Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên
Quyển 5 Chương 23: Quyển 5 Chương 71
Có chương mới ròi nè, đợi lâu ko mina ~~
Đến bữa cơm, Diệp Y ngồi ăn, Lạc Thần Hi mặc kệ Nguyệt Nhi, hoàn toàn theo phương châm coi nàng là không khí, cũng coi những người khác thành không khí, ngồi cạnh Diệp Y ăn. Phải nói là bán tướng của trích tiên đúng là cực phẩm, tư thái cao lãnh đã tu dưỡng bao năm, nên dù là đang gặm chân gà thì cũng không chút làm người cảm thấy tục khí, vẫn cảm thấy y như thần nhân giữa nơi hồng trần.
Ăn chân gà mà cũng ăn đến tiên khí như thế, thật bội phục y.
Diệp Y đây chỉ là phàm nhân, ban đầu hắn còn không thói quen với vị 'giả' trích tiên ngồi cạnh, nhưng cũng chỉ không quen ban đầu, sau đó cũng liền thích nghi. Mà nói thật ra, Lạc Thần Hi bình tĩnh hơn hắn tưởng, nếu là hắn trong trường hợp của y, bao nhiêu năm không được ăn uống, bây giờ mới được ăn, thì hẳn hắn đã mừng phát điên vội vàng ăn biến thiên hạ mỹ vị, ăn bù cho bao nhiêu năm chết đói, nhưng y lại không kích động như thế, đầu tiên y phải bình tĩnh suy nghĩ phân tích lí do trước đã, càng không bao giờ vội vàng ăn.
'Bị hạn chế bởi hoàn cảnh nguyên liệu, trù nghệ của Hàn Trung cũng chỉ bình thường...' giọng nói thanh lãnh đặc hữu tiên khí vang lên trong đầu hắn, dù đang nói chuyện với hắn, nhưng ở ngoài đời y thậm chí còn không nhìn hắn, hoàn mỹ diễn dịch đỉnh cao của nhất tâm nhị dụng.
'Ăn không ngon.' Y kết luận một câu.
Diệp Y thầm phỉ nhổ, chê sao ngươi còn ăn? lại thầm bi ai, tại sao mãi mà hắn vẫn không tập được truyền âm??? Chẳng lẽ đúng như y từng nhận xét, là hắn còn ngu hơn một đầu heo?
'Không ngon nhưng vẫn là hương vị.' y nói tiếp, 'Gọi là có thì ăn tạm.'
Ngươi không cần miễn cưỡng mình đâu. Ngươi là tiên nhân ăn gió uống sương, không ăn cơm cũng chẳng chết được.
'Ăn uống là một loại hưởng thụ nhân sinh, ta tu tiên, nhưng vẫn vào đời.' không chỉ ăn uống, trong đầu Lạc Thần Hi còn chất đầy những mơ tưởng về hình ảnh 18+, mơ tưởng y có hậu cung mỹ nữ hầu hạ trái ôm phải ấp, thậm chí ngày xưa khi mới tu tiên y còn có hùng tâm tráng chí thống nhất thế giới.... nhưng rồi y dần lớn lên, hầu hết mơ tưởng đều bị hiện thực vùi dập, y vì tu tập tín ngưỡng mà bảo hộ dân chúng, vì giữ hình tượng mà xa lánh nhân thế, cao cư thần điện, cứ thế biến mình thành trạch nam, không có bá chủ thế giới, càng không có hậu cung.
Diệp Y chỉ tóm gọn một điều: tóm lại dù chê nhưng ngươi vẫn ăn chứ gì?
Nguyệt Nhi e sợ chỉ muốn tránh xa Lạc Thần Hi. Lạc Thần Hi bề ngoài cao lãnh, trong lòng thầm dùng thần niệm quan sát nàng, cảm thấy sự nghiệp độ kiếp đang vẫy tay cách mình xa vạn dặm, vẫy tay đến càng lúc càng xa...
Làm thế nào để bổ cứu bây giờ? Lạc Thần Hi ưu nhã cắn một miếng táo, trong lòng hung hăng nghĩ.
*
"Ngài nói đi, sao vừa rồi tên kia cứ ngồi dính vào ngài?" Hàn Trung kéo Diệp Y ra một góc, bực tức tra khảo.
"Ta không biết." Diệp Y phát huy năng lực nói dối, nhưng hoàn toàn vô ích với kẻ biết rõ hắn như Hàn Trung.
"Y uy hiếp ngài à?" Hàn Trung hỏi.
"Không đâu, ngươi đừng suy đoán lung tung."
"Cái thứ như thế vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi. Ngài đừng—" mới nói đến thế Hàn Trung đã lại lăn ra bất tỉnh.
Diệp Y "....."
Nhìn ra sau lưng, quả nhiên thấy Lạc Thần Hi đang thong dong đi đến.
Hình như từ lúc Lạc Thần Hi tới, nghiệp vụ thuần thục nhất của Hàn Trung là bất tỉnh?
"Ngài không cần lúc nào cũng đánh bất tỉnh người như thế." Diệp Y bảo vệ quyền lợi cho Hàn Trung.
Lạc Thần Hi chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, "Vậy ngươi mong ta xóa kí ức y?"
"..." xóa kí ức nghe nghiêm trọng hơn là bất tỉnh.
"Nếu không muốn xóa, thì từ đầu đừng tỉnh." Lạc Thần Hi kết luận, tuy hắn tự thấy hình tượng của mình đã đổ nát không sai biệt lắm, nhưng tâm tư cố chấp vẫn không muốn bộc lộ bản thân trước bất cứ ai ngoài Diệp Y.
Diệp Y rất sạch sẽ, Diệp Y là 'gia vị' giúp hắn ăn ngon, ừm, Diệp Y có nhiều công dụng, sau này Diệp Y sẽ sống chung với hắn trong thánh điện, nên cũng không cần che dấu đóng kịch trước y làm gì.
Lạc Thần Hi cứ thế xác định hộ khẩu tương lai cho Diệp Y, không thèm hỏi ý đương sự.
Diệp Y cũng chẳng biết mình sẽ bị bắt cóc đến thánh điện, hắn chỉ thấy Lạc Thần Hi dùng phép thuật biến ra một cái bọc, mở bọc ra thấy bên trong là các loại ăn vặt.
Y vươn tay, bàn tay chạm vào tóc hắn, rồi nâng một lọn tóc của hắn trong tay, tay kia cầm một xiên đường hồ lô, "Đồ ăn vặt dân gian, ta vừa lấy từ Tần quốc."
Diệp Y rất muốn hỏi y có trả tiền không, nhưng rồi lại nghĩ loại tự phụ hình tượng như y đời nào lại dạo bước đi mua hàng, chắc y lén lấy trộm từ quầy hàng, có lương tâm thì hô biến mấy đồng tiền lén nhét vào túi quầy chủ.
Rồi hắn ngồi cạnh y, y chia sẻ đồ ăn vặt với hắn. Hắn nhận ra Lạc Thần Hi thích ăn vặt, nhưng nhiều loại y chỉ ăn một miếng cho biết vị, chỉ những thứ chân chính thích y mới ăn hết sạch.
Điều kiện để y ăn được, chính là y có tiếp xúc với hắn, dù chỉ là tiếp xúc một sợi tóc, tiếp xúc qua y phục. Hôm đầu tiên lúc ăn cháo, đó là vì y đã vô tình đè lên mấy sợi tóc của hắn.
Trích tiên tuyệt mĩ cùng hắn ngồi ăn, trong rừng thanh sạch, chim kêu ríu rít, nắng chiếu qua từng tán cây, không khí êm đềm yên ả, nếu không tính đến Hàn Trung đang nằm vật ra như xác chết trôi.
Đến bữa ăn, Diệp Y trước đó đã ăn vặt, nên không muốn ăn. Hàn Trung nhìn nhìn hắn, nhưng không thử khuyên nhủ.
Bữa tối, vì trước đó lại bị Lạc thần tiên rủ ăn vặt nên lần này Diệp Y vẫn còn no, không muốn Hàn Trung phiền lòng nên hắn cố gắng ăn, nhưng không ăn được nhiều.
Đêm tối, Hàn Trung rất quy củ rất lễ nghi cung kính thỉnh hắn đi cùng y, hắn ngơ ngác đi theo y, bình thường Hàn Trung có bao giờ giữ lễ như thế đâu...
Khi đến chỗ vắng không có ai, Hàn Trung quỳ xuống, hắn giật mình, thấy y ngước lên chân thành nhìn hắn, "Thiếu gia, thỉnh ngài chia sẻ tâm tư với ta."
"....Ta không sao đâu." Diệp Y từ chối ân cần của Hàn Trung. Y ân cần quan tâm, cẩn trọng như sợ hắn vỡ vụn.
"Thiếu gia, ta tự biết mình thân phận thấp hèn, không có tư cách yêu cầu ngài, ta chỉ có thể xin ngài đừng như vậy, đừng tự giữ mọi chuyện trong lòng."
Khoan, bi tình gì thế này? Sao hắn không ăn hai bữa mà y cứ như hắn sắp chết thế?
Hàn Trung lo âu giữ tư thế quỳ xuống với hắn, "Thiếu gia, ta xin ngài, đừng lại khép mình nữa."
Diệp Y vẫn chẳng hiểu gì cả, lại chợt nghe được giọng của Lạc Thần Hi trong đầu, Lạc Thần Hi ngắn gọn kể là: cơ sự đều tại y, nên Hàn Trung đã não bổ là hắn đang bị trầm cảm giai đoạn cuối, không ăn là mở đầu, sắp tới có khi còn tự sát.
Mỗi khi Lạc Thần Hi gặp riêng hắn, y đều đánh ngất Hàn Trung hoặc Uyên, nhưng thời gian cứ trôi, để họ khi tỉnh lại không nhận ra mình vừa hôn mê, Lạc Thần Hi luôn nhét vào đầu họ một giấc mơ dài tạo kí ức giả. Kí ức giả y tạo ra là: hắn ngồi một mình, ngẩn người ngẩn người, ngẩn người ngắm trời mấy canh giờ.
Mấy lần đầu Hàn Trung còn yên lặng quan sát, mặc kệ hắn tự kỉ, dù sao y cũng đã quen với sự kì quặc của thiếu gia nhà y, nhưng rồi dần dần, y bắt đầu lo sợ, thiếu gia cứ như thế: ngồi ngẩn người một mình mấy canh giờ, rồi khi tiếp xúc với người khác, lại đột nhiên trở nên bình thường như thể chẳng có gì xảy ra.
Coi như khi một mình thiếu gia đào đất tìm giun, cũng còn đỡ hơn là ngồi im như pho tượng.
Lạc Thần Hi còn nói, trưa nay, trong giấc mơ Lạc Thần Hi tạo ra, Hàn Trung đã chấm dứt nghĩa vụ ám vệ lẻn theo âm thầm bảo vệ chủ nhân, y đã hiện thân tiến đến ngồi cạnh hắn, cẩn thận hỏi hắn đang nghĩ gì, nhưng 'hắn' trong giấc mơ Lạc Thần Hi điều khiển, lại từ chối ý tốt của Hàn Trung, không những thế còn nổi cơn thiếu gia, nói ý đại loại như 'Ngươi tưởng mình là ai mà dám hỏi ta? Ngươi chỉ là con chó của ta.', nhưng vấn đề là, nghe như thế, Hàn Trung đau lòng đấy, nhưng càng nhiều là lo lắng cho thiếu gia, Hàn Trung theo hầu thiếu gia từ nhỏ, hắn biết ngài ấy rất hiền lành, tuyệt đối sẽ không nói như vậy, giờ ngài ấy nói những điều bình thường tuyệt không nói, chứng tỏ ngài ấy lúc này không bình thường, ngài ấy lúc này đang rất hỗn loạn, từ trầm cảm biến thành thần kinh mức độ nhẹ rồi. Hàn Trung cứ thế não bổ như vậy.
Diệp Y nghe mà chỉ muốn đánh Lạc Thần Hi, sao lại nói những lời tổn thương người như thế chứ!!! Mà biết rõ tình hình đến thế, tức là y đang theo dõi bọn họ à???
Lạc Thần Hi như biết rõ hắn đang nghĩ gì, y rất thản nhiên nói, 'Vậy để ta giải quyết phiền não này cho ngươi."
Giải quyết gì? Diệp Y la hét trong đầu, nhưng hiển nhiên là hắn không có tiên thuật truyền la hét vào đầu Lạc Thần Hi.
Hàn Trung đang quỳ lại chợt đứng lên, ánh mắt hỗn độn mấy giây rồi lại thanh minh trở lại, y nhìn hắn rồi thở dài, "Được rồi, thiếu gia."
Y nắm tay hắn, dắt hắn bước về hướng cũ chỗ Nguyệt Nhi. Diệp Y ngơ ngác bị lôi đi, rất muốn hỏi Lạc Thần Hi vừa làm gì ngươi, nhưng lại không dám hỏi.
'Ta xóa những kí ức cũ của y, chỉnh sửa một chút, kí ức mới nhất y có chính là vừa rồi, theo kí ức y có thì đại loại là y đang thuyết phục ngươi rời thứ rác rưởi hôi thối (Nguyệt Nhi), nhưng ngươi nhất quyết không chịu.'
Diệp Y nghe mà cảm thấy: lần này Lạc Thần Hi giả tạo hợp lí thật, đây đúng là phong cách Hàn Trung. Câu 'Được rồi, thiếu gia' vừa rồi cũng là câu Hàn Trung thường kết luận khi ảo não chịu thua hắn, đành chiều ý hắn.
Sâu trong lòng, Diệp Y lại chợt thấy sợ.
Lạc Thần Hi quá cường đại, quá cường đại. Diệp Y chợt sợ trích tiên ham ăn vặt bản tính ác liệt thích giữ thể diện kia, y cường đại đến không có giới hạn như vậy, y là tiên, cũng là ma, chỉ cần y muốn, thì hắn sẽ biến thành một con búp bê tùy ý y thao túng, y cũng có thể với hắn như với Hàn Trung bây giờ, thay đổi kí ức, khiến hắn mất đi chính mình...
***
Ngoài vấn đề tình kiếp, gần đây, Lạc Thần Hi lại có thêm một phiền não mới.
Thiếu gia Diệp Y – không biết nghĩ lung tung thứ gì mà lại chợt sợ hãi hắn. Y không nói ra, nhưng hắn vẫn cảm giác được, biểu lộ của y rất miễn cưỡng, trước đó y với hắn chỉ là đề phòng, bây giờ trực tiếp thăng thành sợ hãi.
Chẳng lẽ y sợ hắn vì gã thị vệ kia? Nhưng hắn có phanh thây thị vệ đâu, y vẫn sống tốt, chỉ bị thay đổi kí ức một chút, thay đổi như vậy, hòa bình cho cả hai, sao lại không làm?
Hắn vừa suy nghĩ cách giải quyết Nguyệt Nhi, vừa trấn an tiểu thiếu gia ngu ngốc, nói cho tiểu thiếu gia biết hắn không phải người tốt, nhưng với y hắn sẽ là người tốt, hắn sẽ tôn trọng quyền riêng tư tư tưởng cá nhân của y, nhưng không biết có phải vì tài ăn nói của hắn quá tệ hay không, mà Diệp Y vẫn sợ hắn như cũ, không có vẻ an tâm được bao nhiêu.
Đời sống cá nhân (Diệp Y) đang gặp vấn đề như vậy, công cuộc tu luyện lại gặp một đối tượng quá ghê tởm quá đáng ghét. Lạc Thần Hi vẫn giãy chết không muốn từ bỏ độ kiếp, đến lúc này, hắn đã không thể đi chính quy dùng hình tượng mỹ sắc quyến rũ tình kiếp nữa, muốn độ kiếp, phải dùng thủ đoạn khác. Hắn muốn nhất vẫn là dùng Tình cổ.
Lạc Thần Hi điều khiển cái lọ chứa tình cổ khiến nó lơ lửng trên không trung, nắp lọ bật sẵn, chỉ đợi nữ nhân kia đi qua là nghiêng xuống.
Nhưng, nữ nhân đi qua, nhưng cái lọ sống chết không nghiêng xuống, hắn nỗ lực đến bàn tay hơi phát run, nhưng vẫn không tài nào làm lọ lật xuống được. Chỉ cần trong ý thức 'biết' hành động này sẽ gây tổn hại tới tình kiếp, thì hắn tuyệt đối không thể làm hành động đó.
Cuối cùng cái lọ cũng nghe lời hắn nghiêng xuống, nhưng thời gian không đúng nên lại đổ xuống đầu Diệp Y đang đi bên dưới.
Diệp Y cảm thấy như có giọt nước rơi vào đầu, nhưng không phải lành lạnh, mà là như có con gì bò bò trên da đầu
"A!!" hắn kêu toáng lên, cầu cứu Hàn Trung, "Hàn Trung, có con gì rơi vào đầu ta!"
Nhân tiện nói: Hàn Trung và Uyên đều võ công cao cường, lại luôn thời khắc nhìn chằm chằm thiếu gia, nếu thực sự có con sâu con rắn nào từ trên cây rớt xuống, thì họ sẽ bằng thị lực siêu cường + tốc độ phản xạ không phải người, dùng nội lực chém rớt con sâu con rắn giữa không trung, nhưng ở đây lại là Lạc Thần Hi, tiên thuật của Lạc Thần Hi cao cấp hơn võ công, khiến cái lọ lơ lửng trên trời trở nên vô hình, ngay cả con sâu rơi xuống cũng rơi vô hình vô ảnh, rơi trúng Diệp Y rồi Diệp Y mới nhận ra.
"Thiếu gia cúi đầu xuống." Hàn Trung vội nói, hai tay lần vào da đầu thiếu gia, bới tóc muốn tìm con sâu, hi vọng con sâu màu sắc nổi bật dễ phát hiện một chút.
"Công tử bị sao vậy?" Nguyệt Nhi thấy biến động liền vội vàng quay người lại hỏi chuyện.
"...." Diệp Y ngồi phịch xuống, mặc cho Hàn Trung cong người bới tung tóc hắn lên, rồi lại chợt cảm thấy đầu nhói đau, chỉ nhói đau một cái rồi biến mất nên hắn không kịp kêu, hết đau nhưng hắn vẫn tố cáo,"Hàn Trung, hình như nó vừa cắn ta!"
"Không sao, ngài chịu đựng một chút, ta sẽ bắt được nó." Hàn Trung an ủi.
"Chắc không có độc đâu nhỉ?" Diệp Y ngây ngô hỏi.
"Không có đâu, ngài yên tâm." Để thoát khỏi tầm cảnh giác của hắn và Uyên, thì con sâu này phải bé rất bé, còn bé hơn con muỗi, sâu bé như thế đều không có độc, có lẽ còn là loại sâu mới nở.
Lạc Thần Hi nhìn tên thị vệ lục tung tóc Diệp Y lên, yên lặng nhìn....
Da đầu Diệp Y chỉ có từng đó, Hàn Trung bới một hồi là hết, nhưng vẫn chẳng thấy sâu đâu, hắn tìm lần nữa, vẫn không thấy, nhìn xuống vùng đất xung quanh,
"Không cần nhìn, ta đã để ý nãy giờ, không có con gì rơi từ người thiếu gia." Uyên nói.
Không rơi ra ngoài, tức là còn trên người, nhìn thiếu gia đầu tóc bù xù, Hàn Trung thở mạnh một cái rồi đứng lên, vòng tay muốn bế thiếu gia lên, "Thiếu gia, đắc tội, ta mang ngài đi tắm."
Cái quái gì thế? Diệp Y bị bế lên lại ngơ ngác muốn phản đối, nhưng không kịp phản đối thì đã bị ôm lao vút đi, đến bờ suối, hắn bị Hàn Trung đặt xuống, rồi Hàn Trung rất bình yên bất tỉnh.
Tình cảnh quá quen thuộc a.
Lạc Thần Hi vẫn tiên khí bức người nhìn hắn, hắn nhìn y, lại đột nhiên cảm thấy một cảm xúc khác lạ, cảm thấy y thật....
Diệp Y đột nhiên đỏ mặt.
Biết Diệp Y bị trúng cổ, Lạc Thần Hi đánh bất tỉnh thị vệ, định giải cổ cho y, đáy lòng lại thầm nhỏ máu than khóc...
Tình cổ quý giá của hắn, hắn nuôi suốt 40 năm để đối phó tình kiếp....
Người thường cần rất nhiều nguyên liệu để chế giải dược, còn Lạc Thần Hi chỉ cần dụng tiên thuật, một phút là xong.
Nhưng, hắn lại thấy ánh mắt biểu lộ của tiểu thiếu gia đầu tóc rối tung, y đỏ mặt, trong mắt y, là ngưỡng mộ, là mê luyến, với hắn.
Lạc Thần Hi lại chợt cảm thấy, không cần lập tức giải cổ, cứ từ từ cũng chẳng sao.
Đến bữa cơm, Diệp Y ngồi ăn, Lạc Thần Hi mặc kệ Nguyệt Nhi, hoàn toàn theo phương châm coi nàng là không khí, cũng coi những người khác thành không khí, ngồi cạnh Diệp Y ăn. Phải nói là bán tướng của trích tiên đúng là cực phẩm, tư thái cao lãnh đã tu dưỡng bao năm, nên dù là đang gặm chân gà thì cũng không chút làm người cảm thấy tục khí, vẫn cảm thấy y như thần nhân giữa nơi hồng trần.
Ăn chân gà mà cũng ăn đến tiên khí như thế, thật bội phục y.
Diệp Y đây chỉ là phàm nhân, ban đầu hắn còn không thói quen với vị 'giả' trích tiên ngồi cạnh, nhưng cũng chỉ không quen ban đầu, sau đó cũng liền thích nghi. Mà nói thật ra, Lạc Thần Hi bình tĩnh hơn hắn tưởng, nếu là hắn trong trường hợp của y, bao nhiêu năm không được ăn uống, bây giờ mới được ăn, thì hẳn hắn đã mừng phát điên vội vàng ăn biến thiên hạ mỹ vị, ăn bù cho bao nhiêu năm chết đói, nhưng y lại không kích động như thế, đầu tiên y phải bình tĩnh suy nghĩ phân tích lí do trước đã, càng không bao giờ vội vàng ăn.
'Bị hạn chế bởi hoàn cảnh nguyên liệu, trù nghệ của Hàn Trung cũng chỉ bình thường...' giọng nói thanh lãnh đặc hữu tiên khí vang lên trong đầu hắn, dù đang nói chuyện với hắn, nhưng ở ngoài đời y thậm chí còn không nhìn hắn, hoàn mỹ diễn dịch đỉnh cao của nhất tâm nhị dụng.
'Ăn không ngon.' Y kết luận một câu.
Diệp Y thầm phỉ nhổ, chê sao ngươi còn ăn? lại thầm bi ai, tại sao mãi mà hắn vẫn không tập được truyền âm??? Chẳng lẽ đúng như y từng nhận xét, là hắn còn ngu hơn một đầu heo?
'Không ngon nhưng vẫn là hương vị.' y nói tiếp, 'Gọi là có thì ăn tạm.'
Ngươi không cần miễn cưỡng mình đâu. Ngươi là tiên nhân ăn gió uống sương, không ăn cơm cũng chẳng chết được.
'Ăn uống là một loại hưởng thụ nhân sinh, ta tu tiên, nhưng vẫn vào đời.' không chỉ ăn uống, trong đầu Lạc Thần Hi còn chất đầy những mơ tưởng về hình ảnh 18+, mơ tưởng y có hậu cung mỹ nữ hầu hạ trái ôm phải ấp, thậm chí ngày xưa khi mới tu tiên y còn có hùng tâm tráng chí thống nhất thế giới.... nhưng rồi y dần lớn lên, hầu hết mơ tưởng đều bị hiện thực vùi dập, y vì tu tập tín ngưỡng mà bảo hộ dân chúng, vì giữ hình tượng mà xa lánh nhân thế, cao cư thần điện, cứ thế biến mình thành trạch nam, không có bá chủ thế giới, càng không có hậu cung.
Diệp Y chỉ tóm gọn một điều: tóm lại dù chê nhưng ngươi vẫn ăn chứ gì?
Nguyệt Nhi e sợ chỉ muốn tránh xa Lạc Thần Hi. Lạc Thần Hi bề ngoài cao lãnh, trong lòng thầm dùng thần niệm quan sát nàng, cảm thấy sự nghiệp độ kiếp đang vẫy tay cách mình xa vạn dặm, vẫy tay đến càng lúc càng xa...
Làm thế nào để bổ cứu bây giờ? Lạc Thần Hi ưu nhã cắn một miếng táo, trong lòng hung hăng nghĩ.
*
"Ngài nói đi, sao vừa rồi tên kia cứ ngồi dính vào ngài?" Hàn Trung kéo Diệp Y ra một góc, bực tức tra khảo.
"Ta không biết." Diệp Y phát huy năng lực nói dối, nhưng hoàn toàn vô ích với kẻ biết rõ hắn như Hàn Trung.
"Y uy hiếp ngài à?" Hàn Trung hỏi.
"Không đâu, ngươi đừng suy đoán lung tung."
"Cái thứ như thế vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi. Ngài đừng—" mới nói đến thế Hàn Trung đã lại lăn ra bất tỉnh.
Diệp Y "....."
Nhìn ra sau lưng, quả nhiên thấy Lạc Thần Hi đang thong dong đi đến.
Hình như từ lúc Lạc Thần Hi tới, nghiệp vụ thuần thục nhất của Hàn Trung là bất tỉnh?
"Ngài không cần lúc nào cũng đánh bất tỉnh người như thế." Diệp Y bảo vệ quyền lợi cho Hàn Trung.
Lạc Thần Hi chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, "Vậy ngươi mong ta xóa kí ức y?"
"..." xóa kí ức nghe nghiêm trọng hơn là bất tỉnh.
"Nếu không muốn xóa, thì từ đầu đừng tỉnh." Lạc Thần Hi kết luận, tuy hắn tự thấy hình tượng của mình đã đổ nát không sai biệt lắm, nhưng tâm tư cố chấp vẫn không muốn bộc lộ bản thân trước bất cứ ai ngoài Diệp Y.
Diệp Y rất sạch sẽ, Diệp Y là 'gia vị' giúp hắn ăn ngon, ừm, Diệp Y có nhiều công dụng, sau này Diệp Y sẽ sống chung với hắn trong thánh điện, nên cũng không cần che dấu đóng kịch trước y làm gì.
Lạc Thần Hi cứ thế xác định hộ khẩu tương lai cho Diệp Y, không thèm hỏi ý đương sự.
Diệp Y cũng chẳng biết mình sẽ bị bắt cóc đến thánh điện, hắn chỉ thấy Lạc Thần Hi dùng phép thuật biến ra một cái bọc, mở bọc ra thấy bên trong là các loại ăn vặt.
Y vươn tay, bàn tay chạm vào tóc hắn, rồi nâng một lọn tóc của hắn trong tay, tay kia cầm một xiên đường hồ lô, "Đồ ăn vặt dân gian, ta vừa lấy từ Tần quốc."
Diệp Y rất muốn hỏi y có trả tiền không, nhưng rồi lại nghĩ loại tự phụ hình tượng như y đời nào lại dạo bước đi mua hàng, chắc y lén lấy trộm từ quầy hàng, có lương tâm thì hô biến mấy đồng tiền lén nhét vào túi quầy chủ.
Rồi hắn ngồi cạnh y, y chia sẻ đồ ăn vặt với hắn. Hắn nhận ra Lạc Thần Hi thích ăn vặt, nhưng nhiều loại y chỉ ăn một miếng cho biết vị, chỉ những thứ chân chính thích y mới ăn hết sạch.
Điều kiện để y ăn được, chính là y có tiếp xúc với hắn, dù chỉ là tiếp xúc một sợi tóc, tiếp xúc qua y phục. Hôm đầu tiên lúc ăn cháo, đó là vì y đã vô tình đè lên mấy sợi tóc của hắn.
Trích tiên tuyệt mĩ cùng hắn ngồi ăn, trong rừng thanh sạch, chim kêu ríu rít, nắng chiếu qua từng tán cây, không khí êm đềm yên ả, nếu không tính đến Hàn Trung đang nằm vật ra như xác chết trôi.
Đến bữa ăn, Diệp Y trước đó đã ăn vặt, nên không muốn ăn. Hàn Trung nhìn nhìn hắn, nhưng không thử khuyên nhủ.
Bữa tối, vì trước đó lại bị Lạc thần tiên rủ ăn vặt nên lần này Diệp Y vẫn còn no, không muốn Hàn Trung phiền lòng nên hắn cố gắng ăn, nhưng không ăn được nhiều.
Đêm tối, Hàn Trung rất quy củ rất lễ nghi cung kính thỉnh hắn đi cùng y, hắn ngơ ngác đi theo y, bình thường Hàn Trung có bao giờ giữ lễ như thế đâu...
Khi đến chỗ vắng không có ai, Hàn Trung quỳ xuống, hắn giật mình, thấy y ngước lên chân thành nhìn hắn, "Thiếu gia, thỉnh ngài chia sẻ tâm tư với ta."
"....Ta không sao đâu." Diệp Y từ chối ân cần của Hàn Trung. Y ân cần quan tâm, cẩn trọng như sợ hắn vỡ vụn.
"Thiếu gia, ta tự biết mình thân phận thấp hèn, không có tư cách yêu cầu ngài, ta chỉ có thể xin ngài đừng như vậy, đừng tự giữ mọi chuyện trong lòng."
Khoan, bi tình gì thế này? Sao hắn không ăn hai bữa mà y cứ như hắn sắp chết thế?
Hàn Trung lo âu giữ tư thế quỳ xuống với hắn, "Thiếu gia, ta xin ngài, đừng lại khép mình nữa."
Diệp Y vẫn chẳng hiểu gì cả, lại chợt nghe được giọng của Lạc Thần Hi trong đầu, Lạc Thần Hi ngắn gọn kể là: cơ sự đều tại y, nên Hàn Trung đã não bổ là hắn đang bị trầm cảm giai đoạn cuối, không ăn là mở đầu, sắp tới có khi còn tự sát.
Mỗi khi Lạc Thần Hi gặp riêng hắn, y đều đánh ngất Hàn Trung hoặc Uyên, nhưng thời gian cứ trôi, để họ khi tỉnh lại không nhận ra mình vừa hôn mê, Lạc Thần Hi luôn nhét vào đầu họ một giấc mơ dài tạo kí ức giả. Kí ức giả y tạo ra là: hắn ngồi một mình, ngẩn người ngẩn người, ngẩn người ngắm trời mấy canh giờ.
Mấy lần đầu Hàn Trung còn yên lặng quan sát, mặc kệ hắn tự kỉ, dù sao y cũng đã quen với sự kì quặc của thiếu gia nhà y, nhưng rồi dần dần, y bắt đầu lo sợ, thiếu gia cứ như thế: ngồi ngẩn người một mình mấy canh giờ, rồi khi tiếp xúc với người khác, lại đột nhiên trở nên bình thường như thể chẳng có gì xảy ra.
Coi như khi một mình thiếu gia đào đất tìm giun, cũng còn đỡ hơn là ngồi im như pho tượng.
Lạc Thần Hi còn nói, trưa nay, trong giấc mơ Lạc Thần Hi tạo ra, Hàn Trung đã chấm dứt nghĩa vụ ám vệ lẻn theo âm thầm bảo vệ chủ nhân, y đã hiện thân tiến đến ngồi cạnh hắn, cẩn thận hỏi hắn đang nghĩ gì, nhưng 'hắn' trong giấc mơ Lạc Thần Hi điều khiển, lại từ chối ý tốt của Hàn Trung, không những thế còn nổi cơn thiếu gia, nói ý đại loại như 'Ngươi tưởng mình là ai mà dám hỏi ta? Ngươi chỉ là con chó của ta.', nhưng vấn đề là, nghe như thế, Hàn Trung đau lòng đấy, nhưng càng nhiều là lo lắng cho thiếu gia, Hàn Trung theo hầu thiếu gia từ nhỏ, hắn biết ngài ấy rất hiền lành, tuyệt đối sẽ không nói như vậy, giờ ngài ấy nói những điều bình thường tuyệt không nói, chứng tỏ ngài ấy lúc này không bình thường, ngài ấy lúc này đang rất hỗn loạn, từ trầm cảm biến thành thần kinh mức độ nhẹ rồi. Hàn Trung cứ thế não bổ như vậy.
Diệp Y nghe mà chỉ muốn đánh Lạc Thần Hi, sao lại nói những lời tổn thương người như thế chứ!!! Mà biết rõ tình hình đến thế, tức là y đang theo dõi bọn họ à???
Lạc Thần Hi như biết rõ hắn đang nghĩ gì, y rất thản nhiên nói, 'Vậy để ta giải quyết phiền não này cho ngươi."
Giải quyết gì? Diệp Y la hét trong đầu, nhưng hiển nhiên là hắn không có tiên thuật truyền la hét vào đầu Lạc Thần Hi.
Hàn Trung đang quỳ lại chợt đứng lên, ánh mắt hỗn độn mấy giây rồi lại thanh minh trở lại, y nhìn hắn rồi thở dài, "Được rồi, thiếu gia."
Y nắm tay hắn, dắt hắn bước về hướng cũ chỗ Nguyệt Nhi. Diệp Y ngơ ngác bị lôi đi, rất muốn hỏi Lạc Thần Hi vừa làm gì ngươi, nhưng lại không dám hỏi.
'Ta xóa những kí ức cũ của y, chỉnh sửa một chút, kí ức mới nhất y có chính là vừa rồi, theo kí ức y có thì đại loại là y đang thuyết phục ngươi rời thứ rác rưởi hôi thối (Nguyệt Nhi), nhưng ngươi nhất quyết không chịu.'
Diệp Y nghe mà cảm thấy: lần này Lạc Thần Hi giả tạo hợp lí thật, đây đúng là phong cách Hàn Trung. Câu 'Được rồi, thiếu gia' vừa rồi cũng là câu Hàn Trung thường kết luận khi ảo não chịu thua hắn, đành chiều ý hắn.
Sâu trong lòng, Diệp Y lại chợt thấy sợ.
Lạc Thần Hi quá cường đại, quá cường đại. Diệp Y chợt sợ trích tiên ham ăn vặt bản tính ác liệt thích giữ thể diện kia, y cường đại đến không có giới hạn như vậy, y là tiên, cũng là ma, chỉ cần y muốn, thì hắn sẽ biến thành một con búp bê tùy ý y thao túng, y cũng có thể với hắn như với Hàn Trung bây giờ, thay đổi kí ức, khiến hắn mất đi chính mình...
***
Ngoài vấn đề tình kiếp, gần đây, Lạc Thần Hi lại có thêm một phiền não mới.
Thiếu gia Diệp Y – không biết nghĩ lung tung thứ gì mà lại chợt sợ hãi hắn. Y không nói ra, nhưng hắn vẫn cảm giác được, biểu lộ của y rất miễn cưỡng, trước đó y với hắn chỉ là đề phòng, bây giờ trực tiếp thăng thành sợ hãi.
Chẳng lẽ y sợ hắn vì gã thị vệ kia? Nhưng hắn có phanh thây thị vệ đâu, y vẫn sống tốt, chỉ bị thay đổi kí ức một chút, thay đổi như vậy, hòa bình cho cả hai, sao lại không làm?
Hắn vừa suy nghĩ cách giải quyết Nguyệt Nhi, vừa trấn an tiểu thiếu gia ngu ngốc, nói cho tiểu thiếu gia biết hắn không phải người tốt, nhưng với y hắn sẽ là người tốt, hắn sẽ tôn trọng quyền riêng tư tư tưởng cá nhân của y, nhưng không biết có phải vì tài ăn nói của hắn quá tệ hay không, mà Diệp Y vẫn sợ hắn như cũ, không có vẻ an tâm được bao nhiêu.
Đời sống cá nhân (Diệp Y) đang gặp vấn đề như vậy, công cuộc tu luyện lại gặp một đối tượng quá ghê tởm quá đáng ghét. Lạc Thần Hi vẫn giãy chết không muốn từ bỏ độ kiếp, đến lúc này, hắn đã không thể đi chính quy dùng hình tượng mỹ sắc quyến rũ tình kiếp nữa, muốn độ kiếp, phải dùng thủ đoạn khác. Hắn muốn nhất vẫn là dùng Tình cổ.
Lạc Thần Hi điều khiển cái lọ chứa tình cổ khiến nó lơ lửng trên không trung, nắp lọ bật sẵn, chỉ đợi nữ nhân kia đi qua là nghiêng xuống.
Nhưng, nữ nhân đi qua, nhưng cái lọ sống chết không nghiêng xuống, hắn nỗ lực đến bàn tay hơi phát run, nhưng vẫn không tài nào làm lọ lật xuống được. Chỉ cần trong ý thức 'biết' hành động này sẽ gây tổn hại tới tình kiếp, thì hắn tuyệt đối không thể làm hành động đó.
Cuối cùng cái lọ cũng nghe lời hắn nghiêng xuống, nhưng thời gian không đúng nên lại đổ xuống đầu Diệp Y đang đi bên dưới.
Diệp Y cảm thấy như có giọt nước rơi vào đầu, nhưng không phải lành lạnh, mà là như có con gì bò bò trên da đầu
"A!!" hắn kêu toáng lên, cầu cứu Hàn Trung, "Hàn Trung, có con gì rơi vào đầu ta!"
Nhân tiện nói: Hàn Trung và Uyên đều võ công cao cường, lại luôn thời khắc nhìn chằm chằm thiếu gia, nếu thực sự có con sâu con rắn nào từ trên cây rớt xuống, thì họ sẽ bằng thị lực siêu cường + tốc độ phản xạ không phải người, dùng nội lực chém rớt con sâu con rắn giữa không trung, nhưng ở đây lại là Lạc Thần Hi, tiên thuật của Lạc Thần Hi cao cấp hơn võ công, khiến cái lọ lơ lửng trên trời trở nên vô hình, ngay cả con sâu rơi xuống cũng rơi vô hình vô ảnh, rơi trúng Diệp Y rồi Diệp Y mới nhận ra.
"Thiếu gia cúi đầu xuống." Hàn Trung vội nói, hai tay lần vào da đầu thiếu gia, bới tóc muốn tìm con sâu, hi vọng con sâu màu sắc nổi bật dễ phát hiện một chút.
"Công tử bị sao vậy?" Nguyệt Nhi thấy biến động liền vội vàng quay người lại hỏi chuyện.
"...." Diệp Y ngồi phịch xuống, mặc cho Hàn Trung cong người bới tung tóc hắn lên, rồi lại chợt cảm thấy đầu nhói đau, chỉ nhói đau một cái rồi biến mất nên hắn không kịp kêu, hết đau nhưng hắn vẫn tố cáo,"Hàn Trung, hình như nó vừa cắn ta!"
"Không sao, ngài chịu đựng một chút, ta sẽ bắt được nó." Hàn Trung an ủi.
"Chắc không có độc đâu nhỉ?" Diệp Y ngây ngô hỏi.
"Không có đâu, ngài yên tâm." Để thoát khỏi tầm cảnh giác của hắn và Uyên, thì con sâu này phải bé rất bé, còn bé hơn con muỗi, sâu bé như thế đều không có độc, có lẽ còn là loại sâu mới nở.
Lạc Thần Hi nhìn tên thị vệ lục tung tóc Diệp Y lên, yên lặng nhìn....
Da đầu Diệp Y chỉ có từng đó, Hàn Trung bới một hồi là hết, nhưng vẫn chẳng thấy sâu đâu, hắn tìm lần nữa, vẫn không thấy, nhìn xuống vùng đất xung quanh,
"Không cần nhìn, ta đã để ý nãy giờ, không có con gì rơi từ người thiếu gia." Uyên nói.
Không rơi ra ngoài, tức là còn trên người, nhìn thiếu gia đầu tóc bù xù, Hàn Trung thở mạnh một cái rồi đứng lên, vòng tay muốn bế thiếu gia lên, "Thiếu gia, đắc tội, ta mang ngài đi tắm."
Cái quái gì thế? Diệp Y bị bế lên lại ngơ ngác muốn phản đối, nhưng không kịp phản đối thì đã bị ôm lao vút đi, đến bờ suối, hắn bị Hàn Trung đặt xuống, rồi Hàn Trung rất bình yên bất tỉnh.
Tình cảnh quá quen thuộc a.
Lạc Thần Hi vẫn tiên khí bức người nhìn hắn, hắn nhìn y, lại đột nhiên cảm thấy một cảm xúc khác lạ, cảm thấy y thật....
Diệp Y đột nhiên đỏ mặt.
Biết Diệp Y bị trúng cổ, Lạc Thần Hi đánh bất tỉnh thị vệ, định giải cổ cho y, đáy lòng lại thầm nhỏ máu than khóc...
Tình cổ quý giá của hắn, hắn nuôi suốt 40 năm để đối phó tình kiếp....
Người thường cần rất nhiều nguyên liệu để chế giải dược, còn Lạc Thần Hi chỉ cần dụng tiên thuật, một phút là xong.
Nhưng, hắn lại thấy ánh mắt biểu lộ của tiểu thiếu gia đầu tóc rối tung, y đỏ mặt, trong mắt y, là ngưỡng mộ, là mê luyến, với hắn.
Lạc Thần Hi lại chợt cảm thấy, không cần lập tức giải cổ, cứ từ từ cũng chẳng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất