Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 8: Mạnh tiểu viên…

Trước Sau
Thường Từ ngồi trên xe tôi bày ra tư thế “Tôi không muốn đi, trưa tôi muốn ăn chực cơm của cậu”, sau đó cười tủm tỉm nhìn tôi, nói: “Hôm nay cậu mời tôi ăn cơm trưa.”

Tôi nhìn hắn một cái, nói: “McDonald?”

“Pizza Hut đi.” Hắn nói, “Tuy đều là thực phẩm rác rưởi, cái tôi theo đuổi vẫn cao hơn cậu một chút.”

“Ăn pizza không đủ no thì làm sao giờ…” Tôi hỏi.

“Ăn hai phần.” Hắn trả lời rõ là khí phách.

Được, vậy thì Pizza Hut. Tôi nghĩ coi xung quanh chỗ nào có Pizza Hut, sau đó lái xe tới đó, vừa lái vừa nói với hắn: “Hôm qua cậu mời Tiểu Đường nhà tôi ăn cơm nên hôm nay bắt chẹt tôi sao?”

“Tuyệt đối không thể nào, hôm nay tôi ăn của cậu tuyệt đối không nhiều như Tiểu Đường ăn của tôi hôm qua đâu.” Thường Từ rít mạnh một hơi thuốc, “Tôi đã nghi giữa hai người các cậu có chuyện gì, trạng thái hôm qua của hắn rõ ràng chính là có tâm sự mà! Nào nói cho anh nghe đi, hai người các cậu gần đây làm sao vậy?”

“Tôi không biết hắn có chuyện hay không dù sao thì về nhà tôi cũng có chuyện.” Tôi thở một hơi dài.

“Có chuyện gì thì nói đi, chú ý nói cho tôi nghe với.” Thường Từ nói.

Tôi suy nghĩ một chút, dù sao Thường Từ cũng thân thuộc… Nói một câu cũng không có gì mất mặt, vì thế tôi lập tức đỗ xe, lập tức bổ nhào qua – đùa giỡn mãnh nam là một loại lạc thú – nắm áo hắn, hô: “Tôi bị người đùa giỡn.”

“Đừng a đừng đừng đừng à lão Mạnh.” Thường Từ sợ run cả tay, vứt thuốc ra ngoài cửa sổ, “Cậu đang đùa giỡn tôi, như vậy không tốt a cậu có vợ cả rồi a a a a!”



“Xí, mỗi lần cậu thấy Tiểu Đường nhà tôi đều bổ nhào tới. Tôi còn chưa ghét bỏ cậu chiếm tiện nghi của Tiểu Đường nhà tôi đâu.” Tôi nhìn hắn một cái, “Phía trước là Pizza Hut, cậu xuống xe vào quán trước đi, tôi đi tìm chỗ đỗ.”

Hắn nhìn đằng trước một cái, lại nhìn tôi một cái, sau đó xuống xe chạy chầm chậm về phía Pizza Hut. Tôi ở xung quanh mãi mới tìm được một chỗ đỗ xe, sau khi đỗ xe xong lại nhìn Pizza Hut, đệt, đi một phát đã đi đến nửa con đường rồi, đúng là lái xe còn không bằng đi bộ, đợt lát nữa ăn xong rồi lại đi một quãng thế nữa, cũng tiêu hóa hết mọi thứ!

Tới Pizza Hut rồi, Thường Từ đã rất tự giác chọn 3 miếng pizza đang suy nghĩ xem có nên chọn mì nữa không, thấy tôi tới hắn thuần thục gọi cơm sau đó để phục vụ nhắc lại những phần đã chọn cho tôi nghe. Tôi vừa nghe vừa rối rắm, tuy rằng tôi tự xưng là dạ dày vương, nhưng nhiều thứ như vậy, có thể ăn hết sao sao sao sao?

Bên kia Thường Từ nói: “Không sao, ăn không hết thì đóng gói mang về cho trợ lý nhà tôi ăn.”

“… Ông chủ Thường, cậu có tiền hơn tôi a cậu không thể bóc lột sức lao động của nhân dân chứ!”

Thường Từ cười hế hế, nói: “Không phải cậu nói tâm lý có chuyện sao? Nói nghe thử coi?”

“Tôi bị người đùa giỡn.” Cầm lấy cốc uống nước.

“Bị ai? Nam hay nữ? Nhỏ hay lớn hơn cậu?” Thường Từ vui vẻ, “Ai yo Tiểu Viên à, giữa mùa thu mà sao cậu còn gặp hoa đào?”

“Hoa đào cái rắm, là nam, nhỏ hơn tôi, là đối tượng mà tuần trước bọn tôi làm phỏng vấn thu âm ấy.” Tôi gần như muốn nằm úp sấp lên mặt bàn, nói gần như hết mọi chuyện Ngô Tiểu Sơn hai ngày nay cho Thường Từ.

“Cậu không có ý với hắn thì cứ việc nói thẳng, cậu cũng không thể có ý gì với hắn, cậu nếu có ý với hắn thì Tiểu Đường làm thế nào? Cậu mà bội tình bạc nghĩa a, cẩn thận tôi đánh cậu.” Thường Từ ngước đầu nhìn bên ngoài một cái, sau đó lại nhìn tôi, “Tôi nói thái độ ấy của cậu cũng không tốt, lúc nên từ chối thì phải kiên quyết từ chối, người dây dưa như cậu dễ xảy ra chuyện nhất!”

“… Tôi cũng biết mà…” Ôm đầu, “Nhưng đã lâu rồi chưa có ai đối xử dịu dàng với tôi như vậy hu hu hu hu hu hu…..”



“Cậu đi chết đi a còn hu hu hu cậu là trẻ con à, lẽ nào Tiểu Đường không dịu dàng? À đúng, hắn đích xác không phải loại hình dịu dàng.” Thường Từ gỗ một cái trên đầu tôi, “Tôi nói cho cậu hay, lần sau Ngô Tiểu Sơn kia tới tìm cậu, cậu cứ thẳng thừng từ chối, một chút đường sống cũng không cho, nếu như hắn dám dính vào cậu, cậu cứ gọi Tiểu Đường tới, sức chiến đấu của Tiểu Đường một người như hai, cậu ở sau làm cổ động viên là được.”

Dừng một chút, hắn còn nói: “Còn nữa này đồng chí Tiểu Viên, câu cậu vừa nói có vấn đề đấy, cái gì là ‘Lâu lắm rồi không có ai dịu dàng với cậu như vậy’, cậu muốn tìm một người dịu dàng rồi đá Tiểu Đường à, dù thế nào cậu đúng là đáng đánh đi? Tôi nói cho cậu nghe, Tiểu Đường tuy biểu hiện không dịu dàng nhưng hắn là một người như thế nào cậu còn không rõ sao? Cậu nếu dám ngoại tình gì gì đó, tôi thay Tiểu Đường thiến cậu.”

“Tôi chẳng qua nói chút thôi… Gần đây tôi rất yếu đuối đừng hung hăng như thế…” Tôi tiếp tục ôm đầu.

Lại một cái tát bổ tới: “TMD, cậu sao cứ như là nàng dâu mới về nhà chồng ấy, Tiểu Đường sao lại cưng chiều cậu đến mức này, đáng trừng trị đấy! Lát nữa tôi bảo Tiểu Đường để cậu tối nay hưởng 10 cực hình thời Mãn Thanh, để cậu biết cái gì là mùa xuân ấm áp.”

Sờ tóc, may mà là ngắn, bằng không vỗ tới vỗ lui như Thường Từ thì còn kiểu tóc gì, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, thở dài: “Tôi thừa nhận tôi nghĩ tới nghĩ lui nhiều, thế nhưng thái độ gần đây của Tiểu Đường rất kỳ quái a a a a a a, vì sao tôi có thể nhìn ra sự hờ hững, chán ghét của từ trong mắt hắn, sáng nay hắn còn không cho tôi vào WC!!!”

“Phì…” Thường Từ phun ra một ngụm nước, “Tiểu Viên ơi Tiểu Viên, hai người các cậu đều cải lão hoàn đồng sao, còn không cho vào WC… Ai yo nè tôi bảo hai vợ chồng cậu đã là đôi chồng chồng già rồi, đừng ấu trĩ như thế được không.”

“Còn nữa.” Thường Từ đưa tay vỗ đầu tôi, “Tiểu Viên cậu phải ý chí kiên định, kiên trì cùng Tiểu Đường đến bạch đầu giai lão không thể dao động, cậu nếu dao động tôi chém chết cậu. Tôi bảo cậu đã hơn 30 tuổi đầu rồi sao còn như cái hồi hơn 10 tuổi thế, đúng là sống uổng phí 30 năm a, cậu còn là chủ bá của đài phát thanh, còn chủ trì tiết mục tình cảm, cậu chưa ăn thịt heo cũng nhìn heo chạy rồi, nếu cậu còn để xảy ra chuyện gì thì cậu thật là sống uổng phí 30 năm rồi.

Ăn xong bữa này với Thường Từ, hắn bọc một cái bánh trứng chưa ăn hết đi trước, tôi đi bộ lấy xe, vừa đi vừa nghĩ lời hắn nói, sau đó nghĩ tới chính mình, nghĩ tới Lê Hải Đường nhà tôi, lại sau đó nghĩ tới Ngô Tiểu Sơn thình lình xuất hiện kia. Tôi đang suy nghĩ có phải đã dao động thật rồi không, thế nhưng như Thường Từ vừa nói, tôi lại thấy hình như tôi có vấn đề thật rồi, tôi phải đi tìm Lê Hải Đường nhà tôi tâm sự.

Lên xe sau đó gọi điện cho Thái Thiếu Điền xin nghỉ một buổi chiều, tôi liền lái xe đi về phía Tứ Viện. Tôi muốn tâm sự với hắn, nói một câu gần đây tôi rất buồn rầu, hơn nữa tôi muốn hắn mắng tôi một trận còn hơn lạnh lùng nhìn tôi không nói gì hết, tôi đang nghĩ, trước đây tôi có ấm ức gì có chuyện gì là có thể về nhà bổ nhào vào hắn nói hết, vì sao giờ hắn nhìn tôi như nhìn con ruồi, sáng sớm còn không cho tôi vào WC.

Ngẫm nghĩ, lên một sườn núi lớn hơn, tới cửa Tứ Viện.

><><><

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau