Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 62: Cầu thang vô tận 03 + 04

Trước
~ MÔ HÌNH HÌNH HỌC CỦA GIANG BÌNH SÁCH ~

Sở dĩ dải Mobius biến thành con đường vô tận vì sau khi tờ giấy bị uốn cong, đầu đuôi nối liền, chỉ cần tách điểm liên kết đó ra, tờ giấy sẽ trở lại bình thường, cầu thang Penrose cũng vậy.

Lúc này, bảy người đều đang đứng trên cầu thang được đánh dấu "4". Sau khi Tinh Văn đồng ý, Chương Tiểu Niên dứt khoát cào đứt điểm nối giữa cầu thang tầng "1" và "4".

Chiếc máy xúc màu vàng cam đào xuống một xẻng, một tiếng "choang" giòn tan vang lên bên tai mọi người, thể như có mảnh gỗ bị chặt đứt. Ngay sau đó, âm thanh "rầm rầm" vang lên, cầu thang dưới chân họ bắt đầu xoay tròn!

Việt Tinh Văn lập tức nhắc nhở: "Mọi người đứng vững!"

Cầu thang rung lắc khiến mọi người ngã trái ngã phải, vội vã vịn vào lan can bên tay trái. Cả đoạn cầu thang đưa theo bọn họ xoay 180 độ ngược chiều kim đồng hồ, sau đó mới ổn định trở lại.

Mọi người khó hiểu nhìn nhau.

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Lâu đài Hogwarts trong Harry Potter hay gì?"

Tần Lộ sững sờ nói: "Cái cầu thang này còn chuyển động được nữa, xem ra là có cơ quan ẩn nào đó nhỉ?"

Một đoạn cầu thang lại xuất hiện trước mặt họ, nối liền với đoạn cầu thang được đánh dấu "4" mà họ đang đứng, cầu thang trước mặt không có ký hiệu "1". Nói cách khác, ban đầu bốn đoạn cầu thang 1 2 3 4 nối liền đầu đuôi, tuần hoàn vô hạn, vì điểm kết nối đã bị chặt đứt, không gian bị bóp méo trở lại bình thường, nối liền với 4 không còn là 1 nữa, mà là một nấc thang hoàn toàn mới.

Việt Tinh Văn ngước đầu nhìn lên, vẫn có thể trông thấy mái kính thủy tinh quen thuộc. Khung ảnh xung quanh như không hề thay đổi, những nấc thang này cũng giống hệt như vừa nãy.

Thật ra, ngay khi cầu thang xoay tròn, họ đã đi theo nó đến một không gian khác.

Giang Bình Sách chau mày nói: "Tiểu Niên, đo khoảng cách."

Chương Tiểu Niên nhanh nhẹn lấy máy định tầm laser, đo khoảng cách từ cầu thang hiện tại đến nóc nhà, sau đó cậu kinh ngạc thốt lên: "Khoảng cách thay đổi rồi, 27,5 mét!"

Lúc nãy, họ cách mái nhà 30 mét.

Leo từ tầng 1 lên tầng 2, tầng 3, tầng 4, lại nối liền với tầng 1, dù mọi người có đứng ở đâu, khoảng cách từ đó đến trần nhà vẫn là 30 mét. Điều này chứng minh, thoạt trông họ vẫn không ngừng leo lên, nhưng trên thực tế họ đang không ngừng lòng vòng trên một mặt phẳng kỳ quái.

Đây chính là điểm kỳ lạ của cầu thang Penrose – Không gian mắt người nhìn thấy, không đồng nhất với vị trí của họ.

Lúc này họ đang cách trần nhà 27,5 mét, hiển nhiên, họ đã tiến lên 2,5 mét!

Giang Bình Sách nói: "Xem ra, cuối cùng chúng ta cũng rời khỏi tầng một."

Chương Tiểu Niên phấn khởi nói: "Không gian mỗi tầng đều cao 2,5 mét, vừa nãy chúng ta đo được cách mái nhà 30 mét, giả dụ lúc đó chúng ta đang ở tầng 1; hiện giờ còn cách 27,5 mét, đây chính là tầng 2 thật sự nè!"

Giang Bình Sách nhắm mắt, nhanh chóng vẽ một mô hình hình học không gian trong đầu.

Sau khi xếp xong mạch suy nghĩ, hắn mới nói với Việt Tinh Văn: "Chúng ta có thể hiểu tòa nhà này như một tòa tháp. Tòa tháp này cao tổng 30 mét, mỗi tầng 2,5 mét, tổng cộng có 12 tầng. Mỗi một tầng tháp đều là một không gian độc lập, mà trong không gian đó là cầu thang tuần hoàn bốn tầng nối nhau. Các tầng tháp được nối liền với nhau bằng một cơ quan ẩn."

Kha Thiếu Bân vừa nghe vừa vẽ lại mô hình lên máy tính, chẳng mấy cậu cậu đã hoàn thành một kết cấu 12 tầng tháp, mỗi tầng lại được tạo thành từ bốn đoạn cầu thang. Kha Thiếu Bân xoay màn hình laptop qua, hỏi Giang Bình Sách: "Có đúng là vậy không?"

Giang Bình Sách gật đầu: "Gần như vậy."

Chương Tiểu Niên ngắm nghía mô hình, hưng phấn nói: "Làm vậy nhìn vào đã thấy rất rõ ràng, không gian trong mỗi tầng tháp được thiết kế riêng, hiện giờ chúng ta đã đi từ tầng một lên tầng hai, cơ quan giữa hai tầng tháp này chính là điểm nối giữa cầu thang số 1 và cầu thang số 4 vừa rồi." Cậu phục sát đất nhìn Giang Bình Sách: "Đàn anh, anh cũng biết thiết kế kiến trúc ạ?"

Giang Bình Sách bình thản nói: "Suy luận bằng hình học không gian, nguyên lý cũng giống nhau."

Mọi người cùng ghé vào quan sát, có hình minh họa, mọi người bỗng cảm thấy mê cung 3D trước mắt trở nên trực quan hơn nhiều. Cầu thang vô tận mà vừa rồi họ không thể thoát ra, thật ra là "không gian tầng một trong mười hai tầng tháp", sau khi Chương Tiểu Niên điều khiển máy xúc cắt đứt điểm nối cầu thang 1, 4, khởi động cơ quan, cầu thang xoay tròn, nối liền không gian tầng một và tầng hai.

Vậy thì, cơ quan nối liền tầng hai và tầng ba ở đâu?

Việt Tinh Văn chăm chú suy nghĩ, đoạn nói: "Thế này đi, anh Trác Phong cũng đánh dấu theo kết cấu dạng tháp, hiện giờ đang là tầng 2, anh đánh dấu 2-1, 2-2, 2-3, 2-4; đến khi lên tầng 3 thì viết 3-1, 3-2... Làm vậy sau này sẽ không lẫn lộn."

Chiếc cầu thang nào cũng giống y xì đúc, không đánh dấu sẽ rất khó phân biệt. Cách thức đánh dấu Việt Tinh Văn đề ra đúng là rất trực quan, mọi người nhìn vào sẽ biết mình đang ở tầng tháp thứ mấy.

Việt Tinh Văn nói: "Đàn anh đổi chỗ cho em đi, anh đi trước cho tiện đánh dấu."

Trác Phong gật đầu, triệu hồi dòng điện vàng kim, đánh số [2-1] lên nấc thang phía trước.

Mọi người tiếp tục leo lên, cầu thang ở đây cũng giống như lúc nãy, vẫn là một đoạn cầu thang gồm 13 bậc, nghiêng một góc 45 độ, chiều cao thẳng 2,5 mét, vuông góc 90 độ với đoạn cầu thang nối liền sau đó.

Sau khi leo hết 2-1, 2-2, 2-3, quả nhiên họ quay lại chiếc cầu thang được đánh dấu "4" lúc này.

Lại là cầu thang Penrose!

Trác Phong lại đốt số "1-4" "2-4" lên cầu thang số "4".

Giang Bình Sách nói: "Xem ra đoạn cầu thang thứ 4 là điểm kết nối giữa không gian tầng một và tầng hai, để chứng minh kết luận này, Tiểu Niên lại cắt đứt thử xem."

Chương Tiểu Niên gật đầu, đào điểm liên kết giữa 2-4 và 2-1 lên. Âm thanh rầm rầm quen thuộc vang lên, cầu thang họ đang đứng xoay ngược 180 độ một lần nữa, sau đó, số "1" quen mắt xuất hiện trước mặt họ!

Việt Tinh Văn nói: "Xoay ngược chiều kim đồng hồ 180 độ, sau đó lại xoay 180 độ, chúng ta quay lại chỗ cũ rồi sao?"

Chương Tiểu Niên thử do bằng máy định tầm, hưng phấn nói: "Cách đỉnh 30 mét, đúng là chúng ta quay lại tầng một rồi!"

Xem ra, suy luận của Giang Bình Sách hoàn toàn chính xác.

Việt Tinh Văn cười, vỗ vai Giang Bình Sách: "Kết cấu dạng tháp, mỗi tầng được thiết kế riêng, cậu nghĩ ra được cũng giỏi đó."

Giang Bình Sách rất giỏi hình học không gian, Việt Tinh Văn vẫn biết chuyện này, sức tưởng tượng về không gian của hắn vượt trội hơn người bình thường, cho dù hắn không học kiến trúc, vẫn có thể suy luận dựa trên số liệu, xây dựng mô hình hình học, phân tích thiết kế cốt lõi của mê cung, Việt Tinh Văn vô cùng khâm phục, không nhịn được nói với Giang Bình Sách: "Từ giờ cậu dẫn mọi người nha, tôi đi theo cậu."

Khóe môi Giang Bình Sách giương lên: "Ừ."

Hắn nhìn sang Trác Phong, nói: "Nhờ đàn anh đánh dấu lại cầu thang tầng một."

Trác Phong sửa những số đã viết ban đầu 2, 3, 4 thành 1-2, 1-3, 1-4, đại diện cho không gian tầng một. Trong đó, 1-4 và 2-4 là cùng một đoạn cầu thang, cũng là cơ quan liên kết.

Giang Bình Sách nói: "Mở cơ quan lên tầng hai."

Chương Tiểu Niên cắt đứt điểm liên kết, quay lại không gian tầng hai vừa rồi.

Mọi người bước lên vài bước, Giang Bình Sách nói: "Cắt đứt 2-2 và 2-3."

Chương Tiểu Niên thao tác nhanh nhẹn, sau khi cắt đứt 2-2 và 2-3, cầu thang 2-2 mà họ đang đứng cũng bắt đầu xoay tròn, lần này, nó quay một góc 90 độ theo chiều kim đồng hồ, rồi nối liền với cầu thang tiếp theo, mọi người lại trông thấy số "1-2" quen thuộc.

Lâm Mạn La sững sờ, "Chúng ta lại quay lại tầng một?"

Giang Bình Sách nói: "Cắt đứt 1-4 và 1-1, lên tầng 2, sau đó cắt 2-3 và 2-4."

Chương Tiểu Niên điều khiển máy xúc theo lời Giang Bình Sách, mọi người quay lại tầng hai, Chương Tiểu Niên đào điểm nối liền giữa 2-3 và 2-4, sau khi cầu thang 2-3 chuyển động, những bậc thang mới không có ký hiệu xuất hiện trước mặt họ.

Lần này không cần Giang Bình Sách nhắc nhở, Chương Tiểu Niên tự giác lấy máy định tầm laser, thử đo khoảng cách từ vị trí của họ đến mái kính trên đỉnh tòa nhà, sau đó cậu kích động nói: "Khoảng cách đến đỉnh là 25 mét, chúng ta đến tầng tháp thứ ba rồi!"

Mọi người quay sang nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ mừng rỡ.

Giang Bình Sách bình tĩnh tổng kết: "Mỗi tầng đều được tạo thành từ cầu thang Penrose gồm bốn đoạn nối liền, điểm nối liền giữa những đoạn cầu thang chính là cơ quan ẩn, có hai điểm kết nối trong số đó dẫn lên tầng trên, hai điểm dẫn xuống dưới. Nếu những không gian sắp tới cũng theo quy luật này, mỗi khi chúng ta đến một tầng mới, loại trừ cầu thang chúng ta đang đứng, chỉ cần chọn 2 trong 3 điểm còn lại, chọn đúng sẽ lên tầng, chọn sai sẽ xuống dưới đi lại, như vậy, mê cung này sẽ trở nên rất đơn giản."

Kha Thiếu Bân không nhịn được chọc hắn: "Người khác vào đây có khi xỉu luôn, vậy mà cậu lại kêu rất đơn giản."

Giang Bình Sách: "..."

Việt Tinh Văn cười nói: "Rất đơn giản với Bình Sách của chúng ta thôi, cậu ấy đã dựng cả mô hình hình học trong đầu rồi."

Vẻ mặt Giang Bình Sách lạnh nhạt: "Đi tiếp đi. Tôi cảm thấy mê cung do kiến trúc sư Triệu này làm ra, hẳn là không tuân theo một quy tắc duy nhất, lặp lại 12 lần liên tiếp đâu."

Chương Tiểu Niên tán thành: "Em cũng nghĩ vậy, hiện giờ chúng ta mới đi đến tầng ba, đã dùng hết 10 phút. Nếu mấy tầng sau vẫn theo quy luật này thì không tới nửa tiếng đã ra ngoài được rồi."



Việt Tinh Văn nói: "Tranh thủ thời gian, tiếp tục đi lên."

Mọi người tiếp tục tiến lên, Chương Tiểu Niên đào điểm nối liền giữa 3-2 và 3-3, sau khi cầu thang chuyển động, một đoạn cầu thang mới xuất hiện trước mắt, cậu bước lên đó rồi đo lại, 22,5 mét, Chương Tiểu Niên nói: "Tầng bốn!"

Giang Bình Sách nói: "Tiếp tục."

Suy luận theo khoảng cách, tòa nhà cao 30 mét với mỗi tầng cao 2,5 mét, cả tòa nhà có tổng cộng 12 tầng. Trước mắt họ mới đi tới tầng 4, 4 tầng vừa rồi có quy luật giống nhau, nhưng không đến mức cả 12 tầng quy luật đều giống nhau chứ?

Trác Phong đánh dấu số [4-1] lên bậc thang trước mặt.

Mọi người tiếp tục tiến lên, vừa đi vài bước, âm thanh "rầm rầm" kỳ lạ truyền tới, đoạn giữa cầu thang nơi họ đang đứng bỗng nứt ra!

Giang Bình Sách và Chương Tiểu Niên đi đầu hàng để đo khoảng cách, Trác Phong phải đánh dấu nên đi cùng họ, Việt Tinh Văn, Kha Thiếu Bân, Tần Lộ và Lâm Mạn La thì đi phía sau. Hai nhóm bám sát nhau, khoảng cách giữa họ không quá một bậc thang.

Song, cầu thang đột ngột đứt ra ngay dưới chân bọn họ!

Việt Tinh Văn suýt chút nữa bước hụt, Giang Bình Sách nghe tiếng liền quay phắt lại như phản xạ có điều kiện, sau đó tóm chặt lấy cánh tay Việt Tinh Văn: "Cẩn thận!"

Bậc thang nứt ra khiến bốn người Việt Tinh Văn hụt chân, tức thì sụt xuống!

Trác Phong hô lớn: "Mạn La!"

Lâm Mạn La phản ứng lại rất nhanh, cô vươn tay phải, dây leo xanh biếc lập tức quấn lên như linh xà, quấn thẳng lên eo Trác Phong, Trác Phong bắt lấy đầu dây leo dùng sức kéo cô lên. Lâm Mạn La lơ lửng giữa không trung, sắc mặt trắng bệch: "Tần Lộ và Tiểu Kha rơi xuống rồi!"

Lúc này, Việt Tinh Văn cũng đang lơ lửng giữa không trung, cậu ngoái đầu nhìn lại, không thấy Kha Thiếu Bân và Tần Lộ đâu hết, dưới chân họ là cầu thang hình chữ 回 dày đặc, chẳng khác nào vực sâm ngàn dặm... Rơi xuống đó liệu có thành thịt vụn không?

Tim Việt Tinh Văn run lên, vội vàng nắm chặt tay Giang Bình Sách.

Cơ lưng Giang Bình Sách căng chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn tóm chặt tay Việt Tinh Văn, trầm giọng nói: "Tôi kéo cậu lên."

Việt Tinh Văn gật đầu, "Ừ."

Giang Bình Sách hạ thấp trọng tâm, tay phải nắm chặt tay Việt Tinh Văn, hắn dùng bên tay còn lại nâng bả vai cậu rồi dùng sức kéo lên, Việt Tinh Văn nương theo sức kéo của hắn, dùng cả tay cả chân leo lên trên, ngồi cạnh bậc cầu thang, khiếp hồn khiếp vía thở dốc.

Lâm Mạn La cũng được Trác Phong kéo lên bằng dây leo.

Việt Tinh Văn nhìn xuống dưới, Kha Thiếu Bân và Tần Lộ đã mất tăm, bên tai cậu vẫn văng vẳng tiếng thét của họ khi rơi xuống, Việt Tinh Văn vội vàng đánh chữ vào kênh nhóm: "Kha Thiếu, Tần Lộ? Các cậu có đó không?"

Một lát sau, Kha Thiếu Bân trả lời: "Bọn tớ rơi xuống tầng 1 rồi, tớ thấy ký hiệu 1-2 anh Trác Phong vẽ."

Việt Tinh Văn nói: "Người không sao là được!"

Tần Lộ và Kha Thiếu Bân cũng sợ khiếp vía, vừa rồi khi rơi thẳng xuống họ còn tưởng mình sẽ chết, kết quả lại quay về không gian tầng một, Kha Thiếu Bân thót tim, đáp lại: "May mà không phải chương trình học sinh tồn, không thì giờ hai đứa bọn tớ đã thành bánh thịt rồi."

Tần Lộ cũng bình tĩnh trở lại, nói: "Tớ đã định vị vị trí 4-1 trên quả địa cầu rồi, có cần di chuyển tới đó không?"

Việt Tinh Văn đáp: "Quay lại đi."

Tần Lộ khởi động di chuyển mảng kiến tạo, quả nhiên hai người xuất hiện trên cầu thang. Lúc này sắc mặt Lâm Mạn La mới dịu đi đôi chút: "Vừa rồi cầu thang nứt ra đột ngột quá, chị không kịp kéo hai đứa lại, hai đứa không bị thương chứ!"

Kha Thiếu Bân cười nói: "Không sao đâu chị."

Đoạn cầu thang này đã nứt hẳn ra, khoảng cách khe nứt rộng hơn 2 mét, họ không thể nhảy qua được.

Tần Lộ hỏi: "Tớ di chuyển lần nữa nhé?"

Lâm Mạn La nói: "Để chị, tiết kiệm kỹ năng của em đi."

Dứt lời, cô nâng tay phải lên, năm sợi dây leo xanh biếc nhanh chóng vọt ra khỏi bàn tay cô, bắc giữa đoạn cầu thang bị nứt, tạo thành một cây "cầu dây leo" xanh biếc. Đồng thời, một sợi dây leo khác quấn quanh eo Kha Thiếu Bân và Tần Lộ, làm vậy hai người họ không cần sợ rơi xuống.

Lâm Mạn La nói: "Hai em đi thẳng qua đây, cẩn thận chút."

Kha Thiếu Bân và Tần Lộ bước lên vài bước, Trác Phong và Lâm Mạn La ở phía bên kia lập tức nắm tay họ, kéo họ qua bên này. Mọi người gặp lại nhau, Việt Tinh Văn thấy hai người kia không bị thương, cũng thở phào một hơi, nói: "Làm tớ sợ hết hồn, cầu thang này đột ngột đứt đôi, không kịp đề phòng."

Giang Bình Sách cúi đầu nhìn cậu: "Cậu không sao chứ?"

Việt Tinh Văn đang ngồi trên bậc thang bên cạnh, cậu lắc đầu cười: "Không sao, hú hồn tí thôi. May mà tôi không phải anh mập, không thì chắc cậu không kéo nổi tôi đâu, ngược lại tôi còn kéo cả cậu xuống."

Vẫn còn đùa được, xem ra không sao thật. Giang Bình Sách vươn tay về phía Việt Tinh Văn đang ngồi bên cạnh, Việt Tinh Văn rất tự nhiên đưa tay cho đối phương, Giang Bình Sách kéo cậu đứng dậy, chờ Việt Tinh Văn đứng vững rồi mới nói với các đồng đội: "Từ tầng 4 trở đi, quy luật của cầu thang sẽ khác trước, khi đi tới giữa cầu thang rất có thể sẽ đột ngột đứt đôi, mọi người cẩn thận!"

~ EM TIN GIANG BÌNH SÁCH TỚI VẬY SAO? ~

Cuối cùng Việt Tinh Văn cũng hiểu vì sao môn này lại theo hình thức chung học phần, càng ít người càng dễ qua môn.

Giả dụ 11 người bọn họ cùng vào trong mê cung, chiều rộng của cầu thang có hạn, xếp hàng ngang có thể ních được nhiều nhất 3, 4 người, 11 người phải chia thành 3 hàng, đến khi cầu thang bất chợt nứt ra, cả nhóm bị phân tán, rơi xuống những tầng khác.

Điểm liên kết ở mỗi tầng khác nhau đều được che dấu, buộc phải cắt đứt các tầng mới kích hoạt được, không có máy xúc của khoa Kiến trúc hay kỹ năng di chuyển mảng kiến tạo của khoa Địa lý thì những đồng đội bị rơi xuống sẽ không thể lên được, còn phải nhờ các đồng đội khoa Kiến trúc đến giúp đỡ.

Chương trình học yêu cầu họ phải rời khỏi tòa nhà trong một tiếng, tất cả thành viên đều phải rời khỏi đây mới tính là qua môn. Một khi bạn học khoa Kiến trúc phải bận rộn tìm kiếm những thành viên phân tán trong mê cung, một tiếng không thể đủ được.

Càng ít người, càng khó bị cầu thang đứt đoạn chia rẽ.

Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn lập tức nhìn sang Lâm Mạn La, nói: "Đàn chị, dây leo của chị có hạn chế thời gian không?"

Lâm Mạn La đáp: "Mỗi lần triệu hồi dùng được 10 phút, hiện tại mới cấp hai, triệu hồi được tối đa 5 dây leo xanh 20 mét."

Việt Tinh Văn suy nghĩ vài giây, nói: "Vậy đi, đàn chị triệu hồi một sợi dây leo, tay trái mọi người sẽ giữ chặt sợi dây đó, lỡ như lát nữa cầu thang lại đột ngột nứt ra, có thành viên nào bất cẩn rơi xuống thì những thành viên khác có thể dùng dây leo kéo người đó lên."

Mắt Lâm Mạn La sáng lên: "Cách hay đó! Như vậy mọi người sẽ nối liền với nhau, không dễ bị chia cắt nữa."

Giang Bình Sách cũng tán đồng: "Không cần quay lại tìm đồng đội bị rơi, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian."

Việt Tinh Văn nói: "Tốt nhất là đàn chị quấn dây leo quanh cổ tay mọi người, đề phòng tay trơn nắm không chắc."

Trác Phong đề xuất: "Em quấn đầu dây leo quanh lưng anh đi, anh lắm sức, lát nữa đi đầu hàng."

Lâm Mạn La gật đầu, cô nâng tay phải, tức thì triệu hồi ra một đoạn dây leo xanh biếc to như cánh tay trẻ em, dài khoảng 20 mét, trên sợi dây là những chiếc lá xanh mơn mởn, dưới sự điều khiển của cô, sợi dây leo như loài rắn có mắt, linh hoạt quấn quanh hông Trác Phong, sau đó vòng qua cổ tay Giang Bình Sách, rồi quấn lến cổ tay trái của Việt Tinh Văn...

Các bạn học xếp hàng chờ sẵn, sau khi dây leo quấn một vòng quanh cổ tay mọi người, cuối cùng buộc lên eo Lâm Mạn La.

Dây leo dài 20 mét, đủ để gắn kết cả 7 người họ.

Kha Thiếu Bân nâng kính, bình luận: "7 người gắn vào nhau thế này, y chang 7 anh em hồ lô vậy."

Mọi người: "..."

Trước đây, Việt Tinh Văn và Kha Thiếu Bân chỉ có quan hệ hợp tác trong công việc của hội sinh viên, lần này chung nhóm cậu mới phát hiện, Tiểu Kha thật sự rất hay nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ lạ.

Giang Bình Sách tự động lướt qua trò đùa của cậu, nói: "Tiếp tục tiến lên."

Có dây leo quấn trên người, có rơi xuống cũng là tất cả cùng rơi, mọi người đều thấy yên tâm hơn nhiều.

Trác Phong đánh dấu "4-1" lên cầu thang trước mắt. Sau khi mọi người đi liền bốn đoạn cầu thang, lại quay lại nơi cầu thang nứt ra vừa rồi, Chương Tiểu Niên thử đo khoảng cách, nói: "Khoảng cách đến nóc nhà là 22,5 mét, chúng ta vẫn đang ở tầng bốn."

Việt Tinh Văn nhìn Giang Bình Sách, nói: "Quy luật vẫn thế?"

Giang Bình Sách lắc đầu, "Vị trí đặt cơ quan hẳn phải khác nhau, tôi dùng hệ tọa độ đưa mọi người qua đó trước, Tiểu Niên thử đào điểm nối giữa cầu thang xem."

Di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ chỉ có thể dùng 6 lần, Giang Bình Sách bèn dùng hệ tọa độ đưa mọi người bay qua cầu thang đối diện, Chương Tiểu Niên thử điều khiển máy xúc đào điểm nối giữa 4-2 và 4-3, tuy nhiên, cầu thang không có thay đổi gì.

Chương Tiểu Niên hỏi ý Giang Bình Sách: "Đàn anh, có khi nào từ tầng bốn trở đi, cơ quan ẩn không phải mối nối cầu thang với cầu thang, mà nằm giữa một đoạn cầu thang không?"

Giang Bình Sách gật đầu, "Cũng có thể. Có lẽ cầu thang đột ngột đứt đôi là một ám chỉ, đào đoạn giữa đi."



Chương Tiểu Niên điều khiển máy xúc đào thủng ngay giữa cầu thang, điều khiến mọi người kinh ngạc là, nửa đoạn cầu thang bỗng bay thẳng lên như có phép thuật!

Kha Thiếu Bân nói: "Thang bộ biến thành thang máy à?"

Không biết đã bay qua bao nhiêu tầng, nửa đoạn cầu thang mới dừng lại giữa không trung, sau đó nối liền với nửa đoạn cầu thang trước mặt họ, Chương Tiểu Niên nhanh nhẹn lấy máy định tầm ra đo: "Cách trần nhà 17,5 mét."

Giang Bình Sách nhẩm tính, nói: "Chúng ta đang ở tầng sáu."

Mô hình đã được dựng sẵn trong máy tính của Kha Thiếu Bân, tòa nhà cao 30 mét được chia thành mười hai tầng, tầng đầu tiên cách nóc nhà 30 mét, tầng thứ hai 27,5 mét, tầng thứ ba 25 mét, tầng thứ tư 22,5 mét... cứ thế suy ra.

Vừa rồi họ còn đang ở tầng bốn, kết quả thoáng một cái đã nhảy lên tầng sáu.

Việt Tinh Văn nói: "Nhảy qua tầng năm à?"

Giang Bình Sách đoán: "Mười hai tầng tháp, từ tầng một đến tầng ba có cùng một dạng cơ quan, từ tầng bốn là một kiểu cơ quan khác. Cầu thang ở đây có thể đứt đôi, bay lên bay xuống."

Kha Thiếu Bân chợt "giác ngộ": "Nói cách khác, cơ quan của ba tầng đầu trong mê cung này là cầu thang xoay 180 độ nối liền với cầu thang tầng tiếp theo; từ tầng bốn trở đi, cơ quan sẽ thành cầu thang đứt đôi rồi bay thẳng lên. Cứ đi tiếp nói không chừng còn thay đổi tiếp?"

Giang Bình Sách gật đầu: "Ừ, cứ lên tiếp đã."

Mọi người bước lên vài bước, ngay khi Trác Phong vừa đánh dấu cầu thang số 6-2, bỗng nhiên, cầu thang dưới chân họ rung lên một cách kỳ lạ, Việt Tinh Văn lập tức cảnh báo: "Mọi người cẩn thận, nắm chặt dây leo!"

Tiếng "rầm rầm" vang lên, cầu thang dưới chân mọi người nhanh chóng đứt đôi!

Vừa được trải nghiệm nỗi sợ khi bất chợt rơi xuống, lần này, mọi người đều phản ứng rất nhanh, dường như ngay khi mặt đất rung lên, những bạn học đi đằng sau đã tóm chặt lấy dây leo, nhanh chân vọt lên, đoạn cầu thang bị đứt nhanh chóng tách ra xa, bảy người họ lại không bị chia rẽ, tất cả đều đứng trên nửa đoạn cầu thang còn lại.

Kha Thiếu Bân nâng kính, nói: "Xém chút nữa là lại rơi xuống rồi."

Việt Tinh Văn thở phào, cười nói: "Mê cung này làm tôi nhớ lại môn Thành phố sụp đổ, khoa Kiến trúc của thư viện toàn là kiến trúc không chất lượng thôi."

Chương Tiểu Niên cũng nhỏ giọng chê bai: "Công trình nát bét khiến cả thành phố sụp đổ, tường trong công trường giấu thi thể, cầu thang cũng hở tí là đứt đôi nữa... Khoa Kiến trúc của thư viện toàn mấy trò hại người."

Việt Tinh Văn bất lực, "Đi thôi, cẩn thận dưới chân đó."

Mọi người tiếp tục leo lên, Chương Tiểu Niên lái máy xúc đào ngay giữa cầu thang, nhưng đoạn cầu thang đứt lần này không bay lên nữa, ngược lại nó rơi xuống như mất trọng lực, mọi người vội vàng nắm chặt tay vịn.

Chờ cầu thang ổn định lại, Chương Tiểu Niên thử đo khoảng cách: "Quay lại tầng năm rồi?"

Giang Bình Sách nói: "Cơ quan của không gian này là cầu thang lên/xuống, vừa rồi chúng ta đã khởi động cơ quan xuống, tìm tiếp đi."

Có Giang Bình Sách dẫn nhóm, Việt Tinh Văn rất yên tâm, cho dù cầu thang lúc lên, lúc xuống, cả tòa mê cung khiến người ta choáng váng, nhưng cậu tin rằng Giang Bình Sách đã có sơ đồ kết cấu rõ ràng trong đầu.

Chỉ cần Giang Bình Sách không cuống, Việt Tinh Văn cũng không sốt ruột – Cứ đi theo Bình Sách là đúng rồi.

Sự thật cũng chứng minh, niềm tin Việt Tinh Văn dành cho Giang Bình Sách không hề mù quáng.

Giang Bình Sách thật sự đã dựng sẵn mô hình hình không gian trong đầu, dựa theo độ cao mà Chương Tiểu Niên đo được, hắn có thể lập tức tính ra hiện họ đang ở tầng mấy, cùng với phương hướng di chuyển tiếp theo.

Cho dù vô tình khởi động cơ quan rơi xuống, trở lại tầng thấp hơn, hắn cũng có thể tìm ra con đường nhanh nhất để đi lên bằng trí nhớ đáng sợ của mình.

"Cắt đoạn 5-3, quay về tầng bốn."

"Cắt tiếp 4-2, lên tầng sáu."

"6-3, lên tầng tám."

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chỉ huy bình tĩnh của Giang Bình Sách.

Số thứ tự Trác Phong đánh dấu ở mỗi tầng biến thành ký hiệu đại diện cho từng cơ quan trong đầu Giang Bình Sách, theo sự chỉ huy bình tĩnh của hắn, Chương Tiểu Niên nhanh nhẹn điều khiển máy xúc kích hoạt cơ quan, đợi khi cầu thang bị đứt ra nối liền với nửa đoạn cầu thang tiếp theo, Chương Tiểu Niên thử đo khoảng cách, cậu kích động nói: "Chỉ còn 7,5 mét thôi!"

Cả tòa nhà cao 30 mét, khoảng cách 7,5 mét chứng minh hiện giờ họ đang ở tầng mười. Đi qua tầng mười một, mười hai nữa thôi là có thể ra ngoài.

Giang Bình Sách nói: "Còn ba tầng cuối cùng, có thể cơ quan sẽ thay đổi."

Dường như ngay khi hắn dứt lời, đoạn cầu thang nơi mọi người đang đứng bỗng bay lên.

Lần này, cầu thang không chỉ bay lên bay xuống, mà còn xoay tròn, mọi người căng thẳng nắm chặt lấy tay vịn, thân thể lơ lửng giữa không trung, xoay sắp xỉu luôn rồi!

Giang Bình Sách vội nói: "Đàn anh mau đánh dấu, 10-1."

Sau khi cầu thang xoay một vòng, lại nối liền với một đoạn cầu thang khác, nhưng nó dừng lại không quá ba giây đã lại tự động bay ra xa, sau đó nối với một đoạn cầu thang khác, thời gian nối liền cũng là ba giây, sau đó lại tách ra.

Cầu thang chở họ như một chiếc phi thuyền, không ngừng di chuyển giữa không trung.

Kha Thiếu Bân sắp ngất đến nơi, "Cơ quan di động? Chúng ta phải lập tức chạy qua khi hai cầu thang nối vào nhau?"

Giang Bình Sách chau mày suy nghĩ vài giây, sau đó đưa ra một quyết định bạo dạn: "Tiểu Niên và đàn anh Trác đi theo em, những người còn lại đứng đây chờ." Hắn nhìn sang Việt Tinh Văn, khẽ hỏi: "Tin tôi không?"

Việt Tinh Văn cười, vỗ lên cánh tay hắn: "Nói thừa. Mau đi đi, chờ tin tốt của cậu."

Giang Bình Sách gật đầu, dẫn Chương Tiểu Niên và Trác Phong đi, ba người tay không ra trận, ngay khi cầu thang nối liền với một đoạn cầu thang khác, họ nhanh nhẹn chạy qua. Sau khi họ chạy qua, đoạn cầu thang di chuyển trong không trung, xoay tròn, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Kha Thiếu Bân lo lắng nhìn những đoạn cầu thang trôi nổi xung quanh, không ngừng chuyển động, nói: "Không gian này lộn xộn như vậy, lỡ họ đi nhầm hướng không phải dễ lạc lắm sao?"

Việt Tinh Văn vẫn rất bình tĩnh, "Yên tâm, có Bình Sách ở đó, không lạc được đâu."

Lâm Mạn La chọc cậu: "Em tin Giang Bình Sách tới vậy sao?"

Việt Tinh Văn nghiêm túc nói: "Khả năng tính toán và tư duy không gian của Bình Sách ở trình độ hàng đầu trong các sinh viên cả nước rồi. Nếu cậu ấy không thể ra khỏi mê cung này, vậy tỷ lệ trượt môn mê cung lần này sẽ là 100%."

Mọi người: "..."

Ý của câu này là, mê cung Giang Bình Sách không qua được, thì cũng không có ai qua được.

Lâm Mạn La khẽ cười, nói: "Cậu ấy mà nghe thấy em khen cậu ấy như vậy, chắc là vui lắm nhỉ?"

Việt Tinh Văn cũng cười, giải thích với ba người bên cạnh: "Bình Sách đưa Tiểu Niên theo để đo đạc, đàn anh đánh dấu, ba người tiện hành động hơn, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Mọi người yên tâm, sau khi tìm thấy lối ra cậu ấy sẽ chỉ đường cho chúng ta, chúng ta đi theo chỉ thị của cậu ấy là được."

Lúc này Tần Lộ đã hoàn toàn "chết não", những đoạn cầu thang xung quanh không ngừng chuyển động, cái thì bay dần ra xa, cái lại thình lình xuất hiện bên cạnh, nơi này tựa như lâu đài phép thuật được tạo thành từ vô số cầu thang. Mà đoạn cầu thang 10-1 đang chở họ vẫn luôn bay qua bay lại giữa không trung. Người sợ độ cao bước vào mê cung này, có lẽ phải nôn ra mất.

Từng giây từng phút trôi qua, ba người dần thấy hơi nôn nóng, chỉ có Việt Tinh Văn vẫn luôn thả lỏng – Cậu thật sự không giỏi suy luận không gian với mê cung, nhưng cậu tin Giang Bình Sách có thể tìm thấy lối ra.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Giang Bình Sách gửi tin nhắn trong kênh nhóm: "Tìm thấy lối ra rồi, các cậu đi 10-2, 11-4, 11-2, 12-3, 12-4."

Đúng lúc này, đoạn cầu thang chở họ nối liền với đoạn được đánh dấu 10-2, Việt Tinh Văn lập tức nói: "Đi!"

Ba người khác cũng nhanh chóng vọt qua, cầu thang dưới chân lại bắt đầu di chuyển trong không trung, Việt Tinh Văn chăm chú nhìn phía trước, đoạn cầu thang này lần lượt nối liền với hai đoạn số khác, Việt Tinh Văn đều mặc kệ, ngay khi nó vừa nối liền với cầu thang 11-4 Giang Bình Sách đã nói, Việt Tinh Văn mới dẫn các đồng đội tiếp tục vọt lên đoạn cầu thang tiếp theo!

Chỉ có 3 giây, nhất định phải nhanh chân.

Không gian xoay chuyển vài lần liên tục, đoạn cầu thang chở Việt Tinh Văn bay vút lên, cuối cùng nối liền với cầu thang 12-4.

Việt Tinh Văn nhìn thấy, Giang Bình Sách đang đợi cậu ở nấc thang bên kia.

Ánh mắt hai người giao nhau, Giang Bình Sách vươn tay, nói: "Qua đây."

Ngay khi hai đoạn cầu thang nối liền, Việt Tinh Văn lập tức vươn tay, Giang Bình Sách nắm tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu lên chiếc cầu thang cuối cùng. Lâm Mạn La, Kha Thiếu Bân và Tần Lộ cũng nhanh chóng nhảy qua...

Họ trông thấy, phía cuối cầu thang là một khung cửa hình vòm.

Đây chính là lối ra của mê cung!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước