Chương 120: Đương túy tắc túy
Dùng một chân đá người đàn ông trung niên đang muốn chạy trốn, mặc kệ cho hắn kêu khóc xin tha trước mặt mình cũng không hề mềm lòng. Mao Cửu lại lần nữa đá gãy hết tứ chi của người đàn ông nọ, khiến hắn nằm bò dưới đất kêu gào liên tục.
Nơi này là câu lạc bộ cao cấp của một quốc gia nào đó, cảnh sát đã nhìn chằm chằm nó từ lâu rồi. Sau khi Mao Cửu và Lục Tu Giác đến, dưới sự trợ giúp của Angel và Alice thì tìm được cái câu lạc bộ bị che giấu này.
Vừa vào đã nhìn thấy rất nhiều nụ cười quyến rũ kèm chết lặng của những đứa trẻ trần trụi, hai mắt dại ra, hy vọng mai một. Mặc cho đám đàn ông trung niên mập mạp đáng khinh đó vuốt ve thân thể của bọn họ.
Có những đứa, cả người toàn là dấu vết và vết thương, bên chân người đàn ông bị Mao Cửu bẻ gãy tứ chi còn có một đứa trẻ nằm mở to đôi mắt to tròn mà vô thần nhìn thẳng lên cái đèn treo hoa lệ, cuối cùng cũng không thể biểu lộ ra cảm xúc gì nữa rồi.
Hồn phách của đứa trẻ nọ ngồi xổm dưới đất, nghi hoặc, khó hiểu nhìn xuống thân thể nằm dưới đất giống hệt như mình. Cả người nó run bần bật, khi nhìn thấy người đàn ông nọ bị Mao Cửu bẻ gãy tứ chi, cho dù vẫn sợ nhưng lại cảm thấy an toàn.
Nó vẫn luôn, vẫn luôn hy vọng rằng sẽ có người có thể giúp mình, đập cho 'chủ nhân' này một trận, khiến cho hắn biết rằng mỗi lần mình bị đá cũng đau lắm.
Đứa trẻ trên mặt đất đã chết rồi.
Khi Mao Cửu đến thì thấy người đàn ông này mang giày da, không ngừng đá, đạp lên đứa trẻ dưới đất, khoang bụng của đứa trẻ bị đá thủng, máu chảy rất nhiều. Mao Cửu tức giận lao đến đá gãy hết tứ chi của hắn.
Ban đầu Alice thấy một màn như thế thì sợ hãi vô cùng, cô bé vốn lạc quan, hơn nữa đã rời khỏi câu lạc bộ cao cấp này mấy năm rồi, ký ức đau khổ, tuyệt vọng lúc đó đã không thể làm gì được cô bé nữa. Nhưng đến khi nhìn thấy đứa trẻ mờ mịt, sợ hãi kia, cô bé vẫn cảm thấy đồng cảm như bản thân mình cũng bị, vì vậy đi tới ôm lấy nó để an ủi.
Sau đó nhân viên an ninh trong câu lạc bộ thấy có người xông tới thì vọt vào muốn bắt Mao Cửu. Giám đốc trong văn phòng nghe có người đến quậy phá thì hạ lệnh, nếu là khách thì bắt hắn bồi thường tổn thất gấp mười lần, nếu không phải khách thì giết, xử lý thi thể.
Đối với loại người có thể xem trẻ con như hàng hóa, có thể tùy tiện làm tổn thương mà nói thì mạng sống chỉ có thể dùng tiền tài để tính toán. Có tiền thì mạng quý, không có tiền cũng chỉ có thể bị đánh giết một cách tùy ý.
Khi tên giám đốc này rảnh rỗi ngồi trong văn phòng cắt xì gà, vừa ngâm nga vừa sung sướng tưởng tượng người xông tới bị đối xử như thế nào thì hắn lại nghe thấy tiếng bước chân vang dội bên ngoài dần tới gần, cuối cùng ngừng trước cửa.
Giám đốc chờ tiếng gõ cửa, kết quả lại là chờ được một tiếng vang thật lớn.
Cửa bị đá bay, Lục Tu Giác đi tới.
Giám đốc vỗ bàn chất vấn Lục Tu Giác là ai, đến khi thấy hắn rất nguy hiểm mà tình hình bản thân mình không ổn thì sẽ lợi dụng, liên tục đưa ra những ích lợi thật lớn để dụ dỗ, nhưng Lục Tu Giác lại không dao động.
Dưới cơn hoảng loạn, hắn rút cây súng dùng để giữ mạng trong ngăn kéo, chĩa vào Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác dừng lại.
Giám đốc rất đắc ý, hắn không định giết chết Lục Tu Giác. Hắn muốn bắn vào tứ chi, phế người đàn ông này, sau đó đưa đi bán. Có vài loại khách rất thích tra tấn loại người nhìn có vẻ mạnh mẽ thế này.
Lục Tu Giác lẳng lặng nhìn bộ dạng đắc ý của giám đốc, ngón trỏ nhúc nhích, không ai thấy rõ động tác của hắn. Đến khi giám đốc muốn bóp cò súng lại phát hiện ngón tay mình không thể động đậy được, hắn đổi sang tay khác, muốn bóp cò, tay khác cũng không thể nhúc nhích được.
Lục Tu Giác bước đến gần, giám đốc cảm thấy sợ hãi, cảnh cáo Lục Tu Giác đừng đến gần hắn.
"Bức lương vi xướng*, giết hại tính mạng của người khác, hủy thi diệt tích, ép nhiều gia đình vô tội phải tan cửa nát nhà. Cái tội này của ông cho dù xuống địa ngục cũng phải bị đẩy vào núi đao biển lửa, chịu phạt ngàn năm."
*Ép người hiền làm điều họ không muốn, thường dùng để chỉ việc ép người khác bán thân.
Giám đốc là người nước ngoài, đương nhiên không hiểu Lục Tu Giác đang nói gì, nhưng hắn lại cảm nhận được nguy hiểm, vứt súng muốn chạy trốn.
Lục Tu Giác cản hắn lại, đá một cái vào bụng hắn, nghiền nát tứ chi của hắn nhưng vẫn giữ cho hắn tỉnh táo, còn tiện tay tháo cằm hắn ra, nói: "Không thể cứ thế mà chết được, cứ từ từ mà chuộc tội."
Giám đốc trợn tròn mắt, nhìn Lục Tu Giác như thấy ma quỷ, nhưng tứ chi hắn đã gãy hết rồi, cằm cũng bị tháo ra, không nói được lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tu Giác sau khi nghiền nát tứ chi của mình thì rời khỏi văn phòng, đi lên lầu.
Hướng đi lên lầu toàn bộ đều là khách hàng hung tàn nhất của cả câu lạc bộ cao cấp này, hơn nửa những đứa trẻ trong câu lạc bộ đã táng mạng trong tay bọn họ.
Cửa lớn của câu lạc bộ cao cấp bị đá bay, rất nhiều đặc nhiệm vác súng trên vai, đạn lên nòng ùa vào, bắt hết đám cặn bã mới vừa nhận ra nỗi kinh hoàng.
Mà lúc này Mao Cửu đã chạy được lên lầu, cậu liếc nhìn động tĩnh dưới lầu rồi xoay người đi theo Angel lên trên.
Vừa đầy cánh cửa nặng trĩu thì thấy một người đàn ông quỳ dưới đất, nâng một đống vàng bạc châu báu cho Lục Tu Giác, dường như đang xin tha. Mà bên cạnh hắn lại có mấy người đàn ông nằm bò dưới đất, tứ chi mềm nhũn ra.
Đến khi Mao Cửu nhìn thấy vết thương đáng sợ mà nghiêm trọng trên người những đứa trẻ với vẻ mặt chết lặng hoặc ngồi hoặc nằm dưới đất trong phòng, cơn phẫn nộ dâng đầy trong lòng, cậu bước tới đá vào ngực người đàn ông kia, đầu tiên là nghiền nát ngón tay của hắn, sau đó mới đến đám xương cốt còn lại.
Tiếng kêu thê lương, thảm thiết tràn ngập cả gian phòng, nhưng bị hiệu quả cách âm vô cùng tốt của nó che đậy lại, còn có mấy người cảm thấy không ổn, muốn trốn. Lục Tu Giác chặn trước cửa, ai chạy ra thì đá tàn người đó.
Nửa phút sau, cả gian phòng như sa trường đẫm máu, hung tàn, máu me, nhưng lại sướng rơn cả người.
Angel cũng nhào tới cắn xé đám con người xấu xí, ghê tởm, biến thái đó, phát tiết hết những phẫn nộ, căm hận và tiếc nuối khi trơ mắt nhìn Alice bị tra tấn lúc trước.
Những đứa trẻ trong phòng đều run bần bật, khi nhìn thấy đám ma quỷ kia đau đớn kêu gào, không thể phản kháng thì trái tim chết lặng bỗng nhảy lên một nhịp.
Có một cậu bé, trên lưng toàn là vết thương bị đánh đập, đầy máu, sinh mủ.
Cậu bé chịu đựng cơn đau đi tới, ngửa đầu cẩn thận hỏi Mao Cửu: "Anh ơi, anh là siêu nhân hả?"
Nó vẫn còn nhớ rằng siêu nhân sẽ đến cứu mình, cho nên dù có bị ngược đãi đáng sợ thế nào thì nó vẫn luôn lạc quan, cảm thấy siêu nhân chắc chắn sẽ đến cứu mình. Đám ma quỷ đáng sợ đó cười nhạo nó, đả kích nó, nói với nó rằng trên thế giới này không có siêu nhân.
Nó không tin.
Siêu nhân chưa đến cứu nó là vì quá bận mà thôi.
Trên thế giới này cũng có rất nhiều người cũng chịu khổ giống như nó, siêu nhân phải cứu bọn họ trước, chỉ cần nó kiên nhẫn chờ đợi thì siêu nhân sẽ đến cứu nó thôi.
Cho nên bây giờ nó chờ được rồi.
Mao Cửu đau lòng, cảm thấy vừa vô lực vừa khổ sở. Thần sắc dịu dàng, động tác mềm nhẹ, cậu cẩn thận bế đứa trẻ còn chưa đến 6 tuổi này lên, dịu giọng nói: "Đúng vậy, có rất nhiều siêu nhân đến cứu các em."
Ánh mắt đứa trẻ sáng lên, nắm vạt áo Mao Cửu, nói: "Vậy có thể nào cứu Ina trước được không? Ina rất đau, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại nữa. Anh ơi, anh cứu Ina đi."
Đứa trẻ rõ ràng rất đau đớn nhưng vẫn nhớ đến đứa trẻ cũng chịu khổ giống như mình, một trái tim chân thành như thế đối lập với đám cầm thú đã làm bọn họ tổn thương mà nói, chấn động đến cỡ nào!
Đặt vào so sánh càng làm người ta thống hận đám cầm thú này hơn.
Mao Cửu nhìn Lục Tu Giác, im lặng mà nghiêm túc.
Mao Cửu dịu dàng nói: "Ngoan, chúng ta sẽ đi cứu Ina, tất cả đều được cứu hết, em cũng thế."
Cậu nhóc ngẩng mặt lên: "Em là con trai, em rất dũng cảm."
Tuy nó đau thật, rất đau, đau muốn khóc luôn, nhưng con trai không thể khóc được.
Con trai phải dũng cảm, phải bảo vệ Ina.
Đặc nhiệm phía sau vừa bước vào nhìn thấy thảm kịch trong câu lạc bộ này, tâm trạng vừa trầm trọng vừa phẫn nộ. Vừa bước vào nhìn thấy đám cặn bã đó bị bẻ gãy hết xương cốt, tuy có vui sướng nhưng lại nghĩ đến thân phận của bọn chúng, hơn nữa thủ đoạn đập nát hết xương cốt này... quá hung tàn.
Nhưng khi bọn họ nghe đến những lời của cậu bé kia thì cơn tức giận lại tràn ngập trong lồng ngực.
Những người ở đây cũng có em trai hoặc cháu trai, thậm chí cũng có con trạc tuổi đó, những đứa trẻ trong nhà bọn họ bị cưng chiều đến nghịch ngợm, hận không thể treo lên đập cho một trận.
Nhưng có đôi khi bọn chúng cũng ngoan ngoãn, đáng yêu như thiên sứ.
Bây giờ những thiên sứ đáng yêu đó chịu đầy tổn thương và tra tấn trước mắt bọn họ, lại tự trở thành anh hùng để bảo vệ đứa trẻ cùng tuổi khác, thậm chí có chịu ức hiếp, đau đớn cũng không khóc.
Chua xót, phẫn nộ, khổ sở, nặng nề... Đủ loại cảm xúc đè ép trong lồng ngực, gần như khiến bọn họ nghẹt thở.
Vào lúc này, bọn họ vô cùng đồng ý với cách làm của Mao Cửu và Lục Tu Giác, nếu là bọn họ thì e là còn làm ra những chuyện hung tàn hơn để trả thù.
Bởi vì đối tượng mà bọn họ sử dụng bạo lực không phải người, mà là súc sinh.
Mao Cửu dịu dàng ôm cậu bé: "Bé ngoan, em là anh hùng nhỏ dũng cảm nhất. Nhưng ở trước mặt siêu nhân, nếu đau, khổ sở hay sợ hãi, em được quyền khóc."
Cậu nhóc ngập ngừng, cẩn thận hỏi lại: "Được... ạ?"
"Được."
Cậu nhóc hơi giật mình, sau đó nhào vào lòng Mao Cửu khóc kinh thiên động địa, phát tiết hết tổn thương và sợ hãi mình đã chịu đựng từ khi bị đưa đến câu lạc bộ này.
Những đứa trẻ còn lại, vào giờ phút này cũng khóc òa lên.
Những người đàn ông cứng như sắt đá ở đây, dù có mưa bom bão đạn cũng chưa đỏ mắt mà vào lúc này, ánh mắt cũng đỏ ngầu.
Đó là một loại cảm giác bất lực với bản thân mình, càng áy náy, đau lòng với những đứa trẻ vô tội bị tổn thương này. Nếu bọn họ đến sớm một chút, nếu tốc độ của bọn họ nhanh hơn chút nữa, hành động nhanh hơn chút nữa thì có phải có thể cứu được nhiều đứa trẻ hơn không?
Câu lạc bộ cao cấp một khi bị đưa ra ánh sáng sẽ tạo sóng to gió lớn trong quần chúng. Bởi vì vụ án này liên lụy rất rộng, rất nhiều người, không chỉ vì những kẻ gọi là 'khách' có lai lịch không nhỏ mà còn bởi vì những đứa trẻ bị bắt cóc đi đều đến từ nhiều quốc gia khác nhau.
Khiến vụ án này trở thành một vụ đại án quốc tế, các quốc gia phải phái đại biểu để phát ngôn, nói chắc chắn sẽ truy cứu việc này đến cùng.
Trẻ em là tương lai của nhân loại, bọn chúng ngây thơ, vô tri, thiên chân, đơn thuần, trong lòng mang đầy hy vọng và chờ mong với thế giới tốt đẹp này. Nhưng bọn chúng cũng yếu ớt vô cùng, không chịu nổi gió táp mưa sa, là mầm non nhỏ bé non nớt nhất, là sơn dương vô tội bên vách núi.
Người trưởng thành vốn nên là cảng tránh gió, là thần hộ mệnh cho bọn trẻ lại trở thành hung thủ làm hại chúng. Người trưởng thành đổ hết dục vọng và tội ác lên người những đứa trẻ thuần khiết, vô tội, hành vi quá mức man rợ, không thể tha thứ được!
Vụ án nghe rợn cả người này bị lôi ra khiến cho người trên cả thế giới đều chú ý đến, rất nhiều tổ chức bảo vệ trẻ em và nhân vật nổi tiếng liên tục phát ngôn yêu cầu nghiêm trị hung thủ, cải thiện quyền và lợi ích hợp pháp của trẻ em.
Vốn dĩ vì địa vị của kẻ phạm tội quá lớn, liên lụy quá nhiều mà lãnh đạo của quốc gia nào đó muốn một sự nhịn chín sự lành lại phải phóng thích hai người Mao Cửu và Lục Tu Giác có thủ đoạn hung tàn dưới áp lực của dư luận, sau đó phải tăng cường điều tra những kẻ phạm tội, cuối cùng dưới áp lực của toàn cầu, không thể không giao vụ án này cho tòa án tối cao toàn cầu quản lý --- một liên minh tạo thành từ nhiều nước lớn để xử lý những vụ án quốc tế.
Cuối cùng xúc tiến nhiều quốc gia hoàn thiện luật bảo vệ quyền trẻ em, tiến thêm một bước trong quá trình bảo vệ những đứa trẻ vô tội.
Angel trốn sau một cái cây to lén nhìn ba người đứng trước một ngôi mộ, đó là một nhà ba người.
Một cặp vợ chồng dịu dàng, lương thiện và một cô bé xinh xắn, đó là con gái nhỏ của bọn họ.
Bọn họ đang mang con gái nhỏ đến thăm con gái lớn, một cô bé nhỏ nhắn, xinh đẹp đang hôn mê.
Angel quay lại nhìn Alice: "Cậu xem, bọn họ không quên cậu, Alice. Cậu có muốn qua đó gặp bọn họ không?"
Alice hơi ngẩn ra, nói: "Angel, tớ... tớ sợ."
Angel giả vờ tức giận: "Sợ gì chứ? Đó là daddy và mommy của cậu, cậu còn sợ gì nữa? Mau qua đó đi! Mau lên!"
Alice cọ tới cọ lui, ban đầu đi từng bước thật chậm, sau đó trở thành chạy nhanh tới.
Cô bé đứng bên cạnh cha mẹ mình, nhìn tình yêu và nỗi bi thương trong mắt cha mẹ mình, ánh mắt của bọn họ đang nhìn về phía bia mộ. Cái tên viết trên bia là Alice.
Sau khi Alice bị lừa bán đi, cha mẹ cô bé vẫn luôn cố gắng tìm kiếm cô bé, mãi cho đến khi chính tai nghe được người trong câu lạc bộ cao cấp năm đó bị phá đi nói rằng con gái của bọn họ đã chết.
Bọn họ bị đả kích, đau đớn cả một thời gian dài, cuối cùng bất ngờ có con gái nhỏ thì hai vợ chồng mới từ từ nguôi ngoai khỏi bi thống, đau thương.
Người mẹ dịu dàng nói với con gái nhỏ: "Wendy, đây là Alice, chị của con."
Wendy mơ màng hỏi: "Chị ấy ở dưới đó hả?"
"Đúng vậy."
Wendy lo lắng: "Sao thế mommy? Dưới đó tối lắm, chúng ta có thể đưa chị ấy về nhà không? Chị ấy ở một mình sẽ rất sợ hãi."
Người cha hiền từ đặt tay lên đầu Wendy: "Bởi vì Alice bị bệnh, không thể không ở dưới đó được. Nhưng chỉ cần chúng ta thường xuyên đến đây nói chuyện với nó thì nó sẽ không cô đơn, cũng sẽ không sợ hãi nữa."
Wendy tin, sau đó đòi mẹ mình kể về người chị Alice.
"Alice có một mái tóc vàng kim mỹ lệ, mềm mại như tơ lụa, có một đôi mắt như ngọc lục bảo, có làn da trắng nõn, xinh đẹp, đáng yêu giống như Wendy."
Wendy vừa nghe vừa nhìn về phía cô bé bên chân mẹ mình, càng nhìn càng cảm thấy cô bé là Alice. Nó vui vẻ chào hỏi, giãy giụa muốn xuống ôm lấy cô bé nọ: "Alice, Alice, chị là Alice hả?"
Cha mẹ Alice kinh ngạc nhìn về phía Wendy: "Wendy, con thấy gì vậy?"
Wendy nói: "Là Alice đấy, chị ấy gật đầu kìa."
Wendy nhảy xuống đất, sau đó bỗng che trán, nở một nụ cười ngây ngô: "Chị Alice hôn con, ấm thật."
Cha mẹ Alice thấy vậy thì đỏ hốc mắt, mà mẹ Alice thì vội che miệng, giấu đi nghẹn ngào: "A, Alice, là con thật ư? Con đến gặp daddy và mommy sao?"
Alice nhón mũi chân hôn cha mẹ mình, tuy không thấy được nhưng cảm giác ẩm ướt, ấm áp lại quá rõ ràng.
Alice mỉm cười nhìn cha mẹ mình hạnh phúc rơi lệ, vừa cười vừa khóc, thân hình dần trở nên trong suốt.
Wendy buồn bã: "Sao chị Alice biến mất rồi?"
Nghe vậy, mẹ Alice càng khóc lớn hơn.
Mà Alice đang đi về hướng luân hồi để đầu thai.
Gió thổi cỏ lay, bầu trời trong xanh, sinh ly tử biệt, thiện ác đều có báo.
Mao Cửu đón lấy Angel đang nhảy nhót, ôm nó để an ủi: "Em có thể tìm Alice đã chuyển thế thử."
Angel rầu rĩ: "Không cần. Đầu thai chuyển thế thì không còn là Alice nữa, em không cần."
Nhưng mà vẫn buồn lắm.
Sinh ly tử biệt là chuyện thường trên đời.
Cho nên đương túy tắc túy*, tận hưởng hạnh phúc trước mắt.
*Đương túy tắc túy (当醉则醉): Khi nghĩ say sẽ say, người say phải tự hiểu đến lúc phải tỉnh. Khi tỉnh dậy trong cơn say, tai họa không còn xa, khi tỉnh dậy trong cơn say, hối hận đã quá muộn. Say là để buông thả bản thân, thờ ơ với thế sự, tự sống trong mơ màng. Say là khôn, tỉnh là lựa chọn.
Mao Cửu vừa ngẩng đầu thì thấy Lục Tu Giác đang đứng dưới chân núi chờ bọn họ, đối phương vừa thấy cậu thì giơ tay vẫy ---
"Mao Tiểu Cửu! Nhanh lên, chúng ta có thể kịp đến đăng ký kết hôn trước khi bọn họ tan tầm!"
Nơi này là câu lạc bộ cao cấp của một quốc gia nào đó, cảnh sát đã nhìn chằm chằm nó từ lâu rồi. Sau khi Mao Cửu và Lục Tu Giác đến, dưới sự trợ giúp của Angel và Alice thì tìm được cái câu lạc bộ bị che giấu này.
Vừa vào đã nhìn thấy rất nhiều nụ cười quyến rũ kèm chết lặng của những đứa trẻ trần trụi, hai mắt dại ra, hy vọng mai một. Mặc cho đám đàn ông trung niên mập mạp đáng khinh đó vuốt ve thân thể của bọn họ.
Có những đứa, cả người toàn là dấu vết và vết thương, bên chân người đàn ông bị Mao Cửu bẻ gãy tứ chi còn có một đứa trẻ nằm mở to đôi mắt to tròn mà vô thần nhìn thẳng lên cái đèn treo hoa lệ, cuối cùng cũng không thể biểu lộ ra cảm xúc gì nữa rồi.
Hồn phách của đứa trẻ nọ ngồi xổm dưới đất, nghi hoặc, khó hiểu nhìn xuống thân thể nằm dưới đất giống hệt như mình. Cả người nó run bần bật, khi nhìn thấy người đàn ông nọ bị Mao Cửu bẻ gãy tứ chi, cho dù vẫn sợ nhưng lại cảm thấy an toàn.
Nó vẫn luôn, vẫn luôn hy vọng rằng sẽ có người có thể giúp mình, đập cho 'chủ nhân' này một trận, khiến cho hắn biết rằng mỗi lần mình bị đá cũng đau lắm.
Đứa trẻ trên mặt đất đã chết rồi.
Khi Mao Cửu đến thì thấy người đàn ông này mang giày da, không ngừng đá, đạp lên đứa trẻ dưới đất, khoang bụng của đứa trẻ bị đá thủng, máu chảy rất nhiều. Mao Cửu tức giận lao đến đá gãy hết tứ chi của hắn.
Ban đầu Alice thấy một màn như thế thì sợ hãi vô cùng, cô bé vốn lạc quan, hơn nữa đã rời khỏi câu lạc bộ cao cấp này mấy năm rồi, ký ức đau khổ, tuyệt vọng lúc đó đã không thể làm gì được cô bé nữa. Nhưng đến khi nhìn thấy đứa trẻ mờ mịt, sợ hãi kia, cô bé vẫn cảm thấy đồng cảm như bản thân mình cũng bị, vì vậy đi tới ôm lấy nó để an ủi.
Sau đó nhân viên an ninh trong câu lạc bộ thấy có người xông tới thì vọt vào muốn bắt Mao Cửu. Giám đốc trong văn phòng nghe có người đến quậy phá thì hạ lệnh, nếu là khách thì bắt hắn bồi thường tổn thất gấp mười lần, nếu không phải khách thì giết, xử lý thi thể.
Đối với loại người có thể xem trẻ con như hàng hóa, có thể tùy tiện làm tổn thương mà nói thì mạng sống chỉ có thể dùng tiền tài để tính toán. Có tiền thì mạng quý, không có tiền cũng chỉ có thể bị đánh giết một cách tùy ý.
Khi tên giám đốc này rảnh rỗi ngồi trong văn phòng cắt xì gà, vừa ngâm nga vừa sung sướng tưởng tượng người xông tới bị đối xử như thế nào thì hắn lại nghe thấy tiếng bước chân vang dội bên ngoài dần tới gần, cuối cùng ngừng trước cửa.
Giám đốc chờ tiếng gõ cửa, kết quả lại là chờ được một tiếng vang thật lớn.
Cửa bị đá bay, Lục Tu Giác đi tới.
Giám đốc vỗ bàn chất vấn Lục Tu Giác là ai, đến khi thấy hắn rất nguy hiểm mà tình hình bản thân mình không ổn thì sẽ lợi dụng, liên tục đưa ra những ích lợi thật lớn để dụ dỗ, nhưng Lục Tu Giác lại không dao động.
Dưới cơn hoảng loạn, hắn rút cây súng dùng để giữ mạng trong ngăn kéo, chĩa vào Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác dừng lại.
Giám đốc rất đắc ý, hắn không định giết chết Lục Tu Giác. Hắn muốn bắn vào tứ chi, phế người đàn ông này, sau đó đưa đi bán. Có vài loại khách rất thích tra tấn loại người nhìn có vẻ mạnh mẽ thế này.
Lục Tu Giác lẳng lặng nhìn bộ dạng đắc ý của giám đốc, ngón trỏ nhúc nhích, không ai thấy rõ động tác của hắn. Đến khi giám đốc muốn bóp cò súng lại phát hiện ngón tay mình không thể động đậy được, hắn đổi sang tay khác, muốn bóp cò, tay khác cũng không thể nhúc nhích được.
Lục Tu Giác bước đến gần, giám đốc cảm thấy sợ hãi, cảnh cáo Lục Tu Giác đừng đến gần hắn.
"Bức lương vi xướng*, giết hại tính mạng của người khác, hủy thi diệt tích, ép nhiều gia đình vô tội phải tan cửa nát nhà. Cái tội này của ông cho dù xuống địa ngục cũng phải bị đẩy vào núi đao biển lửa, chịu phạt ngàn năm."
*Ép người hiền làm điều họ không muốn, thường dùng để chỉ việc ép người khác bán thân.
Giám đốc là người nước ngoài, đương nhiên không hiểu Lục Tu Giác đang nói gì, nhưng hắn lại cảm nhận được nguy hiểm, vứt súng muốn chạy trốn.
Lục Tu Giác cản hắn lại, đá một cái vào bụng hắn, nghiền nát tứ chi của hắn nhưng vẫn giữ cho hắn tỉnh táo, còn tiện tay tháo cằm hắn ra, nói: "Không thể cứ thế mà chết được, cứ từ từ mà chuộc tội."
Giám đốc trợn tròn mắt, nhìn Lục Tu Giác như thấy ma quỷ, nhưng tứ chi hắn đã gãy hết rồi, cằm cũng bị tháo ra, không nói được lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tu Giác sau khi nghiền nát tứ chi của mình thì rời khỏi văn phòng, đi lên lầu.
Hướng đi lên lầu toàn bộ đều là khách hàng hung tàn nhất của cả câu lạc bộ cao cấp này, hơn nửa những đứa trẻ trong câu lạc bộ đã táng mạng trong tay bọn họ.
Cửa lớn của câu lạc bộ cao cấp bị đá bay, rất nhiều đặc nhiệm vác súng trên vai, đạn lên nòng ùa vào, bắt hết đám cặn bã mới vừa nhận ra nỗi kinh hoàng.
Mà lúc này Mao Cửu đã chạy được lên lầu, cậu liếc nhìn động tĩnh dưới lầu rồi xoay người đi theo Angel lên trên.
Vừa đầy cánh cửa nặng trĩu thì thấy một người đàn ông quỳ dưới đất, nâng một đống vàng bạc châu báu cho Lục Tu Giác, dường như đang xin tha. Mà bên cạnh hắn lại có mấy người đàn ông nằm bò dưới đất, tứ chi mềm nhũn ra.
Đến khi Mao Cửu nhìn thấy vết thương đáng sợ mà nghiêm trọng trên người những đứa trẻ với vẻ mặt chết lặng hoặc ngồi hoặc nằm dưới đất trong phòng, cơn phẫn nộ dâng đầy trong lòng, cậu bước tới đá vào ngực người đàn ông kia, đầu tiên là nghiền nát ngón tay của hắn, sau đó mới đến đám xương cốt còn lại.
Tiếng kêu thê lương, thảm thiết tràn ngập cả gian phòng, nhưng bị hiệu quả cách âm vô cùng tốt của nó che đậy lại, còn có mấy người cảm thấy không ổn, muốn trốn. Lục Tu Giác chặn trước cửa, ai chạy ra thì đá tàn người đó.
Nửa phút sau, cả gian phòng như sa trường đẫm máu, hung tàn, máu me, nhưng lại sướng rơn cả người.
Angel cũng nhào tới cắn xé đám con người xấu xí, ghê tởm, biến thái đó, phát tiết hết những phẫn nộ, căm hận và tiếc nuối khi trơ mắt nhìn Alice bị tra tấn lúc trước.
Những đứa trẻ trong phòng đều run bần bật, khi nhìn thấy đám ma quỷ kia đau đớn kêu gào, không thể phản kháng thì trái tim chết lặng bỗng nhảy lên một nhịp.
Có một cậu bé, trên lưng toàn là vết thương bị đánh đập, đầy máu, sinh mủ.
Cậu bé chịu đựng cơn đau đi tới, ngửa đầu cẩn thận hỏi Mao Cửu: "Anh ơi, anh là siêu nhân hả?"
Nó vẫn còn nhớ rằng siêu nhân sẽ đến cứu mình, cho nên dù có bị ngược đãi đáng sợ thế nào thì nó vẫn luôn lạc quan, cảm thấy siêu nhân chắc chắn sẽ đến cứu mình. Đám ma quỷ đáng sợ đó cười nhạo nó, đả kích nó, nói với nó rằng trên thế giới này không có siêu nhân.
Nó không tin.
Siêu nhân chưa đến cứu nó là vì quá bận mà thôi.
Trên thế giới này cũng có rất nhiều người cũng chịu khổ giống như nó, siêu nhân phải cứu bọn họ trước, chỉ cần nó kiên nhẫn chờ đợi thì siêu nhân sẽ đến cứu nó thôi.
Cho nên bây giờ nó chờ được rồi.
Mao Cửu đau lòng, cảm thấy vừa vô lực vừa khổ sở. Thần sắc dịu dàng, động tác mềm nhẹ, cậu cẩn thận bế đứa trẻ còn chưa đến 6 tuổi này lên, dịu giọng nói: "Đúng vậy, có rất nhiều siêu nhân đến cứu các em."
Ánh mắt đứa trẻ sáng lên, nắm vạt áo Mao Cửu, nói: "Vậy có thể nào cứu Ina trước được không? Ina rất đau, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại nữa. Anh ơi, anh cứu Ina đi."
Đứa trẻ rõ ràng rất đau đớn nhưng vẫn nhớ đến đứa trẻ cũng chịu khổ giống như mình, một trái tim chân thành như thế đối lập với đám cầm thú đã làm bọn họ tổn thương mà nói, chấn động đến cỡ nào!
Đặt vào so sánh càng làm người ta thống hận đám cầm thú này hơn.
Mao Cửu nhìn Lục Tu Giác, im lặng mà nghiêm túc.
Mao Cửu dịu dàng nói: "Ngoan, chúng ta sẽ đi cứu Ina, tất cả đều được cứu hết, em cũng thế."
Cậu nhóc ngẩng mặt lên: "Em là con trai, em rất dũng cảm."
Tuy nó đau thật, rất đau, đau muốn khóc luôn, nhưng con trai không thể khóc được.
Con trai phải dũng cảm, phải bảo vệ Ina.
Đặc nhiệm phía sau vừa bước vào nhìn thấy thảm kịch trong câu lạc bộ này, tâm trạng vừa trầm trọng vừa phẫn nộ. Vừa bước vào nhìn thấy đám cặn bã đó bị bẻ gãy hết xương cốt, tuy có vui sướng nhưng lại nghĩ đến thân phận của bọn chúng, hơn nữa thủ đoạn đập nát hết xương cốt này... quá hung tàn.
Nhưng khi bọn họ nghe đến những lời của cậu bé kia thì cơn tức giận lại tràn ngập trong lồng ngực.
Những người ở đây cũng có em trai hoặc cháu trai, thậm chí cũng có con trạc tuổi đó, những đứa trẻ trong nhà bọn họ bị cưng chiều đến nghịch ngợm, hận không thể treo lên đập cho một trận.
Nhưng có đôi khi bọn chúng cũng ngoan ngoãn, đáng yêu như thiên sứ.
Bây giờ những thiên sứ đáng yêu đó chịu đầy tổn thương và tra tấn trước mắt bọn họ, lại tự trở thành anh hùng để bảo vệ đứa trẻ cùng tuổi khác, thậm chí có chịu ức hiếp, đau đớn cũng không khóc.
Chua xót, phẫn nộ, khổ sở, nặng nề... Đủ loại cảm xúc đè ép trong lồng ngực, gần như khiến bọn họ nghẹt thở.
Vào lúc này, bọn họ vô cùng đồng ý với cách làm của Mao Cửu và Lục Tu Giác, nếu là bọn họ thì e là còn làm ra những chuyện hung tàn hơn để trả thù.
Bởi vì đối tượng mà bọn họ sử dụng bạo lực không phải người, mà là súc sinh.
Mao Cửu dịu dàng ôm cậu bé: "Bé ngoan, em là anh hùng nhỏ dũng cảm nhất. Nhưng ở trước mặt siêu nhân, nếu đau, khổ sở hay sợ hãi, em được quyền khóc."
Cậu nhóc ngập ngừng, cẩn thận hỏi lại: "Được... ạ?"
"Được."
Cậu nhóc hơi giật mình, sau đó nhào vào lòng Mao Cửu khóc kinh thiên động địa, phát tiết hết tổn thương và sợ hãi mình đã chịu đựng từ khi bị đưa đến câu lạc bộ này.
Những đứa trẻ còn lại, vào giờ phút này cũng khóc òa lên.
Những người đàn ông cứng như sắt đá ở đây, dù có mưa bom bão đạn cũng chưa đỏ mắt mà vào lúc này, ánh mắt cũng đỏ ngầu.
Đó là một loại cảm giác bất lực với bản thân mình, càng áy náy, đau lòng với những đứa trẻ vô tội bị tổn thương này. Nếu bọn họ đến sớm một chút, nếu tốc độ của bọn họ nhanh hơn chút nữa, hành động nhanh hơn chút nữa thì có phải có thể cứu được nhiều đứa trẻ hơn không?
Câu lạc bộ cao cấp một khi bị đưa ra ánh sáng sẽ tạo sóng to gió lớn trong quần chúng. Bởi vì vụ án này liên lụy rất rộng, rất nhiều người, không chỉ vì những kẻ gọi là 'khách' có lai lịch không nhỏ mà còn bởi vì những đứa trẻ bị bắt cóc đi đều đến từ nhiều quốc gia khác nhau.
Khiến vụ án này trở thành một vụ đại án quốc tế, các quốc gia phải phái đại biểu để phát ngôn, nói chắc chắn sẽ truy cứu việc này đến cùng.
Trẻ em là tương lai của nhân loại, bọn chúng ngây thơ, vô tri, thiên chân, đơn thuần, trong lòng mang đầy hy vọng và chờ mong với thế giới tốt đẹp này. Nhưng bọn chúng cũng yếu ớt vô cùng, không chịu nổi gió táp mưa sa, là mầm non nhỏ bé non nớt nhất, là sơn dương vô tội bên vách núi.
Người trưởng thành vốn nên là cảng tránh gió, là thần hộ mệnh cho bọn trẻ lại trở thành hung thủ làm hại chúng. Người trưởng thành đổ hết dục vọng và tội ác lên người những đứa trẻ thuần khiết, vô tội, hành vi quá mức man rợ, không thể tha thứ được!
Vụ án nghe rợn cả người này bị lôi ra khiến cho người trên cả thế giới đều chú ý đến, rất nhiều tổ chức bảo vệ trẻ em và nhân vật nổi tiếng liên tục phát ngôn yêu cầu nghiêm trị hung thủ, cải thiện quyền và lợi ích hợp pháp của trẻ em.
Vốn dĩ vì địa vị của kẻ phạm tội quá lớn, liên lụy quá nhiều mà lãnh đạo của quốc gia nào đó muốn một sự nhịn chín sự lành lại phải phóng thích hai người Mao Cửu và Lục Tu Giác có thủ đoạn hung tàn dưới áp lực của dư luận, sau đó phải tăng cường điều tra những kẻ phạm tội, cuối cùng dưới áp lực của toàn cầu, không thể không giao vụ án này cho tòa án tối cao toàn cầu quản lý --- một liên minh tạo thành từ nhiều nước lớn để xử lý những vụ án quốc tế.
Cuối cùng xúc tiến nhiều quốc gia hoàn thiện luật bảo vệ quyền trẻ em, tiến thêm một bước trong quá trình bảo vệ những đứa trẻ vô tội.
Angel trốn sau một cái cây to lén nhìn ba người đứng trước một ngôi mộ, đó là một nhà ba người.
Một cặp vợ chồng dịu dàng, lương thiện và một cô bé xinh xắn, đó là con gái nhỏ của bọn họ.
Bọn họ đang mang con gái nhỏ đến thăm con gái lớn, một cô bé nhỏ nhắn, xinh đẹp đang hôn mê.
Angel quay lại nhìn Alice: "Cậu xem, bọn họ không quên cậu, Alice. Cậu có muốn qua đó gặp bọn họ không?"
Alice hơi ngẩn ra, nói: "Angel, tớ... tớ sợ."
Angel giả vờ tức giận: "Sợ gì chứ? Đó là daddy và mommy của cậu, cậu còn sợ gì nữa? Mau qua đó đi! Mau lên!"
Alice cọ tới cọ lui, ban đầu đi từng bước thật chậm, sau đó trở thành chạy nhanh tới.
Cô bé đứng bên cạnh cha mẹ mình, nhìn tình yêu và nỗi bi thương trong mắt cha mẹ mình, ánh mắt của bọn họ đang nhìn về phía bia mộ. Cái tên viết trên bia là Alice.
Sau khi Alice bị lừa bán đi, cha mẹ cô bé vẫn luôn cố gắng tìm kiếm cô bé, mãi cho đến khi chính tai nghe được người trong câu lạc bộ cao cấp năm đó bị phá đi nói rằng con gái của bọn họ đã chết.
Bọn họ bị đả kích, đau đớn cả một thời gian dài, cuối cùng bất ngờ có con gái nhỏ thì hai vợ chồng mới từ từ nguôi ngoai khỏi bi thống, đau thương.
Người mẹ dịu dàng nói với con gái nhỏ: "Wendy, đây là Alice, chị của con."
Wendy mơ màng hỏi: "Chị ấy ở dưới đó hả?"
"Đúng vậy."
Wendy lo lắng: "Sao thế mommy? Dưới đó tối lắm, chúng ta có thể đưa chị ấy về nhà không? Chị ấy ở một mình sẽ rất sợ hãi."
Người cha hiền từ đặt tay lên đầu Wendy: "Bởi vì Alice bị bệnh, không thể không ở dưới đó được. Nhưng chỉ cần chúng ta thường xuyên đến đây nói chuyện với nó thì nó sẽ không cô đơn, cũng sẽ không sợ hãi nữa."
Wendy tin, sau đó đòi mẹ mình kể về người chị Alice.
"Alice có một mái tóc vàng kim mỹ lệ, mềm mại như tơ lụa, có một đôi mắt như ngọc lục bảo, có làn da trắng nõn, xinh đẹp, đáng yêu giống như Wendy."
Wendy vừa nghe vừa nhìn về phía cô bé bên chân mẹ mình, càng nhìn càng cảm thấy cô bé là Alice. Nó vui vẻ chào hỏi, giãy giụa muốn xuống ôm lấy cô bé nọ: "Alice, Alice, chị là Alice hả?"
Cha mẹ Alice kinh ngạc nhìn về phía Wendy: "Wendy, con thấy gì vậy?"
Wendy nói: "Là Alice đấy, chị ấy gật đầu kìa."
Wendy nhảy xuống đất, sau đó bỗng che trán, nở một nụ cười ngây ngô: "Chị Alice hôn con, ấm thật."
Cha mẹ Alice thấy vậy thì đỏ hốc mắt, mà mẹ Alice thì vội che miệng, giấu đi nghẹn ngào: "A, Alice, là con thật ư? Con đến gặp daddy và mommy sao?"
Alice nhón mũi chân hôn cha mẹ mình, tuy không thấy được nhưng cảm giác ẩm ướt, ấm áp lại quá rõ ràng.
Alice mỉm cười nhìn cha mẹ mình hạnh phúc rơi lệ, vừa cười vừa khóc, thân hình dần trở nên trong suốt.
Wendy buồn bã: "Sao chị Alice biến mất rồi?"
Nghe vậy, mẹ Alice càng khóc lớn hơn.
Mà Alice đang đi về hướng luân hồi để đầu thai.
Gió thổi cỏ lay, bầu trời trong xanh, sinh ly tử biệt, thiện ác đều có báo.
Mao Cửu đón lấy Angel đang nhảy nhót, ôm nó để an ủi: "Em có thể tìm Alice đã chuyển thế thử."
Angel rầu rĩ: "Không cần. Đầu thai chuyển thế thì không còn là Alice nữa, em không cần."
Nhưng mà vẫn buồn lắm.
Sinh ly tử biệt là chuyện thường trên đời.
Cho nên đương túy tắc túy*, tận hưởng hạnh phúc trước mắt.
*Đương túy tắc túy (当醉则醉): Khi nghĩ say sẽ say, người say phải tự hiểu đến lúc phải tỉnh. Khi tỉnh dậy trong cơn say, tai họa không còn xa, khi tỉnh dậy trong cơn say, hối hận đã quá muộn. Say là để buông thả bản thân, thờ ơ với thế sự, tự sống trong mơ màng. Say là khôn, tỉnh là lựa chọn.
Mao Cửu vừa ngẩng đầu thì thấy Lục Tu Giác đang đứng dưới chân núi chờ bọn họ, đối phương vừa thấy cậu thì giơ tay vẫy ---
"Mao Tiểu Cửu! Nhanh lên, chúng ta có thể kịp đến đăng ký kết hôn trước khi bọn họ tan tầm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất