Hiểu Thanh Hoan

Chương 35

Trước Sau
Khúc sông đi qua thôn Lưu gia ở ngay khúc quanh của sông Trường Giang, vì vậy họ chỉ gia cố đê chứ không xây cao thêm. Trước đó vài ngày, khi trời còn chưa mưa, thôn dân đã tự phân chia nhau, dùng rơm cỏ, bùn vàng đắp lên một ít,có thể miễn cưỡng xem như có tu bổ một chút,

Nhưng giờ mùa mưa đến, nước Trường Giang dần tăng, bờ đê bị nước xô, mắt thấy chỉ chống đỡ thêm không được mấy ngày.

Nếu không phải Nhan Thanh đúng lúc dẫn người của Thần Vệ doanh đến, e rằng chưa tới ba ngày sau đã xảy ra đại sự.

Tạ Giác khoác áo tơi, lau nước trên mặt, chỉ huy binh sĩ chuyển đá ngăn nước. Cũng may, dù địa thế của thôn ở chỗ thấp, nhưng cách đó không xa là rừng núi. Mấy ngày qua, Trang Dịch cũng đã cho gọi người từ ngoài vận chuyển đá xuống, giúp Thần Vệ doanh một lượng lớn công việc.

Nhan Thanh vốn cũng muốn hỗ trợ, nhưng Tạ Giác nói đã có đủ người làm, nếu y có thời gian, không bằng kiểm tra xem còn có chỗ nào cần tu sửa nữa không.

Nhan Thanh cảm thấy có lý, bèn đi quanh bờ sông một vòng, nhưng đi xong lại phát hiện có chút không đúng.

Giang Hiểu Hàn từng nói cho y, đê được xây dựng ở những khu thủy vực trọng yếu, phần đỉnh phải rộng ít nhất bốn lăm thước, nghĩa là bờ đê này phải rộng tối thiểu chừng đó. Nhưng bờ đê này nhỏ hơn kích thước kia khá nhiều.

Nhanh Thanh nhíu mày, dùng chút lực đã đi tới những nơi cao ở thượng du Trường Giang. Khinh công của y xuất sắc, nhảy qua lại giữa những cành cây, binh sĩ bên bờ còn chưa kịp phản ứng, y đã quan sát xong một vòng.

Đứng trên đất nhìn không được, nhưng từ nơi cao nhìn xuống có thể thấy được rõ ràng. Bờ đê này đừng nói bốn lăm thước, sợ là mười thước cũng chưa đến, lại bị sông giội rửa, càng thêm mỏng như tờ giấy.

Tạ Giác thấy sắc mặt y khó coi, vội vàng đến hỏi: "Xung quanh có rất nhiều nơi vỡ đê sao?"

"Không." Nhan Thanh sợ gây ra khủng hoảng, lắc đầu: "Chỉ có nơi này."

Tạ Giác yên lòng, không khỏi oán trách: "Sắc mặt tiên sinh khó nhìn như vậy, ta còn cho rằng đê điều nơi này không xong rồi."

Tay thiếu niên dính đầy nước bùn, cũng không tiện cách Nhan Thanh quá gần, chỉ lo làm bẩn xiêm y của y. Tạ Giác dùng mu bàn tay quệt chút bùn đất dính trên cằm: "Nhưng mà tiên sinh này, khinh công của ngươi tốt thật, mạnh hơn ta nhiều."

Nhan Thanh đang thầm tính toán, chỉ ừ một tiếng, coi như trả lời.



Cũng may, dọc đường đến đây, Tạ Giác đã quen tính Nhan Thanh, vì vậy nên không cảm thấy bị lạnh nhạt.

"Có điều, nhắc tới cũng lạ." Tạ Giác lẩm bẩm: "Ban nãy ta cùng các anh em dọn dẹp đường sông, dọn đi không ít thi thể súc vật, heo bò gà các loại. Theo lý mà nói, tuy nạn lụt ở thôn Lưu gia lần này nghiêm trọng, nhưng cũng không vô cùng khẩn cấp. Các đồng hương thoát thân có thể cố gắng mang gia dụng ra cứu vớt, lượng súc vật chết đã không nhiều đến vậy. Các anh em lăn lội trong bùn một hồi mới phát hiện, bầy gia súc này phần lớn là bị vây nhốt nên mới chết đuối."

Nhan Thanh không khỏi suy nghĩ theo lời Tạ Giác nói.

"Vừa rồi các anh em còn bảo," Tạ Giác cười toe toét: "Bách tính rõ là quanh năm sinh sống bên sông Trường Giang, sao lại có thể không cẩn thận như vậy, xây nhà ngay bên cạnh bờ, không phải càng dễ gặp nạn khi nước sông dâng sao."

Điều này cũng không đúng, Nhan Thanh thầm nghĩ. Tuy nói Bình Giang phủ là vùng đất giàu có, lắm cá nhiều thóc, nhưng nước sông chảy xiết, cũng không thể chỉ ỷ lại vào sông này mà sinh tồn. Huống hồ bách tính định cư ở đây nhiều năm, đều biết chỉ cần trời đổ mưa, nước sông sẽ dâng, bọn họ sẽ không bất cẩn đến vậy, lại còn là người cả một thôn.

Nhan Thanh hơi suy nghĩ, bỗng nhớ tới khi mới đặt chân đến Bình Giang phủ, Giang Hiểu Hàn hỏi "Hai mươi thước đã đi nơi nào?", chợt có chút hoảng sợ.

Chiếm đất là việc tối kỵ, có điều, dù cho luôn cấm cản, các triều đại vẫn sẽ xảy ra chuyện này. Nếu Ôn Túy thực sự làm ra chuyện như vậy, đã có thể tính là  khiến đất nước không ổn định, cho dù Giang Hiểu Hàn có lập tức giết ông ta tại Bình Giang phủ cũng không có gì là quá đáng.

Nhan Thanh cảm thấy không ổn, muốn nhanh chóng truyền tin cho Giang Hiểu Hàn.

Tạ Giác không kịp giữ y, trơ mắt nhìn y biết mất trong nháy mắt, khó hiểu gãi gãi mặt, không để ý nên lại để cả mặt dính bùn đất.

Lúc Nhan Thanh mới đến thôn Lưu gia, Giang Ảnh đã đưa cho y một con chim bồ câu. Bồ câu đưa thư lông trắng tuyết, mỏ hồng hồng, nuôi được còn xinh xắn hơn bồ câu đưa thư của Thần Vệ doanh mấy phần. Không chỉ vậy, con bồ câu này còn rất có nhân tính, lúc trên chân không có thư, dù cho không cho vào lồng thì nó cũng không tùy ý bay loạn. Giang Ảnh nói, chim bồ câu này là Giang Hiểu Hàn nuôi, chỉ dùng để liên lạc riêng với hắn.

Nơi đóng trại của Thần Vệ doanh cách thôn mười dặm, Nhan Thanh không kịp chạy về. Y tìm một mái hiên tạm trú mưa, xé tay áo, dùng một mẩu than ngắn gọn thuật lại tình hình. Y không chắc liệu bồ câu đưa thư có bị chặn đường hay không, cho nên không dám viết quá rõ, chỉ hy vọng Giang Hiểu Hàn có thể hiểu ý của mình.

Làm xong những thứ này, Nhan Thah huýt sáo gọi bồ câu, buộc thư lên chân nó.

Khi Giang Hiểu Hàn nhận được thì đã là ngày hôm sau.

Thôn dân từ thôn Lưu gia đến Bình Giang phủ không kiên trì được đến ngày thứ tư, vào đêm khuya ngày thứ ba đã sốt cao không ngừng, chưa đến rạng sáng đã tắt thở. Giang Hiểu Hàn vừa chợp mắt, còn chưa kịp tiến vào mộng đẹp đã bị Vệ Thâm vội vã đập cửa phòng.



Bên Nhan Thanh chỉ là một thôn nhỏ, nhưng nếu trong thành có chuyện xử lý không tốt, cả tòa thành sẽ bị vạ lây.

Đột nhiên bị gọi dậy, Giang Hiểu Hàn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, phải dùng nước lạnh rửa mặt mới coi như tỉnh táo lại.

Tuy nói người chết nên được mồ yên mả đẹp, nhưng nếu muốn đưa thi thể thôn dân về thôn Lưu gia là chuyện không thể. Trong Bình Giang phủ có mấy vạn hộ dân lớn nhỏ, Giang Hiểu Hàn không thể mạo hiểm.

Giang Hiểu Hàn làm ra quyết định, dùng lụa gấm bọc quanh người chết rồi châm lửa đốt. Trời vẫn mưa rả rích, củi bị ẩm, đốt hai lần vẫn không được. Cuối cùng, Giang Hiểu Hàn phải tự tay tẩm dầu hỏa, đốt đuốc, mới coi như đốt sạch sành sanh.

Chết không toàn thây là việc không may mắn, ngay cả Vệ Thâm cũng có chút kiêng kị.

"Đại nhân không cần tự mình động thủ như vậy." Miệng, mũi Vệ Thâm được che bằng vải trắng, mùi hùng hoàng quanh thân, giọng ảo não: "Cứ giao cho một vài binh sĩ là được."

"Có gì đáng sợ." Giang Hiểu Hàn mặt không cảm xúc, nhìn đống lửa cháy hừng hực: "Ta tự làm, sẽ không thẹn với lương tâm. Nếu như sau này có thị phi, vậy thì cứ tới phân trần cùng ta."

Vệ Thâm biết hắn trước giờ đã quyết sẽ không thay đổi, chỉ thở dài, không khuyên gì thêm.

Trận lửa này cháy nửa canh giờ, một khối đất trống cũng bị đốt khô, không khí nóng rực chạm đến phần da lộ ra ngoài, mu bàn tay vốn trắng nõn của Giang Hiểu Hàn có chút ửng hồng.

Giang Hiểu Hàn đứng đó từ lúc trời tảng sáng cho đến khi trời sáng hẳn.

Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không giấu được người trong thành. Bách tính biết chuyện truyền miệng nhau, không tới hai canh giờ, hơn nửa tòa thành đều biết Giang đại nhân đốt những người chết oan vì ôn dịch thành tro dưới chân tường thành Tây.

Có người sợ chết, nghe vậy thì vỗ tay vui mừng, không khỏi khen ngợi Giang Hiểu Hàn sát phạt quyết đoán. Lại có người thấy hành vi này của hắn quá độc ác, chẳng khác gì lột da tróc thịt người ta.

Giang Hiểu Hàn mắt điếc tai ngơ.

Hắn chỉ chọn một con đường có lợi nhất, đảm bảo cứu được nhiều người nhất có thể. Còn nếu trong quá trình ấy, điều hắn làm là sai trái, hay người đời có nhìn hắn ra sao cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau