Chương 89: Ngoại truyện về hơn 100 lần gặp gỡ (2)
Edit: Ry
"Cốc... Cốc Nghi."
Hai người đứng ngay sát gần, Cốc Nghi ngượng ngùng nở nụ cười, dịch sang bên cạnh một bước: "Có phải tôi chặn đường của anh không?"
Người kia lắc đầu.
"Không." Gã nhìn ra màn mưa tầm tã: "Tôi đến tránh mưa."
"Nhưng anh có ô che mưa mà?" Cốc Nghi không hiểu.
"Ống quần dễ bị ướt."
Trước khi đến, Kỷ Trạch đã làm đủ bài tập, gã nghĩ đến những gì Cốc Nghi sẽ nói, tự hỏi mình nên trả lời thế nào, xong xuôi mới dám kéo người vào thế giới tinh thần.
"Có muốn đợi trời mưa nhỏ lại rồi cùng đi không?" Kỷ Trạch hỏi.
Cốc Nghi lắc đầu: "Cảm ơn Kỷ tiên sinh, tôi ở đây đợi thêm một lát nữa là được."
"Có lẽ cơn mưa này sẽ không ngừng trong hôm nay đâu." Kỷ Trạch đưa dù che mưa trong tay cho anh: "Cái này cho cậu, cầm lấy đi."
Cốc Nghi do dự ngẩng đầu, trông thấy nụ cười bên môi Kỷ Trạch, vô thức cầm lấy dù che mưa.
"Kỷ tiên sinh..."
"Tôi có cách để về."
"Vâng."
Trên cán dù vẫn còn nhiệt độ từ đầu ngón tay đối phương, nội tâm Cốc Nghi xuất hiện sự cảm kích với người xa lạ này: "Kỷ tiên sinh có thể đợi tôi nửa giờ không? Nhà tôi ở ngay gần đây thôi, tôi sẽ về lấy dù rồi trở lại đây trả dù cho ngài."
"Được."
"Cảm ơn Kỷ tiên sinh."
"Không cần khách khí."
Lần này khoảng cách giữa bọn họ rút ngắn rất nhiều, tiếc là, Kỷ Trạch không nắm bắt được cơ hội.
Cốc Nghi trở lại sớm 10 phút.
Lúc ấy xúc tu đang nằm trên vai Kỷ Trạch, trông như một con rắn to lớn đang bảo vệ chủ nhân. Mà trên mặt Kỷ Trạch cũng không còn nụ cười ban nãy, mà trong mắt còn ngập đầy hung ác tàn độc.
Dù trên tay rơi xuống.
Xúc tu và Kỷ Trạch đồng thời nhìn về phía Cốc Nghi.
Người bình thường khi phát hiện vật thể phi nhân loại, phản ứng đầu tiên là né tránh.
Cốc Nghi liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Xúc tu vội vàng trốn ra sau lưng Kỷ Trạch, mà nét mặt gã cũng trở nên bối rối.
Gã không phải là người.
Đó là suy nghĩ duy nhất của Cốc Nghi đang đứng trong mưa.
Cốc Nghi không nói không rằng khiến Kỷ Trạch sợ hãi.
Nước mưa xối lên người Cốc Nghi, anh trợn mắt nhìn, từng giọt nước xuôi theo khuôn mặt chảy xuống.
Gã không gây tổn thương cho anh.
Gã cho anh dù che mưa.
Gã không phải là người.
Nhưng hình như cũng không có ác ý.
Cốc Nghi hơi hé miệng, định nói gì đó, nhưng dây thần kinh bỗng bị xâm nhập, dẫn đến việc anh không thể không nhắm mắt lại, cơ thể ngã xuống.
Xúc tu bay nhanh tới sau anh, vội vàng ôm anh vào lòng.
Kỷ Trạch rũ mắt, ánh nhìn rơi xuống hai chiếc dù lẻ loi trơ trọi.
Gã siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Tại sao... Tại sao... Lại bất cẩn như vậy...
Kỷ Trạch không cam tâm dừng bước ở đây. Gã càng thêm nghiêm ngặt trông giữ xúc tu màu đen, nhiều khi đến thế giới tinh thần của Cốc Nghi cũng không chịu mang theo nó.
Gã muốn che giấu sự thật mình không phải là con người.
Gã muốn Cốc Nghi có thể yêu mình.
Nhưng Kỷ Trạch không ngờ rằng lần thứ hai gặp mặt đó, sự im lặng của Cốc Nghi không phải vì anh muốn chạy trốn, mà là nội tâm anh đang đấu tranh rốt cuộc đối phương là người tốt hay hay là người xấu.
Đối phương không có ý định làm tổn thương anh.
Lúc ấy Cốc Nghi còn nghĩ nhặt dù che mưa lên trả cho Kỷ Trạch.
Nhưng xúc tu tinh thần của Kỷ Trạch đã nhanh hơn một bước.
Còn có rất nhiều chuyện Kỷ Trạch không biết.
Trong hơn 100 lần gặp gỡ đó, không phải lần nào Cốc Nghi cũng từ chối gã.
Giai đoạn trước có lần gã ở trong hình dạng 003, gặp Cốc Nghi ở bên con hồ sâu trong rừng rậm.
Xúc tu màu đen thoát ra khỏi mặt nước, bọt nước tung tóe cũng hù dọa Cốc Nghi.
Cốc Nghi vội vàng bỏ chạy, nhưng anh không chạy xa.
Anh núp sau một gốc cây cổ thụ, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía mặt hồ. Xúc tu đang rũ xuống bên hồ, dáng vẻ bi thương mà cô độc.
Giống như một con rắn chúa bị tổn thương.
Cốc Nghi khẽ cắn môi dưới, trong lòng lại sản sinh chút xúc động.
"Cốc... Cốc Nghi."
Hai người đứng ngay sát gần, Cốc Nghi ngượng ngùng nở nụ cười, dịch sang bên cạnh một bước: "Có phải tôi chặn đường của anh không?"
Người kia lắc đầu.
"Không." Gã nhìn ra màn mưa tầm tã: "Tôi đến tránh mưa."
"Nhưng anh có ô che mưa mà?" Cốc Nghi không hiểu.
"Ống quần dễ bị ướt."
Trước khi đến, Kỷ Trạch đã làm đủ bài tập, gã nghĩ đến những gì Cốc Nghi sẽ nói, tự hỏi mình nên trả lời thế nào, xong xuôi mới dám kéo người vào thế giới tinh thần.
"Có muốn đợi trời mưa nhỏ lại rồi cùng đi không?" Kỷ Trạch hỏi.
Cốc Nghi lắc đầu: "Cảm ơn Kỷ tiên sinh, tôi ở đây đợi thêm một lát nữa là được."
"Có lẽ cơn mưa này sẽ không ngừng trong hôm nay đâu." Kỷ Trạch đưa dù che mưa trong tay cho anh: "Cái này cho cậu, cầm lấy đi."
Cốc Nghi do dự ngẩng đầu, trông thấy nụ cười bên môi Kỷ Trạch, vô thức cầm lấy dù che mưa.
"Kỷ tiên sinh..."
"Tôi có cách để về."
"Vâng."
Trên cán dù vẫn còn nhiệt độ từ đầu ngón tay đối phương, nội tâm Cốc Nghi xuất hiện sự cảm kích với người xa lạ này: "Kỷ tiên sinh có thể đợi tôi nửa giờ không? Nhà tôi ở ngay gần đây thôi, tôi sẽ về lấy dù rồi trở lại đây trả dù cho ngài."
"Được."
"Cảm ơn Kỷ tiên sinh."
"Không cần khách khí."
Lần này khoảng cách giữa bọn họ rút ngắn rất nhiều, tiếc là, Kỷ Trạch không nắm bắt được cơ hội.
Cốc Nghi trở lại sớm 10 phút.
Lúc ấy xúc tu đang nằm trên vai Kỷ Trạch, trông như một con rắn to lớn đang bảo vệ chủ nhân. Mà trên mặt Kỷ Trạch cũng không còn nụ cười ban nãy, mà trong mắt còn ngập đầy hung ác tàn độc.
Dù trên tay rơi xuống.
Xúc tu và Kỷ Trạch đồng thời nhìn về phía Cốc Nghi.
Người bình thường khi phát hiện vật thể phi nhân loại, phản ứng đầu tiên là né tránh.
Cốc Nghi liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Xúc tu vội vàng trốn ra sau lưng Kỷ Trạch, mà nét mặt gã cũng trở nên bối rối.
Gã không phải là người.
Đó là suy nghĩ duy nhất của Cốc Nghi đang đứng trong mưa.
Cốc Nghi không nói không rằng khiến Kỷ Trạch sợ hãi.
Nước mưa xối lên người Cốc Nghi, anh trợn mắt nhìn, từng giọt nước xuôi theo khuôn mặt chảy xuống.
Gã không gây tổn thương cho anh.
Gã cho anh dù che mưa.
Gã không phải là người.
Nhưng hình như cũng không có ác ý.
Cốc Nghi hơi hé miệng, định nói gì đó, nhưng dây thần kinh bỗng bị xâm nhập, dẫn đến việc anh không thể không nhắm mắt lại, cơ thể ngã xuống.
Xúc tu bay nhanh tới sau anh, vội vàng ôm anh vào lòng.
Kỷ Trạch rũ mắt, ánh nhìn rơi xuống hai chiếc dù lẻ loi trơ trọi.
Gã siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Tại sao... Tại sao... Lại bất cẩn như vậy...
Kỷ Trạch không cam tâm dừng bước ở đây. Gã càng thêm nghiêm ngặt trông giữ xúc tu màu đen, nhiều khi đến thế giới tinh thần của Cốc Nghi cũng không chịu mang theo nó.
Gã muốn che giấu sự thật mình không phải là con người.
Gã muốn Cốc Nghi có thể yêu mình.
Nhưng Kỷ Trạch không ngờ rằng lần thứ hai gặp mặt đó, sự im lặng của Cốc Nghi không phải vì anh muốn chạy trốn, mà là nội tâm anh đang đấu tranh rốt cuộc đối phương là người tốt hay hay là người xấu.
Đối phương không có ý định làm tổn thương anh.
Lúc ấy Cốc Nghi còn nghĩ nhặt dù che mưa lên trả cho Kỷ Trạch.
Nhưng xúc tu tinh thần của Kỷ Trạch đã nhanh hơn một bước.
Còn có rất nhiều chuyện Kỷ Trạch không biết.
Trong hơn 100 lần gặp gỡ đó, không phải lần nào Cốc Nghi cũng từ chối gã.
Giai đoạn trước có lần gã ở trong hình dạng 003, gặp Cốc Nghi ở bên con hồ sâu trong rừng rậm.
Xúc tu màu đen thoát ra khỏi mặt nước, bọt nước tung tóe cũng hù dọa Cốc Nghi.
Cốc Nghi vội vàng bỏ chạy, nhưng anh không chạy xa.
Anh núp sau một gốc cây cổ thụ, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía mặt hồ. Xúc tu đang rũ xuống bên hồ, dáng vẻ bi thương mà cô độc.
Giống như một con rắn chúa bị tổn thương.
Cốc Nghi khẽ cắn môi dưới, trong lòng lại sản sinh chút xúc động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất