Chương 62: Trái Tim Yêu Người (2)
Hà gia thôn cách thành phố Nham Hải 130 km, đi đường cao tốc cũng phải mất hai tiếng, hiện tại là 5 giờ chiều, khoảng 7 giờ tối sẽ đến Hà gia thôn, nhưng khả năng cao sẽ phải 7 giờ hơn mới đến.
Sau khi thoát khỏi giao diện dẫn đường, Cố Nguyên gửi một tin nhắn cho Ôn Tử Hàm: 【 Có một vụ án mạng ở Hà gia thôn, tối hôm nay có thể không về nhà. 】
Ôn Tử Hàm cơ hồ giây hồi hắn: 【 Trên đường đi chú ý an toàn, Mặc Lâm cũng đi cùng sao? 】
Cố Nguyên: 【 Ừm. 】
Ôn Tử Hàm: 【 Ok, ông bận thì cúp máy đi. 】
Mặc Lâm ngừng xe bên ngoài một siêu thị, nghiêng đầu hỏi Cố Nguyên: “Muốn cùng nhau đi siêu thị không?”
“Không đi.”
Tay trái Cố Nguyên cầm lấy chai nước khoáng, cậu vặn nắp và nhấp một ngụm..
Mặc Lâm nhìn khóe miệng có chút sưng đỏ của cậu, trong ánh mắt nhộn nhạo chút ái muội mơ hồ: “Khóe miệng còn đau không?”
Nhận ra đối phương đang hỏi gì, Cố Nguyên sửng sờ một chút: “Không có gì...”
Cậu cúi mặt đóng chặt nắp bình, mặt mũi đỏ bừng lên.
“Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn,” Mặc Lâm nói: “Nhìn em thế này, anh đau lòng.” ( Mashria: Vâng, em tin (◔‿◔))
Nghe Mặc Lâm nói như vậy, mặt Cố Nguyên lại càng đỏ hơn: “Anh không phải muốn đi siêu thị à, sao còn chưa đi?”
Mặc Lâm cong mắt cười, trong mắt lấp lánh ánh sao: “Lát nữa có thể không có thời gian ăn bữa tối, em muốn ăn gì, anh đi mua.”
“Gì cũng được.” Cố Nguyên cũng không kén ăn.
“Được rồi, em ở trên xe chờ anh.”
Mặc Lâm đóng cửa xuống xe, thân xe bị chấn động một chút, nhìn người đã đi xa, Cố Nguyên kéo gương chiếu hậu, nhìn nhìn khoé miệng mình.
Vết sưng đỏ trên khóe miệng đã xẹp xuống rất nhiều, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra được.
Cậu chỉnh gương chiếu hậu về lại chỗ cũ, trong lòng có chút buồn bực.
Khi Mặc Lâm quay lại, anh mang theo hai cái túi lớn, một cái anh bỏ vào trong cốp xe, cái túi còn lại được anh xách theo.
Anh mở cửa ghế phụ, đặt túi đồ ăn vặt trong tay lên đùi Cố Nguyên: "Đi đường sẽ hơi nhàm chán, em có thể ăn chút gì đó cho đỡ buồn."
Cố Nguyên ôm túi đồ ăn vặt, đưa tay lục lọi một chút, cậu nhận ra mắt chọn đồ ăn vặt Mặc Lâm cũng không tệ lắm, hầu hết đều là món cậu thích.
Bỗng Cố Nguyên phát hiện một thỏi son chưa mở nằm dưới đáy túi, cậu cầm lên xem: “Sao lại mua cái này?”
Mặc Lâm mới vừa lên xe, vừa nói vừa nhìn vào kính chiếu hậu, "Khóe miệng em có chút đỏ... Cái này có thể giúp em mau lành lại."
Cố Nguyên ném thỏi son lại vào túi: "Tôi không bao giờ dùng thứ này."
Mặc Lâm cười cười, bắt đầu điều chỉnh tay lái: "Về sau cũng sẽ phải dùng tới..."
Cố Nguyên mở một túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa rầm rì, định dùng âm thanh giòn vang của khoai tây chiên để phản đối.
“Ý anh là môi của em rất mềm nên cần được chăm sóc.”
Mặc Lâm sợ Cố Nguyên nghĩ nhiều nên bèn giải thích.
Cố Nguyên cảm thấy câu này nghe còn có vấn đề hơn câu trước, dù sao cậu cũng là đàn ông, vậy mà bị nói là môi mềm...
“Môi anh cũng mềm.”
Cậu vốn muốn dùng gậy ông đập lưng ông, nhưng lại cảm thấy bờ vai của người bên cạnh đang run lên, giống như đang cười.
Mặc Lâm không nhịn được muốn bật cười: "Vậy em có thích đôi môi mềm mại của anh không?"
Lát khoai tây chiên trong tay Cố Nguyên đột ngột rơi vào túi, trong lòng cậu thầm nói: "Tên này sao có thể nói ra lời đấy mà không đỏ mặt chứ?"
Chẳng lẽ anh ta không cảm thấy xấu hổ sao?
Cố Nguyên đã phân biệt được loại cảm xúc gọi là xấu hổ này, nhưng cậu lại cảm thấy ngày càng khó hiểu, tại sao một số người có thể không bị thứ cảm xúc này ảnh hưởng?
Chỉ nghe thấy Mặc Lâm vẫn như cũ không e lệ nói: “Nếu như em thích, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cho em nếm thử.”
Cố Nguyên đang ăn khoai tây chiên, suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Có thể nói ra những lời như vậy, hẳn nên là tên mặt dày Ôn Tử Hàm mới đúng?
Cố Nguyên: “Tôi nghĩ anh nói hơi nhiều, làm ảnh hưởng đến việc ăn uống của tôi.”
Xe vừa lúc đi vào đường cao tốc, hai bên cửa sổ gió hơi lớn, sau khi Mặc Lâm từ từ nâng bốn cửa sổ xe lên, bật điều hòa trong xe, lại quay đầu liếc mắt nhìn Cố Nguyên đang yên tĩnh ăn khoai tây chiên vị cà chua.
Cố Nguyên dường như đang ở trong tình trạng tốt, khả năng nhận biết cảm xúc của em ấy đang dần trở nên chính xác, và có vẻ như em ấy đã bắt đầu có những cảm xúc nhỏ của riêng mình, điều này rất tốt.
Mặc Lâm mỉm cười, lần này anh không mở nhạc xe, bởi vì âm thanh khi ăn uống nghiêm túc của Cố Nguyên rất vui tai, đẹp đẽ hơn bất kỳ bản nhạc nào...
- Wattpad Masrhia-
Đêm qua Hà gia thôn có một trận mưa, tuy mưa không lớn nhưng nước chảy về chỗ trũng, bây giờ trụ cầu vẫn còn hơi ẩm, cùng với mùi xác chết thối rữa, không khí trở nên ngột ngạt lạ thường.
Mộng Lan đeo hai lớp khẩu trang đứng trên cầu che mũi, cảm giác được mụn bọc ở cằm đau âm ỉ.
Vừa rồi khi nhìn thấy cái xác, cô suýt chút nữa đã nôn mửa, không phải cô chưa từng nhìn thấy một cái xác đáng sợ, chỉ là cô không thể quen với cái mùi này... Thối không chịu nổi!
Thối đến chóng cả mặt!
Khi cô quay đầu đúng lúc nhìn thấy Mặc Lâm đang đậu xe ở đầu cầu, lúc này đã là 7h30 tối, trời gần như đã tối mù, ánh sáng mờ mịt, cô đã chuẩn bị hai chiếc đèn pin cho Cố Nguyên và Mặc Lâm.
Mặc Lâm bước đến cốp xe và lấy ra chiếc rương dụng cụ màu trắng bạc, trong cốp xe còn có những bộ đồ giải phẫu, khẩu trang, găng tay, bọc giày dùng một lần, anh đã để rất nhiều thứ mà Cố Nguyên có thể sử dụng trong xe của mình để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Cố Nguyên đeo khẩu trang đứng ở trên cầu mặc đồ giải phẫu, lỗ tai có chút đỏ lên, Mặc Lâm đi theo phía sau giúp cậu thắt dây cài, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng.
Mộng Lan sững sờ một lúc, trong đầu bỗng nhận được một loại tín hiệu kỳ lạ không thể giải thích được, cô tự động liên tưởng đến một số hình ảnh kích thích hơn, và mơ hồ cảm thấy họ có thể là một couple.
Trời ạ, cô đang nghĩ cái quái gì vậy!
Mộng Lan đập đập đầu mình để ngăn cản những suy nghĩ kỳ lạ đang trào lên trong óc, cô bước lên trước, chào hỏi hai người họ và nói sơ qua về tình hình hiện trường: “Người dân không có ý thức bảo vệ hiện trường, hiện trường đã bị phá hủy nghiêm trọng, chỉ riêng dấu chân đã có mấy chục cái, đội điều tra dấu vết vẫn đang thu thập chứng cứ... Mùi tử thi hơi nồng, các anh tốt nhất nên mang thêm vài lớp khẩu trang.”
Cô nói xong đưa đèn pin cho hai người.
Cố Nguyên đã trang bị đầy đủ nhận lấy đèn pin: “Thi thể ở đâu?”
“Dưới cầu, bùn đất dưới đó có chút trơn trượt, khi đi xuống nhớ cẩn thận.” Mộng Lan cẩn thận nhắc nhở.
“Cảm ơn cảnh sát Mộng, cô có muốn lên xe nghỉ ngơi không? Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm.”
Mặc dù Mặc Lâm đang đeo khẩu trang nhưng vẫn không giấu được nụ cười nơi đáy mắt, anh luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái khi nói chuyện.
“Không có gì, đội trưởng và Vương Nhạc ở dưới đó, tôi sẽ không xuống.” Mộng Lan chỉ vào dây cảnh giới màu vàng được giăng lên dưới trụ cầu: “Bọn họ ở đó.”
Thi thể ở phía bên kia cầu, nên họ phải vượt qua mặt cầu dài khoảng 20 mét và rộng 3,5 mét.
Cầu trông cũ kỹ, là dạng cầu vòm rất thô sơ, mặt cầu đã được gia cố bằng xi măng, đề phòng xe bị đổ, hai bên dựng một hàng cột xi măng, hai đầu cầu là dốc đất, sườn đất mọc đầy cây lê ghép, cành rất ngắn, nhìn thực trơ trọi.
Cố Nguyên cúi đầu nhìn lướt qua khung cảnh dưới cầu, dưới chân cầu không có nước, cây cối mọc um tùm, bởi vì mùa thu đến nên phần lớn thực vật đều đã héo rũ, ngả sang màu vàng vàng.
Vì đất đai màu mỡ nên cây cỏ dưới chân cầu mọc rất cao, dù đã khô héo nhưng vẫn giữ được hình dáng khi còn tươi tốt.
Nếu không nhờ mùi hôi thối của xác chết, người dân khó có thể tìm thấy một thi thể được giấu dưới chân cầu.
Khi sắp đi đến đầu cầu bên kia, Cố Nguyên cúi đầu xuống, đúng lúc nhìn thấy dây cảnh giới dưới trụ cầu. Vài cảnh sát hình sự thuộc đội kỹ thuật đang chụp ảnh bên dưới, một số cảnh sát khác đang tìm kiếm manh mối xung quanh thi thể.
Đầu cầu cũng được kéo dây cảnh giới, đám đông bị chặn bên ngoài, ngoài những người dân đang xem náo nhiệt cũng có những người định đi đến huyện Vân Sam.
Mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, và một số dân làng được cảnh sát gọi sang một bên để thẩm vấn.
“Gần đây chúng tôi không nhận được tin có ai mất tích trong thôn, có hai người vừa mới qua đời đều đã được chôn cất.” Thôn trưởng nói: “Hẳn là không phải người của thôn chúng tôi.”
Bùn đất dưới trụ cầu đã bị mưa rửa sạch, đạp lên có hơi trơn, càng đến gần mùi hôi thối lại càng nồng nặc!
Cố Nguyên đeo găng tay nhìn thi thể, Tiêu Trạch đứng bên cạnh nói: “Thi thể hẳn là bị ném từ trên cầu xuống, trên đất có những vết lõm rất rõ ràng.”
Toàn bộ thi thể nằm ngửa trên bãi cỏ, hiện đang trong tình trạng phân hủy nặng, mặt sưng tấy và thâm đen, nhãn cầu lồi ra khỏi hốc mắt, đã không còn hình dạng vốn có, một lượng lớn chất lỏng màu đỏ sẫm trào ra từ hốc mắt, đôi môi sưng húp nham nhở, không thể nhận dạng được các đường nét trên khuôn mặt, chỉ có thể nhận ra đó là một người đàn ông.
Phần sụn tai của thi thể có dấu hiệu rõ ràng là bị chuột gặm nhấm, bên trái và bên phải không đối xứng, sụn tai bên phải bị mất một mảng lớn.
Thi thể nằm thành hình chữ “大”, trên người không có quần áo, hầu hết lớp biểu bì đã bị bong tróc, lớp hạ bì có màu nâu sẫm giống như da, thi thể bị sưng tấy nghiêm trọng và có dấu hiệu bị xê dịch.
Có một số lượng lớn giòi màu trắng vặn vẹo trên mặt và bụng của thi thể, chúng tụ lại thành từng đám, vì số lượng tương đối lớn, nên có thể nghe thấy tiếng "sột soạt" mà chúng tạo ra khi bò trườn trên thi thể.
Do trận mưa đêm qua nên hầu hết giòi bọ đều bám quanh thi thể, dẫn đến nhiều dòi ruồi trắng bò trên đám cỏ khô chung quanh.
Ruồi có khứu giác rất nhạy, chúng có thể tìm thấy thi thể chỉ trong khoảng mười phút, sức tàn phá lại vô cùng khủng khiếp. Khi cảnh sát đến có lẽ đã xua tan bớt, nếu không số lượng ruồi ở hiện trường nhất định sẽ rất đồ sộ.
Cố Nguyên liếc nhìn ấu trùng ruồi đang bò trên thi thể, ấu trùng lớn nhất đã đạt đến giai đoạn thứ 3. Có rất nhiều nhộng ruồi trên mặt đất, những nhộng ruồi này xếp thành hàng xung quanh xác chết và lớp biểu bì của chúng co lại thành một lớp vỏ cứng màu nâu.
Kể từ thời điểm con ruồi đậu lên thi thể, nó trải qua một loạt quá trình từ đẻ trứng, nở, phát triển và cuối cùng chúng lặn xuống đất, sau khoảng 1-2 tuần ở giai đoạn nhộng, chúng sẽ thoát ra khỏi vỏ và trở thành những con ruồi mà mọi người thường nhìn thấy.
Không tìm thấy vỏ rỗng nào trong những con nhộng ruồi màu nâu đỏ nằm rải rác xung quanh xác chết, tức là lứa nhộng ruồi sớm nhất vẫn chưa phá xác.
Nhiệt độ hiện tại không cao nhưng độ ẩm dưới chân cầu vẫn còn tương đối cao, theo tính toán của nhà "côn trùng học pháp y", thời gian thi thể bị bỏ lại ở đây có lẽ là đã hơn 5 ngày.
Trước đó, Vương Nhạc chỉ nói rằng thành ngực của thi thể đã bị mổ hở, nhưng trên thực tế phần bụng cũng đã bị mổ hở, vì thi thể bị sưng lên, vết khâu bị giãn ra nên có giòi bò tới lui ở giữa, và một lượng lớn khí thối trong bụng thoát ra từ vết mổ, tạo ra mùi xác hôi nồng nặc.
Sau khi thoát khỏi giao diện dẫn đường, Cố Nguyên gửi một tin nhắn cho Ôn Tử Hàm: 【 Có một vụ án mạng ở Hà gia thôn, tối hôm nay có thể không về nhà. 】
Ôn Tử Hàm cơ hồ giây hồi hắn: 【 Trên đường đi chú ý an toàn, Mặc Lâm cũng đi cùng sao? 】
Cố Nguyên: 【 Ừm. 】
Ôn Tử Hàm: 【 Ok, ông bận thì cúp máy đi. 】
Mặc Lâm ngừng xe bên ngoài một siêu thị, nghiêng đầu hỏi Cố Nguyên: “Muốn cùng nhau đi siêu thị không?”
“Không đi.”
Tay trái Cố Nguyên cầm lấy chai nước khoáng, cậu vặn nắp và nhấp một ngụm..
Mặc Lâm nhìn khóe miệng có chút sưng đỏ của cậu, trong ánh mắt nhộn nhạo chút ái muội mơ hồ: “Khóe miệng còn đau không?”
Nhận ra đối phương đang hỏi gì, Cố Nguyên sửng sờ một chút: “Không có gì...”
Cậu cúi mặt đóng chặt nắp bình, mặt mũi đỏ bừng lên.
“Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn,” Mặc Lâm nói: “Nhìn em thế này, anh đau lòng.” ( Mashria: Vâng, em tin (◔‿◔))
Nghe Mặc Lâm nói như vậy, mặt Cố Nguyên lại càng đỏ hơn: “Anh không phải muốn đi siêu thị à, sao còn chưa đi?”
Mặc Lâm cong mắt cười, trong mắt lấp lánh ánh sao: “Lát nữa có thể không có thời gian ăn bữa tối, em muốn ăn gì, anh đi mua.”
“Gì cũng được.” Cố Nguyên cũng không kén ăn.
“Được rồi, em ở trên xe chờ anh.”
Mặc Lâm đóng cửa xuống xe, thân xe bị chấn động một chút, nhìn người đã đi xa, Cố Nguyên kéo gương chiếu hậu, nhìn nhìn khoé miệng mình.
Vết sưng đỏ trên khóe miệng đã xẹp xuống rất nhiều, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra được.
Cậu chỉnh gương chiếu hậu về lại chỗ cũ, trong lòng có chút buồn bực.
Khi Mặc Lâm quay lại, anh mang theo hai cái túi lớn, một cái anh bỏ vào trong cốp xe, cái túi còn lại được anh xách theo.
Anh mở cửa ghế phụ, đặt túi đồ ăn vặt trong tay lên đùi Cố Nguyên: "Đi đường sẽ hơi nhàm chán, em có thể ăn chút gì đó cho đỡ buồn."
Cố Nguyên ôm túi đồ ăn vặt, đưa tay lục lọi một chút, cậu nhận ra mắt chọn đồ ăn vặt Mặc Lâm cũng không tệ lắm, hầu hết đều là món cậu thích.
Bỗng Cố Nguyên phát hiện một thỏi son chưa mở nằm dưới đáy túi, cậu cầm lên xem: “Sao lại mua cái này?”
Mặc Lâm mới vừa lên xe, vừa nói vừa nhìn vào kính chiếu hậu, "Khóe miệng em có chút đỏ... Cái này có thể giúp em mau lành lại."
Cố Nguyên ném thỏi son lại vào túi: "Tôi không bao giờ dùng thứ này."
Mặc Lâm cười cười, bắt đầu điều chỉnh tay lái: "Về sau cũng sẽ phải dùng tới..."
Cố Nguyên mở một túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa rầm rì, định dùng âm thanh giòn vang của khoai tây chiên để phản đối.
“Ý anh là môi của em rất mềm nên cần được chăm sóc.”
Mặc Lâm sợ Cố Nguyên nghĩ nhiều nên bèn giải thích.
Cố Nguyên cảm thấy câu này nghe còn có vấn đề hơn câu trước, dù sao cậu cũng là đàn ông, vậy mà bị nói là môi mềm...
“Môi anh cũng mềm.”
Cậu vốn muốn dùng gậy ông đập lưng ông, nhưng lại cảm thấy bờ vai của người bên cạnh đang run lên, giống như đang cười.
Mặc Lâm không nhịn được muốn bật cười: "Vậy em có thích đôi môi mềm mại của anh không?"
Lát khoai tây chiên trong tay Cố Nguyên đột ngột rơi vào túi, trong lòng cậu thầm nói: "Tên này sao có thể nói ra lời đấy mà không đỏ mặt chứ?"
Chẳng lẽ anh ta không cảm thấy xấu hổ sao?
Cố Nguyên đã phân biệt được loại cảm xúc gọi là xấu hổ này, nhưng cậu lại cảm thấy ngày càng khó hiểu, tại sao một số người có thể không bị thứ cảm xúc này ảnh hưởng?
Chỉ nghe thấy Mặc Lâm vẫn như cũ không e lệ nói: “Nếu như em thích, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cho em nếm thử.”
Cố Nguyên đang ăn khoai tây chiên, suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Có thể nói ra những lời như vậy, hẳn nên là tên mặt dày Ôn Tử Hàm mới đúng?
Cố Nguyên: “Tôi nghĩ anh nói hơi nhiều, làm ảnh hưởng đến việc ăn uống của tôi.”
Xe vừa lúc đi vào đường cao tốc, hai bên cửa sổ gió hơi lớn, sau khi Mặc Lâm từ từ nâng bốn cửa sổ xe lên, bật điều hòa trong xe, lại quay đầu liếc mắt nhìn Cố Nguyên đang yên tĩnh ăn khoai tây chiên vị cà chua.
Cố Nguyên dường như đang ở trong tình trạng tốt, khả năng nhận biết cảm xúc của em ấy đang dần trở nên chính xác, và có vẻ như em ấy đã bắt đầu có những cảm xúc nhỏ của riêng mình, điều này rất tốt.
Mặc Lâm mỉm cười, lần này anh không mở nhạc xe, bởi vì âm thanh khi ăn uống nghiêm túc của Cố Nguyên rất vui tai, đẹp đẽ hơn bất kỳ bản nhạc nào...
- Wattpad Masrhia-
Đêm qua Hà gia thôn có một trận mưa, tuy mưa không lớn nhưng nước chảy về chỗ trũng, bây giờ trụ cầu vẫn còn hơi ẩm, cùng với mùi xác chết thối rữa, không khí trở nên ngột ngạt lạ thường.
Mộng Lan đeo hai lớp khẩu trang đứng trên cầu che mũi, cảm giác được mụn bọc ở cằm đau âm ỉ.
Vừa rồi khi nhìn thấy cái xác, cô suýt chút nữa đã nôn mửa, không phải cô chưa từng nhìn thấy một cái xác đáng sợ, chỉ là cô không thể quen với cái mùi này... Thối không chịu nổi!
Thối đến chóng cả mặt!
Khi cô quay đầu đúng lúc nhìn thấy Mặc Lâm đang đậu xe ở đầu cầu, lúc này đã là 7h30 tối, trời gần như đã tối mù, ánh sáng mờ mịt, cô đã chuẩn bị hai chiếc đèn pin cho Cố Nguyên và Mặc Lâm.
Mặc Lâm bước đến cốp xe và lấy ra chiếc rương dụng cụ màu trắng bạc, trong cốp xe còn có những bộ đồ giải phẫu, khẩu trang, găng tay, bọc giày dùng một lần, anh đã để rất nhiều thứ mà Cố Nguyên có thể sử dụng trong xe của mình để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Cố Nguyên đeo khẩu trang đứng ở trên cầu mặc đồ giải phẫu, lỗ tai có chút đỏ lên, Mặc Lâm đi theo phía sau giúp cậu thắt dây cài, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng.
Mộng Lan sững sờ một lúc, trong đầu bỗng nhận được một loại tín hiệu kỳ lạ không thể giải thích được, cô tự động liên tưởng đến một số hình ảnh kích thích hơn, và mơ hồ cảm thấy họ có thể là một couple.
Trời ạ, cô đang nghĩ cái quái gì vậy!
Mộng Lan đập đập đầu mình để ngăn cản những suy nghĩ kỳ lạ đang trào lên trong óc, cô bước lên trước, chào hỏi hai người họ và nói sơ qua về tình hình hiện trường: “Người dân không có ý thức bảo vệ hiện trường, hiện trường đã bị phá hủy nghiêm trọng, chỉ riêng dấu chân đã có mấy chục cái, đội điều tra dấu vết vẫn đang thu thập chứng cứ... Mùi tử thi hơi nồng, các anh tốt nhất nên mang thêm vài lớp khẩu trang.”
Cô nói xong đưa đèn pin cho hai người.
Cố Nguyên đã trang bị đầy đủ nhận lấy đèn pin: “Thi thể ở đâu?”
“Dưới cầu, bùn đất dưới đó có chút trơn trượt, khi đi xuống nhớ cẩn thận.” Mộng Lan cẩn thận nhắc nhở.
“Cảm ơn cảnh sát Mộng, cô có muốn lên xe nghỉ ngơi không? Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm.”
Mặc dù Mặc Lâm đang đeo khẩu trang nhưng vẫn không giấu được nụ cười nơi đáy mắt, anh luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái khi nói chuyện.
“Không có gì, đội trưởng và Vương Nhạc ở dưới đó, tôi sẽ không xuống.” Mộng Lan chỉ vào dây cảnh giới màu vàng được giăng lên dưới trụ cầu: “Bọn họ ở đó.”
Thi thể ở phía bên kia cầu, nên họ phải vượt qua mặt cầu dài khoảng 20 mét và rộng 3,5 mét.
Cầu trông cũ kỹ, là dạng cầu vòm rất thô sơ, mặt cầu đã được gia cố bằng xi măng, đề phòng xe bị đổ, hai bên dựng một hàng cột xi măng, hai đầu cầu là dốc đất, sườn đất mọc đầy cây lê ghép, cành rất ngắn, nhìn thực trơ trọi.
Cố Nguyên cúi đầu nhìn lướt qua khung cảnh dưới cầu, dưới chân cầu không có nước, cây cối mọc um tùm, bởi vì mùa thu đến nên phần lớn thực vật đều đã héo rũ, ngả sang màu vàng vàng.
Vì đất đai màu mỡ nên cây cỏ dưới chân cầu mọc rất cao, dù đã khô héo nhưng vẫn giữ được hình dáng khi còn tươi tốt.
Nếu không nhờ mùi hôi thối của xác chết, người dân khó có thể tìm thấy một thi thể được giấu dưới chân cầu.
Khi sắp đi đến đầu cầu bên kia, Cố Nguyên cúi đầu xuống, đúng lúc nhìn thấy dây cảnh giới dưới trụ cầu. Vài cảnh sát hình sự thuộc đội kỹ thuật đang chụp ảnh bên dưới, một số cảnh sát khác đang tìm kiếm manh mối xung quanh thi thể.
Đầu cầu cũng được kéo dây cảnh giới, đám đông bị chặn bên ngoài, ngoài những người dân đang xem náo nhiệt cũng có những người định đi đến huyện Vân Sam.
Mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, và một số dân làng được cảnh sát gọi sang một bên để thẩm vấn.
“Gần đây chúng tôi không nhận được tin có ai mất tích trong thôn, có hai người vừa mới qua đời đều đã được chôn cất.” Thôn trưởng nói: “Hẳn là không phải người của thôn chúng tôi.”
Bùn đất dưới trụ cầu đã bị mưa rửa sạch, đạp lên có hơi trơn, càng đến gần mùi hôi thối lại càng nồng nặc!
Cố Nguyên đeo găng tay nhìn thi thể, Tiêu Trạch đứng bên cạnh nói: “Thi thể hẳn là bị ném từ trên cầu xuống, trên đất có những vết lõm rất rõ ràng.”
Toàn bộ thi thể nằm ngửa trên bãi cỏ, hiện đang trong tình trạng phân hủy nặng, mặt sưng tấy và thâm đen, nhãn cầu lồi ra khỏi hốc mắt, đã không còn hình dạng vốn có, một lượng lớn chất lỏng màu đỏ sẫm trào ra từ hốc mắt, đôi môi sưng húp nham nhở, không thể nhận dạng được các đường nét trên khuôn mặt, chỉ có thể nhận ra đó là một người đàn ông.
Phần sụn tai của thi thể có dấu hiệu rõ ràng là bị chuột gặm nhấm, bên trái và bên phải không đối xứng, sụn tai bên phải bị mất một mảng lớn.
Thi thể nằm thành hình chữ “大”, trên người không có quần áo, hầu hết lớp biểu bì đã bị bong tróc, lớp hạ bì có màu nâu sẫm giống như da, thi thể bị sưng tấy nghiêm trọng và có dấu hiệu bị xê dịch.
Có một số lượng lớn giòi màu trắng vặn vẹo trên mặt và bụng của thi thể, chúng tụ lại thành từng đám, vì số lượng tương đối lớn, nên có thể nghe thấy tiếng "sột soạt" mà chúng tạo ra khi bò trườn trên thi thể.
Do trận mưa đêm qua nên hầu hết giòi bọ đều bám quanh thi thể, dẫn đến nhiều dòi ruồi trắng bò trên đám cỏ khô chung quanh.
Ruồi có khứu giác rất nhạy, chúng có thể tìm thấy thi thể chỉ trong khoảng mười phút, sức tàn phá lại vô cùng khủng khiếp. Khi cảnh sát đến có lẽ đã xua tan bớt, nếu không số lượng ruồi ở hiện trường nhất định sẽ rất đồ sộ.
Cố Nguyên liếc nhìn ấu trùng ruồi đang bò trên thi thể, ấu trùng lớn nhất đã đạt đến giai đoạn thứ 3. Có rất nhiều nhộng ruồi trên mặt đất, những nhộng ruồi này xếp thành hàng xung quanh xác chết và lớp biểu bì của chúng co lại thành một lớp vỏ cứng màu nâu.
Kể từ thời điểm con ruồi đậu lên thi thể, nó trải qua một loạt quá trình từ đẻ trứng, nở, phát triển và cuối cùng chúng lặn xuống đất, sau khoảng 1-2 tuần ở giai đoạn nhộng, chúng sẽ thoát ra khỏi vỏ và trở thành những con ruồi mà mọi người thường nhìn thấy.
Không tìm thấy vỏ rỗng nào trong những con nhộng ruồi màu nâu đỏ nằm rải rác xung quanh xác chết, tức là lứa nhộng ruồi sớm nhất vẫn chưa phá xác.
Nhiệt độ hiện tại không cao nhưng độ ẩm dưới chân cầu vẫn còn tương đối cao, theo tính toán của nhà "côn trùng học pháp y", thời gian thi thể bị bỏ lại ở đây có lẽ là đã hơn 5 ngày.
Trước đó, Vương Nhạc chỉ nói rằng thành ngực của thi thể đã bị mổ hở, nhưng trên thực tế phần bụng cũng đã bị mổ hở, vì thi thể bị sưng lên, vết khâu bị giãn ra nên có giòi bò tới lui ở giữa, và một lượng lớn khí thối trong bụng thoát ra từ vết mổ, tạo ra mùi xác hôi nồng nặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất