Chương 4: Thời gian thử việc
Nhậm tiên sinh quan sát biểu cảm của cậu, đưa tay chỉ vào tên bản hợp đồng: “Tôi cũng thấy tiêu đề này chưa hợp lý lắm.”
Diệp Nam chợt hiểu: Đúng là ngài ấy muốn mình soát lỗi trong hợp đồng này thật.
Vì vậy cậu lại cúi xuống đọc tiếp, nhưng càng đọc càng thấy có gì đó sai sai.
Theo điều khoản của hợp đồng này, bên B phải phụ trách và hoàn thành công việc chăm sóc và trông nom con trai của ông Nhậm Dịch là bé Nhậm Hâm Tinh trong thời gian quy định, bắt đầu từ chạng vạng tối là 5 giờ chiều đến 10 giờ đêm. Giờ làm việc trong kì nghỉ đông và nghỉ hè được thỏa thuận riêng, tiền lương được tính theo thời gian làm việc. Công việc chăm nom không bao gồm những việc: giặt quần áo, nấu ăn, trông nhà và các việc nội trợ khác.
Đồng thời bên A cũng sẽ cấp cho bên B một gian phòng ngủ riêng, một ngày ba bữa ăn, không yêu cầu bên B phải ngủ lại qua đêm, đây chỉ là một đề xuất thêm. Bên A có thể cung cấp phương tiện đi lại cho bên B khi ra ngoài, nếu bên B cần thì cũng có thể sắp xếp cả tài xế. Nếu bên B có yêu cầu khác cũng có khả năng xem xét đáp ứng.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Diệp Nam sau khi đọc xong là: Trên đời này có bên A sẵn sàng chịu phần thiệt à?
Cậu ôm nỗi nghi hoặc ngước lên nhìn Nhậm tiên sinh, thầm lắc đầu với câu hỏi vừa bật ra. Cho dù có cũng chẳng phải người như ngài Nhậm đây.
Nhậm tiên sinh nhìn lại: “Có vấn đề gì, cậu cứ nói ra.”
“Ngài Nhậm, vì công việc quá bề bộn, ngài lo buổi tối không thể ở bên Tiểu Hổ, cho nên mới muốn tìm bảo mẫu sao?” Diệp Nam hỏi.
“Có thể nói là vậy.” Nhậm tiên sinh gật đầu, “Đây cũng là ý của Tiểu Hổ.”
“Thật ra theo quan điểm của tôi, trong quá trình con trẻ lớn lên, người bạn đồng hành có sức ảnh hưởng nhất và chúng cần nhất chính là phụ huynh. Những người khác dù tốt thế nào cũng không thể thay thế vai trò của các bậc cha mẹ.” Diệp Nam đáp.
“Phải, tôi cũng nghĩ như vậy,” Nhậm tiên sinh lại gật thêm một cái, “Chuyện đồng hành tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, sau này sẽ cải thiện thêm.”
“Vậy về hợp đồng này, tôi thấy ngài có thể cân nhắc lại.” Diệp Nam chìa văn kiện ra.
“Cậu không hài lòng với điều khoản nào trên hợp đồng này?” Ánh mắt Nhậm tiên sinh dường như nguội lạnh đi mấy phần.
“Tôi không có gì bất mãn với nó.” Diệp Nam lắc đầu. “Trái lại, tôi cho rằng nó vô cùng béo bở với bên B, điều kiện được đưa ra cũng rất hấp dẫn.”
“Vậy là được rồi.” Nhậm tiên sinh gật đầu.
Được rồi gì cơ?
Diệp Nam sững sờ mấy giây.
“Chúng ta tiếp tục thảo luận thêm một chút đi…” Nhậm tiên sinh duỗi tay nhận bản hợp đồng Diệp Nam trả lại, “Khả năng rất cao là cậu sẽ chấp thuận bản giao kèo này.”
Lúc này Diệp Nam chợt có cảm giác những ngón tay của cậu đang đặt trên ghế bị đè chặt. Cậu mở to mắt, ánh nhìn mông lun dần biến thành vẻ sửng sốt không dám tin đây là thật.
“Tôi ư?” Cậu hỏi ngược lại.
“Người khiến Tiểu Hổ muốn ỷ lại và dựa dẫm, trừ thầy Diệp ra thì còn ai khác?”
Diệp Nam nhìn vào mắt Nhậm tiên sinh, có cảm giác nếu cậu đề cử được ai đó, Nhậm tiên sinh sẽ ra giá với họ luôn ấy chứ.
Gọi là ra giá thì không đúng lắm… Nhưng “làm công”* không phải là dùng tiền trả à?
*Tên hợp đồng dùng từ雇佣 = làm công = thuê mướn
Tâm trạng Diệp Nam có phần phức tạp, quả nhiên, phản ứng đầu tiên của cậu là khước từ. Nhưng đối phương không hề có vẻ ác ý, xuất phát điểm chỉ là vì lo nghĩ cho Tiểu Hổ. Cậu nên tế nhị khi từ chối lời đề nghị này.
“Chúng ta nên đưa cậu về nhà trước, thầy Diệp ạ.” Nhậm tiên sinh phá vỡ thế im lặng.
Thời cơ tốt nhất để Diệp Nam từ chối cứ thế bị lỡ mất.
Lúc Diệp Nam xuống xe, Tiểu Hổ vừa khéo lại tỉnh giấc. Cu cậu tuổi nhỏ xíu bị gắt ngủ, thấy Diệp Nam định xuống xe, nó khó chịu khóc lóc vật vã một hồi. Diệp Nam đành bế Tiểu Hổ lên từ ghế an toàn, ôm nó vào lòng an ủi dỗ dành nó một lúc lâu.
Nhậm tiên sinh ở ngay cạnh Diệp Nam nhưng lại thờ ơ với Tiểu Hổ đang thút tha thút thít. Diệp Nam ôm đến khi cánh tay tê dại, tiếng khóc của Tiểu Hổ mới dần dần dịu đi.
“Tiểu Hổ rất thích cậu.” Nhậm tiên sinh thốt ra câu này khi nhận lại Tiểu Hổ từ tay cậu, “Hy vọng sau khi về cậu cân nhắc lại một cách nghiêm túc, thầy Diệp.”
Diệp Nam gật đầu.
Cậu cúi đầu nhìn Tiểu Hổ, chỉ thấy Tiểu Hổ vươn bàn tay nhỏ nóng hầm hập ra, níu ống tay áo cậu.
Diệp Nam: “…”
Hai cha con này bàn mưu tính kế gì với nhau trước rồi thì phải… Một người nói, một người làm, khiến Diệp Nam rơi vào kế hoạch của họ.
Diệp Nam chạy về tòa nhà nơi cậu ở, vệt hồng trên má vẫn chưa phai đi. Ký Tương đứng sau cậu, huýt sáo.
Diệp Nam giật mình đập người vào cửa ở sảnh.
Ký Tương trêu: “Tao vừa thấy, là một chiếc Maybach.”
Diệp Nam: Ờ, hiểu mà, để tao tự khai.
Diệp Nam thích trẻ con, thế nên mới xin làm tình nguyện viên ở trường mầm non Thiên Tinh, chuyện này Ký Tương đã biết từ lâu. Mấy đứa nhóc học ở Nhà trẻ Thiên Tinh xuất thân không giàu thì sang, xe cộ đỗ trước cổng toàn là hãng ô tô nổi tiếng hàng đầu. Nhưng vì sao quan hệ của Diệp Nam và người giàu có kia tự dưng gần gũi thế nhỉ?
Diệp Nam nói: “Đấy là vì ngài Nhậm muốn mời tao làm việc tại nhà thôi.”
Cái công việc tên bảo mẫu này trôi đến sát mép rồi, cố lắm mới nuốt về được.
“Làm việc tại nhà?” Ký Tương chau mày, “Trẻ nít ở trường đó cũng cần dạy kèm á?”
“Không tính là gia sư, là chăm nom một đứa bé, cùng nó đọc sách, trông nó ăn cơm, dỗ nó đi ngủ.” Diệp Nam giải thích.
“À, bảo mẫu chứ gì.” Ký Tương đáp, “Trông trẻ con.”
Diệp Nam: Sao mày thông minh thế nhỉ.
“Sao vị đại gia kia lại muốn chọn bảo mẫu từ trong số giáo viên mầm non ở vườn trẻ?” Ký Tương đưa ra thắc mắc, “Hơn nữa nếu muốn trông trẻ thì phụ nữ chẳng phải chu đáo hơn sao?”
“Tao không phải giáo viên ở đó mà chỉ là một tình nguyện viên thôi.” Diệp Nam sửa lại.
“Việc mày chỉ là một tình nguyện viên, vị đại gia kia biết chưa?” Ký Tương hỏi.
Diệp Nam: “Chưa.”
Cậu được khai sáng rồi, Nhậm tiên sinh chọn cậu làm bảo mẫu, ngoại trừ việc Tiểu Hổ tin tưởng cậu, một trong những lý do khác có cả việc cậu là giáo viên dạy trẻ của trường mẫu giáo chuẩn quý tộc. Nếu cậu trình bày rõ rằng bản thân cậu không phải giáo viên của trường mầm non Thiên Tinh, có khi Nhậm tiên sinh lại rút lời đề nghị việc làm đó cũng nên?
Sau khi ăn tối xong, Ký Tương dọn bát đũa đi vào bếp. Diệp Nam cầm điện thoại, thận trọng gọi đến một dãy số.
Giọng nói trầm thấp của Nhậm tiên sinh truyền ra từ điện thoại: “Thầy Diệp à.”
Chẳng biết là vì thanh âm của ngài Nhậm quá mức mê hoặc với cậu, hay hai chữ “Thầy Diệp” kia đã hóa thành lời nguyền, khiến sự tự tin của Diệp Nam tan vào hư không trong nháy mắt.
“Ngài Nhậm, tôi có một vấn đề muốn trình bày thẳng thắn cho ngài biết.” Nói xong, Diệp Nam hít sâu một hơi.
“Chuyện gì vậy?”
“Như ngài đã biết, tôi là một sinh viên ngành Luật của Đại học Hạ, hiện đang học năm thứ hai. Tôi không ký kết hợp đồng lao động với trường mầm non Thiên Tinh, cũng chưa lấy được chứng chỉ hành nghề giáo viên mầm non, tôi chỉ là một tình nguyện viên tạm thời làm việc ở đây thôi.”
Nói ra rồi, Diệp Nam thấy hơi hồi hộp. Mấy giây mà dài như thể mấy giờ vậy.
Nhậm tiên sinh im lặng một hồi mới trả lời: “Tôi biết.”
Diệp Nam: “…”
Giống như Diệp Nam vừa vất vả hoàn tất ngâm xướng đánh ra một đại chiêu thì bị Nhậm tiên sinh dễ dàng hóa giải vậy. Hơn nữa lại còn để Diệp Nam nghe luôn hai tiếng “K.O”.*
*Đoạn này là Diệp Nam tưởng tượng cậu và Nhậm Dịch đang đấu nhau trong game. Cậu vật vã mãi mới đánh được một đòn thì ngài Nhậm chỉ cần nhẹ nhàng đánh một cú đã khiến cậu knock out ngay tức khắc.
“Còn gì cần hỏi nữa không?” Nhậm tiên sinh tiếp tục.
“Hết rồi.” Diệp Nam đánh bài chuồn.
“Không cần lý do lý trấu, cứ bảo là mày không muốn đi.” Ký Tương khó hiểu, “Từ chối một người khó tới vậy à?”
Diệp Nam cụp mắt: “Khó cực.”
Ký Tương nhéo má cậu: “Vừa nãy ai hùng hồn chối khi tao kêu đi nấu cơm?”
Diệp Nam né cú công kích của cậu ta: “Tao nấu ăn dở tệ, mày cũng biết mà?”
Đúng mà, nấu ăn dở cũng là một cái cớ hợp lý. Vai Diệp Nam mới thẳng lên lại sụp xuống. Trong hợp đồng không nói là cần nấu cơm, thậm chí còn cố ý ghi rõ ra, như thể Nhậm tiên sinh đã đoán trước được mình sẽ tìm lách vào khe hở này.
Thật ra nghiêm túc mà nói, sau khi trở về từ nhà trẻ cậu cũng chẳng có việc gì làm. Lúc đọc sách cùng Tiểu Hổ có thể tranh thủ thời gian học tập phần của bản thân. Chuyện cho ăn và dỗ ngủ không đáng bàn tới, đây là việc cậu làm ở trường mẫu giáo, Tiểu Hổ cũng không cần cậu xúc cơm hộ.
Diệp Nam nằm trên giường trằn trọc đến nửa đêm, cậu chợt phát hiện cán cân trong lòng mình đã chậm rãi nghiêng từ “từ chối” sang bên “đồng ý”. Lý do cuối cùng để từ chối mà cậu có thể nghĩ ra lại là: Lương quá hậu hĩnh, cậu không muốn nhận.
Trước khi đi ngủ, Diệp Nam kết luận: Mình điên luôn rồi. Cậu không chỉ muốn nhận lời mà còn định làm không công.
Sáng sớm, Ký Tương đạp xe chở Diệp Nam đến trường.
“Tiền đồ thênh thang, đừng để vì dăm ba cái danh xưng ‘bảo mẫu’ mà đứt đoạn.” Ký Tương nhìn cậu xuống xe, nghiêm túc nhấn mạnh một câu.
Diệp Nam lắc đầu: “Không đâu.”
Cậu nghĩ thầm, xem như mình chấp nhận đi làm bảo mẫu thì cũng chỉ trong khoảng thời gian cậu học tại Đại học Hạ thôi. Cậu không thể đi theo nghề bảo mẫu suốt đời được, vả lại thấm thoắt mấy năm nữa Tiểu Hổ sẽ lớn lên mà.
Nghĩ đến khi Tiểu Hổ ngày một lớn lên, Diệp Nam động lòng. Cậu cũng có mong muốn thầm kín, muốn mình sẽ khắc ghi dấu ấn trên đoạn đường trưởng thành này của Tiểu Hổ.
Khi Diệp Nam bày tỏ quyết định của cậu, Nhậm tiên sinh không hề ngạc nhiên.
Diệp Nam không tính kể lể về quá trình đấu tranh nội tâm mà bản thân đã trải qua, nhưng Nhậm tiên sinh dường như đi guốc trong bụng cậu rồi.
“Công việc này sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện học hành của cậu, cậu có thể tiếp tục đi làm tại trường mầm non.” Nhậm tiên sinh nói, “Thầy Diệp, yên tâm đi.”
Diệp Nam: “Được, tôi hiểu rồi, chúng ta quên những chuyện từng nói nhé?”
“Tôi có một yêu cầu nhỏ, ngài Nhậm.” Diệp Nam chủ động gợi đề tài.
“Cậu nói đi.”
“Sắp đến kì thi cuối kỳ rồi, tôi muốn thi xong mới bắt đầu thực hiện hiệp ước này.”
“Đương nhiên là được.”
Diệp Nam thở phào nhẹ nhõm.
“Sau khi thi xong, thầy Diệp cũng được nghỉ hè.” Ai ngờ, Nhậm tiên sinh vẫn còn bài chưa lật.
Diệp Nam không chút đề phòng, gật đầu: “Kỳ nghỉ hè của trường Thiên Tinh cũng trùng lich với trường Đại học Hạ.”
“Thế nên…”
Thế nên?
Diệp Nam vểnh tai lên nghe đầu dây bên kia tiếp tục.
“Trong kỳ nghỉ hè, bên tôi có thể phải làm việc theo thời gian làm việc của kỳ nghỉ này.” Nhậm tiên sinh nói.
Giờ làm việc theo kỳ nghỉ hè?
Diệp Nam nhớ ra rồi, phần sau trong bản hợp đồng có một điều khoản bổ sung, thời gian làm việc trong kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông là “8h sáng đến 10h tối”.
“Xin hỏi, có thể bàn lại về thời gian làm việc không?” Diệp Nam hỏi.
“Được.” Nhậm tiên sinh cũng là người biết lý lẽ.
“Cảm ơn ngài Nhậm.” Diệp Nam suy nghĩ thêm một chút rồi nói, “Tôi còn một thỉnh cầu nhỏ nữa.”
Nhậm tiên sinh im lặng chờ đợi, dường như không hề ngại ngần.
Thế là Diệp Nam trình bày: “Tôi muốn thêm vào hợp đồng một thời gian thử việc.”
“Thời gian thử việc?” Quả nhiên, Nhậm tiên sinh hết sức bất ngờ.
Diệp Nam chợt hiểu: Đúng là ngài ấy muốn mình soát lỗi trong hợp đồng này thật.
Vì vậy cậu lại cúi xuống đọc tiếp, nhưng càng đọc càng thấy có gì đó sai sai.
Theo điều khoản của hợp đồng này, bên B phải phụ trách và hoàn thành công việc chăm sóc và trông nom con trai của ông Nhậm Dịch là bé Nhậm Hâm Tinh trong thời gian quy định, bắt đầu từ chạng vạng tối là 5 giờ chiều đến 10 giờ đêm. Giờ làm việc trong kì nghỉ đông và nghỉ hè được thỏa thuận riêng, tiền lương được tính theo thời gian làm việc. Công việc chăm nom không bao gồm những việc: giặt quần áo, nấu ăn, trông nhà và các việc nội trợ khác.
Đồng thời bên A cũng sẽ cấp cho bên B một gian phòng ngủ riêng, một ngày ba bữa ăn, không yêu cầu bên B phải ngủ lại qua đêm, đây chỉ là một đề xuất thêm. Bên A có thể cung cấp phương tiện đi lại cho bên B khi ra ngoài, nếu bên B cần thì cũng có thể sắp xếp cả tài xế. Nếu bên B có yêu cầu khác cũng có khả năng xem xét đáp ứng.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Diệp Nam sau khi đọc xong là: Trên đời này có bên A sẵn sàng chịu phần thiệt à?
Cậu ôm nỗi nghi hoặc ngước lên nhìn Nhậm tiên sinh, thầm lắc đầu với câu hỏi vừa bật ra. Cho dù có cũng chẳng phải người như ngài Nhậm đây.
Nhậm tiên sinh nhìn lại: “Có vấn đề gì, cậu cứ nói ra.”
“Ngài Nhậm, vì công việc quá bề bộn, ngài lo buổi tối không thể ở bên Tiểu Hổ, cho nên mới muốn tìm bảo mẫu sao?” Diệp Nam hỏi.
“Có thể nói là vậy.” Nhậm tiên sinh gật đầu, “Đây cũng là ý của Tiểu Hổ.”
“Thật ra theo quan điểm của tôi, trong quá trình con trẻ lớn lên, người bạn đồng hành có sức ảnh hưởng nhất và chúng cần nhất chính là phụ huynh. Những người khác dù tốt thế nào cũng không thể thay thế vai trò của các bậc cha mẹ.” Diệp Nam đáp.
“Phải, tôi cũng nghĩ như vậy,” Nhậm tiên sinh lại gật thêm một cái, “Chuyện đồng hành tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, sau này sẽ cải thiện thêm.”
“Vậy về hợp đồng này, tôi thấy ngài có thể cân nhắc lại.” Diệp Nam chìa văn kiện ra.
“Cậu không hài lòng với điều khoản nào trên hợp đồng này?” Ánh mắt Nhậm tiên sinh dường như nguội lạnh đi mấy phần.
“Tôi không có gì bất mãn với nó.” Diệp Nam lắc đầu. “Trái lại, tôi cho rằng nó vô cùng béo bở với bên B, điều kiện được đưa ra cũng rất hấp dẫn.”
“Vậy là được rồi.” Nhậm tiên sinh gật đầu.
Được rồi gì cơ?
Diệp Nam sững sờ mấy giây.
“Chúng ta tiếp tục thảo luận thêm một chút đi…” Nhậm tiên sinh duỗi tay nhận bản hợp đồng Diệp Nam trả lại, “Khả năng rất cao là cậu sẽ chấp thuận bản giao kèo này.”
Lúc này Diệp Nam chợt có cảm giác những ngón tay của cậu đang đặt trên ghế bị đè chặt. Cậu mở to mắt, ánh nhìn mông lun dần biến thành vẻ sửng sốt không dám tin đây là thật.
“Tôi ư?” Cậu hỏi ngược lại.
“Người khiến Tiểu Hổ muốn ỷ lại và dựa dẫm, trừ thầy Diệp ra thì còn ai khác?”
Diệp Nam nhìn vào mắt Nhậm tiên sinh, có cảm giác nếu cậu đề cử được ai đó, Nhậm tiên sinh sẽ ra giá với họ luôn ấy chứ.
Gọi là ra giá thì không đúng lắm… Nhưng “làm công”* không phải là dùng tiền trả à?
*Tên hợp đồng dùng từ雇佣 = làm công = thuê mướn
Tâm trạng Diệp Nam có phần phức tạp, quả nhiên, phản ứng đầu tiên của cậu là khước từ. Nhưng đối phương không hề có vẻ ác ý, xuất phát điểm chỉ là vì lo nghĩ cho Tiểu Hổ. Cậu nên tế nhị khi từ chối lời đề nghị này.
“Chúng ta nên đưa cậu về nhà trước, thầy Diệp ạ.” Nhậm tiên sinh phá vỡ thế im lặng.
Thời cơ tốt nhất để Diệp Nam từ chối cứ thế bị lỡ mất.
Lúc Diệp Nam xuống xe, Tiểu Hổ vừa khéo lại tỉnh giấc. Cu cậu tuổi nhỏ xíu bị gắt ngủ, thấy Diệp Nam định xuống xe, nó khó chịu khóc lóc vật vã một hồi. Diệp Nam đành bế Tiểu Hổ lên từ ghế an toàn, ôm nó vào lòng an ủi dỗ dành nó một lúc lâu.
Nhậm tiên sinh ở ngay cạnh Diệp Nam nhưng lại thờ ơ với Tiểu Hổ đang thút tha thút thít. Diệp Nam ôm đến khi cánh tay tê dại, tiếng khóc của Tiểu Hổ mới dần dần dịu đi.
“Tiểu Hổ rất thích cậu.” Nhậm tiên sinh thốt ra câu này khi nhận lại Tiểu Hổ từ tay cậu, “Hy vọng sau khi về cậu cân nhắc lại một cách nghiêm túc, thầy Diệp.”
Diệp Nam gật đầu.
Cậu cúi đầu nhìn Tiểu Hổ, chỉ thấy Tiểu Hổ vươn bàn tay nhỏ nóng hầm hập ra, níu ống tay áo cậu.
Diệp Nam: “…”
Hai cha con này bàn mưu tính kế gì với nhau trước rồi thì phải… Một người nói, một người làm, khiến Diệp Nam rơi vào kế hoạch của họ.
Diệp Nam chạy về tòa nhà nơi cậu ở, vệt hồng trên má vẫn chưa phai đi. Ký Tương đứng sau cậu, huýt sáo.
Diệp Nam giật mình đập người vào cửa ở sảnh.
Ký Tương trêu: “Tao vừa thấy, là một chiếc Maybach.”
Diệp Nam: Ờ, hiểu mà, để tao tự khai.
Diệp Nam thích trẻ con, thế nên mới xin làm tình nguyện viên ở trường mầm non Thiên Tinh, chuyện này Ký Tương đã biết từ lâu. Mấy đứa nhóc học ở Nhà trẻ Thiên Tinh xuất thân không giàu thì sang, xe cộ đỗ trước cổng toàn là hãng ô tô nổi tiếng hàng đầu. Nhưng vì sao quan hệ của Diệp Nam và người giàu có kia tự dưng gần gũi thế nhỉ?
Diệp Nam nói: “Đấy là vì ngài Nhậm muốn mời tao làm việc tại nhà thôi.”
Cái công việc tên bảo mẫu này trôi đến sát mép rồi, cố lắm mới nuốt về được.
“Làm việc tại nhà?” Ký Tương chau mày, “Trẻ nít ở trường đó cũng cần dạy kèm á?”
“Không tính là gia sư, là chăm nom một đứa bé, cùng nó đọc sách, trông nó ăn cơm, dỗ nó đi ngủ.” Diệp Nam giải thích.
“À, bảo mẫu chứ gì.” Ký Tương đáp, “Trông trẻ con.”
Diệp Nam: Sao mày thông minh thế nhỉ.
“Sao vị đại gia kia lại muốn chọn bảo mẫu từ trong số giáo viên mầm non ở vườn trẻ?” Ký Tương đưa ra thắc mắc, “Hơn nữa nếu muốn trông trẻ thì phụ nữ chẳng phải chu đáo hơn sao?”
“Tao không phải giáo viên ở đó mà chỉ là một tình nguyện viên thôi.” Diệp Nam sửa lại.
“Việc mày chỉ là một tình nguyện viên, vị đại gia kia biết chưa?” Ký Tương hỏi.
Diệp Nam: “Chưa.”
Cậu được khai sáng rồi, Nhậm tiên sinh chọn cậu làm bảo mẫu, ngoại trừ việc Tiểu Hổ tin tưởng cậu, một trong những lý do khác có cả việc cậu là giáo viên dạy trẻ của trường mẫu giáo chuẩn quý tộc. Nếu cậu trình bày rõ rằng bản thân cậu không phải giáo viên của trường mầm non Thiên Tinh, có khi Nhậm tiên sinh lại rút lời đề nghị việc làm đó cũng nên?
Sau khi ăn tối xong, Ký Tương dọn bát đũa đi vào bếp. Diệp Nam cầm điện thoại, thận trọng gọi đến một dãy số.
Giọng nói trầm thấp của Nhậm tiên sinh truyền ra từ điện thoại: “Thầy Diệp à.”
Chẳng biết là vì thanh âm của ngài Nhậm quá mức mê hoặc với cậu, hay hai chữ “Thầy Diệp” kia đã hóa thành lời nguyền, khiến sự tự tin của Diệp Nam tan vào hư không trong nháy mắt.
“Ngài Nhậm, tôi có một vấn đề muốn trình bày thẳng thắn cho ngài biết.” Nói xong, Diệp Nam hít sâu một hơi.
“Chuyện gì vậy?”
“Như ngài đã biết, tôi là một sinh viên ngành Luật của Đại học Hạ, hiện đang học năm thứ hai. Tôi không ký kết hợp đồng lao động với trường mầm non Thiên Tinh, cũng chưa lấy được chứng chỉ hành nghề giáo viên mầm non, tôi chỉ là một tình nguyện viên tạm thời làm việc ở đây thôi.”
Nói ra rồi, Diệp Nam thấy hơi hồi hộp. Mấy giây mà dài như thể mấy giờ vậy.
Nhậm tiên sinh im lặng một hồi mới trả lời: “Tôi biết.”
Diệp Nam: “…”
Giống như Diệp Nam vừa vất vả hoàn tất ngâm xướng đánh ra một đại chiêu thì bị Nhậm tiên sinh dễ dàng hóa giải vậy. Hơn nữa lại còn để Diệp Nam nghe luôn hai tiếng “K.O”.*
*Đoạn này là Diệp Nam tưởng tượng cậu và Nhậm Dịch đang đấu nhau trong game. Cậu vật vã mãi mới đánh được một đòn thì ngài Nhậm chỉ cần nhẹ nhàng đánh một cú đã khiến cậu knock out ngay tức khắc.
“Còn gì cần hỏi nữa không?” Nhậm tiên sinh tiếp tục.
“Hết rồi.” Diệp Nam đánh bài chuồn.
“Không cần lý do lý trấu, cứ bảo là mày không muốn đi.” Ký Tương khó hiểu, “Từ chối một người khó tới vậy à?”
Diệp Nam cụp mắt: “Khó cực.”
Ký Tương nhéo má cậu: “Vừa nãy ai hùng hồn chối khi tao kêu đi nấu cơm?”
Diệp Nam né cú công kích của cậu ta: “Tao nấu ăn dở tệ, mày cũng biết mà?”
Đúng mà, nấu ăn dở cũng là một cái cớ hợp lý. Vai Diệp Nam mới thẳng lên lại sụp xuống. Trong hợp đồng không nói là cần nấu cơm, thậm chí còn cố ý ghi rõ ra, như thể Nhậm tiên sinh đã đoán trước được mình sẽ tìm lách vào khe hở này.
Thật ra nghiêm túc mà nói, sau khi trở về từ nhà trẻ cậu cũng chẳng có việc gì làm. Lúc đọc sách cùng Tiểu Hổ có thể tranh thủ thời gian học tập phần của bản thân. Chuyện cho ăn và dỗ ngủ không đáng bàn tới, đây là việc cậu làm ở trường mẫu giáo, Tiểu Hổ cũng không cần cậu xúc cơm hộ.
Diệp Nam nằm trên giường trằn trọc đến nửa đêm, cậu chợt phát hiện cán cân trong lòng mình đã chậm rãi nghiêng từ “từ chối” sang bên “đồng ý”. Lý do cuối cùng để từ chối mà cậu có thể nghĩ ra lại là: Lương quá hậu hĩnh, cậu không muốn nhận.
Trước khi đi ngủ, Diệp Nam kết luận: Mình điên luôn rồi. Cậu không chỉ muốn nhận lời mà còn định làm không công.
Sáng sớm, Ký Tương đạp xe chở Diệp Nam đến trường.
“Tiền đồ thênh thang, đừng để vì dăm ba cái danh xưng ‘bảo mẫu’ mà đứt đoạn.” Ký Tương nhìn cậu xuống xe, nghiêm túc nhấn mạnh một câu.
Diệp Nam lắc đầu: “Không đâu.”
Cậu nghĩ thầm, xem như mình chấp nhận đi làm bảo mẫu thì cũng chỉ trong khoảng thời gian cậu học tại Đại học Hạ thôi. Cậu không thể đi theo nghề bảo mẫu suốt đời được, vả lại thấm thoắt mấy năm nữa Tiểu Hổ sẽ lớn lên mà.
Nghĩ đến khi Tiểu Hổ ngày một lớn lên, Diệp Nam động lòng. Cậu cũng có mong muốn thầm kín, muốn mình sẽ khắc ghi dấu ấn trên đoạn đường trưởng thành này của Tiểu Hổ.
Khi Diệp Nam bày tỏ quyết định của cậu, Nhậm tiên sinh không hề ngạc nhiên.
Diệp Nam không tính kể lể về quá trình đấu tranh nội tâm mà bản thân đã trải qua, nhưng Nhậm tiên sinh dường như đi guốc trong bụng cậu rồi.
“Công việc này sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện học hành của cậu, cậu có thể tiếp tục đi làm tại trường mầm non.” Nhậm tiên sinh nói, “Thầy Diệp, yên tâm đi.”
Diệp Nam: “Được, tôi hiểu rồi, chúng ta quên những chuyện từng nói nhé?”
“Tôi có một yêu cầu nhỏ, ngài Nhậm.” Diệp Nam chủ động gợi đề tài.
“Cậu nói đi.”
“Sắp đến kì thi cuối kỳ rồi, tôi muốn thi xong mới bắt đầu thực hiện hiệp ước này.”
“Đương nhiên là được.”
Diệp Nam thở phào nhẹ nhõm.
“Sau khi thi xong, thầy Diệp cũng được nghỉ hè.” Ai ngờ, Nhậm tiên sinh vẫn còn bài chưa lật.
Diệp Nam không chút đề phòng, gật đầu: “Kỳ nghỉ hè của trường Thiên Tinh cũng trùng lich với trường Đại học Hạ.”
“Thế nên…”
Thế nên?
Diệp Nam vểnh tai lên nghe đầu dây bên kia tiếp tục.
“Trong kỳ nghỉ hè, bên tôi có thể phải làm việc theo thời gian làm việc của kỳ nghỉ này.” Nhậm tiên sinh nói.
Giờ làm việc theo kỳ nghỉ hè?
Diệp Nam nhớ ra rồi, phần sau trong bản hợp đồng có một điều khoản bổ sung, thời gian làm việc trong kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông là “8h sáng đến 10h tối”.
“Xin hỏi, có thể bàn lại về thời gian làm việc không?” Diệp Nam hỏi.
“Được.” Nhậm tiên sinh cũng là người biết lý lẽ.
“Cảm ơn ngài Nhậm.” Diệp Nam suy nghĩ thêm một chút rồi nói, “Tôi còn một thỉnh cầu nhỏ nữa.”
Nhậm tiên sinh im lặng chờ đợi, dường như không hề ngại ngần.
Thế là Diệp Nam trình bày: “Tôi muốn thêm vào hợp đồng một thời gian thử việc.”
“Thời gian thử việc?” Quả nhiên, Nhậm tiên sinh hết sức bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất