Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn
Chương 3: Giấc mơ nhỏ bé.
Mạnh Gia đã xưng bá từ khi học mẫu giáo, dùng thể chất và chiều cao vượt trội của bản thân để làm đại ca của nhóm con nít.
Tôi chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ những thứ ấu trĩ nhảm nhí như thế.
Nghĩ lại thì, tôi đã quên dần nội dung của cuốn tiểu thuyết "Thăng Cấp Ở Trò Chơi Sinh Tồn" đó, nhưng những đoạn hội thoại và ký ức về Lâm Như tôi lại nhớ như in.
Điều này là bất thường chăng?
Tôi có thể khẳng định bản thân không còn yêu mến Lâm Như giống lúc trước, sau tất cả những chuyện đã xảy ra với tôi.
Bây giờ tôi chỉ coi cô ấy là một người bạn cũ, một cô gái đáng thương không thuận lợi trong con đường tình duyên, và một tác giả ác ý thích hành hạ các nhân vật do cô tạo ra.
Thật buồn cười khi tôi đã nhập vào nhân vật do cô ấy tạo ra.
Nếu tôi cố gắng, liệu tôi có thể thay đổi vận mệnh đáng sợ đó không?
Bầu trời được nhuộm vào cam đỏ của một buổi chiều tà, những táng mây tô điểm cho khung cảnh thêm lộng lẫy. Trên đồi hoa trắng lộng gió, hai tinh linh xinh đẹp đang trò chuyện với nhau.Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn - Chương 3: Giấc mơ nhỏ bé.
Chính xác hơn là nhắn tin, vì đó là nhân vật trong game của tôi và Lâm Như.
Lâm Như chơi rất nhiều game, nhưng đây cũng là tựa game cô ấy duy trì lâu nhất.
Bởi vì cô ấy thích tạo hình tinh linh?
Đúng rồi, đây cũng là tựa game mà Lâm Như đã kết bạn với một người nước ngoài, sau đó cô ấy đã block anh ta vì cô bạn gái của cậu nước ngoài đó đã trở nên đố kỵ.
Có lẽ cô ấy vẫn còn tiếc nuối tình bạn đó.
Lâm Như thích đem nhân vật của mình mặc đồ nam, vì cô ấy thích vẻ ngoài đẹp trai của nhân vật, cũng vì...hưm, tôi không đoán được suy nghĩ của cô bạn này, trừ khi cô ấy nói ra.
"Cậu đã đọc chương mới của tớ chưa? Bộ "Thăng Cấp Ở Trò Chơi Sinh Tồn" đấy?" Lâm Như nhắn tin hỏi.
"Ừ, đọc rồi." tôi trả lời.
"Ha ha... tớ cũng hơi ngại khi để người quen đọc tiểu thuyết boylove của mình, nhưng... có lẽ điều này cũng không tệ." tôi dường như thấy ảo giác rằng tinh linh đó đang mỉm cười thành tiếng.
"Chậc, dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết boylove thôi, tớ cũng không cong được nếu đọc boylove." tôi bĩu môi đáp.
"Oh... tớ vừa mong cậu bị cong... vừa không muốn." Lâm Như nói lên một câu hơi khó hiểu đối với tôi.
"Thật luôn á? Cho nên cậu mới gắn tên tớ vào nhân vật phản diện? Một Omega thụ từ trong ra ngoài, ít nhất cũng phải cho tôi là Alpha chứ?" tôi bất bình nói.
"He he, có là Alpha cũng chưa chắc là công đâu." Lâm Như khúc khích cười gian "Tớ định cho nhân vật chính là thụ đó, dù sao tớ không quen viết góc nhìn của nhân vật công."
"Mặc dù nhân vật chính Viễn Minh là Alpha." bị spoiler chuyện giường chiếu của nam chính, tôi cảm thấy trái tim sụp đổ.
Không đúng lắm, dựa trên những tiểu thuyết trước đó của Lâm Như, khuôn mặt tính cách mà nhân vật chính Viễn Minh sở hữu đều nằm trên.
Dễ thương, hơi yandere, hòa đồng, được nhiều người yêu thích.
Mặc dù hơi kì lạ, nhưng Lâm Như thích những nhân vật dễ thương ở kèo trên.
"Alpha với Alpha là trào lưu hiện nay đó, cậu cần phải học hỏi nhiều." Lâm Như thoải mái nói.
Cảm ơn... nếu không phải Lâm Như viết thì tôi cũng không muốn đọc tiểu thuyết boylove đâu.
"Ồ, nhân vật chính thích ứng với thế giới sau thức tỉnh một phần cũng nhờ chơi game." Lâm Như bắt đầu kể lan tràn những ý tưởng chưa viết ra "Tớ đã tham khảo vài bộ truyện, cảm thấy giỏi đánh nhau vì chơi game không được hợp lý lắm, nhưng nếu chỉ áp dụng một phần nhỏ của chơi game thì khá thú vị. Ví dụ như Viễn Minh bị lừa đảo ở trên game, trở nên bớt tin người hơn. Hay là gặp mối tình đầu như hóa ra người ta là con trai, trái tim tan nát không còn tin vào tình yêu. Ồ, hoặc bị một tên yandere để mắt tới trên game, sau này khi gặp lại ngoài đời bị đeo bám trước mặt đồng đội. Tưởng tượng tới cảnh một hội trưởng Alpha đầy tài năng và sức mạnh bị ai đó đè thì kíƈɦ ŧɦíƈɦ gần chết, he he he."
"Tớ thấy hơi sợ cậu đó Lâm Như." tôi dùng nửa con mắt nhìn những dòng tin nhắn của Lâm Như.
Hưʍ...
Là một giấc mơ sao?
Nó giống như một thước phim ký ức được trình chiếu lại trong tâm trí vậy.
Tôi trừng mắt nhìn bàn chân đạp lưng tôi, khiến tôi tỉnh giấc vì rớt ra khỏi giường.
Hừ... bình tĩnh nào, thằng nhóc này chỉ là một đứa con nít.
Ba mẹ của Mạnh Gia đi công tác nên gia đình tôi trông giúp thằng nhóc đầu gấu này, thế là tôi phải nằm chen chúc trên giường chung với thằng nhóc to con đó.
A...
Mạnh Gia hình như có ngủ với nhân vật chính một lần, chủ yếu là để sỉ nhục lòng tự tôn của nhân vật chính nhỉ?
Lòng thương xót không thể nói thành lời...
Không hổ là Mạnh Gia... à không đúng, không hổ là Lâm Như, rất quyết đoán và tàn ác.
"Um... nhăm nhăm... bò kho nhon quá..." Mạnh Gia vừa nói mớ vừa chảy nước miếng.
"Má..." tôi nhăn mặt nhìn nước miếng nhiễu xuống giường, cảm giác kinh tởm không thể chịu được.
Hết muốn ngủ luôn rồi... thằng nhóc đầu gấu dơ dáy này.
Tướng ngủ đã xấu còn nói mớ chảy nước miếng.
Tôi nên đuổi khéo thằng nhóc này thế nào để không bị ghim nhỉ?
" Haizz, mình nên chơi game xả stress không nhỉ?" đóng giả thành một đứa con nít cũng khá phiền, nhưng cậu không muốn biến thành thiên tài hay kẻ dị loại trong cuộc sống thường nhật, nên đành miễn cưỡng hòa hợp với Mạnh Gia và đám con nít một chút.
Nhưng bây giờ chỉ số IQ cũng muốn thụt lùi cho bằng cơ thể luôn rồi.
Có lẽ nên chơi game một chút nhỉ?
Tôi chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ những thứ ấu trĩ nhảm nhí như thế.
Nghĩ lại thì, tôi đã quên dần nội dung của cuốn tiểu thuyết "Thăng Cấp Ở Trò Chơi Sinh Tồn" đó, nhưng những đoạn hội thoại và ký ức về Lâm Như tôi lại nhớ như in.
Điều này là bất thường chăng?
Tôi có thể khẳng định bản thân không còn yêu mến Lâm Như giống lúc trước, sau tất cả những chuyện đã xảy ra với tôi.
Bây giờ tôi chỉ coi cô ấy là một người bạn cũ, một cô gái đáng thương không thuận lợi trong con đường tình duyên, và một tác giả ác ý thích hành hạ các nhân vật do cô tạo ra.
Thật buồn cười khi tôi đã nhập vào nhân vật do cô ấy tạo ra.
Nếu tôi cố gắng, liệu tôi có thể thay đổi vận mệnh đáng sợ đó không?
Bầu trời được nhuộm vào cam đỏ của một buổi chiều tà, những táng mây tô điểm cho khung cảnh thêm lộng lẫy. Trên đồi hoa trắng lộng gió, hai tinh linh xinh đẹp đang trò chuyện với nhau.Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn - Chương 3: Giấc mơ nhỏ bé.
Chính xác hơn là nhắn tin, vì đó là nhân vật trong game của tôi và Lâm Như.
Lâm Như chơi rất nhiều game, nhưng đây cũng là tựa game cô ấy duy trì lâu nhất.
Bởi vì cô ấy thích tạo hình tinh linh?
Đúng rồi, đây cũng là tựa game mà Lâm Như đã kết bạn với một người nước ngoài, sau đó cô ấy đã block anh ta vì cô bạn gái của cậu nước ngoài đó đã trở nên đố kỵ.
Có lẽ cô ấy vẫn còn tiếc nuối tình bạn đó.
Lâm Như thích đem nhân vật của mình mặc đồ nam, vì cô ấy thích vẻ ngoài đẹp trai của nhân vật, cũng vì...hưm, tôi không đoán được suy nghĩ của cô bạn này, trừ khi cô ấy nói ra.
"Cậu đã đọc chương mới của tớ chưa? Bộ "Thăng Cấp Ở Trò Chơi Sinh Tồn" đấy?" Lâm Như nhắn tin hỏi.
"Ừ, đọc rồi." tôi trả lời.
"Ha ha... tớ cũng hơi ngại khi để người quen đọc tiểu thuyết boylove của mình, nhưng... có lẽ điều này cũng không tệ." tôi dường như thấy ảo giác rằng tinh linh đó đang mỉm cười thành tiếng.
"Chậc, dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết boylove thôi, tớ cũng không cong được nếu đọc boylove." tôi bĩu môi đáp.
"Oh... tớ vừa mong cậu bị cong... vừa không muốn." Lâm Như nói lên một câu hơi khó hiểu đối với tôi.
"Thật luôn á? Cho nên cậu mới gắn tên tớ vào nhân vật phản diện? Một Omega thụ từ trong ra ngoài, ít nhất cũng phải cho tôi là Alpha chứ?" tôi bất bình nói.
"He he, có là Alpha cũng chưa chắc là công đâu." Lâm Như khúc khích cười gian "Tớ định cho nhân vật chính là thụ đó, dù sao tớ không quen viết góc nhìn của nhân vật công."
"Mặc dù nhân vật chính Viễn Minh là Alpha." bị spoiler chuyện giường chiếu của nam chính, tôi cảm thấy trái tim sụp đổ.
Không đúng lắm, dựa trên những tiểu thuyết trước đó của Lâm Như, khuôn mặt tính cách mà nhân vật chính Viễn Minh sở hữu đều nằm trên.
Dễ thương, hơi yandere, hòa đồng, được nhiều người yêu thích.
Mặc dù hơi kì lạ, nhưng Lâm Như thích những nhân vật dễ thương ở kèo trên.
"Alpha với Alpha là trào lưu hiện nay đó, cậu cần phải học hỏi nhiều." Lâm Như thoải mái nói.
Cảm ơn... nếu không phải Lâm Như viết thì tôi cũng không muốn đọc tiểu thuyết boylove đâu.
"Ồ, nhân vật chính thích ứng với thế giới sau thức tỉnh một phần cũng nhờ chơi game." Lâm Như bắt đầu kể lan tràn những ý tưởng chưa viết ra "Tớ đã tham khảo vài bộ truyện, cảm thấy giỏi đánh nhau vì chơi game không được hợp lý lắm, nhưng nếu chỉ áp dụng một phần nhỏ của chơi game thì khá thú vị. Ví dụ như Viễn Minh bị lừa đảo ở trên game, trở nên bớt tin người hơn. Hay là gặp mối tình đầu như hóa ra người ta là con trai, trái tim tan nát không còn tin vào tình yêu. Ồ, hoặc bị một tên yandere để mắt tới trên game, sau này khi gặp lại ngoài đời bị đeo bám trước mặt đồng đội. Tưởng tượng tới cảnh một hội trưởng Alpha đầy tài năng và sức mạnh bị ai đó đè thì kíƈɦ ŧɦíƈɦ gần chết, he he he."
"Tớ thấy hơi sợ cậu đó Lâm Như." tôi dùng nửa con mắt nhìn những dòng tin nhắn của Lâm Như.
Hưʍ...
Là một giấc mơ sao?
Nó giống như một thước phim ký ức được trình chiếu lại trong tâm trí vậy.
Tôi trừng mắt nhìn bàn chân đạp lưng tôi, khiến tôi tỉnh giấc vì rớt ra khỏi giường.
Hừ... bình tĩnh nào, thằng nhóc này chỉ là một đứa con nít.
Ba mẹ của Mạnh Gia đi công tác nên gia đình tôi trông giúp thằng nhóc đầu gấu này, thế là tôi phải nằm chen chúc trên giường chung với thằng nhóc to con đó.
A...
Mạnh Gia hình như có ngủ với nhân vật chính một lần, chủ yếu là để sỉ nhục lòng tự tôn của nhân vật chính nhỉ?
Lòng thương xót không thể nói thành lời...
Không hổ là Mạnh Gia... à không đúng, không hổ là Lâm Như, rất quyết đoán và tàn ác.
"Um... nhăm nhăm... bò kho nhon quá..." Mạnh Gia vừa nói mớ vừa chảy nước miếng.
"Má..." tôi nhăn mặt nhìn nước miếng nhiễu xuống giường, cảm giác kinh tởm không thể chịu được.
Hết muốn ngủ luôn rồi... thằng nhóc đầu gấu dơ dáy này.
Tướng ngủ đã xấu còn nói mớ chảy nước miếng.
Tôi nên đuổi khéo thằng nhóc này thế nào để không bị ghim nhỉ?
" Haizz, mình nên chơi game xả stress không nhỉ?" đóng giả thành một đứa con nít cũng khá phiền, nhưng cậu không muốn biến thành thiên tài hay kẻ dị loại trong cuộc sống thường nhật, nên đành miễn cưỡng hòa hợp với Mạnh Gia và đám con nít một chút.
Nhưng bây giờ chỉ số IQ cũng muốn thụt lùi cho bằng cơ thể luôn rồi.
Có lẽ nên chơi game một chút nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất