêu Chiến bị nước trà ngấm vào trong quần khiến cho lớp vải dán vào đùi, nơi đó có thể nhìn xuyên qua, còn mơ hồ thấy được hình dáng giữa hai chân. Y hình như không hiểu ánh mắt Nhất Bác đang quan sát nơi nào, hơi ngúi xuống nhìn rồi tự hỏi: "Là trói ta, đốt y phục của ta, hay là chuyện để muội muội ta đi?"

Nhất Bác liếm liếm hàm răng, không có lời nào để đáp lại.

Tiêu Chiến hiểu rõ sự im lặng này của hắn, cũng không thèm để ý đến nữa, ngồi xuống bên giường, cởi mũ đội trên đầu ra.

Nhất Bác ở phía sau y, lúc này mới lên tiếng: "Mật Viện Khu đã hạ xuống sắc lệnh, báo cho phụ hoàng ngươi biết công chúa đã qua đời, có lẽ phụ hoàng ngươi cũng đã nhận được tin tức rồi"

Tay đang tháo mũ của Tiêu Chiến chợt run lên, tơ vàng trên mũ bị tóc cuốn lấy, y gỡ mãi mà vẫn không gỡ ra được.

Nhất Bác tiến lên gần lại một chút, vươn tay ra giúp y gỡ sợi tóc đang bị mắc vào mũ. Trâm cài đầu cũng rơi xuống theo, tóc dài của Tiêu Chiến xõa ra mượt mà như thác nước, y cúi đầu nói: "Sẽ không nhanh như vậy đâu"

Nhất Bác không nói gì.

Từ kinh thành tới Giang Đô, đường xá xa xôi, băng qua núi non trùng trùng, chim nhạn cô đơn cũng thật khó tìm đường quay về... Hắn trước giờ chưa từng đi qua, cũng không hề hay biết vượt qua một ngọn núi lại tới một con sông, hắn chỉ là thuận miệng nói ra như vậy thôi.

Tiêu Chiến quay mặt sang nhìn Nhất Bác: "Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi"

Nhất Bác đã biết y muốn gì, chỉ lắc đầu: "Bệ hạ sẽ không cho phép"

Hắn biết Tiêu Chiến muốn xin hắn, hộ tống đưa áo quan của công chúa thuận lợi trở về phương Nam. Nhưng đối với Bắc Lương đế, đó cũng chỉ là một cỗ quan tài mà thôi, lại phải vượt đường xa ngàn dặm mới đưa được trở về, một việc hao người tốn của như vậy sao có thể đáp ứng chứ? Huống chi công chúa đã dâng tặng cho Tề Vương, thì chính là người của Tề Vương rồi. Công chúa là tự sát, Tề Vương ngại xúi quẩy, cũng chỉ sai người an táng qua loa, cũng không biết đã để xác vào nơi nào rồi.

Nhưng những lời này hắn chỉ nghĩ thầm trong đầu, cũng không nói ra, nhìn ánh mắt Tiêu Chiến hắn lại mềm lòng.

Từ sau khi y bị bệnh, đây là lần đầu tiên nhắc tới công chúa trước mặt hắn, nhưng mới nói được một nửa, nửa sau không thể nào nói tiếp được nữa, yết hầu y khó khăn chuyển động một hồi, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Nàng có thực hiện được không?"

Nhất Bác nhún vai: "Công chúa sau khi giao lại y phục cho ta đã hỏi xin một lọ thuốc độc. Nàng chắc hẳn kiên quyết không muốn tới phủ Tề Vương".

Tiêu Chiến mạnh mẽ nhắm chặt mắt, giống như bị câu nói ngắn ngủn này đâm vào tim làm cho đau đớn, nhưng không rơi xuống một giọt nước mắt nào.



Khá khen cho câu chim nhạn cô đơn quay về phương Nam. Nàng quả thực là đi trước một bước.

Nhất Bác lùi tới phía bình phong bên cạnh, nói tiếp: "Thực ra nàng chưa hẳn đã muốn như vậy, nói không chừng là theo Tề Vương, những ngày tháng còn lại trải qua cũng không tệ, Tề Vương tuổi còn trẻ, cũng chưa lập chính phi, lại là huynh đệ cùng mẹ với Hàn Vương, nhận được vô vàn sủng ái của bệ hạ. Có lẽ......"

Tiêu Chiến vội cắt ngang hắn: "Ngày đó ngươi cũng khuyên muội ấy như vậy sao?" Nhất Bác hậm hực mím môi, lúc lâu sau mới gật gật đầu.

Nhưng khi ấy nữ tử đó chỉ hướng về phía hắn cảm tạ, khăng khăng hỏi xin hắn thuốc độc.

Nếu không dâng tặng công chúa, tình cảm giữa Tề Vương và Ngụy Vương sẽ rất dễ sứt mẻ. Nếu như Thái tử chết, Tề Vương nhất định sẽ liên hợp với Hàn Vương mượn cớ này công kích Ngụy Vương. Còn Ngụy Vương nếu muốn tự bảo vệ mình thì trước tiên phải dâng công chúa ra, xoa dịu mối quan hệ giữa bọn họ. Ngược lại, nếu Thái tử còn sống, nhất định sẽ liều chết bảo vệ công chúa bình an, trong cuộc chiến giữa các Vương gia này, Thái tử chỉ có thể ở lại trong phủ Ngụy Vương, nhưng như vậy cũng khó tránh khỏi cảnh cá trong chậu gặp nạn. Công chúa sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng hiểu, thì ra số mệnh của nàng vốn đã không còn lựa chọn nào khác rồi. Cách duy nhất để nàng có thể nắm giữ được vận mệnh của mình chính là tự tìm đường chết.

Tiêu Chiến lẳng lặng ngồi xuống, cuối cùng chỉ thở dài: "Cảm ơn"

Nhất Bác rất bất ngờ nhíu mày, không nhận lời cảm ơn này của y. Hắn nhẹ nhàng dựa vào bình phong bên cạnh, nhìn Tiêu Chiến giống như đang nhìn một mỹ nhân được phác họa trên bức tranh, cũng không làm thêm động tác gì nữa.

Tiêu Chiến ngồi dậy, từng bước từng bước tiến lại gần phía hắn, im lặng không nói lời nào, đưa tay ra vòng qua ôm lấy eo hắn, còn hơi dùng sức một chút, thuận tiện tháo ra nút thắt cuối cùng trên đai lưng.

Nhất Bác một tay nắm lấy tay y, cùng cởi bỏ nốt chiếc đai lưng ở phía sau mình, động tác này làm Tiêu Chiến không thể không duy trì tư thế ôm ấp hắn. Hai người gần sát lại đối phương, bốn mắt giao nhau, hơi thở phả ra đan xen lẫn lộn.

"Thái tử, ngươi muốn cái gì?"

Ánh mắt Tiêu Chiến lóe lên, bên môi hiện lên ý cười: "Tối hôm nay là ngươi đến chỗ ta, có lẽ phải để ta hỏi, ngươi muốn cái gì mới đúng chứ?"

Nhất Bác buông một tiếng thở dài, cũng buông lỏng tay Tiêu Chiến, đai lưng lập tức rơi xuống đất, vạt áo trước ngực Nhất Bác hoàn toàn mở ra, tay Tiêu Chiến thuận theo đó mà luồn vào bên trong lý y của hắn. Nhất Bác lại lần nữa nắm lấy bàn tay đó, chăm chú nhìn y, lặp lại câu vừa rồi: "Tiêu Chiến, ngươi muốn cái gì?"

Khóe miệng Tiêu Chiến nhếch lên: "Ta muốn Tề Vương chết"

"Được." Nhất Bác không chút nghĩ ngợi lên tiếng, ngón tay cái vươn ra đặt dưới môi Tiêu Chiến mà vuốt ve. Hắn đột nhiên phát hiện dưới ánh nến chớp động, nốt ruồi bên khóe miệng Tiêu Chiến hiện ra cực kì bắt mắt.

"Còn gì nữa không?"

"Còn có Hàn Vương." Tiêu Chiến vừa nói vừa vươn đầu lưỡi ra, liếm nhẹ ngón tay đang không ngừng chuyển động của Nhất Bác.

Nhất Bác nở nụ cười, ánh mắt động đậy quan sát đầu lưỡi y, đầu lưỡi màu hồng mềm mại kia đang mút ngón cái của hắn vào trong miệng.

"Hàn Vương, giết hắn không dễ dàng. Ngươi xem ta là gì chứ?"

"Không giết hắn, hắn sớm muộn cũng có ngày sẽ giết ngươi." Tiêu Chiến nhả ngón tay Nhất Bác ra, nhưng không dừng lại mà tiếp tục nắm lấy tay hắn, giam giữ trong lòng bàn tay mình, thấm ướt, ấm áp. Nhất Bác chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ rất ngạc nhiên, hỏi: "Hắn giết ta làm gì?"

Tiêu Chiến chầm chậm di chuyển lên phía trên, từ từ tiến sát vào, in một dấu hôn bên môi hắn, giọng khàn khàn: "Phải vậy không? Vậy xem ra những gì ta biết đều là nhầm lẫn sao, hoàng vị của quý quốc điện hạ không phải là đoạt lấy từ tay Ngụy quốc công, ngươi cũng phải là giả vờ phóng đãng, chỉ đang giấu tài giấu nghệ ư?"

Nhất Bác vẫn duy trì nụ cười trên môi, dưới sự khiêu khích của y, một tay khác thuận thế lại vòng qua eo, ôm y vào trong ngực mình: "Ta hiểu rồi, ngươi muốn mượn tay ta làm rối loạn thế cục triều chính, để cho mẫu quốc ngươi thừa dịp này mà tiến vào, báo mối thù diệt quốc của ngươi.....Thật biết tính toán."

Hô hấp của Tiêu Chiến trở nên dồn dập, vết tích màu hồng nhanh chóng từ bên tai lan tràn đến cổ. Phía trên, bị lời nói của Ngụy Vương như đao băng chọc ngoáy bên tai, thân dưới lại bị vật vừa nóng vừa cứng rắn của hắn chọc vào đùi, quả thật trên dưới vô cùng khó chịu.

"Ngụy Vương chướng mắt ta, chẳng lẽ cũng không...... ngắm đến vị trí kia sao?

Nhất Bác nghiêm mặt, đột nhiên buông lỏng người trong lồng ngực ra

Tiêu Chiến quay lưng về phía hắn, nhưng từng chữ từng chữ trong miệng phát ra:

"Ngày hôm nay lập lời thề, ta nhất định sẽ giúp Ngụy Vương giành được đại nghiệp, giết sạch kẻ thù. Chỉ mong khi mọi sự đã thành, quân vương sẽ để ta quay về phương Nam, Đại Du và Bắc Lương ba đời giao hảo, không động binh quyền....."

Y quay người lại, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Ngụy Vương, vén áo ngoài của hắn lên, cách lớp quần mỏng, liếm liếm nam căn đã căng cứng phẫn nộ, hiện ra những gân xanh đáng sợ kia. Tơ tằm lụa là bị thấm ướt, thấp thoáng lộ ra hình dáng dữ tợn bên trong. Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn hắn, đuôi mắt chợt giãn ra, tràn ngập nét tinh nghịch mê hồn.

"Ta chính là của ngươi rồi."

***Quà Noel muộn cho mọi người hen ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau