Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn

Chương 21: Thỏ.

Trước Sau
Đợi tới bảy giờ tối vẫn không thấy bóng dáng của Mạnh Gia, tôi tạm biệt mấy đứa bạn trong ký túc xá rồi trở về nhà.

Tôi bước đi trên đường, mua thêm một ly trà đào cam xả cho đỡ buồn miệng.

"!!!"

Hoắc Thế đang đứng trước cửa phòng trọ, đôi mắt lặng lẽ nhìn tôi.

Mùi hương pheromone hơi khác?

Hoắc Thế "ngạo mạn" có mùi pheromone lạnh lẽo vô sắc giống như băng tuyết mùa đông, vậy mà bây giờ mùi pheromone đã biến thành tinh dầu hoa hồng nồng nàn.

"Hoắc Thế "nhút nhát", là cậu sao?" tôi nghi ngờ hỏi.

Dáng đứng, biểu cảm, ánh mắt của hắn khiến tôi nhanh chóng phát hiện ra.

Điều này thật bất ngờ, khi nhân cách thay đổi thì pheromone cũng thay đổi theo.

"Cậu lại gọi tôi là nhút nhát rồi... tôi không thích danh xưng đó." Hoắc Thế "nhút nhát" buồn bã nói.

"Ờ thì, sao cậu không tự đặt tên cho mình? Nếu cứ gọi cậu là Hoắc Thế thì cậu lại hiểu lầm rằng tôi nhầm lẫn cậu với Hoắc Thế "ngạo mạn" kia." tôi nhún vai, sau đó bước tới ôm lấy Hoắc Thế "nhút nhát" vào lòng "Tôi rất nhớ cậu đó, gã Hoắc Thế "ngạo mạn" kia thật đáng ghét."

"Tôi cũng rất nhớ cậu." Hoắc Thế "nhút nhát" thì thầm, giơ tay ôm lại tôi.

"Được rồi, vào nhà không? Hôm nay tôi có nấu bò hầm vang đỏ, hình như cậu chưa nếm thử lần nào." tôi lên tiếng hỏi.

"Cảm ơn." Hoắc Thế "nhút nhát" đáp lại một cách rụt rè.

Chà... tại sao lại khác biệt như vậy nhỉ?

Hoắc Thế "nhút nhát" thật sự rất đáng yêu!

"Lời nói lúc trước là thật... cậu đúng là một Omega." Hoắc Thế vừa cắt thịt vừa thì thào.

"Ừ, toàn bộ là thật đó, nhưng đừng nói cho hai người kia nha." tôi chống cằm mỉm cười nhìn Hoắc Thế "nhút nhát".

Nhắc tới chuyện này thì phải kể lại lần đầu tiên tôi gặp mặt Hoắc Thế "nhút nhát", thời điểm Hoắc Thế "ngạo mạn" chuyển đổi nhân cách vì tâm trạng thất thường khi bị điểm kém, hắn đã biến thành Hoắc Thế "nhút nhát" ngay trong lớp rồi hoảng loạn rời khỏi phòng.

Tôi đã chạy theo và có một buổi trò chuyện thành thật với Hoắc Thế "nhút nhát".

"Hoắc Thế? Cậu làm sao vậy?"

"Cậu là ai?"

"Ha ha, cậu cứ giỡn hoài. Tôi ngồi sau lưng cậu ở lớp hơn hai tuần rồi đó."



"À ừ... xin lỗi, tôi quên mất."

"!!!"

"Nè, tôi có thể chia sẻ với cậu một bí mật không?"

"Cậu chỉ cần nghe là được."

"Thế giới này là một tiểu thuyết, và tôi là một độc giả."

Nhớ tới phản ứng đầu tiên của Hoắc Thế "nhút nhát" khi nghe câu này, hắn đã nhìn tôi như một kẻ điên.

Nhưng khi tiết lộ quá nhiều bí mật mà chỉ có Hoắc Thế "nhút nhát" và những nhân cách còn lại biết được, hắn đã tin tưởng tôi một chút.

Tôi kể về những thứ xảy ra trong tương lai, sự kiện Thức Tỉnh, sự kiện Mở Cổng, Thăng Cấp Trong Trò Chơi Sinh Tồn, các nhân vật trong tiểu thuyết, kết cục của Hoắc Thế và Đông Lam,... rất nhiều thứ, ngoại trừ việc tôi là căn nguyên biến Hoắc Thế trở thành một nhân vật bị đa nhân cách.

"Tại sao cậu lại nói chuyện đó với tôi?" Hoắc Thế "nhút nhát" trừng mắt nhìn tôi "Câu châm chọc tôi chỉ là một nhân vật thảm thương, tùy ý bị tác giả điều khiển và chi phối?"

"Bởi vì tôi thích cậu nhất trong tất cả nhân vật, tôi không muốn kết cục tồi tệ xảy ra với cậu, cũng không muốn lừa dối cậu. Vì vậy tôi quyết định nói ra sự thật." tôi mỉm cười "Ngoại trừ cậu ra tôi chưa từng nói với ai về điều này."

Hoắc Thế "nhút nhát" đỏ mặt, bối rối nhìn vẩn vơ né tránh ánh mắt của tôi "Tôi không có gì đặc biệt cả... tôi chỉ là sự tồn tại dư thừa. Hai nhân cách kia đều không thích tôi..."

"Đừng tự hạ thấp bản thân. Cậu đã đánh bại bọn họ trong tương lai bằng cách hãm hại thân xác Hoắc Thế này." tôi thở dài "Điều đó thật ấn tượng nhưng cũng thật đáng buồn."

"Cậu đang thương hại tôi?" Hoắc Thế "nhút nhát" hỏi tiếp.

"Ừ, tôi thương hại cậu, và cũng muốn làm bạn với cậu." tôi thành thật trả lời.

"..."

Hoắc Thế "nhút nhát" chưa từng đồng ý kết bạn hay bộc lộ cảm xúc của bản thân, nhưng mỗi lần chiếm được quyền điều khiển thân thể, hắn lại tìm tới tôi.

Tôi đã xem nó như một sự ngầm thừa nhận.

Nhìn bộ dáng ăn chậm rãi và yên lặng của Hoắc Thế "nhút nhát", tôi mỉm cười.

Dễ thương quá đi!

Hưʍ... hình như Lâm Như đã từng nhắc gu sở thích của tôi rồi nhỉ?

Trầm lặng, dễ thương một cách kín đáo, và luôn luôn đặt tôi lên hàng đầu.

Lời này hơi sai trái, nhưng tôi lại không thể phản bác.

Mối tình đầu của tôi- Lâm Như khá trầm tính và yên lặng ở trong lớp, cô ấy chỉ nói chuyện xã giao và không thân cận với ai, mỗi lần vào giờ ra chơi lại cô đơn bấm điện thoại viết tiểu thuyết. Khi tôi chủ động bắt chuyện, Lâm Như chỉ mỉm cười và trả lời qua loa. Tôi đã nỗ lực gợi mở chủ đề phù hợp với sở thích của Lâm Như, từ game, phim ảnh, trà sữa tới tiểu thuyết. Và sau đó Lâm Như đã trở thành một cái loa phát thanh nói chuyện không ngừng nghỉ, điều đó khiến tôi vui vẻ và cảm thấy bản thân trở nên đặc biệt với Lâm Như.



Lúc đầu tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, Lâm Như ngồi bàn sau và tôi muốn nói chuyện để trong giờ học cho đỡ nhàm chán thôi. Lúc thân thiết rồi thì có thể rủ chơi caro và chia sẻ đồ ăn vặt.

"Đừng nói dối, tớ có đôi mắt nhìn thấu hồng trần." Lâm Như nở nụ cười trêu chọc "Tớ đoán nếu như cậu nuôi thú cưng, chắc chắn cậu sẽ không nuôi chó hay mèo, mà là một con thỏ."

Thỏ?

Tôi không nghĩ vậy.

Loài thỏ ngoại trừ vẻ ngoài dễ thương, thì không có nhiều tương tác với chủ nhân của nó, yên lặng và nhàm chán.

Chó trung thành với chủ nhân, chạy nhảy khắp nơi, hết vẫy đuôi chờ thức ăn lại nhào lên mặt liếʍ ɭáρ, sẵn sàng bảo vệ chủ nhân trong những tình huống nguy cấp.

Mèo lại đặc biệt khác nhau, con thì suốt ngày quấn quýt bên chủ nhân, con thì cào cấu không cho chủ nhân đụng vào người, kiêu ngạo cực kỳ, được tôn lên làm Hoàng Thượng. Chủ nhân thì biến thành con sen.

Dù nghĩ đi nghĩ lại thì khi nuôi thú cưng, chọn chó hay mèo đều sẽ vui vẻ và ý nghĩa hơn nhiều.

"Đâu cơ, tớ rất thích chó mà!" tôi phản bác lại Lâm Như.

"Ấy, do cậu chưa nuôi thử. Thật ra tớ cũng thích thỏ nhất, mặc dù chưa có điều kiện để nuôi." Lâm Như nói tiếp "Nghĩ thử xem, thỏ vừa là thú cưng, vừa là vật thí nghiệm, vừa là thức ăn. Tớ thấy mang về nuôi sẽ liên tưởng được rất nhiều thứ, à, nó còn là biểu tượng của phù thủy nữa."

Dễ thương. Giam cầm. Chết chóc. Vật hi sinh. Phù thủy. Sự im lặng. Xáƈ ŧɦịŧ.

Đây là câu chuyện bi kịch của thân xác và linh hồn. Hoắc Thế "nhút nhát" không thể chịu đựng nổi căn phòng kín đáo của bản thân luôn bị quấy rầy mỗi khi Hoắc Thế trở nên tiêu cực. Hoắc Thế "nhút nhát" xấu hổ trước sự chỉ trích của hai nhân cách kia, nhưng bản thân hắn không thể thay đổi được. Hoắc Thế "nhút nhát" nhận ra bản thân luôn cô đơn, dù ở thế giới linh hồn với hai nhân cách hay ở thế giới thực tại với mọi người, bạn bè, kẻ thù, tình nhân,... mọi thứ đều là của hai nhân cách còn lại. Hắn cảm thấy bản thân là một người thừa.

Cho nên... Hoắc Thế "nhút nhát" là một con thỏ phù thủy sở hữu kỹ năng "Cấm Đoán".

Tôi hình dung lại các kỹ năng chính của Hoắc Thế, thật kỳ lạ khi mỗi nhân cách lại có một kỹ năng khác biệt, bây giờ lại khác nhau cả về pheromone.

Như những sự tồn tại khác biệt hoàn toàn, chứ không phải tạo ra một nhân cách khác để bảo vệ bản thể.

Hoắc Thế "ngạo mạn" - Hoàng Đế Khát Máu

Hoắc Thế "điên cuồng " - Thảm Họa Sống

Hoắc Thế "nhút nhát" - Cấm Đoán

Một nhân vật phản diện quá mạnh mẽ để nhân vật chính có thể đối đầu.

Nhưng nhân vật phản diện lại tự hủy diệt chính bản thân.

Và chiến thắng miễn cưỡng thuộc về nhân vật chính Viễn Minh.

Nếu Hoắc Thế "nhút nhát" không lựa chọn tự hủy diệt như trong nguyên tác, tương lai sẽ ra sao đây?

Tôi thật sự rất mong chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau