Chương 48
Tinh thần Nhan Thanh không được tốt, nói mấy câu rồi lại ngủ thiếp đi. Y vốn không đồng ý để Giang Hiểu Hàn ở lại nơi này chăm sóc mình, đáng tiếc quyết tâm của Giang đại nhân không dễ lay chuyển, cuối cùng Nhan Thanh cũng phải lùi bước.
Giang Hiểu Hành trông Nhan Thanh ngủ rồi mới quay đầu xử lý chuyện của mình.
Sau khi quở trách thuộc hạ lại xin lỗi, không chỉ tổn hại đến uy nghiêm, còn có thể lộ ra vẻ dối trá, Giang HIểu Hàn đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Hắn ngồi bên giường, đầu tiên là sửa lại vạt áo đã có chút nhăn nheo, vén lại tóc mai, khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày thường. Sau đó hắn đứng lên, nhìn về phía Giang Ảnh, khẽ hắng giọng.
Giang Ảnh hiểu ý, đứng lên. Thời gian hắn quỳ không hề ngắn, đầu gối có chút tê, phải lát sau mới đuổi tới bước chân của Giang Hiểu Hàn.
Giang Hiểu Hàn vẫn chưa đi xa, mà là đứng ở cửa chờ hắn, thấy hắn ra mới phân phó: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay Giang Mặc cùng Nhậm Bình Sinh sẽ vào thôn. Bây giờ Nhan Thanh đổ bệnh, chuyện của thôn Lưu gia, ngoài Trang Dịch, chỉ có ngươi hiểu rõ nhất, cho nên lát ngươi hãy ra cửa tiếp đón bọn họ."
Đây cũng là cho hắn một bậc thang.
"Dịch ở thôn Lưu gia không thể tiếp tục kéo dài được nữa." Giang Hiểu Hàn nói như chặt đinh chém sắt.
Giang Ảnh khom người: "Vâng."
Trang Dịch sắc thuốc, Giang Ảnh ra ngoài thôn đón Nhậm Bình Sinh, người đến kẻ đi chỉ trong chốc lát, phòng trong chẩn đường trở về với tĩnh lặng.
Yên lặng khiến lòng người sợ sệt.
Giang Hiểu Hàn trầm mặc một hồi, bỗng nhiên đi về phía trước vài bước, ngồi xuống bậc cửa.
"Còn đứng đó nhìn cái gì, không sợ hả?"
Cậu bé con cẩn thận thò đầu ra khỏi góc phòng, thăm dò đi ra hai bước, thấy Giang Hiểu Hàn không có ý làm khó dễ mới buồn thiu đi ra.
"Nhóc cũng nghe thấy rồi.Y ngã bệnh, vì vậy nơi này tạm thời không có chuyện của nhóc, dẫn em gái nhóc về đi."
Giang Hiểu Hàn sẽ không xả giận lên người một thằng nhóc, hắn nhắc nhở nó một câu cũng coi là quan tâm giúp đỡ. Nói xong, hắn lấy một bình sứ từ trong ngực áo, đổ ra một viên thuốc. Hắn không có tâm tư đi tìm nước, đặt luôn viên thuốc dưới lưỡi, chờ nó tan ra.
Vị đắng nhưng thơm của thảo dược tràn ra, nhưng không khiến người khó chịu đựng.
Mùi vị này giống mùi trên người Nhan Thanh đến mấy phần. Giang Hiểu Hàn rũ mắt, vẻ mặt có chút âm u.
Cậu bé đứng gần đó, nói: "Con không đi."
"Nhóc không đi?" Giang Hiểu Hàn nói: "Trẻ con không như người lớn, nếu nhiễm bệnh, không tới ba ngày sẽ không qua khỏi... Tiểu huynh đệ, không thể vì tranh khí phách mà như vậy."
Cậu nhóc cắn môi suy nghĩ một chút, không nói gì, lát sau mới siết chặt tay bé gái, lui lại vài bước rồi xoay người chạy đi.
Giang Hiểu Hàn khẽ bật cười.
Trong lúc xúc động, hắn chỉ có thể căng người chống đỡ, bây giờ thả lòng, cả người không còn chút tinh thần.
Nổi giận hay thất thố cũng thế, nói cho cùng cũng là vì không thể tin, hay nói đúng hơn là không muốn tin tưởng.
Vì tâm tình, cả người Giang Hiểu Hàn như nhũn ra. Hắn ngồi đờ ra trong viện một lúc mới từng bước trở lại phòng.
Nhan Thanh vẫn đang ngủ.
Giang Hiểu Hàn đóng cửa rồi đi tới bên giường. Hắn chẳng còn sức ngồi nữa, chỉ đứng đó nhìn Nhan Thanh một hồi mới ghé đến bên giường, cầm lấy tay Nhan Thanh.
Không tới nửa khắc nữa, Trang Dịch sẽ trở lại, còn có rất nhiều việc phải làm. Nhưng trước đó, Giang Hiểu Hàn gần như cố chấp nghĩ, để hắn dựa vào một lát thôi, nghỉ một hồi như vậy, dù chỉ nhất thời nửa khắc cũng được.
Ánh nắng vào phòng qua khung cửa sổ mở hé, hơi nước mấy ngày trước còn mãi không tản giờ biến mất không còn một mống, hương cỏ thơm ngát theo gió mà tới. Nhưng Giang Hiểu Hàn biết, chưa tới ba ngày sau, căn phòng này sẽ tràn ngập mùi thuốc, có lẽ còn cả thứ mùi mục nát của bệnh tật mang đến nữa, như một hồi chuông báo tang không rõ.
Hình ảnh ấy quá đỗi quen thuộc đối với Giang Hiểu Hàn, cũng vô cùng chói mắt.
Hắn hít một hơi thật sâu, run rẩy cúi người, vùi mặt vào lòng bàn tay nóng rẫy của Nhan Thanh.
Bốn nắm trước, Giang Hiểu Hàn thậm chí còn chưa chịu xong tang mẫu, Giang Thu Hồng đã vì một hồi bệnh thương hàn dưới tiết trời giá sương mà ngã xuống.
Lúc đó Giang Hiểu Hàn đang theo Ninh Tông Nguyên tham gia vào cuộc săn thú mùa thu. Khi nhận được tin tức, vội vã trở về Kinh thành, Giang Thu Hồng đã bệnh đến không xuống nổi giường.
Sau khi mẫu thân Giang Hiểu Hàn qua đời, Giang Thu Hồng vẫn luôn sầu não uất ức, thân thể ngày càng sa sút. Lần này thế bệnh tới hung hăng, ngay cả ngự y cũng không có biện pháp.
Giang Hiểu Hàn ở bên giường bệnh chăm sóc hơn một tháng, cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.
Ngày Giang Thu Hồng tạ thế, tuyết lớn đầy trời, trong phòng phải có bốn, năm chậu than, thế nhưng Giang Hiểu Hàn vẫn cảm thấy lạnh.
Hắn như một đứa nhỏ không nơi nương tựa, quỳ gối bên giường, nắm tay Giang Thu Hồng, khẩn cầu ông hãy kiên trì, xin ông đừng bỏ lại hắn một mình.
Tim hắn đau đớn, hận không thể đau đến ngất đi, để mọi chuyện có thể kết thúc.
"Mẹ con tới đón ta." Ánh mắt Giang Thu Hồng tan rã, nhìn vào hư không, cười khẽ: "Bà ấy đã đợi ta hai năm rồi."
Cổ họng Giang Hiểu Hàn nghẹn lại: "... Cha, ngài muốn con phải lẻ loi một mình trên cõi đời này hay sao?"
"Người trên đời, ắt có duyên." Ánh mắt Giang Thu Hồng chỉ còn một tia tỉnh táo,, khắc hồi quang phản chiếu, còn cố nâng tay vuốt mái tóc đen tuyền của Giang Hiểu Hàn: "Con ta đã lớn rồi..."
Hắn khóc không thành tiếng, chỉ có thể phát ra tiếng gầm trầm khàn. Trong nháy mắt đó, dù cho bên ngoài hắn có địa vị cao quý ra sao, có thể cỡ nào hô phong hoán vũ, hắn vẫn cảm thấy mình bị mất đi lớp bảo vệ duy nhất, trơ trọi bại lộ giữa gió sương mưa tuyết, cả người đau đớn.
"Van xin ngài, cha..."
"Người sống ở đời, chỉ cần gặp gỡ là sẽ có lúc biệt ly." Giang Thu Hồng nói rất chậm: "Sinh lão bệnh tử, còn sống là còn khổ... Thế nhưng con thì khác, con muốn... muốn người trong thiên hạ có thể bớt khổ đau, chính con phải chịu đựng nhiều hơn."
"Giang gia đời đời trung quân, yêu dân... Chỉ cần con còn đứng trên đó một ngày, nhất định không thể để mọi thứ sụp đổ."
"Con ta, trời xanh có mắt, người làm, trời đều đang nhìn."
Tay ông lão khô gầy, run rẩy xoa lên mặt hắn, cố gắng vén chút tóc mai tán loạn của hắn ra sau tai. Giang Hiểu Hàn cắn môi đến bật máu, nhưng hắn vẫn không dám khóc ra tiếng.
"Minh Viễn... Con so với ta, có chí khí hơn nhiều lắm." Giang Thu Hồng ho khan hai tiếng, cố dùng chút sức lực cuối cùng.
"Ta..." Giọng ông lão khàn đặc, khoảnh khắc đau buồn ấy cơ hồ ép khiến cho Giang Hiểu Hàn không ngước đầu lên được, "... Chớ để sương mù che mắt, phải luôn bảo trọng."
Lồng ngực Giang Hiểu Hàn đau như muốn vỡ tung, hắn thở hắt ra, sau đó nặng nề gật đầu.
Đến tận bây giờ, khi nhắm mắt lại, Giang Hiểu Hàn vẫn có thể mường tượng ra cảm giác khi tay Giang Thu Hồng thõng xuống, trượt khỏi người hắn. Bàn tay gầy gò của ông lão nhẹ đặt trên vai hắn, rồi lại như nặng nghìn cân.
Giang Hiểu Hàn bỗng không muốn chịu đựng nữa.
"Mẹ ta... Cha ta..." Giang Hiểu Hàn vừa mở miệng đã nghẹn lời, hắn nhắm mắt, mới tiếp tục khó khăn nói: "Còn cả sư phụ, bọn họ đều đã mất."
"Ta vốn nghĩ, đợi đến khi triều đình an ổn, sẽ tìm một nơi trải qua quãng đời còn lại... Nếu như may mắn tìm được người yêu, sẽ cùng nàng du sơn ngoạn thủy, tự do nửa cuộc đời. Nhưng rồi lại nghĩ, cô nương nhà ai sẽ đợi được ta. Có lẽ cả đời này ta chỉ có thể cô độc." Giang Hiểu Hàn thở một hơi mới khó khăn nói tiếp: "Nhưng cũng may ta gặp ngươi..."
Hắn nói xong câu đó, bỗng thấy thấp thỏm, nhưng trong phòng đương nhiên không có ai đáp lại hắn, chỉ có tiếng hít thở có chút nặng nề.
Giang Hiểu Hàn cũng không biết là vui mừng hay thất vọng, hắn nhìn xuống, khẽ vuốt tay Nhan Thanh.
"Hồi ta còn nhỏ, từng có một tiên sinh đoán mệnh đi ngang qua nhà. Ông ấy nói bát tự của ta trung tướng tinh đại thắng, lại gặp Thất Sát, ngày sau tất có mệnh quan, vì quốc gia làm trụ cột. Nhưng Hoa Cái ở đó, tính tình quái gở bạc bẽo, không dễ xúc động, còn có số khắc nữ tử, dễ dàng một đời cô độc. Lúc đó mẹ ta chê những lời đó không êm tai, chỉ cho ông ấy chút bạc rồi đuổi người đi, bảo ta rằng ông ấy tính không đúng, ta không nên tin."
"Ta cũng cảm thấy như vậy... Nhưng ông ấy đoán đều đúng." Giang Hiểu Hàn gặng cười: "Ngươi là truyền nhân Côn Luân, nói vậy, chuyện bói toán chiêm tinh, không ai hiểu hơn ngươi. Hay là, chờ ngươi tỉnh lại, giúp ta bốc một quẻ, nhìn xem liệu mệnh ta có phải đúng là cô độc một đời hay không."
"Nếu như thế... Nếu như..."
Giang Hiểu Hàn rốt cục không nói được nữa, hắn cúi đầu, đôi môi lành lạnh chạm lên mu bàn tay Nhan Thanh.
"A Thanh." Giang Hiểu Hàn thầm thì: "... Ngươi nhất định phải khỏe lên."
___
Hal: Buồn quá ;(((( Nên tò mò đi tìm sao Hoa Cái, nhìn xem người ta bảo gì này: "Tính cách của Hoa Cái là hơi cô độc,...cao ngạo, không thích theo số đông, thích giúp kẻ yếu, thường thích kẻ yếu, thích nói thẳng, không e sợ, người quân tử thì tránh xa, tiểu nhân thì sợ" ; "Người có sao Hoa Cái thủ mệnh thường thích làm dáng, ưa làm đẹp, và yêu thích việc phô trương vẻ đẹp, thích được người khác để ý và yêu đương, có những hành động thu hút tình yêu kẻ khác" =)))) Ôi còn ai ngoài Giang đại nhân.
Giang Hiểu Hành trông Nhan Thanh ngủ rồi mới quay đầu xử lý chuyện của mình.
Sau khi quở trách thuộc hạ lại xin lỗi, không chỉ tổn hại đến uy nghiêm, còn có thể lộ ra vẻ dối trá, Giang HIểu Hàn đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Hắn ngồi bên giường, đầu tiên là sửa lại vạt áo đã có chút nhăn nheo, vén lại tóc mai, khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày thường. Sau đó hắn đứng lên, nhìn về phía Giang Ảnh, khẽ hắng giọng.
Giang Ảnh hiểu ý, đứng lên. Thời gian hắn quỳ không hề ngắn, đầu gối có chút tê, phải lát sau mới đuổi tới bước chân của Giang Hiểu Hàn.
Giang Hiểu Hàn vẫn chưa đi xa, mà là đứng ở cửa chờ hắn, thấy hắn ra mới phân phó: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay Giang Mặc cùng Nhậm Bình Sinh sẽ vào thôn. Bây giờ Nhan Thanh đổ bệnh, chuyện của thôn Lưu gia, ngoài Trang Dịch, chỉ có ngươi hiểu rõ nhất, cho nên lát ngươi hãy ra cửa tiếp đón bọn họ."
Đây cũng là cho hắn một bậc thang.
"Dịch ở thôn Lưu gia không thể tiếp tục kéo dài được nữa." Giang Hiểu Hàn nói như chặt đinh chém sắt.
Giang Ảnh khom người: "Vâng."
Trang Dịch sắc thuốc, Giang Ảnh ra ngoài thôn đón Nhậm Bình Sinh, người đến kẻ đi chỉ trong chốc lát, phòng trong chẩn đường trở về với tĩnh lặng.
Yên lặng khiến lòng người sợ sệt.
Giang Hiểu Hàn trầm mặc một hồi, bỗng nhiên đi về phía trước vài bước, ngồi xuống bậc cửa.
"Còn đứng đó nhìn cái gì, không sợ hả?"
Cậu bé con cẩn thận thò đầu ra khỏi góc phòng, thăm dò đi ra hai bước, thấy Giang Hiểu Hàn không có ý làm khó dễ mới buồn thiu đi ra.
"Nhóc cũng nghe thấy rồi.Y ngã bệnh, vì vậy nơi này tạm thời không có chuyện của nhóc, dẫn em gái nhóc về đi."
Giang Hiểu Hàn sẽ không xả giận lên người một thằng nhóc, hắn nhắc nhở nó một câu cũng coi là quan tâm giúp đỡ. Nói xong, hắn lấy một bình sứ từ trong ngực áo, đổ ra một viên thuốc. Hắn không có tâm tư đi tìm nước, đặt luôn viên thuốc dưới lưỡi, chờ nó tan ra.
Vị đắng nhưng thơm của thảo dược tràn ra, nhưng không khiến người khó chịu đựng.
Mùi vị này giống mùi trên người Nhan Thanh đến mấy phần. Giang Hiểu Hàn rũ mắt, vẻ mặt có chút âm u.
Cậu bé đứng gần đó, nói: "Con không đi."
"Nhóc không đi?" Giang Hiểu Hàn nói: "Trẻ con không như người lớn, nếu nhiễm bệnh, không tới ba ngày sẽ không qua khỏi... Tiểu huynh đệ, không thể vì tranh khí phách mà như vậy."
Cậu nhóc cắn môi suy nghĩ một chút, không nói gì, lát sau mới siết chặt tay bé gái, lui lại vài bước rồi xoay người chạy đi.
Giang Hiểu Hàn khẽ bật cười.
Trong lúc xúc động, hắn chỉ có thể căng người chống đỡ, bây giờ thả lòng, cả người không còn chút tinh thần.
Nổi giận hay thất thố cũng thế, nói cho cùng cũng là vì không thể tin, hay nói đúng hơn là không muốn tin tưởng.
Vì tâm tình, cả người Giang Hiểu Hàn như nhũn ra. Hắn ngồi đờ ra trong viện một lúc mới từng bước trở lại phòng.
Nhan Thanh vẫn đang ngủ.
Giang Hiểu Hàn đóng cửa rồi đi tới bên giường. Hắn chẳng còn sức ngồi nữa, chỉ đứng đó nhìn Nhan Thanh một hồi mới ghé đến bên giường, cầm lấy tay Nhan Thanh.
Không tới nửa khắc nữa, Trang Dịch sẽ trở lại, còn có rất nhiều việc phải làm. Nhưng trước đó, Giang Hiểu Hàn gần như cố chấp nghĩ, để hắn dựa vào một lát thôi, nghỉ một hồi như vậy, dù chỉ nhất thời nửa khắc cũng được.
Ánh nắng vào phòng qua khung cửa sổ mở hé, hơi nước mấy ngày trước còn mãi không tản giờ biến mất không còn một mống, hương cỏ thơm ngát theo gió mà tới. Nhưng Giang Hiểu Hàn biết, chưa tới ba ngày sau, căn phòng này sẽ tràn ngập mùi thuốc, có lẽ còn cả thứ mùi mục nát của bệnh tật mang đến nữa, như một hồi chuông báo tang không rõ.
Hình ảnh ấy quá đỗi quen thuộc đối với Giang Hiểu Hàn, cũng vô cùng chói mắt.
Hắn hít một hơi thật sâu, run rẩy cúi người, vùi mặt vào lòng bàn tay nóng rẫy của Nhan Thanh.
Bốn nắm trước, Giang Hiểu Hàn thậm chí còn chưa chịu xong tang mẫu, Giang Thu Hồng đã vì một hồi bệnh thương hàn dưới tiết trời giá sương mà ngã xuống.
Lúc đó Giang Hiểu Hàn đang theo Ninh Tông Nguyên tham gia vào cuộc săn thú mùa thu. Khi nhận được tin tức, vội vã trở về Kinh thành, Giang Thu Hồng đã bệnh đến không xuống nổi giường.
Sau khi mẫu thân Giang Hiểu Hàn qua đời, Giang Thu Hồng vẫn luôn sầu não uất ức, thân thể ngày càng sa sút. Lần này thế bệnh tới hung hăng, ngay cả ngự y cũng không có biện pháp.
Giang Hiểu Hàn ở bên giường bệnh chăm sóc hơn một tháng, cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.
Ngày Giang Thu Hồng tạ thế, tuyết lớn đầy trời, trong phòng phải có bốn, năm chậu than, thế nhưng Giang Hiểu Hàn vẫn cảm thấy lạnh.
Hắn như một đứa nhỏ không nơi nương tựa, quỳ gối bên giường, nắm tay Giang Thu Hồng, khẩn cầu ông hãy kiên trì, xin ông đừng bỏ lại hắn một mình.
Tim hắn đau đớn, hận không thể đau đến ngất đi, để mọi chuyện có thể kết thúc.
"Mẹ con tới đón ta." Ánh mắt Giang Thu Hồng tan rã, nhìn vào hư không, cười khẽ: "Bà ấy đã đợi ta hai năm rồi."
Cổ họng Giang Hiểu Hàn nghẹn lại: "... Cha, ngài muốn con phải lẻ loi một mình trên cõi đời này hay sao?"
"Người trên đời, ắt có duyên." Ánh mắt Giang Thu Hồng chỉ còn một tia tỉnh táo,, khắc hồi quang phản chiếu, còn cố nâng tay vuốt mái tóc đen tuyền của Giang Hiểu Hàn: "Con ta đã lớn rồi..."
Hắn khóc không thành tiếng, chỉ có thể phát ra tiếng gầm trầm khàn. Trong nháy mắt đó, dù cho bên ngoài hắn có địa vị cao quý ra sao, có thể cỡ nào hô phong hoán vũ, hắn vẫn cảm thấy mình bị mất đi lớp bảo vệ duy nhất, trơ trọi bại lộ giữa gió sương mưa tuyết, cả người đau đớn.
"Van xin ngài, cha..."
"Người sống ở đời, chỉ cần gặp gỡ là sẽ có lúc biệt ly." Giang Thu Hồng nói rất chậm: "Sinh lão bệnh tử, còn sống là còn khổ... Thế nhưng con thì khác, con muốn... muốn người trong thiên hạ có thể bớt khổ đau, chính con phải chịu đựng nhiều hơn."
"Giang gia đời đời trung quân, yêu dân... Chỉ cần con còn đứng trên đó một ngày, nhất định không thể để mọi thứ sụp đổ."
"Con ta, trời xanh có mắt, người làm, trời đều đang nhìn."
Tay ông lão khô gầy, run rẩy xoa lên mặt hắn, cố gắng vén chút tóc mai tán loạn của hắn ra sau tai. Giang Hiểu Hàn cắn môi đến bật máu, nhưng hắn vẫn không dám khóc ra tiếng.
"Minh Viễn... Con so với ta, có chí khí hơn nhiều lắm." Giang Thu Hồng ho khan hai tiếng, cố dùng chút sức lực cuối cùng.
"Ta..." Giọng ông lão khàn đặc, khoảnh khắc đau buồn ấy cơ hồ ép khiến cho Giang Hiểu Hàn không ngước đầu lên được, "... Chớ để sương mù che mắt, phải luôn bảo trọng."
Lồng ngực Giang Hiểu Hàn đau như muốn vỡ tung, hắn thở hắt ra, sau đó nặng nề gật đầu.
Đến tận bây giờ, khi nhắm mắt lại, Giang Hiểu Hàn vẫn có thể mường tượng ra cảm giác khi tay Giang Thu Hồng thõng xuống, trượt khỏi người hắn. Bàn tay gầy gò của ông lão nhẹ đặt trên vai hắn, rồi lại như nặng nghìn cân.
Giang Hiểu Hàn bỗng không muốn chịu đựng nữa.
"Mẹ ta... Cha ta..." Giang Hiểu Hàn vừa mở miệng đã nghẹn lời, hắn nhắm mắt, mới tiếp tục khó khăn nói: "Còn cả sư phụ, bọn họ đều đã mất."
"Ta vốn nghĩ, đợi đến khi triều đình an ổn, sẽ tìm một nơi trải qua quãng đời còn lại... Nếu như may mắn tìm được người yêu, sẽ cùng nàng du sơn ngoạn thủy, tự do nửa cuộc đời. Nhưng rồi lại nghĩ, cô nương nhà ai sẽ đợi được ta. Có lẽ cả đời này ta chỉ có thể cô độc." Giang Hiểu Hàn thở một hơi mới khó khăn nói tiếp: "Nhưng cũng may ta gặp ngươi..."
Hắn nói xong câu đó, bỗng thấy thấp thỏm, nhưng trong phòng đương nhiên không có ai đáp lại hắn, chỉ có tiếng hít thở có chút nặng nề.
Giang Hiểu Hàn cũng không biết là vui mừng hay thất vọng, hắn nhìn xuống, khẽ vuốt tay Nhan Thanh.
"Hồi ta còn nhỏ, từng có một tiên sinh đoán mệnh đi ngang qua nhà. Ông ấy nói bát tự của ta trung tướng tinh đại thắng, lại gặp Thất Sát, ngày sau tất có mệnh quan, vì quốc gia làm trụ cột. Nhưng Hoa Cái ở đó, tính tình quái gở bạc bẽo, không dễ xúc động, còn có số khắc nữ tử, dễ dàng một đời cô độc. Lúc đó mẹ ta chê những lời đó không êm tai, chỉ cho ông ấy chút bạc rồi đuổi người đi, bảo ta rằng ông ấy tính không đúng, ta không nên tin."
"Ta cũng cảm thấy như vậy... Nhưng ông ấy đoán đều đúng." Giang Hiểu Hàn gặng cười: "Ngươi là truyền nhân Côn Luân, nói vậy, chuyện bói toán chiêm tinh, không ai hiểu hơn ngươi. Hay là, chờ ngươi tỉnh lại, giúp ta bốc một quẻ, nhìn xem liệu mệnh ta có phải đúng là cô độc một đời hay không."
"Nếu như thế... Nếu như..."
Giang Hiểu Hàn rốt cục không nói được nữa, hắn cúi đầu, đôi môi lành lạnh chạm lên mu bàn tay Nhan Thanh.
"A Thanh." Giang Hiểu Hàn thầm thì: "... Ngươi nhất định phải khỏe lên."
___
Hal: Buồn quá ;(((( Nên tò mò đi tìm sao Hoa Cái, nhìn xem người ta bảo gì này: "Tính cách của Hoa Cái là hơi cô độc,...cao ngạo, không thích theo số đông, thích giúp kẻ yếu, thường thích kẻ yếu, thích nói thẳng, không e sợ, người quân tử thì tránh xa, tiểu nhân thì sợ" ; "Người có sao Hoa Cái thủ mệnh thường thích làm dáng, ưa làm đẹp, và yêu thích việc phô trương vẻ đẹp, thích được người khác để ý và yêu đương, có những hành động thu hút tình yêu kẻ khác" =)))) Ôi còn ai ngoài Giang đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất