Chương 1
Từ Côn Luân đến Trung Nguyên mất tầm mấy tháng.
Khi Nhan Thanh rời khỏi Côn Luân, khắp núi đã bao phủ bởi tuyết. Y đứng dưới chân núi nhìn lên, chỉ có thể thấy đỉnh núi trong sương mù mông lung.
Lục Phong không nói cho y biết nên đi đâu, chỉ dặn y phải biết quan sát trên đường đi, thu cả thiên hạ cùng nhân gian vào trong mắt. Y không quá hiểu nhưng cũng chỉ có thể nghe theo.
Y mang theo một thanh kiếm, đi về hướng đông. Tuyết dần tan, sau đó, không biết từ lúc nào, hoa dại đã mọc hai bên đường.
Y không quá chú ý tới việc ngoài thân, dọc đường đi đã dừng chân ở khách sạn, từng tá túc ở nông gia, có lúc không kịp tìm nơi, cũng đành ở tạm một đêm ngoài bãi đất hoang, trong hang núi.
Y cũng đã gặp qua rất nhiều loại người. Y sẽ cho lưu dân không thu hoạch được vụ mùa vì thiên tai bạc vụn, cũng sẽ trừng trị mấy tên công tử nhà giàu vì được quan lại bao che nên giết người không cần đền mạng.
___ nhưng y không ở một chỗ quá lâu.
Y bắt đầu cuộc hành trình từ đông chí, vừa đi vừa nghỉ đến nội thành Bình Giang, vậy mà đã sắp thanh minh.
Trên đường chính, cứ mỗi ba mươi dặm là có một trạm dừng chân, dành cho đội buôn, lữ nhân nghỉ chân thay ngựa. Lúc Nhan Thanh đặt chân đến, trạm vừa tiễn một nhóm quan binh vận chuyển thư từ. Tiểu nhị vắt hai cái khăn trắng lên vai, luống ca luống cuống dọn dẹp chén đĩa.
Nhan Thanh hơi cúi người, tiến vào lều trà, chọn một bàn sạch sẽ bên trong rồi ngồi xuống.
"Tiểu nhị." Y đặt Xích Tiêu lên bàn: "Một gian phòng."
"Vâng, đến ngay." Tiểu nhị phất khăn đáp, bê một chồng chén đĩa đặt vào máng nước rồi xoa xoa tay cười thân thiện đi tới: "Chào ngài, nếu ngài muốn ở lại điếm, không bằng vào dịch quán trước. Ngài muốn ăn, muốn uống gì, để tiểu nhân đưa lên là được. Quan phương qua lại, đông ngựa lắm xe, tội gì ngồi đây chịu gió thổi."
"Hôm nay khí trời tốt, ta muốn ngồi đây một chút." Nhan Thanh nói: "Cho một bình trà, vậy là được."
"Vâng... Được, được." Tiểu nhị khom lưng, vừa vâng dạ vừa nhanh chóng chạy vào nhà bếp cạnh lều, dùng kẹp gắp than lật qua lật lại than trong bếp, tiện tay cầm một ấm trà bưng lên.
Trạm dịch nơi thôn quê không có trà ngon lành gì, đều là lá trà bọt đổ thêm nước sôi. Tiểu nhị thấy y phục y không giống tục nhân thì có chút kiêng kỵ, trong lúc pha trà còn cẩn thận cho thêm một lá trà đậm, đun nước một hồi lâu, suýt đã đun ra một bình trà nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Bình trà này vừa đắng vừa chát, Nhan Thanh nhấp một ngụm, tay cầm chén khựng lại. Tiểu nhị kia vẫn cẩn thận đứng bên lén lút quan sát sắc mặt y, thấy thế vội chạy đến, nói: "Trà không hợp khẩu vị ngài sao ạ? Có cần tiểu nhân đổi một ấm khác không?"
"Không cần." Vẻ mặt Nhan Thanh vẫn như bình thường, gật đầu với cậu ta: "Vẫn có thể uống được."
Tiểu nhị kia thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng thẳng người, đi lau bàn: "Không dối gạt khách quan, trên đường này, chỉ có dịch quán nhà ta là có nhiều phòng nhất, món ăn ngon nhất. Trước sau trăm dặm cũng không tìm ra dịch quán lớn như chúng ta. Quan gia qua lại Bình Giang đều phải đi qua nơi này."
Nhan Thanh uống xong nửa chén trà, lúc này mới hỏi: "Đến Bình Giang còn bao xa?"
"Ai chà." Tiểu nhị cũng không ngẩng đầu lên, đổi mặt khăn, lau sạch bàn trà: "Từ nơi này đến Bình Giang còn phải mất năm mươi dặm nữa ấy. Khách quan ở đây nghỉ một đêm, ngày mai dậy sớm xuất phát là có thể tới thành lúc hoàng hôn. Bình Giang ấy à, giờ Tuất là đóng cửa thành rồi, mà đã đóng thì ai tới cũng không vào được, nên khách quan ngài đến đó càng sớm càng tốt."
"Đa tạ nhắc nhở." Nhan Thanh uống xong chén trà, đứng dậy: "Chung quanh đây có nơi nào có thể thăm thú không?"
Tiểu nhị thấy y như là muốn ra ngoài đi dạo, vội vàng dùng khăn lau tay, chạy vào quán lấy một chuỗi chìa khóa treo trên tường, nâng hai tay đưa cho y, "Ngài đi ra sau trạm dịch, đi tiếp theo hướng tây, tầm nửa canh giờ là có thể thấy một mảnh rừng. Mặc dù không phải kỳ cảnh gì, nhưng dù gì thì cũng là nơi có thể thư giãn vào ngày xuân."
Nhan Thanh nhận chìa khóa, tiểu nhị lại nói: "Dịch quán của chúng ta ấy mà, chiều tới sẽ có người gõ mõ cầm canh đợi cửa, ngài cứ chậm rãi đi dạo, chỉ cần về trước giờ giới nghiêm ban đêm là được."
Nhan Thanh thấp giọng nói cảm ơn. Vừa lúc có lữ nhân qua đường tiến vào nghỉ chân, tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đến bắt chuyện, Nhan Thanh đặt bạc vụn lên bàn rồi quay lưng đi ra sau lều trà.
Hôm nay khí trời trong lành, mấy ngày trước nội cảnh Bình Giang còn có mưa dầm kéo dài, gần đây rốt cục cũng tạnh.
Tiểu nhị nói mảnh rừng này không lớn, tựa hồ cũng có ít người đến, Nhan Thanh đi một đường mà không gặp được ai.
Hôm nay thời tiết đẹp, nắng ấm xuyên qua chạc cây, Nhan Thanh híp mắt, ngắm nhìn bầu trời qua kẽ lá, vậy mà lại sinh ra tâm tình muốn dạo chơi.
Y chọn một cây ngọc lan to lớn, dồn lực dưới chân rồi bật nhảy lên cây, tìm một cành cây lớn, thoải mái nằm xuống. Nắng ấm chiếu lên người, Nhan Thanh lười biếng ngáp một cái, ôm kiếm khép hờ hai mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, ngọc bội trên người y bỗng rơi xuống, phát ra tiếng trong gió.
Nhanh Thanh chợt mở mắt, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây. Y ngồi dậy, nhưng không lập tức xuống mà quay đầu, nhìn về phía sau.
___ ngoài rừng có tiếng đánh nhau.
Y tập võ từ nhỏ, nhĩ lực đương nhiên không kém. Y tập trung lắng nghe, mới phát hiện ra thanh âm kia đang di chuyển, thậm chí cách y ngày càng gần.
Thanh âm kia vô cùng ồn ào, nhân số tựa hồ không ít, còn đều là người đã được huấn luyện.Nhan Thanh bình tĩnh đếm, phát hiện ra vậy mà có tới bảy, tám người.
Lúc này trời vẫn sáng rõ, thậm chí hai, ba dặm bên ngoài chính là đường quan đi, cũng không biết kẻ nào to gan như vậy, dám đi cướp ở nơi thế này.
Tiếng động kia lúc vang lúc dừng, Nhan Thanh quay đầu lại, nhìn chằm chằm về hướng âm thanh truyền tới. Chẳng mấy chốc đã thấy được một bóng người lảo đảo từ đằng xa, xem ra là một người đàn ông.
Hắn vận cẩm y ngọc quan, nhưng tóc mai rối bời, áo ngoài đã bị đường kiếm làm rách, lộ ra vết thương, vô cùng khó khăn. Nam nhân cầm trường kiếm đen tuyền, lảo đảo chạy về trước, cánh tay phải đã bị máu nhuộm ướt đẫm, nhỏ xuống theo mũi kiếm.
Cách hắn không xa là mấy gã đàn ông mặc hắc y, tình huống của nam nhân rất nguy kịch, môi đã trắng nhợt, thế nhưng vẫn cắn răng chống đỡ, dần đến gần cây ngọc lan mà Nhan Thanh đang ẩn thân.
___ không giống người lương thiện nhỉ, Nhan Thanh thầm thở dài, nghĩ, lần sau ra ngoài phải lật hoàng lịch trước.
Trong lúc y suy nghĩ, nam nhân đã đến dưới tàng cây. Khinh công của đám người áo đen kia rất tốt, chỉ mấy bước đã đuổi kịp, không thừa một lời, lập tức muốn động thủ.
Nam nhân thực sự không còn cách nào, chỉ có thể xoay người, trường kiếm trong tay phải run lên, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Dù sao cũng là một cái mạng, Nhan Thanh nghĩ.
Y ngắt một đóa hoa bên cạnh, mắt cũng không nâng, ném xuống dưới, va vào thân kiếm của một kẻ áo đen.
Đòn này chứa nội lực, cánh tay của kẻ dẫn đầu kia tê rần, trường kiếm suýt nữa đã tuột khỏi tay.
"Kẻ nào!"
"Các người là ai?" Nhan Thanh ôm kiếm đứng lên, tựa trên cây, nhìn xuống, lãnh đạm nói: "Kẻ bị giết, kẻ đi giết, có những ân oán gì?"
"Liên quan gì đến mi?"
"Công lý đạo nghĩa trong thiên hạ, sao ta lại phải không quan tâm?"
Nam nhân nghe tiếng cũng không nhìn lên, chỉ cất giọng nói: "Tại hạ là tả tướng đương triều, phụng thánh chỉ nghiêm tra nạn lũ lụt ở lưu vực sông Lưỡng Giang."
Trong lúc nói, trên trán hắn lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh, tay cầm kiếm vẫn run nhưng lại không có vẻ gì là hoảng loạn, thậm chí còn cười được: "Đáng tiếc là từ khi vào đất Giang Nam đã bị người đuổi giết, mấy ngày trước, trong lúc chém giết, bị tách khỏi tôi tớ, mới rơi xuống cảnh ngộ như hiện giờ."
"Có bằng chứng gì không?" Nhan Thanh hỏi.
"Ta có quan điệp công văn tại người, còn có ngọc bội thông hành làm chứng." Nam nhân ngừng một chút, khó nhọc thở hắt rồi mới khẽ cười: "Không biết thiếu hiệp đây xưng hô thế nào?"
Nhan Thanh cũng không trả lời mà chuyển mắt từ trên người nam nhân sang phía những kẻ mặc áo đen đối diện. Ánh mắt của y nhìn qua đám người, lúc này mới ung dung nắm chặt kiếm trong tay.
"Quan phủ làm việc." Gã cầm đầu hung tợn nói: "Đừng quản chuyện không đâ-"
Gã còn chưa dút lời, chỉ cảm thấy có hàn quang lóe lên trước mắt, vai phải chợt mát lạnh, gã sờ lên theo bản năng, tay sờ phải một thứ chất lỏng nóng bỏng sền sệt.
Kẻ áo đen trợn trừng mắt, mãi đến khi được thủ hạ đến đỡ mới hậu tri hậu giác cảm nhận được đau nhức từ vai phải truyền tới.
Nhan Thanh xoay người, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, hất cằm về phía đối phương: "Sự tình chưa rõ ràng, ta không giết người, các ngươi mau đi đi."
Có lẽ là vì mất máu quá nhiều, nam nhân có chút đứng không vững, lảo đảo vài bước, tựa người lên thân cây, chỉ cảm thấy bóng lưng Nhan Thanh như đang rung lắc.
Hắn khe khẽ thở, trước mắt mông lung, tim đập như nổi trống, trong tai lùng bùng, ngũ giác như lập tức rời đi hơn một nửa.
Nhưng hắn một chút cũng không dám thả lỏng kiếm trong tay.
Bóng lưng Nhan Thanh thẳng tắp, nam nhân cảm thấy có lẽ hắn vì mất máu quá nhiều nên suy nghĩ không được thông suốt, nếu không thì vì sao lại tìm thấy một cảm giác an bình yên tâm không tên từ một người xa lạ không quen biết.
Bóng lưng trong mắt dừng lại một lát mới xoay người đi về phía hắn.
Nam nhân cố gắn chống người đứng thẳng, cố gắng lấy lại tiêu cự.
"Ngươi tên là gì?" Nhan Thanh đứng trước mặt hắn, không hề có ý định đua tay đỡ người.
Nam nhân không lên tiếng, hắn nhìn về phía ngọc bội bên hông Nhan Thanh, vòng trong của ngọc bội lay động, vậy mà hắn có thể nhìn rõ hàng chữ nhỏ khắc trên đó.
___ Côn Luân.
Nam nhân hơi ngừng thở, rồi lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà rời mắt, thấp giọng đáp: "Tại hạ họ Giang, Giang Hiểu Hàn."
___
Hal: Mình cũng không biết phải tả ngọc bội của anh Thanh như nào nữa hic. Kiểu có một vòng ngoài là bát quái trận nhé, thái cực thì ở trong, tách khỏi cái vòng đấy, ở chung trục nên lúc đi nó xoay xoay á ;((( Chắc thế.
Khi Nhan Thanh rời khỏi Côn Luân, khắp núi đã bao phủ bởi tuyết. Y đứng dưới chân núi nhìn lên, chỉ có thể thấy đỉnh núi trong sương mù mông lung.
Lục Phong không nói cho y biết nên đi đâu, chỉ dặn y phải biết quan sát trên đường đi, thu cả thiên hạ cùng nhân gian vào trong mắt. Y không quá hiểu nhưng cũng chỉ có thể nghe theo.
Y mang theo một thanh kiếm, đi về hướng đông. Tuyết dần tan, sau đó, không biết từ lúc nào, hoa dại đã mọc hai bên đường.
Y không quá chú ý tới việc ngoài thân, dọc đường đi đã dừng chân ở khách sạn, từng tá túc ở nông gia, có lúc không kịp tìm nơi, cũng đành ở tạm một đêm ngoài bãi đất hoang, trong hang núi.
Y cũng đã gặp qua rất nhiều loại người. Y sẽ cho lưu dân không thu hoạch được vụ mùa vì thiên tai bạc vụn, cũng sẽ trừng trị mấy tên công tử nhà giàu vì được quan lại bao che nên giết người không cần đền mạng.
___ nhưng y không ở một chỗ quá lâu.
Y bắt đầu cuộc hành trình từ đông chí, vừa đi vừa nghỉ đến nội thành Bình Giang, vậy mà đã sắp thanh minh.
Trên đường chính, cứ mỗi ba mươi dặm là có một trạm dừng chân, dành cho đội buôn, lữ nhân nghỉ chân thay ngựa. Lúc Nhan Thanh đặt chân đến, trạm vừa tiễn một nhóm quan binh vận chuyển thư từ. Tiểu nhị vắt hai cái khăn trắng lên vai, luống ca luống cuống dọn dẹp chén đĩa.
Nhan Thanh hơi cúi người, tiến vào lều trà, chọn một bàn sạch sẽ bên trong rồi ngồi xuống.
"Tiểu nhị." Y đặt Xích Tiêu lên bàn: "Một gian phòng."
"Vâng, đến ngay." Tiểu nhị phất khăn đáp, bê một chồng chén đĩa đặt vào máng nước rồi xoa xoa tay cười thân thiện đi tới: "Chào ngài, nếu ngài muốn ở lại điếm, không bằng vào dịch quán trước. Ngài muốn ăn, muốn uống gì, để tiểu nhân đưa lên là được. Quan phương qua lại, đông ngựa lắm xe, tội gì ngồi đây chịu gió thổi."
"Hôm nay khí trời tốt, ta muốn ngồi đây một chút." Nhan Thanh nói: "Cho một bình trà, vậy là được."
"Vâng... Được, được." Tiểu nhị khom lưng, vừa vâng dạ vừa nhanh chóng chạy vào nhà bếp cạnh lều, dùng kẹp gắp than lật qua lật lại than trong bếp, tiện tay cầm một ấm trà bưng lên.
Trạm dịch nơi thôn quê không có trà ngon lành gì, đều là lá trà bọt đổ thêm nước sôi. Tiểu nhị thấy y phục y không giống tục nhân thì có chút kiêng kỵ, trong lúc pha trà còn cẩn thận cho thêm một lá trà đậm, đun nước một hồi lâu, suýt đã đun ra một bình trà nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Bình trà này vừa đắng vừa chát, Nhan Thanh nhấp một ngụm, tay cầm chén khựng lại. Tiểu nhị kia vẫn cẩn thận đứng bên lén lút quan sát sắc mặt y, thấy thế vội chạy đến, nói: "Trà không hợp khẩu vị ngài sao ạ? Có cần tiểu nhân đổi một ấm khác không?"
"Không cần." Vẻ mặt Nhan Thanh vẫn như bình thường, gật đầu với cậu ta: "Vẫn có thể uống được."
Tiểu nhị kia thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng thẳng người, đi lau bàn: "Không dối gạt khách quan, trên đường này, chỉ có dịch quán nhà ta là có nhiều phòng nhất, món ăn ngon nhất. Trước sau trăm dặm cũng không tìm ra dịch quán lớn như chúng ta. Quan gia qua lại Bình Giang đều phải đi qua nơi này."
Nhan Thanh uống xong nửa chén trà, lúc này mới hỏi: "Đến Bình Giang còn bao xa?"
"Ai chà." Tiểu nhị cũng không ngẩng đầu lên, đổi mặt khăn, lau sạch bàn trà: "Từ nơi này đến Bình Giang còn phải mất năm mươi dặm nữa ấy. Khách quan ở đây nghỉ một đêm, ngày mai dậy sớm xuất phát là có thể tới thành lúc hoàng hôn. Bình Giang ấy à, giờ Tuất là đóng cửa thành rồi, mà đã đóng thì ai tới cũng không vào được, nên khách quan ngài đến đó càng sớm càng tốt."
"Đa tạ nhắc nhở." Nhan Thanh uống xong chén trà, đứng dậy: "Chung quanh đây có nơi nào có thể thăm thú không?"
Tiểu nhị thấy y như là muốn ra ngoài đi dạo, vội vàng dùng khăn lau tay, chạy vào quán lấy một chuỗi chìa khóa treo trên tường, nâng hai tay đưa cho y, "Ngài đi ra sau trạm dịch, đi tiếp theo hướng tây, tầm nửa canh giờ là có thể thấy một mảnh rừng. Mặc dù không phải kỳ cảnh gì, nhưng dù gì thì cũng là nơi có thể thư giãn vào ngày xuân."
Nhan Thanh nhận chìa khóa, tiểu nhị lại nói: "Dịch quán của chúng ta ấy mà, chiều tới sẽ có người gõ mõ cầm canh đợi cửa, ngài cứ chậm rãi đi dạo, chỉ cần về trước giờ giới nghiêm ban đêm là được."
Nhan Thanh thấp giọng nói cảm ơn. Vừa lúc có lữ nhân qua đường tiến vào nghỉ chân, tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đến bắt chuyện, Nhan Thanh đặt bạc vụn lên bàn rồi quay lưng đi ra sau lều trà.
Hôm nay khí trời trong lành, mấy ngày trước nội cảnh Bình Giang còn có mưa dầm kéo dài, gần đây rốt cục cũng tạnh.
Tiểu nhị nói mảnh rừng này không lớn, tựa hồ cũng có ít người đến, Nhan Thanh đi một đường mà không gặp được ai.
Hôm nay thời tiết đẹp, nắng ấm xuyên qua chạc cây, Nhan Thanh híp mắt, ngắm nhìn bầu trời qua kẽ lá, vậy mà lại sinh ra tâm tình muốn dạo chơi.
Y chọn một cây ngọc lan to lớn, dồn lực dưới chân rồi bật nhảy lên cây, tìm một cành cây lớn, thoải mái nằm xuống. Nắng ấm chiếu lên người, Nhan Thanh lười biếng ngáp một cái, ôm kiếm khép hờ hai mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, ngọc bội trên người y bỗng rơi xuống, phát ra tiếng trong gió.
Nhanh Thanh chợt mở mắt, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây. Y ngồi dậy, nhưng không lập tức xuống mà quay đầu, nhìn về phía sau.
___ ngoài rừng có tiếng đánh nhau.
Y tập võ từ nhỏ, nhĩ lực đương nhiên không kém. Y tập trung lắng nghe, mới phát hiện ra thanh âm kia đang di chuyển, thậm chí cách y ngày càng gần.
Thanh âm kia vô cùng ồn ào, nhân số tựa hồ không ít, còn đều là người đã được huấn luyện.Nhan Thanh bình tĩnh đếm, phát hiện ra vậy mà có tới bảy, tám người.
Lúc này trời vẫn sáng rõ, thậm chí hai, ba dặm bên ngoài chính là đường quan đi, cũng không biết kẻ nào to gan như vậy, dám đi cướp ở nơi thế này.
Tiếng động kia lúc vang lúc dừng, Nhan Thanh quay đầu lại, nhìn chằm chằm về hướng âm thanh truyền tới. Chẳng mấy chốc đã thấy được một bóng người lảo đảo từ đằng xa, xem ra là một người đàn ông.
Hắn vận cẩm y ngọc quan, nhưng tóc mai rối bời, áo ngoài đã bị đường kiếm làm rách, lộ ra vết thương, vô cùng khó khăn. Nam nhân cầm trường kiếm đen tuyền, lảo đảo chạy về trước, cánh tay phải đã bị máu nhuộm ướt đẫm, nhỏ xuống theo mũi kiếm.
Cách hắn không xa là mấy gã đàn ông mặc hắc y, tình huống của nam nhân rất nguy kịch, môi đã trắng nhợt, thế nhưng vẫn cắn răng chống đỡ, dần đến gần cây ngọc lan mà Nhan Thanh đang ẩn thân.
___ không giống người lương thiện nhỉ, Nhan Thanh thầm thở dài, nghĩ, lần sau ra ngoài phải lật hoàng lịch trước.
Trong lúc y suy nghĩ, nam nhân đã đến dưới tàng cây. Khinh công của đám người áo đen kia rất tốt, chỉ mấy bước đã đuổi kịp, không thừa một lời, lập tức muốn động thủ.
Nam nhân thực sự không còn cách nào, chỉ có thể xoay người, trường kiếm trong tay phải run lên, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Dù sao cũng là một cái mạng, Nhan Thanh nghĩ.
Y ngắt một đóa hoa bên cạnh, mắt cũng không nâng, ném xuống dưới, va vào thân kiếm của một kẻ áo đen.
Đòn này chứa nội lực, cánh tay của kẻ dẫn đầu kia tê rần, trường kiếm suýt nữa đã tuột khỏi tay.
"Kẻ nào!"
"Các người là ai?" Nhan Thanh ôm kiếm đứng lên, tựa trên cây, nhìn xuống, lãnh đạm nói: "Kẻ bị giết, kẻ đi giết, có những ân oán gì?"
"Liên quan gì đến mi?"
"Công lý đạo nghĩa trong thiên hạ, sao ta lại phải không quan tâm?"
Nam nhân nghe tiếng cũng không nhìn lên, chỉ cất giọng nói: "Tại hạ là tả tướng đương triều, phụng thánh chỉ nghiêm tra nạn lũ lụt ở lưu vực sông Lưỡng Giang."
Trong lúc nói, trên trán hắn lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh, tay cầm kiếm vẫn run nhưng lại không có vẻ gì là hoảng loạn, thậm chí còn cười được: "Đáng tiếc là từ khi vào đất Giang Nam đã bị người đuổi giết, mấy ngày trước, trong lúc chém giết, bị tách khỏi tôi tớ, mới rơi xuống cảnh ngộ như hiện giờ."
"Có bằng chứng gì không?" Nhan Thanh hỏi.
"Ta có quan điệp công văn tại người, còn có ngọc bội thông hành làm chứng." Nam nhân ngừng một chút, khó nhọc thở hắt rồi mới khẽ cười: "Không biết thiếu hiệp đây xưng hô thế nào?"
Nhan Thanh cũng không trả lời mà chuyển mắt từ trên người nam nhân sang phía những kẻ mặc áo đen đối diện. Ánh mắt của y nhìn qua đám người, lúc này mới ung dung nắm chặt kiếm trong tay.
"Quan phủ làm việc." Gã cầm đầu hung tợn nói: "Đừng quản chuyện không đâ-"
Gã còn chưa dút lời, chỉ cảm thấy có hàn quang lóe lên trước mắt, vai phải chợt mát lạnh, gã sờ lên theo bản năng, tay sờ phải một thứ chất lỏng nóng bỏng sền sệt.
Kẻ áo đen trợn trừng mắt, mãi đến khi được thủ hạ đến đỡ mới hậu tri hậu giác cảm nhận được đau nhức từ vai phải truyền tới.
Nhan Thanh xoay người, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, hất cằm về phía đối phương: "Sự tình chưa rõ ràng, ta không giết người, các ngươi mau đi đi."
Có lẽ là vì mất máu quá nhiều, nam nhân có chút đứng không vững, lảo đảo vài bước, tựa người lên thân cây, chỉ cảm thấy bóng lưng Nhan Thanh như đang rung lắc.
Hắn khe khẽ thở, trước mắt mông lung, tim đập như nổi trống, trong tai lùng bùng, ngũ giác như lập tức rời đi hơn một nửa.
Nhưng hắn một chút cũng không dám thả lỏng kiếm trong tay.
Bóng lưng Nhan Thanh thẳng tắp, nam nhân cảm thấy có lẽ hắn vì mất máu quá nhiều nên suy nghĩ không được thông suốt, nếu không thì vì sao lại tìm thấy một cảm giác an bình yên tâm không tên từ một người xa lạ không quen biết.
Bóng lưng trong mắt dừng lại một lát mới xoay người đi về phía hắn.
Nam nhân cố gắn chống người đứng thẳng, cố gắng lấy lại tiêu cự.
"Ngươi tên là gì?" Nhan Thanh đứng trước mặt hắn, không hề có ý định đua tay đỡ người.
Nam nhân không lên tiếng, hắn nhìn về phía ngọc bội bên hông Nhan Thanh, vòng trong của ngọc bội lay động, vậy mà hắn có thể nhìn rõ hàng chữ nhỏ khắc trên đó.
___ Côn Luân.
Nam nhân hơi ngừng thở, rồi lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà rời mắt, thấp giọng đáp: "Tại hạ họ Giang, Giang Hiểu Hàn."
___
Hal: Mình cũng không biết phải tả ngọc bội của anh Thanh như nào nữa hic. Kiểu có một vòng ngoài là bát quái trận nhé, thái cực thì ở trong, tách khỏi cái vòng đấy, ở chung trục nên lúc đi nó xoay xoay á ;((( Chắc thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất