Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 119
Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
____________
Công chúa Andrea chiếm cứ một phần rất lớn trong di chỉ cũ của Vương Cung không chỉ vì thực lực của cô rất mạnh mà cũng vì bên người cô có rất nhiều U Linh.
Yến Lâu liếc mắt nhìn qua cũng thấy nơi này có ít nhất hơn một nghìn binh lính U Linh, còn có rất nhiều dân thường U Linh. Họ đều đi theo Andrea, có một bộ phận vẫn giữ vững thói quen khi còn sống, thí dụ như buổi tối mỗi ngày các binh sĩ đều sẽ đi tuần tra, các cư dân cũng sẽ thường xuyên quét tước cung điện đổ nát.
Andrea vẫn ở lại trong cung điện của mình khi còn sống, tuy rằng cung điện đã không còn vinh quang như ngày xưa nữa nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình thường, ghế tựa đã tróc sơn được nàng ngồi ra khí thế của ngôi báu, hoàn toàn không cần dùng ảo cảnh chống đỡ sĩ diện như Quốc vương U Linh.
Yến Lâu vứt một đám U Linh trong tay sang một bên rồi ngồi xuống đối diện Andrea.
So với vị Quốc vương vừa thấy mặt đã cố làm ra vẻ kêu đánh kêu giết kia thì vị công chúa này mới thực sự có phong thái thong dong của chủ nhân.
“Đã rất lâu không có ai tới nơi này rồi.” Andrea lấy một bình rượu bạc khắc đầy hoa văn ra, trên bầu rượu khảm một đôi đá quý màu đỏ thẫm cực kì đẹp đẽ.
Miệng bình cong cong rót ra dòng rượu đỏ bừng, mát lạnh trong suốt, hương thơm thuần hậu, xem ra là rượu ngon.
Từ khi đi tới lãnh địa của Andrea thì Quốc vương U Linh đã câm như thóc, lúc này hắn ta nhìn thấy cái bình rượu này thì rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên: “Đây là của ta!”
“Tốt nhất là ngươi câm miệng lại, ngu xuẩn.” Andrea lạnh lùng ngước mắt lên, ánh mắt cô nhìn hắn ta như đang nhìn một kẻ đã chết… Ờ, hắn ta vốn đã là người chết rồi.
Quốc vương U Linh tức đến nổ phổi, nhưng ở trước mặt Andrea thì hắn ta hoàn toàn không dám phát cáu, chỉ có thể hờn dỗi nghe số lượng người hầu ít ỏi của mình nhỏ giọng khuyên bảo.
Khi Yến Lâu thưởng thức được hương vị tuyệt vời của thứ rượu này và năng lượng ôn hòa ẩn chứa trong đó thì mới biết tại sao Quốc vương U Linh lại không nhịn được mà lên tiếng, bình rượu này chắc chắn là bảo bối.
Andrea nói: “Không cần kinh ngạc, thứ này vốn là báu vật được phụ vương ta cất giấu, cho dù là nước trắng hay nước hoa quả thì chỉ cần rót vào trong bầu rượu rồi để một đêm thì ngày hôm sau sẽ biến thành rượu ngon. Vật này đúng là đã đến tay kẻ ngu xuẩn này nhưng hắn ta lại dùng bầu rượu này đầu độc hại chết ta, vậy nên hiện tại bình rượu này trở thành chiến lợi phẩm của ta.”
Yến Lâu kinh ngạc nhíu mày, cậu nói: “Ta cho là ngươi chết trận sa trường.”
“Ta cũng muốn như vậy.” Andrea nói: “Đáng tiếc là thằng ngu này không cho ta cơ hội. Hắn ta rất sợ chết, sợ hãi chiến tranh, lại tin lời gièm pha nên đầu hàng quân địch, kiếm cớ lừa ta về rồi độc chết ta.”
Quốc vương U Linh chột dạ đến không dám nhìn thẳng, ánh mắt của binh lính và cư dân xung quanh nhìn hắn ta cực kì không tốt, điều này khiến Quốc vương như hắn ta cảm thấy nhục nhã.
Rõ ràng hắn ta mới là Quốc vương, họ phải nghe lời hắn ta!
Yến Lâu cười khẽ rồi nói: “Cách nói của ngươi có vẻ khác với vị Quốc vương này rất nhiều.”
Andrea lạnh lùng liếc Quốc vương U Linh một cái, không cần nghĩ cũng biết thằng ngu này sẽ chửi bới cô như thế này rồi. Cô không có ý định nói thêm về đề tài này mà hỏi: “Hai vị tới nơi này có chuyện gì không? Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đây là một phế tích đã đổ nát từ lâu rồi, không có thứ gì đáng giá cả.”
Yến Lâu nói: “Ta nghe nói nơi này có cốt long cho nên muốn tới lấy một ít lửa lân tinh.”
Lửa lân tinh đối với cốt long mà nói cũng giống như là vảy giáp vậy, mặc dù sẽ tổn thất một ít năng lượng nhưng chỉ cần số lượng không lớn thì chỉ mấy ngày là đã có thể khôi phục lại rồi, vậy nên Andrea không do dự gì mà đáp ứng luôn.
Cô không phải Quốc vương U Linh kiêu căng ngạo mạn, hai người xa lạ này đều là cao thủ cả, còn cô vẫn phải bảo hộ người dân nhỏ yếu bên trong vương đô, không đáng đắc tội với người ta chỉ vì một ít việc nhỏ.
Lửa lân tinh phải dùng lọ chứa làm từ thủy tinh trắng mới có thể chứa đựng được, Yến Lâu có mang theo lọ chứa nên dưới sự giúp đỡ của Andrea, cậu đã nhanh chóng đạt được một lọ lửa lân tinh thăm thẳm thiêu đốt.
Cốt long phun ra hơi thở âm u lạnh lẽo, hốc mắt có hai đốm lửa đang thiêu đốt quay về phía cậu, có vẻ như nó đang tò mò đánh giá.
Yến Lâu cũng đang đánh giá con cốt long này, tuy hình thể của nó khổng lồ uy phong nhưng Andrea nói nó vẫn là một rồng còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Cô vuốt ve đôi cánh xương màu trắng xám của cốt long, cảm thấy có lỗi nói: “Nó vốn nên bay lượn trên bầu trời, làm bá chủ không trung, đáng tiếc vì ta mà bị giam cầm ở nơi này.”
Cốt long cúi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay cô, âm thanh trầm thấp dài lâu như đang đáp lại Andrea.
Yến Lâu nhìn mà hơi ước ao, thú cưỡi như thế này đúng là phong cách, cưỡi rồng bay lên trời thì chắc chắn là còn kích thích hơn đua xe tốc độ cao rồi, đáng tiếc là thú cưỡi của cậu lại…
Yến Lâu nghĩ tới Kẹo Hồ Lô thoải mái dễ chịu quá nên từ từ béo ú lên mà cạn lời.
Không biết cậu có thể mượn thú cưỡi của bệ hạ bay một chút hay không, nghe nói là nguyên hình của Horace rất giống rồng thì phải?
Yến Lâu chú ý tới cốt long vẫy cánh nhưng chưa từng bay lên, ngay cả lúc mới nhìn thấy lúc nãy thì nó cũng chỉ là chậm rì rì đi theo bên cạnh Andrea mà thôi.
Cậu cảm thấy hơi kỳ quái, hơn nữa có vẻ như vương đô còn có không ít chỗ kỳ quái, ví dụ như dân thường biến thành U Linh nhiều đến mức không bình thường.
Binh lính chết trận sa trường rồi trở thành U Linh thì không kỳ lạ, chiến trường vẫn là một trong những địa điểm mà U Linh qua lại thường xuyên nhất. Nhưng người bình thường trở thành U Linh thì cần thời cơ, cho dù là chết trong chiến tranh mất nước thì chấp niệm của họ cũng không đủ để họ có thể quanh quẩn ở đây mấy trăm năm.
Yến Lâu không hiểu nguyên nhân trong đó nhưng Nicholas lại hiểu được rất nhanh, hơn một nửa vương đô bị bao phủ bên dưới trận pháp hắc ám, ngăn cách vòng sinh tử luân hồi bình thường. Linh hồn của các cư dân đã chết ở Vương đô cứ quanh quẩn trong cố đô là vì họ không thể nào ra khỏi phạm vi của trận pháp được, họ sẽ phải ở đây cho đến tận khi linh hồn bị trận pháp này ăn mòn từng chút một đến khi tiêu tán mới thôi.
Cách làm như vậy cực kì ác độc nên Nicholas không khỏi cau mày.
“Công chúa Andrea.” y không nhịn được mà mở miệng nói: “Các ngươi với nước láng giềng có thù hận gì lớn lắm ư?”
Andrea dừng lại một chút rồi khẽ lắc đầu: “Không có thù hận gì quá lớn cả, chỉ là biên giới sát nhau nên khó tránh khỏi sẽ có xích mích và tranh cãi, mấy đời tích luỹ lại thì trở nên càng ngày càng căm thù thôi.”
Tình huống như thế rất bình thường, nhưng nước láng giềng đã đánh bại họ, khiến quốc gia của họ diệt vong, thậm chí ngay cả Vương Cung cũng bị đốt thì tại sao còn muốn giam cầm linh hồn của những người này ở đây, có cần thiết làm làm đến tận cùng như thế không?
“Ngươi cảm thấy khó tin đúng không?” Andrea lại cười: “Lúc trước, người phát động chiến tranh chính là vương tử Oleg của nước láng giềng, khác với tên ngu xuẩn kia, Oleg là người thừa kế danh chính ngôn thuận, hơn nữa còn cực kì tài giỏi.”
Andrea đánh giá rất cao kẻ địch này: “Quốc vương nước láng giềng thân thể không tốt nên Oleg gần như đã trở thành một nửa Quốc vương rồi, anh ta làm rất tốt. Khác với Oleg, tuy phụ vương cũng già cả nên thân thể kém dần đi nhưng tên ngu xuẩn kia lại không thể gánh vác được bất cứ chuyện gì cả, dưới tình huống như thế thì sao Oleg có thể buông tha cơ hội chiếm đoạt chúng ta được?”
Hai quốc gia bên mạnh bên yếu, quan hệ lại không tốt thì đương nhiên là không thể tiếp tục cùng chung sống hòa bình được, chiến tranh có thể nổ ra vào bất cứ lúc nào.
Mà chiến tranh lại đại biểu cho thù hận dâng cao, vì quá trình này nhất định sẽ mang đến thương vong.
“Đúng là Oleg rất tài năng, nhưng anh ta cũng có rất nhiều thiếu sót, anh ta không chỉ ngạo mạn hung hăng, thủ đoạn tàn nhẫn mà còn thù lâu nhớ dai nữa.” Andrea nhướng mày, cô hơi tự hào nói: “Trong một trận chiến tranh đoạt thành trì, ta từ trên tường thành bắn một mũi tên thủng vai anh ta, suýt chút nữa thì đã lấy mạng của Oleg rồi, sau đó trên chiến trường anh ta còn bị ta chém ngã ngựa nữa, nhiều lần bị đánh bại bởi một người phụ nữ như ta nên Oleg đương nhiên sẽ không giảng hoà.”
Yến Lâu nghe không hiểu họ đang nói cái gì, Nicholas thấp giọng giải thích cho cậu về trận pháp tại phế tích Vương Cung.
Cậu nhíu mày trầm tư một hồi rồi nói: “Công chúa không muốn cư dân bị giam cầm ở chỗ này rời đi ư?”
“Dĩ nhiên là ta muốn.” Andrea cay đắng nói: “Ta tận mắt nhìn thấy họ từng người từng người tiêu tán, sống chết cũng không thể dứt khoát được thì làm sao không muốn cho họ được giải thoát cơ chứ?”
“Thế nhưng trận pháp này là do pháp sư hắc ám bậc thầy được Oleg mời đến bày ra, chúng ta không có khả năng phá hủy nó, chỉ có thể ở nơi này từ từ trở nên suy yếu.” Andrea khép mắt lại: “Sau khi đô thành hủy diệt thì Oleg cũng từng tới nơi này mấy lần, anh ta muốn ta nhận thua… Ta sẽ không cúi đầu trước kẻ địch, cho dù nước mất nhà tan thì ta cũng không thể vứt bỏ tia tôn nghiêm cuối cùng được.”
Ánh mắt Yến Lâu đảo qua người những binh lính tuần tra rồi lại rơi xuống những cư dân bình thường gần như trong suốt đang trôi nổi, một lát sau cậu mở miệng nói: “Nếu như ta có thể giúp ngươi thì sao?”
Andrea nâng mắt lên, ánh mắt mạnh mẽ: “Giúp ta ư?”
“Đúng!” Trên mặt Yến Lâu hiện lên nụ cười quen thuộc: “Chúng ta có thể hợp tác.”
Andrea hỏi: “Hợp tác thế nào?”
Yến Lâu giải thích với cô về sự tồn tại của game sinh tồn rồi nói: “Những người đến từ bên ngoài như chúng tôi vốn không nên nhúng tay vào chuyện của Thế giới Ma Thuật, nhưng nếu như công chúa điện hạ đồng ý gia nhập vào game sinh tồn thì chúng tôi sẽ có lý do ra tay phá hủy trận pháp này đi. Dân thường muốn rời đi có thể rời đi, sự giam cầm và ăn mòn của trận pháp đối với các ngươi cũng sẽ không còn tồn tại nữa, đổi lại là ngươi và các binh lính do ngươi lãnh đạo sẽ phải làm việc cho chúng ta, đồng thời cũng phải nhận sự ràng buộc đến từ game sinh tồn.”
Andrea nghe xong thì trầm tư một hồi, vào lúc cô còn sống thì vẫn không có sự xuất hiện của game sinh tồn nên Andrea cũng không dám dễ dàng tin tưởng thế lực xa lạ này.
Nhưng nếu Yến Lâu nói là thật thì tuy tự do cũng bị khống chế nhưng chuyện này vẫn có lợi cho họ, cô không có lý do từ chối.
“Ta cần suy nghĩ thêm đã.” Andrea không đáp ứng ngay lập tức, vương đô có nhiều thần dân và binh lính như vậy, cô không thể quyết định sự đi hay ở của họ một mình được.
Yến Lâu hiểu rõ gật đầu, sau đó cậu nói: “Công chúa có thể nói cho chúng ta biết những chuyện trước kia được hay không?”
Andrea tự hỏi một lát rồi đồng ý.
Cô dẫn hai người đi vào một nơi cao, nơi này mọc một cây đại thụ cành lá sum suê, nếu đứng ở trên cành cây to khỏe thì có thể nhìn thấy toàn bộ di tích vương thành.
“Thật ra Quốc vương đời trước đã từng có ý làm dịu mâu thuẫn, cải thiện quan hệ giữa hai quốc gia.” Andrea nheo mắt nhìn về phương xa: “Nước láng giềng từng gả một vị công chúa cho người anh trai ngu xuẩn kia của ta. Tuy đó chỉ là một công chúa không được coi trọng nhưng ít ra đó cũng là một thái độ có thể giúp chúng ta giữ vững nền hòa bình ở mặt ngoài thêm một thời gian.”
“Đáng tiếc là trong khoảng thời gian phụ vương ta bị bệnh thì vị công chúa đó lại chết bất đắc kỳ tử.”
Không có gì bất ngờ, cái chết của vị công chúa đó đã trở thành cái cớ để phát động chiến tranh, dù sao thì đây cũng là một lý do tuyệt vời mà.
Andrea nói: “Công chúa nước láng giềng vừa mới chết thì lời đồn đãi nói công chúa bị tên ngu xuẩn kia ngược đãi mà chết đã nổi lên bốn phía.”
“Sau khi vị công chúa kia được gả đến nơi này thì đúng là cuộc sống không quá dễ chịu, dù sao hai vị cũng thấy tên ngu xuẩn kia là người như thế nào rồi đấy.” Sắc mặt của Andrea rất bình tĩnh: “Nhưng chuyện này thì đúng là tên kia bị oan, hắn ta không có lá gan hại chết nàng ấy. Sau này ta từng điều tra, mấy ngày trước khi vị công chúa đó chết đã từng có người xa lạ tiếp xúc với nàng ấy, nếu không có gì bất ngờ thì đó hẳn là người do Oleg phái đến.”
Nhớ lại những việc này, Andrea thở dài.
Thực ra cô cũng không có nhiều ấn tượng đối với vị công chúa kia, chỉ là có chút cảm giác đồng bệnh tương liên mà thôi.
Ít nhất Andrea còn được mẹ mình bảo vệ, dựa vào thân phận và sự sủng ái thì cô còn có thể sống thoải mái một chút, còn vị công chúa kia lại từ đầu đến cuối đều bị xem như quân cờ, cho dù là hôn nhân hay sống chết đều bị người ta lợi dụng cả.
“Thực ra cũng khó trách, ở đây nàng ấy sống không tốt, mà ở cố hương lại còn mẹ đẻ và một người em trai nhỏ tuổi.”
Nếu nàng ấy nghe lệnh thì ít nhất mẹ đẻ và em trai còn có thể có cuộc sống tốt, chỉ là việc không thể tự quyết định cuộc sống của mình khiến người ta thở dài mà thôi.
Beta: Hạ Y
____________
Công chúa Andrea chiếm cứ một phần rất lớn trong di chỉ cũ của Vương Cung không chỉ vì thực lực của cô rất mạnh mà cũng vì bên người cô có rất nhiều U Linh.
Yến Lâu liếc mắt nhìn qua cũng thấy nơi này có ít nhất hơn một nghìn binh lính U Linh, còn có rất nhiều dân thường U Linh. Họ đều đi theo Andrea, có một bộ phận vẫn giữ vững thói quen khi còn sống, thí dụ như buổi tối mỗi ngày các binh sĩ đều sẽ đi tuần tra, các cư dân cũng sẽ thường xuyên quét tước cung điện đổ nát.
Andrea vẫn ở lại trong cung điện của mình khi còn sống, tuy rằng cung điện đã không còn vinh quang như ngày xưa nữa nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình thường, ghế tựa đã tróc sơn được nàng ngồi ra khí thế của ngôi báu, hoàn toàn không cần dùng ảo cảnh chống đỡ sĩ diện như Quốc vương U Linh.
Yến Lâu vứt một đám U Linh trong tay sang một bên rồi ngồi xuống đối diện Andrea.
So với vị Quốc vương vừa thấy mặt đã cố làm ra vẻ kêu đánh kêu giết kia thì vị công chúa này mới thực sự có phong thái thong dong của chủ nhân.
“Đã rất lâu không có ai tới nơi này rồi.” Andrea lấy một bình rượu bạc khắc đầy hoa văn ra, trên bầu rượu khảm một đôi đá quý màu đỏ thẫm cực kì đẹp đẽ.
Miệng bình cong cong rót ra dòng rượu đỏ bừng, mát lạnh trong suốt, hương thơm thuần hậu, xem ra là rượu ngon.
Từ khi đi tới lãnh địa của Andrea thì Quốc vương U Linh đã câm như thóc, lúc này hắn ta nhìn thấy cái bình rượu này thì rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên: “Đây là của ta!”
“Tốt nhất là ngươi câm miệng lại, ngu xuẩn.” Andrea lạnh lùng ngước mắt lên, ánh mắt cô nhìn hắn ta như đang nhìn một kẻ đã chết… Ờ, hắn ta vốn đã là người chết rồi.
Quốc vương U Linh tức đến nổ phổi, nhưng ở trước mặt Andrea thì hắn ta hoàn toàn không dám phát cáu, chỉ có thể hờn dỗi nghe số lượng người hầu ít ỏi của mình nhỏ giọng khuyên bảo.
Khi Yến Lâu thưởng thức được hương vị tuyệt vời của thứ rượu này và năng lượng ôn hòa ẩn chứa trong đó thì mới biết tại sao Quốc vương U Linh lại không nhịn được mà lên tiếng, bình rượu này chắc chắn là bảo bối.
Andrea nói: “Không cần kinh ngạc, thứ này vốn là báu vật được phụ vương ta cất giấu, cho dù là nước trắng hay nước hoa quả thì chỉ cần rót vào trong bầu rượu rồi để một đêm thì ngày hôm sau sẽ biến thành rượu ngon. Vật này đúng là đã đến tay kẻ ngu xuẩn này nhưng hắn ta lại dùng bầu rượu này đầu độc hại chết ta, vậy nên hiện tại bình rượu này trở thành chiến lợi phẩm của ta.”
Yến Lâu kinh ngạc nhíu mày, cậu nói: “Ta cho là ngươi chết trận sa trường.”
“Ta cũng muốn như vậy.” Andrea nói: “Đáng tiếc là thằng ngu này không cho ta cơ hội. Hắn ta rất sợ chết, sợ hãi chiến tranh, lại tin lời gièm pha nên đầu hàng quân địch, kiếm cớ lừa ta về rồi độc chết ta.”
Quốc vương U Linh chột dạ đến không dám nhìn thẳng, ánh mắt của binh lính và cư dân xung quanh nhìn hắn ta cực kì không tốt, điều này khiến Quốc vương như hắn ta cảm thấy nhục nhã.
Rõ ràng hắn ta mới là Quốc vương, họ phải nghe lời hắn ta!
Yến Lâu cười khẽ rồi nói: “Cách nói của ngươi có vẻ khác với vị Quốc vương này rất nhiều.”
Andrea lạnh lùng liếc Quốc vương U Linh một cái, không cần nghĩ cũng biết thằng ngu này sẽ chửi bới cô như thế này rồi. Cô không có ý định nói thêm về đề tài này mà hỏi: “Hai vị tới nơi này có chuyện gì không? Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đây là một phế tích đã đổ nát từ lâu rồi, không có thứ gì đáng giá cả.”
Yến Lâu nói: “Ta nghe nói nơi này có cốt long cho nên muốn tới lấy một ít lửa lân tinh.”
Lửa lân tinh đối với cốt long mà nói cũng giống như là vảy giáp vậy, mặc dù sẽ tổn thất một ít năng lượng nhưng chỉ cần số lượng không lớn thì chỉ mấy ngày là đã có thể khôi phục lại rồi, vậy nên Andrea không do dự gì mà đáp ứng luôn.
Cô không phải Quốc vương U Linh kiêu căng ngạo mạn, hai người xa lạ này đều là cao thủ cả, còn cô vẫn phải bảo hộ người dân nhỏ yếu bên trong vương đô, không đáng đắc tội với người ta chỉ vì một ít việc nhỏ.
Lửa lân tinh phải dùng lọ chứa làm từ thủy tinh trắng mới có thể chứa đựng được, Yến Lâu có mang theo lọ chứa nên dưới sự giúp đỡ của Andrea, cậu đã nhanh chóng đạt được một lọ lửa lân tinh thăm thẳm thiêu đốt.
Cốt long phun ra hơi thở âm u lạnh lẽo, hốc mắt có hai đốm lửa đang thiêu đốt quay về phía cậu, có vẻ như nó đang tò mò đánh giá.
Yến Lâu cũng đang đánh giá con cốt long này, tuy hình thể của nó khổng lồ uy phong nhưng Andrea nói nó vẫn là một rồng còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Cô vuốt ve đôi cánh xương màu trắng xám của cốt long, cảm thấy có lỗi nói: “Nó vốn nên bay lượn trên bầu trời, làm bá chủ không trung, đáng tiếc vì ta mà bị giam cầm ở nơi này.”
Cốt long cúi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay cô, âm thanh trầm thấp dài lâu như đang đáp lại Andrea.
Yến Lâu nhìn mà hơi ước ao, thú cưỡi như thế này đúng là phong cách, cưỡi rồng bay lên trời thì chắc chắn là còn kích thích hơn đua xe tốc độ cao rồi, đáng tiếc là thú cưỡi của cậu lại…
Yến Lâu nghĩ tới Kẹo Hồ Lô thoải mái dễ chịu quá nên từ từ béo ú lên mà cạn lời.
Không biết cậu có thể mượn thú cưỡi của bệ hạ bay một chút hay không, nghe nói là nguyên hình của Horace rất giống rồng thì phải?
Yến Lâu chú ý tới cốt long vẫy cánh nhưng chưa từng bay lên, ngay cả lúc mới nhìn thấy lúc nãy thì nó cũng chỉ là chậm rì rì đi theo bên cạnh Andrea mà thôi.
Cậu cảm thấy hơi kỳ quái, hơn nữa có vẻ như vương đô còn có không ít chỗ kỳ quái, ví dụ như dân thường biến thành U Linh nhiều đến mức không bình thường.
Binh lính chết trận sa trường rồi trở thành U Linh thì không kỳ lạ, chiến trường vẫn là một trong những địa điểm mà U Linh qua lại thường xuyên nhất. Nhưng người bình thường trở thành U Linh thì cần thời cơ, cho dù là chết trong chiến tranh mất nước thì chấp niệm của họ cũng không đủ để họ có thể quanh quẩn ở đây mấy trăm năm.
Yến Lâu không hiểu nguyên nhân trong đó nhưng Nicholas lại hiểu được rất nhanh, hơn một nửa vương đô bị bao phủ bên dưới trận pháp hắc ám, ngăn cách vòng sinh tử luân hồi bình thường. Linh hồn của các cư dân đã chết ở Vương đô cứ quanh quẩn trong cố đô là vì họ không thể nào ra khỏi phạm vi của trận pháp được, họ sẽ phải ở đây cho đến tận khi linh hồn bị trận pháp này ăn mòn từng chút một đến khi tiêu tán mới thôi.
Cách làm như vậy cực kì ác độc nên Nicholas không khỏi cau mày.
“Công chúa Andrea.” y không nhịn được mà mở miệng nói: “Các ngươi với nước láng giềng có thù hận gì lớn lắm ư?”
Andrea dừng lại một chút rồi khẽ lắc đầu: “Không có thù hận gì quá lớn cả, chỉ là biên giới sát nhau nên khó tránh khỏi sẽ có xích mích và tranh cãi, mấy đời tích luỹ lại thì trở nên càng ngày càng căm thù thôi.”
Tình huống như thế rất bình thường, nhưng nước láng giềng đã đánh bại họ, khiến quốc gia của họ diệt vong, thậm chí ngay cả Vương Cung cũng bị đốt thì tại sao còn muốn giam cầm linh hồn của những người này ở đây, có cần thiết làm làm đến tận cùng như thế không?
“Ngươi cảm thấy khó tin đúng không?” Andrea lại cười: “Lúc trước, người phát động chiến tranh chính là vương tử Oleg của nước láng giềng, khác với tên ngu xuẩn kia, Oleg là người thừa kế danh chính ngôn thuận, hơn nữa còn cực kì tài giỏi.”
Andrea đánh giá rất cao kẻ địch này: “Quốc vương nước láng giềng thân thể không tốt nên Oleg gần như đã trở thành một nửa Quốc vương rồi, anh ta làm rất tốt. Khác với Oleg, tuy phụ vương cũng già cả nên thân thể kém dần đi nhưng tên ngu xuẩn kia lại không thể gánh vác được bất cứ chuyện gì cả, dưới tình huống như thế thì sao Oleg có thể buông tha cơ hội chiếm đoạt chúng ta được?”
Hai quốc gia bên mạnh bên yếu, quan hệ lại không tốt thì đương nhiên là không thể tiếp tục cùng chung sống hòa bình được, chiến tranh có thể nổ ra vào bất cứ lúc nào.
Mà chiến tranh lại đại biểu cho thù hận dâng cao, vì quá trình này nhất định sẽ mang đến thương vong.
“Đúng là Oleg rất tài năng, nhưng anh ta cũng có rất nhiều thiếu sót, anh ta không chỉ ngạo mạn hung hăng, thủ đoạn tàn nhẫn mà còn thù lâu nhớ dai nữa.” Andrea nhướng mày, cô hơi tự hào nói: “Trong một trận chiến tranh đoạt thành trì, ta từ trên tường thành bắn một mũi tên thủng vai anh ta, suýt chút nữa thì đã lấy mạng của Oleg rồi, sau đó trên chiến trường anh ta còn bị ta chém ngã ngựa nữa, nhiều lần bị đánh bại bởi một người phụ nữ như ta nên Oleg đương nhiên sẽ không giảng hoà.”
Yến Lâu nghe không hiểu họ đang nói cái gì, Nicholas thấp giọng giải thích cho cậu về trận pháp tại phế tích Vương Cung.
Cậu nhíu mày trầm tư một hồi rồi nói: “Công chúa không muốn cư dân bị giam cầm ở chỗ này rời đi ư?”
“Dĩ nhiên là ta muốn.” Andrea cay đắng nói: “Ta tận mắt nhìn thấy họ từng người từng người tiêu tán, sống chết cũng không thể dứt khoát được thì làm sao không muốn cho họ được giải thoát cơ chứ?”
“Thế nhưng trận pháp này là do pháp sư hắc ám bậc thầy được Oleg mời đến bày ra, chúng ta không có khả năng phá hủy nó, chỉ có thể ở nơi này từ từ trở nên suy yếu.” Andrea khép mắt lại: “Sau khi đô thành hủy diệt thì Oleg cũng từng tới nơi này mấy lần, anh ta muốn ta nhận thua… Ta sẽ không cúi đầu trước kẻ địch, cho dù nước mất nhà tan thì ta cũng không thể vứt bỏ tia tôn nghiêm cuối cùng được.”
Ánh mắt Yến Lâu đảo qua người những binh lính tuần tra rồi lại rơi xuống những cư dân bình thường gần như trong suốt đang trôi nổi, một lát sau cậu mở miệng nói: “Nếu như ta có thể giúp ngươi thì sao?”
Andrea nâng mắt lên, ánh mắt mạnh mẽ: “Giúp ta ư?”
“Đúng!” Trên mặt Yến Lâu hiện lên nụ cười quen thuộc: “Chúng ta có thể hợp tác.”
Andrea hỏi: “Hợp tác thế nào?”
Yến Lâu giải thích với cô về sự tồn tại của game sinh tồn rồi nói: “Những người đến từ bên ngoài như chúng tôi vốn không nên nhúng tay vào chuyện của Thế giới Ma Thuật, nhưng nếu như công chúa điện hạ đồng ý gia nhập vào game sinh tồn thì chúng tôi sẽ có lý do ra tay phá hủy trận pháp này đi. Dân thường muốn rời đi có thể rời đi, sự giam cầm và ăn mòn của trận pháp đối với các ngươi cũng sẽ không còn tồn tại nữa, đổi lại là ngươi và các binh lính do ngươi lãnh đạo sẽ phải làm việc cho chúng ta, đồng thời cũng phải nhận sự ràng buộc đến từ game sinh tồn.”
Andrea nghe xong thì trầm tư một hồi, vào lúc cô còn sống thì vẫn không có sự xuất hiện của game sinh tồn nên Andrea cũng không dám dễ dàng tin tưởng thế lực xa lạ này.
Nhưng nếu Yến Lâu nói là thật thì tuy tự do cũng bị khống chế nhưng chuyện này vẫn có lợi cho họ, cô không có lý do từ chối.
“Ta cần suy nghĩ thêm đã.” Andrea không đáp ứng ngay lập tức, vương đô có nhiều thần dân và binh lính như vậy, cô không thể quyết định sự đi hay ở của họ một mình được.
Yến Lâu hiểu rõ gật đầu, sau đó cậu nói: “Công chúa có thể nói cho chúng ta biết những chuyện trước kia được hay không?”
Andrea tự hỏi một lát rồi đồng ý.
Cô dẫn hai người đi vào một nơi cao, nơi này mọc một cây đại thụ cành lá sum suê, nếu đứng ở trên cành cây to khỏe thì có thể nhìn thấy toàn bộ di tích vương thành.
“Thật ra Quốc vương đời trước đã từng có ý làm dịu mâu thuẫn, cải thiện quan hệ giữa hai quốc gia.” Andrea nheo mắt nhìn về phương xa: “Nước láng giềng từng gả một vị công chúa cho người anh trai ngu xuẩn kia của ta. Tuy đó chỉ là một công chúa không được coi trọng nhưng ít ra đó cũng là một thái độ có thể giúp chúng ta giữ vững nền hòa bình ở mặt ngoài thêm một thời gian.”
“Đáng tiếc là trong khoảng thời gian phụ vương ta bị bệnh thì vị công chúa đó lại chết bất đắc kỳ tử.”
Không có gì bất ngờ, cái chết của vị công chúa đó đã trở thành cái cớ để phát động chiến tranh, dù sao thì đây cũng là một lý do tuyệt vời mà.
Andrea nói: “Công chúa nước láng giềng vừa mới chết thì lời đồn đãi nói công chúa bị tên ngu xuẩn kia ngược đãi mà chết đã nổi lên bốn phía.”
“Sau khi vị công chúa kia được gả đến nơi này thì đúng là cuộc sống không quá dễ chịu, dù sao hai vị cũng thấy tên ngu xuẩn kia là người như thế nào rồi đấy.” Sắc mặt của Andrea rất bình tĩnh: “Nhưng chuyện này thì đúng là tên kia bị oan, hắn ta không có lá gan hại chết nàng ấy. Sau này ta từng điều tra, mấy ngày trước khi vị công chúa đó chết đã từng có người xa lạ tiếp xúc với nàng ấy, nếu không có gì bất ngờ thì đó hẳn là người do Oleg phái đến.”
Nhớ lại những việc này, Andrea thở dài.
Thực ra cô cũng không có nhiều ấn tượng đối với vị công chúa kia, chỉ là có chút cảm giác đồng bệnh tương liên mà thôi.
Ít nhất Andrea còn được mẹ mình bảo vệ, dựa vào thân phận và sự sủng ái thì cô còn có thể sống thoải mái một chút, còn vị công chúa kia lại từ đầu đến cuối đều bị xem như quân cờ, cho dù là hôn nhân hay sống chết đều bị người ta lợi dụng cả.
“Thực ra cũng khó trách, ở đây nàng ấy sống không tốt, mà ở cố hương lại còn mẹ đẻ và một người em trai nhỏ tuổi.”
Nếu nàng ấy nghe lệnh thì ít nhất mẹ đẻ và em trai còn có thể có cuộc sống tốt, chỉ là việc không thể tự quyết định cuộc sống của mình khiến người ta thở dài mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất