Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa
Chương 28: Tôi thực sự rất trâu, có thể nhịn
Trước kia Triệu Dã Tức cũng đã nghe Lục Hoang Chi nói, khi Alpha đánh dấu một Omega thì sẽ xem Omega đó trở thành bạn đời của mình, tâm lý và sinh lý đều xuất hiện một loạt phản ứng. Anh vẫn cảm thấy chẳng nhằm nhò gì, dù sao chỉ là đánh dấu tạm thời mà thôi, Alpha cố kìm chế bản năng một chút, đợi tác dụng của đánh dấu tạm thời trôi qua thì sẽ không sao cả.
Thế nhưng anh không nghĩ đến, pheromone Omega lại khiến Đào Kiều Sanh nảy sinh ý niệm trong đầu, vấn đề này rất nghiêm trọng. Khó trách mỗi lần Lục Hoang Chi đánh dấu anh lập tức trở nên không giống bình thường, lần đầu tiên còn cứng lên nữa chứ đm.
Lục Hoang Chi và Đào Kiều Sanh đều là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, có tự chủ của riêng mình, miễn cưỡng có thể kìm chế bản năng với Omega, nếu đổi thành học sinh cấp ba mười mấy tuổi, ví như Trình Hoài Hưng, thế không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Đào Kiều Sanh còn chưa oán giận xong, có mùi vị như một cô gái thất tình sau khi yêu từ cái nhìn đầu tiên một người xa lạ. Triệu Dã Tức nghe đến mơ hồ, đáp: "Không có gì đâu, sau khi thực nghiệm kết thúc, cậu lập tức sẽ không gặp lại cậu ta nữa, cũng sẽ không phải làm 1."
Đào Kiều Sanh yên tĩnh vài giây, trả lời: "Cũng đúng ha." Giọng điệu của hắn không biết là vui mừng hay tiếc nuối. "Bé con này, cậu nói xem năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi, có phải người ở Tuệ Thành hay không, công việc là gì... Còn nữa còn nữa, sau này cậu ấy muốn bao nhiêu đứa con vậy?"
Khóe miệng Triệu Dã Tức giật giật, "Nói với tớ cậu không phải nghiêm túc."
Đào Kiều Sanh nghiêm túc nói: "Tớ không phải nghiêm túc."
Triệu Dã Tức: "..."
Triệu Dã Tức bị bắt phải nấu cháo điện thoại với Đào Kiều Sanh. Anh cầm điện thoại suốt dọc đường, tuy rằng trên tay mang bao tay, nhưng vẫn bị lạnh quá chừng. Ở trong nhà là cuộc sống thiên đường, còn bên ngoài thì lạnh như chó.
Lúc Triệu Dã Tức về đến nhà, Lục Hoang Chi đã về rồi. Phòng khách tầng một mở đèn, trên bàn trà đặt ba hôm que nướng to. Lục Hoang Chi thay đồng phục, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, tay áo xắn lên, đang ngồi nghe điện thoại. Nhìn lại chính mình, bó y hệt một cái bánh chưng, cho dù trong nhà có máy sưởi rồi nhưng hơi lạnh trên người vẫn chưa rút đi nhanh như thế.
Lục Hoang Chi thấy anh đi vào, nói vào trong điện thoại: "Không có chuyện gì, anh ấy đã về rồi."
Triệu Dã Tức chắp tay sau lưng, hỏi cậu: "Cậu đang nói chuyện với ai đó?"
"Bộ Thuần Trai." Lục Hoang Chi cúp điện thoại, "Tôi gọi điện cho anh không được nên hỏi anh ta có biết anh..."
Triệu Dã Tức đi đến trước mặt Lục Hoang Chi, bất ngờ giơ hai tay lên, ở nhanh chóng chạm lên mặt Lục Hoang Chi. "Lạnh quá à, không được đi."
Tim Lục Hoang Chi đột nhiên nảy lên, tay cầm điện thoại ngừng lại giữa không trung.
Triệu Dã Tức thấy cậu không có phản ứng bèn nói: "Không nói dối đâu, thật sự bị đóng băng luôn á."Anh dùng hai tay dán lên trên mặt mình, "Má nó lạnh lạnh lạnh lạnh..."
Lục Hoang Chi đứng hình hồi lâu mới trở lại bình thường, ánh mắt dừng lại trên đôi tay bị lạnh đến đỏ bừng của Triệu Dã Tức. Cậu rót cho Triệu Dã Tức một ly nước ấm, hỏi anh: "Sao tay anh lại lạnh như vậy?"
Triệu Dã Tức ôm ly nước, thở phào thoải mái, nói: "Nghe điện thoại ở bên ngoài. Chi Chi Đào Đào đâu? Tôi muốn uống."
"Chi Chi Đào Đào tạm thời chưa có ở Đàm Thành." Lục Hoang Chi nói, "Tôi mua cho anh trà sữa khác."
Triệu Dã Tức hơi thất vọng, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Anh cũng lớn như vậy rồi, lại không phải con gái, uống trà sữa không muốn uống thì có gì to tát đâu, còn chưa đáng để anh thất vọng. "Cũng đúng. Tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu."
Lục Hoang Chi nhìn anh, cười cười: "Rõ ràng học trưởng chỉ muốn uống Chi Chi Đào Đào đúng không."
Triệu Dã Tức cầm lấy một xâu sụn gà xắt nhỏ, "Không có đâu, uống cái gì cũng là uống, giống nhau cả mà."
"Cực kỳ không giống. Như tôi cũng chỉ uống Chi Chi Đào Đào, trà sữa khác hoàn toàn không uống."
"Dù sao cũng không mua được, cậu muốn uống cũng không có."
Lục Hoang Chi tự nhiên nói: "Không phải hôm nay tôi uống rồi à."
Nghĩ đến chuyện đánh dấu tạm thời nói với Đào Kiều Sanh khi nãy, Triệu Dã Tức chậm rãi nói: "Lục Hoang Chi này, tôi hỏi cậu một chuyện."
Lục Hoang Chi khui chai bia ra, "Hửm?"
Hai người song song ngồi trên thảm, Triệu Dã Tức liếc qua là có thể thấy khuyên tai màu bạc trên lỗ tai Lục Hoang Chi. "Lúc cậu đánh dấu tôi, cảm giác thật sự là gì?"
Lục Hoang Chi dừng một chút, nói: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này."
Máy sưởi làm rất tốt, cơ thể Triệu Dã Tức không chỉ ấm áp trở lại, còn hơi nóng lên. "Tò mò không được à."
"Được chứ, sao lại không được." Lục Hoang Chi nói, "Cảm giác của tôi không phải anh biết hết rồi sao. Tôi đã nói cho anh rồi, anh cũng từng xem báo cáo tôi viết cho Hùng Sơ Mạt."
Triệu Dã Tức suy nghĩ, hình như là có chuyện này.
Lục Hoang Chi ngửa đầu uống một hớp bia. Khi cậu uống bia thì hầu kết chuyển động lên xuống, lông mi rũ xuống, có lẽ do làm học sinh cấp ba một thời gian, đẹp trai lại còn trẻ tuổi.
Triệu Dã Tức hỏi: "Nhưng cậu trâu như vậy, bản năng mà pheromone mang lại cho cậu, nhất định cậu có thể chịu được... phải không?"
Lục Hoang Chi cười nhẹ một tiếng: "Tôi trâu khi nào, có phải anh xem trọng tôi quá rồi rồi."
"Mọe, vậy trước khi đánh dấu tạm thời mất hiệu lực, tôi phải cách xa cậu ra một chút."
"Thứ như bản năng này, không phải nói nhịn là có thể nhịn." Lục Hoang Chi nói, "Giống như anh, sau khi bị đánh dấu sẽ trở nên dính người ngoan ngoãn..."
Triệu Dã Tức phản bác theo bản năng: "Tôi không có."
"Chỉ cho anh không nhận ra được." Lục Hoang Chi chống cằm nhìn anh, "Anh xem, có phải bây giờ anh dựa hơi gần tôi không?"
Triệu Dã Tức cúi đầu nhìn. Quả thật, vai của anh sắp chạm đến cánh tay Lục Hoang Chi luôn rồi, hương bưởi nho cực nhạt trên người Lục Hoang Chi mà anh cũng có thể ngửi thấy.
Tiêu thật rồi, anh nhớ rõ là khoảng cách giữa hai người khi nãy còn có thể chứa thêm một Bộ Thuần Trai, không biết khi nào đã cách gần đến vậy.
Triệu Dã Tức lại cảm nhận được sự sợ hãi khi bị pheromone chi phối, khá là lúng túng, mẹ nó anh chính là trai thẳng. "Nếu không, chúng ta vẫn nên ở riêng đi."
Lục Hoang Chi im lặng một hồi, trả lời: "Không cần. Anh ở trên lầu, tôi ở dưới lầu, về lý thuyết chúng ta ở xa hơn khi ở nhà trọ nhân viên. Hơn nữa tôi thật sự rất trâu, có thể nhịn."
Triệu Dã Tức trào phúng: "Cậu đừng khiêm tốn vậy chứ, bạn học Lục."
"Không phải anh nói trước sao." Lục Hoang Chi đút xiên thịt ba chỉ vào miệng, "Ăn nhanh lên, ăn xong còn phải mở họp."
Tổ công tác ba người【 Hoang dã chi tức 】 cần trực tiếp báo cáo với Quan Thừa Tể. Thời gian vừa đến, bốn khuôn mặt đúng giờ xuất hiện trên màn hình. Nhìn quang cảnh phía sau Quan Thừa Tế, có lẽ là ở nhà.
Triệu Dã Tức tập trung đưa ra ví dụ rằng Alpha vị thành niên cố ý lợi dụng ưu thế pheromone mưu đồ tiến hành chèn ép Omega. "Giáo sư, em cho rằng đối với loại người này mà nói, hạn chế mà nội quy trường học tạo ra là rất có hạn."
Quan Thừa Tế trầm giọng nói: "Thầy biết rồi, thầy sẽ đẩy mạnh chuyện này."
Bốn người đang mở một cuộc họp nhỏ, một giọng nói quen thuộc từ bên Quan Thừa Tế truyền đến: "Tôi đói bụng."
Quan Thừa Tế lập tức nói: "Hôm nay tới đây thôi, tan họp." Nói xong, màn hình của y lập tức đen thui, để lại Triệu Dã Tức và Bộ Thuần Trai hai mặt nhìn nhau.
Lục Hoang Chi bình tĩnh khép lại máy tính, "Tôi trở về phòng tắm rửa."
Triệu Dã Tức rời khỏi màn hình, run giọng nói: "Vừa nãy... cậu có nghe thấy không?"
"Nghe thấy." Lục Hoang Chi không để bụng, "Có chuyện gì lớn đâu."
Ngàn vạn từ trong miệng Triệu Dã Tức nhưng anh chỉ thốt ra được hai chữ "Má nó".
Trước khi về phòng, Lục Hoang Chi đột nhiên hỏi: "Nếu hôm nay anh không được tôi đánh dấu, trong cơ thể không có pheromone của tôi, thì còn có thể tung ra năng lực đóng băng tôi nữa không?"
Triệu Dã Tức vẫn chưa trở lại từ khiếp sợ cùng cực, "Hả?"
"Thôi," nhìn vẻ mặt Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi liền biết hỏi không được, "Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Thế nhưng anh không nghĩ đến, pheromone Omega lại khiến Đào Kiều Sanh nảy sinh ý niệm trong đầu, vấn đề này rất nghiêm trọng. Khó trách mỗi lần Lục Hoang Chi đánh dấu anh lập tức trở nên không giống bình thường, lần đầu tiên còn cứng lên nữa chứ đm.
Lục Hoang Chi và Đào Kiều Sanh đều là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, có tự chủ của riêng mình, miễn cưỡng có thể kìm chế bản năng với Omega, nếu đổi thành học sinh cấp ba mười mấy tuổi, ví như Trình Hoài Hưng, thế không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Đào Kiều Sanh còn chưa oán giận xong, có mùi vị như một cô gái thất tình sau khi yêu từ cái nhìn đầu tiên một người xa lạ. Triệu Dã Tức nghe đến mơ hồ, đáp: "Không có gì đâu, sau khi thực nghiệm kết thúc, cậu lập tức sẽ không gặp lại cậu ta nữa, cũng sẽ không phải làm 1."
Đào Kiều Sanh yên tĩnh vài giây, trả lời: "Cũng đúng ha." Giọng điệu của hắn không biết là vui mừng hay tiếc nuối. "Bé con này, cậu nói xem năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi, có phải người ở Tuệ Thành hay không, công việc là gì... Còn nữa còn nữa, sau này cậu ấy muốn bao nhiêu đứa con vậy?"
Khóe miệng Triệu Dã Tức giật giật, "Nói với tớ cậu không phải nghiêm túc."
Đào Kiều Sanh nghiêm túc nói: "Tớ không phải nghiêm túc."
Triệu Dã Tức: "..."
Triệu Dã Tức bị bắt phải nấu cháo điện thoại với Đào Kiều Sanh. Anh cầm điện thoại suốt dọc đường, tuy rằng trên tay mang bao tay, nhưng vẫn bị lạnh quá chừng. Ở trong nhà là cuộc sống thiên đường, còn bên ngoài thì lạnh như chó.
Lúc Triệu Dã Tức về đến nhà, Lục Hoang Chi đã về rồi. Phòng khách tầng một mở đèn, trên bàn trà đặt ba hôm que nướng to. Lục Hoang Chi thay đồng phục, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, tay áo xắn lên, đang ngồi nghe điện thoại. Nhìn lại chính mình, bó y hệt một cái bánh chưng, cho dù trong nhà có máy sưởi rồi nhưng hơi lạnh trên người vẫn chưa rút đi nhanh như thế.
Lục Hoang Chi thấy anh đi vào, nói vào trong điện thoại: "Không có chuyện gì, anh ấy đã về rồi."
Triệu Dã Tức chắp tay sau lưng, hỏi cậu: "Cậu đang nói chuyện với ai đó?"
"Bộ Thuần Trai." Lục Hoang Chi cúp điện thoại, "Tôi gọi điện cho anh không được nên hỏi anh ta có biết anh..."
Triệu Dã Tức đi đến trước mặt Lục Hoang Chi, bất ngờ giơ hai tay lên, ở nhanh chóng chạm lên mặt Lục Hoang Chi. "Lạnh quá à, không được đi."
Tim Lục Hoang Chi đột nhiên nảy lên, tay cầm điện thoại ngừng lại giữa không trung.
Triệu Dã Tức thấy cậu không có phản ứng bèn nói: "Không nói dối đâu, thật sự bị đóng băng luôn á."Anh dùng hai tay dán lên trên mặt mình, "Má nó lạnh lạnh lạnh lạnh..."
Lục Hoang Chi đứng hình hồi lâu mới trở lại bình thường, ánh mắt dừng lại trên đôi tay bị lạnh đến đỏ bừng của Triệu Dã Tức. Cậu rót cho Triệu Dã Tức một ly nước ấm, hỏi anh: "Sao tay anh lại lạnh như vậy?"
Triệu Dã Tức ôm ly nước, thở phào thoải mái, nói: "Nghe điện thoại ở bên ngoài. Chi Chi Đào Đào đâu? Tôi muốn uống."
"Chi Chi Đào Đào tạm thời chưa có ở Đàm Thành." Lục Hoang Chi nói, "Tôi mua cho anh trà sữa khác."
Triệu Dã Tức hơi thất vọng, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Anh cũng lớn như vậy rồi, lại không phải con gái, uống trà sữa không muốn uống thì có gì to tát đâu, còn chưa đáng để anh thất vọng. "Cũng đúng. Tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu."
Lục Hoang Chi nhìn anh, cười cười: "Rõ ràng học trưởng chỉ muốn uống Chi Chi Đào Đào đúng không."
Triệu Dã Tức cầm lấy một xâu sụn gà xắt nhỏ, "Không có đâu, uống cái gì cũng là uống, giống nhau cả mà."
"Cực kỳ không giống. Như tôi cũng chỉ uống Chi Chi Đào Đào, trà sữa khác hoàn toàn không uống."
"Dù sao cũng không mua được, cậu muốn uống cũng không có."
Lục Hoang Chi tự nhiên nói: "Không phải hôm nay tôi uống rồi à."
Nghĩ đến chuyện đánh dấu tạm thời nói với Đào Kiều Sanh khi nãy, Triệu Dã Tức chậm rãi nói: "Lục Hoang Chi này, tôi hỏi cậu một chuyện."
Lục Hoang Chi khui chai bia ra, "Hửm?"
Hai người song song ngồi trên thảm, Triệu Dã Tức liếc qua là có thể thấy khuyên tai màu bạc trên lỗ tai Lục Hoang Chi. "Lúc cậu đánh dấu tôi, cảm giác thật sự là gì?"
Lục Hoang Chi dừng một chút, nói: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này."
Máy sưởi làm rất tốt, cơ thể Triệu Dã Tức không chỉ ấm áp trở lại, còn hơi nóng lên. "Tò mò không được à."
"Được chứ, sao lại không được." Lục Hoang Chi nói, "Cảm giác của tôi không phải anh biết hết rồi sao. Tôi đã nói cho anh rồi, anh cũng từng xem báo cáo tôi viết cho Hùng Sơ Mạt."
Triệu Dã Tức suy nghĩ, hình như là có chuyện này.
Lục Hoang Chi ngửa đầu uống một hớp bia. Khi cậu uống bia thì hầu kết chuyển động lên xuống, lông mi rũ xuống, có lẽ do làm học sinh cấp ba một thời gian, đẹp trai lại còn trẻ tuổi.
Triệu Dã Tức hỏi: "Nhưng cậu trâu như vậy, bản năng mà pheromone mang lại cho cậu, nhất định cậu có thể chịu được... phải không?"
Lục Hoang Chi cười nhẹ một tiếng: "Tôi trâu khi nào, có phải anh xem trọng tôi quá rồi rồi."
"Mọe, vậy trước khi đánh dấu tạm thời mất hiệu lực, tôi phải cách xa cậu ra một chút."
"Thứ như bản năng này, không phải nói nhịn là có thể nhịn." Lục Hoang Chi nói, "Giống như anh, sau khi bị đánh dấu sẽ trở nên dính người ngoan ngoãn..."
Triệu Dã Tức phản bác theo bản năng: "Tôi không có."
"Chỉ cho anh không nhận ra được." Lục Hoang Chi chống cằm nhìn anh, "Anh xem, có phải bây giờ anh dựa hơi gần tôi không?"
Triệu Dã Tức cúi đầu nhìn. Quả thật, vai của anh sắp chạm đến cánh tay Lục Hoang Chi luôn rồi, hương bưởi nho cực nhạt trên người Lục Hoang Chi mà anh cũng có thể ngửi thấy.
Tiêu thật rồi, anh nhớ rõ là khoảng cách giữa hai người khi nãy còn có thể chứa thêm một Bộ Thuần Trai, không biết khi nào đã cách gần đến vậy.
Triệu Dã Tức lại cảm nhận được sự sợ hãi khi bị pheromone chi phối, khá là lúng túng, mẹ nó anh chính là trai thẳng. "Nếu không, chúng ta vẫn nên ở riêng đi."
Lục Hoang Chi im lặng một hồi, trả lời: "Không cần. Anh ở trên lầu, tôi ở dưới lầu, về lý thuyết chúng ta ở xa hơn khi ở nhà trọ nhân viên. Hơn nữa tôi thật sự rất trâu, có thể nhịn."
Triệu Dã Tức trào phúng: "Cậu đừng khiêm tốn vậy chứ, bạn học Lục."
"Không phải anh nói trước sao." Lục Hoang Chi đút xiên thịt ba chỉ vào miệng, "Ăn nhanh lên, ăn xong còn phải mở họp."
Tổ công tác ba người【 Hoang dã chi tức 】 cần trực tiếp báo cáo với Quan Thừa Tể. Thời gian vừa đến, bốn khuôn mặt đúng giờ xuất hiện trên màn hình. Nhìn quang cảnh phía sau Quan Thừa Tế, có lẽ là ở nhà.
Triệu Dã Tức tập trung đưa ra ví dụ rằng Alpha vị thành niên cố ý lợi dụng ưu thế pheromone mưu đồ tiến hành chèn ép Omega. "Giáo sư, em cho rằng đối với loại người này mà nói, hạn chế mà nội quy trường học tạo ra là rất có hạn."
Quan Thừa Tế trầm giọng nói: "Thầy biết rồi, thầy sẽ đẩy mạnh chuyện này."
Bốn người đang mở một cuộc họp nhỏ, một giọng nói quen thuộc từ bên Quan Thừa Tế truyền đến: "Tôi đói bụng."
Quan Thừa Tế lập tức nói: "Hôm nay tới đây thôi, tan họp." Nói xong, màn hình của y lập tức đen thui, để lại Triệu Dã Tức và Bộ Thuần Trai hai mặt nhìn nhau.
Lục Hoang Chi bình tĩnh khép lại máy tính, "Tôi trở về phòng tắm rửa."
Triệu Dã Tức rời khỏi màn hình, run giọng nói: "Vừa nãy... cậu có nghe thấy không?"
"Nghe thấy." Lục Hoang Chi không để bụng, "Có chuyện gì lớn đâu."
Ngàn vạn từ trong miệng Triệu Dã Tức nhưng anh chỉ thốt ra được hai chữ "Má nó".
Trước khi về phòng, Lục Hoang Chi đột nhiên hỏi: "Nếu hôm nay anh không được tôi đánh dấu, trong cơ thể không có pheromone của tôi, thì còn có thể tung ra năng lực đóng băng tôi nữa không?"
Triệu Dã Tức vẫn chưa trở lại từ khiếp sợ cùng cực, "Hả?"
"Thôi," nhìn vẻ mặt Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi liền biết hỏi không được, "Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất