Chương 18: Đoạn 18 : Đám Cưới Chết
Ba ngày đã trôi qua thật nhanh cứ nói là ép gả, nhưng thực chất cô cũng muốn xem thử người mình sắp lấy ra làm sao nhưng lúc nào cũng vậy cô chỉ nhìn thấy được thân hình lịch lãm của anh ta. Còn những thông tin về anh ta hay mặt mũi ra sao thì vẫn chưa biết, cô đang ngồi trong nhà trong bộ quần áo cưới màu đỏ rực cùng với chiếc khăn tre đầu. Thủy thì ở cạnh cô nó luôn trêu chọc cô, nhưng thực chất hôn nhân này đối với cô là một sự ép buộc rất lớn, cô nhìn Thủy đang ngồi cạnh của mình. "Chị cho em này" Thủy nhìn cô mỉm cười và cầm lấy một sợi dây màu đỏ : "Đây không phải là bùa bình an mà chị hay đeo sao ? Sao chị lại cho em ?" Cô ôm thủy lại mà khóc : "Chị sắp phải xa em rồi, không biết sau này chị có thể gặp lại em không ?" Thủy dường như hiểu được tâm lý của cô mà ôm chặt cô lại : "Chị đừng nói vậy, dù gì thì ai mà cũng không phải rời xa gia đình để lấy chồng chứ ?" Hai chị em bắt đầu tâm sự với nhau, lúc này họ nhìn ra phía xa xa, trong đám đông hỗn loạn hai chiếc kiệu đang dần tiếng gần về phía họ. A Yên nhìn thì cô cảm thấy có một điều gì đó không bình thường, cô cảm thấy đau đầu và bắt đầu xuất hiện một khuôn cảnh đó chính là chiếc kiệu thứ hai bị ngã nhào xuống đất. Cô bắt đầu hoảng hốt cự độ mà chết đứng tại chỗ, Thủy bắt đầu xay sang cô nhìn thấy nhép mặt căng thẳng của cô nên bắt đầu lên lời trêu ghẹo : "Chị sao thế ? Hồi hộp khi sắp gặp chồng tương lai à ?" Thủy nhìn A Yên không trả lời, A Yên lúc này đã khóc cô như một người vô hồn vậy, Thủy lay người cô nhưng không có động tĩnh gì : "A Yên...Chị làm sao vậy ?" A Yên lúc này không trả lời cô bắt đầu xắn váy lên mà một mạch chạy thật nhanh, như vừa sóc một điều gì đó. Trong đám đông đang kinh kiệu kia họ đang tiến một lúc một đến gần, trong kiệu là con trai nhà họ Lý anh ta cũng trong bộ y phục màu đỏ hớn hở trong việc sắp làm đám cưới với cô. Bỗng anh thấy một thứ gì đó lướt qua, đó là một cái bóng đen nó cứ như vậy hai ba lần, làm anh sợ hãi. "Cái cái gì vậy ?" Câu nói của anh chả ai nghe được mà bọn họ vẫn tiếp tục đi, anh bắt đầu mở tấm rèm kiệu ra nhưng vẫn không thấy gì cả anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết được rằng cái bóng đen đang ở sau lưng mình. Anh cảm thấy một lúc một ngột ngạt, anh toát cả mồ hôi hột mà cảm thấy chiếc kiệu đang đứng im, anh bắt đầu dùng tay mở cửa kèm ra một lần nữa. Bỗng không còn một ai anh sợ hãi vừa nhìn vừa kêu : "Có ai không ? Mọi người đâu hết rồi ?" Nhưng đáp lại lời nói của anh là một sự im lặng, anh muốn bước xuống nhưng chẳng thể nhích được chân, lúc này khuôn mặt anh nhăn nhó. Bỗng anh cảm nhận được hình như có một thứ gì đó đang ở sau lưng mình, anh bắt đầu quay lại thì cái bóng đen lúc nãy nó mỉm cười với anh. Anh hoảng sợ kêu rào lên, mặt mày cau lại biến sắc trong sự sợ hãi tột độ, nhưng lúc này bên ngoài kiệu vẫn bình thường vẫn là nhóm người đông đúc ấy. Họ vẫn hào phóng đi như chẳng có việc gì gió bắt đầu khéo đến, khiến tấm kèm bay lên A Yên đang chạy cách anh hoảng tầm vài mét, cô thấy anh đang ngủ rất say. Anh đứng hình mất mấy giây không hiểu đó là gì ? Cái bóng đó bắt đầu hiện ra nguyên hình là một người phụ nữ mặc đồ đen, mái tóc đã bạc trắng cô mỉm cười. Nhe ra hàm răng trắng tinh ánh mắt đỏ ngầu nhìn anh, và đó chính là người phụ nữ trong hình dạng con dơi của ông lão Quyên Đỗ. Bà ta đang dần dùng các ngón tay của mình chạm vào người cậu, lúc này A Yên đang chạy cũng đã thấy khuôn mặt gớm ghiếc của bà ta. Cậu toát mồ hôi lúc này cũng đã lại ý thức, cậu lắp bắp nói được mấy lời còn tay thì chỉ về phía bà ta, rung rung lên từng hồi : "Bà là ai vậy ? Bà đang làm gì ở đây ?" Bà ta nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu mỉm cười đầy ma mị : "Ta là ai sao ? Ta đang làm gì ở đây á ? Ta đến là để lấy mạng của người đấy" Cậu hốt hoảng lắp bắp : "Bà nói gì….? Lấy mạng tôi á ?" Bà ta mỉm cười nhìn cậu một lát sau nó lại là ánh mắt đỏ ngầu ấy, thân hình bà ta đang dần được một làn khói đen bao phủ, lộ ra một đôi cánh sau lưng. Đầu quay tới quay lui lộ ra hai chiếc răng nanh dài sắc nhọn, chỉ chốc lát bà đã thật sự trở thành một con dơi tinh. Cậu há hốc mồm nhìn bà mà không thể nhút nhít : "Không bà đừng qua đây" Nụ cười ấy bắt đầu vang lên một luồng gió lạ bắt đầu ập đến, tấm rèm lại bay lên một lần nữa, cậu nhìn thấy tất cả mọi người bên ngoài điều gã xuống. A Yên hốt hoảng dừng chân lại mà nhìn, những điều cô thấy đang bắt đầu trở thành sự thật, cô lùi về sau mà nhìn thấy cái người đàn bà ấy đang mỉm cười với cô. "Không chuyện gì đang diễn vậy, đây là mơ không phải là sự thật, bà ta…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất