Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên
Quyển 1 Chương 7: Quyển 1 Chương 7
Diệp Y nằm dài trên giường, lại muốn khóc khi nhìn cái tay quấn băng của mình, đại phu vừa đến khám cho hắn, vừa khám vừa kêu ca sao hắn không biết giữ gìn cơ thể. Mẫu thân vốn luôn luyện phật pháp cũng đến thăm, nói con thú kia hung dữ tàn bạo, tuy nhi tử có lòng thương yêu muốn giáo hóa nó, nhưng nếu nó đã bất trị như thế thì chi bằng một đao giết luôn cho nó chuyển kiếp luân hồi. Hắn phải năn nỉ mẫu thân một hồi, sau đó hạ cấm lệnh với người trong phủ là không ai được vì hắn mà đối tệ với nó.
Hắn cảm thấy mình cũng nên ăn chay niệm Phật cầu ngài phù hộ, vì gần đây vận rủi của hắn quá nhiều.
Vì tức giận với hắc lang, hắn suốt một tuần liền bất kể trời nắng hay mưa đều không chạy đến nói chuyện với nó, chỉ yên ổn làm phận trạch nam dưỡng thương. Mỗi khi thay băng, mỗi khi đau tay, hắn đều chửi bới con thú không biết thân đó một hồi, đáng thương cho cái tay của hắn, vừa hết nứt vì đào đất thì lại bị sói cắn, nó cắn đâu chẳng được sao lại cắn tay, cắn tay sao lại cắn đúng tay thuận, khiến hắn làm việc gì cũng bất tiện, phải được người phục dịch hầu hạ tận nơi. Đương nhiên, dù không đau tay hắn cũng thích được người khác hầu hạ, nhưng giờ bị đau vẫn khó chịu hơn chứ. Vốn là 'được' hầu hạ giờ thành 'nhất định cần' hầu hạ, khiến hắn mỗi khi đau đến chảy nước mắt đều nghiến răng hận không thể ném nam nhị vào nồi ăn cho bõ tức.
Theo người hầu báo cáo, con sói đó đã chịu ăn tuy ăn ít hơn bình thường, tính tình cũng dịu ngoan hơn, tuy vẫn gừ sủa cấm người sống lại gần, nhưng ít ra không rượt đuổi cắn người nữa.
Diệp Y, khi tay bớt đau, bớt chán ghét nó, mới miễn cưỡng mình lại đến hậu viện. Hàn Trung đóng bản mặt người chết đi cùng, lần trước tên này đã nghe lệnh hắn không giết hắc lang, nhưng y cũng đã vô cùng nghiêm túc nói nếu nó còn dám hại đến hắn, thì dù chống lệnh hắn y vẫn sẽ giết nó.
Sự nghe lời của Hàn Trung cũng có giới hạn, đối với y thì bản thân hắn quan trọng hơn mệnh lệnh của hắn, như lần tắm hàn thủy ấy, hắn gào la nói không muốn nhưng y vẫn bắt hắn tắm, vì đó là vấn đề liên quan đến sức khỏe của hắn. Y thà chống lệnh còn hơn để hắn bị ốm. Diệp Y tuy nhiều lúc không vui nhưng cũng không thể phủ nhận y như vậy thật đáng yêu. Hắn thích y có chính kiến như thế, chứ không phải chỉ như con rối nghe một làm một, huống chi chính kiến của y đều vì muốn tốt cho hắn thôi.
Mộ Dung Diệp Y lạnh nhạt nhìn con vật, nó đang nằm úp xuống, đuôi dài thả trên đất, tai vểnh lên, mắt ngước lên nhìn hắn chờ đợi.
Thôi thì người dạy thú nào cũng phải có mấy lần bị thú cắn. Diệp Y tự an ủi mình như thế trước khi nỗ lực vặn mở máy nói, "Lần trước ngươi cắn ta ta sẽ không so đo, nhưng ngươi phải biết ta đây là người da mềm thịt mỏng, nếu ngươi còn dám làm thế ta sẽ bất chấp ngươi là nam nhị hay nam tam, dứt khoát đánh ngươi một trận rồi vứt vào rừng cho ngươi tự sinh tự diệt. Rõ chưa?"
Khoan, hình như như thế nghĩa là sẽ trả tự do cho nó? Diệp Y chợt ngẩn ra, nếu nó hiểu hết lời hắn nói, thì chẳng phải nó sẽ nghĩ rằng chỉ cần cắn hắn phát nữa thì hắn sẽ vứt nó vào rừng?
Không biết nó hiểu hay không, nhưng khi nhìn vào mắt nó, hắn đã thấy một thứ tình tự lóe lên sáng ngời trong đó.
Chẳng biết nó hiểu cái gì, chỉ hi vọng nó không lập quyết tâm cắn hắn tiếp. Diệp Y thầm cầu mong trong đầu rồi nhìn nó.
Bây giờ nó không gầm gừ nhe nanh, có vẻ tương đối biết điều, có lẽ có thể thử tiến thêm một bước bằng việc cho nó ăn. Con đường đến với nam nhân là qua bao tử, con đường huấn luyện động vật cũng là qua đồ ăn.
Hắn cẩn thận đeo giáp vào cái tay lành lặn, nhưng lại nghe một người hầu kêu la, "Thiếu gia, lần trước con sói này cắn thủng cả giáp đấy."
Shit, nanh nó bằng gì vậy? Diệp Y tuyệt vọng chán nản, vốn muốn huấn luyện nó bớt hung dữ để dễ bề đóng gói làm lễ vật, chung quy hắn cũng không thể tặng một quái thú gầm rú nguy hiểm cho nữ tử mình thích. Chẳng lẽ khi tặng nó sẽ cười hòa ái bảo nàng hãy cố gắng huấn luyện nó với mị lực vô song của nàng? Thế mà gọi là lễ vật à? Lễ vật để ám hại nàng thì nàng vốn đã ghét lang sẽ cự tuyệt nó đương trường ấy chứ!
Đang định mặc kệ nó quay về phòng nghĩ tiếp xem nên làm sao, nhưng khi nhìn nó nằm úp xuống, mắt dõi theo từng cử động của hắn, kim đồng có vẻ tò mò chứ không phải căm ghét từ chối nhân loại như ngày đầu, Diệp Y đột nhiên cảm thấy tâm trạng của nó hiện giờ đang rất tốt, đến gần nó có lẽ cũng không bị cắn.
Bỏ lỡ cơ hội thì không biết bao giờ mới có lại, thiếu gia đại nhân cắn răng, rồi Hàn Trung thở dài chán nản, bảo hắn đợi một chút, rồi quay ra kêu người hầu vào nội khố lấy Thiên Vân giáp ra.
"Thiên Vân giáp là giáp y phòng ngự rất tốt, kiếm đâm cũng không thủng, che chắn toàn thân, trên chiến trường mà mặc cái này thì ngài đứng im cũng không chết được."
Y nhìn hắn đầy ý vị, "Đương nhiên nếu mặc cái này vào thì ngài chỉ có thể đứng yên, Thiên Vân giáp bề ngoài chất liệu đều hảo, khuyết điểm lớn nhất là.... rất nặng, cộng tất cả chừng hơn 350 cân, nên hoàn toàn không hữu dụng trong chiến đấu."
Cái đó mà cũng khoác lên người được sao?
Bộ giáp cồng kềnh được tám người vừa thở phì phò vừa khiêng ra, khi nghe Hàn Trung giới thiệu về trọng lượng của nó, Diệp Y đã muốn bỏ cuộc.
"Thiếu gia có muốn mặc thử không?"
Hàn Trung hỏi. Hắn mặt tối đi, lắc lắc đầu xấu hổ. Hắn biết nếu mặc nó thì con lang đó cắn hắn sẽ bị gẫy răng, nhưng mặc vào mà không cử động được thì có ý nghĩa gì?
Hàn Trung thở dài lần nữa, đi tới gỡ giáp bảo hộ tay của thứ kia ra, miếng giáp đó cũng phải nặng chừng hơn 10 cân, vậy mà vào tay y cầm có vẻ nhẹ như không, y điềm nhiên nói, "Vậy ngài đeo cái này vào để đảm bảo nó không thể cắn vào tay, muốn cắn vào những chỗ khác cần có thời gian chuyển hướng, đủ để ta chém nó." thấy ánh mắt không tán đồng của hắn, y thêm vào, "dùng sống kiếm."
Diệp Y vật vã đeo miếng giáp nặng trịch lên tay, sau đó cắn răng cắn lợi lê cái tay nặng trịch cầm miếng thịt tiến tới chỗ nó.
Vẫn nói nuôi động vật giải tỏa căng thẳng tìm niềm vui, nhưng sao hắn thấy cứ như cực hình?
Miếng giáp này đúng là phòng hộ tốt, che bọc đến tận các ngón tay, khi đưa miếng thịt tới gần, Diệp Y không khỏi ác ý nghĩ, "Giỏi thì cắn đi, lần trước lao tới cắn ta oai phong lắm mà, giờ cứ cắn tiếp đi, cắn cho mày gãy răng luôn."
Nhưng, trái với kì vọng của hắn, nó, không cắn. Nó đã gầm gừ trong họng khi thấy hai người tới gần, nhưng đối tượng nó cảnh giác là Hàn Trung, hắn thấy mắt nó dính vào Hàn Trung, lông xù lên cảnh cáo y, coi hắn là không khí.
.... Có lẽ vì nó đã cắn được hắn nên cảm thấy không cần e ngại 'kẻ yếu', còn Hàn Trung đã chế phục được nó là loại nhân vật mạnh mẽ có thể đe dọa tới nó.
Cả khi tay hắn đưa miệng thịt tới gần, mắt nó vẫn dính vào Hàn Trung, miệng gừ gừ, thỉnh thoảng liếc sang hắn, rồi nó há miệng ra, cắn miếng thịt.
Diệp Y nhìn nó gặm thịt, vừa gặm vừa gừ gừ với Hàn Trung, tự hỏi đây có thể coi là tiến bộ không, nó không cắn, có thể vì có Hàn Trung cầm đao ở đây uy hiếp chứ không phải vì đã tiếp nhận hắn.
Nhưng thôi thì cứ chịu ăn là tốt rồi. Hắn cũng chỉ cầu nó đừng cắn người lung tung, cũng không cầu nó đặc biệt thân thiết với hắn.
Tương lai của nó đã được xác định, nó sẽ là nam nhị của nữ chủ, đối tượng phục vụ, nữ thần của nó, bạn lữ của nó, mọi thứ của nó, tồn tại quan trọng hơn chính sinh mệnh nó chỉ có thể là Đỗ Nguyệt Nhi.
Coi như hiện tại hắn có bằng cách nào đó làm bạn được với nó, thì tương lai nó cũng sẽ sẵn sàng đánh cắn hắn để tranh sủng. 'Mộ Dung Diệp Y' sẽ có hai lần bị con thú nhân này đánh thương hộc máu phải tĩnh dưỡng, bởi vì họ là tình địch a.
***
Không hiểu vì sao mà sau lần cho ăn ấy, nó dường như... uhm, đặc biệt ngoan ngoãn với hắn. Khi những người khác đến cho ăn, nó vẫn gầm gừ nhưng ít ra đã không cắn, còn khi hắn đến, nó sẽ vẫn gầm gừ nhưng nhẹ hơn rất nhiều, cũng không nhe nanh ra, sẽ nằm phục xuống, mắt lóe sáng, đuôi vểnh vểnh như đang cao hứng vì hắn đến.
Bất quá Diệp Y rất thông minh, luôn để Hàn Trung theo cạnh, hắn nghĩ con dã thú này có khi đang cố tình làm hắn mất cảnh giác, để có cơ hội cắn hắn bắt hắn thực hiện lời đã nói, đó là đánh nó một trận rồi vứt vào rừng, đồng nghĩa với thả nó tự do.
Những lần cho nó ăn tiếp theo hắn luôn đeo miếng giáp tay nặng trịch đáng ghét đó, nhưng có một lần hắn không đeo để nghiệm chứng xem mức độ 'không cắn' của hắc lang đến đâu, đương nhiên Hàn Trung vẫn bám sát, kiếm rút sẵn, sẵn sàng ra tay nếu nó có dị động, hắn căng thẳng vươn tay ra.
Nó đã không cắn tay hắn, chỉ cắn miếng thịt, còn chủ động dụi đầu vào tay hắn.
Cảm thấy lớp lông xù cứng thô ráp dưới tay, Diệp Y cảm thấy rất... vi diệu. Hắn thuận tay vuốt, như đang thuận mao một con sủng vật. Nó ngoan ngoãn để yên cho hắn vuốt, không né tránh bàn tay hắn.
Từ lần đó, dù hắn đã dụng hết can đảm để thử đến gần nó mà không có Hàn Trung, nó vẫn không cắn, còn rất thuận tình cho hắn vuốt ve, mắt lim dim như đang hưởng thụ, đuôi vẫy vẫy.
Hắn có thể hiểu là mình đã thuần hóa được nam nhị không đây?
***
Khi xác định thấy nó đã tiếp nhận hắn, Diệp Y lại bắt đầu đau đầu lo nghĩ không biết việc này có ảnh hưởng đến cốt truyện không? Đáng ra Hắc lang với Mộ Dung Diệp Y không bao giờ xây dựng được một tình hữu nghị, đơn giản vì cả thú lẫn người đều cùng yêu một nữ chủ.
Nhưng dù gì thì cũng đã làm rồi, chung quy bây giờ hắn cũng không thể tung chân đá đánh nó nhằm làm nó ghét hắn chứ?
Khi còn một tuần nữa là đến ngày tống tiễn nó cho nữ chủ, hắn liền đại phát từ bi thả Hắc Lang ra, coi như phần thưởng cho sự nghe lời của nó. Những người hầu tránh nó như tránh tà, nó cũng không hề động đến họ, thậm chí còn không nhìn họ, chỉ bám theo chân hắn, lúc nào cũng nhìn hắn, khiến Diệp Y có cảm giác thế giới của nó chỉ có hắn. Điều này khiến Diệp Y thoáng cảm thấy hài lòng hư vinh, dù gì thái độ nó tốt thế này cũng là nhờ cố gắng của hắn, nỗ lực đạt được thành quả thì ai không vui vẻ?
Hắc lang không ăn đồ người khác đưa, bây giờ, trừ khi là chính tay hắn đưa, nếu không nó sẽ không ăn, khi cho nó ăn, Diệp Y thầm cảm khái, giá Winky – tên con chó cũ nhà hắn – cũng được như thế thì đã không chết vì ăn phải bả chuột a.
"Thiếu gia, trong cung có người chuyển lời, nói Nguyệt phi nương nương muốn tổ chức tiệc sinh thần mong ngài đến dự."
Cầm thiệp mời trong tay, Diệp Y như tỉnh mộng, thoáng có chút không nỡ, nhưng hình ảnh tiểu muội và phụ mẫu khiến đôi hắc mâu lại trở về kiên định như ban đầu. Về nhà là mục tiêu của hắn, để thuận lợi về nhà, nam nhị phải về bên nữ chủ.
Từ đầu Hắc lang đã không phải của hắn, hơn nữa sau này nó còn hóa người, hắn đã có một trung khuyển Hàn Trung, không cần một trung lang theo cạnh nữa.
Cứ để nó về đúng chỗ của nó thôi.
Hắn cảm thấy mình cũng nên ăn chay niệm Phật cầu ngài phù hộ, vì gần đây vận rủi của hắn quá nhiều.
Vì tức giận với hắc lang, hắn suốt một tuần liền bất kể trời nắng hay mưa đều không chạy đến nói chuyện với nó, chỉ yên ổn làm phận trạch nam dưỡng thương. Mỗi khi thay băng, mỗi khi đau tay, hắn đều chửi bới con thú không biết thân đó một hồi, đáng thương cho cái tay của hắn, vừa hết nứt vì đào đất thì lại bị sói cắn, nó cắn đâu chẳng được sao lại cắn tay, cắn tay sao lại cắn đúng tay thuận, khiến hắn làm việc gì cũng bất tiện, phải được người phục dịch hầu hạ tận nơi. Đương nhiên, dù không đau tay hắn cũng thích được người khác hầu hạ, nhưng giờ bị đau vẫn khó chịu hơn chứ. Vốn là 'được' hầu hạ giờ thành 'nhất định cần' hầu hạ, khiến hắn mỗi khi đau đến chảy nước mắt đều nghiến răng hận không thể ném nam nhị vào nồi ăn cho bõ tức.
Theo người hầu báo cáo, con sói đó đã chịu ăn tuy ăn ít hơn bình thường, tính tình cũng dịu ngoan hơn, tuy vẫn gừ sủa cấm người sống lại gần, nhưng ít ra không rượt đuổi cắn người nữa.
Diệp Y, khi tay bớt đau, bớt chán ghét nó, mới miễn cưỡng mình lại đến hậu viện. Hàn Trung đóng bản mặt người chết đi cùng, lần trước tên này đã nghe lệnh hắn không giết hắc lang, nhưng y cũng đã vô cùng nghiêm túc nói nếu nó còn dám hại đến hắn, thì dù chống lệnh hắn y vẫn sẽ giết nó.
Sự nghe lời của Hàn Trung cũng có giới hạn, đối với y thì bản thân hắn quan trọng hơn mệnh lệnh của hắn, như lần tắm hàn thủy ấy, hắn gào la nói không muốn nhưng y vẫn bắt hắn tắm, vì đó là vấn đề liên quan đến sức khỏe của hắn. Y thà chống lệnh còn hơn để hắn bị ốm. Diệp Y tuy nhiều lúc không vui nhưng cũng không thể phủ nhận y như vậy thật đáng yêu. Hắn thích y có chính kiến như thế, chứ không phải chỉ như con rối nghe một làm một, huống chi chính kiến của y đều vì muốn tốt cho hắn thôi.
Mộ Dung Diệp Y lạnh nhạt nhìn con vật, nó đang nằm úp xuống, đuôi dài thả trên đất, tai vểnh lên, mắt ngước lên nhìn hắn chờ đợi.
Thôi thì người dạy thú nào cũng phải có mấy lần bị thú cắn. Diệp Y tự an ủi mình như thế trước khi nỗ lực vặn mở máy nói, "Lần trước ngươi cắn ta ta sẽ không so đo, nhưng ngươi phải biết ta đây là người da mềm thịt mỏng, nếu ngươi còn dám làm thế ta sẽ bất chấp ngươi là nam nhị hay nam tam, dứt khoát đánh ngươi một trận rồi vứt vào rừng cho ngươi tự sinh tự diệt. Rõ chưa?"
Khoan, hình như như thế nghĩa là sẽ trả tự do cho nó? Diệp Y chợt ngẩn ra, nếu nó hiểu hết lời hắn nói, thì chẳng phải nó sẽ nghĩ rằng chỉ cần cắn hắn phát nữa thì hắn sẽ vứt nó vào rừng?
Không biết nó hiểu hay không, nhưng khi nhìn vào mắt nó, hắn đã thấy một thứ tình tự lóe lên sáng ngời trong đó.
Chẳng biết nó hiểu cái gì, chỉ hi vọng nó không lập quyết tâm cắn hắn tiếp. Diệp Y thầm cầu mong trong đầu rồi nhìn nó.
Bây giờ nó không gầm gừ nhe nanh, có vẻ tương đối biết điều, có lẽ có thể thử tiến thêm một bước bằng việc cho nó ăn. Con đường đến với nam nhân là qua bao tử, con đường huấn luyện động vật cũng là qua đồ ăn.
Hắn cẩn thận đeo giáp vào cái tay lành lặn, nhưng lại nghe một người hầu kêu la, "Thiếu gia, lần trước con sói này cắn thủng cả giáp đấy."
Shit, nanh nó bằng gì vậy? Diệp Y tuyệt vọng chán nản, vốn muốn huấn luyện nó bớt hung dữ để dễ bề đóng gói làm lễ vật, chung quy hắn cũng không thể tặng một quái thú gầm rú nguy hiểm cho nữ tử mình thích. Chẳng lẽ khi tặng nó sẽ cười hòa ái bảo nàng hãy cố gắng huấn luyện nó với mị lực vô song của nàng? Thế mà gọi là lễ vật à? Lễ vật để ám hại nàng thì nàng vốn đã ghét lang sẽ cự tuyệt nó đương trường ấy chứ!
Đang định mặc kệ nó quay về phòng nghĩ tiếp xem nên làm sao, nhưng khi nhìn nó nằm úp xuống, mắt dõi theo từng cử động của hắn, kim đồng có vẻ tò mò chứ không phải căm ghét từ chối nhân loại như ngày đầu, Diệp Y đột nhiên cảm thấy tâm trạng của nó hiện giờ đang rất tốt, đến gần nó có lẽ cũng không bị cắn.
Bỏ lỡ cơ hội thì không biết bao giờ mới có lại, thiếu gia đại nhân cắn răng, rồi Hàn Trung thở dài chán nản, bảo hắn đợi một chút, rồi quay ra kêu người hầu vào nội khố lấy Thiên Vân giáp ra.
"Thiên Vân giáp là giáp y phòng ngự rất tốt, kiếm đâm cũng không thủng, che chắn toàn thân, trên chiến trường mà mặc cái này thì ngài đứng im cũng không chết được."
Y nhìn hắn đầy ý vị, "Đương nhiên nếu mặc cái này vào thì ngài chỉ có thể đứng yên, Thiên Vân giáp bề ngoài chất liệu đều hảo, khuyết điểm lớn nhất là.... rất nặng, cộng tất cả chừng hơn 350 cân, nên hoàn toàn không hữu dụng trong chiến đấu."
Cái đó mà cũng khoác lên người được sao?
Bộ giáp cồng kềnh được tám người vừa thở phì phò vừa khiêng ra, khi nghe Hàn Trung giới thiệu về trọng lượng của nó, Diệp Y đã muốn bỏ cuộc.
"Thiếu gia có muốn mặc thử không?"
Hàn Trung hỏi. Hắn mặt tối đi, lắc lắc đầu xấu hổ. Hắn biết nếu mặc nó thì con lang đó cắn hắn sẽ bị gẫy răng, nhưng mặc vào mà không cử động được thì có ý nghĩa gì?
Hàn Trung thở dài lần nữa, đi tới gỡ giáp bảo hộ tay của thứ kia ra, miếng giáp đó cũng phải nặng chừng hơn 10 cân, vậy mà vào tay y cầm có vẻ nhẹ như không, y điềm nhiên nói, "Vậy ngài đeo cái này vào để đảm bảo nó không thể cắn vào tay, muốn cắn vào những chỗ khác cần có thời gian chuyển hướng, đủ để ta chém nó." thấy ánh mắt không tán đồng của hắn, y thêm vào, "dùng sống kiếm."
Diệp Y vật vã đeo miếng giáp nặng trịch lên tay, sau đó cắn răng cắn lợi lê cái tay nặng trịch cầm miếng thịt tiến tới chỗ nó.
Vẫn nói nuôi động vật giải tỏa căng thẳng tìm niềm vui, nhưng sao hắn thấy cứ như cực hình?
Miếng giáp này đúng là phòng hộ tốt, che bọc đến tận các ngón tay, khi đưa miếng thịt tới gần, Diệp Y không khỏi ác ý nghĩ, "Giỏi thì cắn đi, lần trước lao tới cắn ta oai phong lắm mà, giờ cứ cắn tiếp đi, cắn cho mày gãy răng luôn."
Nhưng, trái với kì vọng của hắn, nó, không cắn. Nó đã gầm gừ trong họng khi thấy hai người tới gần, nhưng đối tượng nó cảnh giác là Hàn Trung, hắn thấy mắt nó dính vào Hàn Trung, lông xù lên cảnh cáo y, coi hắn là không khí.
.... Có lẽ vì nó đã cắn được hắn nên cảm thấy không cần e ngại 'kẻ yếu', còn Hàn Trung đã chế phục được nó là loại nhân vật mạnh mẽ có thể đe dọa tới nó.
Cả khi tay hắn đưa miệng thịt tới gần, mắt nó vẫn dính vào Hàn Trung, miệng gừ gừ, thỉnh thoảng liếc sang hắn, rồi nó há miệng ra, cắn miếng thịt.
Diệp Y nhìn nó gặm thịt, vừa gặm vừa gừ gừ với Hàn Trung, tự hỏi đây có thể coi là tiến bộ không, nó không cắn, có thể vì có Hàn Trung cầm đao ở đây uy hiếp chứ không phải vì đã tiếp nhận hắn.
Nhưng thôi thì cứ chịu ăn là tốt rồi. Hắn cũng chỉ cầu nó đừng cắn người lung tung, cũng không cầu nó đặc biệt thân thiết với hắn.
Tương lai của nó đã được xác định, nó sẽ là nam nhị của nữ chủ, đối tượng phục vụ, nữ thần của nó, bạn lữ của nó, mọi thứ của nó, tồn tại quan trọng hơn chính sinh mệnh nó chỉ có thể là Đỗ Nguyệt Nhi.
Coi như hiện tại hắn có bằng cách nào đó làm bạn được với nó, thì tương lai nó cũng sẽ sẵn sàng đánh cắn hắn để tranh sủng. 'Mộ Dung Diệp Y' sẽ có hai lần bị con thú nhân này đánh thương hộc máu phải tĩnh dưỡng, bởi vì họ là tình địch a.
***
Không hiểu vì sao mà sau lần cho ăn ấy, nó dường như... uhm, đặc biệt ngoan ngoãn với hắn. Khi những người khác đến cho ăn, nó vẫn gầm gừ nhưng ít ra đã không cắn, còn khi hắn đến, nó sẽ vẫn gầm gừ nhưng nhẹ hơn rất nhiều, cũng không nhe nanh ra, sẽ nằm phục xuống, mắt lóe sáng, đuôi vểnh vểnh như đang cao hứng vì hắn đến.
Bất quá Diệp Y rất thông minh, luôn để Hàn Trung theo cạnh, hắn nghĩ con dã thú này có khi đang cố tình làm hắn mất cảnh giác, để có cơ hội cắn hắn bắt hắn thực hiện lời đã nói, đó là đánh nó một trận rồi vứt vào rừng, đồng nghĩa với thả nó tự do.
Những lần cho nó ăn tiếp theo hắn luôn đeo miếng giáp tay nặng trịch đáng ghét đó, nhưng có một lần hắn không đeo để nghiệm chứng xem mức độ 'không cắn' của hắc lang đến đâu, đương nhiên Hàn Trung vẫn bám sát, kiếm rút sẵn, sẵn sàng ra tay nếu nó có dị động, hắn căng thẳng vươn tay ra.
Nó đã không cắn tay hắn, chỉ cắn miếng thịt, còn chủ động dụi đầu vào tay hắn.
Cảm thấy lớp lông xù cứng thô ráp dưới tay, Diệp Y cảm thấy rất... vi diệu. Hắn thuận tay vuốt, như đang thuận mao một con sủng vật. Nó ngoan ngoãn để yên cho hắn vuốt, không né tránh bàn tay hắn.
Từ lần đó, dù hắn đã dụng hết can đảm để thử đến gần nó mà không có Hàn Trung, nó vẫn không cắn, còn rất thuận tình cho hắn vuốt ve, mắt lim dim như đang hưởng thụ, đuôi vẫy vẫy.
Hắn có thể hiểu là mình đã thuần hóa được nam nhị không đây?
***
Khi xác định thấy nó đã tiếp nhận hắn, Diệp Y lại bắt đầu đau đầu lo nghĩ không biết việc này có ảnh hưởng đến cốt truyện không? Đáng ra Hắc lang với Mộ Dung Diệp Y không bao giờ xây dựng được một tình hữu nghị, đơn giản vì cả thú lẫn người đều cùng yêu một nữ chủ.
Nhưng dù gì thì cũng đã làm rồi, chung quy bây giờ hắn cũng không thể tung chân đá đánh nó nhằm làm nó ghét hắn chứ?
Khi còn một tuần nữa là đến ngày tống tiễn nó cho nữ chủ, hắn liền đại phát từ bi thả Hắc Lang ra, coi như phần thưởng cho sự nghe lời của nó. Những người hầu tránh nó như tránh tà, nó cũng không hề động đến họ, thậm chí còn không nhìn họ, chỉ bám theo chân hắn, lúc nào cũng nhìn hắn, khiến Diệp Y có cảm giác thế giới của nó chỉ có hắn. Điều này khiến Diệp Y thoáng cảm thấy hài lòng hư vinh, dù gì thái độ nó tốt thế này cũng là nhờ cố gắng của hắn, nỗ lực đạt được thành quả thì ai không vui vẻ?
Hắc lang không ăn đồ người khác đưa, bây giờ, trừ khi là chính tay hắn đưa, nếu không nó sẽ không ăn, khi cho nó ăn, Diệp Y thầm cảm khái, giá Winky – tên con chó cũ nhà hắn – cũng được như thế thì đã không chết vì ăn phải bả chuột a.
"Thiếu gia, trong cung có người chuyển lời, nói Nguyệt phi nương nương muốn tổ chức tiệc sinh thần mong ngài đến dự."
Cầm thiệp mời trong tay, Diệp Y như tỉnh mộng, thoáng có chút không nỡ, nhưng hình ảnh tiểu muội và phụ mẫu khiến đôi hắc mâu lại trở về kiên định như ban đầu. Về nhà là mục tiêu của hắn, để thuận lợi về nhà, nam nhị phải về bên nữ chủ.
Từ đầu Hắc lang đã không phải của hắn, hơn nữa sau này nó còn hóa người, hắn đã có một trung khuyển Hàn Trung, không cần một trung lang theo cạnh nữa.
Cứ để nó về đúng chỗ của nó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất