Chương 52
Trên bàn cơm.
Dung Niên ăn chậm rì rì, nhìn qua trông chẳng có sức sống.
Dung Trì nhíu mày, gắp cho cậu một cái đùi gà lớn: "Niên Niên, ăn uống hẳn hoi."
Dung Niên nhìn anh, bỏ đùi gà trong bát qua một bên, lẩm bẩm: "Em muốn giảm cân."
"Em không béo, không phải giảm." Dung Trì nói, tiếp tục gắp thức ăn cho cậu, gắp xong còn híp mắt nhìn, trong mắt hàm chứa ý đồ cảnh cáo.
Như thể đang nói rằng nếu không ngoan ngoãn ăn cơm, thì anh sẽ nói chuyện yêu đương ra cho cả nhà biết.
Dung Niên: "......"
Dung Niên đối diện với anh vài giây, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn lại, sau đó cúi đầu gặm đùi gà.
Chuyện yêu đương đã bị anh hai biết, lại còn hỏi tới hỏi lui rồi. Nếu để ông nội và mẹ biết chuyện này nữa, đặc biệt là ông nội, không chỉ dừng lại ở chuyện hỏi tới hỏi lui, có khi ông còn đào cả gia phả Lục Cận Ngôn lên.
Thấy em trai yêu quý ăn hết đồ ăn, bụng nhỏ cũng căng thành quả bóng, lúc này Dung Trì mới vừa lòng.
Sau khi ăn xong, Dung Niên nằm trên sopa cùng ông nội xem TV một lúc rồi mới lên tầng đi về phòng ngủ.
Tắm xong, sắp xếp mọi thứ thật chỉnh chu, cậu mới ôm chăn lăn vài vòng quanh giường, sau đó gọi điện thoại cho Lục Cận Ngôn.
Cuộc gọi được tiếp nhận.
Lục Cận Ngôn gọi tên cậu, sau đó để điện thoại lên trên bàn.
"Niên Niên, đợi anh mặc áo ngủ đã."
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt dính chặt lên thân hình vừa mới bước ra khỏi phòng tắm vẫn còn chưa mặc quần áo của hắn, mlem mlem.
Rất nhanh Lục Cận Ngôn đã mặc áo xong, chẳng qua khoé mắt hắn liếc thấy biểu tình trên mặt Dung Niên, cho nên hắn mặc áo ngủ cực kỳ hớ hênh, lộ ra cả mảng ngực lớn.
Dung Niên nhận ra hắn cố ý, cậu phồng khuôn mặt nhỏ lên án: "Lục Cận Ngôn, ngài quyến rũ em!"
Lục Cận Ngôn nhưỡng này, trêu cậu: "Em cũng có thể quyến rũ lại anh."
Dung Niên chỉ có bụng nhỏ không có cơ bụng buồn bã nói: "Không quyến rũ được, dáng người em không đẹp như của ngài."
Không cao được như Lục Cận Ngôn, không cường tráng như Lục Cận Ngôn.
Cái gì so ra cũng đều kém Lục Cận Ngôn.
Lục Cận Ngôn cười nhẹ: "Vén áo lên đi, anh muốn nhìn bụng nhỏ một lát."
Dung Niên: "........."
Dung Niên lạnh lùng từ chối.
Mỗi ngày nắn nắn hôn hôn để lại một đống dấu vết còn chưa đủ à, giờ không chạm được thì lại muốn người ta phơi ra để mình xem.
Đây là loại cố chấp ác quỷ gì vậy chứ!
"Em không vén."
Dung Niên ngồi ở trên giường, trực tiếp cầm chăn bọc lại chính mình, dứt khoát không cho hắn xem bụng nhỏ.
Hai người nhìn nhau nói chuyện, bất giác đã qua một lúc lâu.
Dung Niên nổi tiếng là hoàng tử ngắt mạch chuyện, ấy vậy mà khi nói đến chuyện yêu đương cậu lại không trai thẳng như lúc trước.
"Niên Niên, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ đi."
Nhìn bé con trong video chuyển từ ngồi sang nằm, đôi mắt sắp dính chặt vào nhau nhưng tay vẫn nắm chặt điện thoại, Lục Cận Ngôn chủ động thúc giục.
Mắt Dung Niên nửa mở nửa nhắm, âm điệu nói chuyện mềm mại đi phần nào: "Em vẫn muốn nhìn ngài."
"Vậy em để điện thoại nghiêng sang bên cạnh, còn anh thì nhìn em ngủ được không?"
Vừa mới ngày đầu tiên sau khi xác định quan hệ yêu đương, không chỉ mỗi Dung Niên tiếc muốn chết mà Lục Cận Ngôn cũng vậy.
"Được."
Phỏng chừng bé con đã buồn ngủ lắm rồi, cậu vất vả kéo cái gối xuống, sau đó kê điện thoại lên sao cho chiếc điện thoại kia chiếu thẳng mặt mình.
Kê điện thoại xong. Dung Niên dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Lục Cận Ngôn, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Niên Niên."
Chúc ngủ ngon xong, Dung Niên lập tức nhắm mắt ngủ ngon lành, còn Lục Cận Ngôn nhìn chằm chằm cậu mãi, như thể là dùng một ánh mắt để cẩn thận miêu tả lại toàn bộ dáng vẻ đối phương, rồi khắc sâu chúng vào trong lòng, lúc này hắn mới cảm thấy thoả mãn.
Ngày hôm sau.
Dung Niên bị chuông báo thức trên giường đánh thức.
Cậu ra ngoài chơi hai ngày, đồng dạng phía bên phòng thí nghiệm cũng vắng mặt hai ngày, cho nên hôm qua cậu đã cài báo thức sẵn, định hôm nay sẽ đến phòng thí nghiệm sớm một chút.
Loạt xoạt từ trên giường ngồi dậy, đang định đi rửa mặt thì bỗng nhiên bên tai truyền đến một vài âm thanh.
"Niên Niên? Tỉnh ngủ rồi à?"
Dung Niên ngẩn người.
Ngây ngốc hồi lâu, cậu mới nhận ra âm thanh truyền đến từ trong điện thoại.
Cậu vội vàng lấy điện thoại bị cuốn trong chăn ra, thấy màn hình vậy mà vẫn chưa tắt.
Còn Lục Cận Ngôn bên kia thì đã sắm sửa tây trang giày da hoàn hảo, trông có vẻ là muốn đến công ty.
"Ngài, ngài dậy sớm ghê." Dung Niên ngơ ngác nói.
Lục Cận Ngôn hơi bất đắc dĩ: "Không dậy sớm đi làm kiếm tiền thì sau này sao có thể nuôi em?"
Bảo vật được Dung gia nâng niu trong lòng bàn tay, khi về bên hắn đương nhiên phải được nhận sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ hơn rồi.
Dung Niên nghe hắn nói vậy chỉ khẽ lắc đầu: "Ngài không cần làm mình mệt nhọc, em không cần ngài nuôi đâu."
Cậu liệt kê cho Lục Cận Ngôn nghe số cổ phần mà anh hai cho cậu, còn có một đống quỹ khổng lồ, thậm chí còn có bất động sản đứng tên cậu.
Liệt kê xong, cậu tổng kết: "Mỗi tháng, thẻ của em nhận được rất nhiều tiền. Hiện tại số tiền đang dùng cũng là của anh hai cho em."
Hơn nữa số tiền lớn trong thẻ vẫn chưa biết tiêu vào đâu, cho nên cậu không hề thiếu tiền.
Lục Cận Ngôn nghe cậu đếm từng tài sản của mình, khoé miệng khẽ giật.
Hoá ra bảo bối của hắn là một bé con mạ vàng.
"Tiền của em thì em cứ việc cầm. Chờ sau này gả cho anh thì em vẫn phải dùng tiền của anh thôi."
Lục Cận Ngôn nhanh miệng nói, xong mở cửa rời nhà.
Còn Dung Niên thì bị những lời này làm cho khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tim đập nhanh không kiểm soát.
Sau này gả cho anh....
Trong đầu Dung Niên lặp lại những lời này, cậu cảm thấy sao Lục Cận Ngôn có thể như vậy được chứ.
Chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà đã làm cậu mất hết cả bình tĩnh.
Chờ Lục Cận Ngôn ngồi vào xe, Dung Niên sợ ảnh hưởng tới hắn, hơn nữa bản thân cũng sắp phải ra khỏi cửa nên cậu cúp máy.
Dùng bữa sáng xong, Dung Trì lái xe đưa cậu đến trường.
Trên đường đi, Dung Niên chợt nhớ đến buổi kết thân mà ông nội nói, cậu nghiêng đầu nhỏ hỏi: "Anh hai, anh có muốn tìm bạn đời không?"
Dung Trì không thèm nghĩ đã nhíu mày từ chối: "Không muốn."
Tìm bạn đời làm cái gì, kiếm tiền không sướng hơn à?
Dung Niên nghe giọng điệu vô cùng kiên quyết của anh cũng không nói gì thêm. Bạn đời gì gì đó, anh hai không muốn thì thôi.
Khi xe vừa đến trường học, điện thoại Dung Trì bỗng nhiên vang lên.
Anh liếc nhìn màn hình, trực tiếp duỗi tay ấn nút từ chối. Xong, có vẻ như là nhớ tới cái gì, anh nhắc nhở Dung Niên: "Niên Niên, trong khoảng thời gian này đừng đi linh tinh, cũng đừng đến nơi lạ hoắc nào đó."
Phòng thí nghiệm của Mael đặt ở nước ngoài, bên đấy có chính sách hỗ trợ. Còn bản thân Mael lại trải qua biến cố sụp đổ phòng thí nghiệm, cho nên anh biết gã còn khó đối phó hơn giáo sư của gã năm ấy nhiều.
Muốn nhúng tay như quá khứ cũng không phải chuyện đơn giản.
"Vâng! Em biết rồi."
Dung Niên không hỏi lý do, chỉ ngoan ngoãn đồng ý với lời của anh hai.
"Đi vào trường đi, nếu muốn anh đón về thì cứ gọi điện thoại cho anh."
"Ách, không cần đâu." Dung Niên lắc đầu, vô cùng ngay thẳng nói: "Anh hai, em còn phải đi hẹn hò."
Dung Trì: "..........."
Dung Trì nghẹn họng, cảm giác em trai yêu quý của mình đột nhiên bị người ta bị hốt được còn khiến anh đau lòng hơn khi bị người nhà họ Lục hố không biết bao nhiêu lần.
"Được rồi."
Dung Trì ra vẻ khoan dung độ lượng nói: "Vậy thì khi hẹn hò cũng không được đến mấy nơi lộn xộn đâu đấy. Tốt nhất là đến thư viện hoặc nhà hàng đứng tên anh, mấy nơi đấy đều không tồi."
Dung Niên bày ra vẻ mặt 'anh lại định lừa em đấy à.'
Thư viện với cả nhà hàng đứng tên gì gì đấy....
Hoàn toàn không hề thích hợp để hẹn hò!
"Anh hai, anh đến công ty nhanh đi, em vào trường đây." Không muốn tiếp tục giao lưu đề tài này với anh nữa, Dung Niên trực tiếp ngưng cuộc trò chuyện.
Khi đến phòng thí nghiệm. Giáo sư với anh chị khoá trên thi nhau lao tới.
"Niên Niên, chúng ta đẩy tiến độ lên một nửa rồi!" Chị gái hoạt bát nhất kích động báo tin vui cho cậu: "Chị có cảm giác chờ hết hè là công thức phân tử mà chúng ta nghiên cứu có thể hoàn thành!"
Đến lúc nhận được phần thưởng, sự nỗ lực vất vả của bọn họ mới không tốn công vô ích.
Dung Niên bị lây cảm xúc của mọi người, cũng theo đó mà vui vẻ hẳn lên.
Nguyên một ngày cậu chỉ ru rú trong phòng thí nghiệm, coi như là đền bù cho hai ngày hôm trước vắng mặt.
Chờ đến tối mịt, Lục Cận Ngôn gọi điện nhưng không ai nhận, bèn đi thẳng đến phòng thí nghiệm.
Đại học A là trường cũ của hắn, lần trước hắn còn tới đây đọc diễn thuyết cho nên lúc đi vào vô cùng thuận lợi.
"Cốc, cốc, cốc—-"
Cửa phòng thí nghiệm bị gõ, Dung Niên đang ngồi trong phòng thí nghiệm tháo bao tay chuyên dụng không để ý tới tiếng gõ cửa, nhưng lại bị tiếng hút khí của các anh chị hấp dẫn, cậu nhảy xuống khỏi ghế thí nghiệm.
"Đây là Lục học trưởng thường xuyên xuất hiện trên official website với cả bảng thông báo của khuôn viên trường sao? Người thật quả thực là đẹp trai quá đi mà."
Mấy đàn chị được tiếp xúc cự ly gần với đàn anh thịnh thế mỹ nhan trong lời đồn, bên miệng không ngớt những lời tung hô.
Đàn anh lại không nói nhiều như vậy, đánh giá Lục Cận Ngôn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhận xét ngắn gọn——
"Đệt, đại lão*."
*Đại lão(大佬): Chỉ người lớn tuổi, có địa vị, quyền thế. Thường được sử dụng trong cuộc sống để bày tỏ sự ngưỡng mộ hoặc tôn trọng với những người mạnh hơn.
Đẹp trai, nhiều tiền, lại còn có khí chất.
Nếu bọn họ là con gái, có khi....
Đang suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, học trưởng đại lão đứng ở của bỗng lễ phép hỏi: "Niên Niên vẫn ở trong này à?"
Niên Niên?
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, người vừa mới nhảy khỏi ghế thí nghiệm - Dung Niên lập tức sáng mắt lên, chui ra từ phía sau các anh chị, lao thẳng vào người đang đứng ở cửa.
Lục Cận Ngôn duỗi tay đón cậu, khuôn mặt vừa rồi còn ngập tràn vẻ lãnh đạm nháy mắt đã trở nên ôn hoà.
"Có mệt không?"
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Nếu anh không đến đón em thì có phải em định quên anh luôn đúng không?"
Dung Niên lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, cặp mắt sáng như sao kia không hề che dấu niềm vui sướng.
Bạn trai tới đón cậu tan học!
Trước kia ở trong trường học, tuy Dung Niên không tiếp xúc với nhiều người nhưng thi thoảng cậu cũng sẽ thấy mấy cặp đôi vườn trường.
Mà chuyện đứng ở cửa chờ người, còn có cùng nửa kia đi học vẫn luôn là truyền thống.
Lúc đó cậu cảm thấy rất hâm mộ.
Nhưng mà, mấy cái yêu đương vườn trường ngọt ngào, Dung Niên rất vô tư nghĩ rằng sẽ không bao giờ rơi vào mình đâu.
Bởi vì người cậu thích không ở trong trường thì thôi, thậm chí còn chưa nói quá vài câu với hắn.
Nhưng lúc này, cậu không cần phải hâm mộ người khác nữa.
Lục Cận Ngôn thấy cậu vui vẻ liền không nhịn được mà cong môi lên.
"Ngài, ngài tới đây để đón Niên Niên ạ?" Một chị gái hỏi.
Lục Cận Ngôn gật đầu, ấn bé con vào trong lồng ngực, chờ cậu đứng vững lại tiếp tục tự nhiên dắt tay cậu.
Toàn bộ quá trình Dung Niên đều không hề chống cự.
Thậm chí, còn chẳng hề ngượng ngùng mà thân mật với Lục Cận Ngôn.
Ở nhà cậu lừa anh hai là bởi vì cậu sợ anh hai đánh người ta.
Nhưng ở nơi khác, Dung Niên không muốn dấu diếm quan hệ của cậu với Lục Cận Ngôn chỉ vì lời ra tiếng vào của bạn bè.
Cậu tiếp nhận mọi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ phía giáo sư cùng các anh chị, thoải mái tự nhiên đan mười ngón tay với Lục Cận Ngôn.
"Giáo sư, đàn anh, đàn chị, em đi đây."
Cậu cong đôi mắt, nói lời tạm biệt với mọi người trong phòng thí nghiệm, đồng thời bổ sung thêm một câu.
"Em muốn đi hẹn hò với bạn trai em."
Mọi người: ".........."
Thật, thật khiến người ta trọc cả đầu mà.**
Đàn em ngoan ngoãn khéo léo của bọn họ không thèm báo trước liền trực tiếp come out rồi!
Dung Niên ăn chậm rì rì, nhìn qua trông chẳng có sức sống.
Dung Trì nhíu mày, gắp cho cậu một cái đùi gà lớn: "Niên Niên, ăn uống hẳn hoi."
Dung Niên nhìn anh, bỏ đùi gà trong bát qua một bên, lẩm bẩm: "Em muốn giảm cân."
"Em không béo, không phải giảm." Dung Trì nói, tiếp tục gắp thức ăn cho cậu, gắp xong còn híp mắt nhìn, trong mắt hàm chứa ý đồ cảnh cáo.
Như thể đang nói rằng nếu không ngoan ngoãn ăn cơm, thì anh sẽ nói chuyện yêu đương ra cho cả nhà biết.
Dung Niên: "......"
Dung Niên đối diện với anh vài giây, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn lại, sau đó cúi đầu gặm đùi gà.
Chuyện yêu đương đã bị anh hai biết, lại còn hỏi tới hỏi lui rồi. Nếu để ông nội và mẹ biết chuyện này nữa, đặc biệt là ông nội, không chỉ dừng lại ở chuyện hỏi tới hỏi lui, có khi ông còn đào cả gia phả Lục Cận Ngôn lên.
Thấy em trai yêu quý ăn hết đồ ăn, bụng nhỏ cũng căng thành quả bóng, lúc này Dung Trì mới vừa lòng.
Sau khi ăn xong, Dung Niên nằm trên sopa cùng ông nội xem TV một lúc rồi mới lên tầng đi về phòng ngủ.
Tắm xong, sắp xếp mọi thứ thật chỉnh chu, cậu mới ôm chăn lăn vài vòng quanh giường, sau đó gọi điện thoại cho Lục Cận Ngôn.
Cuộc gọi được tiếp nhận.
Lục Cận Ngôn gọi tên cậu, sau đó để điện thoại lên trên bàn.
"Niên Niên, đợi anh mặc áo ngủ đã."
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt dính chặt lên thân hình vừa mới bước ra khỏi phòng tắm vẫn còn chưa mặc quần áo của hắn, mlem mlem.
Rất nhanh Lục Cận Ngôn đã mặc áo xong, chẳng qua khoé mắt hắn liếc thấy biểu tình trên mặt Dung Niên, cho nên hắn mặc áo ngủ cực kỳ hớ hênh, lộ ra cả mảng ngực lớn.
Dung Niên nhận ra hắn cố ý, cậu phồng khuôn mặt nhỏ lên án: "Lục Cận Ngôn, ngài quyến rũ em!"
Lục Cận Ngôn nhưỡng này, trêu cậu: "Em cũng có thể quyến rũ lại anh."
Dung Niên chỉ có bụng nhỏ không có cơ bụng buồn bã nói: "Không quyến rũ được, dáng người em không đẹp như của ngài."
Không cao được như Lục Cận Ngôn, không cường tráng như Lục Cận Ngôn.
Cái gì so ra cũng đều kém Lục Cận Ngôn.
Lục Cận Ngôn cười nhẹ: "Vén áo lên đi, anh muốn nhìn bụng nhỏ một lát."
Dung Niên: "........."
Dung Niên lạnh lùng từ chối.
Mỗi ngày nắn nắn hôn hôn để lại một đống dấu vết còn chưa đủ à, giờ không chạm được thì lại muốn người ta phơi ra để mình xem.
Đây là loại cố chấp ác quỷ gì vậy chứ!
"Em không vén."
Dung Niên ngồi ở trên giường, trực tiếp cầm chăn bọc lại chính mình, dứt khoát không cho hắn xem bụng nhỏ.
Hai người nhìn nhau nói chuyện, bất giác đã qua một lúc lâu.
Dung Niên nổi tiếng là hoàng tử ngắt mạch chuyện, ấy vậy mà khi nói đến chuyện yêu đương cậu lại không trai thẳng như lúc trước.
"Niên Niên, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ đi."
Nhìn bé con trong video chuyển từ ngồi sang nằm, đôi mắt sắp dính chặt vào nhau nhưng tay vẫn nắm chặt điện thoại, Lục Cận Ngôn chủ động thúc giục.
Mắt Dung Niên nửa mở nửa nhắm, âm điệu nói chuyện mềm mại đi phần nào: "Em vẫn muốn nhìn ngài."
"Vậy em để điện thoại nghiêng sang bên cạnh, còn anh thì nhìn em ngủ được không?"
Vừa mới ngày đầu tiên sau khi xác định quan hệ yêu đương, không chỉ mỗi Dung Niên tiếc muốn chết mà Lục Cận Ngôn cũng vậy.
"Được."
Phỏng chừng bé con đã buồn ngủ lắm rồi, cậu vất vả kéo cái gối xuống, sau đó kê điện thoại lên sao cho chiếc điện thoại kia chiếu thẳng mặt mình.
Kê điện thoại xong. Dung Niên dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Lục Cận Ngôn, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Niên Niên."
Chúc ngủ ngon xong, Dung Niên lập tức nhắm mắt ngủ ngon lành, còn Lục Cận Ngôn nhìn chằm chằm cậu mãi, như thể là dùng một ánh mắt để cẩn thận miêu tả lại toàn bộ dáng vẻ đối phương, rồi khắc sâu chúng vào trong lòng, lúc này hắn mới cảm thấy thoả mãn.
Ngày hôm sau.
Dung Niên bị chuông báo thức trên giường đánh thức.
Cậu ra ngoài chơi hai ngày, đồng dạng phía bên phòng thí nghiệm cũng vắng mặt hai ngày, cho nên hôm qua cậu đã cài báo thức sẵn, định hôm nay sẽ đến phòng thí nghiệm sớm một chút.
Loạt xoạt từ trên giường ngồi dậy, đang định đi rửa mặt thì bỗng nhiên bên tai truyền đến một vài âm thanh.
"Niên Niên? Tỉnh ngủ rồi à?"
Dung Niên ngẩn người.
Ngây ngốc hồi lâu, cậu mới nhận ra âm thanh truyền đến từ trong điện thoại.
Cậu vội vàng lấy điện thoại bị cuốn trong chăn ra, thấy màn hình vậy mà vẫn chưa tắt.
Còn Lục Cận Ngôn bên kia thì đã sắm sửa tây trang giày da hoàn hảo, trông có vẻ là muốn đến công ty.
"Ngài, ngài dậy sớm ghê." Dung Niên ngơ ngác nói.
Lục Cận Ngôn hơi bất đắc dĩ: "Không dậy sớm đi làm kiếm tiền thì sau này sao có thể nuôi em?"
Bảo vật được Dung gia nâng niu trong lòng bàn tay, khi về bên hắn đương nhiên phải được nhận sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ hơn rồi.
Dung Niên nghe hắn nói vậy chỉ khẽ lắc đầu: "Ngài không cần làm mình mệt nhọc, em không cần ngài nuôi đâu."
Cậu liệt kê cho Lục Cận Ngôn nghe số cổ phần mà anh hai cho cậu, còn có một đống quỹ khổng lồ, thậm chí còn có bất động sản đứng tên cậu.
Liệt kê xong, cậu tổng kết: "Mỗi tháng, thẻ của em nhận được rất nhiều tiền. Hiện tại số tiền đang dùng cũng là của anh hai cho em."
Hơn nữa số tiền lớn trong thẻ vẫn chưa biết tiêu vào đâu, cho nên cậu không hề thiếu tiền.
Lục Cận Ngôn nghe cậu đếm từng tài sản của mình, khoé miệng khẽ giật.
Hoá ra bảo bối của hắn là một bé con mạ vàng.
"Tiền của em thì em cứ việc cầm. Chờ sau này gả cho anh thì em vẫn phải dùng tiền của anh thôi."
Lục Cận Ngôn nhanh miệng nói, xong mở cửa rời nhà.
Còn Dung Niên thì bị những lời này làm cho khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tim đập nhanh không kiểm soát.
Sau này gả cho anh....
Trong đầu Dung Niên lặp lại những lời này, cậu cảm thấy sao Lục Cận Ngôn có thể như vậy được chứ.
Chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà đã làm cậu mất hết cả bình tĩnh.
Chờ Lục Cận Ngôn ngồi vào xe, Dung Niên sợ ảnh hưởng tới hắn, hơn nữa bản thân cũng sắp phải ra khỏi cửa nên cậu cúp máy.
Dùng bữa sáng xong, Dung Trì lái xe đưa cậu đến trường.
Trên đường đi, Dung Niên chợt nhớ đến buổi kết thân mà ông nội nói, cậu nghiêng đầu nhỏ hỏi: "Anh hai, anh có muốn tìm bạn đời không?"
Dung Trì không thèm nghĩ đã nhíu mày từ chối: "Không muốn."
Tìm bạn đời làm cái gì, kiếm tiền không sướng hơn à?
Dung Niên nghe giọng điệu vô cùng kiên quyết của anh cũng không nói gì thêm. Bạn đời gì gì đó, anh hai không muốn thì thôi.
Khi xe vừa đến trường học, điện thoại Dung Trì bỗng nhiên vang lên.
Anh liếc nhìn màn hình, trực tiếp duỗi tay ấn nút từ chối. Xong, có vẻ như là nhớ tới cái gì, anh nhắc nhở Dung Niên: "Niên Niên, trong khoảng thời gian này đừng đi linh tinh, cũng đừng đến nơi lạ hoắc nào đó."
Phòng thí nghiệm của Mael đặt ở nước ngoài, bên đấy có chính sách hỗ trợ. Còn bản thân Mael lại trải qua biến cố sụp đổ phòng thí nghiệm, cho nên anh biết gã còn khó đối phó hơn giáo sư của gã năm ấy nhiều.
Muốn nhúng tay như quá khứ cũng không phải chuyện đơn giản.
"Vâng! Em biết rồi."
Dung Niên không hỏi lý do, chỉ ngoan ngoãn đồng ý với lời của anh hai.
"Đi vào trường đi, nếu muốn anh đón về thì cứ gọi điện thoại cho anh."
"Ách, không cần đâu." Dung Niên lắc đầu, vô cùng ngay thẳng nói: "Anh hai, em còn phải đi hẹn hò."
Dung Trì: "..........."
Dung Trì nghẹn họng, cảm giác em trai yêu quý của mình đột nhiên bị người ta bị hốt được còn khiến anh đau lòng hơn khi bị người nhà họ Lục hố không biết bao nhiêu lần.
"Được rồi."
Dung Trì ra vẻ khoan dung độ lượng nói: "Vậy thì khi hẹn hò cũng không được đến mấy nơi lộn xộn đâu đấy. Tốt nhất là đến thư viện hoặc nhà hàng đứng tên anh, mấy nơi đấy đều không tồi."
Dung Niên bày ra vẻ mặt 'anh lại định lừa em đấy à.'
Thư viện với cả nhà hàng đứng tên gì gì đấy....
Hoàn toàn không hề thích hợp để hẹn hò!
"Anh hai, anh đến công ty nhanh đi, em vào trường đây." Không muốn tiếp tục giao lưu đề tài này với anh nữa, Dung Niên trực tiếp ngưng cuộc trò chuyện.
Khi đến phòng thí nghiệm. Giáo sư với anh chị khoá trên thi nhau lao tới.
"Niên Niên, chúng ta đẩy tiến độ lên một nửa rồi!" Chị gái hoạt bát nhất kích động báo tin vui cho cậu: "Chị có cảm giác chờ hết hè là công thức phân tử mà chúng ta nghiên cứu có thể hoàn thành!"
Đến lúc nhận được phần thưởng, sự nỗ lực vất vả của bọn họ mới không tốn công vô ích.
Dung Niên bị lây cảm xúc của mọi người, cũng theo đó mà vui vẻ hẳn lên.
Nguyên một ngày cậu chỉ ru rú trong phòng thí nghiệm, coi như là đền bù cho hai ngày hôm trước vắng mặt.
Chờ đến tối mịt, Lục Cận Ngôn gọi điện nhưng không ai nhận, bèn đi thẳng đến phòng thí nghiệm.
Đại học A là trường cũ của hắn, lần trước hắn còn tới đây đọc diễn thuyết cho nên lúc đi vào vô cùng thuận lợi.
"Cốc, cốc, cốc—-"
Cửa phòng thí nghiệm bị gõ, Dung Niên đang ngồi trong phòng thí nghiệm tháo bao tay chuyên dụng không để ý tới tiếng gõ cửa, nhưng lại bị tiếng hút khí của các anh chị hấp dẫn, cậu nhảy xuống khỏi ghế thí nghiệm.
"Đây là Lục học trưởng thường xuyên xuất hiện trên official website với cả bảng thông báo của khuôn viên trường sao? Người thật quả thực là đẹp trai quá đi mà."
Mấy đàn chị được tiếp xúc cự ly gần với đàn anh thịnh thế mỹ nhan trong lời đồn, bên miệng không ngớt những lời tung hô.
Đàn anh lại không nói nhiều như vậy, đánh giá Lục Cận Ngôn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhận xét ngắn gọn——
"Đệt, đại lão*."
*Đại lão(大佬): Chỉ người lớn tuổi, có địa vị, quyền thế. Thường được sử dụng trong cuộc sống để bày tỏ sự ngưỡng mộ hoặc tôn trọng với những người mạnh hơn.
Đẹp trai, nhiều tiền, lại còn có khí chất.
Nếu bọn họ là con gái, có khi....
Đang suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, học trưởng đại lão đứng ở của bỗng lễ phép hỏi: "Niên Niên vẫn ở trong này à?"
Niên Niên?
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, người vừa mới nhảy khỏi ghế thí nghiệm - Dung Niên lập tức sáng mắt lên, chui ra từ phía sau các anh chị, lao thẳng vào người đang đứng ở cửa.
Lục Cận Ngôn duỗi tay đón cậu, khuôn mặt vừa rồi còn ngập tràn vẻ lãnh đạm nháy mắt đã trở nên ôn hoà.
"Có mệt không?"
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Nếu anh không đến đón em thì có phải em định quên anh luôn đúng không?"
Dung Niên lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, cặp mắt sáng như sao kia không hề che dấu niềm vui sướng.
Bạn trai tới đón cậu tan học!
Trước kia ở trong trường học, tuy Dung Niên không tiếp xúc với nhiều người nhưng thi thoảng cậu cũng sẽ thấy mấy cặp đôi vườn trường.
Mà chuyện đứng ở cửa chờ người, còn có cùng nửa kia đi học vẫn luôn là truyền thống.
Lúc đó cậu cảm thấy rất hâm mộ.
Nhưng mà, mấy cái yêu đương vườn trường ngọt ngào, Dung Niên rất vô tư nghĩ rằng sẽ không bao giờ rơi vào mình đâu.
Bởi vì người cậu thích không ở trong trường thì thôi, thậm chí còn chưa nói quá vài câu với hắn.
Nhưng lúc này, cậu không cần phải hâm mộ người khác nữa.
Lục Cận Ngôn thấy cậu vui vẻ liền không nhịn được mà cong môi lên.
"Ngài, ngài tới đây để đón Niên Niên ạ?" Một chị gái hỏi.
Lục Cận Ngôn gật đầu, ấn bé con vào trong lồng ngực, chờ cậu đứng vững lại tiếp tục tự nhiên dắt tay cậu.
Toàn bộ quá trình Dung Niên đều không hề chống cự.
Thậm chí, còn chẳng hề ngượng ngùng mà thân mật với Lục Cận Ngôn.
Ở nhà cậu lừa anh hai là bởi vì cậu sợ anh hai đánh người ta.
Nhưng ở nơi khác, Dung Niên không muốn dấu diếm quan hệ của cậu với Lục Cận Ngôn chỉ vì lời ra tiếng vào của bạn bè.
Cậu tiếp nhận mọi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ phía giáo sư cùng các anh chị, thoải mái tự nhiên đan mười ngón tay với Lục Cận Ngôn.
"Giáo sư, đàn anh, đàn chị, em đi đây."
Cậu cong đôi mắt, nói lời tạm biệt với mọi người trong phòng thí nghiệm, đồng thời bổ sung thêm một câu.
"Em muốn đi hẹn hò với bạn trai em."
Mọi người: ".........."
Thật, thật khiến người ta trọc cả đầu mà.**
Đàn em ngoan ngoãn khéo léo của bọn họ không thèm báo trước liền trực tiếp come out rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất