Chương 12: Không giơ
Chủ nhiệm lớp Bạch Ngọc Châu rất nhanh đã biết được sự kiện xung đột từ Chủ nhiệm Giáo dục, may mắn tổ trưởng cân nhắc không xử phạt Vu Nhiên, Bạch Ngọc Châu mới miễn cưỡng yên tâm.
Chỉ là mới khai giảng một thời gian như vậy, Vu Nhiên đã dính tới hai lần phiền toái, Bạch Ngọc Châu về sau không thể không theo dõi cậu thêm một chút.
"Dạ Hi, em đem móc chìa khóa này chia cho mọi người, mỗi người một cái." Bạch Ngọc Châu ôm một thùng giấy nhỏ đưa cho nữ sinh tóc ngắn bên cạnh, "Còn có giấy giới thiệu nữa, cũng là mỗi người một tờ, là một bộ với móc khóa."
Nữ sinh tên "Dạ Hi" gật đầu nhận lấy, ôm một hộp móc chìa khóa về phòng học. Cô bắt đầu phát từ người ngồi đầu cửa sổ, chờ tới gần hết thùng thì bỗng nhiên dừng bước, do dự không dám tiến lên.
... Là kẻ lưu manh tuần trước uy hiếp mình "Về sau cẩn thận một chút."
Hơn nữa vừa rồi nghe ngóng được từ văn phòng, cậu ta cùng đại ca khối mười một đánh nhau hai lần, quá trình kinh tâm động phách, vô cùng dã man, mấy băng dán cá nhân trên mặt chính là chứng cứ hùng hồn. Dạ Hi vội vàng liếc nam sinh vài lần, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Vu Nhiên đối với tầm mắt sợ hãi của nữ sinh hoàn toàn hồn nhiên không phát giác, giờ phút này cậu ôm một túi snack Bé Cưng vị sữa lớn, lấy ra một viên ném lên không trung, sau đó ngửa đầu há mồm đón lấy. Nhưng viên snack liên tục rơi vào mũi hoặc đỉnh đầu, chưa bao giờ thuận lợi rơi vào miệng.
"Đáng giận!" Vu Nhiên tức giận với không khí, vươn tay cầm một nắm lớn, nghĩ thầm, "Ném nhiều thêm chút thì khẳng định có thể có một cái thành công", liền trực tiếp hướng lên trên đầu rải.
Lào rào rơi xuống – Sở Miên kinh ngạc nhìn mặt bàn hỗn độn của mình.
"Tớ sai rồi!" Vu Nhiên không kịp xin tha đã bị Sở Miên túm cổ áo kéo hướng tới cửa sổ, tựa như muốn trực tiếp quăng cậu xuống.
Chính là hiện tại, Dạ Hi nhìn chuẩn thời cơ đi tới chỗ bọn họ, lấy ra một móc khóa nhỏ ném lên bàn Vu Nhiên.
Lại đưa Sở Miên một cái là được... Dạ Hi đi lên, còn chưa kịp vươn tay, Vu Nhiên lại đột nhiên lùi lại, vô tình đụng vào cô. Dạ Hi vì giữ cân bằng mà bắt lấy góc bàn, lại bất hạnh làm cái ly trên bàn rơi xuống đất.
Tâm Dạ Hi lạnh đi một nửa, trong đầu chỉ còn hai chữ: Xong rồi.
Tổng vệ sinh trước đó đã bị cảnh cáo "Cẩn thận một chút", bản thân không ngờ lại lặp lại sai lầm, lần này nhất định sẽ bị lưu manh đánh... Dạ Hi tuyệt vọng mà cúi đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Rất xin lỗi", sợ hãi nhìn thấy biểu cảm của Vu Nhiên.
Vu Nhiên cùng Sở Miên đồng thời ngừng tay, nhìn chăm chú vào nữ sinh.
"Đây là thứ gì?" Vu Nhiên tò mò mà cầm móc khóa bông nhỏ trên mặt bàn, "Cậu đưa?"
"Cô Bạch nói tớ chia cho mọi người..." Dạ Hi thật cẩn thận trả lời, "Đây là linh vật của trường chúng ta."
"Bao tiền?" Vu Nhiên hỏi.
Dạ Hi sửng sốt, đòi tiền?
Rất nhanh cô liền bừng tỉnh, lấy ví tiền ra, cung cung kính kính đưa cho Vu Nhiên năm mươi đồng tiền bảo kê.
Vu Nhiên không hiểu ý nghĩa hành động này của cô, làm lơ tờ tiền mặt kia, ánh mắt chuyển hướng tới hộp giấy trong lồng ngực cô.
Khi cậu thấy rõ đủ loại tạo hình linh vật bên trong liền không khỏi hưng phấn mà cảm thán một câu: "Cái đệt, đáng yêu quá! Đây là trường học bán cho chúng ta sao? Tớ có thể tự mình chọn chứ?"
Nghe được ngữ khí vui sướng của cậu, Dạ Hi mới lấy hết can đảm ngẩng đầu quan sát tình huống, phát hiện thần thái tươi cười để lộ hứng thú với linh vật của Vu Nhiên hoàn toàn không xứng đôi với gương mặt cùng khí chất sắc bén.
"Mọi người đều có, trường học phát miễn phí." Dạ Hi yên lặng lấy lại năm mươi đồng, đưa hộp giấy cho Vu Nhiên, "Cậu, cậu tùy ý chọn đi!"
Cô nhanh chóng khom lưng nhặt ly của Vu Nhiên lên, kiểm tra một lần thấy nhựa không có rạn nứt gì mới thở phào một hơi.
Vu Nhiên hứng thú bừng bừng mà chọn lựa, còn lấy linh vật qua xem cùng Sở Miên.
"Giới thiệu thành viên của "Tư Tư gia tộc" – " Vu Nhiên lớn tiếng đọc, "Bánh ú nhân thịt "Ngưu Tư Tư"; bánh ú nhân mứt táo "Điềm Tư Tư"; bánh ú nhân đậu xanh "Miên Tư Tư",... Sở Miên, cho cậu "Miên Tư Tư" đi, nó giống tên cậu!"(*)
(*) Miên ( 绵) ở đây là bông, tơ tằm hoặc mềm mại, khác với Miên (眠) trong Sở Miên là ngủ
"Tùy cậu, dù sao đều rất khó coi."
Sở Miên ngó móc khóa bánh ú nhồi bông hình tam giác vài lần, nhịn không được mà hỏi: "Mỗi người chỉ có thể có một cái sao?"
"Ừ, thật khó chọn." Vu Nhiên xoắn xuýt, cậu cảm thấy mỗi cái bánh ú kia có biểu cảm đều rất đáng yêu, hỉ nộ ái ố phân biệt tương ứng với hương vị bất đồng, chẳng hạn như "Miên Tư Tư" của Sở Miên là một cô nàng bánh ú đỏ mặt thẹn thùng.
Cuối cùng Vu Nhiên chọn một viên thuần trắng ngọt ngào, tên là "Tiểu Tư Tư", bản thể là một viên bánh trôi mè đen.
Rõ ràng là có hình thể nhỏ nhất trong gia tộc, nhưng biểu cảm của nó lại hung ác nhất – đây là nguyên nhân Vu Nhiên thích nó, nhìn liền biết không dễ chọc, rất khí phách.
Cậu đem linh vật dư lại trả cho Dạ Hi, nữ sinh sợ hãi ôm hộp trốn đi.
Vừa đến tiết, Vu Nhiên liền nhịn không được mà thưởng thức thân thể mềm mại của "Tiểu Tư Tư", yêu thích không buông tay.
"Lấy vở soạn bài ra, cô giảng tác phẩm cổ văn." Cô Vương dạy ngữ văn phóng mắt nhìn đến mặt bàn bừa bộn của Vu Nhiên, vở môn nào cũng có, nhưng lại không thấy ngữ văn, "Vu Nhiên, em lại không mang theo vở bài tập! Viết như thế nào? Hả? Được rồi, tôi biết em chắc chắn không viết, mau lên, xem chung với Sở Miên!"
Ngữ tốc của cô Vương vẫn luôn giống súng liên thanh mà thúc giục mọi người vội đến loạn tay loạn chân, Vu Nhiên mặt ủ mày ê mà nghe lời cô, kéo ghế dựa tới ngồi bên cạnh Sở Miên.
"Tôi thấy thời gian còn kịp, tôi chữa bài tập trước vậy." Cô Vương vừa nói lời này, toàn lớp liền hiểu rõ tiết này lại dạy quá giờ, "Đọc đáp án trước một lần đã, CADBACB, ai làm đúng hết giơ tay."
Các bạn học nhìn quanh bốn phía, cả lớp yên tĩnh.
Vu Nhiên chống cằm nhìn chằm chằm đáp án của Sở Miên, phát hiện giống hệt đáp án cô đọc, nhưng Sở Miên lại không hề có phản ứng gì.
"Cậu làm đúng hết rồi, tại sao không giơ tay?" Vu Nhiên nói, liền bắt lấy tay Sở Miên dùng sức nâng lên trên.
"Cậu làm gì vậy?" Sở Miên nhíu mày tặc lưỡi, đẩy tay Vu Nhiên ra, "Tôi không giơ."
"Nam nhân đừng tùy tiện nói loại lời này..." Vu Nhiên cắn chặt răng, một hai phải giúp Sở Miên giơ tay, chứng minh với mọi người rằng hắn làm đúng hết. Sở Miên không muốn bị một đám người chú ý, cũng dùng sức gồng tay phân cao thấp với Vu Nhiên.
Cuối cùng Sở Miên vẫn là khỏe hơn, khi lấy lại tinh thần, cô Vương đã giải xong đề bài.
Vu Nhiên hít thở nặng nhọc, thả lỏng cánh tay, thân thể vô lực dựa vào người Sở Miên, cảm thán một tiếng, "Sức cậu lớn thật, mệt chết mất."
Cô Vương tiếp tục giảng bài ở mặt sau, đang muốn ngẩng đầu xác nhận Vu Nhiên có nghiêm túc nghe giảng hay không, kết quả liền thấy cậu lười biếng mà ngả vào vai Sở Miên, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
"Vu Nhiên! Em thành chim nhỏ nép vào người làm gì vậy?" Cô Vương quát lên giận dữ khiến cả hai người họ đều cả kinh mà run lên, tứ chi Sở Miên tự động nhũn ra trực tiếp tê liệt, Vu Nhiên tay mắt lanh lẹ lập tức ôm hắn, ổn định thân thể.
"Lại còn ôm ấp? Hai em cho dù muốn khanh khanh ta ta cũng phải nghe giảng bài chứ? Sắp tới kỳ thi hàng tháng rồi, thành tích có liên quan đến phân ban sau này, có biết không? Còn không nhanh chóng mà cúi đầu học."
Cô Vương tận tình khuyên bảo, dùng khớp ngón tay gõ sách bài tập trong tay, nhắc nhở toàn lớp không được cười, tập trung lực chú ý nghe giảng.
Sở Miên hết đường chối cãi, hắn hiện tại toàn thân vô lực, chỉ có thể dùng mắt lườm Vu Nhiên.
"Chúng ta nghiêm túc nghe giảng bài." Vu Nhiên làm lơ ánh mắt của Sở Miên, một tay ôm hắn, một tay khác cầm bút, làm bộ làm tịch mà vẽ nhăng vẽ cuội lên sách bài tập.
"Vu Nhiên, cậu chờ đấy cho tôi." Giọng Sở Miên âm trầm.
"Tớ chờ, tớ chờ." Vu Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Chốc lát tớ chờ cậu ở cửa sổ số ba căng tin."
Vài phút sau, thân thể Sở Miên dần dần khôi phục sức lực, việc đầu tiên chính là giật lại sách bài tập trong tay Vu Nhiên, cố ý không để đối phương nhìn.
Vu Nhiên liên tục "Này" một tiếng thể hiện bất mãn, "Cùng nhau xem đi, cô giáo cũng đồng ý cho tớ xem chung sách với cậu."
"Cậu căn bản không nghe giảng bài, xem cái gì."
"Vậy cũng phải giả bộ một chút chứ, không thì Vương Tổng lại mắng tớ."
Nhưng tâm ý Sở Miên đã quyết, không chỉ đặt sách bài tập sang bên cạnh mà đến ghế dựa cũng phải dịch đi một khoảng cách, mệnh lệnh rõ ràng cấm Vu Nhiên tới gần bản thân, càng không được tiếp xúc tứ chi.
Vu Nhiên cũng dứt khoát hừ lạnh một tiếng, ngồi ở một bên lấy di động ra lén chơi 《 Temple Run》.
Chút đánh chút chuyện của nam sinh không dễ dàng đẩy đến mâu thuẫn, chuông tan học vừa vang, Vu Nhiên lập tức khôi phục trạng thái bình thường, lại cợt nhả túm Sở Miên tới căng tin ăn cơm, còn không quên quay đầu gọi tên tài khoản của Phương Chiêu: "Đâu ca, đi thôi!"
Mấy ngày gần đây, ba người bọn họ đều là cùng nhau ăn cơm. Sở Miên vốn không có ý định theo chân bọn họ, nhưng hai người này mỗi lần đều không ngừng lải nhải mà dẫn mình theo, hắn đành phải nhận phần nhiệt tình này.
Cửa sổ nhận cơm của Sở Miên là cố định, đầu bếp cũng là đầu bếp tư nhân. Muốn giảm bớt chứng "ngủ rũ" cần có chế độ ăn uống nghiêm ngặt, đồ cay nóng cùng đồ ngọt là phải kiêng hàng đầu, cơm trưa mỗi ngày của hắn thoạt nhìn nguyên liệu nấu ăn phong phú, trên thực tế lại vô cùng thanh đạm, Vu Nhiên nếm được vài lần liền kêu không muốn ăn.
"Này, ngày đó tao nói với mày huy hiệu trường là bánh ú, mày còn không tin! Đến linh vật cũng đều là bánh ú!" Vu Nhiên cùng Phương Chiêu đứng ở cửa sổ bình thường xếp hàng chờ cơm, hai người lại bắt đầu thảo luận lại đề tài cũ.
"Bánh ú chẳng có liên quan gì đến huy hiệu trường cả, mày không biết đại diện của căng tin là bánh ú sao? Học sinh đều đã thử qua một lần. Đem nó làm linh vật, tao thấy chính là quảng cáo cho căng tin." Phương Chiêu đẩy đẩy mắt kính, "À, bánh ú buổi sáng mới có, mày mẹ nó ngày nào cũng đến trễ."
"Để chốc lát tao hỏi dì xới cơm xem huy hiệu trường rốt cuộc là cái gì." Vu Nhiên nói, "Đánh cược luôn."
"Đánh cược gì?"
"Cái gì đó kích thích đi..." Vu Nhiên suy nghĩ cặn kẽ, chậm rãi nói, "Ai thua thì đi làm Kancho(*) với Sở Miên."
(*) Kancho (Thiên niên sát): Người chơi sẽ chắp hai tay với nhau thành hình khẩu súng với 2 ngón trỏ giơ lên phía trước và sau đó chọc thẳng vào mông người khác
Phương Chiêu sửng sốt, cầm lòng không nổi mà "Đm" một tiếng, "Vu Nhiên mày cũng thật quá đáng, trước giờ chơi "Thật hay Thách" mà chọn thử thách cũng không tàn nhẫn như vậy đâu."
"Làm sao vậy? Sở Miên chỉ là thoạt nhìn tính tình không tốt thôi, kỳ thật... khá dễ dỗ dành." Vu Nhiên lạc quan nói, "Dù sao cũng không đánh mày chết đâu, nhiều lắm tàn phế cấp độ hai thôi."
Phương Chiêu lắc đầu: "Không phải tao sợ Sở Miên tức giận, chủ yếu là loại việc này... Là ai có thể có ý định xuống tay với Sở Miên chứ? Ai mẹ nó sẽ đi hủy hoại hình tượng nam thần của người ta."
"Này có cái gì không thể?" Vu Nhiên kỳ quái mà hỏi lại, "Hay là như này, không chơi "Kancho" nữa, qua "đào chim chóc" của cậu ta đi?"
Phương Chiêu nghe không nổi nữa: "Vu Nhiên, mày có bệnh! Không được làm loại việc này với nam thần!"
"Xì." Vu Nhiên khinh thường nhìn lại, "Không đánh cược thì thôi, mày thua không ngóc lên được rồi."
Hai người bưng khay cơm tìm được vị trí của Sở Miên, ngồi xuống cùng nhau ăn.
Trong lúc dùng cơm, Sở Miên lại ngủ vài phút. Chờ hắn tỉnh ngủ, Phương Chiêu phát hiện Vu Nhiên luôn liếc qua người Sở Miên, còn thỉnh thoảng buông đũa, tay phải dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Phương Chiêu cảm thấy không ổn, tranh thủ lực chú ý của Sở Miên còn chưa tập trung, nhanh chóng đá Vu Nhiên vài cái, ý bảo cậu biết điều một chút, đừng có ôm ý tưởng không an phận với chim chóc của Sở Miên.
"Sở Miên." Vu Nhiên không để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Phương Chiêu, "Mỗi lần cậu tỉnh ngủ, "nơi đó" có dựng thẳng không?"
Sở Miên còn có chút mơ màng, đại não trống rỗng. Hắn chầm chậm quay đầu nhìn về phía Vu Nhiên, biểu tình chết lặng.
Phương Chiêu lập tức dùng sức đá Vu Nhiên.
Vu Nhiên không coi ai ra gì, như thể than phiền mà tiếp tục nói với Sở Miên: "Mỗi buổi sáng tớ đều là bị cứng tỉnh, phiền muốn chết, cũng không có biện pháp giải quyết. Vậy cậu ngủ nhiều lần như vậy, có phải mỗi lần đều – "
"Vu Nhiên!" Phương Chiêu quan sát sắc mặt Sở Miên, lập tức xen ngang vấn đề, "Ăn cơm đi, đừng bàn luận đề tài đen tối này."
Trong lòng Vu Nhiên kỳ thật đã tính trước rất kỹ, chỉ cần Sở Miên chịu giải đáp nghi vấn, bản thân liền tranh thủ lúc cậu ta không chú ý mà nhanh chóng duỗi tay đào đũng quần cậu ta, khiến cậu ta trở tay không kịp! Nhưng mà Vu Nhiên lo lắng như vậy sẽ khiến Sở Miên bị tê liệt, cho nên quyết định thời điểm đào chim chóc động tác chậm một chút, tránh dọa đến Sở Miên, để cậu ta có chuẩn bị tâm lý.
"Nói chuyện đi, cậu chỉ cần trả lời "có" hoặc "không" thôi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tớ một chút." Vu Nhiên chân thành mà truy hỏi.
Phương Chiêu rõ ràng thấy mặt Sở Miên đã bắt đầu lộ vẻ tức giận.
"Cậu lấy đâu ra nhiều lòng hiếu kỳ như vậy?" Sở Miên lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm Vu Nhiên, "Thế nào, hay là tự cậu tới xác nhận một chút?"
Người bình thường nghe được lời này khẳng định sẽ biết khó mà lui, huống chi ngữ khí Sở Miên mười phần châm chọc.
Kết quả Vu Nhiên thoải mái nói câu "Được nha", trực tiếp vươn tay nhẹ nhàng xoa giữa hai chân Sở Miên một chút.
Phương Chiêu hít sâu một hơi, cảm giác hình ảnh này thấy rất ghê người.
Xúc cảm dị thường kia khiến Sở Miên trong nháy mắt tỉnh táo, chết lặng mà cúi đầu nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Vu Nhiên.
Kế tiếp, hình dung của Vu Nhiên về Sở Miên khiến trước mắt Phương Chiêu tối sầm –
"Thứ gì ở đũng quần cậu vậy, lớn quá đi."
Chỉ là mới khai giảng một thời gian như vậy, Vu Nhiên đã dính tới hai lần phiền toái, Bạch Ngọc Châu về sau không thể không theo dõi cậu thêm một chút.
"Dạ Hi, em đem móc chìa khóa này chia cho mọi người, mỗi người một cái." Bạch Ngọc Châu ôm một thùng giấy nhỏ đưa cho nữ sinh tóc ngắn bên cạnh, "Còn có giấy giới thiệu nữa, cũng là mỗi người một tờ, là một bộ với móc khóa."
Nữ sinh tên "Dạ Hi" gật đầu nhận lấy, ôm một hộp móc chìa khóa về phòng học. Cô bắt đầu phát từ người ngồi đầu cửa sổ, chờ tới gần hết thùng thì bỗng nhiên dừng bước, do dự không dám tiến lên.
... Là kẻ lưu manh tuần trước uy hiếp mình "Về sau cẩn thận một chút."
Hơn nữa vừa rồi nghe ngóng được từ văn phòng, cậu ta cùng đại ca khối mười một đánh nhau hai lần, quá trình kinh tâm động phách, vô cùng dã man, mấy băng dán cá nhân trên mặt chính là chứng cứ hùng hồn. Dạ Hi vội vàng liếc nam sinh vài lần, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Vu Nhiên đối với tầm mắt sợ hãi của nữ sinh hoàn toàn hồn nhiên không phát giác, giờ phút này cậu ôm một túi snack Bé Cưng vị sữa lớn, lấy ra một viên ném lên không trung, sau đó ngửa đầu há mồm đón lấy. Nhưng viên snack liên tục rơi vào mũi hoặc đỉnh đầu, chưa bao giờ thuận lợi rơi vào miệng.
"Đáng giận!" Vu Nhiên tức giận với không khí, vươn tay cầm một nắm lớn, nghĩ thầm, "Ném nhiều thêm chút thì khẳng định có thể có một cái thành công", liền trực tiếp hướng lên trên đầu rải.
Lào rào rơi xuống – Sở Miên kinh ngạc nhìn mặt bàn hỗn độn của mình.
"Tớ sai rồi!" Vu Nhiên không kịp xin tha đã bị Sở Miên túm cổ áo kéo hướng tới cửa sổ, tựa như muốn trực tiếp quăng cậu xuống.
Chính là hiện tại, Dạ Hi nhìn chuẩn thời cơ đi tới chỗ bọn họ, lấy ra một móc khóa nhỏ ném lên bàn Vu Nhiên.
Lại đưa Sở Miên một cái là được... Dạ Hi đi lên, còn chưa kịp vươn tay, Vu Nhiên lại đột nhiên lùi lại, vô tình đụng vào cô. Dạ Hi vì giữ cân bằng mà bắt lấy góc bàn, lại bất hạnh làm cái ly trên bàn rơi xuống đất.
Tâm Dạ Hi lạnh đi một nửa, trong đầu chỉ còn hai chữ: Xong rồi.
Tổng vệ sinh trước đó đã bị cảnh cáo "Cẩn thận một chút", bản thân không ngờ lại lặp lại sai lầm, lần này nhất định sẽ bị lưu manh đánh... Dạ Hi tuyệt vọng mà cúi đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Rất xin lỗi", sợ hãi nhìn thấy biểu cảm của Vu Nhiên.
Vu Nhiên cùng Sở Miên đồng thời ngừng tay, nhìn chăm chú vào nữ sinh.
"Đây là thứ gì?" Vu Nhiên tò mò mà cầm móc khóa bông nhỏ trên mặt bàn, "Cậu đưa?"
"Cô Bạch nói tớ chia cho mọi người..." Dạ Hi thật cẩn thận trả lời, "Đây là linh vật của trường chúng ta."
"Bao tiền?" Vu Nhiên hỏi.
Dạ Hi sửng sốt, đòi tiền?
Rất nhanh cô liền bừng tỉnh, lấy ví tiền ra, cung cung kính kính đưa cho Vu Nhiên năm mươi đồng tiền bảo kê.
Vu Nhiên không hiểu ý nghĩa hành động này của cô, làm lơ tờ tiền mặt kia, ánh mắt chuyển hướng tới hộp giấy trong lồng ngực cô.
Khi cậu thấy rõ đủ loại tạo hình linh vật bên trong liền không khỏi hưng phấn mà cảm thán một câu: "Cái đệt, đáng yêu quá! Đây là trường học bán cho chúng ta sao? Tớ có thể tự mình chọn chứ?"
Nghe được ngữ khí vui sướng của cậu, Dạ Hi mới lấy hết can đảm ngẩng đầu quan sát tình huống, phát hiện thần thái tươi cười để lộ hứng thú với linh vật của Vu Nhiên hoàn toàn không xứng đôi với gương mặt cùng khí chất sắc bén.
"Mọi người đều có, trường học phát miễn phí." Dạ Hi yên lặng lấy lại năm mươi đồng, đưa hộp giấy cho Vu Nhiên, "Cậu, cậu tùy ý chọn đi!"
Cô nhanh chóng khom lưng nhặt ly của Vu Nhiên lên, kiểm tra một lần thấy nhựa không có rạn nứt gì mới thở phào một hơi.
Vu Nhiên hứng thú bừng bừng mà chọn lựa, còn lấy linh vật qua xem cùng Sở Miên.
"Giới thiệu thành viên của "Tư Tư gia tộc" – " Vu Nhiên lớn tiếng đọc, "Bánh ú nhân thịt "Ngưu Tư Tư"; bánh ú nhân mứt táo "Điềm Tư Tư"; bánh ú nhân đậu xanh "Miên Tư Tư",... Sở Miên, cho cậu "Miên Tư Tư" đi, nó giống tên cậu!"(*)
(*) Miên ( 绵) ở đây là bông, tơ tằm hoặc mềm mại, khác với Miên (眠) trong Sở Miên là ngủ
"Tùy cậu, dù sao đều rất khó coi."
Sở Miên ngó móc khóa bánh ú nhồi bông hình tam giác vài lần, nhịn không được mà hỏi: "Mỗi người chỉ có thể có một cái sao?"
"Ừ, thật khó chọn." Vu Nhiên xoắn xuýt, cậu cảm thấy mỗi cái bánh ú kia có biểu cảm đều rất đáng yêu, hỉ nộ ái ố phân biệt tương ứng với hương vị bất đồng, chẳng hạn như "Miên Tư Tư" của Sở Miên là một cô nàng bánh ú đỏ mặt thẹn thùng.
Cuối cùng Vu Nhiên chọn một viên thuần trắng ngọt ngào, tên là "Tiểu Tư Tư", bản thể là một viên bánh trôi mè đen.
Rõ ràng là có hình thể nhỏ nhất trong gia tộc, nhưng biểu cảm của nó lại hung ác nhất – đây là nguyên nhân Vu Nhiên thích nó, nhìn liền biết không dễ chọc, rất khí phách.
Cậu đem linh vật dư lại trả cho Dạ Hi, nữ sinh sợ hãi ôm hộp trốn đi.
Vừa đến tiết, Vu Nhiên liền nhịn không được mà thưởng thức thân thể mềm mại của "Tiểu Tư Tư", yêu thích không buông tay.
"Lấy vở soạn bài ra, cô giảng tác phẩm cổ văn." Cô Vương dạy ngữ văn phóng mắt nhìn đến mặt bàn bừa bộn của Vu Nhiên, vở môn nào cũng có, nhưng lại không thấy ngữ văn, "Vu Nhiên, em lại không mang theo vở bài tập! Viết như thế nào? Hả? Được rồi, tôi biết em chắc chắn không viết, mau lên, xem chung với Sở Miên!"
Ngữ tốc của cô Vương vẫn luôn giống súng liên thanh mà thúc giục mọi người vội đến loạn tay loạn chân, Vu Nhiên mặt ủ mày ê mà nghe lời cô, kéo ghế dựa tới ngồi bên cạnh Sở Miên.
"Tôi thấy thời gian còn kịp, tôi chữa bài tập trước vậy." Cô Vương vừa nói lời này, toàn lớp liền hiểu rõ tiết này lại dạy quá giờ, "Đọc đáp án trước một lần đã, CADBACB, ai làm đúng hết giơ tay."
Các bạn học nhìn quanh bốn phía, cả lớp yên tĩnh.
Vu Nhiên chống cằm nhìn chằm chằm đáp án của Sở Miên, phát hiện giống hệt đáp án cô đọc, nhưng Sở Miên lại không hề có phản ứng gì.
"Cậu làm đúng hết rồi, tại sao không giơ tay?" Vu Nhiên nói, liền bắt lấy tay Sở Miên dùng sức nâng lên trên.
"Cậu làm gì vậy?" Sở Miên nhíu mày tặc lưỡi, đẩy tay Vu Nhiên ra, "Tôi không giơ."
"Nam nhân đừng tùy tiện nói loại lời này..." Vu Nhiên cắn chặt răng, một hai phải giúp Sở Miên giơ tay, chứng minh với mọi người rằng hắn làm đúng hết. Sở Miên không muốn bị một đám người chú ý, cũng dùng sức gồng tay phân cao thấp với Vu Nhiên.
Cuối cùng Sở Miên vẫn là khỏe hơn, khi lấy lại tinh thần, cô Vương đã giải xong đề bài.
Vu Nhiên hít thở nặng nhọc, thả lỏng cánh tay, thân thể vô lực dựa vào người Sở Miên, cảm thán một tiếng, "Sức cậu lớn thật, mệt chết mất."
Cô Vương tiếp tục giảng bài ở mặt sau, đang muốn ngẩng đầu xác nhận Vu Nhiên có nghiêm túc nghe giảng hay không, kết quả liền thấy cậu lười biếng mà ngả vào vai Sở Miên, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
"Vu Nhiên! Em thành chim nhỏ nép vào người làm gì vậy?" Cô Vương quát lên giận dữ khiến cả hai người họ đều cả kinh mà run lên, tứ chi Sở Miên tự động nhũn ra trực tiếp tê liệt, Vu Nhiên tay mắt lanh lẹ lập tức ôm hắn, ổn định thân thể.
"Lại còn ôm ấp? Hai em cho dù muốn khanh khanh ta ta cũng phải nghe giảng bài chứ? Sắp tới kỳ thi hàng tháng rồi, thành tích có liên quan đến phân ban sau này, có biết không? Còn không nhanh chóng mà cúi đầu học."
Cô Vương tận tình khuyên bảo, dùng khớp ngón tay gõ sách bài tập trong tay, nhắc nhở toàn lớp không được cười, tập trung lực chú ý nghe giảng.
Sở Miên hết đường chối cãi, hắn hiện tại toàn thân vô lực, chỉ có thể dùng mắt lườm Vu Nhiên.
"Chúng ta nghiêm túc nghe giảng bài." Vu Nhiên làm lơ ánh mắt của Sở Miên, một tay ôm hắn, một tay khác cầm bút, làm bộ làm tịch mà vẽ nhăng vẽ cuội lên sách bài tập.
"Vu Nhiên, cậu chờ đấy cho tôi." Giọng Sở Miên âm trầm.
"Tớ chờ, tớ chờ." Vu Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Chốc lát tớ chờ cậu ở cửa sổ số ba căng tin."
Vài phút sau, thân thể Sở Miên dần dần khôi phục sức lực, việc đầu tiên chính là giật lại sách bài tập trong tay Vu Nhiên, cố ý không để đối phương nhìn.
Vu Nhiên liên tục "Này" một tiếng thể hiện bất mãn, "Cùng nhau xem đi, cô giáo cũng đồng ý cho tớ xem chung sách với cậu."
"Cậu căn bản không nghe giảng bài, xem cái gì."
"Vậy cũng phải giả bộ một chút chứ, không thì Vương Tổng lại mắng tớ."
Nhưng tâm ý Sở Miên đã quyết, không chỉ đặt sách bài tập sang bên cạnh mà đến ghế dựa cũng phải dịch đi một khoảng cách, mệnh lệnh rõ ràng cấm Vu Nhiên tới gần bản thân, càng không được tiếp xúc tứ chi.
Vu Nhiên cũng dứt khoát hừ lạnh một tiếng, ngồi ở một bên lấy di động ra lén chơi 《 Temple Run》.
Chút đánh chút chuyện của nam sinh không dễ dàng đẩy đến mâu thuẫn, chuông tan học vừa vang, Vu Nhiên lập tức khôi phục trạng thái bình thường, lại cợt nhả túm Sở Miên tới căng tin ăn cơm, còn không quên quay đầu gọi tên tài khoản của Phương Chiêu: "Đâu ca, đi thôi!"
Mấy ngày gần đây, ba người bọn họ đều là cùng nhau ăn cơm. Sở Miên vốn không có ý định theo chân bọn họ, nhưng hai người này mỗi lần đều không ngừng lải nhải mà dẫn mình theo, hắn đành phải nhận phần nhiệt tình này.
Cửa sổ nhận cơm của Sở Miên là cố định, đầu bếp cũng là đầu bếp tư nhân. Muốn giảm bớt chứng "ngủ rũ" cần có chế độ ăn uống nghiêm ngặt, đồ cay nóng cùng đồ ngọt là phải kiêng hàng đầu, cơm trưa mỗi ngày của hắn thoạt nhìn nguyên liệu nấu ăn phong phú, trên thực tế lại vô cùng thanh đạm, Vu Nhiên nếm được vài lần liền kêu không muốn ăn.
"Này, ngày đó tao nói với mày huy hiệu trường là bánh ú, mày còn không tin! Đến linh vật cũng đều là bánh ú!" Vu Nhiên cùng Phương Chiêu đứng ở cửa sổ bình thường xếp hàng chờ cơm, hai người lại bắt đầu thảo luận lại đề tài cũ.
"Bánh ú chẳng có liên quan gì đến huy hiệu trường cả, mày không biết đại diện của căng tin là bánh ú sao? Học sinh đều đã thử qua một lần. Đem nó làm linh vật, tao thấy chính là quảng cáo cho căng tin." Phương Chiêu đẩy đẩy mắt kính, "À, bánh ú buổi sáng mới có, mày mẹ nó ngày nào cũng đến trễ."
"Để chốc lát tao hỏi dì xới cơm xem huy hiệu trường rốt cuộc là cái gì." Vu Nhiên nói, "Đánh cược luôn."
"Đánh cược gì?"
"Cái gì đó kích thích đi..." Vu Nhiên suy nghĩ cặn kẽ, chậm rãi nói, "Ai thua thì đi làm Kancho(*) với Sở Miên."
(*) Kancho (Thiên niên sát): Người chơi sẽ chắp hai tay với nhau thành hình khẩu súng với 2 ngón trỏ giơ lên phía trước và sau đó chọc thẳng vào mông người khác
Phương Chiêu sửng sốt, cầm lòng không nổi mà "Đm" một tiếng, "Vu Nhiên mày cũng thật quá đáng, trước giờ chơi "Thật hay Thách" mà chọn thử thách cũng không tàn nhẫn như vậy đâu."
"Làm sao vậy? Sở Miên chỉ là thoạt nhìn tính tình không tốt thôi, kỳ thật... khá dễ dỗ dành." Vu Nhiên lạc quan nói, "Dù sao cũng không đánh mày chết đâu, nhiều lắm tàn phế cấp độ hai thôi."
Phương Chiêu lắc đầu: "Không phải tao sợ Sở Miên tức giận, chủ yếu là loại việc này... Là ai có thể có ý định xuống tay với Sở Miên chứ? Ai mẹ nó sẽ đi hủy hoại hình tượng nam thần của người ta."
"Này có cái gì không thể?" Vu Nhiên kỳ quái mà hỏi lại, "Hay là như này, không chơi "Kancho" nữa, qua "đào chim chóc" của cậu ta đi?"
Phương Chiêu nghe không nổi nữa: "Vu Nhiên, mày có bệnh! Không được làm loại việc này với nam thần!"
"Xì." Vu Nhiên khinh thường nhìn lại, "Không đánh cược thì thôi, mày thua không ngóc lên được rồi."
Hai người bưng khay cơm tìm được vị trí của Sở Miên, ngồi xuống cùng nhau ăn.
Trong lúc dùng cơm, Sở Miên lại ngủ vài phút. Chờ hắn tỉnh ngủ, Phương Chiêu phát hiện Vu Nhiên luôn liếc qua người Sở Miên, còn thỉnh thoảng buông đũa, tay phải dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Phương Chiêu cảm thấy không ổn, tranh thủ lực chú ý của Sở Miên còn chưa tập trung, nhanh chóng đá Vu Nhiên vài cái, ý bảo cậu biết điều một chút, đừng có ôm ý tưởng không an phận với chim chóc của Sở Miên.
"Sở Miên." Vu Nhiên không để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Phương Chiêu, "Mỗi lần cậu tỉnh ngủ, "nơi đó" có dựng thẳng không?"
Sở Miên còn có chút mơ màng, đại não trống rỗng. Hắn chầm chậm quay đầu nhìn về phía Vu Nhiên, biểu tình chết lặng.
Phương Chiêu lập tức dùng sức đá Vu Nhiên.
Vu Nhiên không coi ai ra gì, như thể than phiền mà tiếp tục nói với Sở Miên: "Mỗi buổi sáng tớ đều là bị cứng tỉnh, phiền muốn chết, cũng không có biện pháp giải quyết. Vậy cậu ngủ nhiều lần như vậy, có phải mỗi lần đều – "
"Vu Nhiên!" Phương Chiêu quan sát sắc mặt Sở Miên, lập tức xen ngang vấn đề, "Ăn cơm đi, đừng bàn luận đề tài đen tối này."
Trong lòng Vu Nhiên kỳ thật đã tính trước rất kỹ, chỉ cần Sở Miên chịu giải đáp nghi vấn, bản thân liền tranh thủ lúc cậu ta không chú ý mà nhanh chóng duỗi tay đào đũng quần cậu ta, khiến cậu ta trở tay không kịp! Nhưng mà Vu Nhiên lo lắng như vậy sẽ khiến Sở Miên bị tê liệt, cho nên quyết định thời điểm đào chim chóc động tác chậm một chút, tránh dọa đến Sở Miên, để cậu ta có chuẩn bị tâm lý.
"Nói chuyện đi, cậu chỉ cần trả lời "có" hoặc "không" thôi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tớ một chút." Vu Nhiên chân thành mà truy hỏi.
Phương Chiêu rõ ràng thấy mặt Sở Miên đã bắt đầu lộ vẻ tức giận.
"Cậu lấy đâu ra nhiều lòng hiếu kỳ như vậy?" Sở Miên lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm Vu Nhiên, "Thế nào, hay là tự cậu tới xác nhận một chút?"
Người bình thường nghe được lời này khẳng định sẽ biết khó mà lui, huống chi ngữ khí Sở Miên mười phần châm chọc.
Kết quả Vu Nhiên thoải mái nói câu "Được nha", trực tiếp vươn tay nhẹ nhàng xoa giữa hai chân Sở Miên một chút.
Phương Chiêu hít sâu một hơi, cảm giác hình ảnh này thấy rất ghê người.
Xúc cảm dị thường kia khiến Sở Miên trong nháy mắt tỉnh táo, chết lặng mà cúi đầu nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Vu Nhiên.
Kế tiếp, hình dung của Vu Nhiên về Sở Miên khiến trước mắt Phương Chiêu tối sầm –
"Thứ gì ở đũng quần cậu vậy, lớn quá đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất