Chương 47
Còn lại 10 ngày nữa là tới ngày sinh, Nguỵ Vô Tiện vô cùng hồi hộp đến mức tối ngủ không yên.
Những người ở Giang gia không hẹn mà cùng nhau kéo đến ở Lam gia tá túc trong lúc chờ đứa trẻ được sinh ra, không khí vô cùng nhộn nhịp.
Y sư Lam gia, Ôn Tình hầu như túc trực sẵn 24/24 chỉ cần hắn bắt đầu có dấu hiệu là lập tức đỡ đẻ liền.
Hiện tại đang là giờ Thân hai khắc, Nguỵ Vô Tiện đang ngồi chơi với thỏ. Bên cạnh hắn là Hàm Quang Quân, A Uyển, Giang sư muội, Trạch Vu Quân và sư tỷ.
Bất chợt cơn đau từ bụng kéo tới, sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi tuông ra như suối.
"Lam....Trạm.....bụng ta....đau quá!"
"Đệ ấy sắp sinh, mau bế đệ ấy trở về Tĩnh Thất" giọng Giang Yếm Ly vừa có chút phấn khích xen lẫn lo lắng.
Lam Vong Cơ cẩn thận bế Nguỵ Anh lên tức tốc trở về Tĩnh Thất, Lam Hi Thần thì gọi y sư Lam và Giang Yếm Ly chạy đi kiếm Ôn Tình.
"Đau....đau quá.... hức.... Lam Trạm.... lần sau.... ngươi tự đi mà sinh.... ô ô ô...."
May mắn thay là hai y sư đã chờ sẵn ở cửa, chỉ cần chờ Nguỵ Vô Tiện tới. Ôn Tình nhờ Ôn Ninh đi chuẩn bị nước ấm và khăn lông.
Lam Vong Cơ cẩn trọng đặt Nguỵ Anh lên giường, vốn muốn ở lại thì bị Ôn Tình đuổi ra ngoài.
Mọi người đứng sốt ruột chờ ở ngoài cửa, vợ chồng Giang Phong Miên và Lam lão tiền bối ở bên ngoài cũng vô cùng hồi hộp không kém.
"Ôn Tình.... sinh mổ.... đừng bắt ta... sinh thường"
Lam y sư bối rối nhìn sang Ôn Tình, nàng gật đầu nhét một viên linh dược vào miệng hắn.
"Thuốc trợ sinh có một chút gây mê, ngươi yên tâm giao cho bọn ta. Ngủ một giấc, sẽ ổn thôi!"
Nguỵ Vô Tiện yếu ớt gật đầu, không lâu sau đó hắn bắt đầu buồn ngủ do thuốc bắt đầu có hiệu lực.
"Chúng ta bắt đầu!"
Một canh giờ sau, có tiếng khóc nức nở vang lên. Đứa trẻ được ra đầu tiên là một nữ tử, kế đó là hài tử. Đứa khóc to nhất đương nhiên là đứa ra đầu tiên chính là Lam Vô Niệm và đứa chỉ o e nho nhỏ một chút rồi nín chính là Lam Vong Tiện.
Lam y sư phụ trách đem hai đứa trẻ cắt cuống rốn, tắm rửa sạch sẽ cùng Ôn Ninh bế đứa trẻ ra ngoài.
"Nguỵ Anh sao rồi?" Lam Vong Cơ lên tiếng hỏi.
"Ôn cô nương ở bên trong khâu lại vết mổ, phải ít nhất mất nửa ngày mọi người mới có thể vào thăm" Lam y sư đáp.
"Vong Cơ, con định đặt tên hai đứa trẻ là gì?"
"Nữ tử Lam Vô Niệm hiệu Tư Niệm, nam tử Lam Vong Tiện hiệu Liên Hoa"
.
Ôn Tình ở lại trong phòng phụ trách khâu lại vết mổ. Cẩn thận quan sát mất nửa ngày mới cho Hàm Quang Quân bước vào thăm người.
Rất lâu sau đó Nguỵ Vô Tiện dần tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh là idol đang ngủ gục bên cạnh. Hắn không kiềm được mà cong khoé môi, dùng đôi môi có chút khô nứt mà chạm vào đôi môi dày kia.
Cảm nhận dư vị lạ trên môi, Lam Vong Cơ thức giấc. Y lên tiếng "Còn đau không?"
"Không đau.... con chúng ta đâu rồi?"
Hắn nhìn xung quanh chỉ có mỗi mình với Lam Trạm thì có chút lo lắng.
"Ngươi còn yếu, đợi khoẻ một chút ta cho ngươi gặp hai đứa nhỏ"
"Được!" Nguỵ Vô Tiện gật đầu, bụng réo lên vài tiếng khiến mặt hắn có chút ngượng ngùng.
"Nằm nghỉ một chút ta đi nấu cháo"
Hắn gật đầu, không dám cử động mạnh vì vết mổ trên bụng sẽ bị tác động đôi chút.
Hệ thống: [Ngươi ổn chứ?]
[Chưa có chết, vẫn còn sống tốt lắm!]
Hệ thống: [Hừm! Nhân dịp mừng ngươi sinh hai đứa trẻ, tặng ngươi tuýp trị sẹo. Khi mà ngươi dùng xong sẽ tự cất vào kho hệ thống]
Hả?
Trên hư không tự dưng rớt xuống một hộp quà, hắn mở ra là tuýp trị sẹo hiệu cà rốt.
Nguỵ Vô Tiện "...."
Hắn trả lời [Cần lưu ý gì không?]
Hệ thống lắc đầu [Không! Ngươi cứ nghỉ ngơi là được, thoa vào mỗi đêm trước khi đi ngủ là được. Đảm bảo một tuần sau nó lành, còn không ngươi dùng bây giờ luôn cũng được]
[Ò!]
Nguỵ Vô Tiện mở thử tuýp kem, có mùi hương vị quýt. Hắn vén áo lên, cho một ít kem vào tay xoa xoa đều lên vết thương.
Không rát như ta nghĩ!
Vùng vết thương sáng lên một chút, sau đó để lại mùi quýt trên y phục. Hắn mặc áo lại, cảm giác có chút khát nước bèn đứng lên đi rót trà một tí để uống.
"Hai thỏ con không biết đâu rồi ta? Chắc là bên Ngu phu nhân đi" hắn lầm bầm, chậm rãi đi ra ngoài tới phòng của đôi vợ chồng Ngu phu nhân mà gõ cửa.
*cốc cốc cốc*
"Vào đi!"
Nguỵ Vô Tiện bước vào, nhìn hai đứa trẻ được ngủ trong nôi mà cong khoé môi.
"Sao lại xuống giường rồi?" Ngu phu nhân nhìn Nguỵ Vô Tiện sắc mặt nhợt nhạt, không nhịn được mà cau mày đi đến mà đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh nôi.
"Con không sao, hai đứa nó.... ai ra trước vậy?" Giọng hắn có chút hơi khàn.
"Là Vô Niệm!" Giang Phong Miên lên tiếng
"À..."
"...."
Nguỵ Vô Tiện đứng lên, tiến lại gần xem hai đứa nhỏ. Có vẻ chúng biết mẫu thân đến nên đều hé mắt ra mà nhìn. Lam Vô Niệm cười một cái, riêng Lam Vong Tiện chỉ chớp mắt.
"Con đã nói Vong Cơ biết là con sang đây chưa?"
"Ách.... con chưa, hai đứa trẻ đã uống sữa chưa mẹ?"
"Vẫn chưa, có vẻ tụi trẻ vẫn chờ con đến" Ngu phu nhân lắc đầu, nàng kêu Phong Miên đi gọi Lam nhị công tử kêu y qua đây.
Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười trêu đùa với hai đứa trẻ, tự dưng Vong Tiện o e nhẹ. Hắn cẩn thận bế đứa trẻ lên, kiểm tra tả và bụng.
"Cục cưng ta đói rồi sao? Đợi cha xíu nhé"
Một lần nữa vén áo ra, hắn đưa tiểu Vong Tiện áp sát vào bên đầu ti bên trái. Y ngửi được mùi sữa, áp mặt vào mà mút mút vài cái khiến Nguỵ Vô Tiện có chút hơi nhột, làm gương mặt hắn khẽ ửng đỏ một tí.
"Giờ ngươi cần nghỉ ngơi, ta ở đây thêm một vài ngày nữa rồi về"
Nàng có chút ngạc nhiên khi mà Nguỵ Vô Tiện có thể chăm con một cách thuần thục như thế?
Di Lăng Lão Tổ giả chết, cái này là lúc xưa có một thời gian ngắn phụ Cố Nguỵ chăm trẻ nên biết.
Tiểu Vong Tiện uống sữa no đủ, thì dứt ra khỏi đầu ti, yên tĩnh nhìn cha nó. Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi, dỗ cho đứa trẻ ợ xong mới đùa với con trai một tí.
Thỉnh thoảng hắn cũng nhìn sang bé gái, thế là một lúc chơi với cả hai đứa luôn. Mà tiểu Vong Tiện và tiểu Vô Niệm rất ngoan, không tranh giành nhau.
Nhìn tiểu Vong Tiện có chút buồn ngủ, hắn phì cười đành bế con trai lên đi lòng vòng ngân nga vài ca khúc, đợi bé ngủ say Nguỵ Vô Tiện mới bế tiểu Vô Niệm lên.
"Sao? Cục cưng của cha đói chưa?"
Tiểu Vô Niệm e e vài tiếng, bé có chút đói. Bé muốn sữa!
Nuôi hai đứa cà rốt này, cho dù mệt thì cũng sẽ vui vẻ thôi. Bằng chứng là gặp chúng xong cả người hắn đầy năng lượng đây.
Cho tiểu công chúa bú vào bên còn lại, có vẻ bụng con bé hơi nhỏ nên uống không nhiều bằng tiểu Vong Tiện. Nên chẳng bao lâu con bé đã no.
Một lần nữa đem Vô Niệm cho ợ, xong lại ru bé ngủ. Hắn mới có thể được nghỉ ngơi đôi chút, nào ngờ đâu vừa xong vô tình liếc trên bàn đồ ăn đã đủ đầy khiến hắn hơi giật mình.
"A...."
"Ngươi.... ngươi vào khi nào?"
Lam Vong Cơ không trả lời, dịu dàng dẫn Nguỵ Vô Tiện đến bàn ăn mà gắp thức ăn cho y.
"Lúc ngươi chăm Vô Niệm, ăn nhiều một chút"
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, ngoan ngoãn ăn thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn vào chén Lam Vong Cơ. Dùng bữa xong hắn có chút buồn ngủ, nhìn y lượn qua lượn lại thu dọn chén dĩa mà không hiểu sao có chút vui vẻ khác thường ở trong lòng.
Có phu quân, có ba đứa trẻ, có đại gia đình vui vẻ như vậy là mãn nguyện rồi.
"Mệt thì về phòng ngủ đi, Vong Cơ con để gọn một chút lát ta dọn giùm cho. Con đưa Nguỵ Anh về nghỉ ngơi, hai đứa trẻ để bọn ta lo được"
"Vâng!"
Lam Vong Cơ thu dọn xong xuôi, bế Nguỵ Vô Tiện đem về Tĩnh Thất bồi y ngủ một giấc.
Chiều đến thì Giang Vãn Ngâm kéo hắn xuống trấn mà hỏi thăm một chút.
"Ngươi.... đỡ chưa?"
"Còn khá đau, mà sao chúng ta phải lén lén lút lút?" Nguỵ Vô Tiện có chút khó hiểu.
"Bởi vì hai tên Lam gia quản quá chặt chứ sao, ta nhiều lần muốn qua với ngươi nếu không phải tên Lam đại không cho thì là tên Lam nhị không cho. Hừ! Tức chết đi được" Giang Vãn Ngâm tức giận mà tu rượu liên tục.
"Ngươi kiếm ta chắc không phải mỗi lí do này đi" Nguỵ Vô Tiện rót trà uống, một đứa say là đủ rồi, hai đứa say thiên hạ đại loạn, mà hắn có thể say sao?. Hơn nữa, vết thương kiêng rượu, khiến hắn nhìn tên trước mặt uống mà đau lòng muốn chết.
"Nguỵ Vô Tiện! Tháng sau sư tỷ cùng kiêm con công đó kết hôn rồi. Ngươi có xuất hiện không?"
Hệ thống [Nhiệm vụ: đi tham gia hôn lễ của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên: Chấp nhận hoặc từ chối]
"Có! Lời hứa của chúng ta là cho một sư tỷ một hôn lễ hoành tráng nhất. Đừng nói với ta là ngươi đã quên"
"Hừ.... ngươi định xuất hiện kiểu gì? Đường đường chính chính sao? Ngươi đừng quên giờ người tìm kiếm ngươi nhiều hơn kiến" Giang Vãn Ngâm bất mãn, không rõ tại sao hắn có cảm giác có chuyện gì đó mơ hồ sắp xảy ra.
Cảm giác đó hoàn toàn đúng, vì lúc đó Nguỵ Vô Tiện chỉ cần trải qua thêm vài sự kiện nữa là chính thức rời trần thế mãi mãi. Đến mười ba năm sau, hắn mới trở lại. Thậm chí hắn suýt không còn đường để mà quay về.
Người giao tiếp được với hắn duy nhất chỉ có ba đứa trẻ: Tư Truy, Tư Niệm, Vong Tiện.
_1801_
Số chữ từ 2k rút lại còn 1k mấy
Những người ở Giang gia không hẹn mà cùng nhau kéo đến ở Lam gia tá túc trong lúc chờ đứa trẻ được sinh ra, không khí vô cùng nhộn nhịp.
Y sư Lam gia, Ôn Tình hầu như túc trực sẵn 24/24 chỉ cần hắn bắt đầu có dấu hiệu là lập tức đỡ đẻ liền.
Hiện tại đang là giờ Thân hai khắc, Nguỵ Vô Tiện đang ngồi chơi với thỏ. Bên cạnh hắn là Hàm Quang Quân, A Uyển, Giang sư muội, Trạch Vu Quân và sư tỷ.
Bất chợt cơn đau từ bụng kéo tới, sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi tuông ra như suối.
"Lam....Trạm.....bụng ta....đau quá!"
"Đệ ấy sắp sinh, mau bế đệ ấy trở về Tĩnh Thất" giọng Giang Yếm Ly vừa có chút phấn khích xen lẫn lo lắng.
Lam Vong Cơ cẩn thận bế Nguỵ Anh lên tức tốc trở về Tĩnh Thất, Lam Hi Thần thì gọi y sư Lam và Giang Yếm Ly chạy đi kiếm Ôn Tình.
"Đau....đau quá.... hức.... Lam Trạm.... lần sau.... ngươi tự đi mà sinh.... ô ô ô...."
May mắn thay là hai y sư đã chờ sẵn ở cửa, chỉ cần chờ Nguỵ Vô Tiện tới. Ôn Tình nhờ Ôn Ninh đi chuẩn bị nước ấm và khăn lông.
Lam Vong Cơ cẩn trọng đặt Nguỵ Anh lên giường, vốn muốn ở lại thì bị Ôn Tình đuổi ra ngoài.
Mọi người đứng sốt ruột chờ ở ngoài cửa, vợ chồng Giang Phong Miên và Lam lão tiền bối ở bên ngoài cũng vô cùng hồi hộp không kém.
"Ôn Tình.... sinh mổ.... đừng bắt ta... sinh thường"
Lam y sư bối rối nhìn sang Ôn Tình, nàng gật đầu nhét một viên linh dược vào miệng hắn.
"Thuốc trợ sinh có một chút gây mê, ngươi yên tâm giao cho bọn ta. Ngủ một giấc, sẽ ổn thôi!"
Nguỵ Vô Tiện yếu ớt gật đầu, không lâu sau đó hắn bắt đầu buồn ngủ do thuốc bắt đầu có hiệu lực.
"Chúng ta bắt đầu!"
Một canh giờ sau, có tiếng khóc nức nở vang lên. Đứa trẻ được ra đầu tiên là một nữ tử, kế đó là hài tử. Đứa khóc to nhất đương nhiên là đứa ra đầu tiên chính là Lam Vô Niệm và đứa chỉ o e nho nhỏ một chút rồi nín chính là Lam Vong Tiện.
Lam y sư phụ trách đem hai đứa trẻ cắt cuống rốn, tắm rửa sạch sẽ cùng Ôn Ninh bế đứa trẻ ra ngoài.
"Nguỵ Anh sao rồi?" Lam Vong Cơ lên tiếng hỏi.
"Ôn cô nương ở bên trong khâu lại vết mổ, phải ít nhất mất nửa ngày mọi người mới có thể vào thăm" Lam y sư đáp.
"Vong Cơ, con định đặt tên hai đứa trẻ là gì?"
"Nữ tử Lam Vô Niệm hiệu Tư Niệm, nam tử Lam Vong Tiện hiệu Liên Hoa"
.
Ôn Tình ở lại trong phòng phụ trách khâu lại vết mổ. Cẩn thận quan sát mất nửa ngày mới cho Hàm Quang Quân bước vào thăm người.
Rất lâu sau đó Nguỵ Vô Tiện dần tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh là idol đang ngủ gục bên cạnh. Hắn không kiềm được mà cong khoé môi, dùng đôi môi có chút khô nứt mà chạm vào đôi môi dày kia.
Cảm nhận dư vị lạ trên môi, Lam Vong Cơ thức giấc. Y lên tiếng "Còn đau không?"
"Không đau.... con chúng ta đâu rồi?"
Hắn nhìn xung quanh chỉ có mỗi mình với Lam Trạm thì có chút lo lắng.
"Ngươi còn yếu, đợi khoẻ một chút ta cho ngươi gặp hai đứa nhỏ"
"Được!" Nguỵ Vô Tiện gật đầu, bụng réo lên vài tiếng khiến mặt hắn có chút ngượng ngùng.
"Nằm nghỉ một chút ta đi nấu cháo"
Hắn gật đầu, không dám cử động mạnh vì vết mổ trên bụng sẽ bị tác động đôi chút.
Hệ thống: [Ngươi ổn chứ?]
[Chưa có chết, vẫn còn sống tốt lắm!]
Hệ thống: [Hừm! Nhân dịp mừng ngươi sinh hai đứa trẻ, tặng ngươi tuýp trị sẹo. Khi mà ngươi dùng xong sẽ tự cất vào kho hệ thống]
Hả?
Trên hư không tự dưng rớt xuống một hộp quà, hắn mở ra là tuýp trị sẹo hiệu cà rốt.
Nguỵ Vô Tiện "...."
Hắn trả lời [Cần lưu ý gì không?]
Hệ thống lắc đầu [Không! Ngươi cứ nghỉ ngơi là được, thoa vào mỗi đêm trước khi đi ngủ là được. Đảm bảo một tuần sau nó lành, còn không ngươi dùng bây giờ luôn cũng được]
[Ò!]
Nguỵ Vô Tiện mở thử tuýp kem, có mùi hương vị quýt. Hắn vén áo lên, cho một ít kem vào tay xoa xoa đều lên vết thương.
Không rát như ta nghĩ!
Vùng vết thương sáng lên một chút, sau đó để lại mùi quýt trên y phục. Hắn mặc áo lại, cảm giác có chút khát nước bèn đứng lên đi rót trà một tí để uống.
"Hai thỏ con không biết đâu rồi ta? Chắc là bên Ngu phu nhân đi" hắn lầm bầm, chậm rãi đi ra ngoài tới phòng của đôi vợ chồng Ngu phu nhân mà gõ cửa.
*cốc cốc cốc*
"Vào đi!"
Nguỵ Vô Tiện bước vào, nhìn hai đứa trẻ được ngủ trong nôi mà cong khoé môi.
"Sao lại xuống giường rồi?" Ngu phu nhân nhìn Nguỵ Vô Tiện sắc mặt nhợt nhạt, không nhịn được mà cau mày đi đến mà đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh nôi.
"Con không sao, hai đứa nó.... ai ra trước vậy?" Giọng hắn có chút hơi khàn.
"Là Vô Niệm!" Giang Phong Miên lên tiếng
"À..."
"...."
Nguỵ Vô Tiện đứng lên, tiến lại gần xem hai đứa nhỏ. Có vẻ chúng biết mẫu thân đến nên đều hé mắt ra mà nhìn. Lam Vô Niệm cười một cái, riêng Lam Vong Tiện chỉ chớp mắt.
"Con đã nói Vong Cơ biết là con sang đây chưa?"
"Ách.... con chưa, hai đứa trẻ đã uống sữa chưa mẹ?"
"Vẫn chưa, có vẻ tụi trẻ vẫn chờ con đến" Ngu phu nhân lắc đầu, nàng kêu Phong Miên đi gọi Lam nhị công tử kêu y qua đây.
Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười trêu đùa với hai đứa trẻ, tự dưng Vong Tiện o e nhẹ. Hắn cẩn thận bế đứa trẻ lên, kiểm tra tả và bụng.
"Cục cưng ta đói rồi sao? Đợi cha xíu nhé"
Một lần nữa vén áo ra, hắn đưa tiểu Vong Tiện áp sát vào bên đầu ti bên trái. Y ngửi được mùi sữa, áp mặt vào mà mút mút vài cái khiến Nguỵ Vô Tiện có chút hơi nhột, làm gương mặt hắn khẽ ửng đỏ một tí.
"Giờ ngươi cần nghỉ ngơi, ta ở đây thêm một vài ngày nữa rồi về"
Nàng có chút ngạc nhiên khi mà Nguỵ Vô Tiện có thể chăm con một cách thuần thục như thế?
Di Lăng Lão Tổ giả chết, cái này là lúc xưa có một thời gian ngắn phụ Cố Nguỵ chăm trẻ nên biết.
Tiểu Vong Tiện uống sữa no đủ, thì dứt ra khỏi đầu ti, yên tĩnh nhìn cha nó. Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi, dỗ cho đứa trẻ ợ xong mới đùa với con trai một tí.
Thỉnh thoảng hắn cũng nhìn sang bé gái, thế là một lúc chơi với cả hai đứa luôn. Mà tiểu Vong Tiện và tiểu Vô Niệm rất ngoan, không tranh giành nhau.
Nhìn tiểu Vong Tiện có chút buồn ngủ, hắn phì cười đành bế con trai lên đi lòng vòng ngân nga vài ca khúc, đợi bé ngủ say Nguỵ Vô Tiện mới bế tiểu Vô Niệm lên.
"Sao? Cục cưng của cha đói chưa?"
Tiểu Vô Niệm e e vài tiếng, bé có chút đói. Bé muốn sữa!
Nuôi hai đứa cà rốt này, cho dù mệt thì cũng sẽ vui vẻ thôi. Bằng chứng là gặp chúng xong cả người hắn đầy năng lượng đây.
Cho tiểu công chúa bú vào bên còn lại, có vẻ bụng con bé hơi nhỏ nên uống không nhiều bằng tiểu Vong Tiện. Nên chẳng bao lâu con bé đã no.
Một lần nữa đem Vô Niệm cho ợ, xong lại ru bé ngủ. Hắn mới có thể được nghỉ ngơi đôi chút, nào ngờ đâu vừa xong vô tình liếc trên bàn đồ ăn đã đủ đầy khiến hắn hơi giật mình.
"A...."
"Ngươi.... ngươi vào khi nào?"
Lam Vong Cơ không trả lời, dịu dàng dẫn Nguỵ Vô Tiện đến bàn ăn mà gắp thức ăn cho y.
"Lúc ngươi chăm Vô Niệm, ăn nhiều một chút"
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, ngoan ngoãn ăn thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn vào chén Lam Vong Cơ. Dùng bữa xong hắn có chút buồn ngủ, nhìn y lượn qua lượn lại thu dọn chén dĩa mà không hiểu sao có chút vui vẻ khác thường ở trong lòng.
Có phu quân, có ba đứa trẻ, có đại gia đình vui vẻ như vậy là mãn nguyện rồi.
"Mệt thì về phòng ngủ đi, Vong Cơ con để gọn một chút lát ta dọn giùm cho. Con đưa Nguỵ Anh về nghỉ ngơi, hai đứa trẻ để bọn ta lo được"
"Vâng!"
Lam Vong Cơ thu dọn xong xuôi, bế Nguỵ Vô Tiện đem về Tĩnh Thất bồi y ngủ một giấc.
Chiều đến thì Giang Vãn Ngâm kéo hắn xuống trấn mà hỏi thăm một chút.
"Ngươi.... đỡ chưa?"
"Còn khá đau, mà sao chúng ta phải lén lén lút lút?" Nguỵ Vô Tiện có chút khó hiểu.
"Bởi vì hai tên Lam gia quản quá chặt chứ sao, ta nhiều lần muốn qua với ngươi nếu không phải tên Lam đại không cho thì là tên Lam nhị không cho. Hừ! Tức chết đi được" Giang Vãn Ngâm tức giận mà tu rượu liên tục.
"Ngươi kiếm ta chắc không phải mỗi lí do này đi" Nguỵ Vô Tiện rót trà uống, một đứa say là đủ rồi, hai đứa say thiên hạ đại loạn, mà hắn có thể say sao?. Hơn nữa, vết thương kiêng rượu, khiến hắn nhìn tên trước mặt uống mà đau lòng muốn chết.
"Nguỵ Vô Tiện! Tháng sau sư tỷ cùng kiêm con công đó kết hôn rồi. Ngươi có xuất hiện không?"
Hệ thống [Nhiệm vụ: đi tham gia hôn lễ của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên: Chấp nhận hoặc từ chối]
"Có! Lời hứa của chúng ta là cho một sư tỷ một hôn lễ hoành tráng nhất. Đừng nói với ta là ngươi đã quên"
"Hừ.... ngươi định xuất hiện kiểu gì? Đường đường chính chính sao? Ngươi đừng quên giờ người tìm kiếm ngươi nhiều hơn kiến" Giang Vãn Ngâm bất mãn, không rõ tại sao hắn có cảm giác có chuyện gì đó mơ hồ sắp xảy ra.
Cảm giác đó hoàn toàn đúng, vì lúc đó Nguỵ Vô Tiện chỉ cần trải qua thêm vài sự kiện nữa là chính thức rời trần thế mãi mãi. Đến mười ba năm sau, hắn mới trở lại. Thậm chí hắn suýt không còn đường để mà quay về.
Người giao tiếp được với hắn duy nhất chỉ có ba đứa trẻ: Tư Truy, Tư Niệm, Vong Tiện.
_1801_
Số chữ từ 2k rút lại còn 1k mấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất