Chương 96: Đầu hạ
Mây trắng thuần khiết dần dần biến hóa thành mây mưa u ám, cảm giác mười phần áp bách, không biết khi nào một trận mưa mới có thể giáng xuống.
Vu Nhiên như nghiện trêu chọc Sở Miên, nói hắn "không biết kiểm điểm", "không biết xấu hổ", "kéo dài không yếu", biến đổi đa dạng những từ ngữ từng nghe qua trong tiết ngữ văn nói cho hắn, cuối cùng miệng còn "chậc chậc chậc", lắc đầu đánh giá: "Cậu này giả trinh tiết liệt nữ."
Sở Miên dừng bước, lạnh lùng liếc qua, trả lời lại một cách mỉa mai: "Không phải xứng đôi với lưu manh vô lại như cậu sao?"
"Hả? À... He he." Vu Nhiên không biết vui vẻ cái gì, đi lên trước ôm lưng Sở Miên, "Nhưng tớ cũng không có ức hiếp cậu chứ? Không phải tớ đối với cậu là câu nói kia sao, cái gì mà "ngậm trong miệng sợ tan"."
"Còn không bằng cậu chỉ nói nửa câu đầu."
Bọn họ tan học, cùng nhau ra cổng trường, đi qua bên kia đường lớn. Vu Nhiên trước kia còn quấn lấy Sở Miên ấp ấp ôm ôm, hiện tại lại không nói thêm một câu vô nghĩa, chạy nhanh lộn lại chờ xe, chỉ vì về nhà ôn tập sớm một chút.
Sở Miên ở phía sau nhìn bóng dáng cậu đi xa, trong lòng hơi hơi so đo cậu hôm nay lại quên nói "Hẹn gặp lại" với mình.
Mưa to tầm tã buông xuống buổi đêm, sau hôm nay, rất nhiều ngày liên tục đều là ngày nắng chói chang.
Thành tích thi thử được công bố, các bạn học xếp hạng hai mươi trở lên của hai ban tự nhiên xã hội sẽ được dán ảnh lên bảng vàng danh dự cuối hàng hiên. Vừa tan học, các bạn học đều vây quanh chỗ đó, chật như nêm cối.
Thứ đầu tiên bọn họ chú ý tới là ảnh thẻ của nhóm học bá thay vì điểm của họ. Có người còn nói tiệm ảnh nào chụp gương mặt của Sở Miên thì đều có thể dùng thành phẩm làm hình quảng cáo, in trên bảng hiệu.
"Sở Miên thi được 675!" Các bạn học kinh ngạc, cảm thán không thôi, lại nhìn qua, còn có xếp hạng thi thử toàn thành phố của hắn – "14".
Nếu có thể duy trì thành tích này đến thi đại học, tuyệt đối có thể làm trung học Thành Tuấn nở mày nở mặt. Lãnh đạo trường vô cùng coi trọng hắn, họp phụ huynh còn cố ý mời Diệp Chi Hàm đến văn phòng nói chuyện, đề tài xoay xung quanh phương hướng ôn tập của Sở Miên những ngày tiếp theo, cũng vô cùng quan tâm tới tình trạng bệnh ngủ rũ gần đây của hắn.
Sở Miên từ đầu đến cuối đều im lặng ngồi trên sofa, lười tham gia thảo luận, trong đầu bắt đầu yên lặng đọc thuộc thơ cổ.
"Kỳ thật còn có một việc, chúng tôi đã muốn tâm sự cùng chị Diệp từ sớm. Hẳn chị cũng đã biết tình hình, lũ trẻ đang ở tuổi dậy thì, tràn đầy tinh lực, cũng khó tránh khỏi nói chuyện yêu đương..." Tổ trưởng nói xong câu đó, cười hai tiếng, giảm bớt xấu hổ của đề tài, "Chính là, dù sao hiện tại chỉ còn mấy chục ngày nữa đã đến thi đại học, lại phí thời gian – "
Sở Miên ngồi đối diện bà bỗng nhiên ngẩng đầu, thành thật nói: "Bởi vì có Vu Nhiên nên em mới có thể thi được điểm cao như vậy, nếu cậu ấy không ở bên cạnh em, thành tích của em nhất định sẽ thụt lùi."
Nói xong lời này, không khí văn phòng cứng lại hai giây. Các giáo viên nhất loạt dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Diệp Chi Hàm, hy vọng cô có thể sử dụng thân phận mẹ ruột để ngăn cản Sở Miên.
Nhưng cô chỉ cong cong khóe môi, ưu nhã cúi đầu nhấp một ngụm nước trà, nói: "Nếu không có việc khác thì tôi xin phép đi về trước."
"Vậy chị nhìn Sở Miên – "
"Thằng bé đã mười tám tuổi, tôi tin tưởng có rất nhiều việc thằng bé đều có thể dùng lý trí quyết định." Diệp Chi Hàm nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn Sở Miên, "Cho nên nếu có vấn đề gì, các giáo viên trực tiếp nói chuyện với thằng bé là được, Sở Miên vốn là một đứa nhỏ trưởng thành sớm."
Các giáo viên ngẩn người, chậm rãi đứng dậy: "A... Được. Để chúng tôi đưa chị ra ngoài."
Mặt Sở Miên vô cảm, đi theo chân những người lớn này, thấy bọn họ không có ai chú ý tới mình thì lặng lẽ rời đi.
Khi quay về phòng học, mọi người đang sôi nổi bàn luận thành tích của Thôi Hà. Có nhiều người cho rằng cô gian lận, nhưng ngẫm lại cẩn thận, tất cả những kỳ thi lớn nhỏ trước đó cô đều làm bài thi thành thật, giở trò gian lận thi thử thì không có ý nghĩa.
Khi bọn họ nhìn thấy đáp án bài toán cuối cùng của Thôi Hà, phỏng đoán trước đó tự sụp đổ, nhất loạt nghi hoặc cô đã trải qua cái gì mà đột nhiên trở nên thông tuệ như vậy. Phải biết rằng thành tích trước đó của cô đều không phân cao thấp với Vu Nhiên.
Vu Nhiên nhìn thấy thành tích "618" của Thôi Hà thì vô cùng khiếp sợ, phẫn nộ chất vấn cô: "Cậu cậu cậu có phải ăn thần dược không! Chia cho tớ với!"
Phương Chiêu nói: "Chắc là lén ra ngoài học bổ túc."
"Này có cái gì mà "lén"." Thôi Hà thờ ơ trả lời, "Mấy bài ở sau không phải các thầy cô đều đã giảng rồi sao? Nghe hiểu rồi nhớ kỹ, chờ gặp bài cùng dạng thì nhớ lại một chút, xong là giải được thôi."
"Vậy tại sao kiểm tra bình thường cậu không làm?"
"Còn không phải là sắp thi đại học sao! Giải một đề thi như vậy phí bao nhiêu tế bào não của tôi, phiền toái muốn chết, bình thường tự mình biết là được rồi." Thôi Hà tùy tiện nhét bài thi thử vào ngăn bàn, "Đề ra cũng không khó như tưởng tượng, sớm biết như vậy thì tuần trước tôi đã không thức đêm ôn tập."
Vu Nhiên á khẩu không nói được gì, Phương Chiêu bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai cậu: "Người so với người sẽ tức chết, những người có thiên phú như vậy không cùng đường băng với chúng ta."
Sở Miên đi tới ngồi xuống, cầm phiếu điểm của Vu Nhiên, nhìn thấy chữ "Tổng điểm: 427" ở trên.
"Điểm này có ổn không?" Sở Miên hỏi cậu.
"Nếu dựa vào điểm chuẩn dự đoán... Tớ chỉ được tầm bảy phần." Vu Nhiên không đủ tự tin, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà ngữ văn tiếng Anh đủ điểm, có thể ổn định trên 80."
"Môn nào kém?"
"Vật lý, 42." Vu Nhiên nói, "Thế giới này quá thần bí."
Sở Miên tìm được bài thi vật lý trên mặt bàn hỗn độn của Vu Nhiên, nhìn lướt qua một lần, nắm giữ được chỗ nào đang yếu của cậu.
"Giảng cho cậu một lần." Sở Miên không buồn phân trần, lấy giấy nháp ra.
"Không cần, cậu còn bận của cậu. Dù sao lát nữa đi học thì giáo viên cũng sẽ giảng."
"Tớ muốn tăng thêm ấn tượng cho cậu." Sở Miên dùng bút nhẹ nhàng gõ đầu Vu Nhiên một chút, "Cậu làm sai nhiều như vậy, dù có nghe hết hẳn cũng không nhớ được nhiều đúng không?"
"Ừ." Vu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, nghe Sở Miên giảng bài.
Chờ giảng giải xong bài thi vật lý, Vu Nhiên nhìn đồng hồ, mau chóng nói với Sở Miên, "Về sau cậu đừng giảng cho tớ nữa, làm chậm trễ việc ôn tập của cậu, để tớ tự hỏi giáo viên là được rồi."
"Giảng bài cho cậu cũng là ôn tập."
"Của tớ đều là kiến thức cơ bản, có cái gì cho cậu ôn tập? Không phải khi đi học giáo viên còn nói "Năm bạn học đứng đầu hiện tại nên tập trung vào những bài cuối cùng", còn không phải tương đương với những câu khác đều dễ dàng với các cậu sao." Vu Nhiên biết Sở Miên muốn thành tích của mình tốt hơn một chút, nhưng trình độ hai người chênh lệch quá lớn, bản thân không thể kéo nhịp độ học tập của Sở Miên xuống.
"Tớ sẽ nâng điểm của tớ thật nhanh, cậu chỉ cần nghiên cứu những đề khó của cậu thôi, đừng phân tâm." Vu Nhiên nâng hai má hắn lên, "Đương nhiên là nếu cậu muốn phân tâm thì tớ cũng sẵn lòng giúp cậu."
Sở Miên do dự một lát, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Vu Nhiên, "Vậy nếu giáo viên giải thích cho cậu chưa rõ thì nhất định phải hỏi tớ."
"Ừ, yên tâm." Vu Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua bảng đếm ngược ngày, "Tớ bảo đảm với cậu, vòng hai thi được trên 450, được không?"
"480."
"Này... Cũng được." Vu Nhiên tính tính, mỗi môn phải thêm tầm mười điểm, nghiêm túc học tập hẳn cũng không khó.
Ngày thi đại học càng lúc càng gần, thời gian đi học giống như không đủ dùng. Mỗi một lần tra lại kiến thức, các bạn học đều có thể phát hiện vấn đề mới của từng người. Hơn một nửa lớp trở lên mỗi ngày đều phải thức tới một hai giờ sáng mới có thể ngủ, sáu giờ sáng lại rời giường, thiếu ngủ nghiêm trọng, thậm chí trí nhớ cũng giảm xuống.
Gần đây trên mạng có câu nói đang rất hot, xuất phát từ một bức thư từ chức, nội dung là "Thế giới lớn như vậy, tôi muốn khám phá hết". Sở Miên vô tình nhìn thấy, trong lòng có chút xúc động, khi rảnh rỗi thì hỏi Vu Nhiên: "Sau khi tốt nghiệp thì có muốn đi đâu chơi không?"
Vu Nhiên chờ mong không thôi, trả lời: "Ra quán điện tử!"
"Vậy coi như tớ chưa hỏi." Sở Miên chán nản thu lại tầm mắt, cúi đầu làm bài.
"Làm sao vậy? Có phải cậu muốn "cái kia" không?"
"Cái nào?"
Vu Nhiên không nghĩ ra từ "du lịch tốt nghiệp", thuận miệng đổi cách nói: "Hưởng tuần trăng mật."
Ngòi bút Sở Miên dừng lại, xoay mặt nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, bật cười ra tiếng, "Đương nhiên cũng có thể."
"Nhưng mùa hè rất nóng, đi ra ngoài sẽ phơi thành người khô, cậu còn sợ bị đen."
"Tớ sợ bao giờ, chỉ là tớ không muốn bị tia tử ngoại chiếu vào thôi."
Vu Nhiên ghé vào bàn trầm tư: "Đi nơi nào chơi... Bây giờ nghĩ thì còn lâu quá, không thì chúng ta tốt nghiệp rồi nói?"
"Được, tớ có thể nhờ cô tớ hỗ trợ xem trước, tìm nơi nào phù hợp với hai chúng ta."
Vu Nhiên kỳ thật là người không quá thích đi du lịch, bởi vì khi còn nhỏ, mỗi lần xa nhà thì đều là bị cha mẹ dẫn lên núi, mệt đến chết khiếp, làm cho cậu đem từ "du lịch" thành cùng loại với "leo núi" trong tiềm thức.
Một lúc sau, cậu nhớ ra "du lịch tốt nghiệp" đã trở thành một trào lưu trên Internet, khó hiểu hỏi Sở Miên: "Vì sao đều là du lịch tốt nghiệp, mà không ai đi "du lịch nhập học"?"
"Cảm giác nghi thức." Sở Miên nói, "Đại khái giống như cảm giác chấm một dấu chấm cho thanh xuân của mình vậy, muốn cho nó càng thêm viên mãn, càng thêm tuyệt vời hơn một chút, cho nên cần du lịch sau tốt nghiệp làm nghi thức."
"Thì ra là thế! Nhưng mà thanh xuân của chúng ta không kết thúc nhanh như vậy." Vu Nhiên đếm đầu ngón tay tính, "Sau khi tốt nghiệp cao trung phải chờ thêm hai tháng nữa tớ mới mười tám, nói vậy thì phải đến tốt nghiệp đại học lại chấm một dấu chấm cho thanh xuân, đúng không?"
Cậu chờ Sở Miên phụ họa.
Bút trong tay Sở Miên bất tri bất giác ngừng lại, hắn vô thức xoay xoay nó vài vòng, nhìn chằm chằm mặt bàn, chậm rãi nói: "Không có dấu chấm."
"Hả?"
"Trước đó... không phải cậu đã thề với tớ sao? Trong lễ trưởng thành, dùng danh nghĩa thanh xuân."
"À à, đúng vậy." Vu Nhiên nghiêm túc nghe hắn nói.
Sở Miên buông bút, nghiêng người nhìn cậu chăm chú: "Cho nên, chỉ cần cậu vẫn luôn ở bên người tớ, thanh xuân của chúng ta sẽ không kết thúc."
Giọng nói dịu dàng này khiến Vu Nhiên sửng sốt, lòng nổi sóng cuồn cuộn.
Sau đó cậu ngơ ngẩn giơ tay lên, sờ soạng ngực Sở Miên một lúc, "Cậu là yêu quái sao, hút tinh khí của tớ thì có thể trường sinh bất lão?"
Sở Miên bắt được mu bàn tay của cậu, có phần bực bội, nhưng vẫn nhịn xuống, nói sang chuyện khác: "Tớ mệt rồi, đi pha cà phê cho tớ."
"Ái chà, hôm nay sai khiến tớ hăng hái như vậy? Tớ không thèm đi." Vu Nhiên rút tay về, tâm lý phản nghịch bừng lên.
"Tớ đây nhờ cậu vậy." Ngữ điệu Sở Miên mềm xuống.
"Được nha!" Vu Nhiên vô cùng sảng khoái đứng dậy, trước khi đi sờ sờ tóc Sở Miên, bỗng nhiên gọi hắn một tiếng "Bé ngoan".
Xưng hô này khiến Sở Miên cảm thấy khó ở đến mức da đầu tê dại, nhíu mày đẩy cậu ra: "Đừng có gọi bậy tớ."
Vu Nhiên thoải mái cười to, ôm cái ly cùng gói cà phê, đi ra bên máy nước nóng lấy nước.
Đang là thời gian lớp mười lớp mười một tập thể dục giữa giờ, trên sân thể dục truyền đến tiếng nhạc 《 Hành khúc vận động viên 》rõ ràng. Tuần này Sở Miên ngồi dựa vào cửa sổ, quay đầu là nhìn thấy các đàn em tinh thần phấn chấn đi thành từng nhóm ngang qua, nói nói cười cười, vô cùng hăng hái.
Ánh nắng cuối tháng tư tươi sáng, cây xanh mon mởn đầy sức sống. Sắp tới lập hạ, độ ấm trong nhà lẫn bên ngoài đều vừa vặn.
"Tớ về rồi đây." Vu Nhiên bưng ly sứ bốc khói, "Tớ chưa cho đường đâu, cậu thêm nhiều ít tùy ý, cẩn thận kẻo nóng."
"Tớ quên mang đường rồi."
"Vậy làm sao bây giờ? Hay là cậu ăn cái này?" Vu Nhiên lấy một gói kẹo sữa Vượng Tử từ ngăn bàn ra, "Uống một ngụm ăn một viên."
"Cũng không phải là uống thuốc Bắc." Sở Miên cười cười nhấp miệng, cà phê hơi đắng, chỉ cần từ cảm nhận vị giác cũng đủ nâng cao tinh thần.
Vu Nhiên tùy tay đùa nghịch lọ thuốc trên bàn Sở Miên, "Hiện tại chỉ uống một loại này sao?"
"Ừ, bác sĩ nói uống nhiều loại có khả năng sẽ có tác dụng phụ, ảnh hưởng tới trí nhớ. Hơn nữa một tháng gần đây tình trạng của tớ rất tốt, tạm ngừng thuốc cũng không tăng nặng lên."
Sở Miên nói xong, nhịn không được mà che miệng ngáp một cái, buông ly cà phê, khoanh hai tay ghé vào trên bàn.
Vu Nhiên cũng học dáng vẻ nằm sấp xuống của hắn, khi hai người mặt đối mặt lại không hiểu sao ăn ý tới mức thi xem ai không nháy mắt lâu hơn. Không tới mấy chục giây, hai mắt Vu Nhiên đã ướt đẫm khép lại, nhăn lại thật chặt, sau đó lại mở, khiến cho Sở Miên bật cười.
Hai người đều ghé trên bàn, trong mắt người khác thì là đang ngủ. Vu Nhiên lau sạch nước mắt trên hốc mắt, sau đó thấy Sở Miên ngoắc ngón tay với cậu một chút.
Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi mà thò lại gần, bỗng nhiên bị Sở Miên đè chặt gáy, lại đẩy lên trước một chút.
Vị cà phê thơm nồng tinh khiết lập tức khuếch tán trong miệng bọn họ, hai người lặng lẽ hôn nhau trong lớp học ầm ĩ, giữa những người đều đang ở độ tuổi đẹp nhất. Gió đầu hạ thổi từ ngoài cửa sổ vào, lướt qua cổ áo bọn họ.
Mùa hè năm 2015 lập tức sẽ tới.
- ----------
1 chiếc status Weibo của tác giả:
Sở Miên có loại bình tĩnh vượt trội so với bạn cùng tuổi, nhưng khi đối mặt với Vu Nhiên sẽ vô cùng ngây thơ. Hôm nay tan học, Vu Nhiên không nói "Hẹn gặp lại" với hắn, hắn sẽ so đo tới mức buổi tối sẽ mất ngủ, ngày hôm sau sẽ cố ý ngã vào người Vu Nhiên ngủ.
- -------------
Tác giả confirm du lịch tốt nghiệp của 2 ông thần này là đến Nhật Bổn leo tháp Tokyo xem Onepiece nhaaaaa
Vu Nhiên như nghiện trêu chọc Sở Miên, nói hắn "không biết kiểm điểm", "không biết xấu hổ", "kéo dài không yếu", biến đổi đa dạng những từ ngữ từng nghe qua trong tiết ngữ văn nói cho hắn, cuối cùng miệng còn "chậc chậc chậc", lắc đầu đánh giá: "Cậu này giả trinh tiết liệt nữ."
Sở Miên dừng bước, lạnh lùng liếc qua, trả lời lại một cách mỉa mai: "Không phải xứng đôi với lưu manh vô lại như cậu sao?"
"Hả? À... He he." Vu Nhiên không biết vui vẻ cái gì, đi lên trước ôm lưng Sở Miên, "Nhưng tớ cũng không có ức hiếp cậu chứ? Không phải tớ đối với cậu là câu nói kia sao, cái gì mà "ngậm trong miệng sợ tan"."
"Còn không bằng cậu chỉ nói nửa câu đầu."
Bọn họ tan học, cùng nhau ra cổng trường, đi qua bên kia đường lớn. Vu Nhiên trước kia còn quấn lấy Sở Miên ấp ấp ôm ôm, hiện tại lại không nói thêm một câu vô nghĩa, chạy nhanh lộn lại chờ xe, chỉ vì về nhà ôn tập sớm một chút.
Sở Miên ở phía sau nhìn bóng dáng cậu đi xa, trong lòng hơi hơi so đo cậu hôm nay lại quên nói "Hẹn gặp lại" với mình.
Mưa to tầm tã buông xuống buổi đêm, sau hôm nay, rất nhiều ngày liên tục đều là ngày nắng chói chang.
Thành tích thi thử được công bố, các bạn học xếp hạng hai mươi trở lên của hai ban tự nhiên xã hội sẽ được dán ảnh lên bảng vàng danh dự cuối hàng hiên. Vừa tan học, các bạn học đều vây quanh chỗ đó, chật như nêm cối.
Thứ đầu tiên bọn họ chú ý tới là ảnh thẻ của nhóm học bá thay vì điểm của họ. Có người còn nói tiệm ảnh nào chụp gương mặt của Sở Miên thì đều có thể dùng thành phẩm làm hình quảng cáo, in trên bảng hiệu.
"Sở Miên thi được 675!" Các bạn học kinh ngạc, cảm thán không thôi, lại nhìn qua, còn có xếp hạng thi thử toàn thành phố của hắn – "14".
Nếu có thể duy trì thành tích này đến thi đại học, tuyệt đối có thể làm trung học Thành Tuấn nở mày nở mặt. Lãnh đạo trường vô cùng coi trọng hắn, họp phụ huynh còn cố ý mời Diệp Chi Hàm đến văn phòng nói chuyện, đề tài xoay xung quanh phương hướng ôn tập của Sở Miên những ngày tiếp theo, cũng vô cùng quan tâm tới tình trạng bệnh ngủ rũ gần đây của hắn.
Sở Miên từ đầu đến cuối đều im lặng ngồi trên sofa, lười tham gia thảo luận, trong đầu bắt đầu yên lặng đọc thuộc thơ cổ.
"Kỳ thật còn có một việc, chúng tôi đã muốn tâm sự cùng chị Diệp từ sớm. Hẳn chị cũng đã biết tình hình, lũ trẻ đang ở tuổi dậy thì, tràn đầy tinh lực, cũng khó tránh khỏi nói chuyện yêu đương..." Tổ trưởng nói xong câu đó, cười hai tiếng, giảm bớt xấu hổ của đề tài, "Chính là, dù sao hiện tại chỉ còn mấy chục ngày nữa đã đến thi đại học, lại phí thời gian – "
Sở Miên ngồi đối diện bà bỗng nhiên ngẩng đầu, thành thật nói: "Bởi vì có Vu Nhiên nên em mới có thể thi được điểm cao như vậy, nếu cậu ấy không ở bên cạnh em, thành tích của em nhất định sẽ thụt lùi."
Nói xong lời này, không khí văn phòng cứng lại hai giây. Các giáo viên nhất loạt dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Diệp Chi Hàm, hy vọng cô có thể sử dụng thân phận mẹ ruột để ngăn cản Sở Miên.
Nhưng cô chỉ cong cong khóe môi, ưu nhã cúi đầu nhấp một ngụm nước trà, nói: "Nếu không có việc khác thì tôi xin phép đi về trước."
"Vậy chị nhìn Sở Miên – "
"Thằng bé đã mười tám tuổi, tôi tin tưởng có rất nhiều việc thằng bé đều có thể dùng lý trí quyết định." Diệp Chi Hàm nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn Sở Miên, "Cho nên nếu có vấn đề gì, các giáo viên trực tiếp nói chuyện với thằng bé là được, Sở Miên vốn là một đứa nhỏ trưởng thành sớm."
Các giáo viên ngẩn người, chậm rãi đứng dậy: "A... Được. Để chúng tôi đưa chị ra ngoài."
Mặt Sở Miên vô cảm, đi theo chân những người lớn này, thấy bọn họ không có ai chú ý tới mình thì lặng lẽ rời đi.
Khi quay về phòng học, mọi người đang sôi nổi bàn luận thành tích của Thôi Hà. Có nhiều người cho rằng cô gian lận, nhưng ngẫm lại cẩn thận, tất cả những kỳ thi lớn nhỏ trước đó cô đều làm bài thi thành thật, giở trò gian lận thi thử thì không có ý nghĩa.
Khi bọn họ nhìn thấy đáp án bài toán cuối cùng của Thôi Hà, phỏng đoán trước đó tự sụp đổ, nhất loạt nghi hoặc cô đã trải qua cái gì mà đột nhiên trở nên thông tuệ như vậy. Phải biết rằng thành tích trước đó của cô đều không phân cao thấp với Vu Nhiên.
Vu Nhiên nhìn thấy thành tích "618" của Thôi Hà thì vô cùng khiếp sợ, phẫn nộ chất vấn cô: "Cậu cậu cậu có phải ăn thần dược không! Chia cho tớ với!"
Phương Chiêu nói: "Chắc là lén ra ngoài học bổ túc."
"Này có cái gì mà "lén"." Thôi Hà thờ ơ trả lời, "Mấy bài ở sau không phải các thầy cô đều đã giảng rồi sao? Nghe hiểu rồi nhớ kỹ, chờ gặp bài cùng dạng thì nhớ lại một chút, xong là giải được thôi."
"Vậy tại sao kiểm tra bình thường cậu không làm?"
"Còn không phải là sắp thi đại học sao! Giải một đề thi như vậy phí bao nhiêu tế bào não của tôi, phiền toái muốn chết, bình thường tự mình biết là được rồi." Thôi Hà tùy tiện nhét bài thi thử vào ngăn bàn, "Đề ra cũng không khó như tưởng tượng, sớm biết như vậy thì tuần trước tôi đã không thức đêm ôn tập."
Vu Nhiên á khẩu không nói được gì, Phương Chiêu bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai cậu: "Người so với người sẽ tức chết, những người có thiên phú như vậy không cùng đường băng với chúng ta."
Sở Miên đi tới ngồi xuống, cầm phiếu điểm của Vu Nhiên, nhìn thấy chữ "Tổng điểm: 427" ở trên.
"Điểm này có ổn không?" Sở Miên hỏi cậu.
"Nếu dựa vào điểm chuẩn dự đoán... Tớ chỉ được tầm bảy phần." Vu Nhiên không đủ tự tin, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà ngữ văn tiếng Anh đủ điểm, có thể ổn định trên 80."
"Môn nào kém?"
"Vật lý, 42." Vu Nhiên nói, "Thế giới này quá thần bí."
Sở Miên tìm được bài thi vật lý trên mặt bàn hỗn độn của Vu Nhiên, nhìn lướt qua một lần, nắm giữ được chỗ nào đang yếu của cậu.
"Giảng cho cậu một lần." Sở Miên không buồn phân trần, lấy giấy nháp ra.
"Không cần, cậu còn bận của cậu. Dù sao lát nữa đi học thì giáo viên cũng sẽ giảng."
"Tớ muốn tăng thêm ấn tượng cho cậu." Sở Miên dùng bút nhẹ nhàng gõ đầu Vu Nhiên một chút, "Cậu làm sai nhiều như vậy, dù có nghe hết hẳn cũng không nhớ được nhiều đúng không?"
"Ừ." Vu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, nghe Sở Miên giảng bài.
Chờ giảng giải xong bài thi vật lý, Vu Nhiên nhìn đồng hồ, mau chóng nói với Sở Miên, "Về sau cậu đừng giảng cho tớ nữa, làm chậm trễ việc ôn tập của cậu, để tớ tự hỏi giáo viên là được rồi."
"Giảng bài cho cậu cũng là ôn tập."
"Của tớ đều là kiến thức cơ bản, có cái gì cho cậu ôn tập? Không phải khi đi học giáo viên còn nói "Năm bạn học đứng đầu hiện tại nên tập trung vào những bài cuối cùng", còn không phải tương đương với những câu khác đều dễ dàng với các cậu sao." Vu Nhiên biết Sở Miên muốn thành tích của mình tốt hơn một chút, nhưng trình độ hai người chênh lệch quá lớn, bản thân không thể kéo nhịp độ học tập của Sở Miên xuống.
"Tớ sẽ nâng điểm của tớ thật nhanh, cậu chỉ cần nghiên cứu những đề khó của cậu thôi, đừng phân tâm." Vu Nhiên nâng hai má hắn lên, "Đương nhiên là nếu cậu muốn phân tâm thì tớ cũng sẵn lòng giúp cậu."
Sở Miên do dự một lát, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Vu Nhiên, "Vậy nếu giáo viên giải thích cho cậu chưa rõ thì nhất định phải hỏi tớ."
"Ừ, yên tâm." Vu Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua bảng đếm ngược ngày, "Tớ bảo đảm với cậu, vòng hai thi được trên 450, được không?"
"480."
"Này... Cũng được." Vu Nhiên tính tính, mỗi môn phải thêm tầm mười điểm, nghiêm túc học tập hẳn cũng không khó.
Ngày thi đại học càng lúc càng gần, thời gian đi học giống như không đủ dùng. Mỗi một lần tra lại kiến thức, các bạn học đều có thể phát hiện vấn đề mới của từng người. Hơn một nửa lớp trở lên mỗi ngày đều phải thức tới một hai giờ sáng mới có thể ngủ, sáu giờ sáng lại rời giường, thiếu ngủ nghiêm trọng, thậm chí trí nhớ cũng giảm xuống.
Gần đây trên mạng có câu nói đang rất hot, xuất phát từ một bức thư từ chức, nội dung là "Thế giới lớn như vậy, tôi muốn khám phá hết". Sở Miên vô tình nhìn thấy, trong lòng có chút xúc động, khi rảnh rỗi thì hỏi Vu Nhiên: "Sau khi tốt nghiệp thì có muốn đi đâu chơi không?"
Vu Nhiên chờ mong không thôi, trả lời: "Ra quán điện tử!"
"Vậy coi như tớ chưa hỏi." Sở Miên chán nản thu lại tầm mắt, cúi đầu làm bài.
"Làm sao vậy? Có phải cậu muốn "cái kia" không?"
"Cái nào?"
Vu Nhiên không nghĩ ra từ "du lịch tốt nghiệp", thuận miệng đổi cách nói: "Hưởng tuần trăng mật."
Ngòi bút Sở Miên dừng lại, xoay mặt nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, bật cười ra tiếng, "Đương nhiên cũng có thể."
"Nhưng mùa hè rất nóng, đi ra ngoài sẽ phơi thành người khô, cậu còn sợ bị đen."
"Tớ sợ bao giờ, chỉ là tớ không muốn bị tia tử ngoại chiếu vào thôi."
Vu Nhiên ghé vào bàn trầm tư: "Đi nơi nào chơi... Bây giờ nghĩ thì còn lâu quá, không thì chúng ta tốt nghiệp rồi nói?"
"Được, tớ có thể nhờ cô tớ hỗ trợ xem trước, tìm nơi nào phù hợp với hai chúng ta."
Vu Nhiên kỳ thật là người không quá thích đi du lịch, bởi vì khi còn nhỏ, mỗi lần xa nhà thì đều là bị cha mẹ dẫn lên núi, mệt đến chết khiếp, làm cho cậu đem từ "du lịch" thành cùng loại với "leo núi" trong tiềm thức.
Một lúc sau, cậu nhớ ra "du lịch tốt nghiệp" đã trở thành một trào lưu trên Internet, khó hiểu hỏi Sở Miên: "Vì sao đều là du lịch tốt nghiệp, mà không ai đi "du lịch nhập học"?"
"Cảm giác nghi thức." Sở Miên nói, "Đại khái giống như cảm giác chấm một dấu chấm cho thanh xuân của mình vậy, muốn cho nó càng thêm viên mãn, càng thêm tuyệt vời hơn một chút, cho nên cần du lịch sau tốt nghiệp làm nghi thức."
"Thì ra là thế! Nhưng mà thanh xuân của chúng ta không kết thúc nhanh như vậy." Vu Nhiên đếm đầu ngón tay tính, "Sau khi tốt nghiệp cao trung phải chờ thêm hai tháng nữa tớ mới mười tám, nói vậy thì phải đến tốt nghiệp đại học lại chấm một dấu chấm cho thanh xuân, đúng không?"
Cậu chờ Sở Miên phụ họa.
Bút trong tay Sở Miên bất tri bất giác ngừng lại, hắn vô thức xoay xoay nó vài vòng, nhìn chằm chằm mặt bàn, chậm rãi nói: "Không có dấu chấm."
"Hả?"
"Trước đó... không phải cậu đã thề với tớ sao? Trong lễ trưởng thành, dùng danh nghĩa thanh xuân."
"À à, đúng vậy." Vu Nhiên nghiêm túc nghe hắn nói.
Sở Miên buông bút, nghiêng người nhìn cậu chăm chú: "Cho nên, chỉ cần cậu vẫn luôn ở bên người tớ, thanh xuân của chúng ta sẽ không kết thúc."
Giọng nói dịu dàng này khiến Vu Nhiên sửng sốt, lòng nổi sóng cuồn cuộn.
Sau đó cậu ngơ ngẩn giơ tay lên, sờ soạng ngực Sở Miên một lúc, "Cậu là yêu quái sao, hút tinh khí của tớ thì có thể trường sinh bất lão?"
Sở Miên bắt được mu bàn tay của cậu, có phần bực bội, nhưng vẫn nhịn xuống, nói sang chuyện khác: "Tớ mệt rồi, đi pha cà phê cho tớ."
"Ái chà, hôm nay sai khiến tớ hăng hái như vậy? Tớ không thèm đi." Vu Nhiên rút tay về, tâm lý phản nghịch bừng lên.
"Tớ đây nhờ cậu vậy." Ngữ điệu Sở Miên mềm xuống.
"Được nha!" Vu Nhiên vô cùng sảng khoái đứng dậy, trước khi đi sờ sờ tóc Sở Miên, bỗng nhiên gọi hắn một tiếng "Bé ngoan".
Xưng hô này khiến Sở Miên cảm thấy khó ở đến mức da đầu tê dại, nhíu mày đẩy cậu ra: "Đừng có gọi bậy tớ."
Vu Nhiên thoải mái cười to, ôm cái ly cùng gói cà phê, đi ra bên máy nước nóng lấy nước.
Đang là thời gian lớp mười lớp mười một tập thể dục giữa giờ, trên sân thể dục truyền đến tiếng nhạc 《 Hành khúc vận động viên 》rõ ràng. Tuần này Sở Miên ngồi dựa vào cửa sổ, quay đầu là nhìn thấy các đàn em tinh thần phấn chấn đi thành từng nhóm ngang qua, nói nói cười cười, vô cùng hăng hái.
Ánh nắng cuối tháng tư tươi sáng, cây xanh mon mởn đầy sức sống. Sắp tới lập hạ, độ ấm trong nhà lẫn bên ngoài đều vừa vặn.
"Tớ về rồi đây." Vu Nhiên bưng ly sứ bốc khói, "Tớ chưa cho đường đâu, cậu thêm nhiều ít tùy ý, cẩn thận kẻo nóng."
"Tớ quên mang đường rồi."
"Vậy làm sao bây giờ? Hay là cậu ăn cái này?" Vu Nhiên lấy một gói kẹo sữa Vượng Tử từ ngăn bàn ra, "Uống một ngụm ăn một viên."
"Cũng không phải là uống thuốc Bắc." Sở Miên cười cười nhấp miệng, cà phê hơi đắng, chỉ cần từ cảm nhận vị giác cũng đủ nâng cao tinh thần.
Vu Nhiên tùy tay đùa nghịch lọ thuốc trên bàn Sở Miên, "Hiện tại chỉ uống một loại này sao?"
"Ừ, bác sĩ nói uống nhiều loại có khả năng sẽ có tác dụng phụ, ảnh hưởng tới trí nhớ. Hơn nữa một tháng gần đây tình trạng của tớ rất tốt, tạm ngừng thuốc cũng không tăng nặng lên."
Sở Miên nói xong, nhịn không được mà che miệng ngáp một cái, buông ly cà phê, khoanh hai tay ghé vào trên bàn.
Vu Nhiên cũng học dáng vẻ nằm sấp xuống của hắn, khi hai người mặt đối mặt lại không hiểu sao ăn ý tới mức thi xem ai không nháy mắt lâu hơn. Không tới mấy chục giây, hai mắt Vu Nhiên đã ướt đẫm khép lại, nhăn lại thật chặt, sau đó lại mở, khiến cho Sở Miên bật cười.
Hai người đều ghé trên bàn, trong mắt người khác thì là đang ngủ. Vu Nhiên lau sạch nước mắt trên hốc mắt, sau đó thấy Sở Miên ngoắc ngón tay với cậu một chút.
Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi mà thò lại gần, bỗng nhiên bị Sở Miên đè chặt gáy, lại đẩy lên trước một chút.
Vị cà phê thơm nồng tinh khiết lập tức khuếch tán trong miệng bọn họ, hai người lặng lẽ hôn nhau trong lớp học ầm ĩ, giữa những người đều đang ở độ tuổi đẹp nhất. Gió đầu hạ thổi từ ngoài cửa sổ vào, lướt qua cổ áo bọn họ.
Mùa hè năm 2015 lập tức sẽ tới.
- ----------
1 chiếc status Weibo của tác giả:
Sở Miên có loại bình tĩnh vượt trội so với bạn cùng tuổi, nhưng khi đối mặt với Vu Nhiên sẽ vô cùng ngây thơ. Hôm nay tan học, Vu Nhiên không nói "Hẹn gặp lại" với hắn, hắn sẽ so đo tới mức buổi tối sẽ mất ngủ, ngày hôm sau sẽ cố ý ngã vào người Vu Nhiên ngủ.
- -------------
Tác giả confirm du lịch tốt nghiệp của 2 ông thần này là đến Nhật Bổn leo tháp Tokyo xem Onepiece nhaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất