Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 111: Họa thủy
Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
________________
Hai người tiến vào trong rất thuận lợi, vừa vào thì họ đã nhìn thấy bàn lật úp, đồ đạc bị vỡ nát, có vẻ như trước đây rất lâu, nơi này đã từng xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Nicholas rút một cái đinh dài bằng kim loại đóng sâu vào trong vách tường ra, trên bức tường này che kín mười mấy lỗ nhỏ, trong lỗ nào cũng có đinh kim loại y như thế này.
Y đưa nó cho Yến Lâu rồi nói: “Người dị năng chiến đấu với nhau.”
Yến Lâu nói: “Hình như Luther chính là người dị năng hệ kim đấy.”
Cậu nhìn tình trạng có thể nói là khốc liệt trong phòng rồi chân thành nói: “Hy vọng anh ta không chết quá khó coi.”
Có điều với những chuyện mà Luther từng làm thì anh ta có chết cũng không có gì đáng tiếc cả, chỉ có thể nói là gặp báo ứng mà thôi.
Yến Lâu đẩy cửa phòng ngủ ra, đối diện với ánh đao bổ tới.
Lúc nhìn thấy tình hình của căn nhà thì họ đều cho rằng nơi này đã không còn ai nữa từ lâu rồi, không ngờ lại có người đang chờ họ.
Người tấn công cậu là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, khuôn mặt hơi cứng đờ, động tác cũng hơi chậm chạp, thế nhưng sức lực lại lớn đến mức kinh người. Đây là một con búp bê hình người, Yến Lâu từng nhìn thấy hình chiếu của cô ta trong Đại sảnh Búp bê, cô ta là Anfia – con búp bê đầu tiên do Luther chế tạo.
Yến Lâu chặn lại lưỡi đao bổ về phía mình rồi giơ tay gõ một cái lên khớp cổ tay của Anfia, nhẹ nhàng đánh bay lưỡi đao. Nhưng Anfia mất vũ khí cũng không ngừng tấn công, cô ta giơ tay định bóp cổ Yến Lâu, muốn ỷ vào sức mạnh kinh khủng của mình để giết chết cậu.
Nicholas cũng bị một con búp bê tấn công, người tấn công y là Irina, hai cô gái bị hại đều ở nơi này, vậy có lẽ những con búp bê khác cũng ở đây.
Dựa vào sự quen thuộc đối với các khớp của búp bê, Yến Lâu nhanh chóng khống chế Anfia mà không gây ra một chút tổn hại nào với cô ta cả.
“Đúng là ở đâu cũng có bất ngờ.” Yến Lâu trêu chọc một câu, sau đó lấy dây thừng được chế tạo đặc biệt ra trói hai con búp bê này lại rồi thuận tay nhét chúng vào trong tủ, đóng lại.
Tuy hai con búp bê kia có sức mạnh không yếu nhưng lại không có trí tuệ nên xem như là sản phẩm thất bại của Luther.
Yến Lâu tỏa âm khí ra để tìm kiếm tung tích của những con búp bê khác, nhưng tìm khắp cả nhà cũng không phát hiện ra, lẽ nào cậu đã đoán sai ư?
“Tôi nhớ là trong căn nhà này có tầng hầm mà.” Yến Lâu hơi nhíu mày: “Sao lại không thấy nhỉ?”
“Hẳn là bị giấu rồi.” Nicholas nói, người có thể làm được điều này trong phó bản không nhiều, cô bé Faye trùng hợp lại là người có thể làm được như vậy.
Faye là một đứa trẻ rất có tiềm lực, đáng tiếc lại gặp phải một ông bố điên cuồng khiến cô bé còn nhỏ đã chết non như vậy.
Năng lực của cô bé là niệm động lực, cần phải có tinh thần lực khá cao mới có thể làm được, chính vì như vậy nên cô bé mới có thể giữ được ý thức sau khi trở thành búp bê hình người, dùng một loại hình thức khác tiếp tục tồn tại.
Hai người vừa đi vừa tìm, Yến Lâu phát hiện ở chỗ rẽ hành lang có một bóng người chợt lóe lên, đúng lúc cậu muốn đi theo thì bỗng nhiên lại nhận ra một đợt sóng năng lượng nhỏ bé.
Cậu cẩn thận quay đầu lại thì phát hiện phía sau mình đã biến thành một bức tường, Nicholas thì không thấy đâu cả.
Hai mắt Yến Lâu nheo lại, vẻ mặt cậu trở nên thận trọng hơn.
Sức mạnh của Faye còn mạnh hơn so với những gì cậu nghĩ, mặc dù bên cô bé có ưu thế chủ nhà, nhưng chỉ riêng việc cô bé có thể lặng yên không tiếng động thay đổi kết cấu của căn nhà để tách hai người đã đủ để khiến Yến Lâu coi trọng rồi.
Cậu nổ nát vách tường phía sau, lúc này hành lang đã biến thành một gian phòng ngủ trống rỗng, cậu và Nicholas bị di chuyển đến các nơi khác nhau.
Yến Lâu sầm mặt, tâm tình không tốt phóng âm khí ra tìm kiếm.
Kết cấu phòng ốc đang không ngừng biến hóa, cậu như đang rơi vào một mê cung không có cửa ra, trong thời gian ngắn khó có thể tìm được Nicholas.
Faye trốn rất kĩ, nhưng ở một thời khắc nào đó, cậu nhạy cảm bắt được một đợt sóng năng lượng bé nhỏ, giống như có ai đó đang cố ý nhắc nhở cậu vậy.
Yến Lâu nhíu mày, đây là khiêu khích sao? Cô bé này tự tin đến thế cơ à?
Cậu quyết định nhận “lòng tốt” của Faye, cho cô bé một bài học đáng nhớ.
Men theo sóng năng lượng, Yến Lâu nhanh chóng tìm được vị trí của Faye, đó là phòng ngủ của cô bé, phòng ngủ khi cô bé còn sống.
Giấy dán tường màu hồng nhạt đã tróc ra từng mảng, hoa văn hình kẹo phía trên cũng hơi phai màu, màn che viền tơ trên giường công chúa dính đầy tro bụi, ngực con gấu bông đặt cuối giường bị một con dao gọt hoa quả cắm vào, khuôn mặt tươi cười đáng yêu dùng kim chỉ thêu ra cũng trở nên không còn ngây thơ nữa.
Gian phòng này đã từng rất phù hợp với sở thích của các bé gái, ngây thơ rực rỡ, mũm mĩm đáng yêu, nhưng thời gian đã khiến nơi này trở nên hoàn toàn thay đổi, giống như người cha tàn nhẫn ra tay với cô bé vậy.
Faye rất đáng yêu, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh lam to tròn như một chú nai con ngây thơ. Cô bé mặc váy yếm xòe, mái tóc quăn màu vàng được chải gọn gàng, chun buộc tóc hình bươm bướm màu hồng nhạt trang trí trên hai cái đuôi ngựa, tươi tắn linh hoạt đến mức không giống một con búp bê.
Cô bé ngồi ở bên cái giường bẩn thỉu, miệng khe khẽ hát, tay nhẹ nhàng vuốt ve một thứ gì đó màu trắng.
Lúc đầu cậu tưởng đó là mấy con búp bê thỏ hay gì đó, đến gần xem mới phát hiện đó là một cái đầu lâu trắng toát.
Yến Lâu: “......”
Tốt lắm, đây là đã chết đến không thể lại chết nữa, cậu thua cá cược rồi.
“Faye.” Yến Lâu vẫn có thể xem như khoan dung với cô bé, rất lễ phép đứng cạnh cửa hỏi: “Tôi có thể đi vào không?”
Rốt cuộc Faye cũng quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt to xanh thăm thẳm nhanh chóng cong lại như hai vầng trăng khuyết, trong suốt đến mức gần như không hề có một chút bụi bẩn nào cả, nhưng cái đầu lâu trong tay cô bé lại không thể hiện như thế.
“Đương nhiên rồi ạ, thưa ngài.” Faye ngọt ngào cười nói: “Tôi chờ ngài đã lâu rồi.”
Yến Lâu nhíu mày bước vào rồi nói: “Nếu như vậy thì cháu có thể nói cho tôi biết người đi cùng tôi đang ở đâu hay không?”
“Không thể ạ, thưa ngài.” Faye cười híp mắt nói: “Beatrice chỉ muốn gặp một mình ngài thôi.”
“Vậy cũng tốt.” Yến Lâu hỏi: “Beatrice đang ở đâu?”
“Cái này cũng không thể nói cho ngài biết ạ, Beatrice không cho phép tôi nói.” Faye nghiêng đầu nói.
Yến Lâu hỏi: “Vậy cháu gọi tôi tới nơi này làm gì?”
Faye đứng lên, hộp sọ nâng trong tay cô bé trắng đến khiếp người: “Không phải tôi muốn gọi ngài tới, mà là… Beatrice bảo tôi giết ngài!”
Lời còn chưa dứt thì xương sọ trong tay cô bé bỗng nhiên bay lên, hàm răng cùn từ từ trở nên sắc nhọn, nó không còn là một hộp sọ người nữa mà trở nên giống như đầu lâu của ác ma vậy, có lẽ đây chính là dáng vẻ của Luther ở trong mắt Faye.
Đầu lâu há to mồm cắn về phía cậu, tốc độ nhanh như chớp.
Cùng lúc đó, tất cả mọi thứ bên trong gian phòng đều biến thành vũ khí của Faye, dao găm trước ngực gấu bông, giá áo kim loại bị vặn vẹo, trụ giường trở nên sắc bén… Những thứ này ở dưới sự khống chế của Faye đều che trời lấp đất đánh úp về phía Yến Lâu, muốn chôn vùi cậu.
Nhưng tuy khí thế của Faye rất mạnh nhưng lại không có cách nào tạo thành tổn thương thực sự đối với Yến Lâu.
Cậu ngưng tụ âm khí thành lá chắn, chặn hết thảy công kích ở bên ngoài, đồng thời không chút lưu tình nào bắn ngược về phía Faye.
Dưới sự khống chế của âm khí và niệm động lực, đồ đạc trong phòng bay loạn khắp nơi, rung chuyển tạo thành bởi trận chiến giữa hai người càng lúc càng lớn.
Yến Lâu giơ tay chặn lại cái đầu lâu đang bay tới, mặc cho đầu lâu dùng sức thế nào cũng chỉ có thể gặm không khí mà thôi, nhưng cậu không ngờ tới đầu lâu bỗng nhiên há miệng phun ra một ngọn lửa, hình như cậu ngửi thấy mùi lưu huỳnh.
Ngọn lửa thiêu đốt rất mãnh liệt, tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng kỳ lạ, hơn nữa cực kì dai, chỉ cần dính lên góc áo của Yến Lâu thì sẽ thuận thế lan tràn không ngừng, có vẻ như không thiêu chết cậu thì sẽ không tắt.
Faye đứng bên giường vỗ tay vui cười như đang xem một màn biểu diễn ảo thuật xuất sắc vậy.
Sắc mặt Yến Lâu từ từ sầm xuống, đây là ngọn lửa có thể đốt cháy linh hồn, có thể khiến ma quỷ bị thương. Đặc biệt là đối với các linh hồn bị thiêu chết, linh hồn của họ lúc nào thiêu đốt, làm bị thương những người đến gần, ngọn lửa là vũ khí của họ nhưng đồng thời cũng là thứ có thể giết chết họ.
Cậu không nghĩ việc ngọn lửa này xuất hiện là trùng hợp, có lẽ Beatrice còn hiểu cậu nhiều hơn cậu nghĩ.
Nhìn nụ cười trong ngây thơ mang theo ác ý của Faye, Yến Lâu nhếch môi.
Linh hồn của cậu đã bị thiêu đốt mấy chục năm, ngọn lửa mãnh liệt như vậy còn không có thể thiêu cháy cậu thì chỉ một nhúm lửa thế này cũng có thể gây hại đến cậu hay sao?
Cậu cảm thấy đã đến lúc cho cô bé không có kiến thức này nhìn xem cái gì mới là lửa mạnh rồi.
Màu đen cháy khô chậm rãi ăn mòn mỗi một tấc da dẻ của cậu, từ phần cổ thon dài leo lên khóe mắt đuôi lông mày, cuối cùng hoàn toàn nuốt hết khuôn mặt tái nhợt của cậu, chỉ còn dư lại hốc mắt trống rỗng từ từ bốc lên màu ánh lửa đỏ tươi.
Chỉ trong chớp mắt, Yến Lâu gần như đã thành một khối nhựa thông hình người, còn là loại nhựa thông từng bị thiêu cháy một lần nữa kìa, cả người đều che kín các vết rạn nứt to to nhỏ nhỏ khác nhau. Ở sâu trong các vết rạn nứt này lộ ra màu đỏ tươi như ngọn lửa sắp bốc lên vậy, nhưng khi ngọn lửa này thực sự lao ra khỏi cơ thể lại trở thành màu trắng xám lạnh lẽo.
Nhìn Yến Lâu biến thành người lửa, Faye hơi sợ hãi lùi về phía sau, đám lửa cô bé thả ra đã bị lửa trên người Yến Lâu nuốt hết, đến cái bóng cũng không tìm được. Tuy cô bé còn nhỏ nhưng trực giác lại rất nhạy bén, Faye nhạy cảm nhận thấy Yến Lâu bây giờ rất khó dây vào, nếu như còn tiến lên nữa thì kết cục của cô bé có thể sẽ rất thê thảm.
Cái đầu lâu kia vẫn không chạy trốn được, nó rơi vào trong ngọn lửa của Yến Lâu.
Yến Lâu hơi dùng sức bóp lấy nó, một vết nức nhỏ xuất hiện trên hộp sọ, ngọn lửa màu trắng xám thuận thế chui vào. Ngay sau đó, trên cái đầu kia nổi lên khuôn mặt của một người đàn ông, khuôn mặt người đó dữ tợn giãy dụa như muốn tránh thoát nhưng ngọn lửa màu trắng xám lại từ từ kéo lên dọc theo linh hồn của người đó.
Nhìn thấy khuôn mặt này, động tác muốn chạy trốn của Faye khựng lại.
Cô bé nhìn kỹ khuôn mặt đau đớn trên hộp sọ và linh hồn đang chậm rãi bị thiêu đốt, một lát sau bỗng nhiên Faye bắt đầu cười ha hả.
Giọng nói trở nên khàn khàn khó nghe của Yến Lâu truyền ra từ bên trong ngọn lửa: “Vẫn còn cười được cơ đấy, không sợ à?”
“Không!” Faye vui vẻ đến mức hai mắt sáng lên: “Thưa ngài, chờ đốt xong thì ngài có thể trả nó lại cho tôi không?”
Yến Lâu vứt cái đầu lâu màu trắng bị thiêu sạch sẽ lại cho cô bé, Faye nhận lấy cẩn thận vuốt ve, một lát sau cô bé vui sướng nói: “Sạch sẽ, hoàn toàn sạch sẽ!”
Dáng vẻ ấy của cô bé cũng không kỳ quái, niềm vui sướng khi báo thù được luôn có thể khiến người ta thoải mái.
Yến Lâu không muốn dây dưa nhiều với cô bé nên hỏi: “Beatrice ở đâu?”
Faye ôm xương sọ nghiêng người đi, không chút nghĩ ngợi để lộ ra vách tường phía sau: “Cô ta ở đây.”
Yến Lâu dùng một chưởng đánh sập vách tường, để lộ ra cửa động u ám phía sau.
Đây chính là lối vào của tầng hầm, cầu thang thật dài uốn lượn đi vào trong bóng tối khiến người ta không thể nhìn thấy đáy được.
Trước khi cậu đi xuống thì Faye bỗng nhiên nói: “Beatrice ghét nhất là tầng hầm, nhưng cô ta vẫn cứ lựa chọn ở chỗ này chờ ngài, bởi vì cô ta biết ngài cũng sẽ chán ghét nơi này.”
Vẻ mặt của cô bé có ý tứ sâu xa, không giống một con búp bê hình người đã bị kiểm soát hoàn toàn, có lẽ sự mê hoặc của Beatrice cũng chưa hoàn toàn ảnh hưởng đến ý chí của bản thân cô bé.
Yến Lâu nghe xong lời của cô bé thì trầm mặc một hồi, sau đó cậu xoay người đi xuống tầng hầm.
Beta: Hạ Y
________________
Hai người tiến vào trong rất thuận lợi, vừa vào thì họ đã nhìn thấy bàn lật úp, đồ đạc bị vỡ nát, có vẻ như trước đây rất lâu, nơi này đã từng xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Nicholas rút một cái đinh dài bằng kim loại đóng sâu vào trong vách tường ra, trên bức tường này che kín mười mấy lỗ nhỏ, trong lỗ nào cũng có đinh kim loại y như thế này.
Y đưa nó cho Yến Lâu rồi nói: “Người dị năng chiến đấu với nhau.”
Yến Lâu nói: “Hình như Luther chính là người dị năng hệ kim đấy.”
Cậu nhìn tình trạng có thể nói là khốc liệt trong phòng rồi chân thành nói: “Hy vọng anh ta không chết quá khó coi.”
Có điều với những chuyện mà Luther từng làm thì anh ta có chết cũng không có gì đáng tiếc cả, chỉ có thể nói là gặp báo ứng mà thôi.
Yến Lâu đẩy cửa phòng ngủ ra, đối diện với ánh đao bổ tới.
Lúc nhìn thấy tình hình của căn nhà thì họ đều cho rằng nơi này đã không còn ai nữa từ lâu rồi, không ngờ lại có người đang chờ họ.
Người tấn công cậu là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, khuôn mặt hơi cứng đờ, động tác cũng hơi chậm chạp, thế nhưng sức lực lại lớn đến mức kinh người. Đây là một con búp bê hình người, Yến Lâu từng nhìn thấy hình chiếu của cô ta trong Đại sảnh Búp bê, cô ta là Anfia – con búp bê đầu tiên do Luther chế tạo.
Yến Lâu chặn lại lưỡi đao bổ về phía mình rồi giơ tay gõ một cái lên khớp cổ tay của Anfia, nhẹ nhàng đánh bay lưỡi đao. Nhưng Anfia mất vũ khí cũng không ngừng tấn công, cô ta giơ tay định bóp cổ Yến Lâu, muốn ỷ vào sức mạnh kinh khủng của mình để giết chết cậu.
Nicholas cũng bị một con búp bê tấn công, người tấn công y là Irina, hai cô gái bị hại đều ở nơi này, vậy có lẽ những con búp bê khác cũng ở đây.
Dựa vào sự quen thuộc đối với các khớp của búp bê, Yến Lâu nhanh chóng khống chế Anfia mà không gây ra một chút tổn hại nào với cô ta cả.
“Đúng là ở đâu cũng có bất ngờ.” Yến Lâu trêu chọc một câu, sau đó lấy dây thừng được chế tạo đặc biệt ra trói hai con búp bê này lại rồi thuận tay nhét chúng vào trong tủ, đóng lại.
Tuy hai con búp bê kia có sức mạnh không yếu nhưng lại không có trí tuệ nên xem như là sản phẩm thất bại của Luther.
Yến Lâu tỏa âm khí ra để tìm kiếm tung tích của những con búp bê khác, nhưng tìm khắp cả nhà cũng không phát hiện ra, lẽ nào cậu đã đoán sai ư?
“Tôi nhớ là trong căn nhà này có tầng hầm mà.” Yến Lâu hơi nhíu mày: “Sao lại không thấy nhỉ?”
“Hẳn là bị giấu rồi.” Nicholas nói, người có thể làm được điều này trong phó bản không nhiều, cô bé Faye trùng hợp lại là người có thể làm được như vậy.
Faye là một đứa trẻ rất có tiềm lực, đáng tiếc lại gặp phải một ông bố điên cuồng khiến cô bé còn nhỏ đã chết non như vậy.
Năng lực của cô bé là niệm động lực, cần phải có tinh thần lực khá cao mới có thể làm được, chính vì như vậy nên cô bé mới có thể giữ được ý thức sau khi trở thành búp bê hình người, dùng một loại hình thức khác tiếp tục tồn tại.
Hai người vừa đi vừa tìm, Yến Lâu phát hiện ở chỗ rẽ hành lang có một bóng người chợt lóe lên, đúng lúc cậu muốn đi theo thì bỗng nhiên lại nhận ra một đợt sóng năng lượng nhỏ bé.
Cậu cẩn thận quay đầu lại thì phát hiện phía sau mình đã biến thành một bức tường, Nicholas thì không thấy đâu cả.
Hai mắt Yến Lâu nheo lại, vẻ mặt cậu trở nên thận trọng hơn.
Sức mạnh của Faye còn mạnh hơn so với những gì cậu nghĩ, mặc dù bên cô bé có ưu thế chủ nhà, nhưng chỉ riêng việc cô bé có thể lặng yên không tiếng động thay đổi kết cấu của căn nhà để tách hai người đã đủ để khiến Yến Lâu coi trọng rồi.
Cậu nổ nát vách tường phía sau, lúc này hành lang đã biến thành một gian phòng ngủ trống rỗng, cậu và Nicholas bị di chuyển đến các nơi khác nhau.
Yến Lâu sầm mặt, tâm tình không tốt phóng âm khí ra tìm kiếm.
Kết cấu phòng ốc đang không ngừng biến hóa, cậu như đang rơi vào một mê cung không có cửa ra, trong thời gian ngắn khó có thể tìm được Nicholas.
Faye trốn rất kĩ, nhưng ở một thời khắc nào đó, cậu nhạy cảm bắt được một đợt sóng năng lượng bé nhỏ, giống như có ai đó đang cố ý nhắc nhở cậu vậy.
Yến Lâu nhíu mày, đây là khiêu khích sao? Cô bé này tự tin đến thế cơ à?
Cậu quyết định nhận “lòng tốt” của Faye, cho cô bé một bài học đáng nhớ.
Men theo sóng năng lượng, Yến Lâu nhanh chóng tìm được vị trí của Faye, đó là phòng ngủ của cô bé, phòng ngủ khi cô bé còn sống.
Giấy dán tường màu hồng nhạt đã tróc ra từng mảng, hoa văn hình kẹo phía trên cũng hơi phai màu, màn che viền tơ trên giường công chúa dính đầy tro bụi, ngực con gấu bông đặt cuối giường bị một con dao gọt hoa quả cắm vào, khuôn mặt tươi cười đáng yêu dùng kim chỉ thêu ra cũng trở nên không còn ngây thơ nữa.
Gian phòng này đã từng rất phù hợp với sở thích của các bé gái, ngây thơ rực rỡ, mũm mĩm đáng yêu, nhưng thời gian đã khiến nơi này trở nên hoàn toàn thay đổi, giống như người cha tàn nhẫn ra tay với cô bé vậy.
Faye rất đáng yêu, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh lam to tròn như một chú nai con ngây thơ. Cô bé mặc váy yếm xòe, mái tóc quăn màu vàng được chải gọn gàng, chun buộc tóc hình bươm bướm màu hồng nhạt trang trí trên hai cái đuôi ngựa, tươi tắn linh hoạt đến mức không giống một con búp bê.
Cô bé ngồi ở bên cái giường bẩn thỉu, miệng khe khẽ hát, tay nhẹ nhàng vuốt ve một thứ gì đó màu trắng.
Lúc đầu cậu tưởng đó là mấy con búp bê thỏ hay gì đó, đến gần xem mới phát hiện đó là một cái đầu lâu trắng toát.
Yến Lâu: “......”
Tốt lắm, đây là đã chết đến không thể lại chết nữa, cậu thua cá cược rồi.
“Faye.” Yến Lâu vẫn có thể xem như khoan dung với cô bé, rất lễ phép đứng cạnh cửa hỏi: “Tôi có thể đi vào không?”
Rốt cuộc Faye cũng quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt to xanh thăm thẳm nhanh chóng cong lại như hai vầng trăng khuyết, trong suốt đến mức gần như không hề có một chút bụi bẩn nào cả, nhưng cái đầu lâu trong tay cô bé lại không thể hiện như thế.
“Đương nhiên rồi ạ, thưa ngài.” Faye ngọt ngào cười nói: “Tôi chờ ngài đã lâu rồi.”
Yến Lâu nhíu mày bước vào rồi nói: “Nếu như vậy thì cháu có thể nói cho tôi biết người đi cùng tôi đang ở đâu hay không?”
“Không thể ạ, thưa ngài.” Faye cười híp mắt nói: “Beatrice chỉ muốn gặp một mình ngài thôi.”
“Vậy cũng tốt.” Yến Lâu hỏi: “Beatrice đang ở đâu?”
“Cái này cũng không thể nói cho ngài biết ạ, Beatrice không cho phép tôi nói.” Faye nghiêng đầu nói.
Yến Lâu hỏi: “Vậy cháu gọi tôi tới nơi này làm gì?”
Faye đứng lên, hộp sọ nâng trong tay cô bé trắng đến khiếp người: “Không phải tôi muốn gọi ngài tới, mà là… Beatrice bảo tôi giết ngài!”
Lời còn chưa dứt thì xương sọ trong tay cô bé bỗng nhiên bay lên, hàm răng cùn từ từ trở nên sắc nhọn, nó không còn là một hộp sọ người nữa mà trở nên giống như đầu lâu của ác ma vậy, có lẽ đây chính là dáng vẻ của Luther ở trong mắt Faye.
Đầu lâu há to mồm cắn về phía cậu, tốc độ nhanh như chớp.
Cùng lúc đó, tất cả mọi thứ bên trong gian phòng đều biến thành vũ khí của Faye, dao găm trước ngực gấu bông, giá áo kim loại bị vặn vẹo, trụ giường trở nên sắc bén… Những thứ này ở dưới sự khống chế của Faye đều che trời lấp đất đánh úp về phía Yến Lâu, muốn chôn vùi cậu.
Nhưng tuy khí thế của Faye rất mạnh nhưng lại không có cách nào tạo thành tổn thương thực sự đối với Yến Lâu.
Cậu ngưng tụ âm khí thành lá chắn, chặn hết thảy công kích ở bên ngoài, đồng thời không chút lưu tình nào bắn ngược về phía Faye.
Dưới sự khống chế của âm khí và niệm động lực, đồ đạc trong phòng bay loạn khắp nơi, rung chuyển tạo thành bởi trận chiến giữa hai người càng lúc càng lớn.
Yến Lâu giơ tay chặn lại cái đầu lâu đang bay tới, mặc cho đầu lâu dùng sức thế nào cũng chỉ có thể gặm không khí mà thôi, nhưng cậu không ngờ tới đầu lâu bỗng nhiên há miệng phun ra một ngọn lửa, hình như cậu ngửi thấy mùi lưu huỳnh.
Ngọn lửa thiêu đốt rất mãnh liệt, tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng kỳ lạ, hơn nữa cực kì dai, chỉ cần dính lên góc áo của Yến Lâu thì sẽ thuận thế lan tràn không ngừng, có vẻ như không thiêu chết cậu thì sẽ không tắt.
Faye đứng bên giường vỗ tay vui cười như đang xem một màn biểu diễn ảo thuật xuất sắc vậy.
Sắc mặt Yến Lâu từ từ sầm xuống, đây là ngọn lửa có thể đốt cháy linh hồn, có thể khiến ma quỷ bị thương. Đặc biệt là đối với các linh hồn bị thiêu chết, linh hồn của họ lúc nào thiêu đốt, làm bị thương những người đến gần, ngọn lửa là vũ khí của họ nhưng đồng thời cũng là thứ có thể giết chết họ.
Cậu không nghĩ việc ngọn lửa này xuất hiện là trùng hợp, có lẽ Beatrice còn hiểu cậu nhiều hơn cậu nghĩ.
Nhìn nụ cười trong ngây thơ mang theo ác ý của Faye, Yến Lâu nhếch môi.
Linh hồn của cậu đã bị thiêu đốt mấy chục năm, ngọn lửa mãnh liệt như vậy còn không có thể thiêu cháy cậu thì chỉ một nhúm lửa thế này cũng có thể gây hại đến cậu hay sao?
Cậu cảm thấy đã đến lúc cho cô bé không có kiến thức này nhìn xem cái gì mới là lửa mạnh rồi.
Màu đen cháy khô chậm rãi ăn mòn mỗi một tấc da dẻ của cậu, từ phần cổ thon dài leo lên khóe mắt đuôi lông mày, cuối cùng hoàn toàn nuốt hết khuôn mặt tái nhợt của cậu, chỉ còn dư lại hốc mắt trống rỗng từ từ bốc lên màu ánh lửa đỏ tươi.
Chỉ trong chớp mắt, Yến Lâu gần như đã thành một khối nhựa thông hình người, còn là loại nhựa thông từng bị thiêu cháy một lần nữa kìa, cả người đều che kín các vết rạn nứt to to nhỏ nhỏ khác nhau. Ở sâu trong các vết rạn nứt này lộ ra màu đỏ tươi như ngọn lửa sắp bốc lên vậy, nhưng khi ngọn lửa này thực sự lao ra khỏi cơ thể lại trở thành màu trắng xám lạnh lẽo.
Nhìn Yến Lâu biến thành người lửa, Faye hơi sợ hãi lùi về phía sau, đám lửa cô bé thả ra đã bị lửa trên người Yến Lâu nuốt hết, đến cái bóng cũng không tìm được. Tuy cô bé còn nhỏ nhưng trực giác lại rất nhạy bén, Faye nhạy cảm nhận thấy Yến Lâu bây giờ rất khó dây vào, nếu như còn tiến lên nữa thì kết cục của cô bé có thể sẽ rất thê thảm.
Cái đầu lâu kia vẫn không chạy trốn được, nó rơi vào trong ngọn lửa của Yến Lâu.
Yến Lâu hơi dùng sức bóp lấy nó, một vết nức nhỏ xuất hiện trên hộp sọ, ngọn lửa màu trắng xám thuận thế chui vào. Ngay sau đó, trên cái đầu kia nổi lên khuôn mặt của một người đàn ông, khuôn mặt người đó dữ tợn giãy dụa như muốn tránh thoát nhưng ngọn lửa màu trắng xám lại từ từ kéo lên dọc theo linh hồn của người đó.
Nhìn thấy khuôn mặt này, động tác muốn chạy trốn của Faye khựng lại.
Cô bé nhìn kỹ khuôn mặt đau đớn trên hộp sọ và linh hồn đang chậm rãi bị thiêu đốt, một lát sau bỗng nhiên Faye bắt đầu cười ha hả.
Giọng nói trở nên khàn khàn khó nghe của Yến Lâu truyền ra từ bên trong ngọn lửa: “Vẫn còn cười được cơ đấy, không sợ à?”
“Không!” Faye vui vẻ đến mức hai mắt sáng lên: “Thưa ngài, chờ đốt xong thì ngài có thể trả nó lại cho tôi không?”
Yến Lâu vứt cái đầu lâu màu trắng bị thiêu sạch sẽ lại cho cô bé, Faye nhận lấy cẩn thận vuốt ve, một lát sau cô bé vui sướng nói: “Sạch sẽ, hoàn toàn sạch sẽ!”
Dáng vẻ ấy của cô bé cũng không kỳ quái, niềm vui sướng khi báo thù được luôn có thể khiến người ta thoải mái.
Yến Lâu không muốn dây dưa nhiều với cô bé nên hỏi: “Beatrice ở đâu?”
Faye ôm xương sọ nghiêng người đi, không chút nghĩ ngợi để lộ ra vách tường phía sau: “Cô ta ở đây.”
Yến Lâu dùng một chưởng đánh sập vách tường, để lộ ra cửa động u ám phía sau.
Đây chính là lối vào của tầng hầm, cầu thang thật dài uốn lượn đi vào trong bóng tối khiến người ta không thể nhìn thấy đáy được.
Trước khi cậu đi xuống thì Faye bỗng nhiên nói: “Beatrice ghét nhất là tầng hầm, nhưng cô ta vẫn cứ lựa chọn ở chỗ này chờ ngài, bởi vì cô ta biết ngài cũng sẽ chán ghét nơi này.”
Vẻ mặt của cô bé có ý tứ sâu xa, không giống một con búp bê hình người đã bị kiểm soát hoàn toàn, có lẽ sự mê hoặc của Beatrice cũng chưa hoàn toàn ảnh hưởng đến ý chí của bản thân cô bé.
Yến Lâu nghe xong lời của cô bé thì trầm mặc một hồi, sau đó cậu xoay người đi xuống tầng hầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất