Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 3

Trước Sau
Chiếc xe lái vào trong khuôn viên nhà họ Từ, dừng ở trước một căn nhà lớn bốn tầng kiểu Tây nằm bên hồ.

Thang Chấp ngóng ra ngoài qua cửa kính xe, bức tường của căn nhà có màu trắng thuần, bên ngoài gọn ghẽ vuông vức, không có ban công nhô ra ngoài, trơn nhẵn đến mức như hợp thể cùng bầu trời đầy mây và mặt hồ trong vắt, khiến người ta có cảm giác áp lực không thể diễn tả. echkidieu2029.wordpress.com

Mà niên đại xây dựng căn nhà kiểu Tây này, hình như trễ hơn những kiến trúc kiểu Trung khác trong khuôn viên, phong cách thiết kế khác hẳn nhau.

Từ nhóm kiến trúc kiểu Trung cho đến căn nhà kiểu Tây, cũng phải mất năm phút lái xe, lẻ loi nằm ở ven hồ, giống như là một ngôi mộ vậy.

Tài xế mở cửa xe cho Thang Chấp: “Thang tiên sinh, tới rồi.”

Thang Chấp nhìn cửa lớn căn nhà rộng mở đón chào mình, chần chừ vài giây mới xuống xe. truyenfull sstruyen là chó

Lần đầu tiên cậu bước vào một dinh thự có ngoại hình quái dị như vậy, cổ họng chợt ngứa ngáy bất an.

Cậu có thể nhìn thấy huyền quan, phòng khách, cầu thang, tất cả đều được lát đá hoa cương màu trắng, vật dụng trong nhà lại toàn là màu đen, lò sưởi vì là cuối hạ nên không có ánh lửa nào, trong nhà toát lên mùi cỏ thơm mà cậu hay ngửi thấy trên người Từ Khả Du. đọc truyenfull ra đường đi chơi với bồ bị ỉa chải

Thang Chấp cảm thấy không khỏe, khắp người chỗ nào có xúc giác thì da dẻ chỗ đó đều muốn nhăn nhúm lại. đứa nào đọc truyenfull cũng sắp thành chó

Ông quản gia với màu tóc muối tiêu, mặt không chút cảm xúc, nói với cậu: “Tiểu thư vẫn đang thay quần áo.”

Thang Chấp ngồi ở phòng khách một lúc, uống được nửa ly soda, Từ Khả Du mới xuống lầu.

Cô giống như một con bướm nhanh nhẹn bay tới, từ phía sau dịu dàng ôm lấy cổ Thang Chấp, vui vẻ gọi: “Thang Chấp!”

Mùi phấn son, mùi nước hoa nhàn nhạt, cùng với mùi tinh dầu trong phòng, trộn lẫn vào nhau tạo thành một đám mây nóng rẫy, bao phủ lấy Thang Chấp.

Thang Chấp cụp mắt, nhìn đôi bàn tay vờn lấy ngực mình.

Cậu phát giác bản thân vậy mà tiếp nhận sự thật phải kết hôn cùng Từ Khả Du thản nhiên hơn trong tưởng tượng, nhưng vẫn chưa thể hạ quyết tâm nắm lấy tay cô.

“Tiểu thư.” Quản gia đột nhiên mở miệng gọi Từ Khả Du.

Bàn tay ôm lấy Thang Chấp siết chặt hơn, Thang Chấp ngẩng đầu, ông quản gia giống như một người giám thị kiêm giám hộ, ánh mắt luôn quan sát Thang Chấp và Từ Khả Du, bình tĩnh tuyên bố: “Thiếu gia buổi tối sẽ về nhà dùng cơm.”

Từ Khả Du chậm rãi buông lỏng Thang Chấp, đứng thẳng lên. Thang Chấp quay đầu nhìn cô, phát hiện sắc mặt cô thay đổi, có vẻ e dè hơn, lễ phép đáp lại quản gia: “Tôi biết rồi.”

“Thiếu gia còn nói, sau khi cô gặp được Thang tiên sinh thì hãy mời Thang tiên sinh vào phòng cho khách nghỉ ngơi.” Ông nói với Từ Khả Du rất cung kính nhưng cũng rất cương quyết.

Từ Khả Du nhìn Thang Chấp, không nỡ nhưng vẫn gật gật đầu.

Từ Khả Du là một cô gái nhỏ con, yếu ớt, có đôi mắt xếch hẹp dài, hai bên má có vài đốm tàn nhang, mặc một cái đầm màu hồng.

So sánh với cô hồi lớp 10 Thang Chấp gặp, ngoại hình của Từ Khả Du dường như không thay đổi quá nhiều, chỉ là tính cách đã khác xưa rồi, không còn hướng nội nữa, mà ngày càng cố chấp hơn, tính tình cũng nắng mưa thất thường.

Lúc đó Thang Chấp vẫn còn là học sinh giỏi lấy học bổng, ngồi cùng bàn với Từ Khả Du, Từ Khả Du im lìm ít nói, hai người cả năm cũng không nói được bao nhiêu câu.

Ngồi đằng sau hai người là một tên mập rất xấu tính, thường trêu chọc tàn nhang của Từ Khả Du làm niềm vui. Thang Chấp nhìn không nổi, thay Từ Khả Du mắng lại.

Tên mập chuyên bắt nạt kẻ yếu, không dám chọc vào Thang Chấp, sau khi bị Thang Chấp đốp chát lại vài lần, thì không còn động vào Từ Khả Du nữa.

Từ Khả Du từng viết một tờ giấy cảm ơn Thang Chấp, Thang Chấp xem xong thì cất trong hộc bàn, nói với cô là không cần cảm ơn, khi tốt nghiệp cũng không đem tờ giấy kia đi.

Khi bị cô làm phiền đến mức chuẩn bị đổi công việc, Thang Chấp mất mấy giây để nhớ lại Từ Khả Du của ngày xưa.

Cậu cũng không hiểu Từ Khả Du, không rõ cô đã xem mình thành đối tượng trong mộng.

Nhưng cách nửa tháng, gặp lại Từ Khả Du lần nữa, Thang Chấp phát hiện mình hình như rất khó để căm hận cô, nhưng cũng không cách nào yêu cô được.

Thang Chấp đặt cái ly trong tay mình xuống, cùng quản gia lên lầu.



Ở trên cầu thang nhìn thấy vài tấm ảnh của Từ Khả Du, Từ Thăng cùng một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.

Khung ảnh màu trắng, người phụ nữ ấy xuất hiện khá ít trong ảnh có Từ Khả Du, nhưng ảnh của Từ Thăng thì nhiều, chắc đó là mẹ của họ.

Đi mãi đến lầu hai, Thang Chấp vẫn không hề nhìn thấy ảnh của cha hai người họ.

Căn phòng mà Thang Chấp sắp ở lại trong hai tháng tới, đối với cậu mà nói là rất lớn.

Trong phòng dán giấy dán tường màu kem,  trải thảm màu sẫm, giường màu trắng tinh, bên tường đặt một chiếc ghế sô pha đơn và một cái bàn, còn có một gian phòng thay quần áo nho nhỏ. trù cho mấy đứa đọc truyenvip ăn mì đéo có gói gia vị

Cửa sổ sát đất nhìn ra hồ, Thang Chấp kéo cửa ra, nhìn ra ngoài.

Mặt hồ màu xám giống như một viên ngọc khổng lồ nặng trịch, khảm thật sâu trong khu vườn.

Sắc màu ảm đạm, mây trời u ám, khiến Thang Chấp nảy sinh cảm giác có điềm xấu.

Theo như lời Giang Ngôn, Thang Chấp sẽ ở đây ít nhất là hai tháng, cùng với Từ Khả Du làm hết những việc cô muốn làm, sau khi kết hôn xong thì nhiệm vụ mới tính là hoàn thành.

Thang Chấp ngồi trên ghế sô pha, yên lặng nghĩ về chuyện có liên quan đến luật sư, nhưng mà vẫn không dám ôm kỳ vọng quá lớn.

Dù sao thì cậu cũng chẳng có gì, có cơ hội để thử vẫn tốt hơn là không có.

Đến trưa, quản gia tới mời Thang Chấp xuống nhà dùng cơm, nói tiểu thư ra ngoài rồi, buổi chiều mới về.

Quản gia không nói Thang Chấp biết Từ Khả Du đi đâu, Thang Chấp cũng không hỏi.

Lúc ăn cơm, quản gia cùng hai nữ giúp việc đứng bên cạnh bàn, quan sát cậu, khiến Thang Chấp không nuốt nổi cơm, ăn được vài miếng liền buông đũa, về lại phòng.

Có lẽ là dậy quá sớm, cậu có hơi buồn ngủ, liền đánh một giấc, sau đó mở tivi, xem chương trình phỏng vấn phát lại của đài truyền hình Tân Cảng.

Chủ đề phỏng vấn là về tình hình hiện nay khi trưởng đặc khu Tân Cảng còn ba năm cuối của nhiệm kỳ, và tương lai của tài phiệt đặc khu.

MC cùng các khách mời thảo luận viển vông, dự đoán về nhóm tài phiệt ở trong đế quốc thương mại đầy phức tạp có khi nào vì nguyên nhân trưởng đặc khu mới nhậm chức mà bị lay động hay không.

Chủ đề này không có liên quan gì đến Thang Chấp, khiến cậu vô cùng buồn ngủ, ngay lúc đó có người gõ cửa.

Nữ giúp việc ở bên ngoài nói: “Thang tiên sinh, thiếu gia sắp trở về rồi, mời anh xuống lầu dùng cơm.”

Thang Chấp vội vàng xuống lầu, ngồi ở bàn ăn tròn nửa tiếng, mới đợi được Từ Thăng và Từ Khả Du quay về.

Từ Khả Du ở trước mặt Từ Thăng rất e lệ, không nói lời nào mà ngồi đối diện Thang Chấp.

Từ Thăng cởi áo khoác ngoài, ngồi ở vị trí đầu bàn.

Trong bầu không khí có phần quái dị, ba người yên lặng dùng cơm được một lúc, Từ Thăng đột nhiên mở miệng, hỏi Từ Khả Du: “Định khi nào đi chọn đồ cưới?”

Tay Từ Khả Du múc canh khựng lại, hồi hộp nhìn về phía Thang Chấp, Thang Chấp cũng sững sờ, lại nhìn về phía Từ Thăng.

Từ Thăng nhìn Thang Chấp, giống như sắp cạn kiệt kiên nhẫn: “Vẫn chưa quyết định thời gian với Từ Khả Du sao?”

Trong ánh mắt Từ Thăng, Thang Chấp đọc được ý bất mãn và xem thường đến từ một khách hàng cao quý.

Vì mưu sinh, Thang Chấp chỉ có thể cố gắng đáp: “Thì mấy ngày này.”

“Cụ thể là ngày nào?” Từ Thăng truy hỏi.

Câu hỏi có chút sắc bén, nhưng giọng điệu Từ Thăng lại không hề dữ dội, giống như chỉ là muốn Thang Chấp nói ra một thời gian cụ thể, anh tiếp tục nói: “Hôn lễ cũng phải quyết định sớm, còn phải phát thiệp mời.”

Thang Chấp vừa nghĩ phải trả lời làm sao, vừa cầm nước trái cây lên uống. Ly thủy tinh hơi trơn, cậu cầm không chắc, ly trượt xuống, đáy ly đập lên bàn, nước trái cây từ trong ly bắn lên mu bàn tay và chảy ra bàn.



Nữ giúp việc vội vàng đi tới lau dọn, Thang Chấp nói tiếng xin lỗi, đứng dậy đi đến phòng vệ sinh rửa tay.

Đèn ở phòng vệ sinh rất sáng, sáng hơn bất kỳ căn phòng nào Thang Chấp từng ở.

Mặt đá cẩm thạch trên bồn rửa lóe ra ánh sáng, cậu mở vòi nước, xối vào mu bàn tay dính nước trái cây, rồi ngẩng đầu nhìn gương.

Thang Chấp có một gương mặt cổ điển nhưng lại khá đậm nét.

Khóe mắt cậu rất dài, hơi vểnh lên, môi đỏ đầy đặn, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo một chút chất khàn trời sinh. Từng có khá nhiều người nói, lần đầu tiên nhìn thấy Thang Chấp, liền biết cậu không phải người dị tính luyến.

Chính Thang Chấp cũng cho là như vậy, chỉ là không hiểu tại sao Từ Khả Du lại không nhìn ra.

Cậu tắt vòi nước, vẩy tay cho khô, xoay người đi ra cửa, chưa đi được hai bước, liền đụng phải Từ Thăng định bước vào.

“Xin lỗi.” Thang Chấp xin lỗi, lùi lại một bước, định để Từ Thăng qua trước.

Nhưng Từ Thăng không nhúc nhích, anh cản Thang Chấp lại.

So với lúc nãy trên bàn ăn, thái độ của Từ Thăng xa cách hơn, anh hỏi Thang Chấp: “Lúc cậu và Từ Khả Du ở chung, có thể để tâm một chút không?”

Thang Chấp nhìn Từ Thăng, không nói gì.

“Đặc biệt là ở hôn lễ…” Từ Thăng cụp mắt nhìn Thang Chấp, giọng điệu không hề dao động tiếp tục nói, “Tôi sẽ mời một vài họ hàng và bạn bè, mẹ của tôi và Từ Khả Du cũng sẽ đến. Bà ấy rất nhạy cảm, không giống như Từ Khả Du, cho nên tôi hy vọng chí ít vào ngày đám cưới của hai người, cậu có thể làm tốt hơn hôm nay.”

Ánh mắt của Thang Chấp mới đầu đã nhắm ngay khóe môi bằng phẳng của Từ Thăng, đợi Từ Thăng nói hết câu, cậu mới ngẩng mặt lên, đối diện với Từ Thăng.

Từ Thăng không giống như Từ Khả Du, trên người anh không có mùi phấn son, chỉ có mùi gỗ nhàn nhạt.

Thang Chấp nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cảm thấy mặt mũi anh rất thâm tình, thật sự là một điều rất lãng mạn.

Kiên nhẫn của Từ Thăng không tốt như trong tưởng tượng của Thang Chấp, đợi chừng nửa phút, không có được câu trả lời của cậu, anh càng truy hỏi: “Cậu có thể làm được không?”

Thang Chấp nhìn hốc mắt hõm sâu, ánh mắt chuyên chú của anh, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày bất an thắt chặt lại.

“Tôi sẽ cố gắng.” Thang Chấp nói.

Từ Thăng hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt không chút tình cảm mà bình phẩm Thang Chấp: “Trực tiếp nói ‘Được’ có vẻ khó với cậu quá nhỉ.”

“Nhưng mà dù sao đã nhận công việc này rồi, mong cậu có thể có đạo đức nghề nghiệp.” Anh lại nhìn từ trên cao xuống, bổ sung.

Tính khí của Thang Chấp thật ra cũng không tốt lắm.

Bình thường đi làm đối diện với khách hàng, phải khom lưng vì bát cơm, mới có thể khống chế bản thân.

Nhưng bị Từ Khả Du phá hủy ở cự ly gần, lại vẫn chưa gặp được luật sư, đối mặt với người chủ mắt cao hơn đầu như Từ Thăng, lý trí của Thang Chấp rất dễ giống như tối qua, không thể kiềm chế nổi, chỉ muốn chọc giận Từ Thăng, để Từ Thăng cũng phải mất đi cái thái độ kiêu ngạo đó.

Thang Chấp cười với Từ Thăng: “Được chứ, chỉ là phải thêm ít tiền.”

“Bởi vì tôi không thích phụ nữ, không cố gắng thì không giả vờ nổi…” Cậu nhìn thẳng Từ Thăng.

Từ Thăng hiếm khi lại nhíu mày.

Thang Chấp lại cười rồi bước đến gần anh, khẽ nói: “Tôi thích đàn ông, nhất là người như Từ tổng đây, còn Từ tổng thì sao?”

Thấy Từ Thăng thay đổi ánh mắt lạnh lùng, trong lòng Thang Chấp thoải mái hơn nhiều.

Nhưng mà qua mấy giây, Thang Chấp liền biết, thật ra Từ Thăng không hề bị cậu dao động.

Từ Thăng chỉ hơi cúi đầu, nhìn Thang Chấp gần trong gang tấc, trên mặt toát lên một chút chế giễu, khẽ giọng nói với Thang Chấp: “Tôi không thích người chủ động, cũng không thích hàng rẻ tiền.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau