Chương 27: Quan tâm
Đây đã là lần thứ hai Diệp Nam hỏi về vấn đề này. Nhậm Dịch liếc mắt nhìn cậu, dường như đang tự vấn nên trả lời ra sao.
“Nếu em đoán không lầm.” Diệp Nam cắn nhẹ đầu môi, “Vì em thích vườn hoa được phủ xanh nên anh mới quyết định sửa sang lại đúng không, lúc trước em từng nghe dì Tiêu bảo anh không thích cho người ngoài vào nhà, vậy mà giờ…”
Hiện tại các công nhân tùy ý đi tới đi lui trong sân để vận chuyển cây giống. Để đất ngậm thật nhiều nước, họ phải kéo một đường ống nước từ trong nhà ra sân, tuy động tác làm việc của họ rất nhanh nhưng phòng ốc bên trong vẫn bị họ giẫm một hồi lâu. Nhậm Dịch đều nhẫn nại chấp nhận hết những điều đó…
Là vì cậu phải không? Là bởi anh ấy hoàn toàn đặt lòng tin rằng mình nhất định sẽ chăm sóc vườn hoa thật chu đáo, cho nên mới gỡ bỏ sự đề phòng, chấp nhận sửa lại khu vườn ư?
“Lần sau nếu có người khác đi qua, em sẽ chuẩn bị đầy đủ bọc giày và sẽ lau dọn thật sạch sau khi họ rời đi.” Diệp Nam tiến lại gần Nhậm Dịch thêm một bước, ngữ khí cực kỳ kiên định, nói: “Bất kể có phải vì em hay không, em sẽ luôn cố gắng chăm bẵm những loại hoa cỏ này thật tốt…”
Cậu nhỏ nhẹ bổ sung: “Cảm ơn anh vì đã tin tưởng em.”
“Tin tưởng?” Nhậm Dịch định thần lại, mỉm cười.
Câu hỏi ngược này của anh khiến Diệp Nam ngớ ra, thậm chí còn thấy hơi thẹn thùng. Chẳng lẽ cậu đoán trật lất rồi? Không phải vì xuất phát từ lòng tin với cậu, cũng chẳng phải vì anh ấy… Vậy anh ấy…
Diệp Nam muốn tìm một lỗ nẻ để chui xuống, cậu có cảm giác mấy cái hố các công nhân vừa đào để đặt cây rất phù hợp đấy.
“Sự tin cậy này tôi cho rằng không cần nhấn mạnh nữa.” May mà Nhậm Dịch nói như vậy. Anh nhìn Diệp Nam, như thể suy tư điều gì: “Nhưng không hoàn toàn bởi vì tin tưởng.”
“Em nói tôi đối xử với em rất tốt.” Nhậm Dịch nói, “Một người đối tốt với đối phương, em nghĩ nguyên nhân là gì?”
Vốn dĩ là câu hỏi cậu muốn Nhậm Dịch giải đáp, ai dè anh lại quăng trả vấn đề này cho cậu. Nếu muốn đối tốt với một người nào đó, đứng trên quan điểm của Diệp Nam mà suy xét thì lý do rất đơn giản. Là vì yêu thích và quan tâm, đặt người đó ở vị trí quan trọng nhất nơi tim mình, nên mới có thể ưu tiên người ta trong mọi trường hợp.
Cũng vì quan tâm nên Nhậm Dịch mới làm như vậy, phải không? Lý do của anh ấy cũng xuất phát từ sự quan tâm sao? Để ý…mình ư?
Ý nghĩ này của Diệp Nam bùng lên như ngọn lửa, nhưng đã bị dập tắt nhanh chóng.
Sao có thể thế được?
Hình như Nhậm Dịch chỉ muốn cậu suy ngẫm về vấn đề này chứ không hề định đưa ra đáp án ngay.
“Qua kia trồng cây đi.” Nhậm Dịch lại bảo.
Diệp Nam thở phào nhẹ nhõm, chạy thoăn thoắt đi ngay.
Diệp Nam moi túi hạt giống ra từ ba lô, lúc này các công nhân đang trồng mấy cây ăn quả, gốc trà xanh um tươi tốt đứng thẳng ở một bên có vẻ khá mềm yếu. Cậu nâng niu mầm giống trong tay, tự nhủ bên kia sẽ do mình chăm sóc.
Đất trồng trong vườn được đưa tới từ vườn cây của anh trai Ôn Bình, cấu tạo và tính chất rất tơi xốp, đã được tiêu độc diệt mầm sâu bệnh. Những hạt cây Diệp Nam nhận về từ nhà vườn đã được thúc mầm, chỉ cần vùi vào đất, trồng ở nơi bóng râm thông thoáng và tưới nước là có thể từ từ nảy nở.
Diệp Nam ngồi thụp xuống gieo hạt giống trên đất, đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của bản thân thật lớn lao. Đây là lần đầu tiên cậu trồng cây trong vườn nhà Nhậm Dịch, nhất định phải chăm bón chúng cho tốt, cho khỏe mới được.
Khi công nhân bắt đầu khởi công, dì Tiêu dẫn Tiểu Hổ đi vào nhà ngay lập tức. Hiện giờ ngoài sân đã yên tĩnh, Tiểu Hổ lập tức lao ra.
Cậu nhóc bổ nhào thẳng lên lưng Diệp Nam, hô lên hỏi: “Anh ơi, chúng mình trồng cây gì vậy?”
“Chúng ta chọn mấy loại cây ăn quả được không? Tiểu Hổ thích ăn trái gì nhỉ?”
“Em thích ăn táo! Lê! Chuối! Xoài!” Tiểu Hổ đảo mắt nhanh như chảo chớp, nó nói thêm: “Anh thích cây táo phải không ạ?”
Chắc là vì đã từng nghe Diệp Nam nhắc tới cây táo nên Tiểu Hổ kể tên nó đầu tiên.
“Ừ. Anh thích cây táo, cây đào.” Diệp Nam ngồi xổm xuống xoay người, đối mặt với Tiểu Hổ, “Cả cây xoài mà Tiểu Hổ thích nữa.”
“Đến khi chúng trưởng thành, Tiểu Hổ vừa đúng lúc lên tiểu học.” Diệp Nam thì thầm.
Tiểu Hổ nghe không hiểu lắm nhưng vẫn phối hợp hoan hô: “Tiểu Hổ muốn lên học tiểu học!”
Diệp Nam bật cười, hôn chụt vào trán Tiểu Hổ một tiếng thật kêu.
Diệp Nam đưa Tiểu Hổ cầm một chiếc bình tưới mini, chính cậu cũng xách một cái khác, dẫn Tiểu Hổ đi tưới nước vào nơi vừa gieo hạt. Tiểu Hổ nhẹ nhàng tỉ mẩn tưới lên lớp đất, nước trong bình đã cạn, cậu nhóc liền cúi người dùng bàn tay bé xinh vỗ về lên nền đất ẩm, miệng thủ thỉ: “Các em phải ngoan, lớn lên với anh nha.”
Diệp Nam rũ mi quan sát hành động này, đáy lòng cậu bỗng vô cùng mong mỏi đợi được đến ngày Tiểu Hổ lớn khôn, đứng cạnh những gốc cây trái trưởng thành. Chỉ là không biết khi ấy cậu có cơ hội hiện diện ở nơi này nữa không…
Cậu và Nhậm Dịch ký hợp đồng tuy không giao kèo kỳ hạn chính xác, nhưng rồi cũng có ngày phải kết thúc. Đến lúc Tiểu Hổ lớn rồi, không cần cậu trông nom, những gốc cây này cũng dần lớn lên cứng cáp, cũng chẳng cần cậu chăm nữa.
Diệp Nam đứng tại chỗ suy nghĩ miên man, tự dưng có cảm giác hơi ngậm ngùi. Cậu chợt hoàn hồn, ngoái đầu nhìn về hướng cửa sổ, phát hiện Nhậm Dịch vẫn đứng nguyên ở nơi đó, cậu lại cuống quýt quay đầu về.
Sắc trời dần dần ngả tối, các công nhân đã hoàn thành công việc tìm gặp Nhậm Dịch thảo luận một hồi về một số điểm cần lưu ý khi chăm vườn. Diệp Nam vểnh tai nghe ké được tầm bảy, tám phần câu chuyện, đợi các công nhân lái xe rời đi, sân vườn khôi phục sự yên tĩnh, cậu nắm tay Tiểu Hổ định lén dắt nó vào nhà từ một bên lối phụ.
“Tiểu Nam.” Sau đó cậu nghe thấy Nhậm Dịch gọi một tiếng.
Diệp Nam thầm than một tiếng, đành xoay người lại, đối mặt với Nhậm Dịch nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà dời tiêu cự về mảng kính sau lưng đối phương.
“Qua đây đi.” Nhậm Dịch nói xong xoay người đi về phía cửa.
Diệp Nam đứng chôn chân mất một hồi lâu, đến tận lúc Tiểu Hổ lay cánh tay mình cậu mới thấp thỏm cúi đầu.
Tiểu Hổ lấy tay che miệng, thì thầm: “Anh sắp bị papa mắng rồi.”
Diệp Nam phì cười. Chưa đến mức ăn mắng. Nhưng mà vừa nãy Nhậm Dịch hỏi cậu một vấn đề mà cậu trả lời không được, cứ cố gắng trốn tránh, có thể đã làm Nhậm Dịch tụt hứng rồi.
Diệp Nam dắt tay Tiểu Hổ đi vào nhà, cửa lớn rộng mở, dì Tiêu vừa dọn dẹp vệ sinh sàn nhà xong xuôi, ánh chiều tà mờ ảo chiếu vào không nhiễm lấy một hạt bụi.
Đầu tiên, Diệp Nam giúp Tiểu Hổ thay giày, sau đó bảo cậu nhóc sang chỗ khác tự chơi. Nhậm Dịch không có mặt ở phòng khách tầng trệt. Dì Tiêu ra hiệu cho Diệp Nam, ý bảo Nhậm Dịch chắc đang ở thư phòng trên tầng ba. Diệp Nam đáp vâng rồi nhấc chân leo cầu thang lên đó.
Thư phòng của Nhậm Dịch rất lớn. Những vách tường toàn là sách, chỗ sách ấy như hòa thành một thể với bức tường. Trừ chúng ra chỉ còn máy tính, không gian cho người hoạt động không nhiều lắm.
Nhậm Dịch ngồi sau một cái bàn đặt máy vi tính, thấy Diệp Nam tiến lại, anh bấm một chiếc điều khiển từ xa để mở màn chiếu trên tường. Khi ấy Diệp Nam mới biết trong phòng này còn một mặt tường được dành làm màn chiếu.
Nhậm Dịch bảo Diệp Nam: “Ngồi đi.”
Diệp Nam trông thấy một chiếc ghế được đặt sẵn cạnh Nhậm Dịch, bèn ngồi vào. Đúng lúc Diệp Nam đặt mông ngồi xuống, đèn đóm trong phòng cũng tắt ngóm, màn chiếu sáng rõ lên.
Diệp Nam thấy trên đó xuất hiện một mảnh rừng, cây cối cao sừng sững. Có lẽ là do đang trong mùa thu hoạch nên hình ảnh những loại trái cây lủng lẳng trĩu trịt trên cành dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng hấp dẫn. Camera quay từ góc độ của một người ngồi trên ô tô, với âm thanh phụ họa là tiếng săm lốp cạ vào lớp sỏi đá trên mặt đường và cuộc đối thoại của hai người đàn ông.
“Tôi ham hố quyết định quay đại thôi, vốn dĩ tuần này chưa qua được, nhưng cậu đã có lời thì tôi sẽ quay video cho cậu xem.” Một người hào sảng cười nói.
“Đến rồi. Nào, Bình, chú cầm giúp anh gậy selfie với.” Hình như người này vừa nhảy từ xe xuống đất.
“Không cầm.” Người còn lại đáp lại với ngữ điệu bình bình, không cao không thấp. Diệp Nam nhận ra đó là giọng Ôn Bình.
“Chú định bật lời sếp mình hả?” Đối phương uy hiếp.
Ôn Bình dường như rất bất đắc dĩ: “Đưa đây.” Tiếp đó điện thoại di động đã được chuyển sang cho tay Ôn Bình đón lấy. Người được ghi hình có nét khá giống Ôn Bình, lúc cười khóe mắt xuất hiện vài vết chân chim nho nhỏ, có thể thấy anh ta hơn Ôn Bình vài tuổi. Đây có lẽ là anh trai Ôn Bình, Diệp Nam nghĩ bụng.
“Đó là anh của Ôn Bình, tên Ôn Gia.”
Thanh âm từ miệng Nhậm Dịch mơn trớn bên tai Diệp Nam. Tai phải Diệp Nam tức thì đỏ lựng, cậu lấy tay che đi, gật gật đầu.
Ôn Gia dùng vườn cây trái làm cảnh nền, nhìn vào ống kính giới thiệu một lượt những loại cây ăn quả có mặt ở nơi đây. Anh ta dừng lại trước mỗi một loài cây để chia sẻ giảng giải phương pháp chăm sóc chúng từ khi còn là cây giống. Vườn cây của Ôn Gia phát triển cũng không thuận buồm xuôi gió lắm, một phần là vì thiếu kinh nghiệm nên không kịp lên phương án dự phòng chống lại sự thay đổi bất thường của khí hậu, dẫn đến việc cây ăn quả bị thiệt hại kha khá. Việc này anh ta không e dè mà kể luôn trong quá trình chia sẻ.
Diệp Nam lắng nghe rất nghiêm túc, thầm ghi nhớ một số điểm mấu chốt.
“Tôi không hiểu vì sao Nhậm Dịch cậu lại bất ngờ đòi trồng cây. Tôi đi qua đó mới mấy lần, bao nhiêu lượt khuyên cậu phủ xanh. Khu vườn lớn như thế mà không có hoa cỏ gì thì tiếc lắm, thế mà sếp lớn Nhậm chẳng thèm để lời của tôi vào tai.” Ôn Gia cười cười với camera: “Con người tôi đây chưa bao giờ thù dai nên mới đưa bé trà bảo bối của mình cho cậu đấy. Tôi đã chọn lựa rất kỹ càng, cảm thấy giống cây này rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt phù hợp với người bước vào hàng tuổi băm như cậu.”
Ôn Gia cười ha hả rồi tiếp tục: “Tuy đã đánh cây qua nhà cậu, cơ mà tôi sẽ bất thình lình tới kiểm tra, nếu có ngày cây trà cưng của tôi chịu khổ cậu phải tuân thủ giao kèo mà mình đã chấp thuận đấy nhé.”
Diệp Nam vô thức lẩm nhẩm hứa với Ôn Gia trên màn ảnh: “Tôi sẽ chăm nom chúng tận tình, không để chúng chịu khổ.”
Video dừng lại ở khung hình cuối cùng.
Nhậm Dịch cúi đầu, rũ mi nhìn Diệp Nam. Đúng như dự đoán, đoạn video này khiến Diệp Nam xúc động tột độ, có lẽ vườn cây của Ôn Gia đã trở thành mục tiêu phấn đấu cuối cùng trong đời cậu. Cơ mà đây không phải mục đích anh hướng đến.
“Tôi cho em xem video này chỉ vì Ôn Gia gửi nó tới thôi, còn tôi nhớ đây là những loại cây này nên mới rủ em xem chung.” Nhậm Dịch giải thích, “Chứ không phải vì muốn hỏi han kiểm tra em.”
Diệp Nam gật đầu dù nửa hiểu nửa không hiểu.
“Trồng mấy cái cây này, em đừng ôm áp lực quá lớn. Nếu em cần xin lời khuyên hoặc cần giúp đỡ, tôi có thể thay em liên hệ với Ôn Gia.”
Diệp Nam lập tức hớn hở vui mừng đầy mặt: “Vậy thì tốt quá, anh trai Ôn Bình trông có vẻ là người rất quảng giao thân thiện, em cũng muốn làm quen với anh ấy.”
Nhậm Dịch nghe câu này, bỗng dưng muốn rút lại lời chính miệng mình vừa nói ra.
“Nếu em đoán không lầm.” Diệp Nam cắn nhẹ đầu môi, “Vì em thích vườn hoa được phủ xanh nên anh mới quyết định sửa sang lại đúng không, lúc trước em từng nghe dì Tiêu bảo anh không thích cho người ngoài vào nhà, vậy mà giờ…”
Hiện tại các công nhân tùy ý đi tới đi lui trong sân để vận chuyển cây giống. Để đất ngậm thật nhiều nước, họ phải kéo một đường ống nước từ trong nhà ra sân, tuy động tác làm việc của họ rất nhanh nhưng phòng ốc bên trong vẫn bị họ giẫm một hồi lâu. Nhậm Dịch đều nhẫn nại chấp nhận hết những điều đó…
Là vì cậu phải không? Là bởi anh ấy hoàn toàn đặt lòng tin rằng mình nhất định sẽ chăm sóc vườn hoa thật chu đáo, cho nên mới gỡ bỏ sự đề phòng, chấp nhận sửa lại khu vườn ư?
“Lần sau nếu có người khác đi qua, em sẽ chuẩn bị đầy đủ bọc giày và sẽ lau dọn thật sạch sau khi họ rời đi.” Diệp Nam tiến lại gần Nhậm Dịch thêm một bước, ngữ khí cực kỳ kiên định, nói: “Bất kể có phải vì em hay không, em sẽ luôn cố gắng chăm bẵm những loại hoa cỏ này thật tốt…”
Cậu nhỏ nhẹ bổ sung: “Cảm ơn anh vì đã tin tưởng em.”
“Tin tưởng?” Nhậm Dịch định thần lại, mỉm cười.
Câu hỏi ngược này của anh khiến Diệp Nam ngớ ra, thậm chí còn thấy hơi thẹn thùng. Chẳng lẽ cậu đoán trật lất rồi? Không phải vì xuất phát từ lòng tin với cậu, cũng chẳng phải vì anh ấy… Vậy anh ấy…
Diệp Nam muốn tìm một lỗ nẻ để chui xuống, cậu có cảm giác mấy cái hố các công nhân vừa đào để đặt cây rất phù hợp đấy.
“Sự tin cậy này tôi cho rằng không cần nhấn mạnh nữa.” May mà Nhậm Dịch nói như vậy. Anh nhìn Diệp Nam, như thể suy tư điều gì: “Nhưng không hoàn toàn bởi vì tin tưởng.”
“Em nói tôi đối xử với em rất tốt.” Nhậm Dịch nói, “Một người đối tốt với đối phương, em nghĩ nguyên nhân là gì?”
Vốn dĩ là câu hỏi cậu muốn Nhậm Dịch giải đáp, ai dè anh lại quăng trả vấn đề này cho cậu. Nếu muốn đối tốt với một người nào đó, đứng trên quan điểm của Diệp Nam mà suy xét thì lý do rất đơn giản. Là vì yêu thích và quan tâm, đặt người đó ở vị trí quan trọng nhất nơi tim mình, nên mới có thể ưu tiên người ta trong mọi trường hợp.
Cũng vì quan tâm nên Nhậm Dịch mới làm như vậy, phải không? Lý do của anh ấy cũng xuất phát từ sự quan tâm sao? Để ý…mình ư?
Ý nghĩ này của Diệp Nam bùng lên như ngọn lửa, nhưng đã bị dập tắt nhanh chóng.
Sao có thể thế được?
Hình như Nhậm Dịch chỉ muốn cậu suy ngẫm về vấn đề này chứ không hề định đưa ra đáp án ngay.
“Qua kia trồng cây đi.” Nhậm Dịch lại bảo.
Diệp Nam thở phào nhẹ nhõm, chạy thoăn thoắt đi ngay.
Diệp Nam moi túi hạt giống ra từ ba lô, lúc này các công nhân đang trồng mấy cây ăn quả, gốc trà xanh um tươi tốt đứng thẳng ở một bên có vẻ khá mềm yếu. Cậu nâng niu mầm giống trong tay, tự nhủ bên kia sẽ do mình chăm sóc.
Đất trồng trong vườn được đưa tới từ vườn cây của anh trai Ôn Bình, cấu tạo và tính chất rất tơi xốp, đã được tiêu độc diệt mầm sâu bệnh. Những hạt cây Diệp Nam nhận về từ nhà vườn đã được thúc mầm, chỉ cần vùi vào đất, trồng ở nơi bóng râm thông thoáng và tưới nước là có thể từ từ nảy nở.
Diệp Nam ngồi thụp xuống gieo hạt giống trên đất, đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của bản thân thật lớn lao. Đây là lần đầu tiên cậu trồng cây trong vườn nhà Nhậm Dịch, nhất định phải chăm bón chúng cho tốt, cho khỏe mới được.
Khi công nhân bắt đầu khởi công, dì Tiêu dẫn Tiểu Hổ đi vào nhà ngay lập tức. Hiện giờ ngoài sân đã yên tĩnh, Tiểu Hổ lập tức lao ra.
Cậu nhóc bổ nhào thẳng lên lưng Diệp Nam, hô lên hỏi: “Anh ơi, chúng mình trồng cây gì vậy?”
“Chúng ta chọn mấy loại cây ăn quả được không? Tiểu Hổ thích ăn trái gì nhỉ?”
“Em thích ăn táo! Lê! Chuối! Xoài!” Tiểu Hổ đảo mắt nhanh như chảo chớp, nó nói thêm: “Anh thích cây táo phải không ạ?”
Chắc là vì đã từng nghe Diệp Nam nhắc tới cây táo nên Tiểu Hổ kể tên nó đầu tiên.
“Ừ. Anh thích cây táo, cây đào.” Diệp Nam ngồi xổm xuống xoay người, đối mặt với Tiểu Hổ, “Cả cây xoài mà Tiểu Hổ thích nữa.”
“Đến khi chúng trưởng thành, Tiểu Hổ vừa đúng lúc lên tiểu học.” Diệp Nam thì thầm.
Tiểu Hổ nghe không hiểu lắm nhưng vẫn phối hợp hoan hô: “Tiểu Hổ muốn lên học tiểu học!”
Diệp Nam bật cười, hôn chụt vào trán Tiểu Hổ một tiếng thật kêu.
Diệp Nam đưa Tiểu Hổ cầm một chiếc bình tưới mini, chính cậu cũng xách một cái khác, dẫn Tiểu Hổ đi tưới nước vào nơi vừa gieo hạt. Tiểu Hổ nhẹ nhàng tỉ mẩn tưới lên lớp đất, nước trong bình đã cạn, cậu nhóc liền cúi người dùng bàn tay bé xinh vỗ về lên nền đất ẩm, miệng thủ thỉ: “Các em phải ngoan, lớn lên với anh nha.”
Diệp Nam rũ mi quan sát hành động này, đáy lòng cậu bỗng vô cùng mong mỏi đợi được đến ngày Tiểu Hổ lớn khôn, đứng cạnh những gốc cây trái trưởng thành. Chỉ là không biết khi ấy cậu có cơ hội hiện diện ở nơi này nữa không…
Cậu và Nhậm Dịch ký hợp đồng tuy không giao kèo kỳ hạn chính xác, nhưng rồi cũng có ngày phải kết thúc. Đến lúc Tiểu Hổ lớn rồi, không cần cậu trông nom, những gốc cây này cũng dần lớn lên cứng cáp, cũng chẳng cần cậu chăm nữa.
Diệp Nam đứng tại chỗ suy nghĩ miên man, tự dưng có cảm giác hơi ngậm ngùi. Cậu chợt hoàn hồn, ngoái đầu nhìn về hướng cửa sổ, phát hiện Nhậm Dịch vẫn đứng nguyên ở nơi đó, cậu lại cuống quýt quay đầu về.
Sắc trời dần dần ngả tối, các công nhân đã hoàn thành công việc tìm gặp Nhậm Dịch thảo luận một hồi về một số điểm cần lưu ý khi chăm vườn. Diệp Nam vểnh tai nghe ké được tầm bảy, tám phần câu chuyện, đợi các công nhân lái xe rời đi, sân vườn khôi phục sự yên tĩnh, cậu nắm tay Tiểu Hổ định lén dắt nó vào nhà từ một bên lối phụ.
“Tiểu Nam.” Sau đó cậu nghe thấy Nhậm Dịch gọi một tiếng.
Diệp Nam thầm than một tiếng, đành xoay người lại, đối mặt với Nhậm Dịch nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà dời tiêu cự về mảng kính sau lưng đối phương.
“Qua đây đi.” Nhậm Dịch nói xong xoay người đi về phía cửa.
Diệp Nam đứng chôn chân mất một hồi lâu, đến tận lúc Tiểu Hổ lay cánh tay mình cậu mới thấp thỏm cúi đầu.
Tiểu Hổ lấy tay che miệng, thì thầm: “Anh sắp bị papa mắng rồi.”
Diệp Nam phì cười. Chưa đến mức ăn mắng. Nhưng mà vừa nãy Nhậm Dịch hỏi cậu một vấn đề mà cậu trả lời không được, cứ cố gắng trốn tránh, có thể đã làm Nhậm Dịch tụt hứng rồi.
Diệp Nam dắt tay Tiểu Hổ đi vào nhà, cửa lớn rộng mở, dì Tiêu vừa dọn dẹp vệ sinh sàn nhà xong xuôi, ánh chiều tà mờ ảo chiếu vào không nhiễm lấy một hạt bụi.
Đầu tiên, Diệp Nam giúp Tiểu Hổ thay giày, sau đó bảo cậu nhóc sang chỗ khác tự chơi. Nhậm Dịch không có mặt ở phòng khách tầng trệt. Dì Tiêu ra hiệu cho Diệp Nam, ý bảo Nhậm Dịch chắc đang ở thư phòng trên tầng ba. Diệp Nam đáp vâng rồi nhấc chân leo cầu thang lên đó.
Thư phòng của Nhậm Dịch rất lớn. Những vách tường toàn là sách, chỗ sách ấy như hòa thành một thể với bức tường. Trừ chúng ra chỉ còn máy tính, không gian cho người hoạt động không nhiều lắm.
Nhậm Dịch ngồi sau một cái bàn đặt máy vi tính, thấy Diệp Nam tiến lại, anh bấm một chiếc điều khiển từ xa để mở màn chiếu trên tường. Khi ấy Diệp Nam mới biết trong phòng này còn một mặt tường được dành làm màn chiếu.
Nhậm Dịch bảo Diệp Nam: “Ngồi đi.”
Diệp Nam trông thấy một chiếc ghế được đặt sẵn cạnh Nhậm Dịch, bèn ngồi vào. Đúng lúc Diệp Nam đặt mông ngồi xuống, đèn đóm trong phòng cũng tắt ngóm, màn chiếu sáng rõ lên.
Diệp Nam thấy trên đó xuất hiện một mảnh rừng, cây cối cao sừng sững. Có lẽ là do đang trong mùa thu hoạch nên hình ảnh những loại trái cây lủng lẳng trĩu trịt trên cành dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng hấp dẫn. Camera quay từ góc độ của một người ngồi trên ô tô, với âm thanh phụ họa là tiếng săm lốp cạ vào lớp sỏi đá trên mặt đường và cuộc đối thoại của hai người đàn ông.
“Tôi ham hố quyết định quay đại thôi, vốn dĩ tuần này chưa qua được, nhưng cậu đã có lời thì tôi sẽ quay video cho cậu xem.” Một người hào sảng cười nói.
“Đến rồi. Nào, Bình, chú cầm giúp anh gậy selfie với.” Hình như người này vừa nhảy từ xe xuống đất.
“Không cầm.” Người còn lại đáp lại với ngữ điệu bình bình, không cao không thấp. Diệp Nam nhận ra đó là giọng Ôn Bình.
“Chú định bật lời sếp mình hả?” Đối phương uy hiếp.
Ôn Bình dường như rất bất đắc dĩ: “Đưa đây.” Tiếp đó điện thoại di động đã được chuyển sang cho tay Ôn Bình đón lấy. Người được ghi hình có nét khá giống Ôn Bình, lúc cười khóe mắt xuất hiện vài vết chân chim nho nhỏ, có thể thấy anh ta hơn Ôn Bình vài tuổi. Đây có lẽ là anh trai Ôn Bình, Diệp Nam nghĩ bụng.
“Đó là anh của Ôn Bình, tên Ôn Gia.”
Thanh âm từ miệng Nhậm Dịch mơn trớn bên tai Diệp Nam. Tai phải Diệp Nam tức thì đỏ lựng, cậu lấy tay che đi, gật gật đầu.
Ôn Gia dùng vườn cây trái làm cảnh nền, nhìn vào ống kính giới thiệu một lượt những loại cây ăn quả có mặt ở nơi đây. Anh ta dừng lại trước mỗi một loài cây để chia sẻ giảng giải phương pháp chăm sóc chúng từ khi còn là cây giống. Vườn cây của Ôn Gia phát triển cũng không thuận buồm xuôi gió lắm, một phần là vì thiếu kinh nghiệm nên không kịp lên phương án dự phòng chống lại sự thay đổi bất thường của khí hậu, dẫn đến việc cây ăn quả bị thiệt hại kha khá. Việc này anh ta không e dè mà kể luôn trong quá trình chia sẻ.
Diệp Nam lắng nghe rất nghiêm túc, thầm ghi nhớ một số điểm mấu chốt.
“Tôi không hiểu vì sao Nhậm Dịch cậu lại bất ngờ đòi trồng cây. Tôi đi qua đó mới mấy lần, bao nhiêu lượt khuyên cậu phủ xanh. Khu vườn lớn như thế mà không có hoa cỏ gì thì tiếc lắm, thế mà sếp lớn Nhậm chẳng thèm để lời của tôi vào tai.” Ôn Gia cười cười với camera: “Con người tôi đây chưa bao giờ thù dai nên mới đưa bé trà bảo bối của mình cho cậu đấy. Tôi đã chọn lựa rất kỹ càng, cảm thấy giống cây này rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt phù hợp với người bước vào hàng tuổi băm như cậu.”
Ôn Gia cười ha hả rồi tiếp tục: “Tuy đã đánh cây qua nhà cậu, cơ mà tôi sẽ bất thình lình tới kiểm tra, nếu có ngày cây trà cưng của tôi chịu khổ cậu phải tuân thủ giao kèo mà mình đã chấp thuận đấy nhé.”
Diệp Nam vô thức lẩm nhẩm hứa với Ôn Gia trên màn ảnh: “Tôi sẽ chăm nom chúng tận tình, không để chúng chịu khổ.”
Video dừng lại ở khung hình cuối cùng.
Nhậm Dịch cúi đầu, rũ mi nhìn Diệp Nam. Đúng như dự đoán, đoạn video này khiến Diệp Nam xúc động tột độ, có lẽ vườn cây của Ôn Gia đã trở thành mục tiêu phấn đấu cuối cùng trong đời cậu. Cơ mà đây không phải mục đích anh hướng đến.
“Tôi cho em xem video này chỉ vì Ôn Gia gửi nó tới thôi, còn tôi nhớ đây là những loại cây này nên mới rủ em xem chung.” Nhậm Dịch giải thích, “Chứ không phải vì muốn hỏi han kiểm tra em.”
Diệp Nam gật đầu dù nửa hiểu nửa không hiểu.
“Trồng mấy cái cây này, em đừng ôm áp lực quá lớn. Nếu em cần xin lời khuyên hoặc cần giúp đỡ, tôi có thể thay em liên hệ với Ôn Gia.”
Diệp Nam lập tức hớn hở vui mừng đầy mặt: “Vậy thì tốt quá, anh trai Ôn Bình trông có vẻ là người rất quảng giao thân thiện, em cũng muốn làm quen với anh ấy.”
Nhậm Dịch nghe câu này, bỗng dưng muốn rút lại lời chính miệng mình vừa nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất