Hiểu Thanh Hoan

Chương 87

Trước Sau
Phải đến sáng sớm ngày hôm sau, Giang Hiểu Hàn mới dám hồi phủ.

Ao sen bị phá trong đình viện vẫn chưa kịp tìm người đến sửa, đám cá chép yêu kiều nuốt phải nước bùn đã túm năm tụm ba phơi bụng trắng trên mặt nước.

Hắn theo hành lang cửu khúc tiến vào nội viện, cửa phòng chính đường Tà Vũ lâu đóng chặt, nhìn qua không khác gì so với trước đây.

Giang Hiểu Hàn đứng ở cửa một lúc, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì, mãi đến một chén trà sau, hắn mới chần chờ áp tay lên cửa phòng, thoáng dùng sức.

Cửa phòng cọt kẹt mở ra, trong phòng trống rỗng, không có một ai.

Giang Hiểu Hàn thu tay về, không khỏi thầm cười nhạo bản thân, trong nháy mắt đó, không biết mình đã mong chờ điều gì.

Giang phủ vẫn như trước, chỉ là ít đi hai người, Giang Hiểu Hàn bỗng cảm thấy quạnh quẽ hơn rất nhiều, nhân khí đều bị giật đi sạch sành sanh.

Giang Hiểu Hàn chậm chạp đi vào tròng. Giường nhỏ trong phòng đã được thu xếp gọn gàng, đệm vuốt phẳng, quần áo trên mắc áo cạnh đó đã không còn, mở tủ quần áo cũng phát hiện trong đó thiếu mất một nửa.

Giang Hiểu Hàn tìm một hồi, lại phát hiện ngọc bội mình tặng Nhan Thanh lúc trước không ở trong phòng.

Có lẽ là quên, Giang Hiểu Hàn nghĩ.

Hắn không dám đòi hỏi điều gì, cũng không dám vì vậy mà cho rằng Nhan Thanh vẫn chưa đến nỗi vô cùng thất vọng vì hắn. Nói đi nói lại, ngay từ khi mới bắt đầu, hắn đã chuẩn bị tinh thần để đơn phương tương tư. May mà hắn được trời cao chăm sóc, mới trộm được những tháng ngày vành tai tóc mai chạm nhau đầy dịu dàng này.

Lúc này mọi thứ chỉ là quay trở về con số không, cũng không có gì để mà oán giận.

Giang Hiểu Hàn đóng cửa tủ, tận lực không để ý đến cảm giác cô đơn chợt thoáng qua trong lòng.

"Phụ thân ___!"

Giang Hiểu Hàn còn chưa bước ra cửa, Giang Lăng đã lảo đảo vừa khóc vừa chạy vào.

Cô bé con khóc rất thảm thiết, Giang Hiểu Hàn nửa quỳ, ôm lấy cô bé. Tiểu nha hoàn và Giang Ảnh đuổi theo sau, thấy Giang Hiểu Hàn ở trong phòng, bỗng có chút luống cuống.

Giang Hiểu Hàn khoát tay áo, ra hiệu bọn họ lui ra ngoài trước. Thấy Giang Ảnh ra khỏi cửa, Giang Hiểu Hàn mới nâng tay lau nước mắt cho Giang Lăng, dịu giọng hỏi: "Làm sao vậy? Ai chọc cho A Lăng không vui?"

"Con... Con vừa tỉnh lại đã không thấy cha và ca ca đâu nữa." Giang Lăng thút thít đáp, một tay nắm lấy góc áo Giang Hiểu Hàn, tủi thân hỏi: "Ca ca đi đâu rồi ạ?"

Giang Hiểu Hàn đau xót trong lòng, gượng gạo cong khóe miệng, nhẹ giọng đáp: "Ca ca và cha đi rồi."

Giang Lăng luống cuống dùng cả hai tay túm chặt lấy áo hắn, khiến vải nhăn cả lại. Cô bé cố để bản thân không trở thành một đứa trẻ hư, nhưng vẫn không nhịn được, cẩn thận hỏi: "Vậy bọn họ còn trở lại không ạ?"

"Có lẽ là không." Giang Hiểu Hàn kiên nhẫn nói.

Giang Lăng lại muốn khóc: "Thế sau này con không được gặp cha và ca ca nữa sao?"

"Sẽ không." Giang Hiểu Hàn vén tóc mai dính nước mắt của cô bé ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Chờ làm xong việc, phụ thân sẽ dẫn con đi tìm cha."

Hắn nói rất nghiêm túc, cũng không biết là cho Giang Lăng nghe, hay là đang nói cho chính mình.

Một lát sau, Giang Mặc bước vào. Đêm qua cậu ta ra ngoài tìm người kiểm tra thuế thóc, mãi đến sáng sớm mới về tới phủ rồi nghe Giang Ảnh thuật lại biến cố đêm qua.

"Công tử." Giang Mặc cẩn thận nói: "Đã kiểm tra xong thuế thóc năm nay, giao cho phủ nha nhập sổ."



"Vậy thì tốt." Giang Hiểu Hàn lau khô nước mắt cho Giang Lăng, vuốt lại chỗ áo bị cô bé túm nhăn, rồi bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, bế người người lên.

"Thu dọn đồ đạc, chúng ta trở lại Kinh thành."

Từ khi Hạ Lưu Vân đến Bình Giang thành, Giang Hiểu Hàn đã có linh cảm, cho nên mấy ngày nay đều cố ý giao sự vụ của Bình Giang thành cho cấp dưới. Vì vậy, lúc này cần đi, cũng chỉ mất công thu dọn đồ đạc mà thôi.

Thần Vệ doanh theo hắn rời Kinh, đương nhiên cũng phải hộ tống hắn về Kinh. Lúc trước Vệ Thâm đã nhận khẩu dụ của Ninh Tông Nguyên, lần này, dù Giang Hiểu Hàn có quyết định khởi hành sớm, hắn cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Tạ Giác trầm mặc hơn rất nhiều so với trước đây, vành mắt thiếu niên có quầng đen, không còn cố chấp tự mình trở về Kinh thành cầu xin cho cha và huynh nữa. Thấy Giang Hiểu Hàn cũng rất có quy củ, đại đa số thời điểm đều đứng sau Vệ Thâm, không nói một câu.

Phong thánh chỉ cùng thư của Tạ Dao được Tạ Giác tìm cơ hội đưa lại cho Giang Hiểu Hàn. Giang Hiểu Hàn vốn tưởng vật này được coi như di vật của Tạ Dao, cậu ta sẽ giữ lại, lúc nhận lại thư còn có chút không ngờ tới.

"Nếu a tỷ đã tin tưởng ngươi, vậy vật này vẫn là ngươi giữ đi." Tạ Giác nói: "Ta gì cũng không làm được, nhưng ít nhất có thể không khiến a tỷ thêm phiền."

Tạ Giác tự biết mình khó giữ bình tĩnh, nhưng cũng là người biết suy nghĩ. Giang Hiểu Hàn nhận lại thư và thánh chỉ, cũng chỉ có thể đáp lại một câu "được".

Hai trăm người ở lại An Khánh phủ trông coi không thể tự tiện di chuyển, Vệ Thâm truyền tin, cho bọn họ đóng trại tại chỗ, trông coi phế tích sinh từ, chờ ngày sao xử lý. Tại Bình Giang phủ có tầm ba trăm người, theo Giang Hiểu Hàn hồi Kinh.

Tính toán tháng ngày, có lẽ Tạ Vĩnh Minh cũng sắp tới Kinh thành. Giang Hiểu Hàn cảm thấy lo lắng, nhưng ba trăm binh sĩ cũng không phải con số nhỏ, dù cho đi ngày đêm không ngừng, sợ rằng cũng phải đến muộn hơn Tạ Vĩnh Minh một tối.

Huống hồ, còn dẫn theo một Giang Lăng.

Lần này Giang Hiểu Hàn mang khinh trang ra trận, dẫn theo Giang Lăng đã có chút khó khăn, cho nên bèn để những nha hoàn bà tử hầu hạ cô bé ở lại Bình Giang phủ, chỉ ôm cô bé lên xe ngựa của mình, để chính hắn và Giang Mặc thay phiên nhau chăm sóc là được.

Cũng may Giang Lăng ngoan ngoãn, dù chỉ có thể ngồi trên xe ngựa cũng không nóng nảy. Những lúc không khát không đói đều chỉ nằm nhoài trên giường nhỏ để ngủ, hoặc là chơi cửu liên hoàn Giang Hiểu Hàn mua cho bé, thỉnh thoảng lại dò đầu nhỏ ra ngoài, nói với Giang Mặc mấy câu.

Trên xe ngựa không thể không xóc nảy, Giang Hiểu Hàn đã một đêm không ngủ, lúc này không chống đỡ được, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi. 

Trong mộng, thân hắn ngập trong biển lửa, hỏa diễm quanh thân rút hết không khí bên người hắn. Giang Hiểu Hàn lui về sau hai bước, khí nóng suýt chút nữa đã đẩy hắn ngã vào ngọn lửa.

Hắn nghiêng người, tránh khỏi xà ngang trên đầu, đổi ba loại bộ pháp khinh công mới miễn cưỡng tìm được một chỗ đặt chân.

Giang Hiểu Hàn dùng tay áo che miệng mũi, cũng không rõ vì sao mình lại ở chỗ này. Hắn nhìn quanh, đang chuẩn bị đi tới nơi không bị biển lửa ảnh hưởng, dưới chân lại bị thứ gì đó kéo lại.

Giang Hiểu Hàn cúi đầu nhìn, mới phát hiện đó là một cái tay đã cháy đen.

Cái tay kia vặn vẹo, làn da khô đen rụng rời theo động tác nhấc chân của Giang Hiểu Hàn, lộ ra vết máu đỏ thẫm bên trong. Cái tay kia nắm chặt mắt cá chân, ngón tay cứng ngắc chạm vào da thịt hắn. Bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn, thanh âm kia có nữ có nam, nghe mà chói tai, lầm rầm không dứt, quả thực như theo lỗ tai vào thẳng óc hắn, còn ở bên trong đảo loạn mấy lần.

Giang Hiểu Hàn đau đớn cong gập người, xà ngan trước mặt hắn bỗng rơi xuống, làm bắn ra vô số hỏa tinh.

Giang Hiểu Hàn không kịp né, lại thấy bóng người bị xà ngang đè xuống. Y phục này vô cùng quen mắt, Giang Hiểu Hàn thầm giật mình, không lo bị bỏng, cố đẩy cái xà ngang như nặng nghìn cân này ra.

Đó là một người phụ nữ với gương mặt đau buồn.

Người phụ nữ trừng to mắt, đã bị lửa hun đến mất đi thần thái, trên cổ có vết hằn dây thừng, mang màu xanh tím ghê rợn.

"...Mẹ?"

Giang Hiểu Hàn đưa tay kiểm tra hơi thở của bà, giọng của hắn bỗng trở nên ngây ngô mà khàn đặc.

Ánh mắt người phụ nữ vô hồn nhìn ánh lửa, thân thể cứng ngắc, quần áo vốn đẹp đẽ bị lửa cháy đen, vô cùng nhếch nhác.



Tay Giang Hiểu Hàn run rẩy chạm lên mặt bà, nhiệt độ trên người bà đã nóng rẫy khác thường.

"... Là kẻ nào?" Giang Hiểu Hàn thì thào: "Là kẻ nào làm ra chuyện này?"

Một đôi ủng kim loại đứng bên cạnh hắn, giọng người đàn ông từ cao truyền xuống.

"___ Không phải là ngươi sao?"

Giang Hiểu Hàn ngơ ngác ngẩng đầu lên, người đàn ông nọ mặc giáp bạc sáng loáng, đứng trong ánh lửa, khúc xạ ra vầng sáng cam đẹp đẽ.

Mặt của đối phương bị sức nóng của lửa khiến cho vặn vẹo, Giang Hiểu Hàn ban đầu nhìn ra Tạ Giác, nhưng cẩn thận nhìn lại, mới cảm thấy đối phương càng giống Tạ Lưu Y. 

"... Sư phụ?"

Đối phương làm như không nghe, nhìn xuống bên chân hắn, lạnh nhạt nói: "Đây không phải là chuyện tốt ngươi làm sao?"

Giang Hiểu Hàn theo ánh mắt của ông nhìn lại, mới phát hiện người phụ nữ kia không biết đã biến đổi hình dạng từ lúc nào, trở thành một bộ... Không, là mấy bộ thây khô cháy khét, tay chân chúng nó vặn vẹo quấn vào nhau, cố vươn dài cổ, hốc mắt trống rỗng, con ngươi không biết đã đi nơi nào.

Tiếng quỷ khóc than nhỏ vụn bỗng trở nên lớn hơn, Giang Hiểu Hàn ôm đầu, thở hổn hển.

Hắn nhớ ra rồi.

Những người này bị giết, là hắn hạ lệnh chôn thuốc nổ, đốt lửa. Vào lúc mặt trời vừa ló dạng, chôn tất cả bọn họ tại nơi này.

"... Những người này cần phải chết." Giang Hiểu Hàn cắn răng, khó khăn nói từng chữ: "Nếu ta không làm vậy, bọn họ chết cũng phải chết oan uổng! Chỉ có thể lẳng lặng mà chết... Hiện tại, mạng của bọn họ có thể kinh động đến Kinh thành, những người khác mới còn đường sống."

"Đây là lý do của ngươi sao?" Tạ Lưu Y hỏi.

"Sách dạy ta phải là người lương thiện, cứu giúp người khác; lại chưa từng nói ta phải giúp tất cả mọi người. Từ An Khánh phủ đến Kinh thành ___ cửa thành, cửa phủ, Nội Các, cửa cung, từ bách tính đến bên giường Thiên tử lại có bao nhiêu cánh cửa." Giang Hiểu Hàn gằn từng chữ: "Nếu không dùng máu vẽ đường, những oan khuất này mười bước cũng không thể bước nổi, thu lại cũng chỉ còn vọng luận và thù hằn!"

"Việc Trường Giang vỡ đê, nếu không phải thư sinh kia đập đầu chết trước cửa Kinh Triệu Duẫn, máu tươi chảy dài hơn mười bước, vậy còn bao nhiêu bách tính phải mất mạng nữa?" Giang Hiểu Hàn căm phẫn nói: "Dưới nơi đài cao ngói lợp vàng, ai có thể nghe thấy bách tính kêu than? Nếu không làm vậy, về sau sẽ có càng nhiều người chết!"

Tạ Lưu Y lộ ra chút thương hại, ông khẽ thở dài: "Minh Viễn, cứng quá dễ gãy. Ngươi luôn đi trên mũi đao như vậy, nếu chính ngươi nơi lỏng một lần, cây đao ấy sẽ khiến bản thân ngươi bị thương... Chân đã ở bên bờ vực thẳm, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi tự mình bước xuống đó mà không hay."

Giang Hiểu Hành tránh ánh mắt ông: "Ta không hối hận."

"Thật sao?" Tạ Lưu Y nói: "Vậy ngươi quay đầu nhìn, xem đó là ai?"

Giang Hiểu Hàn khó hiểu xoay người, nhưng phát hiện sau đó không có ai. Hắn đi tiếp vài bước, chỉ cảm thấy chân dẫm phải một vật cứng. Hắn cúi người xuống, chỉ thấy bên cạnh là một thi thể cháy khén, ban nãy hắn vừa đạp lên cổ tay của thi thể này.

Tay thi cháy nắm chặt, giữa kẽ tay lộ ra dây lụa đã không còn rõ màu sắc. Giang Hiểu Hàn mở bàn tay kia ra, mới phát hiện trong đó là một dây treo kiếm nhụy mai đã cháy rụi.

Con ngươi Giang Hiểu Hàn co rụt lại, chợt ngã ngồi ra đất.

____

Hal: Sẽ không trách Nhan Thanh, bởi Hal biết Nhan đạo trưởng cũng không phải là hiểu lầm Giang đại nhân mà rời đi, lại càng không phải vì không thương hắn nữa. Chỉ là vẫn mong y có thể để lại đôi câu vài lời trước khi rời đi ;((((((

Tác giả cũng nói, rời đi lần này là để giải quyết cho xong việc bất đồng quan điểm. Và Hal hoàn toàn ủng hộ. Chuyện có nhỏ đến đâu mà không giải quyết từ đầu, vậy thì sau này vỡ lở ra rồi, càng khó hàn gắn. 

Mặt khác, thực sự cảm ơn em bé Giang Lăng vì đã ở bên phụ thân vào lúc này ;(((( Bé ngoan lắm, yêu bé nhiều huhu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau