Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện
Quyển 1 Chương 28: “Thiên đạo không cho, vậy liền phá bỏ khuôn phép, Ngũ giới không dung, ta hủy bỏ thế đạo bất công! Thế nhân phỉ b
Hàn Nguyệt Cung, Kim điện.
Đế Tuân phải ngủ một giấc thật sâu mới tìm lại được một ít ý thức từ trong hỗn độn vô tận, khôi phục tri giác. Sức mạnh giải phóng từ đòn cuối cùng của trận đại chiến khiến hắn ngất đi, may có Lâm Chiêm dùng linh lực cứu lấy một mạng, không thì hắn đã chết thảm ở trên bục hành quyết luôn rồi.
Dưới sự giục giã của cơn đau trong thân thể, ý thức dần trở nên rõ ràng, hắn từ từ mở mắt ra.
Xung quanh đã không còn là Thiên Đình mưa dồn gió dập nữa, mà là một tòa Kim điện cực lớn, trung tâm đại điện lóe lên tia sáng màu tím, ra là một trận pháp kì lạ được bố trí trên đất, tràn ngập linh khí.
Lâm Chiêm cẩn thận ôm Hoa Nguyệt Phong ngồi giữa pháp trận, tay vòng qua vai đặt y vào lòng. Cậu khẽ vuốt thái dương, nhẹ chạm vào làn da, trầm tư hẳn đi, Cứ mặc ánh sáng màu tím nuốt chửng lấy cơ thể, kệ cho chú ấn quỷ dị bò đầy da dẻ, xiêm y.
Nước da tái nhợt, dáng vẻ phờ phạc, có lẽ lực của một kích cuối cùng đã xâm nhập vào cơ thể, để lại nội thương rất nặng. Cậu cụp mắt chăm chú nhìn vào gò má cua Hoa Nguyệt Phong, sau khi sử dụng linh lực chữa trị, thương thế khắp người y cũng nhanh chóng khép lại, cuối cùng cũng bớt đi cái ghê người.
Người vẫn đang say ngủ, ra là Lâm Chiêm đã thi pháp khiến y hôn mê. Cậu thấy bản thân trúng đòn nghiêm trọng dẫn đến khóe miệng chảy máu, cả người kiệt quệ, không muốn làm y lo lắng thêm nên để y thiếp đi.
“Ngươi tỉnh rồi à.” Lâm Chiêm liếc bóng người đang muốn bò dậy, nhàn nhạt hỏi thăm.
“Không cần phải lo, y chỉ ngủ thôi, ta sẽ không hại y. Ta biết ngươi hận ta, sớm muốn lấy mạng, cũng biết ngươi làm tất cả là vì thân tình giữa Hoa Nguyệt Phong, ta không trách.”
Lâm Chiêm dừng một chút, tầm mắt di chuyển trên mặt của Hoa Nguyệt Phong, có chút lóe sáng, “Đêm trăng tròn sắp tới rồi, hiện giờ nhìn y thế này không biết gánh nổi hay không. Tẩy Tủy Chú thâm nhập cốt mạch, không thể diệt tận gốc, một khi phản phệ ập đến, nhất định là nan kiếp lớn nhất đời y.
Ta biết ngươi có cách để cứu y, cũng biết bản thân chính là chìa khóa mấu chốt. Ta giống với y, đều là Kính Linh chuyển thế, linh hồn gắn bó, vận mệnh tương liên, trên đời này cứu được y chỉ có mình ta.
Ngươi là nhị ca của y, tin rằng ngươi sẽ không hại y, ta đã quyết lấy mạng cứu người, mong ngươi hỗ trợ. Pháp trận bày xong rồi, chỉ cần ngươi mở ra là Hoa Nguyệt Phong có thể được cứu, ta tin ngươi đã có lựa chọn, biết nên làm như nào.”
Đế Tuân sửng sốt trong chốc lát, dường như bị cảnh tượng trước mắt cùng với lời nói kia dọa cho choáng váng. Cố gắng tỉnh táo lại, xác định không phải đang mơ, nhưng hắn vẫn không thể tin rằng Lâm Chiêm sẽ lựa chọn như vậy.
“Mục đích của ngươi là gì? Ngươi muốn làm gì?” Đế Tuân từ mặt đất đứng lên, mờ mịt nhìn nhìn Lâm Chiêm.
“Vận mệnh của Kính Linh. Trên đời này chỉ có hai người bọn ta dính dáng đến nó, linh hồn cùng nguồn, thân như một thể. Đổi lại là y chắc chắn cũng không do dự mà liều mình cứu người, cần gì lí do.
Ngươi đã biết ta là Kính Linh chuyển thế, sớm muốn lấy mạng đổi mạng để xóa bỏ Tẩy Tủy Chú, trước mắt là thời cơ tốt nhất, không ai cản đường, sao còn chưa chịu động thủ?”
Lâm Chiêm ngữ khí bình thản, giọng điệu nhàn nhạt như đang nói đến một chuyện không hề liên quan đến mình. Trong ý thức của thần hồn, Hoa Nguyệt Phong không khác gì cậu, sứ mệnh chỉ có chở che và trách nhiệm, dù có phải trả giá bằng cả mạng sống. Đây là sự ăn ý giữa thần hồn, cũng là ước định ngầm của chúng.
“Nó có biết không?”
Đế Tuân chậm bước đến ngoài rìa pháp trận, ngơ ngác nhìn Lâm Chiêm trước mắt, bỗng nhiên không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với cậu. Thời khắc hắn muốn lấy mạng người này, chắc chắn phải biết rằng cuối cùng mình sẽ vì cứu y mà không màng ước định trước đó của hai người—— Lâm Chiêm cần phải chết!
Nhưng lại không nghĩ đến việc cậu sẽ chủ động dâng sinh mệnh của bản thân lên, thành toàn tâm nguyện của hắn.
“Y biết hay không cũng không quan trọng.” Lâm Chiêm nhàn nhạt nói, mắt như mặt biển êm đềm không một gợn sóng, trên mặt không có một tia cảm xúc, tâm lại kiên định vô cùng.
“Ta chỉ cần y tồn tại, đây là sự lựa chọn của bản thân ta, không liên quan gì đến y, y không cần biết đến chuyện này. Hòa thành một thể với y, thần hồn hợp nhất cũng coi như có đường về, đây là số mệnh của Kính Linh, mặc kệ y có muốn hay không.
Ta và người vốn là một thể không thể chia lìa, mấy trăm năm nay cũng đủ lâu rồi. Minh Kính có sứ mệnh của nó, Kính Linh cũng có duyên pháp của mình, ta sẽ cùng người tiếp nhận vận mệnh, hóa thành máu nóng trong thân thể, trọn kiếp bên nhau.”
Lâm Chiêm hơi nhếch khóe miệng, thoải mái cười lên, chậm rãi buông người ra, đặt hoa Hoa Nguyệt Phong nằm bên cạnh.
Trên người cậu tỏa ra ánh sáng màu tím lấp lánh, linh lực cường đại tràn ngập quanh thân, mắt thấy hai vầng sáng lóe lên, nháy mắt cắt qua hai bên cổ tay. Máu tuôn như suối, nhỏ giọt vào trung tâm pháp trận, ngay lập tức quang mang thịnh phóng, rực rỡ chói mắt. (Áaaaa con ới)
Pháp trận có dấu hiệu mở ra dưới sự kích thích của linh lực cùng với máu tươi, chú ấn dày đặc cũng trong thời gian ngắn bao phủ lên làn da, áo hai người. Cảm nhận được một lực kéo quanh thân, linh hồn lửng lơ như muốn rời khỏi thể xác.
“Bắt đầu đi, nhờ cả vào ngươi.” Lâm Chiêm khép mắt nằm xuống bên Hoa Nguyệt Phong, nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của y.
Đế Tuân đứng cạnh trận pháp chứng kiến hết thảy, biết cậu tâm ý đã quyết cũng đành thuận theo, tức khắc phóng thích linh lực, sử dụng chú thuật kích hoạt trận pháp, lệnh cho nó mở ra.
Lệ phong thổi quét khắp người, đại điện chấn động, sắc tím nuốt trọn tầm mắt, không khí chỉ còn mùi máu ngập tràn, linh quang lưu chuyển khắp người bọn họ.
Thay máu….
“Cung chủ… Cung chủ……”
Lâm Chiêm chìm trong một không gian u ám, tầm mắt bị bóng tối cắn nuốt, chỉ thấy phía trước lập loè một mảnh sáng đỏ mỏng manh, mơ hồ phác hoạ hình bóng của một người.
Thân ảnh đó vô cùng quen thuộc, dáng người giống y như trong trí nhớ của cậu. Được khích lệ bởi sự thân quen và tín nhiệm, cậu chậm rãi bước tới. Trong ánh sáng khuôn mặt kia ngày càng rõ ràng, đón nhận ánh mắt của y, xác nhận đây đúng là cái nhìn chăm chú ôn nhu đó rồi
“Cung chủ à.” Lâm Chiêm tiến tới khẽ nói, nhập vào ánh sáng đỏ tỏa ra chung quanh y. Cậu đứng trước mặt người nọ, ngước mắt lên nhìn gò má y, nhẹ nhàng hỏi: “Cung chủ, đây là chỗ nào vậy?”
Ánh mắt Hoa Nguyệt Phong hơi dại ra, giống như y chỉ nhìn cậu một cách máy móc, không nghe được gì. Khuôn mặt vô cùng cứng nhắc, đôi mắt trống rỗng không chứa ánh sáng, như thể không biết người trước mắt là ai, cũng chẳng buồn quan tâm tới.
Lâm Chiêm nhìn y vài giây, cảm thấy kỳ quái, duỗi tay ra quơ quơ trước mắt y, không thấy chớp mắt, dường như ngay cả hơi thở cũng không cảm nhận được.
Lâm Chiêm căng thẳng trong lòng, theo bản năng vươn tay ra nắm lấy cổ tay của y, lại bị làn da lạnh lẽo cứng đờ làm cho hoảng sợ, như thể trong tay là một xác chết vô hồn.
“Cung chủ ngươi sao vậy? Ngươi nói chuyện đi mà, mau trả lời ta, ngươi đừng làm ta sợ, Cung chủ!”
Chùm sáng đỏ trong tay lóe lên chói mắt, Lâm Chiêm cúi đầu xuống nhìn, phát hiện nơi mình và Hoa Nguyệt Phong chạm vào nhau có gì đó khác thường. Lòng bàn tay như dán chặt vào cổ tay y, không thể buông ra. Cùng lúc đó cảm thấy bàn tay đau đớn, như có một lực hút đang muốn nuốt chửng thứ gì đó trong cậu.
Cảm giác vô lực và kiệt sức ập đến, chạm vào y càng lâu thân thể càng mệt mỏi, như đột ngột mất hết tinh lực cùng vớiý thức.
Dưới ánh hồng quang, mu bàn tay cậu chảy ra một chất lỏng màu đỏ. Nó không nhỏ xuống mà từ đầu ngón tay leo lên, hòa vào làn da y một cách hoàn hảo. Lâm Chiêm nhận ra, y đang hút máu của mình.
“Cung chủ ngươi có sao không? Ngươi đang làm gì vậy?”
Tâm Lâm Chiêm lạnh đi, càng ngày càng thấy kỳ quái, nhưng cậu không thể rụt tay lại, cũng không thể khơi dậy thần thức của y, ngăn chặn mọi việc.
Quá trình này kéo dài không được bao lâu, Lâm Chiêm còn chưa kịp giãy dụa thì chỉ trong nửa khắc ý thức đã tan rã, không đứng thẳng nổi ngã xuống đất ngất đi.
Đầu óc mơ màng đau nhức, tuy ý thức hỗn loạn nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau mãnh liệt, cơ thể mệt như muốn lả đi, mất sức, thậm chí giãy dụa cũng chỉ là hi vọng viển vông.
Lâm Chiêm như ở trong biển hư không, chìm nổi chập chừng, mặc sức xuôi theo. Trong không gian tối tăm trống rỗng, thật lâu sau mới vang lên một giọng nói mơ hồ, khẽ khàng cất lên.
Cậu tìm kiếm giọng nói, tìm phương hướng nào đó, cuối cùng vẫn không thể mở mắt.
“Điện hạ tỉnh rồi.”
Một giọng điệu ôn nhu truyền vào tai, còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật trước mặt đã nhận ra giọng của Hoa Nguyệt Phong, nhưng có vẻ nhẹ bẫng, yếu hơn mọi khi.
Lâm Chiêm đảo mắt nhìn xung quanh, nhận ra không gian mình đang ở đã là tẩm điện của Hàn Nguyệt Cung, phong cảnh như cũ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ khác là khuôn mặt tái nhợt và phờ phạc như sắp thoát xác của người trước mắt.
Hoa Nguyệt Phong thấy người tỉnh lại thì không khép nổi miệng, như thể mong đợi đã lâu, không khỏi mỉm cười ngây ngẩn cả người, mừng rỡ như điên.
“Điện hạ tỉnh là tốt rồi, tỉnh rồi thì không sao.” Đôi mắt Hoa Nguyệt Phong lờ mờ ngân ngấn nước, y không định giấu đi, cứ để nó tích tụ ở khóe mắt ẩm ướt.
“Điện hạ đã ngủ rất lâu, cũng may trời xanh phù hộ giữ người ở lại. Điện hạ không biết trong mấy ngày em ngủ ta lo lắng, đau lòng biết chừng nào đâu. Sao Điện hạ ngốc vậy, đi để dùng biện pháp đó cứu mạng của ta, ta có gì đáng giá để em làm thế, để em đánh cược như vậy?”
Nước mắt lăn dài trên má, để lại vệt nước rõ ràng. Hoa Nguyệt Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Chiêm, ánh mắt ôn nhu, tha thiết thành khẩn.
“Điện hạ nhân lúc ta bất tỉnh khư khư cố chấp. Không nghĩ đến chuyện nếu em vì ta mà chết thì ta sẽ hận em cả đời hay sao? Sao em dám quyết định như vậy mà không bàn bạc với ta. Điện hạ muốn ta hối hận cả đời, đau lòng cả đời đúng không? Ta không muốn em chết, không muốn em vì ta mà chết, thế mà em còn nhẫn tâm như vậy, Điện hạ muốn rời xa ta…. “
Giọng điệu Hoa Nguyệt Phong mang theo tiếng khóc, có chút nghẹn ngào.
Lâm Chiêm nhìn y hai mắt đẫm lệ thì không biết phải làm sao, cậu đã quên đi ký ức. Dựa vào lời của Hoa Nguyệt Phong, chỉ thấy mơ hồ một vài hình ảnh vụn vặt, không thể vẽ ra cảnh tượng hoàn chỉnh, không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cậu chỉ nhớ rõ mình bị hệ thống điều khiền đâm Thí Thần Nhận vào tim y, đã cố gắng hết sức để thoát khỏi trói buộc, ngăn cản mọi chuyện…
“Cung chủ có thể nói cho ta những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó được không? Ta không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ Cung chủ trọng thương rồi ngã xuống đất, ai đã cứu chúng ta vậy? Cung chủ nói lấy cái chết để cứu là sao? Chúng ta vẫn còn sống mà?”
Hoa Nguyệt Phong nghe cậu nói xong cũng hiểu sơ sơ, lúc thần hồn thức tỉnh ý thức của cậu đã bị phong bế, cho nên mấy ngày qua không nhớ rõ mọi chuyện. Không biết nên hối hay bất lực, y nhìn đối phương với ánh mắt đau lòng không thôi.
“Điện hạ không nên biết đâu.” Dừng một chút, thanh âm lại nghẹn ngào, “Từ nay về sau ta và Điện hạ vận mệnh tương liên, sống chết có nhau.……”
Đế Tuân phải ngủ một giấc thật sâu mới tìm lại được một ít ý thức từ trong hỗn độn vô tận, khôi phục tri giác. Sức mạnh giải phóng từ đòn cuối cùng của trận đại chiến khiến hắn ngất đi, may có Lâm Chiêm dùng linh lực cứu lấy một mạng, không thì hắn đã chết thảm ở trên bục hành quyết luôn rồi.
Dưới sự giục giã của cơn đau trong thân thể, ý thức dần trở nên rõ ràng, hắn từ từ mở mắt ra.
Xung quanh đã không còn là Thiên Đình mưa dồn gió dập nữa, mà là một tòa Kim điện cực lớn, trung tâm đại điện lóe lên tia sáng màu tím, ra là một trận pháp kì lạ được bố trí trên đất, tràn ngập linh khí.
Lâm Chiêm cẩn thận ôm Hoa Nguyệt Phong ngồi giữa pháp trận, tay vòng qua vai đặt y vào lòng. Cậu khẽ vuốt thái dương, nhẹ chạm vào làn da, trầm tư hẳn đi, Cứ mặc ánh sáng màu tím nuốt chửng lấy cơ thể, kệ cho chú ấn quỷ dị bò đầy da dẻ, xiêm y.
Nước da tái nhợt, dáng vẻ phờ phạc, có lẽ lực của một kích cuối cùng đã xâm nhập vào cơ thể, để lại nội thương rất nặng. Cậu cụp mắt chăm chú nhìn vào gò má cua Hoa Nguyệt Phong, sau khi sử dụng linh lực chữa trị, thương thế khắp người y cũng nhanh chóng khép lại, cuối cùng cũng bớt đi cái ghê người.
Người vẫn đang say ngủ, ra là Lâm Chiêm đã thi pháp khiến y hôn mê. Cậu thấy bản thân trúng đòn nghiêm trọng dẫn đến khóe miệng chảy máu, cả người kiệt quệ, không muốn làm y lo lắng thêm nên để y thiếp đi.
“Ngươi tỉnh rồi à.” Lâm Chiêm liếc bóng người đang muốn bò dậy, nhàn nhạt hỏi thăm.
“Không cần phải lo, y chỉ ngủ thôi, ta sẽ không hại y. Ta biết ngươi hận ta, sớm muốn lấy mạng, cũng biết ngươi làm tất cả là vì thân tình giữa Hoa Nguyệt Phong, ta không trách.”
Lâm Chiêm dừng một chút, tầm mắt di chuyển trên mặt của Hoa Nguyệt Phong, có chút lóe sáng, “Đêm trăng tròn sắp tới rồi, hiện giờ nhìn y thế này không biết gánh nổi hay không. Tẩy Tủy Chú thâm nhập cốt mạch, không thể diệt tận gốc, một khi phản phệ ập đến, nhất định là nan kiếp lớn nhất đời y.
Ta biết ngươi có cách để cứu y, cũng biết bản thân chính là chìa khóa mấu chốt. Ta giống với y, đều là Kính Linh chuyển thế, linh hồn gắn bó, vận mệnh tương liên, trên đời này cứu được y chỉ có mình ta.
Ngươi là nhị ca của y, tin rằng ngươi sẽ không hại y, ta đã quyết lấy mạng cứu người, mong ngươi hỗ trợ. Pháp trận bày xong rồi, chỉ cần ngươi mở ra là Hoa Nguyệt Phong có thể được cứu, ta tin ngươi đã có lựa chọn, biết nên làm như nào.”
Đế Tuân sửng sốt trong chốc lát, dường như bị cảnh tượng trước mắt cùng với lời nói kia dọa cho choáng váng. Cố gắng tỉnh táo lại, xác định không phải đang mơ, nhưng hắn vẫn không thể tin rằng Lâm Chiêm sẽ lựa chọn như vậy.
“Mục đích của ngươi là gì? Ngươi muốn làm gì?” Đế Tuân từ mặt đất đứng lên, mờ mịt nhìn nhìn Lâm Chiêm.
“Vận mệnh của Kính Linh. Trên đời này chỉ có hai người bọn ta dính dáng đến nó, linh hồn cùng nguồn, thân như một thể. Đổi lại là y chắc chắn cũng không do dự mà liều mình cứu người, cần gì lí do.
Ngươi đã biết ta là Kính Linh chuyển thế, sớm muốn lấy mạng đổi mạng để xóa bỏ Tẩy Tủy Chú, trước mắt là thời cơ tốt nhất, không ai cản đường, sao còn chưa chịu động thủ?”
Lâm Chiêm ngữ khí bình thản, giọng điệu nhàn nhạt như đang nói đến một chuyện không hề liên quan đến mình. Trong ý thức của thần hồn, Hoa Nguyệt Phong không khác gì cậu, sứ mệnh chỉ có chở che và trách nhiệm, dù có phải trả giá bằng cả mạng sống. Đây là sự ăn ý giữa thần hồn, cũng là ước định ngầm của chúng.
“Nó có biết không?”
Đế Tuân chậm bước đến ngoài rìa pháp trận, ngơ ngác nhìn Lâm Chiêm trước mắt, bỗng nhiên không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với cậu. Thời khắc hắn muốn lấy mạng người này, chắc chắn phải biết rằng cuối cùng mình sẽ vì cứu y mà không màng ước định trước đó của hai người—— Lâm Chiêm cần phải chết!
Nhưng lại không nghĩ đến việc cậu sẽ chủ động dâng sinh mệnh của bản thân lên, thành toàn tâm nguyện của hắn.
“Y biết hay không cũng không quan trọng.” Lâm Chiêm nhàn nhạt nói, mắt như mặt biển êm đềm không một gợn sóng, trên mặt không có một tia cảm xúc, tâm lại kiên định vô cùng.
“Ta chỉ cần y tồn tại, đây là sự lựa chọn của bản thân ta, không liên quan gì đến y, y không cần biết đến chuyện này. Hòa thành một thể với y, thần hồn hợp nhất cũng coi như có đường về, đây là số mệnh của Kính Linh, mặc kệ y có muốn hay không.
Ta và người vốn là một thể không thể chia lìa, mấy trăm năm nay cũng đủ lâu rồi. Minh Kính có sứ mệnh của nó, Kính Linh cũng có duyên pháp của mình, ta sẽ cùng người tiếp nhận vận mệnh, hóa thành máu nóng trong thân thể, trọn kiếp bên nhau.”
Lâm Chiêm hơi nhếch khóe miệng, thoải mái cười lên, chậm rãi buông người ra, đặt hoa Hoa Nguyệt Phong nằm bên cạnh.
Trên người cậu tỏa ra ánh sáng màu tím lấp lánh, linh lực cường đại tràn ngập quanh thân, mắt thấy hai vầng sáng lóe lên, nháy mắt cắt qua hai bên cổ tay. Máu tuôn như suối, nhỏ giọt vào trung tâm pháp trận, ngay lập tức quang mang thịnh phóng, rực rỡ chói mắt. (Áaaaa con ới)
Pháp trận có dấu hiệu mở ra dưới sự kích thích của linh lực cùng với máu tươi, chú ấn dày đặc cũng trong thời gian ngắn bao phủ lên làn da, áo hai người. Cảm nhận được một lực kéo quanh thân, linh hồn lửng lơ như muốn rời khỏi thể xác.
“Bắt đầu đi, nhờ cả vào ngươi.” Lâm Chiêm khép mắt nằm xuống bên Hoa Nguyệt Phong, nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của y.
Đế Tuân đứng cạnh trận pháp chứng kiến hết thảy, biết cậu tâm ý đã quyết cũng đành thuận theo, tức khắc phóng thích linh lực, sử dụng chú thuật kích hoạt trận pháp, lệnh cho nó mở ra.
Lệ phong thổi quét khắp người, đại điện chấn động, sắc tím nuốt trọn tầm mắt, không khí chỉ còn mùi máu ngập tràn, linh quang lưu chuyển khắp người bọn họ.
Thay máu….
“Cung chủ… Cung chủ……”
Lâm Chiêm chìm trong một không gian u ám, tầm mắt bị bóng tối cắn nuốt, chỉ thấy phía trước lập loè một mảnh sáng đỏ mỏng manh, mơ hồ phác hoạ hình bóng của một người.
Thân ảnh đó vô cùng quen thuộc, dáng người giống y như trong trí nhớ của cậu. Được khích lệ bởi sự thân quen và tín nhiệm, cậu chậm rãi bước tới. Trong ánh sáng khuôn mặt kia ngày càng rõ ràng, đón nhận ánh mắt của y, xác nhận đây đúng là cái nhìn chăm chú ôn nhu đó rồi
“Cung chủ à.” Lâm Chiêm tiến tới khẽ nói, nhập vào ánh sáng đỏ tỏa ra chung quanh y. Cậu đứng trước mặt người nọ, ngước mắt lên nhìn gò má y, nhẹ nhàng hỏi: “Cung chủ, đây là chỗ nào vậy?”
Ánh mắt Hoa Nguyệt Phong hơi dại ra, giống như y chỉ nhìn cậu một cách máy móc, không nghe được gì. Khuôn mặt vô cùng cứng nhắc, đôi mắt trống rỗng không chứa ánh sáng, như thể không biết người trước mắt là ai, cũng chẳng buồn quan tâm tới.
Lâm Chiêm nhìn y vài giây, cảm thấy kỳ quái, duỗi tay ra quơ quơ trước mắt y, không thấy chớp mắt, dường như ngay cả hơi thở cũng không cảm nhận được.
Lâm Chiêm căng thẳng trong lòng, theo bản năng vươn tay ra nắm lấy cổ tay của y, lại bị làn da lạnh lẽo cứng đờ làm cho hoảng sợ, như thể trong tay là một xác chết vô hồn.
“Cung chủ ngươi sao vậy? Ngươi nói chuyện đi mà, mau trả lời ta, ngươi đừng làm ta sợ, Cung chủ!”
Chùm sáng đỏ trong tay lóe lên chói mắt, Lâm Chiêm cúi đầu xuống nhìn, phát hiện nơi mình và Hoa Nguyệt Phong chạm vào nhau có gì đó khác thường. Lòng bàn tay như dán chặt vào cổ tay y, không thể buông ra. Cùng lúc đó cảm thấy bàn tay đau đớn, như có một lực hút đang muốn nuốt chửng thứ gì đó trong cậu.
Cảm giác vô lực và kiệt sức ập đến, chạm vào y càng lâu thân thể càng mệt mỏi, như đột ngột mất hết tinh lực cùng vớiý thức.
Dưới ánh hồng quang, mu bàn tay cậu chảy ra một chất lỏng màu đỏ. Nó không nhỏ xuống mà từ đầu ngón tay leo lên, hòa vào làn da y một cách hoàn hảo. Lâm Chiêm nhận ra, y đang hút máu của mình.
“Cung chủ ngươi có sao không? Ngươi đang làm gì vậy?”
Tâm Lâm Chiêm lạnh đi, càng ngày càng thấy kỳ quái, nhưng cậu không thể rụt tay lại, cũng không thể khơi dậy thần thức của y, ngăn chặn mọi việc.
Quá trình này kéo dài không được bao lâu, Lâm Chiêm còn chưa kịp giãy dụa thì chỉ trong nửa khắc ý thức đã tan rã, không đứng thẳng nổi ngã xuống đất ngất đi.
Đầu óc mơ màng đau nhức, tuy ý thức hỗn loạn nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau mãnh liệt, cơ thể mệt như muốn lả đi, mất sức, thậm chí giãy dụa cũng chỉ là hi vọng viển vông.
Lâm Chiêm như ở trong biển hư không, chìm nổi chập chừng, mặc sức xuôi theo. Trong không gian tối tăm trống rỗng, thật lâu sau mới vang lên một giọng nói mơ hồ, khẽ khàng cất lên.
Cậu tìm kiếm giọng nói, tìm phương hướng nào đó, cuối cùng vẫn không thể mở mắt.
“Điện hạ tỉnh rồi.”
Một giọng điệu ôn nhu truyền vào tai, còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật trước mặt đã nhận ra giọng của Hoa Nguyệt Phong, nhưng có vẻ nhẹ bẫng, yếu hơn mọi khi.
Lâm Chiêm đảo mắt nhìn xung quanh, nhận ra không gian mình đang ở đã là tẩm điện của Hàn Nguyệt Cung, phong cảnh như cũ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ khác là khuôn mặt tái nhợt và phờ phạc như sắp thoát xác của người trước mắt.
Hoa Nguyệt Phong thấy người tỉnh lại thì không khép nổi miệng, như thể mong đợi đã lâu, không khỏi mỉm cười ngây ngẩn cả người, mừng rỡ như điên.
“Điện hạ tỉnh là tốt rồi, tỉnh rồi thì không sao.” Đôi mắt Hoa Nguyệt Phong lờ mờ ngân ngấn nước, y không định giấu đi, cứ để nó tích tụ ở khóe mắt ẩm ướt.
“Điện hạ đã ngủ rất lâu, cũng may trời xanh phù hộ giữ người ở lại. Điện hạ không biết trong mấy ngày em ngủ ta lo lắng, đau lòng biết chừng nào đâu. Sao Điện hạ ngốc vậy, đi để dùng biện pháp đó cứu mạng của ta, ta có gì đáng giá để em làm thế, để em đánh cược như vậy?”
Nước mắt lăn dài trên má, để lại vệt nước rõ ràng. Hoa Nguyệt Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Chiêm, ánh mắt ôn nhu, tha thiết thành khẩn.
“Điện hạ nhân lúc ta bất tỉnh khư khư cố chấp. Không nghĩ đến chuyện nếu em vì ta mà chết thì ta sẽ hận em cả đời hay sao? Sao em dám quyết định như vậy mà không bàn bạc với ta. Điện hạ muốn ta hối hận cả đời, đau lòng cả đời đúng không? Ta không muốn em chết, không muốn em vì ta mà chết, thế mà em còn nhẫn tâm như vậy, Điện hạ muốn rời xa ta…. “
Giọng điệu Hoa Nguyệt Phong mang theo tiếng khóc, có chút nghẹn ngào.
Lâm Chiêm nhìn y hai mắt đẫm lệ thì không biết phải làm sao, cậu đã quên đi ký ức. Dựa vào lời của Hoa Nguyệt Phong, chỉ thấy mơ hồ một vài hình ảnh vụn vặt, không thể vẽ ra cảnh tượng hoàn chỉnh, không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cậu chỉ nhớ rõ mình bị hệ thống điều khiền đâm Thí Thần Nhận vào tim y, đã cố gắng hết sức để thoát khỏi trói buộc, ngăn cản mọi chuyện…
“Cung chủ có thể nói cho ta những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó được không? Ta không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ Cung chủ trọng thương rồi ngã xuống đất, ai đã cứu chúng ta vậy? Cung chủ nói lấy cái chết để cứu là sao? Chúng ta vẫn còn sống mà?”
Hoa Nguyệt Phong nghe cậu nói xong cũng hiểu sơ sơ, lúc thần hồn thức tỉnh ý thức của cậu đã bị phong bế, cho nên mấy ngày qua không nhớ rõ mọi chuyện. Không biết nên hối hay bất lực, y nhìn đối phương với ánh mắt đau lòng không thôi.
“Điện hạ không nên biết đâu.” Dừng một chút, thanh âm lại nghẹn ngào, “Từ nay về sau ta và Điện hạ vận mệnh tương liên, sống chết có nhau.……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất