Chương 1: Thức tỉnh
Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Hoàng hôn.
Ánh nắng đỏ như máu xuyên qua dây leo chiếu xuống miệng hố, có thể nhìn thấy rõ nền gạch men sứ vỡ nứt bên dưới.
Người đàn ông trung niên run rẩy thở hắt ra, nắm chặt một nửa cánh tay trái bị gãy. Dòng máu đã nhuộm bộ đồ bẩn thỉu thành màu đen, đọng lại một vũng máu đỏ thẫm trên nền gạch. Adrenalin(*) bài tiết ra nhiều cũng không thể để ông ta có sức đứng lên lần nữa. Ông ta cố gắng ngẩng đầu nhìn qua mép hố.
(*) Adrenaline là một loại hormone có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là hạnh phúc, thích thú... Nó làm cho nhịp tim đập nhanh, thực hiện chức năng mở rộng con đường hô hấp, giúp hấp thụ nhiều lượng oxy hơn.
Đứng từ đây có thể nhìn thấy những dãy nhà cao tầng cách đó không xa. Ở đó không có mái nhà hợp quy tắc như trong trí nhớ, chỉ có các khối hình học tung bay giữa không trung. Bọn chúng vặn vẹo xoay tròn một cách quái dị, lại có mấy phần lạnh lẽo dưới ánh mặt trời ấm áp.
Ở đó đã sớm không còn là địa bàn của loài người.
Cả người bắt đầu rét run. Người đàn ông ho khan hai tiếng, muốn tìm kiếm gel cầm máu trong túi đồ ở eo. Đáng tiếc sờ tới sờ lui chỉ tìm được mấy bình năng lượng. Ông ta vuốt ve những cái bình lạnh lẽo kia, mất máu quá nhiều khiến tầm mắt bắt đầu mơ hồ, sự vật trước mắt nhòe đi thành một màu máu.
Cách đó không xa có tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng vật cứng ma sát mặt đất càng ngày càng gần.
Sau một cuộc truy đuổi dài dằng dặc, cuối cùng vật kia vẫn đuổi kịp ông ta. Người đàn ông siết chặt lấy quai hàm, lấy hết toàn bộ bình năng lượng ra đặt ở bên đùi, sau đó run rẩy lấy ra một viên cúc áo nổ từ trong ngực.
Bên cạnh viên đạn nổ còn có một cái hộp khẩn cấp.
Cái hộp to gần bằng lòng bàn tay và chỉ có một lớp mỏng manh. Nó hơi giống hộp kẹo dẻo thời đại trước. Mỗi một người thăm dò ở khu tránh nạn đều được phát cho một cái. Nó khác với vũ khí tự chế và bình năng lượng, đây là di vật quý giá trước khi nền văn minh loài người hủy diệt — mùi vị ngon, giá trị năng lượng cực cao, có thể cung cấp đủ nước cho một người trưởng thành cố gắng chống đỡ được một tuần.
Nhưng mọi người muốn dùng nó như một bùa hộ thân hơn là đồ ăn. Nơi này là rừng rậm, bọn họ luôn có thể kiếm được vài thứ để lấp bụng, không ai sẽ xa xỉ đến mức dùng một tài nguyên quý giá thế cả.
Cái hộp này có mang theo một ít vết máu của chủ nhân cũ của nó, bây giờ nó lại sắp trở thành "di vật" một lần nữa rồi.
Suy yếu khiến ý thức dần dần mông lung, chẳng biết tại sao đột nhiên ông ta rất muốn khóc. Người đàn ông hít mũi một cái thật mạnh, không thèm nhìn mà ném thẳng cái hộp ra sau lưng, để mặc nó lăn xuống sâu trong phế tích.
Thứ đuổi theo ông ta đã đến gần, hô hấp hôi thối ẩm ướt phả vào mặt. Người đàn ông trung niên cắn mở túi bịt viên nổ, ném vật trong đó đến bên cạnh bình năng lượng.
"Phì, hôm nay hai ta ai cũng đừng hòng được ăn được cơm." Ông ta dùng chút sức lực cuối cùng để nhổ nước bọt.
Ánh sáng trắng bỏng mắt nổ lên, vụ nổ suýt nữa làm sập hành lang dưới mặt đất cách đó không xa.
Dây leo trước cửa động bị nhiệt độ cao đốt thành tro trong nháy mắt. Người đàn ông trung niên đã biết mất, chỉ để lại một cái hố to màu nâu đậm tại chỗ — cơ thể con người ở giữa trung tâm vụ nổ trực tiếp hóa thành thịt vụn. Từng khối thi thể không còn hình dạng của quái vật tán loạn xung quanh cái hố, mặt cắt của chúng còn hiện ra không ít mạch máu màu xanh đang run rẩy.
Vụ nổ khiến đám chim gần đó kinh hoàng bay đi. Đến khi bụi mù tan hết, mấy con chim đen mới bay lại gần mổ thịt nát xung quanh cái hố.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa bình tĩnh lại.
Tiếng những hòn đá ma sát vang lên, một vật chứa kim loại tràn đầy vết cắt đi ra từ trong phế tích. Hiển nhiên vụ nổ vừa rồi đã kích hoạt cái gì đó, cho dù bị bùn đất bịt kín thì vẫn có thể thấy được ánh sáng màu xanh ở mặt ngoài vật chứa.
Đám chim đen dừng mổ, tò mò nhìn vật bằng kim loại không ngừng lấp lóe kia.
Sau vụ nổ, cái nắp vốn đang đóng rất chặt đã bị biến dạng nghiêm trọng. Chất lỏng sền sệt không ngừng chảy ra theo khe hở giống như máu chảy ra khỏi miệng vết thương. Những chất lỏng kia tỏa ra ánh sáng xanh lam yếu ớt, chảy dọc theo đống đất đá, dần dần tụ tập trong một vùng đất trũng.
Mãi đến khi giọt chất lỏng cuối cùng chảy hết, tụ lại thành một bọt nước tròn dẹp đường kính không đến hai mét, độ cao khoảng nửa mét cực kỳ giống thủy ngân.
Đám chim đen bắt đầu cảnh giác nhảy nhót, chúng từ bỏ thịt nát bên miệng rồi bay khỏi phế tích bị bóng ma nuốt hết kia.
Tất cả xảy ra rất nhanh.
Bọt nước to lớn đang dần trở nên trong suốt, màu sắc của nó ngưng tụ về phía trung tâm và càng thêm đục ngầu. Không lâu sau, một tiếng roẹt vang lên, toàn bộ chất lỏng vỡ hết ra đất. Chất lỏng màu sáng kia len lỏi vào những khe hở của nền gạch, chỉ còn thứ ở chính giữa nó — thứ đó ướt đẫm nằm sấp trên thi thể bị đốt cháy khét, những mảnh kim loại và đá bị nổ vỡ vụn.
Đó là cơ thể của một người đàn ông trẻ tuổi. Ban đầu cơ thể kia không hề nhúc nhích giống như vật chết. Một trận gió thổi qua, vài chiếc lá rách dính vào làn da tái nhợt thì nó mới run lên.
Nguyễn Nhàn thấy hơi lạnh.
Đầu óc anh giống như bị trộn lẫn xi măng, tư duy vón thành một cục, cả cái đầu nặng đến dọa người. Hơi lạnh bao lấy anh trong nháy mắt, giống như người sốt cao bị lấy mất chăn chỉ có thể mơ màng ôm chặt lấy cánh tay.
Làn da cọ vào đá vụn thô ráp, anh mơ hồ ý thức được có gì đó là lạ.
Dưới thân không phải vải vóc mềm mại, anh cũng không ở trên bất cứ một cái giường nào. Cảm xúc này cũng không giống mặt đất cứng rắn bóng loáng trong phòng thí nghiệm. Lúc trước anh đã từng ngất xỉu trong phòng thí nghiệm mấy lần, tuyệt đối sẽ không nhớ sai.
Mùi khét do vụ nổ và bùn đất không ngừng chui vào trong mũi anh. Tiếng chim kêu và tiếng lá cây ma sát đinh tai nhức óc, khiến ý thức của anh như dính nguyên tại chỗ. Gió thổi qua làn da giống như lưỡi dao, vô số cảm giác đồng thời đập vào đại não. Nguyễn Nhàn vô cùng đau đầu, chỉ cảm thấy mình như đang bị đặt trên một tấm sắt nung đỏ.
Đây cũng không phải là cảm giác bình thường. Khứu giác và xúc giác bén nhạy hơn vô số lần, đại não hỗn độn không kịp xử lý tin tức khổng lồ ngay lập tức. Nguyễn Nhàn cũng không dám cử động cái nào, anh cố gắng dùng chút sức lực để mở hai mắt ra.
Ánh sáng vốn nên rất dịu nhẹ lại suýt nữa làm anh mù.
Nước mắt sinh lý chảy ra, Nguyễn Nhàn ép buộc mình mở to mắt, mãi cho đến khi tầm mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng — Anh đang nằm bên một mép hố, cách đó không xa là hành lang dưới mặt đất nửa sập. Bốn phía có không ít vụn thi thể và mảnh vỡ kim loạn tán loạn. Nhìn tình huống bị tàn phá này, xem ra sinh vật đó rất có thể là mục tiêu của vụ nổ.
Vụ nổ xảy ra trước đây không lâu, nhiệt lượng vẫn còn sót lại trên mặt đất. Uy lực của nó cũng không nhỏ, may mà phạm vi tác động không lớn, cũng có vẻ không mang theo độc hoặc phóng xạ. Nhưng cho dù như thế nào, đây đều không phải là cảnh tượng sẽ xuất hiện ở một nơi yên bình.
Anh phải tìm một nơi ẩn nấp trước đã.
Nguyễn Nhàn thử cử động cơ bắp. Chỉ xê dịch cánh tay thôi mà cũng giống như dùng dây nhỏ kéo một khối sắt, cảm giác ma sát đau đến mức khiến anh đổ mồ hôi như mưa — da của anh vốn dĩ đã yếu ớt, nếu như mụn trên cánh tay bị vỡ, nguy hiểm nhiễm trùng có thể khiến anh chịu khổ đủ điều.
Nguyễn Nhàn vô ý thức nhìn về phía cánh tay trong tầm mắt, đập vào mắt anh lại không phải căn bệnh mẩn đỏ quen thuộc mà là làn da bóng loáng bình thường.
Lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
Lớn như thế này rồi, Nguyễn Nhàn chưa bao giờ thấy được làn da khỏe mạnh trên người mình. Nhưng đối mặt với đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này, anh Nguyễn không hề có cơ hội ung dung thưởng thức — cách đó không xa có thứ gì đó đang phun khí phì phì, còn nhanh chóng tiến về bên này.
Tiếng ma sát xuyên qua thính giác quá độ nhạy cảm đâm vào xương sọ, cả người anh run lên vì sợ.
Người đến không giống loại lương thiện. Xung quanh nơi này toàn mùi hoang phế, cũng không giống nơi có người ở, chắc hẳn cầu cứu cũng không có tác dụng gì.
Nguyễn Nhàn chống cánh tay lên, nhịn đau nhức mà bắt đầu cố gắng nhúc nhích. Mục đích của anh không xa — gần hành lang dưới mặt đất nửa sập có mấy miếng bê tông rơi xuống tạo thành một vị trí cao nửa người rất ổn định, đủ để chống đỡ được một vụ nổ nhỏ khác. Chỉ cần không vào sâu mà nấp ở cửa hang một lúc thì sẽ không có vấn đề quá lớn.
Sâu trong mặt đất truyền đến những tiếng vỡ vụn không bình thường, nhưng âm thanh không lớn, chắc hẳn sẽ không xuất hiện phiền toái gì trong thời gian ngắn.
Nhưng thứ phiền toái lại thân thể của anh. Vì ngồi trên xe lăn quá lâu, Nguyễn Nhàn đã sớm quên điều khiển hai chân như thế nào. Chỉ có cánh tay anh miễn cưỡng có thể sử dụng một chút sức. Điều này khiến tộc độ của anh không nhanh hơn ốc sên là bao.
Thứ đang lao tới hiển nhiên đã nhanh hơn nhiều.
Tiếng kêu gào khàn khàn khó nghe vang lên cách đó không xa, Nguyễn Nhàn lập tức ngừng thở, dừng động tác lại — mục tiêu cửa hang cách anh tận hai mươi mét. Bây giờ anh chỉ có thể giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, sau đó cầu nguyện vật kia không có năng lực dựa vào chênh lệch nhiệt độ để định vị.
Quái vật chưa bao giờ nhìn thấy đang lượn lờ cách đó hơn trăm mét, hình dạng gần giống như một con kiến chúa với cái bụng to. Trước cái bụng cao hơn một mét hơi không phải như "con kiến" vô hại, mà có những cái chân màu đen giống ốc mượn hồn, hình thù kì dị không thấy rõ miệng ở đâu.
Tiếng nhai nuốt khiến người ta rùng mình truyền ra trong những tiếng bước chân vặn vẹo có quy luật. Bây giờ nó đang ăn đống xác vụn trong một cái hố khác, giống như không có chút hứng thú nào với Nguyễn Nhàn đang giả chết vậy.
Nguyễn Nhàn ngoan ngoãn nằm tại chỗ. Mảnh gạch vỡ bên dưới đang đâm vào ngực anh, nhưng anh lại không dám run một cái nào. Cảm giác khẩn trương giống một cái lưỡi có gai ngược đang liếm dọc theo cột sống của anh xuống dưới, chỉ để lại cảm giám đâm nhói chẳng lành.
Anh chỉ mong con quái vật kia sớm ăn uống no đủ, khinh thường cho mình thêm chút đồ ăn thịt người.
Đáng tiếc mọi chuyện trên đời này luôn không như ý muốn. Vật kia gặm xong đống xác vụn thì đột nhiên quay đầu, co những cái chân lên nhảy vọt về phía Nguyễn Nhàn.
Đau đớn trong dự đoán đến hơi trễ.
Quái vật vừa rơi xuống đất, một tiếng đổ sụp nặng nề lập tức vang lên. Nguyễn Nhàn vừa ý thức được mình đang rơi xuống đã hạ cánh xuống nền đất sâu dưới phế tích. Một đoạn thép đâm xuyên qua mép bụng anh, máu không ngừng tuôn ra từ vết thương. Lại thêm một đợt đau nhức kịch liệt ập xuống, cuối cùng anh không thể nhịn được mà rên rỉ vài tiếng trầm thấp.
Cửa hang bị sụp xuống một khoảng không nhỏ, ánh nắng chiếu xuống, tro bụi chậm rãi chuyển động trong cột ánh sáng.
Xương người trộn lẫn với linh kiện kim loại bị đốt cháy khét ngổn ngang khắp đất, trong đó có không ít những vũ khí như súng. Vải vóc mục nát dính vào đống kim loại tàn phá chất thành từng đống, bị bụi đất che hơn nửa. Trên đống kim loại quấn đầy dây điện loang lổ vết rỉ, nghiêng lệch cắm ở bên trong đống phế tích.
Đây giống như một nghĩa trang rách nát.
Nguyễn Nhàn vô ý thức kéo căng thân thể, động tác này khiến khúc sắt cắm vào bụng anh nặng hơn mấy lần. Anh liên tục thở phì phò, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng may mắn thay, sau khi quái vật rơi xuống đã lăn ra xa một chút. Hiển nhiên phần bụng mềm mại có tác dụng bảo vệ, lúc này nó đang vung vẩy những cái chân để lật người.
Tận dụng thời cơ.
Anh vội vàng chống người lên, mất tận hai phút mới di chuyển được cây thép đòi mạng kia. Sau khi thoát khỏi nó, đau nhức kịch liệt tra tấn người lập tức bị ngứa ngáy thay thế, rất giống như có mấy tổ kiến đang nhảy múa trên vết thương vậy.
Quái vật còn đang giãy giụa tại chỗ.
Nguyễn Nhàn thở phào một cái, dựa vào một tảng đá gần nhất muốn xem xét tình hình vết thương. Vị trí ống thép đâm vào hơi lệch nên nội tạng quan trọng không đến mức bị thương, nhưng mất máu và nhiễm trùng sẽ là một vấn đề, tốt nhất nên nhanh chóng xử lý.
Nhưng vết thương vừa rồi còn lồi ra ngoài da thịt, giờ phút này đã biến mất không thấy gì nữa.
- ---
Chương này mình lỡ xài trên Tấn Giang, cơ mà xem bản convert trên wikidich thì lại thấy khác =.= Một phần cuối chương này lại là của chương 2 theo wiki. Giờ lại phải đi tìm raw theo bên wiki, mọi người thấy có là lạ khó hiểu chỗ nào thì bỏ qua nhé.
Hoàng hôn.
Ánh nắng đỏ như máu xuyên qua dây leo chiếu xuống miệng hố, có thể nhìn thấy rõ nền gạch men sứ vỡ nứt bên dưới.
Người đàn ông trung niên run rẩy thở hắt ra, nắm chặt một nửa cánh tay trái bị gãy. Dòng máu đã nhuộm bộ đồ bẩn thỉu thành màu đen, đọng lại một vũng máu đỏ thẫm trên nền gạch. Adrenalin(*) bài tiết ra nhiều cũng không thể để ông ta có sức đứng lên lần nữa. Ông ta cố gắng ngẩng đầu nhìn qua mép hố.
(*) Adrenaline là một loại hormone có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là hạnh phúc, thích thú... Nó làm cho nhịp tim đập nhanh, thực hiện chức năng mở rộng con đường hô hấp, giúp hấp thụ nhiều lượng oxy hơn.
Đứng từ đây có thể nhìn thấy những dãy nhà cao tầng cách đó không xa. Ở đó không có mái nhà hợp quy tắc như trong trí nhớ, chỉ có các khối hình học tung bay giữa không trung. Bọn chúng vặn vẹo xoay tròn một cách quái dị, lại có mấy phần lạnh lẽo dưới ánh mặt trời ấm áp.
Ở đó đã sớm không còn là địa bàn của loài người.
Cả người bắt đầu rét run. Người đàn ông ho khan hai tiếng, muốn tìm kiếm gel cầm máu trong túi đồ ở eo. Đáng tiếc sờ tới sờ lui chỉ tìm được mấy bình năng lượng. Ông ta vuốt ve những cái bình lạnh lẽo kia, mất máu quá nhiều khiến tầm mắt bắt đầu mơ hồ, sự vật trước mắt nhòe đi thành một màu máu.
Cách đó không xa có tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng vật cứng ma sát mặt đất càng ngày càng gần.
Sau một cuộc truy đuổi dài dằng dặc, cuối cùng vật kia vẫn đuổi kịp ông ta. Người đàn ông siết chặt lấy quai hàm, lấy hết toàn bộ bình năng lượng ra đặt ở bên đùi, sau đó run rẩy lấy ra một viên cúc áo nổ từ trong ngực.
Bên cạnh viên đạn nổ còn có một cái hộp khẩn cấp.
Cái hộp to gần bằng lòng bàn tay và chỉ có một lớp mỏng manh. Nó hơi giống hộp kẹo dẻo thời đại trước. Mỗi một người thăm dò ở khu tránh nạn đều được phát cho một cái. Nó khác với vũ khí tự chế và bình năng lượng, đây là di vật quý giá trước khi nền văn minh loài người hủy diệt — mùi vị ngon, giá trị năng lượng cực cao, có thể cung cấp đủ nước cho một người trưởng thành cố gắng chống đỡ được một tuần.
Nhưng mọi người muốn dùng nó như một bùa hộ thân hơn là đồ ăn. Nơi này là rừng rậm, bọn họ luôn có thể kiếm được vài thứ để lấp bụng, không ai sẽ xa xỉ đến mức dùng một tài nguyên quý giá thế cả.
Cái hộp này có mang theo một ít vết máu của chủ nhân cũ của nó, bây giờ nó lại sắp trở thành "di vật" một lần nữa rồi.
Suy yếu khiến ý thức dần dần mông lung, chẳng biết tại sao đột nhiên ông ta rất muốn khóc. Người đàn ông hít mũi một cái thật mạnh, không thèm nhìn mà ném thẳng cái hộp ra sau lưng, để mặc nó lăn xuống sâu trong phế tích.
Thứ đuổi theo ông ta đã đến gần, hô hấp hôi thối ẩm ướt phả vào mặt. Người đàn ông trung niên cắn mở túi bịt viên nổ, ném vật trong đó đến bên cạnh bình năng lượng.
"Phì, hôm nay hai ta ai cũng đừng hòng được ăn được cơm." Ông ta dùng chút sức lực cuối cùng để nhổ nước bọt.
Ánh sáng trắng bỏng mắt nổ lên, vụ nổ suýt nữa làm sập hành lang dưới mặt đất cách đó không xa.
Dây leo trước cửa động bị nhiệt độ cao đốt thành tro trong nháy mắt. Người đàn ông trung niên đã biết mất, chỉ để lại một cái hố to màu nâu đậm tại chỗ — cơ thể con người ở giữa trung tâm vụ nổ trực tiếp hóa thành thịt vụn. Từng khối thi thể không còn hình dạng của quái vật tán loạn xung quanh cái hố, mặt cắt của chúng còn hiện ra không ít mạch máu màu xanh đang run rẩy.
Vụ nổ khiến đám chim gần đó kinh hoàng bay đi. Đến khi bụi mù tan hết, mấy con chim đen mới bay lại gần mổ thịt nát xung quanh cái hố.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa bình tĩnh lại.
Tiếng những hòn đá ma sát vang lên, một vật chứa kim loại tràn đầy vết cắt đi ra từ trong phế tích. Hiển nhiên vụ nổ vừa rồi đã kích hoạt cái gì đó, cho dù bị bùn đất bịt kín thì vẫn có thể thấy được ánh sáng màu xanh ở mặt ngoài vật chứa.
Đám chim đen dừng mổ, tò mò nhìn vật bằng kim loại không ngừng lấp lóe kia.
Sau vụ nổ, cái nắp vốn đang đóng rất chặt đã bị biến dạng nghiêm trọng. Chất lỏng sền sệt không ngừng chảy ra theo khe hở giống như máu chảy ra khỏi miệng vết thương. Những chất lỏng kia tỏa ra ánh sáng xanh lam yếu ớt, chảy dọc theo đống đất đá, dần dần tụ tập trong một vùng đất trũng.
Mãi đến khi giọt chất lỏng cuối cùng chảy hết, tụ lại thành một bọt nước tròn dẹp đường kính không đến hai mét, độ cao khoảng nửa mét cực kỳ giống thủy ngân.
Đám chim đen bắt đầu cảnh giác nhảy nhót, chúng từ bỏ thịt nát bên miệng rồi bay khỏi phế tích bị bóng ma nuốt hết kia.
Tất cả xảy ra rất nhanh.
Bọt nước to lớn đang dần trở nên trong suốt, màu sắc của nó ngưng tụ về phía trung tâm và càng thêm đục ngầu. Không lâu sau, một tiếng roẹt vang lên, toàn bộ chất lỏng vỡ hết ra đất. Chất lỏng màu sáng kia len lỏi vào những khe hở của nền gạch, chỉ còn thứ ở chính giữa nó — thứ đó ướt đẫm nằm sấp trên thi thể bị đốt cháy khét, những mảnh kim loại và đá bị nổ vỡ vụn.
Đó là cơ thể của một người đàn ông trẻ tuổi. Ban đầu cơ thể kia không hề nhúc nhích giống như vật chết. Một trận gió thổi qua, vài chiếc lá rách dính vào làn da tái nhợt thì nó mới run lên.
Nguyễn Nhàn thấy hơi lạnh.
Đầu óc anh giống như bị trộn lẫn xi măng, tư duy vón thành một cục, cả cái đầu nặng đến dọa người. Hơi lạnh bao lấy anh trong nháy mắt, giống như người sốt cao bị lấy mất chăn chỉ có thể mơ màng ôm chặt lấy cánh tay.
Làn da cọ vào đá vụn thô ráp, anh mơ hồ ý thức được có gì đó là lạ.
Dưới thân không phải vải vóc mềm mại, anh cũng không ở trên bất cứ một cái giường nào. Cảm xúc này cũng không giống mặt đất cứng rắn bóng loáng trong phòng thí nghiệm. Lúc trước anh đã từng ngất xỉu trong phòng thí nghiệm mấy lần, tuyệt đối sẽ không nhớ sai.
Mùi khét do vụ nổ và bùn đất không ngừng chui vào trong mũi anh. Tiếng chim kêu và tiếng lá cây ma sát đinh tai nhức óc, khiến ý thức của anh như dính nguyên tại chỗ. Gió thổi qua làn da giống như lưỡi dao, vô số cảm giác đồng thời đập vào đại não. Nguyễn Nhàn vô cùng đau đầu, chỉ cảm thấy mình như đang bị đặt trên một tấm sắt nung đỏ.
Đây cũng không phải là cảm giác bình thường. Khứu giác và xúc giác bén nhạy hơn vô số lần, đại não hỗn độn không kịp xử lý tin tức khổng lồ ngay lập tức. Nguyễn Nhàn cũng không dám cử động cái nào, anh cố gắng dùng chút sức lực để mở hai mắt ra.
Ánh sáng vốn nên rất dịu nhẹ lại suýt nữa làm anh mù.
Nước mắt sinh lý chảy ra, Nguyễn Nhàn ép buộc mình mở to mắt, mãi cho đến khi tầm mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng — Anh đang nằm bên một mép hố, cách đó không xa là hành lang dưới mặt đất nửa sập. Bốn phía có không ít vụn thi thể và mảnh vỡ kim loạn tán loạn. Nhìn tình huống bị tàn phá này, xem ra sinh vật đó rất có thể là mục tiêu của vụ nổ.
Vụ nổ xảy ra trước đây không lâu, nhiệt lượng vẫn còn sót lại trên mặt đất. Uy lực của nó cũng không nhỏ, may mà phạm vi tác động không lớn, cũng có vẻ không mang theo độc hoặc phóng xạ. Nhưng cho dù như thế nào, đây đều không phải là cảnh tượng sẽ xuất hiện ở một nơi yên bình.
Anh phải tìm một nơi ẩn nấp trước đã.
Nguyễn Nhàn thử cử động cơ bắp. Chỉ xê dịch cánh tay thôi mà cũng giống như dùng dây nhỏ kéo một khối sắt, cảm giác ma sát đau đến mức khiến anh đổ mồ hôi như mưa — da của anh vốn dĩ đã yếu ớt, nếu như mụn trên cánh tay bị vỡ, nguy hiểm nhiễm trùng có thể khiến anh chịu khổ đủ điều.
Nguyễn Nhàn vô ý thức nhìn về phía cánh tay trong tầm mắt, đập vào mắt anh lại không phải căn bệnh mẩn đỏ quen thuộc mà là làn da bóng loáng bình thường.
Lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
Lớn như thế này rồi, Nguyễn Nhàn chưa bao giờ thấy được làn da khỏe mạnh trên người mình. Nhưng đối mặt với đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này, anh Nguyễn không hề có cơ hội ung dung thưởng thức — cách đó không xa có thứ gì đó đang phun khí phì phì, còn nhanh chóng tiến về bên này.
Tiếng ma sát xuyên qua thính giác quá độ nhạy cảm đâm vào xương sọ, cả người anh run lên vì sợ.
Người đến không giống loại lương thiện. Xung quanh nơi này toàn mùi hoang phế, cũng không giống nơi có người ở, chắc hẳn cầu cứu cũng không có tác dụng gì.
Nguyễn Nhàn chống cánh tay lên, nhịn đau nhức mà bắt đầu cố gắng nhúc nhích. Mục đích của anh không xa — gần hành lang dưới mặt đất nửa sập có mấy miếng bê tông rơi xuống tạo thành một vị trí cao nửa người rất ổn định, đủ để chống đỡ được một vụ nổ nhỏ khác. Chỉ cần không vào sâu mà nấp ở cửa hang một lúc thì sẽ không có vấn đề quá lớn.
Sâu trong mặt đất truyền đến những tiếng vỡ vụn không bình thường, nhưng âm thanh không lớn, chắc hẳn sẽ không xuất hiện phiền toái gì trong thời gian ngắn.
Nhưng thứ phiền toái lại thân thể của anh. Vì ngồi trên xe lăn quá lâu, Nguyễn Nhàn đã sớm quên điều khiển hai chân như thế nào. Chỉ có cánh tay anh miễn cưỡng có thể sử dụng một chút sức. Điều này khiến tộc độ của anh không nhanh hơn ốc sên là bao.
Thứ đang lao tới hiển nhiên đã nhanh hơn nhiều.
Tiếng kêu gào khàn khàn khó nghe vang lên cách đó không xa, Nguyễn Nhàn lập tức ngừng thở, dừng động tác lại — mục tiêu cửa hang cách anh tận hai mươi mét. Bây giờ anh chỉ có thể giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, sau đó cầu nguyện vật kia không có năng lực dựa vào chênh lệch nhiệt độ để định vị.
Quái vật chưa bao giờ nhìn thấy đang lượn lờ cách đó hơn trăm mét, hình dạng gần giống như một con kiến chúa với cái bụng to. Trước cái bụng cao hơn một mét hơi không phải như "con kiến" vô hại, mà có những cái chân màu đen giống ốc mượn hồn, hình thù kì dị không thấy rõ miệng ở đâu.
Tiếng nhai nuốt khiến người ta rùng mình truyền ra trong những tiếng bước chân vặn vẹo có quy luật. Bây giờ nó đang ăn đống xác vụn trong một cái hố khác, giống như không có chút hứng thú nào với Nguyễn Nhàn đang giả chết vậy.
Nguyễn Nhàn ngoan ngoãn nằm tại chỗ. Mảnh gạch vỡ bên dưới đang đâm vào ngực anh, nhưng anh lại không dám run một cái nào. Cảm giác khẩn trương giống một cái lưỡi có gai ngược đang liếm dọc theo cột sống của anh xuống dưới, chỉ để lại cảm giám đâm nhói chẳng lành.
Anh chỉ mong con quái vật kia sớm ăn uống no đủ, khinh thường cho mình thêm chút đồ ăn thịt người.
Đáng tiếc mọi chuyện trên đời này luôn không như ý muốn. Vật kia gặm xong đống xác vụn thì đột nhiên quay đầu, co những cái chân lên nhảy vọt về phía Nguyễn Nhàn.
Đau đớn trong dự đoán đến hơi trễ.
Quái vật vừa rơi xuống đất, một tiếng đổ sụp nặng nề lập tức vang lên. Nguyễn Nhàn vừa ý thức được mình đang rơi xuống đã hạ cánh xuống nền đất sâu dưới phế tích. Một đoạn thép đâm xuyên qua mép bụng anh, máu không ngừng tuôn ra từ vết thương. Lại thêm một đợt đau nhức kịch liệt ập xuống, cuối cùng anh không thể nhịn được mà rên rỉ vài tiếng trầm thấp.
Cửa hang bị sụp xuống một khoảng không nhỏ, ánh nắng chiếu xuống, tro bụi chậm rãi chuyển động trong cột ánh sáng.
Xương người trộn lẫn với linh kiện kim loại bị đốt cháy khét ngổn ngang khắp đất, trong đó có không ít những vũ khí như súng. Vải vóc mục nát dính vào đống kim loại tàn phá chất thành từng đống, bị bụi đất che hơn nửa. Trên đống kim loại quấn đầy dây điện loang lổ vết rỉ, nghiêng lệch cắm ở bên trong đống phế tích.
Đây giống như một nghĩa trang rách nát.
Nguyễn Nhàn vô ý thức kéo căng thân thể, động tác này khiến khúc sắt cắm vào bụng anh nặng hơn mấy lần. Anh liên tục thở phì phò, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng may mắn thay, sau khi quái vật rơi xuống đã lăn ra xa một chút. Hiển nhiên phần bụng mềm mại có tác dụng bảo vệ, lúc này nó đang vung vẩy những cái chân để lật người.
Tận dụng thời cơ.
Anh vội vàng chống người lên, mất tận hai phút mới di chuyển được cây thép đòi mạng kia. Sau khi thoát khỏi nó, đau nhức kịch liệt tra tấn người lập tức bị ngứa ngáy thay thế, rất giống như có mấy tổ kiến đang nhảy múa trên vết thương vậy.
Quái vật còn đang giãy giụa tại chỗ.
Nguyễn Nhàn thở phào một cái, dựa vào một tảng đá gần nhất muốn xem xét tình hình vết thương. Vị trí ống thép đâm vào hơi lệch nên nội tạng quan trọng không đến mức bị thương, nhưng mất máu và nhiễm trùng sẽ là một vấn đề, tốt nhất nên nhanh chóng xử lý.
Nhưng vết thương vừa rồi còn lồi ra ngoài da thịt, giờ phút này đã biến mất không thấy gì nữa.
- ---
Chương này mình lỡ xài trên Tấn Giang, cơ mà xem bản convert trên wikidich thì lại thấy khác =.= Một phần cuối chương này lại là của chương 2 theo wiki. Giờ lại phải đi tìm raw theo bên wiki, mọi người thấy có là lạ khó hiểu chỗ nào thì bỏ qua nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất