Chương 19: Sự uy hiếp của ta
Ba đại nam nhân chúng ta rửa mặt chải đầu xong mới đi gọi Âu Dương Sơ Tuyết nhưng đợi mãi không thấy trả lời. Tống Khiêm không nói một lời, trực tiếp đạp cửa đi vào. Ai, cái cửa tội nghiệp, ngươi bị lần này là lần thứ hai rồi a.
Thấy Âu Dương Sơ Tuyết vẫn hô hấp đều đều, đôi mày đang nhíu chặt của Tống Khiêm mới giãn ra, nói với tiểu nhị nghe tiếng động mà đến: “Thật xin lỗi, là ta sốt ruột quá, nếu có gì tổn hại, tại hạ sẽ bồi thường.”
Điếm tiểu nhị đau lòng liếc nhìn cánh cửa, không nói được lời nào đành xoay người rời đi.
Tuy phá vỡ mộng đẹp của người khác là chuyện rất không phải, chính là chúng ta đang gấp rút lên đường nên chuyện này không thể không làm.
Tống Khiêm đến trước giường Âu Dương Sơ Tuyết khẽ gọi: “Tuyết nhi, rời giường thôi, đừng ngủ nữa.” Cứ như nếu hắn nói lớn quá sẽ dọa mỹ nhân của hắn chạy mất không bằng.
Chính là mỹ nhân không hề phản ứng, vẫn tiếp tục say giấc nồng, khóe miệng cong lên, dường như đang mơ đến chuyện gì đó rất vui.
Âm lượng Tống Khiêm cao hơn một chút, Âu Dương Sơ Tuyết vẫn không hề phản ứng.
Hắn quay lại khẩn thiết nhìn ta. Ta rất chủ động tiêu sái tiến đến cạnh hắn, kéo tay Âu Dương Sơ Tuyết, xem mạch cho nàng. Mạch tượng của nàng rất nhẹ nhàng đều đặn, giống như thật sự ngủ say. Mày ta nhăn lại càng sâu.
Tống Khiêm lo lắng hỏi: “Nàng thế nào?”
Ta đưa tay Âu Dương Sơ Tuyết đặt lại trong chăn, “Nàng tạm thời không có việc gì, chẳng qua thời gian ngủ sẽ ngày càng kéo dài, đến một ngày sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.”
“Rốt cuộc sao lại thế này, nói gì mà “tạm thời không có việc gì”? Nói gì mà “vĩnh viễn không tỉnh lại nữa”?” Tống Khiêm kích động lay vai ta, trong đầu ta lúc này chỉ xuất hiện một hình ảnh: Mã ca gào thét.[1]
Đối lập với sự kích động của Tống Khiêm, ta thậm chí bình tĩnh đến quá đáng, ngươi đi xe của ngươi, ta thiên mã hành không của ta.[2]
Truy Phong đứng một bên lúc này mới nói: “Tống đại ca, ngươi bình tĩnh lại, có Bàn huynh đệ y thuật cao minh ở đây, Âu Dương cô nương nhất định sẽ không có việc gì.” Quả nhiên trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Tống Khiêm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, “Thực xin lỗi, ta……” Tại sao hắn luôn nói xin lỗi, ta muốn nghe được, cũng là ba từ khác.
Truy Phong hỏi ta: “Âu Dương cô nương rốt cục là làm sao?” Hắn gãi gãi đầu nói: “Kỳ thật nương ta cũng thường xuyên ngủ say không tỉnh.”
“Ta nghĩ đại khái là nàng bị trúng độc.”
“Độc gì?” Tống Khiêm hỏi.
Ta không nhìn hắn, nói: “Các ngươi chỉ biết là Thiên Sơn có Tuyết liên, lại không biết Thiên Sơn còn có những kỳ hoa dị thảo khác, hoa Song sinh chính là một trong số đó. Hoa Song sinh mất mười năm để sinh trưởng, mười năm để đơm hoa, mười năm để kết quả, lại mất tiếp mười năm để quả chín. Nó kết ra hai quả, một tên là Thụy Mộng, quả còn lại là Kinh Mộng. Có vẻ như thứ độc Âu Dương tiểu thư trúng là Thụy Mộng, mẫu thân của Truy Phong rất có thể cũng ăn nhầm thứ này. Người trúng Thụy Mộng sẽ trở nên rất ham ngủ, ngày đầu tiên ngủ chừng 6 canh giờ, ngày tiếp theo là 7 canh giờ, cứ như vậy cho đến khi hoàn toàn lâm vào hôn mê. Nếu sau một tháng mà độc chưa giải được, người trúng độc sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.”
“Vậy phải làm thế nào mới có thể giải độc, thời điểm ta rời nhà, nương đã gần như lâm vào hôn mê.” Lúc này người sốt ruột chính là Truy Phong.
“Rất đơn giản, tìm được Kinh Mộng trong hoa Song sinh, cho người trúng độc ăn vào.”
“Vậy chúng ta mau mau xuất phát.”
Lúc này Âu Dương Sơ Tuyết mới tỉnh lại, nhìn thấy chúng ta tề tựu đầy đủ trong phòng nàng liền kinh ngạc nói: “Sao các ngươi vào được?”
Ta nhìn nhìn cửa phòng rồi lại liếc nhìn Tống Khiêm. Tống Khiêm mở miệng: “Ngươi ngủ quên.”
“Thực xin lỗi Khiêm ca ca, thực xin lỗi mọi người, ta nghĩ có lẽ là do hôm qua quá mệt mỏi.” Nói xong còn le lưỡi cười.
“Không sao, ngươi tỉnh là tốt rồi. Mau thu thập, chúng ta phải đi.”
“Ân.”
Chúng ta ra ngoài phải được chừng hai khắc, ở kiếp trước của ta là nửa giờ, nàng mới tao nhã bước ra khỏi cửa phòng.
Tống Khiêm viện cớ ngựa không đủ nên cùng cưỡi chung với Âu Dương Sơ Tuyết, kỳ thật là lo lắng nàng bất ngờ ngủ sẽ bị ngã.
Ta chỉ có thể ai oán chung ngựa với Truy Phong. Người bị trúng độc tất nhiên sẽ được ưu ái đặc biệt, ta thật hận vì sao kẻ trúng độc không phải là ta. Đơn giản là, Âu Dương Sơ Tuyết là hôn thê của Tống Khiêm, thế nào cũng có giá trị, còn ta thì chẳng là gì cả.
Truy Phong rất quan tâm đến ta, lúc nào cũng nhắc ta phải chú ý ôm chặt lấy hắn, nhưng đó không phải thứ ta muốn.
Vì phải chạy đua với thời gian, sau khi suy tính, chúng ta chọn đi đường nhỏ, cũng vì thế mà vô cùng xóc nảy, lại không có khách điếm nên chúng ta phải ăn ngủ trong rừng.
Thời gian Âu Dương Sơ Tuyết ngủ càng dài, mày Tống Khiêm cũng theo đó mà càng ngày càng nhíu chặt hơn, khi Âu Dương Sơ Tuyết nghi ngờ hỏi, hắn còn phải vắt óc tìm cách thuyết phục nàng rằng đây là hiện tượng bình thường.
Ngươi nói thẳng cho nàng rằng nàng đang bị trúng độc không được sao? Còn lo tâm hồn nàng yếu đuối sẽ không chịu nổi. Nữ nhân thật phiền toái.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ta cũng dần quen với cuộc sống trên lưng ngựa, Âu Dương Sơ Tuyết rốt cục không hề tỉnh lại.
Tống Khiêm mấy ngày liền vô cùng vất vả, thân thể tàn tạ đi nhiều. Ta thấy liền không chịu được, uy hiếp hắn nếu không tạm thời giao Âu Dương Sơ Tuyết cho ta cùng Truy Phong chiếu cố, ta sẽ không giúp nàng giải độc. Hắn đành miễn cưỡng giao Âu Dương Sơ Tuyết cho Truy Phong, ta đoạt lại vị trí ngồi sau hắn.
Thế nhưng ta cũng không vui vẻ chút nào, nếu Tống Khiêm quan tâm đến ta, dù chỉ bằng một nửa sự quan tâm của hắn với Âu Dương Sơ Tuyết thôi, với ta cũng đủ rồi.
Ban đêm, khi ta cùng Truy Phong sắp xếp xong chỗ ngủ cho Âu Dương Sơ Tuyết thì Tống Khiêm đã nặng nề đi vào giấc ngủ. Mấy ngày nay hắn thực mệt mỏi.
Truy Phong trong nom Âu Dương Sơ Tuyết nên tựa vào một gốc cây nghỉ tạm.
Ta vươn tay lướt theo những đường nét cương nghị của Tống Khiêm. Nam nhân này là người ta yêu, thế nhưng hắn lại dành tình cảm sâu đậm cho một nữ nhân khác. Mà ta thế nhưng lại vẫn nghĩ cách chữa trị cho nàng, bởi ta không đành lòng để hắn lo lắng.
Hắn mở to mắt ra bắt lấy tay ta, ta bị dọa không nhẹ. Tống Khiêm quả nhiên là Tống Khiêm, cho dù mệt đến đâu cũng duy trì cảnh giác cao độ.
Hắn thấy là ta mới giảm bớt lực đạo, lại nhắm mắt lại.
Ta si ngốc nói: “Ngươi ngay cả nhìn ta một cái cũng không được sao? Ngươi thật sự không sợ ta không trị liệu cho tâm can bảo bối của ngươi sao?”
“Ngươi sẽ không.” Là hắn nghĩ ta quá thiện lương, hay là vẻ bề ngoài này rất dễ lừa gạt người khác?
“Ngươi lầm rồi, ta sẽ làm vậy. Nàng chết ta sẽ bớt đi một đối thủ.” Hắn lại mở mắt, “Cho nên, ngươi phải đối tốt với ta hơn một chút.”
“Thế nào mới được coi là đối tốt với ngươi?”
“Đáp ứng các điều kiện của ta.”
“Ngươi muốn điều kiện gì?”
Ta suy nghĩ trong chốc lát, “Tạm thời ta còn chưa hảo hảo suy nghĩ, tóm lại, ngươi không được tránh mặt ta. Còn nữa,” Ta nhẹ hôn lên môi hắn, “Đây là lợi tức.” Nói xong cảm thấy thật mỹ mãn mà dựa vào người hắn nhắm mắt lại.
Ta càng ngày càng bị đắm chìm trong xúc cảm từ đôi môi hắn.
Không lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, ta cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mặc kệ ra sao, ngày mai là một ngày hoàn toàn mới, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
[1] Mã ca gào thét: Mã Cảnh Đào, một diễn viên Trung quốc, anh diễn rất nhập tâm. Có một vai diễn (Bada chưa tìm tên phim) luôn phải gào thét, động tác tay cũng vô cùng mãnh liệt. Vì thế mà khi thấy Tống Khiêm kích động gào thét với mình, Bàn Nhược đã liên tưởng đến nhân vật này.
[2] Chỉ việc mỗi người có cách ứng xử, cảm nhận không giống nhau, trong trưởng hợp này là trái ngược nhau. Tống Khiêm thì vô cùng kích động trong khi Bàn Nhược lại quá bình tĩnh.
Thấy Âu Dương Sơ Tuyết vẫn hô hấp đều đều, đôi mày đang nhíu chặt của Tống Khiêm mới giãn ra, nói với tiểu nhị nghe tiếng động mà đến: “Thật xin lỗi, là ta sốt ruột quá, nếu có gì tổn hại, tại hạ sẽ bồi thường.”
Điếm tiểu nhị đau lòng liếc nhìn cánh cửa, không nói được lời nào đành xoay người rời đi.
Tuy phá vỡ mộng đẹp của người khác là chuyện rất không phải, chính là chúng ta đang gấp rút lên đường nên chuyện này không thể không làm.
Tống Khiêm đến trước giường Âu Dương Sơ Tuyết khẽ gọi: “Tuyết nhi, rời giường thôi, đừng ngủ nữa.” Cứ như nếu hắn nói lớn quá sẽ dọa mỹ nhân của hắn chạy mất không bằng.
Chính là mỹ nhân không hề phản ứng, vẫn tiếp tục say giấc nồng, khóe miệng cong lên, dường như đang mơ đến chuyện gì đó rất vui.
Âm lượng Tống Khiêm cao hơn một chút, Âu Dương Sơ Tuyết vẫn không hề phản ứng.
Hắn quay lại khẩn thiết nhìn ta. Ta rất chủ động tiêu sái tiến đến cạnh hắn, kéo tay Âu Dương Sơ Tuyết, xem mạch cho nàng. Mạch tượng của nàng rất nhẹ nhàng đều đặn, giống như thật sự ngủ say. Mày ta nhăn lại càng sâu.
Tống Khiêm lo lắng hỏi: “Nàng thế nào?”
Ta đưa tay Âu Dương Sơ Tuyết đặt lại trong chăn, “Nàng tạm thời không có việc gì, chẳng qua thời gian ngủ sẽ ngày càng kéo dài, đến một ngày sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.”
“Rốt cuộc sao lại thế này, nói gì mà “tạm thời không có việc gì”? Nói gì mà “vĩnh viễn không tỉnh lại nữa”?” Tống Khiêm kích động lay vai ta, trong đầu ta lúc này chỉ xuất hiện một hình ảnh: Mã ca gào thét.[1]
Đối lập với sự kích động của Tống Khiêm, ta thậm chí bình tĩnh đến quá đáng, ngươi đi xe của ngươi, ta thiên mã hành không của ta.[2]
Truy Phong đứng một bên lúc này mới nói: “Tống đại ca, ngươi bình tĩnh lại, có Bàn huynh đệ y thuật cao minh ở đây, Âu Dương cô nương nhất định sẽ không có việc gì.” Quả nhiên trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Tống Khiêm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, “Thực xin lỗi, ta……” Tại sao hắn luôn nói xin lỗi, ta muốn nghe được, cũng là ba từ khác.
Truy Phong hỏi ta: “Âu Dương cô nương rốt cục là làm sao?” Hắn gãi gãi đầu nói: “Kỳ thật nương ta cũng thường xuyên ngủ say không tỉnh.”
“Ta nghĩ đại khái là nàng bị trúng độc.”
“Độc gì?” Tống Khiêm hỏi.
Ta không nhìn hắn, nói: “Các ngươi chỉ biết là Thiên Sơn có Tuyết liên, lại không biết Thiên Sơn còn có những kỳ hoa dị thảo khác, hoa Song sinh chính là một trong số đó. Hoa Song sinh mất mười năm để sinh trưởng, mười năm để đơm hoa, mười năm để kết quả, lại mất tiếp mười năm để quả chín. Nó kết ra hai quả, một tên là Thụy Mộng, quả còn lại là Kinh Mộng. Có vẻ như thứ độc Âu Dương tiểu thư trúng là Thụy Mộng, mẫu thân của Truy Phong rất có thể cũng ăn nhầm thứ này. Người trúng Thụy Mộng sẽ trở nên rất ham ngủ, ngày đầu tiên ngủ chừng 6 canh giờ, ngày tiếp theo là 7 canh giờ, cứ như vậy cho đến khi hoàn toàn lâm vào hôn mê. Nếu sau một tháng mà độc chưa giải được, người trúng độc sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.”
“Vậy phải làm thế nào mới có thể giải độc, thời điểm ta rời nhà, nương đã gần như lâm vào hôn mê.” Lúc này người sốt ruột chính là Truy Phong.
“Rất đơn giản, tìm được Kinh Mộng trong hoa Song sinh, cho người trúng độc ăn vào.”
“Vậy chúng ta mau mau xuất phát.”
Lúc này Âu Dương Sơ Tuyết mới tỉnh lại, nhìn thấy chúng ta tề tựu đầy đủ trong phòng nàng liền kinh ngạc nói: “Sao các ngươi vào được?”
Ta nhìn nhìn cửa phòng rồi lại liếc nhìn Tống Khiêm. Tống Khiêm mở miệng: “Ngươi ngủ quên.”
“Thực xin lỗi Khiêm ca ca, thực xin lỗi mọi người, ta nghĩ có lẽ là do hôm qua quá mệt mỏi.” Nói xong còn le lưỡi cười.
“Không sao, ngươi tỉnh là tốt rồi. Mau thu thập, chúng ta phải đi.”
“Ân.”
Chúng ta ra ngoài phải được chừng hai khắc, ở kiếp trước của ta là nửa giờ, nàng mới tao nhã bước ra khỏi cửa phòng.
Tống Khiêm viện cớ ngựa không đủ nên cùng cưỡi chung với Âu Dương Sơ Tuyết, kỳ thật là lo lắng nàng bất ngờ ngủ sẽ bị ngã.
Ta chỉ có thể ai oán chung ngựa với Truy Phong. Người bị trúng độc tất nhiên sẽ được ưu ái đặc biệt, ta thật hận vì sao kẻ trúng độc không phải là ta. Đơn giản là, Âu Dương Sơ Tuyết là hôn thê của Tống Khiêm, thế nào cũng có giá trị, còn ta thì chẳng là gì cả.
Truy Phong rất quan tâm đến ta, lúc nào cũng nhắc ta phải chú ý ôm chặt lấy hắn, nhưng đó không phải thứ ta muốn.
Vì phải chạy đua với thời gian, sau khi suy tính, chúng ta chọn đi đường nhỏ, cũng vì thế mà vô cùng xóc nảy, lại không có khách điếm nên chúng ta phải ăn ngủ trong rừng.
Thời gian Âu Dương Sơ Tuyết ngủ càng dài, mày Tống Khiêm cũng theo đó mà càng ngày càng nhíu chặt hơn, khi Âu Dương Sơ Tuyết nghi ngờ hỏi, hắn còn phải vắt óc tìm cách thuyết phục nàng rằng đây là hiện tượng bình thường.
Ngươi nói thẳng cho nàng rằng nàng đang bị trúng độc không được sao? Còn lo tâm hồn nàng yếu đuối sẽ không chịu nổi. Nữ nhân thật phiền toái.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ta cũng dần quen với cuộc sống trên lưng ngựa, Âu Dương Sơ Tuyết rốt cục không hề tỉnh lại.
Tống Khiêm mấy ngày liền vô cùng vất vả, thân thể tàn tạ đi nhiều. Ta thấy liền không chịu được, uy hiếp hắn nếu không tạm thời giao Âu Dương Sơ Tuyết cho ta cùng Truy Phong chiếu cố, ta sẽ không giúp nàng giải độc. Hắn đành miễn cưỡng giao Âu Dương Sơ Tuyết cho Truy Phong, ta đoạt lại vị trí ngồi sau hắn.
Thế nhưng ta cũng không vui vẻ chút nào, nếu Tống Khiêm quan tâm đến ta, dù chỉ bằng một nửa sự quan tâm của hắn với Âu Dương Sơ Tuyết thôi, với ta cũng đủ rồi.
Ban đêm, khi ta cùng Truy Phong sắp xếp xong chỗ ngủ cho Âu Dương Sơ Tuyết thì Tống Khiêm đã nặng nề đi vào giấc ngủ. Mấy ngày nay hắn thực mệt mỏi.
Truy Phong trong nom Âu Dương Sơ Tuyết nên tựa vào một gốc cây nghỉ tạm.
Ta vươn tay lướt theo những đường nét cương nghị của Tống Khiêm. Nam nhân này là người ta yêu, thế nhưng hắn lại dành tình cảm sâu đậm cho một nữ nhân khác. Mà ta thế nhưng lại vẫn nghĩ cách chữa trị cho nàng, bởi ta không đành lòng để hắn lo lắng.
Hắn mở to mắt ra bắt lấy tay ta, ta bị dọa không nhẹ. Tống Khiêm quả nhiên là Tống Khiêm, cho dù mệt đến đâu cũng duy trì cảnh giác cao độ.
Hắn thấy là ta mới giảm bớt lực đạo, lại nhắm mắt lại.
Ta si ngốc nói: “Ngươi ngay cả nhìn ta một cái cũng không được sao? Ngươi thật sự không sợ ta không trị liệu cho tâm can bảo bối của ngươi sao?”
“Ngươi sẽ không.” Là hắn nghĩ ta quá thiện lương, hay là vẻ bề ngoài này rất dễ lừa gạt người khác?
“Ngươi lầm rồi, ta sẽ làm vậy. Nàng chết ta sẽ bớt đi một đối thủ.” Hắn lại mở mắt, “Cho nên, ngươi phải đối tốt với ta hơn một chút.”
“Thế nào mới được coi là đối tốt với ngươi?”
“Đáp ứng các điều kiện của ta.”
“Ngươi muốn điều kiện gì?”
Ta suy nghĩ trong chốc lát, “Tạm thời ta còn chưa hảo hảo suy nghĩ, tóm lại, ngươi không được tránh mặt ta. Còn nữa,” Ta nhẹ hôn lên môi hắn, “Đây là lợi tức.” Nói xong cảm thấy thật mỹ mãn mà dựa vào người hắn nhắm mắt lại.
Ta càng ngày càng bị đắm chìm trong xúc cảm từ đôi môi hắn.
Không lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, ta cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mặc kệ ra sao, ngày mai là một ngày hoàn toàn mới, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
[1] Mã ca gào thét: Mã Cảnh Đào, một diễn viên Trung quốc, anh diễn rất nhập tâm. Có một vai diễn (Bada chưa tìm tên phim) luôn phải gào thét, động tác tay cũng vô cùng mãnh liệt. Vì thế mà khi thấy Tống Khiêm kích động gào thét với mình, Bàn Nhược đã liên tưởng đến nhân vật này.
[2] Chỉ việc mỗi người có cách ứng xử, cảm nhận không giống nhau, trong trưởng hợp này là trái ngược nhau. Tống Khiêm thì vô cùng kích động trong khi Bàn Nhược lại quá bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất