Chương 2
“Rõ ràng hắn là một tên biến thái”
“Đang xem gì thế?”
Monica chồm tới từ phía sau rồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của tôi bằng ánh mắt tò mò.
Tôi bình tĩnh thoát khỏi hộp thư thoại, cất điện thoại vào túi rồi mới ngoái đầu nhìn cô ấy.
“Vô duyên hết phần thiên hạ rồi đấy.”
Monica chẳng để bụng chút nào: “Em thấy rồi nhé, anh nào mà đẹp trai vậy, xu hướng tính dục của anh thay đổi rồi hả?”
Năm nay Monica mới hai mươi tư tuổi, cô ấy sở hữu số đo chiều cao đáng ngưỡng mộ – 1 mét 78, nếu đi giày cao gót bảy phân thì cô ấy sẽ cao xấp xỉ tôi. Monica là một trong những người mẫu nữ nổi tiếng nhất trong công ty của dì tôi, vì mang trong mình dòng máu lai pha trộn giữa Ý và Đan Mạch nên mái tóc đỏ hung hiếm gặp cùng những đốm tàn nhang rải rác trên khuôn mặt đã giúp cô trở thành gương mặt được các thương hiệu thể thao nhiệt tình săn đón, và gần như lúc nào lịch trình cũng được xếp kín.
Mặc dù sinh ra và lớn lên ở nước ngoài nhưng Monica rất giỏi tiếng Trung, thậm chí cô ấy còn tự đặt cho mình cái tên tiếng Trung là “Dương Ngọc Hoàn”. Về sau mới biết được vị mỹ nhân này chưa đến ba mươi tuổi đã “hương tan ngọc nát”, lại sợ số phận hẩm hiu ấy vận vào đời mình, nếu không chắc cô ấy vẫn đang ép mọi người gọi mình bằng cái tên Ngọc Hoàn đấy.
(*) Dương Ngọc Hoàn: Dương Quý phi.
“Em thích đàn ông thì thích đi, anh đây chẳng thích đâu.” Tôi lạnh lùng nói.
Những gì Monica vừa liếc lỏm được là bản tóm tắt tình hình gần đây của Kỷ Thần Phong do thám tử tư tôi thuê gửi đến. Trong đó có một tấm ảnh chụp được nháy “lung linh” như comp card của người mẫu nên mới khiến cô ấy hiểu lầm.
(*) Comp card được coi là danh thiếp của một người mẫu, trên đó chứa đầy đủ thông tin liên lạc, chỉ số hình thể, màu mắt, cỡ giày, quần áo…
Dù có quan hệ máu mủ nhưng Nghiêm Thiện Hoa và tôi không khác nào những người xa lạ. Suốt 25 năm qua, bà ta chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, làm sao mà tôi có thể dễ dàng tin tưởng và đặt cược tương lai xán lạn của bản thân chỉ vì mấy lời đầu môi chót lưỡi của bà ta được?
Tôi bắt đầu thuê thám tử tư chuyên nghiệp để theo dõi bà ta và Kỷ Thần Phong từ ba năm trước. Hàng tuần, văn phòng thám tử sẽ tổng hợp lại toàn bộ những địa điểm mà hai người họ đặt chân đến cùng với các mối quan hệ ngoài xã hội thành một danh sách và gửi cho tôi qua mail.
Nghiêm Thiện Hoa tưởng tôi không biết gì về kỳ thực tập tốt nghiệp của Kỷ Thân Phong nhưng trên thực tế, những chuyện như Kỷ Thần Phong nhận lương thực tập vào ngày nào hay mua một chiếc bánh nhỏ để ăn mừng chuyện vặt vãnh này với bà ta vào lúc nào, tôi đều rõ như lòng bàn tay.
“Chắc chưa nhé.” Monica đi vòng qua tôi, ngồi xuống, “Biết đâu lí do khiến anh yêu đương với phụ nữ chẳng bền là do anh chưa tìm được một ‘hình mẫu’ thích hợp thì sao.”
Dì Hứa Tịch thấy tôi ăn bơ làm biếng suốt ngày nên đành sắp xếp cho tôi một chức vụ giám đốc nhàn hạ trong công ty quản lý người mẫu “Alicia” của dì ấy, chủ yếu là để tôi có thể ra dáng trưởng thành trước mặt Tang Chính Bạch và đỡ bị ông ta mắng mỏ.
Tôi chẳng cần đi làm đúng giờ, cũng chẳng cần đưa ra bất cứ quyết sách gì với việc kinh doanh của công ty. Thỉnh thoảng Hứa Tịch sẽ nhờ tôi duyệt comp card để chọn người mẫu ký hợp đồng, dì ấy luôn miệng “khen” rằng mặc dù con người tôi chẳng giỏi giang gì nhưng nhãn quan chọn người đẹp lại rất độc đáo.
“Không thấy gớm khi quan hệ tình dục với một cơ thể giống y hệt mình à?” Tôi hỏi với thái độ hơi khinh khỉnh.
Tuy chức vụ do tôi đảm nhiệm chẳng quan trọng lắm, nhưng vì ái ngại thân phận của tôi mà hầu hết moi người trong Alicia đều cư xử với tôi bằng thái độ kính trọng theo kiểu xa lánh, hoặc không thì là nịnh bợ. Chỉ có mỗi Monica mới dám pha trò với tôi, thậm chí còn mang cả chuyện nhan sắc ra đùa. Mặc dù đó là bản chất của cô ấy, nhưng phần lớn nguyên nhân vẫn xuất phát từ việc — Monica là người tình đồng tính của Hứa Tịch. Mối quan hệ kiểu yêu đương thật sự đấy, kiểu tình nhân mà sẽ hôn nhau rồi làm tình.
Nếu có lòng hiếu thảo thì tôi đã gọi cô ấy là “chú”, như một sự “tôn kính”.
“Ai bảo giống y hệt nhau.” Monica đưa hai tay ra trước ngực, vẽ uốn một vòng để miêu tả kích cỡ vòng một rồi khen bằng giọng điệu rất đỗi tự hào mà tôi chẳng muốn hiểu, “Ngực của Lisa bự hơn em này, đã thế còn mềm nữa!”
Trong một thoáng bất chợt, Monica làm tôi liên tưởng đến loài gián Mỹ — sinh vật duy nhất trên Trái đất có thể khiến con người bạt vía chỉ bằng tiếng vỗ cánh.
Trước khi tôi kịp suy nghĩ xem mình nên nhận xét thế nào về “bài phát biểu” của Monica thì một tập đưng tài liệu dày cộp đã đập lệch đầu cô ấy sang một bên. Tiếng “bộp” phát ra nghe nhẵn mịn.
Không biết Hứa Tịch đã đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào, đôi môi đỏ mọng của dì mím chặt lại, mặt mày hằm hằm tức giận.
“Nhiếp ảnh gia người ta chờ chực từ bao giờ rồi, còn mình thì ngồi đây tán phét sướng miệng. Chị giao ít việc cho em quá đúng không?”
Monica mếu máo ôm đầu, đứng phắt dậy, không dám nấn ná thêm một giây: “Ôi trời, tại em tưởng chưa đến giờ chứ bộ. Em đi ngay đây, chị đừng cáu em!” Nói xong thì chạy vắt chân lên cổ.
Nhìn cô gái đã khuất bóng sau khúc quanh, Hứa Tịch chỉ biết bất lực lắc đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn tôi.
Tôi tưởng dì định tính sổ chuyện ban nãy với mình, đang toan nhắc dì việc người mở đầu câu chuyện 18+ ấy là người yêu của dì thì lại nghe Hứa Tịch bảo: “Nghe nói cháu lại đuổi bác sĩ tâm lý à?”
Hứa Tịch đẹp lộng lẫy, dì ấy mang nét quyết rũ của một người phụ nữ trưởng thành, khác hoàn toàn so với cô gái sở hữu nụ cười tỏa nắng như Monica.
Tuy là “dì” nhưng thực ra Hứa Tịch chỉ hơn tôi mười tuổi, dì là em gái út của bà Tang, người mẹ trên danh nghĩa của tôi. Vì xu hướng tính dục mà dì đã cắt đứt liên lạc với mọi người trong nhà, ngoại trừ tôi và Tang Chính Bạch.
“Cháu có bị làm sao đâu mà phải gặp bác sĩ tâm lý.” Tôi liếc dì rồi mở điện thoại lên xem tiếp bộ phim đang chiếu dở hồi nãy.
“Hai dì cháu mình có nghĩ thế cũng vô ích, quan trọng là ở bố cháu. Nếu cháu sửa được cái thói giận dữ vô tội vạ của mình, không gây thêm rắc rối cho bố cháu thì bố cháu sẽ không ép cháu đi khám nữa.”
“Điều ông ta muốn không phải là có một đứa con trai.” Tôi bật cười, chỉ trích bằng những lời lẽ đanh thép, “Ông ta chỉ muốn tạo ra một bản sao giống hệt ông ta thôi. Bản sao này phải sống vô cảm, luôn giữ đầu óc ở trạng thái bình tĩnh và khôn ngoan, biết nở nụ cười giả tạo như người máy.”
Từ nhỏ đến giờ, chưa lúc nào tôi khiến ông cảm thấy hài lòng về mình. Tôi từng nghĩ nguyên nhân bắt nguồn từ việc ông quá khe khắt, nhưng giờ ngẫm lại, tôi mới nhận ra vấn đề thực chất xuất phát từ chính bản thân mình. Tôi nào phải hạt giống của ông ta, vậy nên dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể đạt được kết quả như kỳ vọng của ông. Nếu đổi thành Kỷ Thần Phong, biết đâu kết quả sẽ khác.
“Được rồi, đừng nhắc đến ông ấy nữa. Lâu lắm mới thấy cháu đến công ty, buổi trưa đi ăn với dì nhé?” Hứa Tịch chuyển đề tài.
“Thôi ạ, chiều nay cháu có hẹn.”
“Tìm được bạn gái mới rồi à?”
Trong mắt dì ấy, tôi chỉ trở nên bận rộn khi có bạn bè ở bên. Đúng là tôi sẵn lòng đáp ứng nhu cầu của các quý cô, nhưng tiếc rằng không phải lúc này.
“Không, cháu muốn đưa con rùa nhà cháu đi khám.”
Hứa Tịch đang bước về phía bàn làm việc bỗng chững lại như thể guốc bị dính keo, biểu cảm quái gở một cách khó tả hiện lên trên gương mặt.
“Con rùa… nhà cháu?”
Vâng, con rùa nhà cháu.
Bản edit này chỉ có ở wordpress Hải Đường Lê Hoa.
Tôi bỏ con rùa đá Trung Quốc to bằng lòng bàn tay vào hộp carton rồi mang nó đến bệnh viện thú y, nơi mà Kỷ Thần Phong đang làm việc.
Ngồi tại khu vực chờ cùng tôi là một vài người đàn ông và phụ nữ, cộng thêm đám thú cưng của họ. Có lẽ đã đợi đến chán chê, hai cô gái trẻ phía đối diện bắt đầu trò chuyện cùng nhau dù trước đó chỉ là người xa lạ.
“Bà cũng xem trên mạng rồi đến đây hả? Tôi cũng thế nè. Nghe bảo bác sĩ ở đây giỏi lắm, có thể khám cho cả thú cưng nhập từ ngoại về nữa nên tôi mới đưa con cáo này đến xem thế nào.” Cô gái mặc áo trắng vỗ vào hộp mây đặt trên đầu gối.
“Tôi theo dõi tài khoản chính thức của bênh viện lâu lắm rồi, các bài phổ cập kiến thức y khoa về động vật của họ rất chi tiết, đội ngũ bác sĩ giải thích vô cùng tường tận và logic. Nhất là bác sĩ Kỷ mới về ấy, bà thấy mặt ảnh chưa, eo ôi, đẹp trai một cách dữ tợn luôn, người gì đâu mà vừa đẹp trai vừa có trình độ chuyên môn cao.” Cô gái mặc váy hồng khen lấy khen để, độ đề-xi-ben cao hơn so với lúc thường.
Cái bệnh viện thú y nho nhỏ này cũng có tài khoản chính thức cơ à? Đúng là thời đại công nghệ số nhỉ, mọi thứ đều được chuyển đổi qua dạng data.
Mấy hôm trước Hứa Tịch còn rỉ tai bảo rằng, làm gì thì làm nhưng vẫn phải mở tài khoản chính thức để đăng các video hàng ngày về ngành công nghiệp người mẫu lên mạng. Đầu tiên là để quảng bá hình ảnh công ty với công chúng, thứ hai là để chia sẻ thông tin, tránh cho một bộ phận người không biết lại nói rằng đặt chân vào nghề người mẫu không khác nào đặt chân vào động Bàn Tơ, yêu tinh nhền nhện chầu chực khắp nơi.
Chẳng mấy lâu sau đã đến lượt khám cho thú nuôi của hai cô gái kia, họ lần lượt rời đi. Tôi lấy điện thoại ra, search một vài từ khóa và nhanh chóng tìm thấy tài khoản chính thức “Bệnh viện thú y Hạt Sồi Trắng”.
Tôi đeo tai nghe không dây lên rồi nhấn vào video có số lượt xem cao nhất – Nhân vật chính là Kỷ Thần Phong và một con mèo trắng sở hữu cặp mắt hệt như cướp biển.
Con mèo có một thân hình cân đối cùng với bộ lông trắng muốt, con mắt nguyên vẹn mang màu xanh lam thuần khiết, nhưng phần hốc của con mắt bên kia lại hơi trũng xuống, ngoài ra còn thêm cả một vết sẹo gớm ghiếc. Có vẻ nhãn cầu bị nhiễm trùng nặng nên mới phải phẫu thuật loại bỏ.
Trong video, Kỷ Thần Phong đang nằm ngửa trên ghế tựa, đầu nghiêng về một phía, ngực nhẹ nhàng phập phồng, trông như đang ngủ.
Con mèo lông dài màu trắng, có vẻ thuộc giống Ba Tư uyển chuyển đi về phía hắn, nó ngẩng đầu quan sát, lấy đà, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên ngực của người đàn ông.
Kỷ Thần Phong bị đánh thức bởi sức nặng của nó, khuôn mặt không đeo khẩu trang của hắn lộ rõ trong video mà không hề có một dấu hiệu nhỏ nào báo trước. Mắt sâu mày rậm để lại ấn tượng khắc sâu mãi trong lòng người, cặp môi mỏng mang đến vẻ lạnh lùng cùng đường quai hàm sắc nét đã tạo nên một khuôn mặt nam tính có sức tác động vào thị giác một cách hoàn hảo.
Hắn cau mày, trông vẫn mơ màng buồn ngủ lắm. Tôi tưởng hắn sẽ sửng cồ lên, bởi nếu tôi là hắn, chắc tôi sẽ tức phát điên mất, nhưng không, hắn ta chẳng hề thốt ra một tiếng phàn nàn nào mà chỉ cụp mi mắt, bế bổng con mèo trắng lên rồi nhẹ nhàng hôn lên đầu nó như thể đã quá quen, kế đến liên tục dụi cằm vào phần tai con mèo và làm ra những hành động hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình của bản thân.
Chiếc đuôi dài lướt thướt của con mèo trắng khẽ khàng cọ qua cánh tay người đàn ông, nó tựa đầu mình lên vai đối phương, chỉ nhìn cái dáng muốn dính chặt vào người Kỷ Thần Phong kia của nó thôi là biết con mèo này đang — đắc chí thế nào.
Kỷ Thần Phong hôn con mèo trắng một lúc, có vẻ hắn buồn ngủ quá nên ôm nó, rồi lại nằm ngả lưng ra ghế. Con mèo cuộn mình nằm trên ngực hắn, nhắm mắt lại với vẻ thích ý mà chẳng vẫy vùng. Bầu không khí đầm ấm hệt như một đôi tình nhân đang quấn quýt, ôm ấp nhau ngủ.
【Á mẹ ơi, trông yêu chết đi được! 】
【Trái tim này chính thức bị đánh gục, ai đó làm ơn cứu tôi!】
【Mọi người đừng nên, ít nhất là không…】
【Ai cho phép bác sĩ Kỷ đẹp trai nhường này hả, bé tình nguyên đổi mười kí thịt trên cơ thể mình để được ảnh ôm vào lòng rồi hôn chùn chụt lên trán!】
【Tôi vừa xem vừa gáy làm bà cụ 70 tuổi nhà hàng xóm tưởng trời sáng rồi, ựa!】
【Đẹp trai thế này thì ai mà chịu nổi? Ai mà chịu nổi cho được đây?! Đến thuyền trưởng lạnh lùng của chúng ta còn gục ngã cơ mà! Mèo con cũng yêu bằng mắt nhá!】
Đây thậm chí còn không phải video phổ cập kiến thức, xem Kỷ Thần Phong vừa ngủ vừa ôm mèo trong lòng thì hay cái nỗi gì cơ chứ?
Tôi nghĩ mãi vẫn chẳng thể hiểu nổi, đành replay video thêm một lần, khổ nỗi lại bị đống comment chạy tứ tung che hết cả. Sau khi đống comment biến mất, khóe môi hơi cong lên của Kỷ Thần Phong trở nên rõ ràng hơn.
Tôi vốn cho rằng những người có vẻ bề ngoài lạnh lùng không thích hợp để cười, nhưng không ngờ nụ cười của hắn lại khiến tôi liên tưởng tới “nắng ấm mùa đông”. Nếu hắn nộp hồ sơ vào công ty của Hứa Tịch, chắc chắc tôi sẽ bảo dì ký hợp đồng với hắn, sau đó cử hắn đi chụp lookbook áo khoác nam cho bộ sưu tập thu đông.
Tại sao gã trai được nuôi nấng bằng bàn tay của người phụ nữ làm nghề trông trẻ, phải sống lăn lộn trong khu ổ chuột, bị bắt nạt, bị chửi bới bằng những biệt danh thậm tệ kia lại có nụ cười như vậy?
Một cuộc sống không có tiền, không có quyền, thậm chí còn chẳng dành dụm nổi 30 vạn để tiến hành phẫu thuật, nhưng tại sao lại vui vẻ đến vậy?
Tôi tạm dừng video ở cảnh Kỷ Thần Phong bế con mèo và nở một nụ cười dịu dàng.
Biết đâu chỉ đang diễn cho video hot thôi…
“Anh có phải anh Tang không ạ?”
Để ý thần bàn tay đang vẫy vẫy trước, tôi tháo tai nghe ra.
“Tôi đây, đến lượt tôi rồi à?” Tôi cất điện thoại, cầm hộp carton đứng dậy.
“Vâng, anh đi theo tôi nhé.” Y tá dẫn tôi đến đầu hành lang bên kia, “Anh Tang đặt hẹn khám trước với bác sĩ Kỷ đúng không nhỉ? Thú cưng của anh là rùa đá Trung Quốc phải không?”
“Ừ.”
“Bác sĩ Kỷ của chúng tôi nổi tiếng trên mạng lắm. Dạo này có khá nhiều người đặt lịch hẹn với cậu ấy.” Cô y tá mỉm cười.
Tôi đi theo sự chỉ dẫn của y tá, bước vào phòng hội chẩn được đánh số “3”.
“Bác sĩ Kỷ, rùa đá Trung Quốc, khoảng tám tuổi, giống đực, có triệu chứng biếng ăn, thiếu sinh lực.” Y tá đưa tờ đăng kí thông tin tôi điền trước đó cho nam thanh niên ngồi trong phòng rồi bước ra ngoài.
Người kia liếc thoáng qua tấm gỗ, khuôn mặt đeo khẩu trang vốn bị khuất sau máy tính ló ra rồi nhẹ nhàng đọc tên tôi: “Tang… Niệm?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe ăn nhập với ngoại hình của hắn, nhưng âm điệu lại rất lạ lùng, khá giống Monica, không hoàn toàn lạc giọng mà chỉ chưa chuẩn.
“Tôi đây.”
Hắn nhìn mặt tôi một lúc rồi gật đầu, đặt tấm gỗ xuống rồi nhích ghế về phía máy tính: “Thú cưng của cậu tên gì nhỉ?”
Tôi đặt hộp carton lên bàn: “Tiểu Thảo.”
Tính từ lúc nhận nuôi đến giờ thì đây là lần đầu tiên con rùa này có tên chính thức. Ngày thường chỉ có Đường Tất An trìu mến gọi nó là “Tiểu Quy”, thi thoảng tôi vui thì gọi nó là “Con rùa con”.
Sau khi xác nhận tên họ xong, Kỷ Thần Phong đứng dậy cầm lấy hộp carton.
Tôi dễ dàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể hắn từ khoảng cách này, không phải nước hoa, mà cũng chẳng phải mùi sữa tắm, nghe giống… mùi xà phòng giặt quần áo có thể thấy khắp mọi nơi trong bệnh viện.
Giá thành rẻ, giặt hơi rít tay. Cái mùi mà tôi khá ghét.
Kỷ Thần Phong nhẹ nhàng nâng con rùa trong hộp lên, cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể nó trước mặt tôi. Những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve từng mảng mai, rồi đến thân con rùa, không bỏ sót bất cứ vị trí có khả năng đang bị tổn thương nào.
Xem phản ứng của hắn thì trông không phải đang giả vờ, có vẻ Nghiêm Thiện Hoa chưa nói cho hắn biết về thân phận của tôi. Chắc hắn đã biết chuyện có người đã cho mẹ con hắn vay 30 vạn tệ, nhưng hắn không biết rõ người đó là ai.
Chắc hẳn rằng hắn vẫn luôn cảm kích trước “tấm lòng hảo tâm” đã giúp đỡ mình nên lúc nào cũng nghĩ đến việc trả lại tiền cho đối phương càng sớm càng tốt. Nhưng hắn nào biết “tấm lòng hảo tâm” kia chẳng hề mặn mà gì với con số 30 vạn mà chỉ mong hắn chết nhanh nhanh cho sớm chợ.
Nhắc đến đây lại phải nói, phải mất ba năm để trả hết 30 vạn tệ, Kỷ Thần Phong dự định sẽ trả lại toàn bộ số tiền trong hai năm, nhưng lương của bác sĩ thú y đâu thuộc dạng cao lắm. Giá mà đi làm người mẫu, nhận hai hợp đồng quảng cáo, biết đâu có thể trả hết nợ trong vòng một tháng.
Hay tôi đưa cho Nghiêm Thiện Hoa một khoản tiền để bà ta đưa Kỷ Thần Phong ra nước ngoài du học, tôi đỡ phải lo ngay ngáy trong lòng vì hắn cứ nhởn nhơ ở đất nước này…
“Cậu có thể… đừng nhìn tôi chằm chằm được không?” Kỷ Thần Phong lật con rùa lại để kiểm tra phần mai ở bụng của nó, lúc nói chuyện, hắn chỉ đưa mắt liếc qua tôi một cái rồi lại cúi xuống làm việc tiếp.
Tôi sửng sốt, kế đó mới nhận ra là hắn đang nói chuyện với mình.
“Xin lỗi, tại đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với cậu ở ngoài đời nên tôi hơi thiếu ý tứ.” Tôi cười cười rồi bước giật ra sau, kéo giãn khoảng cách để giảm bớt áp lực cho mình.
Hắn không đáp lại lời tôi, không biết là do không quan tâm hay là do lười để ý.
Thấy hắn dồn hết sự chú ý cho con rùa, khóe môi tôi hơi trễ xuống.
Không vui. Chắc hắn chỉ không quen với việc bị người ta nhìn đăm đăm vào thôi, nhưng vào lúc này, bất kể hắn có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ thấy chối tai mà thôi.
Hơn nữa… Rõ ràng hắn là một tên biến thái thích đàn ông, giả vờ thanh cao cái nỗi gì nữa?
“Đang xem gì thế?”
Monica chồm tới từ phía sau rồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của tôi bằng ánh mắt tò mò.
Tôi bình tĩnh thoát khỏi hộp thư thoại, cất điện thoại vào túi rồi mới ngoái đầu nhìn cô ấy.
“Vô duyên hết phần thiên hạ rồi đấy.”
Monica chẳng để bụng chút nào: “Em thấy rồi nhé, anh nào mà đẹp trai vậy, xu hướng tính dục của anh thay đổi rồi hả?”
Năm nay Monica mới hai mươi tư tuổi, cô ấy sở hữu số đo chiều cao đáng ngưỡng mộ – 1 mét 78, nếu đi giày cao gót bảy phân thì cô ấy sẽ cao xấp xỉ tôi. Monica là một trong những người mẫu nữ nổi tiếng nhất trong công ty của dì tôi, vì mang trong mình dòng máu lai pha trộn giữa Ý và Đan Mạch nên mái tóc đỏ hung hiếm gặp cùng những đốm tàn nhang rải rác trên khuôn mặt đã giúp cô trở thành gương mặt được các thương hiệu thể thao nhiệt tình săn đón, và gần như lúc nào lịch trình cũng được xếp kín.
Mặc dù sinh ra và lớn lên ở nước ngoài nhưng Monica rất giỏi tiếng Trung, thậm chí cô ấy còn tự đặt cho mình cái tên tiếng Trung là “Dương Ngọc Hoàn”. Về sau mới biết được vị mỹ nhân này chưa đến ba mươi tuổi đã “hương tan ngọc nát”, lại sợ số phận hẩm hiu ấy vận vào đời mình, nếu không chắc cô ấy vẫn đang ép mọi người gọi mình bằng cái tên Ngọc Hoàn đấy.
(*) Dương Ngọc Hoàn: Dương Quý phi.
“Em thích đàn ông thì thích đi, anh đây chẳng thích đâu.” Tôi lạnh lùng nói.
Những gì Monica vừa liếc lỏm được là bản tóm tắt tình hình gần đây của Kỷ Thần Phong do thám tử tư tôi thuê gửi đến. Trong đó có một tấm ảnh chụp được nháy “lung linh” như comp card của người mẫu nên mới khiến cô ấy hiểu lầm.
(*) Comp card được coi là danh thiếp của một người mẫu, trên đó chứa đầy đủ thông tin liên lạc, chỉ số hình thể, màu mắt, cỡ giày, quần áo…
Dù có quan hệ máu mủ nhưng Nghiêm Thiện Hoa và tôi không khác nào những người xa lạ. Suốt 25 năm qua, bà ta chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, làm sao mà tôi có thể dễ dàng tin tưởng và đặt cược tương lai xán lạn của bản thân chỉ vì mấy lời đầu môi chót lưỡi của bà ta được?
Tôi bắt đầu thuê thám tử tư chuyên nghiệp để theo dõi bà ta và Kỷ Thần Phong từ ba năm trước. Hàng tuần, văn phòng thám tử sẽ tổng hợp lại toàn bộ những địa điểm mà hai người họ đặt chân đến cùng với các mối quan hệ ngoài xã hội thành một danh sách và gửi cho tôi qua mail.
Nghiêm Thiện Hoa tưởng tôi không biết gì về kỳ thực tập tốt nghiệp của Kỷ Thân Phong nhưng trên thực tế, những chuyện như Kỷ Thần Phong nhận lương thực tập vào ngày nào hay mua một chiếc bánh nhỏ để ăn mừng chuyện vặt vãnh này với bà ta vào lúc nào, tôi đều rõ như lòng bàn tay.
“Chắc chưa nhé.” Monica đi vòng qua tôi, ngồi xuống, “Biết đâu lí do khiến anh yêu đương với phụ nữ chẳng bền là do anh chưa tìm được một ‘hình mẫu’ thích hợp thì sao.”
Dì Hứa Tịch thấy tôi ăn bơ làm biếng suốt ngày nên đành sắp xếp cho tôi một chức vụ giám đốc nhàn hạ trong công ty quản lý người mẫu “Alicia” của dì ấy, chủ yếu là để tôi có thể ra dáng trưởng thành trước mặt Tang Chính Bạch và đỡ bị ông ta mắng mỏ.
Tôi chẳng cần đi làm đúng giờ, cũng chẳng cần đưa ra bất cứ quyết sách gì với việc kinh doanh của công ty. Thỉnh thoảng Hứa Tịch sẽ nhờ tôi duyệt comp card để chọn người mẫu ký hợp đồng, dì ấy luôn miệng “khen” rằng mặc dù con người tôi chẳng giỏi giang gì nhưng nhãn quan chọn người đẹp lại rất độc đáo.
“Không thấy gớm khi quan hệ tình dục với một cơ thể giống y hệt mình à?” Tôi hỏi với thái độ hơi khinh khỉnh.
Tuy chức vụ do tôi đảm nhiệm chẳng quan trọng lắm, nhưng vì ái ngại thân phận của tôi mà hầu hết moi người trong Alicia đều cư xử với tôi bằng thái độ kính trọng theo kiểu xa lánh, hoặc không thì là nịnh bợ. Chỉ có mỗi Monica mới dám pha trò với tôi, thậm chí còn mang cả chuyện nhan sắc ra đùa. Mặc dù đó là bản chất của cô ấy, nhưng phần lớn nguyên nhân vẫn xuất phát từ việc — Monica là người tình đồng tính của Hứa Tịch. Mối quan hệ kiểu yêu đương thật sự đấy, kiểu tình nhân mà sẽ hôn nhau rồi làm tình.
Nếu có lòng hiếu thảo thì tôi đã gọi cô ấy là “chú”, như một sự “tôn kính”.
“Ai bảo giống y hệt nhau.” Monica đưa hai tay ra trước ngực, vẽ uốn một vòng để miêu tả kích cỡ vòng một rồi khen bằng giọng điệu rất đỗi tự hào mà tôi chẳng muốn hiểu, “Ngực của Lisa bự hơn em này, đã thế còn mềm nữa!”
Trong một thoáng bất chợt, Monica làm tôi liên tưởng đến loài gián Mỹ — sinh vật duy nhất trên Trái đất có thể khiến con người bạt vía chỉ bằng tiếng vỗ cánh.
Trước khi tôi kịp suy nghĩ xem mình nên nhận xét thế nào về “bài phát biểu” của Monica thì một tập đưng tài liệu dày cộp đã đập lệch đầu cô ấy sang một bên. Tiếng “bộp” phát ra nghe nhẵn mịn.
Không biết Hứa Tịch đã đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào, đôi môi đỏ mọng của dì mím chặt lại, mặt mày hằm hằm tức giận.
“Nhiếp ảnh gia người ta chờ chực từ bao giờ rồi, còn mình thì ngồi đây tán phét sướng miệng. Chị giao ít việc cho em quá đúng không?”
Monica mếu máo ôm đầu, đứng phắt dậy, không dám nấn ná thêm một giây: “Ôi trời, tại em tưởng chưa đến giờ chứ bộ. Em đi ngay đây, chị đừng cáu em!” Nói xong thì chạy vắt chân lên cổ.
Nhìn cô gái đã khuất bóng sau khúc quanh, Hứa Tịch chỉ biết bất lực lắc đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn tôi.
Tôi tưởng dì định tính sổ chuyện ban nãy với mình, đang toan nhắc dì việc người mở đầu câu chuyện 18+ ấy là người yêu của dì thì lại nghe Hứa Tịch bảo: “Nghe nói cháu lại đuổi bác sĩ tâm lý à?”
Hứa Tịch đẹp lộng lẫy, dì ấy mang nét quyết rũ của một người phụ nữ trưởng thành, khác hoàn toàn so với cô gái sở hữu nụ cười tỏa nắng như Monica.
Tuy là “dì” nhưng thực ra Hứa Tịch chỉ hơn tôi mười tuổi, dì là em gái út của bà Tang, người mẹ trên danh nghĩa của tôi. Vì xu hướng tính dục mà dì đã cắt đứt liên lạc với mọi người trong nhà, ngoại trừ tôi và Tang Chính Bạch.
“Cháu có bị làm sao đâu mà phải gặp bác sĩ tâm lý.” Tôi liếc dì rồi mở điện thoại lên xem tiếp bộ phim đang chiếu dở hồi nãy.
“Hai dì cháu mình có nghĩ thế cũng vô ích, quan trọng là ở bố cháu. Nếu cháu sửa được cái thói giận dữ vô tội vạ của mình, không gây thêm rắc rối cho bố cháu thì bố cháu sẽ không ép cháu đi khám nữa.”
“Điều ông ta muốn không phải là có một đứa con trai.” Tôi bật cười, chỉ trích bằng những lời lẽ đanh thép, “Ông ta chỉ muốn tạo ra một bản sao giống hệt ông ta thôi. Bản sao này phải sống vô cảm, luôn giữ đầu óc ở trạng thái bình tĩnh và khôn ngoan, biết nở nụ cười giả tạo như người máy.”
Từ nhỏ đến giờ, chưa lúc nào tôi khiến ông cảm thấy hài lòng về mình. Tôi từng nghĩ nguyên nhân bắt nguồn từ việc ông quá khe khắt, nhưng giờ ngẫm lại, tôi mới nhận ra vấn đề thực chất xuất phát từ chính bản thân mình. Tôi nào phải hạt giống của ông ta, vậy nên dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể đạt được kết quả như kỳ vọng của ông. Nếu đổi thành Kỷ Thần Phong, biết đâu kết quả sẽ khác.
“Được rồi, đừng nhắc đến ông ấy nữa. Lâu lắm mới thấy cháu đến công ty, buổi trưa đi ăn với dì nhé?” Hứa Tịch chuyển đề tài.
“Thôi ạ, chiều nay cháu có hẹn.”
“Tìm được bạn gái mới rồi à?”
Trong mắt dì ấy, tôi chỉ trở nên bận rộn khi có bạn bè ở bên. Đúng là tôi sẵn lòng đáp ứng nhu cầu của các quý cô, nhưng tiếc rằng không phải lúc này.
“Không, cháu muốn đưa con rùa nhà cháu đi khám.”
Hứa Tịch đang bước về phía bàn làm việc bỗng chững lại như thể guốc bị dính keo, biểu cảm quái gở một cách khó tả hiện lên trên gương mặt.
“Con rùa… nhà cháu?”
Vâng, con rùa nhà cháu.
Bản edit này chỉ có ở wordpress Hải Đường Lê Hoa.
Tôi bỏ con rùa đá Trung Quốc to bằng lòng bàn tay vào hộp carton rồi mang nó đến bệnh viện thú y, nơi mà Kỷ Thần Phong đang làm việc.
Ngồi tại khu vực chờ cùng tôi là một vài người đàn ông và phụ nữ, cộng thêm đám thú cưng của họ. Có lẽ đã đợi đến chán chê, hai cô gái trẻ phía đối diện bắt đầu trò chuyện cùng nhau dù trước đó chỉ là người xa lạ.
“Bà cũng xem trên mạng rồi đến đây hả? Tôi cũng thế nè. Nghe bảo bác sĩ ở đây giỏi lắm, có thể khám cho cả thú cưng nhập từ ngoại về nữa nên tôi mới đưa con cáo này đến xem thế nào.” Cô gái mặc áo trắng vỗ vào hộp mây đặt trên đầu gối.
“Tôi theo dõi tài khoản chính thức của bênh viện lâu lắm rồi, các bài phổ cập kiến thức y khoa về động vật của họ rất chi tiết, đội ngũ bác sĩ giải thích vô cùng tường tận và logic. Nhất là bác sĩ Kỷ mới về ấy, bà thấy mặt ảnh chưa, eo ôi, đẹp trai một cách dữ tợn luôn, người gì đâu mà vừa đẹp trai vừa có trình độ chuyên môn cao.” Cô gái mặc váy hồng khen lấy khen để, độ đề-xi-ben cao hơn so với lúc thường.
Cái bệnh viện thú y nho nhỏ này cũng có tài khoản chính thức cơ à? Đúng là thời đại công nghệ số nhỉ, mọi thứ đều được chuyển đổi qua dạng data.
Mấy hôm trước Hứa Tịch còn rỉ tai bảo rằng, làm gì thì làm nhưng vẫn phải mở tài khoản chính thức để đăng các video hàng ngày về ngành công nghiệp người mẫu lên mạng. Đầu tiên là để quảng bá hình ảnh công ty với công chúng, thứ hai là để chia sẻ thông tin, tránh cho một bộ phận người không biết lại nói rằng đặt chân vào nghề người mẫu không khác nào đặt chân vào động Bàn Tơ, yêu tinh nhền nhện chầu chực khắp nơi.
Chẳng mấy lâu sau đã đến lượt khám cho thú nuôi của hai cô gái kia, họ lần lượt rời đi. Tôi lấy điện thoại ra, search một vài từ khóa và nhanh chóng tìm thấy tài khoản chính thức “Bệnh viện thú y Hạt Sồi Trắng”.
Tôi đeo tai nghe không dây lên rồi nhấn vào video có số lượt xem cao nhất – Nhân vật chính là Kỷ Thần Phong và một con mèo trắng sở hữu cặp mắt hệt như cướp biển.
Con mèo có một thân hình cân đối cùng với bộ lông trắng muốt, con mắt nguyên vẹn mang màu xanh lam thuần khiết, nhưng phần hốc của con mắt bên kia lại hơi trũng xuống, ngoài ra còn thêm cả một vết sẹo gớm ghiếc. Có vẻ nhãn cầu bị nhiễm trùng nặng nên mới phải phẫu thuật loại bỏ.
Trong video, Kỷ Thần Phong đang nằm ngửa trên ghế tựa, đầu nghiêng về một phía, ngực nhẹ nhàng phập phồng, trông như đang ngủ.
Con mèo lông dài màu trắng, có vẻ thuộc giống Ba Tư uyển chuyển đi về phía hắn, nó ngẩng đầu quan sát, lấy đà, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên ngực của người đàn ông.
Kỷ Thần Phong bị đánh thức bởi sức nặng của nó, khuôn mặt không đeo khẩu trang của hắn lộ rõ trong video mà không hề có một dấu hiệu nhỏ nào báo trước. Mắt sâu mày rậm để lại ấn tượng khắc sâu mãi trong lòng người, cặp môi mỏng mang đến vẻ lạnh lùng cùng đường quai hàm sắc nét đã tạo nên một khuôn mặt nam tính có sức tác động vào thị giác một cách hoàn hảo.
Hắn cau mày, trông vẫn mơ màng buồn ngủ lắm. Tôi tưởng hắn sẽ sửng cồ lên, bởi nếu tôi là hắn, chắc tôi sẽ tức phát điên mất, nhưng không, hắn ta chẳng hề thốt ra một tiếng phàn nàn nào mà chỉ cụp mi mắt, bế bổng con mèo trắng lên rồi nhẹ nhàng hôn lên đầu nó như thể đã quá quen, kế đến liên tục dụi cằm vào phần tai con mèo và làm ra những hành động hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình của bản thân.
Chiếc đuôi dài lướt thướt của con mèo trắng khẽ khàng cọ qua cánh tay người đàn ông, nó tựa đầu mình lên vai đối phương, chỉ nhìn cái dáng muốn dính chặt vào người Kỷ Thần Phong kia của nó thôi là biết con mèo này đang — đắc chí thế nào.
Kỷ Thần Phong hôn con mèo trắng một lúc, có vẻ hắn buồn ngủ quá nên ôm nó, rồi lại nằm ngả lưng ra ghế. Con mèo cuộn mình nằm trên ngực hắn, nhắm mắt lại với vẻ thích ý mà chẳng vẫy vùng. Bầu không khí đầm ấm hệt như một đôi tình nhân đang quấn quýt, ôm ấp nhau ngủ.
【Á mẹ ơi, trông yêu chết đi được! 】
【Trái tim này chính thức bị đánh gục, ai đó làm ơn cứu tôi!】
【Mọi người đừng nên, ít nhất là không…】
【Ai cho phép bác sĩ Kỷ đẹp trai nhường này hả, bé tình nguyên đổi mười kí thịt trên cơ thể mình để được ảnh ôm vào lòng rồi hôn chùn chụt lên trán!】
【Tôi vừa xem vừa gáy làm bà cụ 70 tuổi nhà hàng xóm tưởng trời sáng rồi, ựa!】
【Đẹp trai thế này thì ai mà chịu nổi? Ai mà chịu nổi cho được đây?! Đến thuyền trưởng lạnh lùng của chúng ta còn gục ngã cơ mà! Mèo con cũng yêu bằng mắt nhá!】
Đây thậm chí còn không phải video phổ cập kiến thức, xem Kỷ Thần Phong vừa ngủ vừa ôm mèo trong lòng thì hay cái nỗi gì cơ chứ?
Tôi nghĩ mãi vẫn chẳng thể hiểu nổi, đành replay video thêm một lần, khổ nỗi lại bị đống comment chạy tứ tung che hết cả. Sau khi đống comment biến mất, khóe môi hơi cong lên của Kỷ Thần Phong trở nên rõ ràng hơn.
Tôi vốn cho rằng những người có vẻ bề ngoài lạnh lùng không thích hợp để cười, nhưng không ngờ nụ cười của hắn lại khiến tôi liên tưởng tới “nắng ấm mùa đông”. Nếu hắn nộp hồ sơ vào công ty của Hứa Tịch, chắc chắc tôi sẽ bảo dì ký hợp đồng với hắn, sau đó cử hắn đi chụp lookbook áo khoác nam cho bộ sưu tập thu đông.
Tại sao gã trai được nuôi nấng bằng bàn tay của người phụ nữ làm nghề trông trẻ, phải sống lăn lộn trong khu ổ chuột, bị bắt nạt, bị chửi bới bằng những biệt danh thậm tệ kia lại có nụ cười như vậy?
Một cuộc sống không có tiền, không có quyền, thậm chí còn chẳng dành dụm nổi 30 vạn để tiến hành phẫu thuật, nhưng tại sao lại vui vẻ đến vậy?
Tôi tạm dừng video ở cảnh Kỷ Thần Phong bế con mèo và nở một nụ cười dịu dàng.
Biết đâu chỉ đang diễn cho video hot thôi…
“Anh có phải anh Tang không ạ?”
Để ý thần bàn tay đang vẫy vẫy trước, tôi tháo tai nghe ra.
“Tôi đây, đến lượt tôi rồi à?” Tôi cất điện thoại, cầm hộp carton đứng dậy.
“Vâng, anh đi theo tôi nhé.” Y tá dẫn tôi đến đầu hành lang bên kia, “Anh Tang đặt hẹn khám trước với bác sĩ Kỷ đúng không nhỉ? Thú cưng của anh là rùa đá Trung Quốc phải không?”
“Ừ.”
“Bác sĩ Kỷ của chúng tôi nổi tiếng trên mạng lắm. Dạo này có khá nhiều người đặt lịch hẹn với cậu ấy.” Cô y tá mỉm cười.
Tôi đi theo sự chỉ dẫn của y tá, bước vào phòng hội chẩn được đánh số “3”.
“Bác sĩ Kỷ, rùa đá Trung Quốc, khoảng tám tuổi, giống đực, có triệu chứng biếng ăn, thiếu sinh lực.” Y tá đưa tờ đăng kí thông tin tôi điền trước đó cho nam thanh niên ngồi trong phòng rồi bước ra ngoài.
Người kia liếc thoáng qua tấm gỗ, khuôn mặt đeo khẩu trang vốn bị khuất sau máy tính ló ra rồi nhẹ nhàng đọc tên tôi: “Tang… Niệm?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe ăn nhập với ngoại hình của hắn, nhưng âm điệu lại rất lạ lùng, khá giống Monica, không hoàn toàn lạc giọng mà chỉ chưa chuẩn.
“Tôi đây.”
Hắn nhìn mặt tôi một lúc rồi gật đầu, đặt tấm gỗ xuống rồi nhích ghế về phía máy tính: “Thú cưng của cậu tên gì nhỉ?”
Tôi đặt hộp carton lên bàn: “Tiểu Thảo.”
Tính từ lúc nhận nuôi đến giờ thì đây là lần đầu tiên con rùa này có tên chính thức. Ngày thường chỉ có Đường Tất An trìu mến gọi nó là “Tiểu Quy”, thi thoảng tôi vui thì gọi nó là “Con rùa con”.
Sau khi xác nhận tên họ xong, Kỷ Thần Phong đứng dậy cầm lấy hộp carton.
Tôi dễ dàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể hắn từ khoảng cách này, không phải nước hoa, mà cũng chẳng phải mùi sữa tắm, nghe giống… mùi xà phòng giặt quần áo có thể thấy khắp mọi nơi trong bệnh viện.
Giá thành rẻ, giặt hơi rít tay. Cái mùi mà tôi khá ghét.
Kỷ Thần Phong nhẹ nhàng nâng con rùa trong hộp lên, cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể nó trước mặt tôi. Những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve từng mảng mai, rồi đến thân con rùa, không bỏ sót bất cứ vị trí có khả năng đang bị tổn thương nào.
Xem phản ứng của hắn thì trông không phải đang giả vờ, có vẻ Nghiêm Thiện Hoa chưa nói cho hắn biết về thân phận của tôi. Chắc hắn đã biết chuyện có người đã cho mẹ con hắn vay 30 vạn tệ, nhưng hắn không biết rõ người đó là ai.
Chắc hẳn rằng hắn vẫn luôn cảm kích trước “tấm lòng hảo tâm” đã giúp đỡ mình nên lúc nào cũng nghĩ đến việc trả lại tiền cho đối phương càng sớm càng tốt. Nhưng hắn nào biết “tấm lòng hảo tâm” kia chẳng hề mặn mà gì với con số 30 vạn mà chỉ mong hắn chết nhanh nhanh cho sớm chợ.
Nhắc đến đây lại phải nói, phải mất ba năm để trả hết 30 vạn tệ, Kỷ Thần Phong dự định sẽ trả lại toàn bộ số tiền trong hai năm, nhưng lương của bác sĩ thú y đâu thuộc dạng cao lắm. Giá mà đi làm người mẫu, nhận hai hợp đồng quảng cáo, biết đâu có thể trả hết nợ trong vòng một tháng.
Hay tôi đưa cho Nghiêm Thiện Hoa một khoản tiền để bà ta đưa Kỷ Thần Phong ra nước ngoài du học, tôi đỡ phải lo ngay ngáy trong lòng vì hắn cứ nhởn nhơ ở đất nước này…
“Cậu có thể… đừng nhìn tôi chằm chằm được không?” Kỷ Thần Phong lật con rùa lại để kiểm tra phần mai ở bụng của nó, lúc nói chuyện, hắn chỉ đưa mắt liếc qua tôi một cái rồi lại cúi xuống làm việc tiếp.
Tôi sửng sốt, kế đó mới nhận ra là hắn đang nói chuyện với mình.
“Xin lỗi, tại đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với cậu ở ngoài đời nên tôi hơi thiếu ý tứ.” Tôi cười cười rồi bước giật ra sau, kéo giãn khoảng cách để giảm bớt áp lực cho mình.
Hắn không đáp lại lời tôi, không biết là do không quan tâm hay là do lười để ý.
Thấy hắn dồn hết sự chú ý cho con rùa, khóe môi tôi hơi trễ xuống.
Không vui. Chắc hắn chỉ không quen với việc bị người ta nhìn đăm đăm vào thôi, nhưng vào lúc này, bất kể hắn có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ thấy chối tai mà thôi.
Hơn nữa… Rõ ràng hắn là một tên biến thái thích đàn ông, giả vờ thanh cao cái nỗi gì nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất