Chương 46
Lâm An ngẩn người, rồi sau đó gần như là ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên, theo phản xạ có điều kiện đưa mắt nhìn đoàn người huyên náo xung quanh. Người đó chắc hẳn là sẽ không đột nhiên xuất hiện giữa đám đông này đâu nhỉ.
Bởi suy đoán vô lý đột nhiên nảy ra trong đầu mà Lâm An không khỏi tự cảm thấy ngượng ngùng, khẽ cười để che giấu. Anh thu tầm mắt lại, lại cúi đầu nhìn tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại di động cầm trên tay. Đè lại ngờ vực trong lòng, nhắn lại một tin ngắn gọn.
— 11 giờ.
Im lặng được khoảng 5 phút thì một tin nhắn nữa lại gửi tới.
— Được, vậy lát nữa để tôi bảo tiểu Đinh tới trạm xe đón.
Đọc tin nhắn xong Lâm An lại phát ngốc nữa, theo bản năng muốn từ chối. Nhưng mấy chữ ‘Không cần phải phiền vậy đâu’ còn chưa kịp gửi đi, người kia dường như đã đoán trước được suy nghĩ của anh, một tin nhắn khác được gửi tới liền sau tin trước.
— Không cho từ chối.
Qua một lát, lại gửi thêm một tin nữa.
— Không đón tận nơi, tôi không yên tâm.
Lâm An nhìn dòng tin nhắn đầy mập mờ nọ, không kìm được mà rung động.
Những chuyện liên quan tới người ấy đột nhiên lần lượt ùa vào trong suy nghĩ của anh. Lời Từ Tân hỏi anh trước ngày Quốc khánh. Tin nhắn hỏi giờ xe chạy cách đây mấy phút. Thậm chí của cuộc điện thoại ‘nguy cấp’ ban sáng của chủ nhiệm Trần. Từng cái hiện lên, khi đồng loạt đặt cạnh nhau lại nảy sinh một mối liên hệ bí ẩn khó nói thành lời. Lâm An bị những suy đoán của bản thân làm cho đỏ mặt, trong lòng cũng thấp thỏm. Một mặt anh cố hết sức giữ cho bản thân tỉnh táo, tự bảo mình rằng mớ suy đoán này chẳng ra làm sao, cật lực phủ nhận. Một mặt khác, lại không thể ngăn được những suy đoán ấy tràn ra, chỉ có thể lén để mặc cho niềm vui dâng lên.
Cũng may là xe khách giờ trưa đi C thị rất nhanh đã tới. Chẳng bao lâu, trên loa phát thanh vang lên tiếng thông báo hành khách có vé đi mời lên xe.
Lâm An dằn lại những xôn xao trong lòng, xếp hàng ngay ngắn theo dòng người bước lên xe.
Quang cảnh dọc hai bên cao tốc vừa đơn điệu vừa nhàm chán. Chẳng được mấy phút, hành khách trên xe phần lớn đều đã đã ngủ ngả nghiêng. Lâm An nhìn qua cửa sổ, xem những chiếc xe lớn nhỏ đủ loại không ngừng chạy vụt qua, nhưng dù thế nào cũng không có cảm giác buồn ngủ như những hành khách khác.
Trái lại, xe chạy tới C thị càng gần, bất an và xao động trong lòng cũng càng trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng, nửa tiếng sau, xe cũng hòa vào dòng xe náo nhiệt của thành phố. Chạy thêm một đoạn nữa là đã tới trạm.
Lâm An xuống xe lấy hành lý, lúc đi ra khỏi khu vực đón khách dưới hầm vẫn còn cảm giác hồi hộp. Lên thang cuốn, đi về phía quảng trường đông nghịt người, anh vừa ngượng ngùng lại vừa có chút chờ mong nhìn khắp xung quanh. Quả nhiên chỉ qua vài giây đã nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía khu vực nghỉ ngơi của hành khách, gọi, “Tiểu Lâm!”
Lâm An nhìn về phía đó, thấy Đinh Hoa đứng ở phía Bắc quảng trường, cười toe toét vẫy vẫy tay gọi anh.
Anh cũng mỉm cười, rảo bước đi về phía ấy.
Hai người cuối cùng cũng thuận lợi gặp được nhau. Đinh Hoa vừa cùng anh nói mấy câu chuyện phiếm, vừa đi về phía chiếc xe được đỗ ở ven đường.
Trên đường lái xe về chỗ Lâm An ở – Thúy Phương Uyển, Đinh Hoa mới hỏi anh, “Ui da, lão Đại bảo là Quốc khánh cậu về quê với ông bô bà bô mà, sao chưa gì đã chạy về rồi?” Hỏi xong còn không quên cười đùa, “Mẹ cậu chịu thả cho về luôn hả?”
Lâm An cụp mắt, hơi chột dạ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, né tránh đáp, “Ở trường học có chút việc nên em về sớm một ngày.”
Nghe thế, gã cũng không khỏi thay anh bất bình, “Đù má, như thế không phải là bóc lột sức lao động của người ta à. Lão Trần gọi về hả?”
Lâm An chỉ cười không đáp. Đinh Hoa thấy anh cam chịu thế, lại lẩm bẩm càm ràm, “Hừ, cái lão Trần này, lúc nào cũng thế, cứ thấy hiền lành dễ bảo là bắt nạt ngay được. Để hôm nào anh nói chuyển với ổng.”
Thấy giọng gã đầy vẻ giận dữ bất bình như thế, Lâm An cũng không khỏi thấy buồn cười, đành lên tiếng nói đỡ cho Trần Kiến Lương, “Chủ nhiệm Trần cũng chỉ vì hết cách thôi mà…”
Không ngờ vừa dứt lời, Đinh Hoa đã quay sang trừng mắt nhìn anh, giả bộ giận dữ, “Hả, sao mà câu trước câu sau đã nói đỡ cho người ngoài ngay rồi? Anh Đinh xót cậu mới muốn nói cho ra nhẽ, cùng chiến tuyến là chung một địch có hiểu không hả?”
Gã vẫn hệt như lúc trước khi vẫn còn làm ở xưởng sắt, cứ hễ một lời không hợp là bắt đầu ‘nhét chữ vào mồm’ người ta, kiểu gì cũng phải nói đến khi đối phương chịu nghe thì mới thôi. Lâm An dở khóc dở cười, cũng chỉ đành giống như lúc trước, ngoan ngoãn im lặng, làm một người nghe dụng tâm danh xứng với thực.
Đinh Hoa ở bên cạnh vẫn còn trách mắng, “Nhọc cho lão Đại có tuổi cmnr bị ốm cũng vẫn không chịu nghỉ ngơi, kiểu gì cũng phải gọi anh mày tới, bảo cái gì mà chú mày khổ cực chạy xe từ huyện X về. Má nó, ông đây chạy đông chạy tây ba bốn bận chẳng thấy ngại ông khổ bao giờ. Cái gì gọi là ‘bá đạo hơn người’ ở đâu ra, nhìn coi nhìn coi, bây giờ trông có hiếm hơn cả máu kì lân không?” Nói rồi liếc mắt nhìn sang Lâm An.
Nhưng anh lại chẳng hề chú ý gì tới lời oán trách nhưng kì thực là đang chọc ghẹo của Đinh Hoa. Toàn bộ giác quan của anh, kể từ câu đầu tiên khi gã nói về tình trạng sức khỏe của Từ Tân, đã ngưng hoạt động hết rồi.
Đinh Hoa lảm nhảm một mình mãi mà không thấy Lâm An đáp lại, không nhịn được nhìn sang, “Sao thế? Lại phát ngốc gì đó?”
Anh vội vàng xốc lại tinh thần, lắc đầu. Lát sau lại không nhịn được nhỏ giọng hỏi, “… Anh ấy… bị ốm hả?”
Đinh Hoa nhướn mày lên, giả bộ không hiểu hỏi lại, “Cậu hỏi ai cơ?”
Trong lòng thấp thỏm, tránh né ánh mắt một hồi anh mới đáp, “Anh… Anh Từ ấy.”
Đinh Hoa nghe xong liền lộ ngay điệu cười xấu xa của gã, “Ai da, đã đổi xưng hô rồi hả? Không gọi Từ tiên sinh nữa à?”
Mặt Lâm An đỏ bừng.
Đinh Hoa dài thở thượt, “Haiz, đúng là phân biệt đối xử. Rốt cuộc ông đây còn chỗ đứng ở chỗ hai người không chứ!” Vừa nói, vừa liếc nhìn Lâm An đang đầy lo lắng. Gã vẫn còn chưa trả lời câu hỏi trước đó của anh, nhưng vừa hé miệng định nói gì thì một hồi chuông điên thoại đã vang lên cắt ngang.
Đinh Hoa rút điện thoại ra xem, vừa thấy tên người gọi tới liền vui vẻ, quay sang bảo Lâm Anh, “Nè, nhất định là gọi tìm cậu đó, hay là cậu nghe điện luôn đi?”
Lâm An nhìn điện thoại của gã, trên màn hình hiện hai chữ ‘Lão Đại’, trên mặt có gì đó thoáng thay đổi nhưng vẫn lề mề không động tay động chân gì hết.
Thấy thế, Đinh Hoa chỉ đành đảo mắt tự nghe máy, bấm phím trả lời cuộc gọi rồi áp máy đến bên tai. Liền sau đó, Lâm Anh nghe thấy người bên cạnh lớn giọng oán trách người ở đầu dây bên kia, “Hừ, anh à, hai người yêu đương đấy hả hở ra là dính như thế!”
Chẳng biết Từ Tân nói gì ở phía bên kia, chưa đầy hai giấy sau lại nghe thấy Đinh Hoa đáp lại, “Em trai anh làm việc mà anh còn không yên tâm hả? Đón lên xe rồi, cả người lành lặn khỏe mạnh ngồi cạnh em đây, yên tâm đi người ơi, không chạy mất đâu!”
Lát sau, hắn mới đánh mắt nhìn sang Lâm An, “Hay anh tự mà nói với người ta đi? Vừa hay người ta đang lo lắng cho anh đây này. Nghe nói anh bị ốm là cuống hết cả lên rồi.”
Nói xong liền dí luôn điện thoại mà ống nghe đã hơi ấm nóng lên cái tai đỏ bừng của người ngồi bên cạnh.
Lâm An cứ thế bị dí điện thoại bắt nghe, lúng ta lúng túng chào một tiếng, rồi không biết làm gì tiếp theo. Đinh Hoa ở bên cạnh ba hoa chích chòe nói lung tung đã đánh vỡ tan tành sự trấn tĩnh anh nỗ lực duy trì bấy lâu.
Từ Tân cũng đã nhận ra sự im lặng hoàn toàn khác biệt với Đinh Hoa, qua một lúc mới thử thăm dò gọi một tiếng, “Lâm An?”
Giọng hắn khàn khàn, tràn đầy vẻ mỏi mệt khiến Lâm An nghe mà run lên, tay cầm điện thoại cũng siết lại, “Dạ.”
Hình như ở bên kia Từ Tân vừa bật cười, nhưng vì còn không khỏe, liền không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Nghe thế, lưng vốn đang tựa vào ghế của Lâm An cũng đột ngột dựng thẳng, nhoài người về phía trước, không giấu được lo lắng hỏi han, “Anh, anh khỏe không đó?”
Trong điện thoại vang lên tiếng thở nặng nề của Từ Tân, qua một lát hắn mới trầm giọng ừm một tiếng.
Lâm An nhíu mày, vì hoảng mà môi cũng thấy khô khốc, không nhịn được hỏi thêm, “…Có phải bị cảm rồi không? Đ-đã uống thuốc gì chưa? Có bị sốt hay gì không?…” Ngừng một lát, lại hỏi tiếp, “Có cần phải đi viện không, tôi…”
Đinh Hoa ngồi lái xe ở bên cạnh mà choáng. Gã cứ hết lần này tới lần khác kinh ngạc nhìn về phía Lâm An. Cũng khó trách, bởi từ khi quen biết Lâm An đến giờ, gã chưa từng thấy anh nói với ai một lần mà nói nhiều như thế, lại ân cần như vậy.
Lâm An chẳng hay biết gì ánh mắt Đinh Hoa nhìn mình, vẫn đang tập trung nhẹ giọng hỏi và nghe điện thoại của người nọ. Chưa nói hết, đột nhiên bị tiếng cười khàn khàn của hắn cắt ngang. Hắn không trả lời câu hỏi nào mà lại dịu dàng hỏi lại một câu, không rõ là có tâm tình gì, “Lo lắng lắm hả?”
Thốt nhiên, Lâm An im bặt. Giờ anh mới nhận ra bản thân thất lễ. Bình tĩnh ngồi lại ghế, qua một lát lại trở về với vẻ rụt rè vốn dĩ, “Vâng” một tiếng.
Có vẻ như Từ Tân rất hài lòng với đáp án này. Im lặng nghe xong rồi bật cười, hắng giọng một cái rồi hỏi thêm, “Vậy có muốn… qua thăm một chút không?”
Lâm An còn chưa hoàn toàn bình phục khỏi cảm xúc dồn dập của mình ban nãy, nghe thế xong liền ngẩn ngơ, không đáp lại ngay.
Từ Tân cũng đợi, thấy anh mãi không đáp, liền không nhịn được ho thêm mấy tiếng.
Hắn nhàn nhã mân mê mấy thứ đồ đạc linh tinh trang trí đặt trên bàn. Lúc gọi cho đối phương đã cảm thấy anh quả thật rất căng thẳng hồi hộp. Chưa kể còn có Đinh Hoa đàng ngồi bên cạnh, anh không nói gì cũng dễ hiểu thôi. Vậy nên hắn không muốn ép anh quá mức, liền nhún nhường một bước, cố tình dùng giọng nuối tiếc không nỡ bảo, “Thôi vậy, cứ chờ…”, nhưng chưa nói hết, người nọ vốn tưởng sẽ im lặng không nói gì nữa lại đột nhiên đáp lại.
“Được,” Giọng anh vừa nhỏ lại vừa gấp gáp.
Lần này Từ Tân lại là người sững sờ, động tác trên tay cũng khựng lại, không chắc chắn lắm “Hả?” một tiếng.
Ngồi trong xe, tay nắm điện thoại của Lâm An lại càng siết chặt hơn. Khí lực toàn thân cứ như đã tiêu hao sạch bách khi anh thốt ra một chữ đồng ý kia mất rồi. Thật lâu sau, anh mới tích lũy được một lần dũng khí nữa để đối mặt với người kia.
Lâm An cụp mắt, ngồi im ru nhìn bàn tay mình đặt trên đùi.
“Để em tới…” Hồi lâu mới nói.
Nhưng chỉ nói được một nửa, không biết sao lại ngừng lại.
Sự im lặng ngắn ngủi lại xuất hiện, kết thúc bằng một tiếng cười nhẹ bỗng của Từ Tân.
Lâm An không nói gì thêm, và có vẻ như cũng không cần phải nói. Đoạn hội thoại phía sau ậm ừ như thế khiến người thứ ba ngồi nghe là Đinh Hoa nghe chẳng hiểu ra làm sao. Đối với hai người họ thế mà lại giống như là đang nói thứ ngôn ngữ dễ hiểu nhất trên đời.
Từ Tân cười xong, liền nhanh chóng tự bổ sung đầy đủ vào chỗ trống còn đang dang dở mà không cần phải hỏi.
—— Đi đâu?
“Để tôi nhắn địa chỉ cho cậu.”
—— Đi thế nào?
“Gọi taxi cũng được, hoặc là về nhà xong thì nhắn tin cho tôi, để tôi bảo tiểu Vương tới đón.
Còn chuyện bao giờ đi, mấy giờ mấy phút, mấy thời mấy khắc, đáp án của Từ Tân lại càng trực tiếp rõ ràng hơn.
Chỉ bằng ba chữ, “Tôi chờ cậu.”
Lúc điện thoại được trả lại cho Đinh Hoa, hiển nhiên là anh cực lực tránh né những câu hỏi của gã.
Lâm An không nhiều lời, kể cả trước khi xuống xe Đinh Hoa rủ đi ăn tối anh cũng ậm ừ từ chối, khiến Đinh Hoa cũng rối rắm tơi bời, càng thêm tò mò không biết hai người đã nói gì qua điện thoại lúc trước. Chỉ phải cái Lâm An thì cứ kín như bưng, mặc cho gã trêu chọc, hỏi thẳng hỏi vòng cũng đều vô dụng. Gã chỉ đành ôm bộ mặt không cam lòng nhìn theo bóng lưng anh đi lên lầu, rồi chỉ biết thầm than thở kết thúc nhiệm vụ hộ tống hôm nay.
Tin nhắn của Từ Tân đã gửi tới ngay sau khi cúp máy. Thế nhưng lúc ấy Lâm An vẫn còn ngồi trên xe cùng Đinh Hoa, vì chột dạ nên không dám xem kĩ. Bây giờ chỉ còn lại một mình anh mới mở tin ra cẩn thận xem kĩ lại. Nhưng anh không ngờ rằng địa chỉ mà hắn gửi tới lại không phải địa chỉ mà Từ Nguyên ghi trong sổ liên lạc ở trường. Địa chỉ: Số 2630 đường Vạn Lâm, cách X trung chỉ có một cây số. Mà so với nơi ở của anh – Thúy Phương Uyển, thì chỉ cách chưa đầy 2 cây số mà thôi.
Lâm An nhìn địa chỉ này ngẩn người, trong đầu đầy thắc mắc.
Vừa lúc đó một tin nhắn của Từ Tân lại gửi tới.
— Về rồi à?
Lâm An hơi choáng váng, gác những ngờ vực trong lòng qua một bên, nhắn lại,
— Vâng.
Chỉ độ chục giây sau, điện thoại lại rung lên lần nữa,
— Vậy… Để tôi bảo tiểu Vương qua đón nhé?
Lâm An vội vã nhắn lại,
— Không cần đâu, tôi tự đi cũng được, cũng không xa mà.
— Được.
Người kia nhắn lại, liền sau đó lại là một tin nhắn khác gửi tới,
— Đi đường cẩn thận.
Anh nhìn tin nhắn vừa gửi tới, khẽ mỉm cười. Đoạn ngẩng đầu nhìn quanh nhà mình một lượt, hít sâu một hơi rồi mới mới ra khỏi nhà khóa cửa lại. Chỉ năm phút sau, anh đã lần nữa đứng trước cổng Thúy Phương Uyển. Đường này có rất nhiều xe taxi không chở khách chạy qua lại. Lâm An vẫy một chiếc, lên xe ngồi cũng chỉ mấy phút là đã tới nơi. Anh đi dọc theo hành lang khu căn hộ, tìm đến số nhà mà người kia gửi cho mình, chỉ loáng cái là đã tìm được nhà hắn.
Lúc nhấn chuông cửa, tiếng kính coong vang lên, không hiểu sao lồng ngực lại đập thình thịch như điên.
Thế nhưng lần này Từ Tân không cho anh quá nhiều thời gian để mà bình ổn lại tâm tình. Giống như hắn đã chờ lâu rồi, tới mức mà Lâm An chỉ vừa mới hạ tay bấm chuông cửa xuống, cửa đã gấp gáp bị mở ra.
Một gương mặt thoáng lộ vẻ tiều tụy mệt mỏi xuất hiện trong tầm mắt.
Hiển nhiên là Lâm An cũng không ngờ người ta lại mở cửa nhanh như thế, nhất thời giật mình đơ cả người ra. Anh tròn mắt ngước lên nhìn, trông thấy đôi môi và gương mặt tái nhợt của hắn, miệng anh cũng thốt nhiên trở nên khô khốc.
Tay Từ Tân vẫn còn đặt trên nắm cửa. Hắn đem tất cả những cử động dù là nhỏ nhất của anh thu hết lại vào mắt, chờ một lúc mới bước lùi lại nhường đường. Hắn nhìn anh bằng ánh mắt cưng chiều, dịu dàng hỏi, “Vào nhà chứ?”
Cửa đóng lại phía sau hai người.
Từ Tân lựa đại một đôi dép ở tủ giày kê ngay huyền quan đưa cho anh. Lâm An nhận lấy xong, xỏ dép vào rồi theo người kia vào trong nhà.
Nhà mà Từ Tân thuê không lớn lắm. Hai phòng ngủ, một phòng khách, có thêm một gian bếp, một buồng vệ sinh và một ban công. Tổng thể chắc là khoảng 100 mét vuông, nhưng bởi vì chỉ có một mình hắn ở, bày trí trong nhà cũng cực kì đơn giản thành ra lại có cảm giác hơi trống trải. Chưa kể đến chủ nhà lúc này ăn mặc khá luộm thuộm, vẻ mặt mệt mỏi vì ốm bệnh. Thi thoảng hắn còn phải dùng nắm tay che mấy tiếng ho sù sụ. Nhìn chung là vẻ đáng thương khác hẳn với ngày thường.
Lâm An chưa từng thấy một Từ Tân như vậy bao giờ. Trong ấn tượng của anh, kể từ khi hai người quen biết nhau ở xưởng sắt cũ kĩ năm đó đến nay, người đó trong mắt anh luôn là vẻ lạnh lùng cứng cỏi không thể tới gần. Mặc dù sau một thời gian ở chung với nhau thì thái độ của hắn đối với anh từ khinh khỉnh ghét bỏ đến lẳng lặng dang tay bảo vệ che chở thì phần ấn tượng về sự cố chấp và cường ngạnh của hắn cũng chưa từng thay đổi. Khi anh bị vây lại bắt nạt vì những lời đồn đại lan truyền trong xưởng. Khi anh không thể nào hòa nhập được với phong thái ‘nói chuyện bằng nắm đấm’ dù đã cố gắng hết sức. Thậm chí cả khi anh không thể chịu được nữa, tìm cách tránh thoát khỏi những bẫy rập hắn giăng ra, hắn cũng vẫn luôn cứng rắn như thế. Là người từng ở trong phòng kí túc ảm đạm nói với anh, Từ nay về sau, mày đi theo anh. Là hắn ngồi phía sau bàn làm việc trêu chọc anh, Sao thế? Đi đón một cô gái cũng ngượng ngùng đến thế à? Vẫn là hắn trong gió đêm lạnh lẽo, hai mắt tóe lửa nổi giận đùng đùng, Muốn đi? Lâm An, cậu con mẹ nó đừng có mà mơ tưởng!
Tất cả đều rõ ràng như đang ở ngay trước mắt, khắc sâu trong lòng. Ngay cả khi hành động của hắn có bao nhiêu dịu dàng tốt đẹp, hắn vẫn thường xuyên mượn vẻ hung thần ác sát của mình làm vỏ bọc che bên ngoài.
Từ Tân thấy người kia từ lúc bước vào cửa đến giờ cứ nhìn mình đến ngây cả người ra, không khỏi khẽ cười, “Sao cứ nhìn mãi thế?”
Lâm An không trả lời.
Thấy thế, hắn nhíu mày, mặt cũng hơi tái đi vì giận, ra chiều bất mãn hỏi, “Hối hận rồi à?” Vừa nói, hắn vừa nhìn thẳng vào mắt anh, rồi mới trầm giọng chỉ tay về phía cửa, “Giờ quay đầu vẫn kịp đấy.”
Lâm An bị ánh mắt quá mức nóng rực làm cho mê mẩn, nhẹ lắc đầu, “…Không phải, không hối hận.”
Thấy bộ dáng cực kì nghiêm túc của anh, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lúc này Lâm An mới lấy lại tinh thần, mặt thoáng cái đỏ bừng lên. Anh cuống quít thu lại ánh nhìn quá mức trần trụi bám dính nãy giờ trên người đối phương của bản thân, chuyển thành nhìn xuống mũi chân mình.
Từ Tân không trêu chọc anh nữa, hắng giọng một cái mới nhẹ giọng hỏi, “Đã ăn cơm chưa?”
Vừa nhận được điện thoại của Trần Kiến Lương xong là Lâm An liền gấp gáp đi thẳng một đường không nghỉ về thành phố. Về tới nơi lại chạy ngay tới chỗ Từ Tân. Dọc đường, đừng nói là ăn cơm, đến miếng nước anh còn quên uống.
Anh bèn lắc đầu.
Hắn lại hỏi tiếp, “Có đói không? Hay để tôi bảo tiểu Vương ghé qua mấy tiệm quanh đây mua đồ ăn mang đến nhé? Hay là muốn ra ngoài ăn?”
Lâm An lại lắc đầu.
Từ Tân không hiểu lắm, bèn “Hửm?” một tiếng.
Lâm An không dám nhìn thẳng vào mắt người kia, anh nhìn loanh quanh đi chỗ khác một hồi mới nhẹ giọng giải thích, “Đồ ăn mua ngoài nhiều dầu mỡ lắm,” nói đến đây mới trộm quét mắt nhìn hắn một lượt rồi mới tiếp lời, “Không tốt cho họng của anh đâu.”
Sự vui vẻ trong mắt Từ Tân càng thêm nồng đậm. Hắn từng bước tiến tới, khiến cho khoảng cách vốn đã chẳng bao xa giữa hai người trở nên gần hơn nữa.
Nhìn gương mặt trắng nõn của anh vụt cái đã hồng lên, hắn mới đột nhiên lên tiếng để tiếp lời, “Thế nên ý của thầy Lâm là… muốn tự xuống bếp đích thân nấu canh cho tôi hả?”
Lọt vào mắt hắn là vành tai đỏ bừng của Lâm An, thêm cả cần cổ hồng hồng cũng đã hơi rụt lại.
Da mặt của anh vốn mỏng, Từ Tân đã biết từ mười hai năm trước rồi. Chỉ động một cái thôi là anh đỏ mặt ngay. Mà khi phớt hồng này lan tới gò má của anh, phủ lên làn da nhợt nhạt, cái vẻ ửng hồng khiến lòng người ta mơ hồ rung động ấy hắn biết rõ hơn ai hết.
Thậm chí hắn còn từng tưởng tượng, những mảng ửng hồng này lan tới những nơi bí ẩn khác mà miệng khó nói ra được. Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đã thấy khó mà áp chế được, từ một thoáng thất thần đến rơi vào ác mộng.
Có lẽ là vì khoảng cách quá gần. Hoặc có lẽ là vì gần đây bị cơn bệnh hành hạ. Ánh mắt Từ Tân ngưng đọng lại trên người đối phương, ý cười trong mắt tan đi mất, chỉ còn lại một thoáng mê mang. Mãi tới khi người ta chủ động ngước lên nhìn, hắn mới giật mình, nhanh chóng kéo dài khoảng cách quá mức nguy hiểm giữa hai người họ.
Lâm An trả lời qua loa không rõ ràng lắm, không trực tiếp đáp lại câu hỏi đầy ý tứ mập mờ của Từ Tân, chỉ hết sức áp chế sự ngại ngùng của bản thân mà nhỏ giọng hỏi, “Anh, phòng bếp nhà anh ở đâu…?”
Nghe thế, Từ Tân khẽ mỉm cười, nhìn anh một hồi mới dẫn người đi vào căn bếp nhỏ kế bên huyền quan. Vào tới rồi mới cực kì hào phóng cho anh xem cái tủ lạnh trống hoác nhà hắn.
Lâm An nhìn tủ lạnh chỉ có vài chai nước lạnh lăn lóc, trong mắt thoáng kinh ngạc rồi mới không nhịn được quay lại nhìn Từ Tân đang dựa người đứng bên cạnh, lúng túng bảo, “Anh…”
Thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của anh, hắn cúi đầu cười cười, sau đấy mới nói cho nốt câu đùa giỡn ban nãy của mình, “Tính làm thật hả?”
Lâm An cũng giật thót.
Từ Tân lại cười thêm cái nữa rồi mới dịu dàng bảo anh, “Hiếm khi cậu tới thăm một chuyến, còn vừa đi đường xa nữa, sao tôi lại nhẫn tâm để cậu làm cái này cái kia cho được?”
Nói xong mới thôi dựa vào quầy bếp, đóng tủ lạnh lại rồi rảo bước ra khỏi phòng, “Đi thôi. Vừa hay dưới lầu có mấy tiệm ăn, làm cũng ngon lắm. Tuy là không ngon bằng mẹ cậu nấu nhưng cũng vẫn ăn được, để tôi dẫn cậu đi.”
Không ngờ vừa nói xong thì tay đã bị người phía sau nhẹ nhàng níu lại.
Từ Tân hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lâm An đang nhìn hắn.
“… Không sao đâu.” Anh quan sát vẻ mặt hắn, chợt lên tiếng khẽ nói.
“Em… Em đi mua cũng được.” Nói rồi liền cúi đầu, vừa luống cuống lại vừa cẩn trọng, “… Lúc nãy trên đường tới đây em có thấy bên đường đối diện có một chợ bán thực phẩm…”
Từ Tân im lặng không nói gì.
Thấy hắn không đáp lại, bàn tay của Lâm An đang níu lấy hắn cũng cứng đờ. Anh vội ngước lên nhìn, nhưng ánh mắt lại tránh né nhìn đi chỗ khác, mãi sau mới lí nha lí nhí như muỗi kêu bảo, “…Nếu như anh có thể chờ được thì…”
Từ Tân vẫn chẳng đáp câu nào.
Lâm An đợi một hồi. Cuối cùng, để không phải chịu đựng sự im lặng giày vò này nữa, anh mới quay sang nhìn hắn. Đổi lại là một ánh mắt nhìn anh không rời, khiến anh luống cuống, các khớp ngón tay cũng trắng bệnh, nhưng vẫn nắm chặt tay áo hắn chưa buông.
Lúc này anh mới nhận ra, mặt lại càng đỏ hơn. Anh vội vàng buông lỏng tay, nem nép đứng một bên chờ đối phương lên tiếng.
Lát sau mới nghe thấy một tiếng cười khẽ khàng vang lên từ phía người kia, theo sau đó là giọng nói khàn khàn, “Để tôi đi cùng.”
Chục phút sau đó, thậm chí là cả mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, Lâm An đều có cảm giác cứ không thật như là đang mơ.
Từ Tân cầm chìa khóa nhà, khoác bừa một chiếc áo ấm lên người rồi cả hai cùng ra khỏi cửa. Họ sóng vai cùng đi dọc con đường có hai hàng cây xanh rì trong khu chung cư. Cùng đi về một hướng, bả vai và cánh tay thi thoảng lại đụng vào nhau. Sự thân mật giữa hai người vô hình như không khí, nhưng chỉ trong chớp mắt lại xa cách, giống như vờ tránh né.
Hai người cứ xa rồi lại gần, chạm rồi lại né, nhưng đều không lên tiếng nói với nhau câu nào. Mãi cho tới khi đi tới khu chợ lân cận, cổng chợ treo một tấm bảng hiệu lớn.
Chợ buổi chiều không quá đông đúc, người qua lại cũng thưa thớt. Các chủ sạp hàng không ngừng vẫy gọi khách ghé mua. Lưỡng lự ở hàng rau củ một hồi, lâm An mới ngượng ngụng quay mặt đi, xấu hổi hỏi Từ Tân, “Anh muốn ăn gì?”
Thấy anh vừa hồi hộp căng thẳng lại cẩn thận như thế, Từ Tân không nhịn được bật cười khẽ. Hắn nhìn quanh một lượt xong, thuận miệng nói ra tên vài món ăn.
Lâm An nghe xong, chẳng biết làm sao mà mặt lại không kìm được đỏ lên nữa. Anh nhìn về phía người vẫn còn đang hết sức nghiêm túc nói tên món ăn. Trong mắt anh có gì đó lay động, cảm giác kì lạ cũng dâng lên trong lòng.
Bởi vì ốm bệnh nên môi Từ Tân hơi nhợt nhạt, lúc này đang không ngừng mấp máy, nói tên món ăn. “Đu đủ xào”, “Trứng hấp thịt băm”, “Canh sườn hầm ngô”. Đều là những món Lâm An quen đến không thể quen hơn. Nhưng anh biết rõ mấy món này đều không phải món yêu thích của hắn. Từ Tân trong ấn tưởng của anh, thích nhất là buổi tối sau khi tan làm xong thì rủ rê mấy người anh em tốt tới quán đầu hẻm trên đường Vĩnh Ninh ăn một nồi canh đầu cá cay. Hắn vốn không sợ đồ cay cũng chẳng ngại rượu mạnh. Trái lại, thứ hắn ‘ngại nhất’ chính là mấy món thanh đạm mà anh coi trọng này. Xưa này chúng vẫn luôn bị hắn liệt vào hàng ‘nhạt nhẽo vô vị’ với ‘cơm canh đạm bạc.’
“Chỉ cần ăn thế này là được,” Từ Tân gọi món xong, cũng thu lại tầm mắt vừa phóng ra nhìn một dọc các hàng quán ở đây. Hắn quay lại, thấy Lâm An đang nhìn mình chăm chú bất thường, cười hỏi, “Sao thế?”
Lâm An dời mắt nhìn đi chỗ khác, tránh để người kia thấy hốc mắt phiếm hồng cay cay vì chua xót của mình, lắc đầu bảo, “Không ạ, không có gì.”
Từ Tân cũng chỉ cười không hỏi thêm gì nữa.
Hai người đi loanh quanh xem các sạp hàng linh tinh đủ loại, đi một lúc chỗ này lại dừng một lúc ở chỗ kia, loáng cái đã mua xong hết nguyên liệu cần có. Xong xuôi, mỗi người xách trong tay hai ba túi to túi nhỏ, cùng rảo bước quay về căn hộ. Trên đường trở về cũng y hệt lúc đi, im lặng chẳng ai lên tiếng. Ngoài trừ tiếng túi nylon cọ vào nhau loạt xoạt theo bước chân của hai người, ngoài ra chẳng còn âm thanh dư thừa nào khác. Dọc đường đi Lâm An còn đang mải suy nghĩ xem lát nữa vào bếp thì phải dùng gia vị gì, nêm nếm ra sao, thành ra trạng thái căng thẳng giữa hai người họ cũng được buông lỏng không ít.
Qua không bao lâu, cả hai đã về tới nhà Từ Tân.
Dưới sự chỉ dẫn của đối phương, Lâm An đã nhanh chóng xem xét các máy móc thiết bị khác hẳn với căn bếp nhà anh. Tay anh thoăn thoắt lấy các loại gia vị dầu giấm từ trong tủ chạn có vẻ đã lâu không được mở ra, sau đó kiếm mấy cái bát nhỏ rửa sạch sẽ rồi bỏ thức ăn vào. Chuẩn bị sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy mới bắt đầu bật bếp.
Suốt khoảng thời gian đó, Từ Tân chỉ yên lặng đứng một bên xem. Thi thoảng cũng đụng tay làm vài cái. Ví dụ như khi đưa chai này lọ kia cho người ta, hoặc là ví dụ như khi nhận lấy bát đĩa sạch từ tay người nọ. Từ đầu đến cuối, anh vẫn chăm chú làm, hắn cũng chăm chú xem. Lâu lâu, khi những đầu ngón tay vô tình chạm nhau, anh sẽ lập tức liếc nhìn hắn, vẻ mặt vừa bối rối vừa ngại ngùng. Liền sau đó, anh lại tránh mắt nhìn đi chỗ khác trong tiếng xào xào nấu nấu.
Khoảng bốn mươi phút sau, Lâm An tắt bếp, đem đĩa thịt rang cuối cùng tới bàn ăn cho Từ Tân.
Trong ánh đèn sáng rỡ, những đĩa thức ăn nóng hổi tản ra làn khói lượn lờ bay lên. Từ Tân vươn tay cầm một đĩa lên ngửi thử, lại nhìn về phía gương mặt người kia đầy vẻ thấp thỏm chờ mong, mỉm cười bảo, “Được đó, thơm lắm.”
Mắt Lâm An cũng theo đó mà lấp lánh lên, thoáng một chút xấu hổ, khóe miệng lại không khống chế được mà nhếch cao.
Thức ăn đã được bày hết ra bàn. Hai người ngồi đối diện nhau. Lâm An cầm đũa lên, im lặng ngồi ăn, nhưng cũng không thôi lén để ý thái độ của Từ Tân. Bất kể là hắn ăn một miếng cơm hay là gắp một món nào đó, hoặc là cầm thìa lên húp một ngụm canh thôi, anh cũng sẽ theo bản năng dừng động tác trên tay lại, len lén ngước lên nhìn nhìn xem thế nào. Sợ rằng cơm quá nhão hoặc quá cứng, sợ món ăn quá mặn hoặc quá nhạt, lại sợ canh quá nóng hoặc quá lạnh. Rõ ràng món nào anh cũng đích thân ăn thử rồi, nhưng vẫn không dằn được nỗi lo trong lòng. Anh muốn nhìn biểu hiện của người kia làm cơ sở đánh giá cho chắc ăn.
Từ Tân cũng phát hiện ra ánh mắt của người đối diện. Hắn ăn thêm vài miếng, chợt nghĩ ra một chuyện bèn cố tình nhíu mày một cái. Động tác gắp thức ăn chậm lại. Lâm An vừa thấy thế thì bàn tay cầm đũa cũng siết chặt, hỏi ngay, “Sao thế? Có…Có phải là không hợp khẩu vị không?”
Từ Tân không trả lời ngay, nhìn anh cười như không cười.
Hỏi xong thì Lâm An cũng hơi hối hận. Anh mím môi, có chút bối rối, không biết phải làm sao nhìn bàn thức ăn mình vội vã làm. Đu đủ xào, trứng hấp thịt băm, canh sườn hầm ngô. Lúc ấy hắn nói gì ở chợ thì anh liền mua theo không suy nghĩ gì. Nhưng giờ nhìn lại, mấy món trước mặt này có món nào lại không phải là món ưa thích hàng ngày của anh? Làm sao lại ‘hợp khẩu vị’ của người ta được?
Tự nghĩ thế xong, vẻ mặt vốn còn có chút mong đợi giờ cũng chợt trở nên u ám.
Không ngờ khi anh vẫn còn đang tự lo sợ tự buồn bã chưa xong, người đối diện đã chợt lên tiếng gọi anh.
“Lâm An.”
Anh ngẩng đầu lên, chẳng biết từ bao giờ nét vui cười trong mắt hắn đã biến mất, chỉ còn lại vẻ cực kì nghiêm túc nhìn anh.
“Cậu tới đây thăm là tôi đã vui lắm rồi.” Vừa nhìn thẳng vào mắt anh, hắn vừa nói.
Anh cũng sửng sốt.
Hắn nhìn một hồi, ánh mắt quấn quýt mãi không rời, cứ như đọc hiểu được suy nghĩ của người đối diện. Hắn quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, hai món mặn một món canh đơn giản, nét cười giấu trong đáy mắt lại lặng lẽ lộ ra.
Thế là hai giây sau, Lâm An đã nghe tiếng đối phương nói với mình rằng, “Huống hồ… Chẳng nghe lẽ thầy Lâm chưa nghe câu, yêu ai yêu cả đường đi à?”
Toàn bộ tâm trí của Lâm An vẫn còn đặt ở việc ‘Từ Tân nghĩ sao về món ăn anh làm’, liền một chốc cũng không nghe hiểu hết ngay cái ý từ mập mờ trong lời hắn nói. Qua mấy giây mới sực tỉnh, cần cổ nóng rần lên rồi mặt thoáng cái lại đỏ bừng.
Lời hắn nói thì nhập nhằng nhưng ý tứ vừa rõ ràng lại ngắn gọn. Giống như gió thổi bùng lửa lên, đường tiến đường lui đều bị lửa bao vây không thể tránh thoát.
Lâm An bưng bát cơm lên. Dưới áp lực này, đến ngẩng đầu lên anh cũng không dám.
Phản ứng của anh đều bị Từ Tân thu trọn vào trong mắt. Hắn cười một cái rồi không trêu chọc anh nữa, chỉ nhẹ giọng bảo, “Được rồi, mau ăn đi.”
Sau đó hai người không trò chuyện gì thêm nữa, chỉ còn tiếng bát đũa thìa dĩa va nhau, lát sau bàn ăn đã được xử lý gọn gàng sạch sẽ. Từ Tân xem chừng là đã ăn rất ngon miệng, không hề có vẻ uể oải chán ăn của người bị bệnh. Ăn xong còn uống thêm hai bát canh.
Hai mươi phút sau, hai người đã lại ở trong bếp, chen chúc đứng trước bồn rửa bát. Nước ào ào xối lên tay Lâm An, rửa trôi đi bọt xà phòng trắng đến lóa mắt. Từ Tân vẫn như thế, im lặng đứng bên cạnh, chỉ nhìn anh không nói.
“Ngày mai mấy giờ cậu lên lớp?” Không biết đã qua bao lâu, hắn mới lên tiếng hỏi.
Động tác trên tay Lâm An dừng lại, quay sang nhìn anh. Từ Tân mỉm cười đáp lại, “Giáo viên dạy lớp phụ đạo cho cuộc thi văn học có việc nhà đột xuất,” rồi hắn nhíu mày, hỏi, “Trần Kiến Lương không nói chuyện đó với cậu à?”
Lâm An liền vội vàng gật đầu, “Có nói.”
Từ Tân liền cười, “Vậy thì tốt.” Nói xong ngừng một chút mới tiếp, “Vốn dĩ Từ Nguyên còn tưởng là được nghỉ một ngày, đang vui lắm. Còn tuyên bố dõng dạc là nếu không tìm được cậu về C thị ngay thì có là Ngọc hoàng đại đế tới rước con bé cũng không lên lớp ngày mai.”
Bàn tay dưới vòi nước của Lâm An đã hoàn toàn bất động.
Lời của Từ Tân, chẳng khác nào xác nhận chính xác suy đoán của anh với những lời Trần Kiến Lương nói ban đầu. Lại nghĩ tới tin nhắn người ấy nhắn hỏi giờ khởi hành của mình, rồi dặn dò đón đưa. Chẳng rõ tại sao sau khi nghĩ thông hết những chuyện này, ánh mắt anh lại xám xịt đi.
Hóa ra là vì Từ Nguyên.
“Thế nên vẫn là phải cảm ơn thầy Lâm rồi… Hôm nay đã đồng ý giúp chuyện này.”
Lâm An lúng túng. Tay rửa chén cứng ngắc, vừa xấu hổ vừa khó chịu, nhẹ giọng đáp, “Không sao… Không có gì. Nếu như trường cần tôi giúp, thì tôi… tôi…”
Không ngờ lời còn chưa nói hết, người bên cạnh đã ngắt lời.
Từ Tân thấy anh cụp mắt xuống, đột nhiên vươn tay tắt dòng nước xối đã không còn cần thiết nữa đi, thấp giọng bảo, “Tôi còn chưa nói hết.”
Lâm An nhẹ nhàng đặt bát trong tay xuống, tiếng gốm sứ va vào nhau khẽ vang lên tiếng lách cách nho nhỏ.
“Vâng.”
Từ Tân nhìn cái bát con vừa bị đặt xuống kia, ánh mắt lại dời tới gò má của người cúi thấp đầu bên cạnh, “Nhưng yêu cầu này của Từ Nguyên, cùng lắm cũng chỉ coi như là một cái cớ thôi.”
Bàn tay còn chưa lau khô của Lâm An run lên. Những giọt nước còn đọng trên mụ bàn tay, giống như không còn chống lại được lực hấp dẫn nữa mà trôi tuột xuống những đầu ngón tay.
Giọng khàn khàn của Từ Tân ở bên cạnh lại vang lên lần nữa, “Bởi vì người thật sự muốn gọi em về, là tôi.”
Lâm An quay đầu nhìn hắn.
Từ Tân đón được ánh mắt của anh, một lúc sau mới lại tiếp lời, “Em tới gặp tôi thế này, tôi thật sự rất vui. Không hề lừa dối đâu, nhưng phải thừa nhận là, chuyện làm tôi vui hơn còn là một chuyện khác nữa.”
Nói xong, hắn khẽ mỉm cười, “Biết là cái gì không?”
Lâm An nuốt nước bọt ực một cái.
“Hôm nay là mùng bốn.” Từ Tân quan sát sắc mặt anh, “Tôi vui lắm, vì người em tới gặp là tôi, không phải cô ta.”
Lâm An ngây ra, dưới ánh nhìn nóng bỏng và nụ cười mãn nguyện của người đối diện, gần như ngay lập tức anh nhận ra ‘cô ta’ mà hắn nói tới là ai.
Anh chớp mắt, trong một khắc chợt có cảm giác hoang đường như thể đây là kế hoạch hoàn mỹ mà hắn đích thân vẽ ra. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng, phía sau cảm giác hoang đường ấy, không phải hoảng sợ cũng chẳng phải khổ sở mà là một cảm giác vui mừng nào đó. Thậm chí còn giống như vừa trút được một gánh nặng.
Từ Tân nói tới đây thì cũng ngừng lại, bật cười khẽ một tiếng rồi lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giọng hắn cũng trở lại tông điệu thản nhiên tùy ý thường ngày, “Thầy Lâm vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Lâm An nhìn hắn.
Từ Tân nhướn một bên lông mày, “Ngày mai mấy giờ lên lớp?”
Lâm An vẫn nhìn không rời, “Tám giờ…”
“Mấy giờ thì xong?”
Anh nhớ lại lời nhờ vả của Trần Kiến Lương trong điện thoại hồi sáng rồi mới đáp, “Ba giờ chiều…”
Từ Tân cười, “Ừm.” Ngừng một chút mới nói, “Vậy thì ba giờ chiều mai tôi chờ em ở cổng Thúy Phương Uyển được chứ?”
Lâm An vì lời hẹn bất ngờ này mà ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không từ chối. Anh hơi đỏ mắt cụp mắt nhìn xuống. Chén đĩa trong bồn còn chưa rửa xong. Rồi anh mới gật đầu một cái.
Từ Tân mỉm cười hài lòng, nhìn đồng hồ đã thấy đúng bốn giờ chiều.
Hắn cầm một cái khăn sạch, rồi đột nhiên vươn tay tới trùm nó lên hai tay vẫn còn ướt nước của Lâm An, dịu dàng cẩn thận lau khô.
Xúc cảm ấm áp truyền qua lớp vải mềm khiến cả người Lâm An cứng đơ. Anh giữ hết sức bình tĩnh nhìn nhìn Từ Tân đang nghiêm túc cúi đầu lau tay cho mình. Trong một thoáng, anh chợt có ảo giác như hai người họ vẫn còn cùng nhau sống chung trong phòng trọ nhỏ hẹp ở xưởng sắt cũ kĩ năm đó.
Chỉ một chốc thôi, Từ Tân đã buông tay ra, bỏ khăn về lại chỗ cũ. Đoạn hắn mới dịu dàng bảo, “Hôm nay vất vả rồi, chỗ còn lại cứ để tôi rửa.” Ngừng một chút mới nói thêm, “Cũng không còn sớm nữa. Từ nhà tới đây đã dỡ hành lý ra chưa?”
Lâm An lắc đầu.
Hắn cười khẽ, trầm ngâm một lát mới nói, “Ừm. Mai còn phải lên lớp, có phải cần soạn bài nữa không?” Còn không quên đùa giỡn, “Dù sao thì học sinh như Từ Nguyên cũng không dễ đối phó đâu.”
Bối rối của Lâm An bị những lời này đánh cho bay biến. Anh nghĩ tới cô nhóc Từ Nguyên mỗi ngày đều giương nanh múa vuốt hệt như mấy nhân vật xấu xa trong tuồng kịch, cũng không khỏi bật cười theo. Sau đó, anh mới gật đầu một cái.
Cười xong, hai người lại rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, mới nghe tiếng Từ Tân nói tựa như thở dài, “Về sớm một chút vậy,” rồi nói thêm, “Tôi tiễn em về.”
Lâm An không đáp, cũng không nhúc nhích, cứ đứng chôn chân một chỗ. Mãi tới khi nghe thấy hắn nói như đang trêu chọc, “Hay là tối nay thầy Lâm muốn ngủ lại chỗ tôi?”, anh mới đỏ bừng mặt cuống quýt lao ra khỏi phòng bếp.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã rời căn hộ của Từ Tân, cùng nhau xuống lầu.
Thúy Phương Uyển cách đây không xa lắm. Vậy là hai người, dường như đều hết sức ăn ý với đối phương, không hẹn mà cùng chấp nhận phương thức di chuyển đơn giản nhất cũng tốn sức nhất – đi bộ.
Dọc đường về, Từ Tân sẽ thỉnh thoảng nhẹ giọng giưới thiệu cho anh vài cửa hàng hay thứ gì đó hay ho trên đường. Lâm An thì lo cho họng của hắn, muốn ngăn lại, nhưng đều bị hắn dùng ánh mắt cảnh cáo. Anh cũng bất đắc dĩ chỉ có thể im lặng nghe. Nghe chuyện cửa hàng kia là cửa hàng đắt khách nhất khu này. Cửa tiệm kia lại như bị ám, đổi chủ xoành xoạch. Lại nghe chuyện hắn quen biết với ông chú bán rượu và thuốc lá ở cửa tiệm nọ. Kể đến đây còn quay sang cười với anh, “Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng không đi qua đó nhiều quá.” Thấy anh đỏ mặt, hắn lại không nhịn được cười một hồi. Qua vài phút, hai người họ đi tới trước cổng của một công viên mở đã hoàn thành từ hai năm trước. Hai người dừng bước lại. Từ Tân nhìn hàng cây xanh bao quanh bên ngoài, mỉm cười nói với Lâm An, “Thật ra chỗ này cũng đã hoàn thiện xong từ hai năm trước rồi, tiểu Đinh cũng bảo bên trong làm đẹp lắm. Tôi cũng tính khi nào rảnh rỗi thì ghé xem, nhưng chỉ có một mình nên chẳng có hứng đi.”
Nghe thế, Lâm An quay sang nhìn hắn. Từ Tân cũng nhìn anh, “Nhưng giờ có em ở đây rồi.” Nói xong, hắn mỉm cười hỏi anh, “Thầy Lâm, cho hỏi nếu như sau này có hôm nào đó tôi muốn rủ thầy đi dạo sau khi ăn xong, thầy có tới không?”
Lâm An nhìn khóe môi cong lên của Từ Tân. Trời đất rõ ràng đang sáng rỡ, nhưng cũng chẳng sáng bằng ánh mắt của đối phương. Anh cứ như bị trúng bùa, đón lấy cơn gió vừa khẽ thổi ngang qua mà gật đầu một cái. “Tới.”
Hiếm khi thấy được vẻ hào phóng sáng khoái này của anh, Từ Tân lại trêu chọc, “Mỗi ngày đều tới hả?”
Lâm An nhìn mái tóc của hắn phủ một quầng sáng dưới nắng, quầng sáng lan tới cả đuôi lông mày, khóe mắt, bừng sáng cả khuôn mặt. Anh lại gật đầu, “… Mỗi ngày đều tới.”
Chợt Từ Tân không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn người trước mặt vẻ mặt đã bắt đầu trở nên mơ màng, hồi lâu mới lộ ra một nụ cười tươi, “Đi thôi.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, lại không người nào mở miệng.
Bầu không khí chợt có chút nặng nề. Lâm An đi bên cạnh Từ Tân, bởi vì sự im lặng bất ngờ này mà nảy sinh cảm giác bồn chồn không yên. Mặc dù chỉ mới mấy phút trước đây thôi, anh vẫn còn mong đoạn đường này kéo dài đến vô hạn, mãi mãi không kết thúc.
Nhưng vèo một cái, hai người đã tới trước cổng Thúy Phương Uyển rồi.
Từ Tần hạ tầm mắt nhìn anh, nhẹ giọng bảo, “Vào đi.”
Lâm An gật đầu, đi được vài bước lại ngoái đầu lại nhìn. Thấy Từ Tân vẫn đứng nguyên chỗ cũ dõi theo bóng lưng mình, anh mới xoay người quay lại phía hắn. Cứ cảm thấy là nếu không dặn dò gì đó thì sẽ không yên tâm. Không ngờ chưa kịp nói gì thì sau lưng đã có một tiếng gọi mềm mại nhẹ nhàng.
“Lâm sư huynh!”Lâm An quay lại nhìn, đã thấy cách đó chỉ vài bước chân là một cô gái trang phục rực rỡ đang mỉm cười đi về phía anh.
Bởi suy đoán vô lý đột nhiên nảy ra trong đầu mà Lâm An không khỏi tự cảm thấy ngượng ngùng, khẽ cười để che giấu. Anh thu tầm mắt lại, lại cúi đầu nhìn tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại di động cầm trên tay. Đè lại ngờ vực trong lòng, nhắn lại một tin ngắn gọn.
— 11 giờ.
Im lặng được khoảng 5 phút thì một tin nhắn nữa lại gửi tới.
— Được, vậy lát nữa để tôi bảo tiểu Đinh tới trạm xe đón.
Đọc tin nhắn xong Lâm An lại phát ngốc nữa, theo bản năng muốn từ chối. Nhưng mấy chữ ‘Không cần phải phiền vậy đâu’ còn chưa kịp gửi đi, người kia dường như đã đoán trước được suy nghĩ của anh, một tin nhắn khác được gửi tới liền sau tin trước.
— Không cho từ chối.
Qua một lát, lại gửi thêm một tin nữa.
— Không đón tận nơi, tôi không yên tâm.
Lâm An nhìn dòng tin nhắn đầy mập mờ nọ, không kìm được mà rung động.
Những chuyện liên quan tới người ấy đột nhiên lần lượt ùa vào trong suy nghĩ của anh. Lời Từ Tân hỏi anh trước ngày Quốc khánh. Tin nhắn hỏi giờ xe chạy cách đây mấy phút. Thậm chí của cuộc điện thoại ‘nguy cấp’ ban sáng của chủ nhiệm Trần. Từng cái hiện lên, khi đồng loạt đặt cạnh nhau lại nảy sinh một mối liên hệ bí ẩn khó nói thành lời. Lâm An bị những suy đoán của bản thân làm cho đỏ mặt, trong lòng cũng thấp thỏm. Một mặt anh cố hết sức giữ cho bản thân tỉnh táo, tự bảo mình rằng mớ suy đoán này chẳng ra làm sao, cật lực phủ nhận. Một mặt khác, lại không thể ngăn được những suy đoán ấy tràn ra, chỉ có thể lén để mặc cho niềm vui dâng lên.
Cũng may là xe khách giờ trưa đi C thị rất nhanh đã tới. Chẳng bao lâu, trên loa phát thanh vang lên tiếng thông báo hành khách có vé đi mời lên xe.
Lâm An dằn lại những xôn xao trong lòng, xếp hàng ngay ngắn theo dòng người bước lên xe.
Quang cảnh dọc hai bên cao tốc vừa đơn điệu vừa nhàm chán. Chẳng được mấy phút, hành khách trên xe phần lớn đều đã đã ngủ ngả nghiêng. Lâm An nhìn qua cửa sổ, xem những chiếc xe lớn nhỏ đủ loại không ngừng chạy vụt qua, nhưng dù thế nào cũng không có cảm giác buồn ngủ như những hành khách khác.
Trái lại, xe chạy tới C thị càng gần, bất an và xao động trong lòng cũng càng trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng, nửa tiếng sau, xe cũng hòa vào dòng xe náo nhiệt của thành phố. Chạy thêm một đoạn nữa là đã tới trạm.
Lâm An xuống xe lấy hành lý, lúc đi ra khỏi khu vực đón khách dưới hầm vẫn còn cảm giác hồi hộp. Lên thang cuốn, đi về phía quảng trường đông nghịt người, anh vừa ngượng ngùng lại vừa có chút chờ mong nhìn khắp xung quanh. Quả nhiên chỉ qua vài giây đã nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía khu vực nghỉ ngơi của hành khách, gọi, “Tiểu Lâm!”
Lâm An nhìn về phía đó, thấy Đinh Hoa đứng ở phía Bắc quảng trường, cười toe toét vẫy vẫy tay gọi anh.
Anh cũng mỉm cười, rảo bước đi về phía ấy.
Hai người cuối cùng cũng thuận lợi gặp được nhau. Đinh Hoa vừa cùng anh nói mấy câu chuyện phiếm, vừa đi về phía chiếc xe được đỗ ở ven đường.
Trên đường lái xe về chỗ Lâm An ở – Thúy Phương Uyển, Đinh Hoa mới hỏi anh, “Ui da, lão Đại bảo là Quốc khánh cậu về quê với ông bô bà bô mà, sao chưa gì đã chạy về rồi?” Hỏi xong còn không quên cười đùa, “Mẹ cậu chịu thả cho về luôn hả?”
Lâm An cụp mắt, hơi chột dạ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, né tránh đáp, “Ở trường học có chút việc nên em về sớm một ngày.”
Nghe thế, gã cũng không khỏi thay anh bất bình, “Đù má, như thế không phải là bóc lột sức lao động của người ta à. Lão Trần gọi về hả?”
Lâm An chỉ cười không đáp. Đinh Hoa thấy anh cam chịu thế, lại lẩm bẩm càm ràm, “Hừ, cái lão Trần này, lúc nào cũng thế, cứ thấy hiền lành dễ bảo là bắt nạt ngay được. Để hôm nào anh nói chuyển với ổng.”
Thấy giọng gã đầy vẻ giận dữ bất bình như thế, Lâm An cũng không khỏi thấy buồn cười, đành lên tiếng nói đỡ cho Trần Kiến Lương, “Chủ nhiệm Trần cũng chỉ vì hết cách thôi mà…”
Không ngờ vừa dứt lời, Đinh Hoa đã quay sang trừng mắt nhìn anh, giả bộ giận dữ, “Hả, sao mà câu trước câu sau đã nói đỡ cho người ngoài ngay rồi? Anh Đinh xót cậu mới muốn nói cho ra nhẽ, cùng chiến tuyến là chung một địch có hiểu không hả?”
Gã vẫn hệt như lúc trước khi vẫn còn làm ở xưởng sắt, cứ hễ một lời không hợp là bắt đầu ‘nhét chữ vào mồm’ người ta, kiểu gì cũng phải nói đến khi đối phương chịu nghe thì mới thôi. Lâm An dở khóc dở cười, cũng chỉ đành giống như lúc trước, ngoan ngoãn im lặng, làm một người nghe dụng tâm danh xứng với thực.
Đinh Hoa ở bên cạnh vẫn còn trách mắng, “Nhọc cho lão Đại có tuổi cmnr bị ốm cũng vẫn không chịu nghỉ ngơi, kiểu gì cũng phải gọi anh mày tới, bảo cái gì mà chú mày khổ cực chạy xe từ huyện X về. Má nó, ông đây chạy đông chạy tây ba bốn bận chẳng thấy ngại ông khổ bao giờ. Cái gì gọi là ‘bá đạo hơn người’ ở đâu ra, nhìn coi nhìn coi, bây giờ trông có hiếm hơn cả máu kì lân không?” Nói rồi liếc mắt nhìn sang Lâm An.
Nhưng anh lại chẳng hề chú ý gì tới lời oán trách nhưng kì thực là đang chọc ghẹo của Đinh Hoa. Toàn bộ giác quan của anh, kể từ câu đầu tiên khi gã nói về tình trạng sức khỏe của Từ Tân, đã ngưng hoạt động hết rồi.
Đinh Hoa lảm nhảm một mình mãi mà không thấy Lâm An đáp lại, không nhịn được nhìn sang, “Sao thế? Lại phát ngốc gì đó?”
Anh vội vàng xốc lại tinh thần, lắc đầu. Lát sau lại không nhịn được nhỏ giọng hỏi, “… Anh ấy… bị ốm hả?”
Đinh Hoa nhướn mày lên, giả bộ không hiểu hỏi lại, “Cậu hỏi ai cơ?”
Trong lòng thấp thỏm, tránh né ánh mắt một hồi anh mới đáp, “Anh… Anh Từ ấy.”
Đinh Hoa nghe xong liền lộ ngay điệu cười xấu xa của gã, “Ai da, đã đổi xưng hô rồi hả? Không gọi Từ tiên sinh nữa à?”
Mặt Lâm An đỏ bừng.
Đinh Hoa dài thở thượt, “Haiz, đúng là phân biệt đối xử. Rốt cuộc ông đây còn chỗ đứng ở chỗ hai người không chứ!” Vừa nói, vừa liếc nhìn Lâm An đang đầy lo lắng. Gã vẫn còn chưa trả lời câu hỏi trước đó của anh, nhưng vừa hé miệng định nói gì thì một hồi chuông điên thoại đã vang lên cắt ngang.
Đinh Hoa rút điện thoại ra xem, vừa thấy tên người gọi tới liền vui vẻ, quay sang bảo Lâm Anh, “Nè, nhất định là gọi tìm cậu đó, hay là cậu nghe điện luôn đi?”
Lâm An nhìn điện thoại của gã, trên màn hình hiện hai chữ ‘Lão Đại’, trên mặt có gì đó thoáng thay đổi nhưng vẫn lề mề không động tay động chân gì hết.
Thấy thế, Đinh Hoa chỉ đành đảo mắt tự nghe máy, bấm phím trả lời cuộc gọi rồi áp máy đến bên tai. Liền sau đó, Lâm Anh nghe thấy người bên cạnh lớn giọng oán trách người ở đầu dây bên kia, “Hừ, anh à, hai người yêu đương đấy hả hở ra là dính như thế!”
Chẳng biết Từ Tân nói gì ở phía bên kia, chưa đầy hai giấy sau lại nghe thấy Đinh Hoa đáp lại, “Em trai anh làm việc mà anh còn không yên tâm hả? Đón lên xe rồi, cả người lành lặn khỏe mạnh ngồi cạnh em đây, yên tâm đi người ơi, không chạy mất đâu!”
Lát sau, hắn mới đánh mắt nhìn sang Lâm An, “Hay anh tự mà nói với người ta đi? Vừa hay người ta đang lo lắng cho anh đây này. Nghe nói anh bị ốm là cuống hết cả lên rồi.”
Nói xong liền dí luôn điện thoại mà ống nghe đã hơi ấm nóng lên cái tai đỏ bừng của người ngồi bên cạnh.
Lâm An cứ thế bị dí điện thoại bắt nghe, lúng ta lúng túng chào một tiếng, rồi không biết làm gì tiếp theo. Đinh Hoa ở bên cạnh ba hoa chích chòe nói lung tung đã đánh vỡ tan tành sự trấn tĩnh anh nỗ lực duy trì bấy lâu.
Từ Tân cũng đã nhận ra sự im lặng hoàn toàn khác biệt với Đinh Hoa, qua một lúc mới thử thăm dò gọi một tiếng, “Lâm An?”
Giọng hắn khàn khàn, tràn đầy vẻ mỏi mệt khiến Lâm An nghe mà run lên, tay cầm điện thoại cũng siết lại, “Dạ.”
Hình như ở bên kia Từ Tân vừa bật cười, nhưng vì còn không khỏe, liền không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Nghe thế, lưng vốn đang tựa vào ghế của Lâm An cũng đột ngột dựng thẳng, nhoài người về phía trước, không giấu được lo lắng hỏi han, “Anh, anh khỏe không đó?”
Trong điện thoại vang lên tiếng thở nặng nề của Từ Tân, qua một lát hắn mới trầm giọng ừm một tiếng.
Lâm An nhíu mày, vì hoảng mà môi cũng thấy khô khốc, không nhịn được hỏi thêm, “…Có phải bị cảm rồi không? Đ-đã uống thuốc gì chưa? Có bị sốt hay gì không?…” Ngừng một lát, lại hỏi tiếp, “Có cần phải đi viện không, tôi…”
Đinh Hoa ngồi lái xe ở bên cạnh mà choáng. Gã cứ hết lần này tới lần khác kinh ngạc nhìn về phía Lâm An. Cũng khó trách, bởi từ khi quen biết Lâm An đến giờ, gã chưa từng thấy anh nói với ai một lần mà nói nhiều như thế, lại ân cần như vậy.
Lâm An chẳng hay biết gì ánh mắt Đinh Hoa nhìn mình, vẫn đang tập trung nhẹ giọng hỏi và nghe điện thoại của người nọ. Chưa nói hết, đột nhiên bị tiếng cười khàn khàn của hắn cắt ngang. Hắn không trả lời câu hỏi nào mà lại dịu dàng hỏi lại một câu, không rõ là có tâm tình gì, “Lo lắng lắm hả?”
Thốt nhiên, Lâm An im bặt. Giờ anh mới nhận ra bản thân thất lễ. Bình tĩnh ngồi lại ghế, qua một lát lại trở về với vẻ rụt rè vốn dĩ, “Vâng” một tiếng.
Có vẻ như Từ Tân rất hài lòng với đáp án này. Im lặng nghe xong rồi bật cười, hắng giọng một cái rồi hỏi thêm, “Vậy có muốn… qua thăm một chút không?”
Lâm An còn chưa hoàn toàn bình phục khỏi cảm xúc dồn dập của mình ban nãy, nghe thế xong liền ngẩn ngơ, không đáp lại ngay.
Từ Tân cũng đợi, thấy anh mãi không đáp, liền không nhịn được ho thêm mấy tiếng.
Hắn nhàn nhã mân mê mấy thứ đồ đạc linh tinh trang trí đặt trên bàn. Lúc gọi cho đối phương đã cảm thấy anh quả thật rất căng thẳng hồi hộp. Chưa kể còn có Đinh Hoa đàng ngồi bên cạnh, anh không nói gì cũng dễ hiểu thôi. Vậy nên hắn không muốn ép anh quá mức, liền nhún nhường một bước, cố tình dùng giọng nuối tiếc không nỡ bảo, “Thôi vậy, cứ chờ…”, nhưng chưa nói hết, người nọ vốn tưởng sẽ im lặng không nói gì nữa lại đột nhiên đáp lại.
“Được,” Giọng anh vừa nhỏ lại vừa gấp gáp.
Lần này Từ Tân lại là người sững sờ, động tác trên tay cũng khựng lại, không chắc chắn lắm “Hả?” một tiếng.
Ngồi trong xe, tay nắm điện thoại của Lâm An lại càng siết chặt hơn. Khí lực toàn thân cứ như đã tiêu hao sạch bách khi anh thốt ra một chữ đồng ý kia mất rồi. Thật lâu sau, anh mới tích lũy được một lần dũng khí nữa để đối mặt với người kia.
Lâm An cụp mắt, ngồi im ru nhìn bàn tay mình đặt trên đùi.
“Để em tới…” Hồi lâu mới nói.
Nhưng chỉ nói được một nửa, không biết sao lại ngừng lại.
Sự im lặng ngắn ngủi lại xuất hiện, kết thúc bằng một tiếng cười nhẹ bỗng của Từ Tân.
Lâm An không nói gì thêm, và có vẻ như cũng không cần phải nói. Đoạn hội thoại phía sau ậm ừ như thế khiến người thứ ba ngồi nghe là Đinh Hoa nghe chẳng hiểu ra làm sao. Đối với hai người họ thế mà lại giống như là đang nói thứ ngôn ngữ dễ hiểu nhất trên đời.
Từ Tân cười xong, liền nhanh chóng tự bổ sung đầy đủ vào chỗ trống còn đang dang dở mà không cần phải hỏi.
—— Đi đâu?
“Để tôi nhắn địa chỉ cho cậu.”
—— Đi thế nào?
“Gọi taxi cũng được, hoặc là về nhà xong thì nhắn tin cho tôi, để tôi bảo tiểu Vương tới đón.
Còn chuyện bao giờ đi, mấy giờ mấy phút, mấy thời mấy khắc, đáp án của Từ Tân lại càng trực tiếp rõ ràng hơn.
Chỉ bằng ba chữ, “Tôi chờ cậu.”
Lúc điện thoại được trả lại cho Đinh Hoa, hiển nhiên là anh cực lực tránh né những câu hỏi của gã.
Lâm An không nhiều lời, kể cả trước khi xuống xe Đinh Hoa rủ đi ăn tối anh cũng ậm ừ từ chối, khiến Đinh Hoa cũng rối rắm tơi bời, càng thêm tò mò không biết hai người đã nói gì qua điện thoại lúc trước. Chỉ phải cái Lâm An thì cứ kín như bưng, mặc cho gã trêu chọc, hỏi thẳng hỏi vòng cũng đều vô dụng. Gã chỉ đành ôm bộ mặt không cam lòng nhìn theo bóng lưng anh đi lên lầu, rồi chỉ biết thầm than thở kết thúc nhiệm vụ hộ tống hôm nay.
Tin nhắn của Từ Tân đã gửi tới ngay sau khi cúp máy. Thế nhưng lúc ấy Lâm An vẫn còn ngồi trên xe cùng Đinh Hoa, vì chột dạ nên không dám xem kĩ. Bây giờ chỉ còn lại một mình anh mới mở tin ra cẩn thận xem kĩ lại. Nhưng anh không ngờ rằng địa chỉ mà hắn gửi tới lại không phải địa chỉ mà Từ Nguyên ghi trong sổ liên lạc ở trường. Địa chỉ: Số 2630 đường Vạn Lâm, cách X trung chỉ có một cây số. Mà so với nơi ở của anh – Thúy Phương Uyển, thì chỉ cách chưa đầy 2 cây số mà thôi.
Lâm An nhìn địa chỉ này ngẩn người, trong đầu đầy thắc mắc.
Vừa lúc đó một tin nhắn của Từ Tân lại gửi tới.
— Về rồi à?
Lâm An hơi choáng váng, gác những ngờ vực trong lòng qua một bên, nhắn lại,
— Vâng.
Chỉ độ chục giây sau, điện thoại lại rung lên lần nữa,
— Vậy… Để tôi bảo tiểu Vương qua đón nhé?
Lâm An vội vã nhắn lại,
— Không cần đâu, tôi tự đi cũng được, cũng không xa mà.
— Được.
Người kia nhắn lại, liền sau đó lại là một tin nhắn khác gửi tới,
— Đi đường cẩn thận.
Anh nhìn tin nhắn vừa gửi tới, khẽ mỉm cười. Đoạn ngẩng đầu nhìn quanh nhà mình một lượt, hít sâu một hơi rồi mới mới ra khỏi nhà khóa cửa lại. Chỉ năm phút sau, anh đã lần nữa đứng trước cổng Thúy Phương Uyển. Đường này có rất nhiều xe taxi không chở khách chạy qua lại. Lâm An vẫy một chiếc, lên xe ngồi cũng chỉ mấy phút là đã tới nơi. Anh đi dọc theo hành lang khu căn hộ, tìm đến số nhà mà người kia gửi cho mình, chỉ loáng cái là đã tìm được nhà hắn.
Lúc nhấn chuông cửa, tiếng kính coong vang lên, không hiểu sao lồng ngực lại đập thình thịch như điên.
Thế nhưng lần này Từ Tân không cho anh quá nhiều thời gian để mà bình ổn lại tâm tình. Giống như hắn đã chờ lâu rồi, tới mức mà Lâm An chỉ vừa mới hạ tay bấm chuông cửa xuống, cửa đã gấp gáp bị mở ra.
Một gương mặt thoáng lộ vẻ tiều tụy mệt mỏi xuất hiện trong tầm mắt.
Hiển nhiên là Lâm An cũng không ngờ người ta lại mở cửa nhanh như thế, nhất thời giật mình đơ cả người ra. Anh tròn mắt ngước lên nhìn, trông thấy đôi môi và gương mặt tái nhợt của hắn, miệng anh cũng thốt nhiên trở nên khô khốc.
Tay Từ Tân vẫn còn đặt trên nắm cửa. Hắn đem tất cả những cử động dù là nhỏ nhất của anh thu hết lại vào mắt, chờ một lúc mới bước lùi lại nhường đường. Hắn nhìn anh bằng ánh mắt cưng chiều, dịu dàng hỏi, “Vào nhà chứ?”
Cửa đóng lại phía sau hai người.
Từ Tân lựa đại một đôi dép ở tủ giày kê ngay huyền quan đưa cho anh. Lâm An nhận lấy xong, xỏ dép vào rồi theo người kia vào trong nhà.
Nhà mà Từ Tân thuê không lớn lắm. Hai phòng ngủ, một phòng khách, có thêm một gian bếp, một buồng vệ sinh và một ban công. Tổng thể chắc là khoảng 100 mét vuông, nhưng bởi vì chỉ có một mình hắn ở, bày trí trong nhà cũng cực kì đơn giản thành ra lại có cảm giác hơi trống trải. Chưa kể đến chủ nhà lúc này ăn mặc khá luộm thuộm, vẻ mặt mệt mỏi vì ốm bệnh. Thi thoảng hắn còn phải dùng nắm tay che mấy tiếng ho sù sụ. Nhìn chung là vẻ đáng thương khác hẳn với ngày thường.
Lâm An chưa từng thấy một Từ Tân như vậy bao giờ. Trong ấn tượng của anh, kể từ khi hai người quen biết nhau ở xưởng sắt cũ kĩ năm đó đến nay, người đó trong mắt anh luôn là vẻ lạnh lùng cứng cỏi không thể tới gần. Mặc dù sau một thời gian ở chung với nhau thì thái độ của hắn đối với anh từ khinh khỉnh ghét bỏ đến lẳng lặng dang tay bảo vệ che chở thì phần ấn tượng về sự cố chấp và cường ngạnh của hắn cũng chưa từng thay đổi. Khi anh bị vây lại bắt nạt vì những lời đồn đại lan truyền trong xưởng. Khi anh không thể nào hòa nhập được với phong thái ‘nói chuyện bằng nắm đấm’ dù đã cố gắng hết sức. Thậm chí cả khi anh không thể chịu được nữa, tìm cách tránh thoát khỏi những bẫy rập hắn giăng ra, hắn cũng vẫn luôn cứng rắn như thế. Là người từng ở trong phòng kí túc ảm đạm nói với anh, Từ nay về sau, mày đi theo anh. Là hắn ngồi phía sau bàn làm việc trêu chọc anh, Sao thế? Đi đón một cô gái cũng ngượng ngùng đến thế à? Vẫn là hắn trong gió đêm lạnh lẽo, hai mắt tóe lửa nổi giận đùng đùng, Muốn đi? Lâm An, cậu con mẹ nó đừng có mà mơ tưởng!
Tất cả đều rõ ràng như đang ở ngay trước mắt, khắc sâu trong lòng. Ngay cả khi hành động của hắn có bao nhiêu dịu dàng tốt đẹp, hắn vẫn thường xuyên mượn vẻ hung thần ác sát của mình làm vỏ bọc che bên ngoài.
Từ Tân thấy người kia từ lúc bước vào cửa đến giờ cứ nhìn mình đến ngây cả người ra, không khỏi khẽ cười, “Sao cứ nhìn mãi thế?”
Lâm An không trả lời.
Thấy thế, hắn nhíu mày, mặt cũng hơi tái đi vì giận, ra chiều bất mãn hỏi, “Hối hận rồi à?” Vừa nói, hắn vừa nhìn thẳng vào mắt anh, rồi mới trầm giọng chỉ tay về phía cửa, “Giờ quay đầu vẫn kịp đấy.”
Lâm An bị ánh mắt quá mức nóng rực làm cho mê mẩn, nhẹ lắc đầu, “…Không phải, không hối hận.”
Thấy bộ dáng cực kì nghiêm túc của anh, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lúc này Lâm An mới lấy lại tinh thần, mặt thoáng cái đỏ bừng lên. Anh cuống quít thu lại ánh nhìn quá mức trần trụi bám dính nãy giờ trên người đối phương của bản thân, chuyển thành nhìn xuống mũi chân mình.
Từ Tân không trêu chọc anh nữa, hắng giọng một cái mới nhẹ giọng hỏi, “Đã ăn cơm chưa?”
Vừa nhận được điện thoại của Trần Kiến Lương xong là Lâm An liền gấp gáp đi thẳng một đường không nghỉ về thành phố. Về tới nơi lại chạy ngay tới chỗ Từ Tân. Dọc đường, đừng nói là ăn cơm, đến miếng nước anh còn quên uống.
Anh bèn lắc đầu.
Hắn lại hỏi tiếp, “Có đói không? Hay để tôi bảo tiểu Vương ghé qua mấy tiệm quanh đây mua đồ ăn mang đến nhé? Hay là muốn ra ngoài ăn?”
Lâm An lại lắc đầu.
Từ Tân không hiểu lắm, bèn “Hửm?” một tiếng.
Lâm An không dám nhìn thẳng vào mắt người kia, anh nhìn loanh quanh đi chỗ khác một hồi mới nhẹ giọng giải thích, “Đồ ăn mua ngoài nhiều dầu mỡ lắm,” nói đến đây mới trộm quét mắt nhìn hắn một lượt rồi mới tiếp lời, “Không tốt cho họng của anh đâu.”
Sự vui vẻ trong mắt Từ Tân càng thêm nồng đậm. Hắn từng bước tiến tới, khiến cho khoảng cách vốn đã chẳng bao xa giữa hai người trở nên gần hơn nữa.
Nhìn gương mặt trắng nõn của anh vụt cái đã hồng lên, hắn mới đột nhiên lên tiếng để tiếp lời, “Thế nên ý của thầy Lâm là… muốn tự xuống bếp đích thân nấu canh cho tôi hả?”
Lọt vào mắt hắn là vành tai đỏ bừng của Lâm An, thêm cả cần cổ hồng hồng cũng đã hơi rụt lại.
Da mặt của anh vốn mỏng, Từ Tân đã biết từ mười hai năm trước rồi. Chỉ động một cái thôi là anh đỏ mặt ngay. Mà khi phớt hồng này lan tới gò má của anh, phủ lên làn da nhợt nhạt, cái vẻ ửng hồng khiến lòng người ta mơ hồ rung động ấy hắn biết rõ hơn ai hết.
Thậm chí hắn còn từng tưởng tượng, những mảng ửng hồng này lan tới những nơi bí ẩn khác mà miệng khó nói ra được. Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đã thấy khó mà áp chế được, từ một thoáng thất thần đến rơi vào ác mộng.
Có lẽ là vì khoảng cách quá gần. Hoặc có lẽ là vì gần đây bị cơn bệnh hành hạ. Ánh mắt Từ Tân ngưng đọng lại trên người đối phương, ý cười trong mắt tan đi mất, chỉ còn lại một thoáng mê mang. Mãi tới khi người ta chủ động ngước lên nhìn, hắn mới giật mình, nhanh chóng kéo dài khoảng cách quá mức nguy hiểm giữa hai người họ.
Lâm An trả lời qua loa không rõ ràng lắm, không trực tiếp đáp lại câu hỏi đầy ý tứ mập mờ của Từ Tân, chỉ hết sức áp chế sự ngại ngùng của bản thân mà nhỏ giọng hỏi, “Anh, phòng bếp nhà anh ở đâu…?”
Nghe thế, Từ Tân khẽ mỉm cười, nhìn anh một hồi mới dẫn người đi vào căn bếp nhỏ kế bên huyền quan. Vào tới rồi mới cực kì hào phóng cho anh xem cái tủ lạnh trống hoác nhà hắn.
Lâm An nhìn tủ lạnh chỉ có vài chai nước lạnh lăn lóc, trong mắt thoáng kinh ngạc rồi mới không nhịn được quay lại nhìn Từ Tân đang dựa người đứng bên cạnh, lúng túng bảo, “Anh…”
Thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của anh, hắn cúi đầu cười cười, sau đấy mới nói cho nốt câu đùa giỡn ban nãy của mình, “Tính làm thật hả?”
Lâm An cũng giật thót.
Từ Tân lại cười thêm cái nữa rồi mới dịu dàng bảo anh, “Hiếm khi cậu tới thăm một chuyến, còn vừa đi đường xa nữa, sao tôi lại nhẫn tâm để cậu làm cái này cái kia cho được?”
Nói xong mới thôi dựa vào quầy bếp, đóng tủ lạnh lại rồi rảo bước ra khỏi phòng, “Đi thôi. Vừa hay dưới lầu có mấy tiệm ăn, làm cũng ngon lắm. Tuy là không ngon bằng mẹ cậu nấu nhưng cũng vẫn ăn được, để tôi dẫn cậu đi.”
Không ngờ vừa nói xong thì tay đã bị người phía sau nhẹ nhàng níu lại.
Từ Tân hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lâm An đang nhìn hắn.
“… Không sao đâu.” Anh quan sát vẻ mặt hắn, chợt lên tiếng khẽ nói.
“Em… Em đi mua cũng được.” Nói rồi liền cúi đầu, vừa luống cuống lại vừa cẩn trọng, “… Lúc nãy trên đường tới đây em có thấy bên đường đối diện có một chợ bán thực phẩm…”
Từ Tân im lặng không nói gì.
Thấy hắn không đáp lại, bàn tay của Lâm An đang níu lấy hắn cũng cứng đờ. Anh vội ngước lên nhìn, nhưng ánh mắt lại tránh né nhìn đi chỗ khác, mãi sau mới lí nha lí nhí như muỗi kêu bảo, “…Nếu như anh có thể chờ được thì…”
Từ Tân vẫn chẳng đáp câu nào.
Lâm An đợi một hồi. Cuối cùng, để không phải chịu đựng sự im lặng giày vò này nữa, anh mới quay sang nhìn hắn. Đổi lại là một ánh mắt nhìn anh không rời, khiến anh luống cuống, các khớp ngón tay cũng trắng bệnh, nhưng vẫn nắm chặt tay áo hắn chưa buông.
Lúc này anh mới nhận ra, mặt lại càng đỏ hơn. Anh vội vàng buông lỏng tay, nem nép đứng một bên chờ đối phương lên tiếng.
Lát sau mới nghe thấy một tiếng cười khẽ khàng vang lên từ phía người kia, theo sau đó là giọng nói khàn khàn, “Để tôi đi cùng.”
Chục phút sau đó, thậm chí là cả mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, Lâm An đều có cảm giác cứ không thật như là đang mơ.
Từ Tân cầm chìa khóa nhà, khoác bừa một chiếc áo ấm lên người rồi cả hai cùng ra khỏi cửa. Họ sóng vai cùng đi dọc con đường có hai hàng cây xanh rì trong khu chung cư. Cùng đi về một hướng, bả vai và cánh tay thi thoảng lại đụng vào nhau. Sự thân mật giữa hai người vô hình như không khí, nhưng chỉ trong chớp mắt lại xa cách, giống như vờ tránh né.
Hai người cứ xa rồi lại gần, chạm rồi lại né, nhưng đều không lên tiếng nói với nhau câu nào. Mãi cho tới khi đi tới khu chợ lân cận, cổng chợ treo một tấm bảng hiệu lớn.
Chợ buổi chiều không quá đông đúc, người qua lại cũng thưa thớt. Các chủ sạp hàng không ngừng vẫy gọi khách ghé mua. Lưỡng lự ở hàng rau củ một hồi, lâm An mới ngượng ngụng quay mặt đi, xấu hổi hỏi Từ Tân, “Anh muốn ăn gì?”
Thấy anh vừa hồi hộp căng thẳng lại cẩn thận như thế, Từ Tân không nhịn được bật cười khẽ. Hắn nhìn quanh một lượt xong, thuận miệng nói ra tên vài món ăn.
Lâm An nghe xong, chẳng biết làm sao mà mặt lại không kìm được đỏ lên nữa. Anh nhìn về phía người vẫn còn đang hết sức nghiêm túc nói tên món ăn. Trong mắt anh có gì đó lay động, cảm giác kì lạ cũng dâng lên trong lòng.
Bởi vì ốm bệnh nên môi Từ Tân hơi nhợt nhạt, lúc này đang không ngừng mấp máy, nói tên món ăn. “Đu đủ xào”, “Trứng hấp thịt băm”, “Canh sườn hầm ngô”. Đều là những món Lâm An quen đến không thể quen hơn. Nhưng anh biết rõ mấy món này đều không phải món yêu thích của hắn. Từ Tân trong ấn tưởng của anh, thích nhất là buổi tối sau khi tan làm xong thì rủ rê mấy người anh em tốt tới quán đầu hẻm trên đường Vĩnh Ninh ăn một nồi canh đầu cá cay. Hắn vốn không sợ đồ cay cũng chẳng ngại rượu mạnh. Trái lại, thứ hắn ‘ngại nhất’ chính là mấy món thanh đạm mà anh coi trọng này. Xưa này chúng vẫn luôn bị hắn liệt vào hàng ‘nhạt nhẽo vô vị’ với ‘cơm canh đạm bạc.’
“Chỉ cần ăn thế này là được,” Từ Tân gọi món xong, cũng thu lại tầm mắt vừa phóng ra nhìn một dọc các hàng quán ở đây. Hắn quay lại, thấy Lâm An đang nhìn mình chăm chú bất thường, cười hỏi, “Sao thế?”
Lâm An dời mắt nhìn đi chỗ khác, tránh để người kia thấy hốc mắt phiếm hồng cay cay vì chua xót của mình, lắc đầu bảo, “Không ạ, không có gì.”
Từ Tân cũng chỉ cười không hỏi thêm gì nữa.
Hai người đi loanh quanh xem các sạp hàng linh tinh đủ loại, đi một lúc chỗ này lại dừng một lúc ở chỗ kia, loáng cái đã mua xong hết nguyên liệu cần có. Xong xuôi, mỗi người xách trong tay hai ba túi to túi nhỏ, cùng rảo bước quay về căn hộ. Trên đường trở về cũng y hệt lúc đi, im lặng chẳng ai lên tiếng. Ngoài trừ tiếng túi nylon cọ vào nhau loạt xoạt theo bước chân của hai người, ngoài ra chẳng còn âm thanh dư thừa nào khác. Dọc đường đi Lâm An còn đang mải suy nghĩ xem lát nữa vào bếp thì phải dùng gia vị gì, nêm nếm ra sao, thành ra trạng thái căng thẳng giữa hai người họ cũng được buông lỏng không ít.
Qua không bao lâu, cả hai đã về tới nhà Từ Tân.
Dưới sự chỉ dẫn của đối phương, Lâm An đã nhanh chóng xem xét các máy móc thiết bị khác hẳn với căn bếp nhà anh. Tay anh thoăn thoắt lấy các loại gia vị dầu giấm từ trong tủ chạn có vẻ đã lâu không được mở ra, sau đó kiếm mấy cái bát nhỏ rửa sạch sẽ rồi bỏ thức ăn vào. Chuẩn bị sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy mới bắt đầu bật bếp.
Suốt khoảng thời gian đó, Từ Tân chỉ yên lặng đứng một bên xem. Thi thoảng cũng đụng tay làm vài cái. Ví dụ như khi đưa chai này lọ kia cho người ta, hoặc là ví dụ như khi nhận lấy bát đĩa sạch từ tay người nọ. Từ đầu đến cuối, anh vẫn chăm chú làm, hắn cũng chăm chú xem. Lâu lâu, khi những đầu ngón tay vô tình chạm nhau, anh sẽ lập tức liếc nhìn hắn, vẻ mặt vừa bối rối vừa ngại ngùng. Liền sau đó, anh lại tránh mắt nhìn đi chỗ khác trong tiếng xào xào nấu nấu.
Khoảng bốn mươi phút sau, Lâm An tắt bếp, đem đĩa thịt rang cuối cùng tới bàn ăn cho Từ Tân.
Trong ánh đèn sáng rỡ, những đĩa thức ăn nóng hổi tản ra làn khói lượn lờ bay lên. Từ Tân vươn tay cầm một đĩa lên ngửi thử, lại nhìn về phía gương mặt người kia đầy vẻ thấp thỏm chờ mong, mỉm cười bảo, “Được đó, thơm lắm.”
Mắt Lâm An cũng theo đó mà lấp lánh lên, thoáng một chút xấu hổ, khóe miệng lại không khống chế được mà nhếch cao.
Thức ăn đã được bày hết ra bàn. Hai người ngồi đối diện nhau. Lâm An cầm đũa lên, im lặng ngồi ăn, nhưng cũng không thôi lén để ý thái độ của Từ Tân. Bất kể là hắn ăn một miếng cơm hay là gắp một món nào đó, hoặc là cầm thìa lên húp một ngụm canh thôi, anh cũng sẽ theo bản năng dừng động tác trên tay lại, len lén ngước lên nhìn nhìn xem thế nào. Sợ rằng cơm quá nhão hoặc quá cứng, sợ món ăn quá mặn hoặc quá nhạt, lại sợ canh quá nóng hoặc quá lạnh. Rõ ràng món nào anh cũng đích thân ăn thử rồi, nhưng vẫn không dằn được nỗi lo trong lòng. Anh muốn nhìn biểu hiện của người kia làm cơ sở đánh giá cho chắc ăn.
Từ Tân cũng phát hiện ra ánh mắt của người đối diện. Hắn ăn thêm vài miếng, chợt nghĩ ra một chuyện bèn cố tình nhíu mày một cái. Động tác gắp thức ăn chậm lại. Lâm An vừa thấy thế thì bàn tay cầm đũa cũng siết chặt, hỏi ngay, “Sao thế? Có…Có phải là không hợp khẩu vị không?”
Từ Tân không trả lời ngay, nhìn anh cười như không cười.
Hỏi xong thì Lâm An cũng hơi hối hận. Anh mím môi, có chút bối rối, không biết phải làm sao nhìn bàn thức ăn mình vội vã làm. Đu đủ xào, trứng hấp thịt băm, canh sườn hầm ngô. Lúc ấy hắn nói gì ở chợ thì anh liền mua theo không suy nghĩ gì. Nhưng giờ nhìn lại, mấy món trước mặt này có món nào lại không phải là món ưa thích hàng ngày của anh? Làm sao lại ‘hợp khẩu vị’ của người ta được?
Tự nghĩ thế xong, vẻ mặt vốn còn có chút mong đợi giờ cũng chợt trở nên u ám.
Không ngờ khi anh vẫn còn đang tự lo sợ tự buồn bã chưa xong, người đối diện đã chợt lên tiếng gọi anh.
“Lâm An.”
Anh ngẩng đầu lên, chẳng biết từ bao giờ nét vui cười trong mắt hắn đã biến mất, chỉ còn lại vẻ cực kì nghiêm túc nhìn anh.
“Cậu tới đây thăm là tôi đã vui lắm rồi.” Vừa nhìn thẳng vào mắt anh, hắn vừa nói.
Anh cũng sửng sốt.
Hắn nhìn một hồi, ánh mắt quấn quýt mãi không rời, cứ như đọc hiểu được suy nghĩ của người đối diện. Hắn quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, hai món mặn một món canh đơn giản, nét cười giấu trong đáy mắt lại lặng lẽ lộ ra.
Thế là hai giây sau, Lâm An đã nghe tiếng đối phương nói với mình rằng, “Huống hồ… Chẳng nghe lẽ thầy Lâm chưa nghe câu, yêu ai yêu cả đường đi à?”
Toàn bộ tâm trí của Lâm An vẫn còn đặt ở việc ‘Từ Tân nghĩ sao về món ăn anh làm’, liền một chốc cũng không nghe hiểu hết ngay cái ý từ mập mờ trong lời hắn nói. Qua mấy giây mới sực tỉnh, cần cổ nóng rần lên rồi mặt thoáng cái lại đỏ bừng.
Lời hắn nói thì nhập nhằng nhưng ý tứ vừa rõ ràng lại ngắn gọn. Giống như gió thổi bùng lửa lên, đường tiến đường lui đều bị lửa bao vây không thể tránh thoát.
Lâm An bưng bát cơm lên. Dưới áp lực này, đến ngẩng đầu lên anh cũng không dám.
Phản ứng của anh đều bị Từ Tân thu trọn vào trong mắt. Hắn cười một cái rồi không trêu chọc anh nữa, chỉ nhẹ giọng bảo, “Được rồi, mau ăn đi.”
Sau đó hai người không trò chuyện gì thêm nữa, chỉ còn tiếng bát đũa thìa dĩa va nhau, lát sau bàn ăn đã được xử lý gọn gàng sạch sẽ. Từ Tân xem chừng là đã ăn rất ngon miệng, không hề có vẻ uể oải chán ăn của người bị bệnh. Ăn xong còn uống thêm hai bát canh.
Hai mươi phút sau, hai người đã lại ở trong bếp, chen chúc đứng trước bồn rửa bát. Nước ào ào xối lên tay Lâm An, rửa trôi đi bọt xà phòng trắng đến lóa mắt. Từ Tân vẫn như thế, im lặng đứng bên cạnh, chỉ nhìn anh không nói.
“Ngày mai mấy giờ cậu lên lớp?” Không biết đã qua bao lâu, hắn mới lên tiếng hỏi.
Động tác trên tay Lâm An dừng lại, quay sang nhìn anh. Từ Tân mỉm cười đáp lại, “Giáo viên dạy lớp phụ đạo cho cuộc thi văn học có việc nhà đột xuất,” rồi hắn nhíu mày, hỏi, “Trần Kiến Lương không nói chuyện đó với cậu à?”
Lâm An liền vội vàng gật đầu, “Có nói.”
Từ Tân liền cười, “Vậy thì tốt.” Nói xong ngừng một chút mới tiếp, “Vốn dĩ Từ Nguyên còn tưởng là được nghỉ một ngày, đang vui lắm. Còn tuyên bố dõng dạc là nếu không tìm được cậu về C thị ngay thì có là Ngọc hoàng đại đế tới rước con bé cũng không lên lớp ngày mai.”
Bàn tay dưới vòi nước của Lâm An đã hoàn toàn bất động.
Lời của Từ Tân, chẳng khác nào xác nhận chính xác suy đoán của anh với những lời Trần Kiến Lương nói ban đầu. Lại nghĩ tới tin nhắn người ấy nhắn hỏi giờ khởi hành của mình, rồi dặn dò đón đưa. Chẳng rõ tại sao sau khi nghĩ thông hết những chuyện này, ánh mắt anh lại xám xịt đi.
Hóa ra là vì Từ Nguyên.
“Thế nên vẫn là phải cảm ơn thầy Lâm rồi… Hôm nay đã đồng ý giúp chuyện này.”
Lâm An lúng túng. Tay rửa chén cứng ngắc, vừa xấu hổ vừa khó chịu, nhẹ giọng đáp, “Không sao… Không có gì. Nếu như trường cần tôi giúp, thì tôi… tôi…”
Không ngờ lời còn chưa nói hết, người bên cạnh đã ngắt lời.
Từ Tân thấy anh cụp mắt xuống, đột nhiên vươn tay tắt dòng nước xối đã không còn cần thiết nữa đi, thấp giọng bảo, “Tôi còn chưa nói hết.”
Lâm An nhẹ nhàng đặt bát trong tay xuống, tiếng gốm sứ va vào nhau khẽ vang lên tiếng lách cách nho nhỏ.
“Vâng.”
Từ Tân nhìn cái bát con vừa bị đặt xuống kia, ánh mắt lại dời tới gò má của người cúi thấp đầu bên cạnh, “Nhưng yêu cầu này của Từ Nguyên, cùng lắm cũng chỉ coi như là một cái cớ thôi.”
Bàn tay còn chưa lau khô của Lâm An run lên. Những giọt nước còn đọng trên mụ bàn tay, giống như không còn chống lại được lực hấp dẫn nữa mà trôi tuột xuống những đầu ngón tay.
Giọng khàn khàn của Từ Tân ở bên cạnh lại vang lên lần nữa, “Bởi vì người thật sự muốn gọi em về, là tôi.”
Lâm An quay đầu nhìn hắn.
Từ Tân đón được ánh mắt của anh, một lúc sau mới lại tiếp lời, “Em tới gặp tôi thế này, tôi thật sự rất vui. Không hề lừa dối đâu, nhưng phải thừa nhận là, chuyện làm tôi vui hơn còn là một chuyện khác nữa.”
Nói xong, hắn khẽ mỉm cười, “Biết là cái gì không?”
Lâm An nuốt nước bọt ực một cái.
“Hôm nay là mùng bốn.” Từ Tân quan sát sắc mặt anh, “Tôi vui lắm, vì người em tới gặp là tôi, không phải cô ta.”
Lâm An ngây ra, dưới ánh nhìn nóng bỏng và nụ cười mãn nguyện của người đối diện, gần như ngay lập tức anh nhận ra ‘cô ta’ mà hắn nói tới là ai.
Anh chớp mắt, trong một khắc chợt có cảm giác hoang đường như thể đây là kế hoạch hoàn mỹ mà hắn đích thân vẽ ra. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng, phía sau cảm giác hoang đường ấy, không phải hoảng sợ cũng chẳng phải khổ sở mà là một cảm giác vui mừng nào đó. Thậm chí còn giống như vừa trút được một gánh nặng.
Từ Tân nói tới đây thì cũng ngừng lại, bật cười khẽ một tiếng rồi lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giọng hắn cũng trở lại tông điệu thản nhiên tùy ý thường ngày, “Thầy Lâm vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Lâm An nhìn hắn.
Từ Tân nhướn một bên lông mày, “Ngày mai mấy giờ lên lớp?”
Lâm An vẫn nhìn không rời, “Tám giờ…”
“Mấy giờ thì xong?”
Anh nhớ lại lời nhờ vả của Trần Kiến Lương trong điện thoại hồi sáng rồi mới đáp, “Ba giờ chiều…”
Từ Tân cười, “Ừm.” Ngừng một chút mới nói, “Vậy thì ba giờ chiều mai tôi chờ em ở cổng Thúy Phương Uyển được chứ?”
Lâm An vì lời hẹn bất ngờ này mà ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không từ chối. Anh hơi đỏ mắt cụp mắt nhìn xuống. Chén đĩa trong bồn còn chưa rửa xong. Rồi anh mới gật đầu một cái.
Từ Tân mỉm cười hài lòng, nhìn đồng hồ đã thấy đúng bốn giờ chiều.
Hắn cầm một cái khăn sạch, rồi đột nhiên vươn tay tới trùm nó lên hai tay vẫn còn ướt nước của Lâm An, dịu dàng cẩn thận lau khô.
Xúc cảm ấm áp truyền qua lớp vải mềm khiến cả người Lâm An cứng đơ. Anh giữ hết sức bình tĩnh nhìn nhìn Từ Tân đang nghiêm túc cúi đầu lau tay cho mình. Trong một thoáng, anh chợt có ảo giác như hai người họ vẫn còn cùng nhau sống chung trong phòng trọ nhỏ hẹp ở xưởng sắt cũ kĩ năm đó.
Chỉ một chốc thôi, Từ Tân đã buông tay ra, bỏ khăn về lại chỗ cũ. Đoạn hắn mới dịu dàng bảo, “Hôm nay vất vả rồi, chỗ còn lại cứ để tôi rửa.” Ngừng một chút mới nói thêm, “Cũng không còn sớm nữa. Từ nhà tới đây đã dỡ hành lý ra chưa?”
Lâm An lắc đầu.
Hắn cười khẽ, trầm ngâm một lát mới nói, “Ừm. Mai còn phải lên lớp, có phải cần soạn bài nữa không?” Còn không quên đùa giỡn, “Dù sao thì học sinh như Từ Nguyên cũng không dễ đối phó đâu.”
Bối rối của Lâm An bị những lời này đánh cho bay biến. Anh nghĩ tới cô nhóc Từ Nguyên mỗi ngày đều giương nanh múa vuốt hệt như mấy nhân vật xấu xa trong tuồng kịch, cũng không khỏi bật cười theo. Sau đó, anh mới gật đầu một cái.
Cười xong, hai người lại rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, mới nghe tiếng Từ Tân nói tựa như thở dài, “Về sớm một chút vậy,” rồi nói thêm, “Tôi tiễn em về.”
Lâm An không đáp, cũng không nhúc nhích, cứ đứng chôn chân một chỗ. Mãi tới khi nghe thấy hắn nói như đang trêu chọc, “Hay là tối nay thầy Lâm muốn ngủ lại chỗ tôi?”, anh mới đỏ bừng mặt cuống quýt lao ra khỏi phòng bếp.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã rời căn hộ của Từ Tân, cùng nhau xuống lầu.
Thúy Phương Uyển cách đây không xa lắm. Vậy là hai người, dường như đều hết sức ăn ý với đối phương, không hẹn mà cùng chấp nhận phương thức di chuyển đơn giản nhất cũng tốn sức nhất – đi bộ.
Dọc đường về, Từ Tân sẽ thỉnh thoảng nhẹ giọng giưới thiệu cho anh vài cửa hàng hay thứ gì đó hay ho trên đường. Lâm An thì lo cho họng của hắn, muốn ngăn lại, nhưng đều bị hắn dùng ánh mắt cảnh cáo. Anh cũng bất đắc dĩ chỉ có thể im lặng nghe. Nghe chuyện cửa hàng kia là cửa hàng đắt khách nhất khu này. Cửa tiệm kia lại như bị ám, đổi chủ xoành xoạch. Lại nghe chuyện hắn quen biết với ông chú bán rượu và thuốc lá ở cửa tiệm nọ. Kể đến đây còn quay sang cười với anh, “Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng không đi qua đó nhiều quá.” Thấy anh đỏ mặt, hắn lại không nhịn được cười một hồi. Qua vài phút, hai người họ đi tới trước cổng của một công viên mở đã hoàn thành từ hai năm trước. Hai người dừng bước lại. Từ Tân nhìn hàng cây xanh bao quanh bên ngoài, mỉm cười nói với Lâm An, “Thật ra chỗ này cũng đã hoàn thiện xong từ hai năm trước rồi, tiểu Đinh cũng bảo bên trong làm đẹp lắm. Tôi cũng tính khi nào rảnh rỗi thì ghé xem, nhưng chỉ có một mình nên chẳng có hứng đi.”
Nghe thế, Lâm An quay sang nhìn hắn. Từ Tân cũng nhìn anh, “Nhưng giờ có em ở đây rồi.” Nói xong, hắn mỉm cười hỏi anh, “Thầy Lâm, cho hỏi nếu như sau này có hôm nào đó tôi muốn rủ thầy đi dạo sau khi ăn xong, thầy có tới không?”
Lâm An nhìn khóe môi cong lên của Từ Tân. Trời đất rõ ràng đang sáng rỡ, nhưng cũng chẳng sáng bằng ánh mắt của đối phương. Anh cứ như bị trúng bùa, đón lấy cơn gió vừa khẽ thổi ngang qua mà gật đầu một cái. “Tới.”
Hiếm khi thấy được vẻ hào phóng sáng khoái này của anh, Từ Tân lại trêu chọc, “Mỗi ngày đều tới hả?”
Lâm An nhìn mái tóc của hắn phủ một quầng sáng dưới nắng, quầng sáng lan tới cả đuôi lông mày, khóe mắt, bừng sáng cả khuôn mặt. Anh lại gật đầu, “… Mỗi ngày đều tới.”
Chợt Từ Tân không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn người trước mặt vẻ mặt đã bắt đầu trở nên mơ màng, hồi lâu mới lộ ra một nụ cười tươi, “Đi thôi.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, lại không người nào mở miệng.
Bầu không khí chợt có chút nặng nề. Lâm An đi bên cạnh Từ Tân, bởi vì sự im lặng bất ngờ này mà nảy sinh cảm giác bồn chồn không yên. Mặc dù chỉ mới mấy phút trước đây thôi, anh vẫn còn mong đoạn đường này kéo dài đến vô hạn, mãi mãi không kết thúc.
Nhưng vèo một cái, hai người đã tới trước cổng Thúy Phương Uyển rồi.
Từ Tần hạ tầm mắt nhìn anh, nhẹ giọng bảo, “Vào đi.”
Lâm An gật đầu, đi được vài bước lại ngoái đầu lại nhìn. Thấy Từ Tân vẫn đứng nguyên chỗ cũ dõi theo bóng lưng mình, anh mới xoay người quay lại phía hắn. Cứ cảm thấy là nếu không dặn dò gì đó thì sẽ không yên tâm. Không ngờ chưa kịp nói gì thì sau lưng đã có một tiếng gọi mềm mại nhẹ nhàng.
“Lâm sư huynh!”Lâm An quay lại nhìn, đã thấy cách đó chỉ vài bước chân là một cô gái trang phục rực rỡ đang mỉm cười đi về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất