Chương 7: Đoạn 7 : Bi Kịch
Bỗng tiếng của bà Lệ Nga vang lên trong trẻo ngọt ngào từ đằng xa, lọt vào tại A Yên : "Con Yên đâu ? Ra đây tao bảo coi?"
A Yên vội vàng xắn bộ váy cũ kỹ mình vừa mặc lúc nãy mà chạy ra vườn, nơi mẹ mình thường xuyên làm ở đấy .
Cô đứng nhìn mẹ mình bằng ánh mắt long lanh, trong ánh mắt trời đang lên khiến bóng dáng cả hai điều mờ nhạt :
"Dạ mẹ gọi con đến có việc gì không ạ ?"
Lệ Nga mỉm cười xoa đầu A Yên nói :
"Tiền đây con mau vào nhà lấy một cái giỏ sau đó ra chợ, mua giúp mẹ thức ăn và vài món đồ được không ?"
A Yên mỉm cười nhận lấy tiền, tính quay đi mẹ cô lại nói : "À còn dư vài đồng con muốn thì mua gì ăn nhé"
Với bản tính của một đứa bé A Yên không do dự, bước vào nhà lấy cái giỏ sau đó từng bước trên con đường đi ra chợ.
Những tiếng cười khúc khích cùng niềm vui của A Yên, cô bước đi trên con đường khặp chàng sỏi đá và các, cô đi mãi cho đến một cây cầu .
Tại nơi đó chỉ có một mình cô, cô nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc dài, cô đang khóc và than thở một điều gì đó, A Yên cũng nghe được nhưng lại không hiểu đó là gì .
"Tại sao chứ ? Sao anh lại bỏ em chứ ? Em sẽ không tha thứ, mặc dù có chết em cũng nhất định quay lại để trả thù anh"
Sau lời than thở ấy cô ta nhảy xuống dưới sông, A Yên mặc dù hoảng sợ nhưng cô cũng tò mò mà đến xem thử, người đàn bà ấy đang vùng vẫy dưới nước .
A Yên lúc này mới cảm thấy có điều gì đó không ổn, A Yên rung rung làm rơi chiếc giỏ sau đó đi gọi người đến xem sao .
Lúc này A Yên cùng hai người đàn ông ở đấy đã đến bọn họ nhìn cô gái vẫn đang vẫy dụa trong nước, lúc này một người đàn ông đã nhảy xuống và cứu cô ta .
Còn A Yên nhặt lại chiếc giỏi cô bỏ đi, mà chẳng hiểu gì cô cố gắng nhìn lại, thì người đàn bà kia đã ngồi dậy, cô giật cả mình và một lúc đi xa hơn.
nhìn thấy trời cũng đã tối A yêu vội chạy nhanh đến chợ, cô mua những thứ cần thiết và cố gắng chạy nhanh về nhà để không bị mẹ mắng .
vừa về đến nhà mà những tiếng la hét ầm ĩ và những tiếng cầu xin tha vang lên :
" Tôi cầu xin ông mà đừng đừng bắt nó, ông hãy tha cho gia đình chúng tôi đi còn nếu muốn thì hãy lấy mạng tôi cũng được"
một giọng cười vang lên ông ta nhìn chằm chằm vào bố A yên
lên một giọng cười và nói :
" ha ha ha cô bé đó sau này nó sẽ khiến ta có được tất cả và ta đã chờ đến hôm nay nhất định sẽ bắt nó Và đứa bé sẽ làm vợ Thần Chết"
người chồng vẫn không hiểu gì còn A yên thì đứng đờ người ra đó, một bàn tay chạm vào A yên một giọng nói yếu ớt vang lên :
" chạy hãy mau chạy đi con"
A yên khóc to bàn tay người phụ nữ ấy nắm chặt tay cô lúc này, A yên mới cảm nhận ra được đó chính là mẹ kế của mình cô cùng mẹ chạy vào rừng
mẹ kế nhìn cô bé bé sau đó đeo dây chuyền cho cô bà nói :
"Chỉ cần có sợi dây chuyền này ở đâu thì mẹ cũng nhất định sẽ tìm con ở đó Còn bây giờ con hãy mau chạy trốn đi càng xa càng tốt nhớ là không được quay lại nhé"
A yên khóc nức nở và nghe theo lời mẹ mình cô chạy thật nhanh còn mẹ của cô thì đang bị đám người đó ruột đuổi.
chạy chạy mãi và A yên cũng không nhìn thấy mẹ mình và cũng không biết mình đang ở đâu, vì Kiệt sức nên cô bất tỉnh và nằm trong một đám bụi sau đó một ông lão đi rừng thấy vậy đem cô về chăm sóc .
A Yên vội vàng xắn bộ váy cũ kỹ mình vừa mặc lúc nãy mà chạy ra vườn, nơi mẹ mình thường xuyên làm ở đấy .
Cô đứng nhìn mẹ mình bằng ánh mắt long lanh, trong ánh mắt trời đang lên khiến bóng dáng cả hai điều mờ nhạt :
"Dạ mẹ gọi con đến có việc gì không ạ ?"
Lệ Nga mỉm cười xoa đầu A Yên nói :
"Tiền đây con mau vào nhà lấy một cái giỏ sau đó ra chợ, mua giúp mẹ thức ăn và vài món đồ được không ?"
A Yên mỉm cười nhận lấy tiền, tính quay đi mẹ cô lại nói : "À còn dư vài đồng con muốn thì mua gì ăn nhé"
Với bản tính của một đứa bé A Yên không do dự, bước vào nhà lấy cái giỏ sau đó từng bước trên con đường đi ra chợ.
Những tiếng cười khúc khích cùng niềm vui của A Yên, cô bước đi trên con đường khặp chàng sỏi đá và các, cô đi mãi cho đến một cây cầu .
Tại nơi đó chỉ có một mình cô, cô nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc dài, cô đang khóc và than thở một điều gì đó, A Yên cũng nghe được nhưng lại không hiểu đó là gì .
"Tại sao chứ ? Sao anh lại bỏ em chứ ? Em sẽ không tha thứ, mặc dù có chết em cũng nhất định quay lại để trả thù anh"
Sau lời than thở ấy cô ta nhảy xuống dưới sông, A Yên mặc dù hoảng sợ nhưng cô cũng tò mò mà đến xem thử, người đàn bà ấy đang vùng vẫy dưới nước .
A Yên lúc này mới cảm thấy có điều gì đó không ổn, A Yên rung rung làm rơi chiếc giỏ sau đó đi gọi người đến xem sao .
Lúc này A Yên cùng hai người đàn ông ở đấy đã đến bọn họ nhìn cô gái vẫn đang vẫy dụa trong nước, lúc này một người đàn ông đã nhảy xuống và cứu cô ta .
Còn A Yên nhặt lại chiếc giỏi cô bỏ đi, mà chẳng hiểu gì cô cố gắng nhìn lại, thì người đàn bà kia đã ngồi dậy, cô giật cả mình và một lúc đi xa hơn.
nhìn thấy trời cũng đã tối A yêu vội chạy nhanh đến chợ, cô mua những thứ cần thiết và cố gắng chạy nhanh về nhà để không bị mẹ mắng .
vừa về đến nhà mà những tiếng la hét ầm ĩ và những tiếng cầu xin tha vang lên :
" Tôi cầu xin ông mà đừng đừng bắt nó, ông hãy tha cho gia đình chúng tôi đi còn nếu muốn thì hãy lấy mạng tôi cũng được"
một giọng cười vang lên ông ta nhìn chằm chằm vào bố A yên
lên một giọng cười và nói :
" ha ha ha cô bé đó sau này nó sẽ khiến ta có được tất cả và ta đã chờ đến hôm nay nhất định sẽ bắt nó Và đứa bé sẽ làm vợ Thần Chết"
người chồng vẫn không hiểu gì còn A yên thì đứng đờ người ra đó, một bàn tay chạm vào A yên một giọng nói yếu ớt vang lên :
" chạy hãy mau chạy đi con"
A yên khóc to bàn tay người phụ nữ ấy nắm chặt tay cô lúc này, A yên mới cảm nhận ra được đó chính là mẹ kế của mình cô cùng mẹ chạy vào rừng
mẹ kế nhìn cô bé bé sau đó đeo dây chuyền cho cô bà nói :
"Chỉ cần có sợi dây chuyền này ở đâu thì mẹ cũng nhất định sẽ tìm con ở đó Còn bây giờ con hãy mau chạy trốn đi càng xa càng tốt nhớ là không được quay lại nhé"
A yên khóc nức nở và nghe theo lời mẹ mình cô chạy thật nhanh còn mẹ của cô thì đang bị đám người đó ruột đuổi.
chạy chạy mãi và A yên cũng không nhìn thấy mẹ mình và cũng không biết mình đang ở đâu, vì Kiệt sức nên cô bất tỉnh và nằm trong một đám bụi sau đó một ông lão đi rừng thấy vậy đem cô về chăm sóc .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất